Đỉnh Phong Học Phách
Chương 132: Đại lão cho rằng yêu cầu lâm thời sửa chữa hội nghị chương trình hội nghị (1)
Chương 132: Đại lão cho rằng yêu cầu tạm thời sửa đổi chương trình hội nghị (1) Trên máy bay, Kiều Dụ khi tiếp viên hàng không yêu cầu tắt điện thoại di động mới lấy điện thoại đang im lặng ra, không thèm nhìn các cuộc gọi nhỡ mà trực tiếp tắt nguồn.
Đúng vậy, thực tế từ ngày mùng một tháng năm đi du lịch về, Kiều Dụ trở lại trường đã lôi những ký ức trước đó cẩn thận cất giấu ra để suy nghĩ lại. Sau đó phát hiện rất hiệu quả, rồi trong khoảng thời gian này, cậu chủ yếu dựa vào kỹ thuật này, để loại bỏ toàn bộ hệ thống nhiễu trắng.
Nhất là khi cậu phát hiện ý nghĩ này có thể thành công, toàn bộ tinh lực của cậu đều dồn vào việc đó.
Trong quá trình này cậu cũng đã chạm đến một vài công cụ cực kỳ thú vị.
Và cũng chính lúc này, bất kể là Điền Ngôn Chân hay Viên lão tín nhiệm cậu đến mức nào đều đã đạt đến đỉnh điểm, nếu không cậu căn bản không thể giấu được hai người họ.
Nhưng bây giờ chỉ cần làm ra thành tích, có vẻ như cũng không cần phải giấu nữa...
… Điền Ngôn Chân yên lặng nhìn Kiều Dụ ngồi bên cạnh, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ cabin, hỏi: "Lần đầu đi máy bay à?"
Kiều Dụ quay đầu nhìn Điền Ngôn Chân, gật nhẹ đầu nói: "Vâng, Điền đạo."
Điền Ngôn Chân cười, nói: "Vậy thì đúng là cậu có lời rồi, lần đầu đi máy bay đã là vé thương gia quốc tế."
Đúng vậy, để Kiều Dụ lần này xuất hành có thể giữ được tinh thần tốt, Điền Ngôn Chân đã đặt loại vé thương gia ở tầng hai của máy bay thân rộng A380.
Cho nên, việc chọn ngày hôm nay xuất phát, một mặt muốn đưa Kiều Dụ sớm đến Paris, mặt khác cũng là vì chọn máy bay.
Chuyến bay đường dài hơn mười tiếng mà ngồi máy bay thân hẹp thì quả thật là chịu tội.
Lúc này mặc dù đang là rạng sáng, nhưng máy bay mới bắt đầu lăn bánh, trong khoang vẫn còn hơi ồn ào, vừa hay có thể tâm sự.
"Lúc nãy cậu gửi hành lý gọi điện thoại cho ai đấy?"
"Cho giáo sư Hoa Thanh Phan."
"À." Điền Ngôn Chân gật nhẹ đầu, không hỏi đến cùng, mà lại hỏi: "Sao cậu lại nghĩ đến mời Viên lão và Trần Trác Dương tham gia buổi bảo vệ tốt nghiệp?"
Kiều Dụ trừng mắt nhìn, đáp: "Điền đạo, là Trần sư huynh ép ta mời đấy. Ai... chuyện này thật khó nói hết lời. Ta cũng chỉ là tùy tiện mời thôi, ai biết sư gia lại đồng ý..."
Thôi được rồi, Kiều Dụ thề, cậu thật không quan tâm đến tiền lương và tiền thưởng của sư huynh một năm, cậu chẳng qua chỉ muốn biết một vị giáo sư đại học song nhất lưu bình thường, một năm có thể kiếm được khoảng bao nhiêu, cái sự tò mò đáng chết này!
Nhưng mà nói sao đây...
Dù sao vào ngày bảo vệ, Trần sư huynh rõ ràng lớn tuổi rồi, cười mà cứ như đứa trẻ, sư gia cũng không hề mất kiên nhẫn, luôn tươi cười vui vẻ, Điền đạo ngày hôm đó cũng rất phấn khởi, các giáo sư khác được mời đến ai cũng có tâm trạng không tệ.
Một việc nếu tất cả mọi người đều vui vẻ, không ai không vui, thì trăm phần trăm đó là chuyện tốt.
Nếu như cậu chủ trì một sự việc, chỉ có một số ít người không vui, còn đại đa số mọi người đều vui vẻ, thì điều đó cũng đủ để chứng minh đây là một chuyện tốt.
Tóm lại, Kiều Dụ cảm thấy trong khoảng thời gian này cậu đều quá bận rộn làm những chuyện tốt, không ngừng nghỉ.
"Sau này bớt tùy tiện đưa yêu cầu cho Viên lão đi, Viên lão đã cao tuổi rồi, không chịu nổi cậu giày vò!" Điền Ngôn Chân mặt lạnh nói, vừa dứt lời chính mình lại có chút không kìm được.
Bây giờ Viên lão có lẽ chỉ sợ Kiều Dụ không đưa ra yêu cầu thôi chứ gì? Ai... đúng là không có thiên lý.
"Yên tâm đi Điền đạo, ta có chừng mực mà. Không phải chuyện trong sư môn thì ta tuyệt đối sẽ không làm phiền sư gia." Kiều Dụ chắc nịch nói.
Ừm, sư môn là trên hết... cái này thì thật không có cách nào phê bình được.
Điền Ngôn Chân chỉ có thể gật nhẹ đầu, may là máy bay cũng bắt đầu cất cánh, quá nửa đêm, sau khi máy bay ổn định thì trong khoang cũng yên tĩnh trở lại.
"Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy thì cũng gần đến nơi rồi."
"Vâng, được thôi Điền đạo."
...
Người trẻ tuổi ngủ ở đâu cũng đều ngon giấc, dù sao thì Kiều Dụ đã ngủ rất ngon, điều đáng mừng là, máy bay không những không bị trễ, mà còn hạ cánh trước nửa tiếng ở sân bay Mang cao vui.
Thời gian ở đó sớm hơn bảy tiếng rưỡi, sau khi máy bay hạ cánh, Kiều Dụ chụp ảnh máy bay đáp xuống rồi gửi cho Kiều Hi: "Mẹ, con đã hạ cánh thuận lợi rồi, con đến Paris rồi ạ."
Đương nhiên, việc ở Paris vẫn còn rất nhiều lưu lượng sử dụng, điều này cũng phải cảm ơn Điền Ngôn Chân. Khi Kiều Dụ còn chưa đến, ông đã chuẩn bị cho cậu một chiếc sim điện thoại có thể dùng để đi khắp thế giới. Đạo sư ưu tú là như vậy, luôn có thể giúp học sinh nghĩ đến mọi thứ.
Rất nhanh, Kiều Hi đã trả lời: "Phải nghe lời thầy giáo, chú ý an toàn đấy."
"Yên tâm đi, Điền đạo đang trông chừng con ở bên cạnh đây mà."
Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, cậu bắt đầu làm thủ tục nhập cảnh.
Cũng may vì biết đoàn người là đến tham dự hội nghị toán học quốc tế, nên rất nhanh cả đoàn được cho qua, rồi sau đó trực tiếp đón xe đến khách sạn mà ban tổ chức hội nghị chỉ định -- khách sạn Hoàng gia Mạc nại Paris.
Nơi này cách Viện nghiên cứu khoa học cao cấp Pháp không xa, chỉ khoảng 3 đến 4km, đi bộ cũng chỉ mất nửa tiếng.
Nhưng dù là khách quý, do đến sớm một chút, nên trước tiên họ chỉ có thể tự đặt trước hai đêm khách sạn, rồi sau đó sẽ do ban tổ chức hội nghị thống nhất sắp xếp.
Hội nghị lớn của giới số học thế giới này, ngoài những người được mời ra, cũng sẽ có một số nhà số học và sinh viên toán học tự túc kinh phí tham gia. Cho nên các khách sạn ở gần đó rất căng thẳng, việc nhóm của đại học Yến Bắc có thể vào ở thuận lợi vẫn là nhờ ban tổ chức hội nghị cân đối phòng.
Nhưng lần này không thể nói hoàn toàn là do Điền Ngôn Chân có danh tiếng, cũng có liên quan đến không ít học giả rất hứng thú với Kiều Dụ.
Giới toán học cứ mỗi khi xuất hiện một thiên tài đều có thể nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng Điền Ngôn thật không ngờ nhanh đến thế, bọn họ vừa vào khách sạn đã nghe thấy có người gọi ông.
"Này, giáo sư Điền, cuối cùng các vị cũng đến rồi... Ừm... để tôi đoán một chút, chắc chắn cậu là Kiều Dụ đúng không?"
Điền Ngôn Chân nhìn theo hướng âm thanh, thấy Dennis vừa đứng lên từ ghế sofa dành cho khách nghỉ ngơi ở phía bên phải sảnh khách sạn, chỉ trong một câu nói đã đi đến trước mặt ông, ánh mắt còn đang dán chặt vào Kiều Dụ đứng bên cạnh.
Thái độ của Dennis khiến Điền Ngôn Chân cũng có chút căng thẳng, nhất là lúc này tóc của gã có chút rối bù, mắt thì còn hơi đỏ, nhìn trông có vẻ rất khủng bố...
Thế là Điền Ngôn Chân chủ động bước lên một bước, nói: "Ừm, Kiều Dụ, tôi giới thiệu cho cậu, vị này là giáo sư Dennis, cũng là..."
"Điền đạo, tôi biết ạ, giáo sư Phan thường xuyên kể với tôi về giáo sư Dennis, nói rằng việc may mắn nhất của ông ấy chính là gặp được người thầy như giáo sư Dennis."
Vừa nói, Kiều Dụ thoải mái chào hỏi Dennis: "Chào giáo sư Dennis, rất vui được gặp ông."
"Chào cậu, ừm, cậu biết đấy, giáo sư Điền, tôi cũng vừa mới chạy đến khách sạn, chết tiệt, vé máy bay chỉ còn lại hạng phổ thông, ai, nói tóm lại anh nên hiểu rằng, tôi cần bây giờ là phải nói chuyện với Kiều Dụ ngay." Dennis nói có chút lộn xộn.
Điều này làm cho các giáo sư của đại học Yến Bắc đi theo cảm thấy rất cổ quái.
Cho dù chưa gặp mặt Dennis, nhưng phần lớn giáo sư toán học nổi tiếng của các trường đại học đều rất ổn trọng.
Rõ ràng lúc này Dennis bất kể là về hình tượng hay thái độ, đều không quá xứng với thân phận là một giáo sư nổi tiếng của đại học Harvard.
"Vậy yêu cầu của ông khi muốn tìm Kiều Dụ thảo luận là gì?" Điền Ngôn Chân không nhịn được hỏi.
Nếu như là liên quan đến lý thuyết điểm kỳ dị trạng thái gập khúc, thật sự không cần phải tìm riêng Kiều Dụ để thảo luận, luận văn cũng sắp xuất bản, Điền Ngôn Chân không tin là Dennis còn chưa từng cùng Phan Kính Nguyên nghiên cứu thảo luận sâu hơn.
"Chẳng lẽ anh không biết sao? Kiều Dụ nói đã giải quyết được vấn đề mà tôi đưa ra!" Dennis ngạc nhiên nhìn Điền Ngôn Chân nói.
Học sinh nhà mình làm được thành tích mà thầy giáo lại hoàn toàn không biết sao?
"Không không không, phải nói là mới có một mạch suy nghĩ thôi, chứ vẫn chưa giải quyết hoàn toàn. Thực ra tôi cũng mong là có thể giải quyết vấn đề này trong vòng hai ngày tới. Nên vẫn chưa nhắc với thầy của mình. Trước khi lên máy bay, tôi và giáo sư Phan cũng chỉ nói như thế mà, chỉ là mới có một mạch suy nghĩ thôi..."
Đúng vậy, thực tế từ ngày mùng một tháng năm đi du lịch về, Kiều Dụ trở lại trường đã lôi những ký ức trước đó cẩn thận cất giấu ra để suy nghĩ lại. Sau đó phát hiện rất hiệu quả, rồi trong khoảng thời gian này, cậu chủ yếu dựa vào kỹ thuật này, để loại bỏ toàn bộ hệ thống nhiễu trắng.
Nhất là khi cậu phát hiện ý nghĩ này có thể thành công, toàn bộ tinh lực của cậu đều dồn vào việc đó.
Trong quá trình này cậu cũng đã chạm đến một vài công cụ cực kỳ thú vị.
Và cũng chính lúc này, bất kể là Điền Ngôn Chân hay Viên lão tín nhiệm cậu đến mức nào đều đã đạt đến đỉnh điểm, nếu không cậu căn bản không thể giấu được hai người họ.
Nhưng bây giờ chỉ cần làm ra thành tích, có vẻ như cũng không cần phải giấu nữa...
… Điền Ngôn Chân yên lặng nhìn Kiều Dụ ngồi bên cạnh, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ cabin, hỏi: "Lần đầu đi máy bay à?"
Kiều Dụ quay đầu nhìn Điền Ngôn Chân, gật nhẹ đầu nói: "Vâng, Điền đạo."
Điền Ngôn Chân cười, nói: "Vậy thì đúng là cậu có lời rồi, lần đầu đi máy bay đã là vé thương gia quốc tế."
Đúng vậy, để Kiều Dụ lần này xuất hành có thể giữ được tinh thần tốt, Điền Ngôn Chân đã đặt loại vé thương gia ở tầng hai của máy bay thân rộng A380.
Cho nên, việc chọn ngày hôm nay xuất phát, một mặt muốn đưa Kiều Dụ sớm đến Paris, mặt khác cũng là vì chọn máy bay.
Chuyến bay đường dài hơn mười tiếng mà ngồi máy bay thân hẹp thì quả thật là chịu tội.
Lúc này mặc dù đang là rạng sáng, nhưng máy bay mới bắt đầu lăn bánh, trong khoang vẫn còn hơi ồn ào, vừa hay có thể tâm sự.
"Lúc nãy cậu gửi hành lý gọi điện thoại cho ai đấy?"
"Cho giáo sư Hoa Thanh Phan."
"À." Điền Ngôn Chân gật nhẹ đầu, không hỏi đến cùng, mà lại hỏi: "Sao cậu lại nghĩ đến mời Viên lão và Trần Trác Dương tham gia buổi bảo vệ tốt nghiệp?"
Kiều Dụ trừng mắt nhìn, đáp: "Điền đạo, là Trần sư huynh ép ta mời đấy. Ai... chuyện này thật khó nói hết lời. Ta cũng chỉ là tùy tiện mời thôi, ai biết sư gia lại đồng ý..."
Thôi được rồi, Kiều Dụ thề, cậu thật không quan tâm đến tiền lương và tiền thưởng của sư huynh một năm, cậu chẳng qua chỉ muốn biết một vị giáo sư đại học song nhất lưu bình thường, một năm có thể kiếm được khoảng bao nhiêu, cái sự tò mò đáng chết này!
Nhưng mà nói sao đây...
Dù sao vào ngày bảo vệ, Trần sư huynh rõ ràng lớn tuổi rồi, cười mà cứ như đứa trẻ, sư gia cũng không hề mất kiên nhẫn, luôn tươi cười vui vẻ, Điền đạo ngày hôm đó cũng rất phấn khởi, các giáo sư khác được mời đến ai cũng có tâm trạng không tệ.
Một việc nếu tất cả mọi người đều vui vẻ, không ai không vui, thì trăm phần trăm đó là chuyện tốt.
Nếu như cậu chủ trì một sự việc, chỉ có một số ít người không vui, còn đại đa số mọi người đều vui vẻ, thì điều đó cũng đủ để chứng minh đây là một chuyện tốt.
Tóm lại, Kiều Dụ cảm thấy trong khoảng thời gian này cậu đều quá bận rộn làm những chuyện tốt, không ngừng nghỉ.
"Sau này bớt tùy tiện đưa yêu cầu cho Viên lão đi, Viên lão đã cao tuổi rồi, không chịu nổi cậu giày vò!" Điền Ngôn Chân mặt lạnh nói, vừa dứt lời chính mình lại có chút không kìm được.
Bây giờ Viên lão có lẽ chỉ sợ Kiều Dụ không đưa ra yêu cầu thôi chứ gì? Ai... đúng là không có thiên lý.
"Yên tâm đi Điền đạo, ta có chừng mực mà. Không phải chuyện trong sư môn thì ta tuyệt đối sẽ không làm phiền sư gia." Kiều Dụ chắc nịch nói.
Ừm, sư môn là trên hết... cái này thì thật không có cách nào phê bình được.
Điền Ngôn Chân chỉ có thể gật nhẹ đầu, may là máy bay cũng bắt đầu cất cánh, quá nửa đêm, sau khi máy bay ổn định thì trong khoang cũng yên tĩnh trở lại.
"Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy thì cũng gần đến nơi rồi."
"Vâng, được thôi Điền đạo."
...
Người trẻ tuổi ngủ ở đâu cũng đều ngon giấc, dù sao thì Kiều Dụ đã ngủ rất ngon, điều đáng mừng là, máy bay không những không bị trễ, mà còn hạ cánh trước nửa tiếng ở sân bay Mang cao vui.
Thời gian ở đó sớm hơn bảy tiếng rưỡi, sau khi máy bay hạ cánh, Kiều Dụ chụp ảnh máy bay đáp xuống rồi gửi cho Kiều Hi: "Mẹ, con đã hạ cánh thuận lợi rồi, con đến Paris rồi ạ."
Đương nhiên, việc ở Paris vẫn còn rất nhiều lưu lượng sử dụng, điều này cũng phải cảm ơn Điền Ngôn Chân. Khi Kiều Dụ còn chưa đến, ông đã chuẩn bị cho cậu một chiếc sim điện thoại có thể dùng để đi khắp thế giới. Đạo sư ưu tú là như vậy, luôn có thể giúp học sinh nghĩ đến mọi thứ.
Rất nhanh, Kiều Hi đã trả lời: "Phải nghe lời thầy giáo, chú ý an toàn đấy."
"Yên tâm đi, Điền đạo đang trông chừng con ở bên cạnh đây mà."
Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, cậu bắt đầu làm thủ tục nhập cảnh.
Cũng may vì biết đoàn người là đến tham dự hội nghị toán học quốc tế, nên rất nhanh cả đoàn được cho qua, rồi sau đó trực tiếp đón xe đến khách sạn mà ban tổ chức hội nghị chỉ định -- khách sạn Hoàng gia Mạc nại Paris.
Nơi này cách Viện nghiên cứu khoa học cao cấp Pháp không xa, chỉ khoảng 3 đến 4km, đi bộ cũng chỉ mất nửa tiếng.
Nhưng dù là khách quý, do đến sớm một chút, nên trước tiên họ chỉ có thể tự đặt trước hai đêm khách sạn, rồi sau đó sẽ do ban tổ chức hội nghị thống nhất sắp xếp.
Hội nghị lớn của giới số học thế giới này, ngoài những người được mời ra, cũng sẽ có một số nhà số học và sinh viên toán học tự túc kinh phí tham gia. Cho nên các khách sạn ở gần đó rất căng thẳng, việc nhóm của đại học Yến Bắc có thể vào ở thuận lợi vẫn là nhờ ban tổ chức hội nghị cân đối phòng.
Nhưng lần này không thể nói hoàn toàn là do Điền Ngôn Chân có danh tiếng, cũng có liên quan đến không ít học giả rất hứng thú với Kiều Dụ.
Giới toán học cứ mỗi khi xuất hiện một thiên tài đều có thể nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng Điền Ngôn thật không ngờ nhanh đến thế, bọn họ vừa vào khách sạn đã nghe thấy có người gọi ông.
"Này, giáo sư Điền, cuối cùng các vị cũng đến rồi... Ừm... để tôi đoán một chút, chắc chắn cậu là Kiều Dụ đúng không?"
Điền Ngôn Chân nhìn theo hướng âm thanh, thấy Dennis vừa đứng lên từ ghế sofa dành cho khách nghỉ ngơi ở phía bên phải sảnh khách sạn, chỉ trong một câu nói đã đi đến trước mặt ông, ánh mắt còn đang dán chặt vào Kiều Dụ đứng bên cạnh.
Thái độ của Dennis khiến Điền Ngôn Chân cũng có chút căng thẳng, nhất là lúc này tóc của gã có chút rối bù, mắt thì còn hơi đỏ, nhìn trông có vẻ rất khủng bố...
Thế là Điền Ngôn Chân chủ động bước lên một bước, nói: "Ừm, Kiều Dụ, tôi giới thiệu cho cậu, vị này là giáo sư Dennis, cũng là..."
"Điền đạo, tôi biết ạ, giáo sư Phan thường xuyên kể với tôi về giáo sư Dennis, nói rằng việc may mắn nhất của ông ấy chính là gặp được người thầy như giáo sư Dennis."
Vừa nói, Kiều Dụ thoải mái chào hỏi Dennis: "Chào giáo sư Dennis, rất vui được gặp ông."
"Chào cậu, ừm, cậu biết đấy, giáo sư Điền, tôi cũng vừa mới chạy đến khách sạn, chết tiệt, vé máy bay chỉ còn lại hạng phổ thông, ai, nói tóm lại anh nên hiểu rằng, tôi cần bây giờ là phải nói chuyện với Kiều Dụ ngay." Dennis nói có chút lộn xộn.
Điều này làm cho các giáo sư của đại học Yến Bắc đi theo cảm thấy rất cổ quái.
Cho dù chưa gặp mặt Dennis, nhưng phần lớn giáo sư toán học nổi tiếng của các trường đại học đều rất ổn trọng.
Rõ ràng lúc này Dennis bất kể là về hình tượng hay thái độ, đều không quá xứng với thân phận là một giáo sư nổi tiếng của đại học Harvard.
"Vậy yêu cầu của ông khi muốn tìm Kiều Dụ thảo luận là gì?" Điền Ngôn Chân không nhịn được hỏi.
Nếu như là liên quan đến lý thuyết điểm kỳ dị trạng thái gập khúc, thật sự không cần phải tìm riêng Kiều Dụ để thảo luận, luận văn cũng sắp xuất bản, Điền Ngôn Chân không tin là Dennis còn chưa từng cùng Phan Kính Nguyên nghiên cứu thảo luận sâu hơn.
"Chẳng lẽ anh không biết sao? Kiều Dụ nói đã giải quyết được vấn đề mà tôi đưa ra!" Dennis ngạc nhiên nhìn Điền Ngôn Chân nói.
Học sinh nhà mình làm được thành tích mà thầy giáo lại hoàn toàn không biết sao?
"Không không không, phải nói là mới có một mạch suy nghĩ thôi, chứ vẫn chưa giải quyết hoàn toàn. Thực ra tôi cũng mong là có thể giải quyết vấn đề này trong vòng hai ngày tới. Nên vẫn chưa nhắc với thầy của mình. Trước khi lên máy bay, tôi và giáo sư Phan cũng chỉ nói như thế mà, chỉ là mới có một mạch suy nghĩ thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận