Đỉnh Phong Học Phách
Chương 10: Mê võng tương lai
Chương 10: Mê hoặc tương lai
Đứng tại chỗ suy tư nhìn theo Lan Kiệt khuất dạng, Kiều Dụ mới xoay người về nhà.
"Sao đi lâu vậy? Con còn đưa Lan lão sư về trường à?" Vừa mở cửa, giọng lười biếng của Kiều Hi đã truyền vào tai Kiều Dụ.
Kiều Dụ nhìn chai rượu vang đỏ đã mở trên tay Kiều Hi, hơi nhíu mày, nói: "Uống ít thôi, lúc nãy thầy đã nói rồi, uống nhiều rượu hại thân."
Kiều Hi nửa dựa người trên ghế salon không nói gì, chỉ nhấc bàn tay còn lại, chỉ lên huyệt Thái Dương mình.
Kiều Dụ không còn gì để nói.
Hắn cũng lên mạng tìm hiểu, biết bệnh đau đầu thần kinh mạch máu này, trước mắt không có biện pháp chữa trị tốt, uống rượu xong mạch máu giãn nở, hoàn toàn có thể xoa dịu hiệu quả.
Đương nhiên, có đau đầu thật hay không, chỉ có Kiều Hi biết.
Dù sao đối phương là mẹ hắn, chịu thôi.
"Thầy dạy toán đó dễ thương ghê." Kiều Hi nhận xét.
"Cũng không tệ, mà chắc còn độc thân." Kiều Dụ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, cũng nhận xét.
"Ồ? Sao con biết thầy còn độc thân?" Kiều Hi tỏ vẻ hứng thú rõ rệt, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Thầy nói con đi thi Olympic Toán, lấy huy chương vàng, tiền thưởng của thầy có thể cho hết con. Với lại, hôm nay ở văn phòng, thầy cho con một trăm để con giải được bài. Người có gia đình nuôi chồng con, chắc không dám nói lời đó, làm chuyện đó."
Kiều Dụ nhún vai, có chút khẳng định nói.
Nói xong, nhìn Kiều Hi, còn nói thêm: "Nhưng tiếc, người hiền lành như thế dễ bị thiệt lắm, không hợp với mẹ, không thì con đi học, để thầy đến chăm sóc mẹ thì tốt."
"Phỉ phui phui, Kiều Dụ, con có ý gì hả? Mẹ không xứng với người hiền lành hả?"
"Mẹ ai cũng xứng hết, chỉ là ở chung với người giàu lòng trách nhiệm quá sẽ mệt."
"Đổi chuyện khác đi." Kiều Hi liếc một cái, sau đó tò mò hỏi: "Con giỏi toán thật hả?"
Kiều Dụ nhớ lại những lời Lan Kiệt nói, không chắc lắm nói: "Chắc vậy. Thầy Lan rất coi trọng con, không giống làm bộ. Mà thầy nói hôm nay con giải hai bài đều là biến dạng từ đề thi quốc tế trước đây, nhưng con thấy cũng không khó gì mấy."
"Vậy có nghĩa là con biết làm bài thôi, tốt quá, nhà họ Kiều chúng ta cũng có người biết làm bài à." Kiều Hi trợn mắt, vui vẻ cảm thán một câu, rồi nhấc chai rượu rót thêm hai ly.
Kiều Dụ ngồi bên cạnh có chút hoang mang, điều này dường như khác với dự định về cuộc đời hắn.
"Vậy mẹ rất nghiêm túc ủng hộ con đi thi cuộc thi đó, đúng không?"
"Đương nhiên, Kiều Dụ, học nhiều biết đâu sau này con thật sự nổi bật thì sao? Thầy vừa nói con có thể vào Thanh Hoa, Yến Bắc đó! Sau này lỡ thành nhân vật lớn, kiếm tiền lại càng dễ hơn không?"
"Thứ nhất, đỗ Thanh Hoa, Yến Bắc chỉ là một khả năng thôi. Thứ hai, cho dù đỗ vào hai trường này, cũng chưa chắc sẽ thành nhân vật lớn. Hôm trước tin tức còn nói có người Yến Bắc ra trường đi bán thịt heo kìa."
Kiều Dụ tùy tiện phản bác.
"Vậy nên mới hot đó. Cả nước có bao nhiêu người bán thịt heo, chỉ có hắn lên được tin, vậy chứng tỏ có bằng Yến Bắc vẫn hữu dụng. Lúc nãy mẹ lên mạng xem, sinh viên Yến Bắc đi làm gia sư kiếm nhiều tiền lắm đó.
Mấy nhà giàu có ở Kinh Thành đều xem trọng bằng cấp đấy. Cho dù sau này con tốt nghiệp Yến Bắc mà đi làm MC game, chắc cũng có mánh hơn các MC khác không phải sao?
Với lại con cũng nói rồi, thầy Lan là người tốt. Người ta chỉ đường cho con, con còn muốn nghi ngờ gì?"
Kiều Hi ung dung cãi lại vài câu, hiệu quả rất tốt, hoàn toàn làm Kiều Dụ không còn gì để nói.
Trong trận cãi vã giữa hai mẹ con, cuối cùng mẹ đã thắng một ván.
Muốn tranh cãi đương nhiên có thể tiếp tục, nhưng Kiều Dụ không phải là dân tranh cãi chuyên nghiệp, hắn chỉ là đang dùng kinh nghiệm sống ít ỏi của mình và mẹ, một người cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, để bàn bạc về một khả năng khác của cuộc đời.
Thế là Kiều Dụ chỉ thở dài, nói: "Toán khó quá, mẹ thử xem quyển «Introduction to Riemann Geometry» (Giới thiệu hình học Riemann) ở phòng con mà xem, nào là độ đo, liên kết, ten-xơ độ cong, rồi định lý Gauss-Bonnet gì gì đó... Không hiểu mấy người làm toán học nghĩ kiểu gì."
Kiều Hi chỉ ngước mắt, lại uống một ngụm rượu, sau đó bất lực nhún vai với lời phàn nàn của Kiều Dụ.
Biết sao được, nàng thực sự không hiểu toán, bèn thuận miệng nói: "Mẹ biết, khó mới đúng chứ! Nếu nó đơn giản như học tiếng Anh, vậy tại sao người giỏi tiếng Anh, có thể dịch phụ đề mà không được vào thẳng Thanh Hoa, Yến Bắc?"
Nếu lúc này Lan Kiệt ở đây, chắc hẳn sẽ có cái nhìn khác về Kiều Hi. Dù sao, phân tích này thực sự rất logic. Toàn bộ hệ thống toán học của nhân loại đều được xây dựng dựa trên suy luận logic, thầy giáo dạy toán chắc chắn sẽ coi trọng logic hơn.
Tiếc là, thời nay, những người phụ nữ có thể phân tích vấn đề logic đến cốt lõi một cách dễ dàng ngày càng ít đi.
Kiều Dụ không tranh luận, mà nhìn Kiều Hi hỏi: "Mẹ còn bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng chắc có bảy, tám vạn."
Dứt lời, Kiều Hi ngập ngừng một chút, mím môi, nghiêm túc nói: "Mình tiết kiệm chi tiêu một chút nha. Rượu đừng mua loại ngon thế, cũng đừng ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài, mẹ cũng học nấu cơm."
Kiều Dụ lắc đầu, thở dài, nói: "Mẹ giờ mới bắt đầu học nấu cơm á? Thôi bỏ đi, chỗ con còn hơn ba vạn, tiết kiệm thì đủ sống hơn nửa năm. Người tốt bụng nói, nếu năm nay con thi mà lấy được huy chương vàng cấp quốc gia, trường còn thưởng cho mười vạn.
Còn có cái gì đó được vào đội tuyển quốc gia được thưởng nữa, nhưng con thấy mấy thứ đó cũng như người ta vẽ bánh cho con xem thôi. Con cứ thử thi một lần đã, xem có thật là dễ lấy được huy chương vàng quốc gia hay không rồi tính tiếp."
Khóe miệng Kiều Hi cong lên một độ cong rất đẹp, nói: "Lúc nãy con vừa nói thầy Lan là người tốt, giờ lại bảo thầy cũng giống người ta vẽ bánh cho con, vậy chứng tỏ con cũng biết mình nhìn người không chuẩn rồi đúng không?"
Nghe câu này, Kiều Dụ bỗng cảm thấy có chút buồn, giá như lòng người trong suốt thì tốt biết bao? Đen, đỏ, nhìn một cái là thấy hết, vậy mẹ hắn có lẽ đã không biến thành như bây giờ.
Chỉ là ngoài miệng không thể thua: "Dù sao cũng chuẩn hơn mẹ nhiều, năm đó theo đuổi cái gã kia, mẹ chỉ cần tỉnh táo một chút thôi thì đâu đến nỗi hai mẹ con mình sống nương tựa vào nhau."
"Kiều Dụ, con phải nhắc con một tiếng, năm đó nếu không vì con, giờ mẹ đã là bà lớn nhà giàu rồi!"
"Rồi rồi, mẹ thắng." Kiều Dụ thầm thở dài, hết cách, tranh cãi với mẹ ruột, uy hiếp cuối cùng quá nhiều.
"Vậy quyết định vậy đi, từ mai con cứ ngoan ngoãn mà đọc sách. Đi thi toán gì gì đó. Cố gắng mà vào Yến Bắc, ông ngoại biết chắc nhảy dựng lên vì vui sướng cho coi."
Kiều Dụ nghiêm túc gật đầu, nói: "Vậy lúc thông báo cho ông ấy nhớ dặn phải gia cố vách quan tài trước nha."
Kiều Hi không để ý đến cái miệng của Kiều Dụ, chỉ ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách lớn hơn Kiều Dụ hai tuổi, sâu kín nói: "Nói cho con chuyện này, hôm nay không cần đến lớp tự học buổi tối nha."
"Thình thịch... thình thịch..."
Ngay sau đó, cửa phòng bị gõ.
"Dì Kiều, con tới bầu bạn với dì nè!"
Đứng tại chỗ suy tư nhìn theo Lan Kiệt khuất dạng, Kiều Dụ mới xoay người về nhà.
"Sao đi lâu vậy? Con còn đưa Lan lão sư về trường à?" Vừa mở cửa, giọng lười biếng của Kiều Hi đã truyền vào tai Kiều Dụ.
Kiều Dụ nhìn chai rượu vang đỏ đã mở trên tay Kiều Hi, hơi nhíu mày, nói: "Uống ít thôi, lúc nãy thầy đã nói rồi, uống nhiều rượu hại thân."
Kiều Hi nửa dựa người trên ghế salon không nói gì, chỉ nhấc bàn tay còn lại, chỉ lên huyệt Thái Dương mình.
Kiều Dụ không còn gì để nói.
Hắn cũng lên mạng tìm hiểu, biết bệnh đau đầu thần kinh mạch máu này, trước mắt không có biện pháp chữa trị tốt, uống rượu xong mạch máu giãn nở, hoàn toàn có thể xoa dịu hiệu quả.
Đương nhiên, có đau đầu thật hay không, chỉ có Kiều Hi biết.
Dù sao đối phương là mẹ hắn, chịu thôi.
"Thầy dạy toán đó dễ thương ghê." Kiều Hi nhận xét.
"Cũng không tệ, mà chắc còn độc thân." Kiều Dụ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, cũng nhận xét.
"Ồ? Sao con biết thầy còn độc thân?" Kiều Hi tỏ vẻ hứng thú rõ rệt, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Thầy nói con đi thi Olympic Toán, lấy huy chương vàng, tiền thưởng của thầy có thể cho hết con. Với lại, hôm nay ở văn phòng, thầy cho con một trăm để con giải được bài. Người có gia đình nuôi chồng con, chắc không dám nói lời đó, làm chuyện đó."
Kiều Dụ nhún vai, có chút khẳng định nói.
Nói xong, nhìn Kiều Hi, còn nói thêm: "Nhưng tiếc, người hiền lành như thế dễ bị thiệt lắm, không hợp với mẹ, không thì con đi học, để thầy đến chăm sóc mẹ thì tốt."
"Phỉ phui phui, Kiều Dụ, con có ý gì hả? Mẹ không xứng với người hiền lành hả?"
"Mẹ ai cũng xứng hết, chỉ là ở chung với người giàu lòng trách nhiệm quá sẽ mệt."
"Đổi chuyện khác đi." Kiều Hi liếc một cái, sau đó tò mò hỏi: "Con giỏi toán thật hả?"
Kiều Dụ nhớ lại những lời Lan Kiệt nói, không chắc lắm nói: "Chắc vậy. Thầy Lan rất coi trọng con, không giống làm bộ. Mà thầy nói hôm nay con giải hai bài đều là biến dạng từ đề thi quốc tế trước đây, nhưng con thấy cũng không khó gì mấy."
"Vậy có nghĩa là con biết làm bài thôi, tốt quá, nhà họ Kiều chúng ta cũng có người biết làm bài à." Kiều Hi trợn mắt, vui vẻ cảm thán một câu, rồi nhấc chai rượu rót thêm hai ly.
Kiều Dụ ngồi bên cạnh có chút hoang mang, điều này dường như khác với dự định về cuộc đời hắn.
"Vậy mẹ rất nghiêm túc ủng hộ con đi thi cuộc thi đó, đúng không?"
"Đương nhiên, Kiều Dụ, học nhiều biết đâu sau này con thật sự nổi bật thì sao? Thầy vừa nói con có thể vào Thanh Hoa, Yến Bắc đó! Sau này lỡ thành nhân vật lớn, kiếm tiền lại càng dễ hơn không?"
"Thứ nhất, đỗ Thanh Hoa, Yến Bắc chỉ là một khả năng thôi. Thứ hai, cho dù đỗ vào hai trường này, cũng chưa chắc sẽ thành nhân vật lớn. Hôm trước tin tức còn nói có người Yến Bắc ra trường đi bán thịt heo kìa."
Kiều Dụ tùy tiện phản bác.
"Vậy nên mới hot đó. Cả nước có bao nhiêu người bán thịt heo, chỉ có hắn lên được tin, vậy chứng tỏ có bằng Yến Bắc vẫn hữu dụng. Lúc nãy mẹ lên mạng xem, sinh viên Yến Bắc đi làm gia sư kiếm nhiều tiền lắm đó.
Mấy nhà giàu có ở Kinh Thành đều xem trọng bằng cấp đấy. Cho dù sau này con tốt nghiệp Yến Bắc mà đi làm MC game, chắc cũng có mánh hơn các MC khác không phải sao?
Với lại con cũng nói rồi, thầy Lan là người tốt. Người ta chỉ đường cho con, con còn muốn nghi ngờ gì?"
Kiều Hi ung dung cãi lại vài câu, hiệu quả rất tốt, hoàn toàn làm Kiều Dụ không còn gì để nói.
Trong trận cãi vã giữa hai mẹ con, cuối cùng mẹ đã thắng một ván.
Muốn tranh cãi đương nhiên có thể tiếp tục, nhưng Kiều Dụ không phải là dân tranh cãi chuyên nghiệp, hắn chỉ là đang dùng kinh nghiệm sống ít ỏi của mình và mẹ, một người cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, để bàn bạc về một khả năng khác của cuộc đời.
Thế là Kiều Dụ chỉ thở dài, nói: "Toán khó quá, mẹ thử xem quyển «Introduction to Riemann Geometry» (Giới thiệu hình học Riemann) ở phòng con mà xem, nào là độ đo, liên kết, ten-xơ độ cong, rồi định lý Gauss-Bonnet gì gì đó... Không hiểu mấy người làm toán học nghĩ kiểu gì."
Kiều Hi chỉ ngước mắt, lại uống một ngụm rượu, sau đó bất lực nhún vai với lời phàn nàn của Kiều Dụ.
Biết sao được, nàng thực sự không hiểu toán, bèn thuận miệng nói: "Mẹ biết, khó mới đúng chứ! Nếu nó đơn giản như học tiếng Anh, vậy tại sao người giỏi tiếng Anh, có thể dịch phụ đề mà không được vào thẳng Thanh Hoa, Yến Bắc?"
Nếu lúc này Lan Kiệt ở đây, chắc hẳn sẽ có cái nhìn khác về Kiều Hi. Dù sao, phân tích này thực sự rất logic. Toàn bộ hệ thống toán học của nhân loại đều được xây dựng dựa trên suy luận logic, thầy giáo dạy toán chắc chắn sẽ coi trọng logic hơn.
Tiếc là, thời nay, những người phụ nữ có thể phân tích vấn đề logic đến cốt lõi một cách dễ dàng ngày càng ít đi.
Kiều Dụ không tranh luận, mà nhìn Kiều Hi hỏi: "Mẹ còn bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng chắc có bảy, tám vạn."
Dứt lời, Kiều Hi ngập ngừng một chút, mím môi, nghiêm túc nói: "Mình tiết kiệm chi tiêu một chút nha. Rượu đừng mua loại ngon thế, cũng đừng ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài, mẹ cũng học nấu cơm."
Kiều Dụ lắc đầu, thở dài, nói: "Mẹ giờ mới bắt đầu học nấu cơm á? Thôi bỏ đi, chỗ con còn hơn ba vạn, tiết kiệm thì đủ sống hơn nửa năm. Người tốt bụng nói, nếu năm nay con thi mà lấy được huy chương vàng cấp quốc gia, trường còn thưởng cho mười vạn.
Còn có cái gì đó được vào đội tuyển quốc gia được thưởng nữa, nhưng con thấy mấy thứ đó cũng như người ta vẽ bánh cho con xem thôi. Con cứ thử thi một lần đã, xem có thật là dễ lấy được huy chương vàng quốc gia hay không rồi tính tiếp."
Khóe miệng Kiều Hi cong lên một độ cong rất đẹp, nói: "Lúc nãy con vừa nói thầy Lan là người tốt, giờ lại bảo thầy cũng giống người ta vẽ bánh cho con, vậy chứng tỏ con cũng biết mình nhìn người không chuẩn rồi đúng không?"
Nghe câu này, Kiều Dụ bỗng cảm thấy có chút buồn, giá như lòng người trong suốt thì tốt biết bao? Đen, đỏ, nhìn một cái là thấy hết, vậy mẹ hắn có lẽ đã không biến thành như bây giờ.
Chỉ là ngoài miệng không thể thua: "Dù sao cũng chuẩn hơn mẹ nhiều, năm đó theo đuổi cái gã kia, mẹ chỉ cần tỉnh táo một chút thôi thì đâu đến nỗi hai mẹ con mình sống nương tựa vào nhau."
"Kiều Dụ, con phải nhắc con một tiếng, năm đó nếu không vì con, giờ mẹ đã là bà lớn nhà giàu rồi!"
"Rồi rồi, mẹ thắng." Kiều Dụ thầm thở dài, hết cách, tranh cãi với mẹ ruột, uy hiếp cuối cùng quá nhiều.
"Vậy quyết định vậy đi, từ mai con cứ ngoan ngoãn mà đọc sách. Đi thi toán gì gì đó. Cố gắng mà vào Yến Bắc, ông ngoại biết chắc nhảy dựng lên vì vui sướng cho coi."
Kiều Dụ nghiêm túc gật đầu, nói: "Vậy lúc thông báo cho ông ấy nhớ dặn phải gia cố vách quan tài trước nha."
Kiều Hi không để ý đến cái miệng của Kiều Dụ, chỉ ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách lớn hơn Kiều Dụ hai tuổi, sâu kín nói: "Nói cho con chuyện này, hôm nay không cần đến lớp tự học buổi tối nha."
"Thình thịch... thình thịch..."
Ngay sau đó, cửa phòng bị gõ.
"Dì Kiều, con tới bầu bạn với dì nè!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận