Đỉnh Phong Học Phách
Chương 146: Muốn báo liền báo trọng điểm nghiên cứu hạng mục! (1)
"Mô hình thiết kế phụ thuộc vào tính chất của ngươi có phải quá tùy ý hay không?"
"Gia gia, sao lại tùy ý? Đây là để lại đủ không gian mở rộng trong tương lai đó ạ. Số nguyên cũng có thể mở rộng đến số p-adic mà, cho nên mô hình đếm được kết cấu cũng như vậy. Chỉ cần dùng mô hình chiếu rọi đặc biệt hoặc trực tiếp dùng mô hình hệ phương trình để định nghĩa tính toán cục bộ, liền có thể bảo trì tính nhất quán của kết cấu toán học và khả năng giải quyết được. . ."
"Định nghĩa toán tử của mô hình xoắn này của ngươi cũng phức tạp đấy chứ? Ngươi cho ta xem thao tác cụ thể một chút nào?"
"Không phải, gia gia, cái này chỉ là nhìn phức tạp thôi, nó thực ra chính là mở rộng của phép xoắn kinh điển. Đối với các yếu tố đối xứng xoay vòng thông thường, tính toán xoắn sẽ không thay đổi theo vị trí trong không gian. Tỷ như không gian mô hình trên đường tròn đơn vị, có thể dùng tọa độ cực dự đoán đều dμ(x, y) = dθ, xoắn sẽ không còn phụ thuộc vào nhiều dự đoán biến đổi phức tạp nữa. Nếu như là trong không gian mô hình đối xứng, bởi vì xoắn giữ được tính đối xứng, có thể đơn giản hóa việc tính toán xoắn thông qua phép biến đổi Diệp trong phổ biến đổi. Trực tiếp biến tính toán xoắn thành tích phân trên miền tần số nhiều lần là được rồi. Đến đây, ta sẽ cho ngài một ví dụ, nhưng ngài đừng nóng vội nhé, từng bước từng bước thôi, trước từ công thức xoắn của mô hình đối xứng bắt đầu, chúng ta trực tiếp tính tích phân chồng chập hai hàm số theo phép bình di kinh điển... "
Nói xong, Kiều Dụ tiện tay nhặt giấy và bút lên.
Một già một trẻ, một hỏi một đáp. Chỉ có điều hỏi thì ít mà đáp lại quá nhiều.
Viên lão hỏi một câu, Kiều Dụ cần trả lời cả đống, thỉnh thoảng còn phải cầm bút lên giấy viết một tràng, để giải thích.
Điền Ngôn Chân cùng Trương Viễn Đường bên cạnh cũng mất hứng nói chuyện phiếm, dứt khoát tiến đến phía sau lão nhân và Kiều Dụ, xem mạch suy nghĩ suy luận của Kiều Dụ.
Cứ như vậy, ba vị nhân vật cấp đại lão tập trung lại một chỗ, vây Kiều Dụ vào giữa.
Trợ lý của Điền Ngôn Chân, Tiểu Lý, người còn chưa có tên, dẫn theo Kiều Hi mở cửa phòng làm việc ra, đã nhìn thấy cảnh này.
Tiểu Lý còn đang do dự có nên lên tiếng hay không thì Điền Ngôn Chân đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn một cái.
Có chút bất ngờ, nhưng ông lập tức phản ứng lại.
"Kiều Hi đến rồi à, mời vào."
Kiều Dụ đang mải suy luận nghe thấy tên Kiều Hi cũng lập tức ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên gọi: "Mẹ."
Viên lão thì nhìn Kiều Hi một cái, rồi nghiêm túc nói: "Kiều Hi, cứ tự nhiên ngồi, còn phải đợi một chút, để Kiều Dụ giải thích vài ý tưởng của nó đã."
Trương Viễn Đường thì nhìn người phụ nữ ở cửa, dáng vẻ rất giống minh tinh, có chút ngẩn ngơ.
Mẹ của Kiều Dụ còn trẻ như vậy sao?
Phát hiện ánh mắt dò xét của một vị thầy giáo già xa lạ đang ở trên người mình, Kiều Hi liền mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi.
"Được rồi, Viên lão, thầy Điền. Kiều Dụ con cứ yên tâm giảng tiếp đi."
Nói khẽ một câu, lại có chút tò mò nhìn Kiều Dụ, khẽ lắc đầu, Kiều Dụ liền cúi đầu xuống, nhưng tay phác thảo suy luận càng nhanh hơn mấy phần.
Kiều Hi thì tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tò mò nhìn ba vị lão nhân vây quanh Kiều Dụ, vẻ mặt nghiêm túc suy tư.
Bên cạnh Kiều Dụ đã không còn chỗ trống, nàng lười chen vào cho thêm náo nhiệt. Nhìn hai vị viện sĩ đều nghiêm túc lắng nghe giảng như vậy, có lẽ nàng nghe cũng không hiểu.
Kiều Hi thậm chí còn nghi ngờ Kiều Dụ cố ý, cố tình chọn hôm nay để khoe khoang trước mặt nàng một phen.
Kiều Hi sớm đã quen, Kiều Dụ từ nhỏ trước mặt nàng và ông ngoại đều có cách khoe khoang khác với những đứa trẻ khác.
Theo lời tiểu tử này nói thì: "Ngôn ngữ là thứ nhạt nhẽo, yếu đuối, và vô giá trị nhất trên thế giới."
Kiều Hi thậm chí không biết cái Kiều Dụ bé tí ngày đó đã có những quan điểm loạn xà ngầu này từ đâu.
Nàng nghi ngờ ông ngoại của Kiều Dụ đã dạy, lão nhân này thích nhất là trò chuyện với trẻ con về những thứ không nên để trẻ con tìm hiểu, nhưng chỉ cần không bị bắt tại chỗ, thì ông không bao giờ thừa nhận.
Được rồi, đối với Kiều Hi mà nói, một mình cũng không khó chịu. Không cô độc, chán nản, xấu hổ hoặc là cảm giác không được coi trọng,... và một số cảm xúc tiêu cực khác quấy rầy, càng sẽ không đi suy đoán lung tung ý nghĩ của người khác.
Bởi vì chỉ cần yên lặng ngồi đó để tâm trí tự do, thì khoảng thời gian gian nan cũng có thể trôi qua trong lúc ngẩn người.
"Bây giờ ta chỉ nghĩ được những điều này thôi, ta cảm thấy hệ thống này đúng là có thể được. Ta cảm thấy chỉ cần ta xây dựng hoàn chỉnh hệ thống tiên đề này, tương lai nhất định có thể giải quyết được phỏng đoán số nguyên tố sinh đôi."
Cuối cùng, Kiều Dụ kết luận.
Nói xong, hắn liền nhìn Kiều Hi đang ngồi ở đối diện. Rồi nở một nụ cười rất mang dáng vẻ của thiếu niên.
Thật ra, xét về độ tuổi của Kiều Dụ — một thiếu niên mười sáu tuổi, chỉ cần hắn cười, đáng lẽ phải mang cảm giác của thiếu niên rồi.
Nhưng nếu không phải trước mặt Kiều Hi, nụ cười của Kiều Dụ rất ít khi thuần túy như thế.
"Ừm, có ý, rất có ý, cái này mà làm được, có thể đưa vào giáo trình đấy."
Viên Chính Tâm cầm bản thảo của Kiều Dụ lên nói.
"Đúng vậy đấy, chưa kể đến những ý nghĩa khác. Chỉ riêng mức độ hỗn loạn của các ký hiệu trong hệ thống toán học hiện tại, mà có một bộ hệ thống mang tính cương lĩnh như vậy xuất hiện, thì ít nhất có thể làm cho ký hiệu toán học thống nhất lại. Lần trước, cái luận văn đưa tôi duyệt ấy, cả sharp với flat đã dùng rồi, cứ thế này tiếp, tôi nghi ngờ rằng những ký hiệu âm phổ cao thấp cũng có thể dùng hết trong luận văn mất thôi." Trương Viễn Đường phụ họa theo.
Điền Ngôn Chân lắc đầu nói: "Tư tưởng này vốn không thể dùng một hệ thống đơn nhất để hình dung. Mà nó là một nền tảng nghiên cứu mang tính bao quát cực mạnh. Nhất là khi số luận được bối cảnh hóa về hình học, thì việc phá giải vấn đề của số luận bằng việc phân tích trong không gian hình học mang ý nghĩa quá lớn. Mục đích mời các tiên sinh đến đây, chính là thảo luận xem làm thế nào để phát triển hạng mục này."
Sau khi cả ba người đều đưa ra ý kiến, Kiều Dụ mở miệng nói: "Vậy, hay là con dẫn mẹ con ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Không đợi Điền Ngôn Chân trả lời, Viên Chính Tâm liền cười vỗ vỗ vai cậu, nói: "Đi đi, đi đi, nhưng Kiều Hi này, đừng để Kiều Dụ chạy xa đấy, lát nữa chúng ta trò chuyện xong rồi cùng đi ăn cơm nhé."
"Dạ vâng, thưa sư gia gia."
Nói xong, Kiều Dụ liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Kiều Hi, nói: "Mẹ, đi thôi, để các giáo sư thương lượng chuyện của họ đã, con sẽ dẫn mẹ đi dạo."
"Ừm." Kiều Hi đứng lên, lại gật đầu chào các vị đạo sư và đạo sư của con trai nàng, cùng với giáo sư Trương Viễn Đường, rồi nắm tay Kiều Dụ đi ra khỏi văn phòng của Điền Ngôn Chân.
"...Lại có thành quả mới rồi à?" Sau khi ra khỏi văn phòng của Điền Ngôn Chân, Kiều Hi hỏi con trai bên cạnh một câu.
"Vâng, thành quả lớn đấy mẹ." Không còn vẻ khoa trương và hoạt bát khi báo cáo với Viên lão, Kiều Dụ nói một cách nghiêm trang.
"Ừ." Sau một tiếng đáp, hai người đã đi ra khỏi tòa nhà nhỏ, Kiều Hi cảm thấy cảm giác giao lưu với Kiều Dụ hôm nay có chút mới lạ.
Lần trước tới đây, nàng chỉ là đến xem Kiều Dụ, nhưng lần này đến nàng sẽ ở lại Kinh Thành một thời gian, và chính thức bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Kiều Dụ cũng từ con của nàng, biến thành người giống bạn học, thậm chí là đồng môn.
"Sao mẹ không hỏi thành quả lớn của con là gì vậy?" Cuối cùng Kiều Dụ vẫn không nhịn được quay lại nhìn Kiều Hi rồi nói.
Kiều Hi ngay thẳng nói: "Bởi vì con nói thì chắc mẹ cũng không hiểu."
Kiều Dụ cảm thấy đây đại khái là một trong những lý do mà Viên lão để ý đến mẹ của mình.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ Kiều Hi cũng không hề biết rằng nàng có một khả năng nhìn thẳng vào bản chất của mọi vấn đề, lại mỗi lần cũng có thể làm cho hắn không làm gì được.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Kiều Dụ đắc ý giải thích: "Con đang xây dựng một hệ thống tiên đề, hệ thống này có thể đặt số luận và hình học trong cùng một hệ thống để thảo luận. Nói cách khác, sau này con nghiên cứu số luận, còn mẹ học hình học, chúng ta vẫn có thể cùng nhau nghiên cứu một chủ đề được. Con sẽ phân tích vấn đề số luận cần giải quyết ra."
"Gia gia, sao lại tùy ý? Đây là để lại đủ không gian mở rộng trong tương lai đó ạ. Số nguyên cũng có thể mở rộng đến số p-adic mà, cho nên mô hình đếm được kết cấu cũng như vậy. Chỉ cần dùng mô hình chiếu rọi đặc biệt hoặc trực tiếp dùng mô hình hệ phương trình để định nghĩa tính toán cục bộ, liền có thể bảo trì tính nhất quán của kết cấu toán học và khả năng giải quyết được. . ."
"Định nghĩa toán tử của mô hình xoắn này của ngươi cũng phức tạp đấy chứ? Ngươi cho ta xem thao tác cụ thể một chút nào?"
"Không phải, gia gia, cái này chỉ là nhìn phức tạp thôi, nó thực ra chính là mở rộng của phép xoắn kinh điển. Đối với các yếu tố đối xứng xoay vòng thông thường, tính toán xoắn sẽ không thay đổi theo vị trí trong không gian. Tỷ như không gian mô hình trên đường tròn đơn vị, có thể dùng tọa độ cực dự đoán đều dμ(x, y) = dθ, xoắn sẽ không còn phụ thuộc vào nhiều dự đoán biến đổi phức tạp nữa. Nếu như là trong không gian mô hình đối xứng, bởi vì xoắn giữ được tính đối xứng, có thể đơn giản hóa việc tính toán xoắn thông qua phép biến đổi Diệp trong phổ biến đổi. Trực tiếp biến tính toán xoắn thành tích phân trên miền tần số nhiều lần là được rồi. Đến đây, ta sẽ cho ngài một ví dụ, nhưng ngài đừng nóng vội nhé, từng bước từng bước thôi, trước từ công thức xoắn của mô hình đối xứng bắt đầu, chúng ta trực tiếp tính tích phân chồng chập hai hàm số theo phép bình di kinh điển... "
Nói xong, Kiều Dụ tiện tay nhặt giấy và bút lên.
Một già một trẻ, một hỏi một đáp. Chỉ có điều hỏi thì ít mà đáp lại quá nhiều.
Viên lão hỏi một câu, Kiều Dụ cần trả lời cả đống, thỉnh thoảng còn phải cầm bút lên giấy viết một tràng, để giải thích.
Điền Ngôn Chân cùng Trương Viễn Đường bên cạnh cũng mất hứng nói chuyện phiếm, dứt khoát tiến đến phía sau lão nhân và Kiều Dụ, xem mạch suy nghĩ suy luận của Kiều Dụ.
Cứ như vậy, ba vị nhân vật cấp đại lão tập trung lại một chỗ, vây Kiều Dụ vào giữa.
Trợ lý của Điền Ngôn Chân, Tiểu Lý, người còn chưa có tên, dẫn theo Kiều Hi mở cửa phòng làm việc ra, đã nhìn thấy cảnh này.
Tiểu Lý còn đang do dự có nên lên tiếng hay không thì Điền Ngôn Chân đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn một cái.
Có chút bất ngờ, nhưng ông lập tức phản ứng lại.
"Kiều Hi đến rồi à, mời vào."
Kiều Dụ đang mải suy luận nghe thấy tên Kiều Hi cũng lập tức ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên gọi: "Mẹ."
Viên lão thì nhìn Kiều Hi một cái, rồi nghiêm túc nói: "Kiều Hi, cứ tự nhiên ngồi, còn phải đợi một chút, để Kiều Dụ giải thích vài ý tưởng của nó đã."
Trương Viễn Đường thì nhìn người phụ nữ ở cửa, dáng vẻ rất giống minh tinh, có chút ngẩn ngơ.
Mẹ của Kiều Dụ còn trẻ như vậy sao?
Phát hiện ánh mắt dò xét của một vị thầy giáo già xa lạ đang ở trên người mình, Kiều Hi liền mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi.
"Được rồi, Viên lão, thầy Điền. Kiều Dụ con cứ yên tâm giảng tiếp đi."
Nói khẽ một câu, lại có chút tò mò nhìn Kiều Dụ, khẽ lắc đầu, Kiều Dụ liền cúi đầu xuống, nhưng tay phác thảo suy luận càng nhanh hơn mấy phần.
Kiều Hi thì tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tò mò nhìn ba vị lão nhân vây quanh Kiều Dụ, vẻ mặt nghiêm túc suy tư.
Bên cạnh Kiều Dụ đã không còn chỗ trống, nàng lười chen vào cho thêm náo nhiệt. Nhìn hai vị viện sĩ đều nghiêm túc lắng nghe giảng như vậy, có lẽ nàng nghe cũng không hiểu.
Kiều Hi thậm chí còn nghi ngờ Kiều Dụ cố ý, cố tình chọn hôm nay để khoe khoang trước mặt nàng một phen.
Kiều Hi sớm đã quen, Kiều Dụ từ nhỏ trước mặt nàng và ông ngoại đều có cách khoe khoang khác với những đứa trẻ khác.
Theo lời tiểu tử này nói thì: "Ngôn ngữ là thứ nhạt nhẽo, yếu đuối, và vô giá trị nhất trên thế giới."
Kiều Hi thậm chí không biết cái Kiều Dụ bé tí ngày đó đã có những quan điểm loạn xà ngầu này từ đâu.
Nàng nghi ngờ ông ngoại của Kiều Dụ đã dạy, lão nhân này thích nhất là trò chuyện với trẻ con về những thứ không nên để trẻ con tìm hiểu, nhưng chỉ cần không bị bắt tại chỗ, thì ông không bao giờ thừa nhận.
Được rồi, đối với Kiều Hi mà nói, một mình cũng không khó chịu. Không cô độc, chán nản, xấu hổ hoặc là cảm giác không được coi trọng,... và một số cảm xúc tiêu cực khác quấy rầy, càng sẽ không đi suy đoán lung tung ý nghĩ của người khác.
Bởi vì chỉ cần yên lặng ngồi đó để tâm trí tự do, thì khoảng thời gian gian nan cũng có thể trôi qua trong lúc ngẩn người.
"Bây giờ ta chỉ nghĩ được những điều này thôi, ta cảm thấy hệ thống này đúng là có thể được. Ta cảm thấy chỉ cần ta xây dựng hoàn chỉnh hệ thống tiên đề này, tương lai nhất định có thể giải quyết được phỏng đoán số nguyên tố sinh đôi."
Cuối cùng, Kiều Dụ kết luận.
Nói xong, hắn liền nhìn Kiều Hi đang ngồi ở đối diện. Rồi nở một nụ cười rất mang dáng vẻ của thiếu niên.
Thật ra, xét về độ tuổi của Kiều Dụ — một thiếu niên mười sáu tuổi, chỉ cần hắn cười, đáng lẽ phải mang cảm giác của thiếu niên rồi.
Nhưng nếu không phải trước mặt Kiều Hi, nụ cười của Kiều Dụ rất ít khi thuần túy như thế.
"Ừm, có ý, rất có ý, cái này mà làm được, có thể đưa vào giáo trình đấy."
Viên Chính Tâm cầm bản thảo của Kiều Dụ lên nói.
"Đúng vậy đấy, chưa kể đến những ý nghĩa khác. Chỉ riêng mức độ hỗn loạn của các ký hiệu trong hệ thống toán học hiện tại, mà có một bộ hệ thống mang tính cương lĩnh như vậy xuất hiện, thì ít nhất có thể làm cho ký hiệu toán học thống nhất lại. Lần trước, cái luận văn đưa tôi duyệt ấy, cả sharp với flat đã dùng rồi, cứ thế này tiếp, tôi nghi ngờ rằng những ký hiệu âm phổ cao thấp cũng có thể dùng hết trong luận văn mất thôi." Trương Viễn Đường phụ họa theo.
Điền Ngôn Chân lắc đầu nói: "Tư tưởng này vốn không thể dùng một hệ thống đơn nhất để hình dung. Mà nó là một nền tảng nghiên cứu mang tính bao quát cực mạnh. Nhất là khi số luận được bối cảnh hóa về hình học, thì việc phá giải vấn đề của số luận bằng việc phân tích trong không gian hình học mang ý nghĩa quá lớn. Mục đích mời các tiên sinh đến đây, chính là thảo luận xem làm thế nào để phát triển hạng mục này."
Sau khi cả ba người đều đưa ra ý kiến, Kiều Dụ mở miệng nói: "Vậy, hay là con dẫn mẹ con ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Không đợi Điền Ngôn Chân trả lời, Viên Chính Tâm liền cười vỗ vỗ vai cậu, nói: "Đi đi, đi đi, nhưng Kiều Hi này, đừng để Kiều Dụ chạy xa đấy, lát nữa chúng ta trò chuyện xong rồi cùng đi ăn cơm nhé."
"Dạ vâng, thưa sư gia gia."
Nói xong, Kiều Dụ liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Kiều Hi, nói: "Mẹ, đi thôi, để các giáo sư thương lượng chuyện của họ đã, con sẽ dẫn mẹ đi dạo."
"Ừm." Kiều Hi đứng lên, lại gật đầu chào các vị đạo sư và đạo sư của con trai nàng, cùng với giáo sư Trương Viễn Đường, rồi nắm tay Kiều Dụ đi ra khỏi văn phòng của Điền Ngôn Chân.
"...Lại có thành quả mới rồi à?" Sau khi ra khỏi văn phòng của Điền Ngôn Chân, Kiều Hi hỏi con trai bên cạnh một câu.
"Vâng, thành quả lớn đấy mẹ." Không còn vẻ khoa trương và hoạt bát khi báo cáo với Viên lão, Kiều Dụ nói một cách nghiêm trang.
"Ừ." Sau một tiếng đáp, hai người đã đi ra khỏi tòa nhà nhỏ, Kiều Hi cảm thấy cảm giác giao lưu với Kiều Dụ hôm nay có chút mới lạ.
Lần trước tới đây, nàng chỉ là đến xem Kiều Dụ, nhưng lần này đến nàng sẽ ở lại Kinh Thành một thời gian, và chính thức bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Kiều Dụ cũng từ con của nàng, biến thành người giống bạn học, thậm chí là đồng môn.
"Sao mẹ không hỏi thành quả lớn của con là gì vậy?" Cuối cùng Kiều Dụ vẫn không nhịn được quay lại nhìn Kiều Hi rồi nói.
Kiều Hi ngay thẳng nói: "Bởi vì con nói thì chắc mẹ cũng không hiểu."
Kiều Dụ cảm thấy đây đại khái là một trong những lý do mà Viên lão để ý đến mẹ của mình.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ Kiều Hi cũng không hề biết rằng nàng có một khả năng nhìn thẳng vào bản chất của mọi vấn đề, lại mỗi lần cũng có thể làm cho hắn không làm gì được.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Kiều Dụ đắc ý giải thích: "Con đang xây dựng một hệ thống tiên đề, hệ thống này có thể đặt số luận và hình học trong cùng một hệ thống để thảo luận. Nói cách khác, sau này con nghiên cứu số luận, còn mẹ học hình học, chúng ta vẫn có thể cùng nhau nghiên cứu một chủ đề được. Con sẽ phân tích vấn đề số luận cần giải quyết ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận