Đỉnh Phong Học Phách

Chương 136: Mẫn tại Toán học, Vưu cỗ chí lớn (4)

Chương 136: Mẫn tại Toán học, Vưu cỗ chí lớn (4) Nói như vậy, từ chiều hôm đó, Kiều Dụ đi đến đâu cũng được đối đãi như minh tinh đúng nghĩa. Tuy nhiên trong mắt nhiều người phương Tây, người da vàng đều trông giống nhau, nhưng rõ ràng Kiều Dụ rất dễ phân biệt, vì cậu còn quá trẻ. Nhà toán học trẻ nhất tại đại hội học sinh cấp ba, quả thật chỉ có mình cậu. Có người đơn thuần chỉ muốn chúc mừng vài câu, có người muốn trao đổi về mặt học thuật, có người mời cậu đến nghe giảng tại phiên họp nhóm của họ, còn có người chỉ đơn giản muốn chào hỏi, làm quen mặt. Tóm lại, Kiều Dụ luôn có rất nhiều người vây quanh, sau khi phiên họp buổi sáng kết thúc, cậu thậm chí còn không thấy Phất Lan Khắc đi đâu. Nếu thêm Điền Ngôn Chân muốn giới thiệu nhiều bậc tiền bối trong giới toán học cho cậu, hay như Yến Bắc, Hoa Thanh trong giới toán học giao thiệp, thì Kiều Dụ lại càng bận rộn hơn. Đúng vậy, lúc ra khỏi hội trường, cậu thậm chí còn nhận phỏng vấn của vài phóng viên Hoa Hạ. Điều duy nhất Kiều Dụ không biết, có lẽ là việc cậu báo cáo mở màn đã lên bản tin thời sự 7 giờ tối trên đài trung ương. Nếu biết sớm hơn, cậu nhất định sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn gọi điện cho Kiều Hi, để nàng đừng quên mở tivi xem. Cứ như vậy cuối cùng cũng chào hỏi mọi người xong, lúc ăn trưa quen biết thêm rất nhiều nhà toán học, lại cùng vài nhà số học trao đổi thảo luận nghiên cứu học thuật đơn giản. Buổi chiều vốn định đi nghe một buổi giảng của phiên họp nhóm, kết quả lại bị Trương Thụ Văn mời đi gặp mặt vài giáo sư Princeton, làm quen với viện trưởng viện toán học Princeton, chủ biên Ann. Math Lạc Đặc · Đỗ Căn, và vài giáo sư viện nghiên cứu cao cấp Princeton... Kiều Dụ còn lấy được số điện thoại cá nhân và hòm thư của Lạc Đặc · Đỗ Căn. Thật tốt, với một người mới trong giới số học mà nói, ngay khi bắt đầu đã có phương thức liên lạc của chủ biên một trong tứ đại tạp chí hàng đầu thế giới trong lĩnh vực này, đây tuyệt đối là một khởi đầu như mơ. Trên thực tế không chỉ Lạc Đặc · Đỗ Căn, mà lúc nãy Kiều Dụ cũng đã làm quen được với nhiều biên tập của các tạp chí toán học nổi tiếng. Thực sự chỉ trong một buổi trưa cộng một buổi chiều, Kiều Dụ đã hiểu rõ vì sao các hội nghị cấp thế giới như thế này, ngoài việc thảo luận học thuật, còn là nơi giao lưu học thuật quy mô lớn. Kiều Dụ cảm thấy phần lớn thời gian ngày đầu tiên của hội nghị cậu đều dùng để giao tiếp. Bất quá Kiều Dụ nghĩ điều này có lẽ cũng liên quan đến việc chiều nay không có phiên họp toàn thể. Toàn là các phiên họp song song, các nhà toán học vẫn thích dành thời gian để thảo luận về các chủ đề mà họ thấy hứng thú hơn. Chờ đến khi cậu từ chối Lạc Đặc · Đỗ Căn cùng với vài giáo sư Princeton gửi lời mời, Kiều Dụ nhắn tin cho Điền Ngôn Chân rồi lẻn về phòng của mình. Nửa ngày qua cậu tiếp nhận quá nhiều thông tin, cần được thư giãn một chút. Hơn nữa Kiều Hi đoán không sai, sau khi làm được một việc đáng tự hào, Kiều Dụ nóng lòng muốn chia sẻ với Kiều Hi. Về đến phòng, Kiều Dụ liếc nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ 20 phút chiều, tính theo chênh lệch múi giờ, bây giờ bên Hoa Hạ là 9 giờ 20 tối. Tính toán xong, Kiều Dụ trực tiếp nằm dài trên giường, mở Wechat gọi video cho Kiều Hi. Tính năng gọi video nói chuyện trực tuyến thật sự rất tuyệt vời, dù sao cước gọi quốc tế vẫn rất đắt đỏ, quan trọng nhất là tốc độ WiFi của quán rượu này còn cực kỳ ổn định. Rất nhanh cuộc gọi được kết nối, sau một thoáng giật lag, hình ảnh Kiều Hi cuối cùng cũng xuất hiện trong video. Nhưng chưa đợi Kiều Dụ lên tiếng, một khuôn mặt khác lại ló vào?"Ồ? Khả Khả, sao ngươi lại ở nhà ta?" Kiều Dụ nghi ngờ hỏi một câu."Vì hôm nay là thứ bảy, ta không phải học tự học buổi tối, nên đến giúp dì ôn lại vật lý.""Đừng có đùa, ngươi còn giúp mợ ta ôn vật lý?""Không có đùa mà, ta quên nhiều thứ rồi, bài tập cũng không biết làm, may mà có Khả Khả dạy cho ta đó." Kiều Hi ở bên cạnh dịu dàng nói, khiến Kiều Dụ hoàn toàn không phản bác được. Thực ra hắn cũng chẳng để ý xem nha đầu này có lớn hơn không, dù sao cũng mấy tháng không gặp, nhưng hôm nay tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện thì không được ổn lắm. Vì hắn đang vô cùng mong chờ được tâm sự với Kiều Hi về cái gã kia. "Khụ khụ, được rồi, vậy thì, có lẽ các ngươi chưa biết, hôm nay ta..." "Biết rồi, Kiều ca, hôm nay anh lợi hại quá, còn làm báo cáo mở màn tại hội nghị của giới toán học thế giới! Có phải không?" Tiểu nha đầu ở đầu dây bên kia lại tranh nói. Kiều Hi thì vẫn ở bên cạnh mỉm cười dịu dàng, không nói gì. Kiều Dụ trợn mắt, hơi nghi hoặc. Trước hôm nay hình như hắn chưa khoe với ai ở trong nước về chuyện này, sao Khả Khả nha đầu này tin tức nhanh nhạy vậy? "Không phải, sao các ngươi biết được?" "Anh còn chưa biết à? Anh lên bản tin thời sự 7 giờ tối trên đài trung ương rồi đó! Lúc nãy em vốn định gửi video cho anh, nhưng dì bảo đừng vội, bảo đêm nay trước 10 giờ chắc chắn anh sẽ khoe với dì thôi. Quả nhiên dì đoán đúng!" Kiều Dụ giật mình, rồi kinh ngạc thốt lên: "Ta lên thời sự?" "Ừm, lát nữa em sẽ gửi tin tức cho anh xem! Đúng rồi, Kiều ca, Paris có vui không?" "Ta nào biết có vui không? Thầy Điền căn bản không cho ta ra khỏi khách sạn, ngày nào ta cũng chỉ quanh quẩn trong quán rượu thôi." "A, vậy chẳng phải mỗi ngày anh đều ở trong quán rượu cùng những nhà toán học kia thảo luận luận văn của anh sao?" "Thảo luận thì có, nhưng cũng sẽ nói chuyện phiếm, ví dụ như Harvard này, Princeton này, Caltech này... Tóm lại rất nhiều trường đại học đều muốn mời ta đến học, đều bị ta nghĩa chính ngôn từ từ chối hết! Hiểu chưa! Không chỉ thảo luận về các thứ học thuật, mà ta còn bận rộn từ chối hết lời mời. Làm ta mệt muốn chết." "Đúng đó Kiều ca, em ủng hộ anh. Trường đại học Yến Bắc tốt biết bao, chúng ta đâu có đi mấy cái trường tạp nham kia. Nghe nói Paris có nhiều mỹ nữ lắm, trong quán rượu chắc cũng có nhiều mỹ nữ ha?" "Không phải, ngươi là cuốn 'Mười vạn câu hỏi vì sao' hả? Ngươi không nhìn xem mấy giờ rồi? Suốt ngày, còn không mau về nhà ngủ đi?" Kiều Dụ mở miệng phê bình. Vốn nghĩ nha đầu này sẽ giận dỗi, nhưng ngoài dự liệu, cô bé trong video chỉ ấm ức nói: "Em đâu có không hiểu chuyện đến thế, em nói với dì xong rồi, tâm sự với anh một chút rồi em sẽ về, em cũng nhớ anh mà." Qua màn hình, Kiều Dụ đều cảm giác ánh mắt của cô bé như phủ một lớp sương mờ, lập tức đau hết cả đầu. "Đừng có làm loạn! Ta nói cho ngươi biết, mỹ nữ Paris tuy đẹp, thì có thể đẹp hơn ngươi với mợ ta à? Cho nên những gì ngươi hỏi đều thừa thãi, được không, lần sau lôi ngươi vào nhóm bạn của ta, ngươi cứ hỏi bọn hắn, ta hễ có cơ hội liền đều nói với họ rằng ngươi và mợ ta là hai người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ!" "Thật không?" "Vớ vẩn! Ta từng lừa ngươi sao?" "Ừm, vậy em về trước nha, Kiều Dụ ca ca." "Nhờ em gửi lời hỏi thăm đến chú Hạ và dì Lưu nha." "Họ đang trên xe hết rồi, em còn gửi video của anh trên thời sự cho họ, ba em còn ngơ người ra, không tin đâu, phát hiện ra là thật liền lập tức gửi cho em cả đống dấu chấm than luôn! Cả nhà mình đêm nay đều đang hóng hớt tình hình của anh đó!" "Không phải... Thôi được rồi, được thôi, em về nghỉ sớm đi. Cuối tuần phải nghỉ ngơi cho tốt." "Dạ, gặp lại anh." "Gặp lại." "Chào dì ạ." "Ừ, Khả Khả, con đi từ từ." "Con biết rồi, dì." Rất nhanh bên kia chỉ còn lại mình Kiều Hi, Kiều Dụ nói chuyện cũng bắt đầu không kiêng dè gì. "Mợ, con làm được rồi, thực sự đó, tiếc là lần này mợ không đến, lúc con báo cáo, cái gã kia ngồi ở hàng ghế đầu, nghe con nói cho gã biết gã sai ở đâu! Mợ không biết lúc đó mặt gã thế nào đâu! Thú vị lắm! Hơn nữa lần này con đã đường đường chính chính đánh bại hắn như lời mợ nói rồi!" "Ồ? Con thực sự đã thấy hắn à?" "Đúng vậy đó, chúng con còn cùng ăn sáng." "Hắn không nhận ra con?" "Con không biết, nhưng con đã nghĩ kỹ rồi, nếu gã thực sự dám nhận ta, thì ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết, ba ta chết sớm! Bất quá gã căn bản không nhắc chuyện này. À đúng, hình như ông nội của vợ gã cũng ở đó." "Vậy à. Vậy bao giờ con về?" "Không tính hôm nay, lần này hội nghị còn có ba ngày nữa, thầy Điền đặt vé máy bay là sau nghi lễ bế mạc, chắc là ngày 27. Mà mợ ơi, cái gã kia ngạc nhiên như vậy, sao mợ có vẻ không vui gì hết?" "Mợ vui chứ, mợ vui vì con trai của mợ lên được cả bản tin thời sự 7 giờ tối đó, con giỏi quá, Kiều Dụ! Chuyện này liên quan gì đến gã đâu, có đúng không? Mợ đã nói rồi, gã đối với mợ sớm đã là một người xa lạ. Chúng ta sống tốt cuộc sống của mình, còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác." "Hô, vậy thời gian mợ vui vẻ còn ở phía sau nữa đó! Haizz, mấy chuyện nhỏ như này mà cũng lên được thời sự, vậy sau này con làm chuyện gì lớn hơn thì chẳng phải thời sự ngày nào cũng phải đưa tin về con à?" "Mới tí đã đắc ý hả? Tuy rằng mợ biết có thể làm báo cáo mở màn ở một hội nghị như này là chuyện không hề bình thường, cũng biết hiện tại mợ chắc chắn không bằng con, nhưng mợ cảm thấy con còn trẻ như vậy mà đã có bước tiến lớn như thế, thì nên đặt tầm mắt xa hơn một chút nữa. Đừng chỉ chăm chăm vào gã đàn ông đó, đặt tầm nhìn xa hơn đi, gã tính là gì chứ? Học mấy chục năm còn không bằng con học mấy tháng, mạnh hơn gã có gì hơn người? Bước tiếp theo đáng lẽ là hắn phải liều mạng ngước nhìn cố gắng đuổi kịp bóng lưng con, kết quả lại bị người khác trực tiếp đá qua một bên, đúng không?" "Đó là đương nhiên! Chiều nay con đã quen biết rất nhiều người, đều là nhân vật lớn trong giới toán học. Bọn họ nhét cho con cả đống danh thiếp, mợ xem này. Không ngờ sao? Con ở Hoa Hạ còn chưa từng thấy đồ này bao giờ, ở đây ai cũng đưa." Nói xong Kiều Dụ móc ra từ trong túi một xấp danh thiếp tinh xảo, đưa sát ống kính điện thoại di động lung lay. "A, tốt đó, chúc mừng con nha, Kiều Dụ." "Hi hi. Nên mợ cứ yên tâm đi, mợ à, con hứa với mợ, nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao nhất, nhìn xuống tất cả mọi người! Chú Hạ cũng biết là lời con nói chưa bao giờ nuốt lời mà!" Kiều Dụ hăng hái nói. "Biết con lợi hại rồi. Được rồi, con tranh thủ làm việc của con đi, nhớ kỹ là ở ngoài nhất định phải nghe lời thầy cô đó." "Ừm, mợ yên tâm. Lần này về, con xem có thể xin thầy Điền cho nghỉ phép về thăm mợ một chút không." "Không cần, chờ nghỉ hè đi." "Nhưng con còn phải đi tham gia IMO nữa mà." "Vậy thì chờ tham gia IMO về đi. Ngoan, giai đoạn học tập mỗi một ngày đều rất quan trọng. Nhất là khi có nhiều người đặt kỳ vọng vào con như thế. Đừng bao giờ làm cho người coi trọng con phải thất vọng, vì như vậy sẽ làm cho người không thích con có được khoái hoạt giả dối." "Được thôi... Nhưng mợ à, con nhớ mợ quá đi. Hay là như vầy đi, năm nay nghỉ hè Hạ Khả Khả sẽ đến đại học Yến Bắc tham gia trại hè, mợ đi cùng con bé có được không?" Kiều Hi do dự một lát, rồi nhẹ gật đầu, nói: "Được. Đến lúc đó mợ đến kinh thành thăm con." "Tuyệt quá, mợ ơi, con nói cho mợ biết, bây giờ con quen kinh thành lắm rồi. Đến lúc đó dẫn mợ đi tham gia lễ kéo cờ, đi dạo vườn hoa, dẫn mợ đi leo Vạn Lý Trường Thành, ăn ngon nữa! Con nói cho mợ, nhà con bây giờ không thiếu tiền chút nào!" "Được rồi, được rồi, đến lúc đó cái gì cũng nghe theo con." "Ừm, vậy gặp lại mợ nhé." "Tốt, đúng rồi, mợ cũng rất nhớ con, con trai, tắt máy nha." "Ừm." Tắt video với Kiều Hi, Kiều Dụ lật mình xuống khỏi giường, lúc này mới bắt đầu lật xem tin nhắn Wechat. Vừa rồi quá hưng phấn, không để ý, lúc này mới phát hiện trong Wechat đã chất đống rất nhiều tin nhắn, thậm chí lão Viên ở Hoa Thanh Viên cũng nhắn tin cho cậu. "Mẫn tại Toán học, Vưu cỗ chí lớn; học vấn uyên thâm, phảng phất như tinh hà xán lạn. Hài t·ử, làm tốt lắm!" Cái này... hơi quá rồi nha? Cảm ơn mọi người đã ủng hộ phiếu tháng nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận