Đỉnh Phong Học Phách
Chương 12: Cầm tới huy chương, ta liền để ngươi trả thù lại!
Chương 12: Có được huy chương, ta sẽ cho ngươi t·r·ả t·h·ù lại!
Dù tâm tư có chút rối bời, nhưng khi Kiều Dụ ngồi vào bàn, mở cuốn « Graduate Texts in Mathematics » ra thì lòng liền lập tức bình tĩnh lại, toàn tâm toàn ý tập trung vào quyển sách toán học mà trước đây hắn không tài nào hiểu nổi.
Về tự học, Kiều Dụ có phương pháp riêng, nhất là đối với ngoại ngữ.
Trước đây, Kiều Dụ nghe nhiều, học thuộc nhiều, và nói nhiều.
Hắn mua từ điển đối chiếu ngoại ngữ trên mạng, ngồi trước máy tính, nghe và đọc theo lời thoại trong phim nhiều lần, gặp từ mới thì tra từ điển ngay tại chỗ, sau đó học thuộc. Lúc nghỉ ngơi thì xem nội dung về ngữ pháp.
Ban đầu, có lẽ mất một, hai tuần hắn mới xem hết một bộ phim.
Sau đó, tiến độ tăng dần, đợi đến khi xem phim ngoại ngữ mới, ba tiếng là có thể xem xong, hắn đã nắm vững cơ bản khả năng nghe, đọc, viết của một ngôn ngữ.
Toán học thì khác.
Thật ra từ lâu Kiều Dụ đã biết nguyên nhân khiến việc học càng ngày càng khó là do toán học là một môn yêu cầu kiến thức nền tảng. Vì vậy lần này mở lại « Graduate Texts in Mathematics », không phải là để trực tiếp học thuộc mà là để tìm hiểu rõ mình cần những kiến thức nền nào.
Do đó, Kiều Dụ tiện tay mở máy tính cũ trong nhà, gặp khái niệm nào không hiểu thì tra trên mạng rồi đánh dấu lại.
Nửa tiếng sau, quyển sách đã chi chít ghi chép.
Giải tích vi phân và tích phân, đại số tuyến tính, hình học vi phân, tô-pô, cùng với phương trình vi phân, đặc biệt là phương trình vi phân trên đa tạp.
Đương nhiên, chi tiết hơn còn có giải tích biến phân, đặc biệt là tích lũy điểm trên đường cong và mặt cong, đạo hàm; đại số tuyến tính không gian vector, ma trận, phép chiếu tuyến tính, vector riêng, v.v...
Tin tốt là, vi phân và tích phân, đại số tuyến tính, hai môn này Kiều Dụ đã từng học qua chút ít, cảm giác không quá khó.
Tin xấu là hình học vi phân, tô-pô, cùng với phương trình vi phân thường và phương trình vi phân riêng phần thì Kiều Dụ chưa từng nghiên cứu chuyên sâu. Dù hiện tại chưa cần học nhiều như vậy, nhưng sau này thật muốn dựa vào thi toán mà vào đại học thì chắc chắn cũng phải học.
Tin càng xấu hơn là sau khi tra cứu đại khái trên mạng, Kiều Dụ thấy những môn này có vẻ không dễ đối phó.
Nếu có thể thông qua kỳ thi Olympic Toán, kiếm chút tiền từ trường rồi vào đại học Yến Bắc học ngoại ngữ thì tốt, dù sao hắn chỉ cần cái bằng tốt nghiệp của đại học Yến Bắc thôi...
Kiều Dụ đang nghĩ miên man thì cửa phòng bỗng bị gõ hai tiếng, rồi bị đẩy ra, đầu Hạ Khả Khả thò vào trước.
"Kiều ca, aizz, đến giờ người ta gọi về nhà rồi."
"À, vậy ngươi mau về đi!"
"Ta đến xem ngươi học được đến đâu rồi?"
"Toán cao cấp khó lắm biết không? Mới nửa tiếng, còn học ra hoa được sao?" Kiều Dụ nghiêng đầu nghiêm túc nói, định kiếm cớ cho cảm xúc sợ khó của hắn.
"Vậy sao?" Hạ Khả Khả đáp, rồi nghĩ ngợi, sau đó lẻn vào phòng, tiện tay khép cửa lại.
"Ngươi muốn làm gì?" Kiều Dụ cảnh giác nhìn cô bé xông tới, vội đứng lên, bày ra tư thế phòng thủ.
Không ai hiểu rõ cô bé này hơn hắn, dưới vẻ ngoài vô hại ngây thơ kia là một tâm hồn thích gây rối thiên hạ. Dù khi còn bé hắn hơi nghịch ngợm, nhưng rất nhiều ý tưởng ngớ ngẩn đều do cô bé này nghĩ ra, còn trong mắt người lớn, hắn lại là thủ phạm chính.
Căn phòng vốn đã bé, một lát sau, Khả Khả đã đứng cạnh hắn.
Kiều Dụ đã cao 1m75, nhưng cô bé trước mắt cũng chỉ thấp hơn hắn một cái trán mà thôi. Rồi, chưa kịp để Kiều Dụ phản ứng, cô bé đột nhiên nhón chân...
Đầu tiên là chóp mũi cảm nhận được hương thơm, sau đó môi có xúc cảm mềm mại, hơi lạnh và có chút ngọt ngào.
Má ơi, đột ngột quá...
Chưa kịp sửng sốt...
Chờ Kiều Dụ hoàn hồn thì thấy đôi mắt sáng long lanh của cô bé đối diện, mang vẻ mặt như cười như không, đang nhìn chằm chằm hắn.
Hắn – một thiếu niên ba tốt huyết khí phương cương còn trinh nguyên mười lăm tuổi, vậy mà lại bị chiếm t·i·ệ·n nghi như thế?
Thua thiệt lớn! Hắn bỗng muốn báo thù!
"Ta biết ngươi tức giận, nhưng nếu ngươi dám phản kháng, ta sẽ la lên đó!" Cô bé ngang nhiên nhỏ giọng nói.
"x·ấ·u hổ thật!" Kiều Dụ chỉ cảm thấy khí lạnh, nhưng không nói ra.
Hắn là thiếu niên bất lương bị cả khu nhận, còn đối diện là cô bé phẩm chất tốt, học giỏi, tiền đồ xán lạn vô đ·ị·c·h, dưới sự gia tăng của định kiến, ưu thế dư luận của đối diện thật quá lớn.
"Nhưng nha, nếu ngươi có thể đoạt giải trong kỳ thi Olympic Toán quốc gia, ta sẽ cho phép ngươi t·r·ả t·h·ù đó nha." Cô bé đắc ý nhỏ giọng nói.
"Khả Khả, trễ rồi, phải về ngủ thôi, mai còn phải đi học đấy." Tiếng ông lão từ ngoài cửa phòng vọng vào.
"Rồi, rồi, biết rồi!" Cô bé lớn tiếng đáp, sau đó nháy mắt làm mặt quỷ với Kiều Dụ, nhanh như làn khói lao ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng rồi, vẫn còn nghe thấy ông lão lẩm bẩm ngoài cửa: "Con gái con đứa, không được chạy vào phòng con trai người ta."
"Biết rồi, ta chỉ lịch sự chào tạm biệt thôi mà, aizz, ông còn thường xuyên dạy ta phải lễ phép nữa mà!"
Hôm nay hắn thua, thua thảm hại.
"Ồ, sao mặt ngươi bỗng đỏ như thế?" Kiều Hi đang nghiêng người dựa trên ghế salon với ánh mắt dò xét khiến Kiều Dụ hơi phá phòng.
"Mặt ta đỏ?"
"Ngươi đi soi gương đi, giống cái m·ô·n·g khỉ ở núi Nga Mi chả khác gì."
"Chắc do thời tiết nóng quá. Ta đi đ·á·n·h răng trước." Kiều Dụ tỏ vẻ trấn tĩnh đáp, rồi xông vào nhà vệ sinh, đứng trước gương, liếc mắt một cái, quả nhiên mặt đúng là đỏ bừng, trông thật vô dụng.
Kiều Dụ hít sâu một hơi, rồi cầm bàn chải đ·á·n·h răng.
"Vừa rồi trong phòng có chuyện gì vậy?"
Kiều Dụ quay đầu lại, Kiều Hi đang dựa vào cửa phòng tắm, vẻ mặt hóng chuyện.
"Nói là chào tạm biệt thôi, thì có chuyện gì được. Vừa nãy hai người nói chuyện gì bên ngoài vậy?" Kiều Dụ cảm thấy hơi chột dạ.
"Kiều Dụ, ngươi không đúng!" Kiều Hi bỗng lên tiếng.
"Hả?" Kiều Dụ giật mình.
"Trước đây ngươi chưa từng quan tâm ta và Khả Khả nói chuyện gì!" Giọng điệu câu nói này của Kiều Hi khiến Kiều Dụ nghĩ đến câu nói kinh điển trong bộ anime thám t·ử lừng danh Conan: "Sự thật chỉ có một."
Kiều Dụ cố trấn tĩnh, bình thản hỏi: "Vậy thì chứng minh được điều gì?"
Rồi hắn từ từ bắt đầu đ·á·n·h răng, vẻ mặt đỏ bừng cũng từ từ rút đi.
"Ừm, cũng đúng."
Kiều Hi tự nhủ, rồi tự nói một mình: "Thật ra vừa rồi nói chuyện với Khả Khả cũng không có gì, cô bé cứ hỏi chuyện cô Lan đi thăm hỏi các gia đình, ta kể cho cô bé nghe một chút, rồi ta nói sau này không biết con có tiền đồ đến nỗi quên mẹ hay không.
Khả Khả bảo tin con sẽ không, dù sau này con có vô lương tâm thì lớn lên nó cũng sẽ chăm sóc ta. Mày xem, người ta thân m·ậ·t chưa kìa, khác với mày! Suốt ngày chọc ta. Mà nè, có khi nào con bé lẻn vào phòng mày để tỏ tình theo mấy cái trò vớ vẩn của lũ con gái không?"
Đang đ·á·n·h răng, Kiều Dụ khựng tay, rồi mặt không đổi sắc quay đầu, nhìn mẹ mình đang như cười như không, rồi quay người, cầm lấy tay nắm cửa, trực tiếp đóng cửa phòng tắm, sau đó khóa trái.
"Ầm!"
"Răng rắc!"
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Dù tâm tư có chút rối bời, nhưng khi Kiều Dụ ngồi vào bàn, mở cuốn « Graduate Texts in Mathematics » ra thì lòng liền lập tức bình tĩnh lại, toàn tâm toàn ý tập trung vào quyển sách toán học mà trước đây hắn không tài nào hiểu nổi.
Về tự học, Kiều Dụ có phương pháp riêng, nhất là đối với ngoại ngữ.
Trước đây, Kiều Dụ nghe nhiều, học thuộc nhiều, và nói nhiều.
Hắn mua từ điển đối chiếu ngoại ngữ trên mạng, ngồi trước máy tính, nghe và đọc theo lời thoại trong phim nhiều lần, gặp từ mới thì tra từ điển ngay tại chỗ, sau đó học thuộc. Lúc nghỉ ngơi thì xem nội dung về ngữ pháp.
Ban đầu, có lẽ mất một, hai tuần hắn mới xem hết một bộ phim.
Sau đó, tiến độ tăng dần, đợi đến khi xem phim ngoại ngữ mới, ba tiếng là có thể xem xong, hắn đã nắm vững cơ bản khả năng nghe, đọc, viết của một ngôn ngữ.
Toán học thì khác.
Thật ra từ lâu Kiều Dụ đã biết nguyên nhân khiến việc học càng ngày càng khó là do toán học là một môn yêu cầu kiến thức nền tảng. Vì vậy lần này mở lại « Graduate Texts in Mathematics », không phải là để trực tiếp học thuộc mà là để tìm hiểu rõ mình cần những kiến thức nền nào.
Do đó, Kiều Dụ tiện tay mở máy tính cũ trong nhà, gặp khái niệm nào không hiểu thì tra trên mạng rồi đánh dấu lại.
Nửa tiếng sau, quyển sách đã chi chít ghi chép.
Giải tích vi phân và tích phân, đại số tuyến tính, hình học vi phân, tô-pô, cùng với phương trình vi phân, đặc biệt là phương trình vi phân trên đa tạp.
Đương nhiên, chi tiết hơn còn có giải tích biến phân, đặc biệt là tích lũy điểm trên đường cong và mặt cong, đạo hàm; đại số tuyến tính không gian vector, ma trận, phép chiếu tuyến tính, vector riêng, v.v...
Tin tốt là, vi phân và tích phân, đại số tuyến tính, hai môn này Kiều Dụ đã từng học qua chút ít, cảm giác không quá khó.
Tin xấu là hình học vi phân, tô-pô, cùng với phương trình vi phân thường và phương trình vi phân riêng phần thì Kiều Dụ chưa từng nghiên cứu chuyên sâu. Dù hiện tại chưa cần học nhiều như vậy, nhưng sau này thật muốn dựa vào thi toán mà vào đại học thì chắc chắn cũng phải học.
Tin càng xấu hơn là sau khi tra cứu đại khái trên mạng, Kiều Dụ thấy những môn này có vẻ không dễ đối phó.
Nếu có thể thông qua kỳ thi Olympic Toán, kiếm chút tiền từ trường rồi vào đại học Yến Bắc học ngoại ngữ thì tốt, dù sao hắn chỉ cần cái bằng tốt nghiệp của đại học Yến Bắc thôi...
Kiều Dụ đang nghĩ miên man thì cửa phòng bỗng bị gõ hai tiếng, rồi bị đẩy ra, đầu Hạ Khả Khả thò vào trước.
"Kiều ca, aizz, đến giờ người ta gọi về nhà rồi."
"À, vậy ngươi mau về đi!"
"Ta đến xem ngươi học được đến đâu rồi?"
"Toán cao cấp khó lắm biết không? Mới nửa tiếng, còn học ra hoa được sao?" Kiều Dụ nghiêng đầu nghiêm túc nói, định kiếm cớ cho cảm xúc sợ khó của hắn.
"Vậy sao?" Hạ Khả Khả đáp, rồi nghĩ ngợi, sau đó lẻn vào phòng, tiện tay khép cửa lại.
"Ngươi muốn làm gì?" Kiều Dụ cảnh giác nhìn cô bé xông tới, vội đứng lên, bày ra tư thế phòng thủ.
Không ai hiểu rõ cô bé này hơn hắn, dưới vẻ ngoài vô hại ngây thơ kia là một tâm hồn thích gây rối thiên hạ. Dù khi còn bé hắn hơi nghịch ngợm, nhưng rất nhiều ý tưởng ngớ ngẩn đều do cô bé này nghĩ ra, còn trong mắt người lớn, hắn lại là thủ phạm chính.
Căn phòng vốn đã bé, một lát sau, Khả Khả đã đứng cạnh hắn.
Kiều Dụ đã cao 1m75, nhưng cô bé trước mắt cũng chỉ thấp hơn hắn một cái trán mà thôi. Rồi, chưa kịp để Kiều Dụ phản ứng, cô bé đột nhiên nhón chân...
Đầu tiên là chóp mũi cảm nhận được hương thơm, sau đó môi có xúc cảm mềm mại, hơi lạnh và có chút ngọt ngào.
Má ơi, đột ngột quá...
Chưa kịp sửng sốt...
Chờ Kiều Dụ hoàn hồn thì thấy đôi mắt sáng long lanh của cô bé đối diện, mang vẻ mặt như cười như không, đang nhìn chằm chằm hắn.
Hắn – một thiếu niên ba tốt huyết khí phương cương còn trinh nguyên mười lăm tuổi, vậy mà lại bị chiếm t·i·ệ·n nghi như thế?
Thua thiệt lớn! Hắn bỗng muốn báo thù!
"Ta biết ngươi tức giận, nhưng nếu ngươi dám phản kháng, ta sẽ la lên đó!" Cô bé ngang nhiên nhỏ giọng nói.
"x·ấ·u hổ thật!" Kiều Dụ chỉ cảm thấy khí lạnh, nhưng không nói ra.
Hắn là thiếu niên bất lương bị cả khu nhận, còn đối diện là cô bé phẩm chất tốt, học giỏi, tiền đồ xán lạn vô đ·ị·c·h, dưới sự gia tăng của định kiến, ưu thế dư luận của đối diện thật quá lớn.
"Nhưng nha, nếu ngươi có thể đoạt giải trong kỳ thi Olympic Toán quốc gia, ta sẽ cho phép ngươi t·r·ả t·h·ù đó nha." Cô bé đắc ý nhỏ giọng nói.
"Khả Khả, trễ rồi, phải về ngủ thôi, mai còn phải đi học đấy." Tiếng ông lão từ ngoài cửa phòng vọng vào.
"Rồi, rồi, biết rồi!" Cô bé lớn tiếng đáp, sau đó nháy mắt làm mặt quỷ với Kiều Dụ, nhanh như làn khói lao ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng rồi, vẫn còn nghe thấy ông lão lẩm bẩm ngoài cửa: "Con gái con đứa, không được chạy vào phòng con trai người ta."
"Biết rồi, ta chỉ lịch sự chào tạm biệt thôi mà, aizz, ông còn thường xuyên dạy ta phải lễ phép nữa mà!"
Hôm nay hắn thua, thua thảm hại.
"Ồ, sao mặt ngươi bỗng đỏ như thế?" Kiều Hi đang nghiêng người dựa trên ghế salon với ánh mắt dò xét khiến Kiều Dụ hơi phá phòng.
"Mặt ta đỏ?"
"Ngươi đi soi gương đi, giống cái m·ô·n·g khỉ ở núi Nga Mi chả khác gì."
"Chắc do thời tiết nóng quá. Ta đi đ·á·n·h răng trước." Kiều Dụ tỏ vẻ trấn tĩnh đáp, rồi xông vào nhà vệ sinh, đứng trước gương, liếc mắt một cái, quả nhiên mặt đúng là đỏ bừng, trông thật vô dụng.
Kiều Dụ hít sâu một hơi, rồi cầm bàn chải đ·á·n·h răng.
"Vừa rồi trong phòng có chuyện gì vậy?"
Kiều Dụ quay đầu lại, Kiều Hi đang dựa vào cửa phòng tắm, vẻ mặt hóng chuyện.
"Nói là chào tạm biệt thôi, thì có chuyện gì được. Vừa nãy hai người nói chuyện gì bên ngoài vậy?" Kiều Dụ cảm thấy hơi chột dạ.
"Kiều Dụ, ngươi không đúng!" Kiều Hi bỗng lên tiếng.
"Hả?" Kiều Dụ giật mình.
"Trước đây ngươi chưa từng quan tâm ta và Khả Khả nói chuyện gì!" Giọng điệu câu nói này của Kiều Hi khiến Kiều Dụ nghĩ đến câu nói kinh điển trong bộ anime thám t·ử lừng danh Conan: "Sự thật chỉ có một."
Kiều Dụ cố trấn tĩnh, bình thản hỏi: "Vậy thì chứng minh được điều gì?"
Rồi hắn từ từ bắt đầu đ·á·n·h răng, vẻ mặt đỏ bừng cũng từ từ rút đi.
"Ừm, cũng đúng."
Kiều Hi tự nhủ, rồi tự nói một mình: "Thật ra vừa rồi nói chuyện với Khả Khả cũng không có gì, cô bé cứ hỏi chuyện cô Lan đi thăm hỏi các gia đình, ta kể cho cô bé nghe một chút, rồi ta nói sau này không biết con có tiền đồ đến nỗi quên mẹ hay không.
Khả Khả bảo tin con sẽ không, dù sau này con có vô lương tâm thì lớn lên nó cũng sẽ chăm sóc ta. Mày xem, người ta thân m·ậ·t chưa kìa, khác với mày! Suốt ngày chọc ta. Mà nè, có khi nào con bé lẻn vào phòng mày để tỏ tình theo mấy cái trò vớ vẩn của lũ con gái không?"
Đang đ·á·n·h răng, Kiều Dụ khựng tay, rồi mặt không đổi sắc quay đầu, nhìn mẹ mình đang như cười như không, rồi quay người, cầm lấy tay nắm cửa, trực tiếp đóng cửa phòng tắm, sau đó khóa trái.
"Ầm!"
"Răng rắc!"
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận