Đỉnh Phong Học Phách

Chương 118: Khí phách không phấn chấn các thiếu niên (3)

Chu Lương trực tiếp yêu cầu.
Kiều Dụ dứt khoát gật đầu, nói: "Được, ta đều nghe theo ngài."
Chu Lương thở ra một hơi, nói: "Ừm, đầu tiên, trò chơi này hiện tại khẳng định không thể tiếp tục nữa."
Kiều Dụ gật đầu, chấp nhận yêu cầu này, dù sao hiện tại ba tên trong phòng ngủ đã thành thật rồi.
Sau đó, Chu Lương đột nhiên nảy ra một ý, lại đầy phấn khởi nói: "Bất quá, đợi đến tháng bảy, các đội tuyển quốc gia chúng ta và các nước khác đều sẽ đến Châu Úc trước ngày khai mạc một ngày. Ngày khai mạc cũng sẽ không có những sắp xếp khác. Nói cách khác, sẽ có khoảng hai ngày, cho phép các học sinh tham gia IMO của các nước tự do giao lưu. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi liên hệ, khi đó có thể cùng thành viên các đội tuyển khác so tài hữu nghị vài trận, lúc đó ngươi phải thể hiện cho tốt."
Kiều Dụ nhìn Chu giáo sư, sau đó gật đầu, nói: "Được, không vấn đề."
"Ừm, ngươi tương đối am hiểu trò chơi nào? Ngươi cũng biết, trò chơi phổ biến trong nước có thể không giống với nước ngoài. Ta nhân tiện cũng đi hỏi thăm một chút."
Vấn đề này khiến Kiều Dụ cảm giác như mình đang nhận lời mời làm việc tại một phòng game, điều này giống như kế hoạch ban đầu của cậu, vậy nên thế giới này quả thực là một vòng tuần hoàn? Vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng xoay quanh sơ tâm ban đầu?
"Ờ... thì... Thật ra chỉ cần là các loại game đối kháng, tôi đều khá giỏi. Ví dụ như nước ngoài chắc cũng chơi CS:GO, đúng, còn có LoL... Dù là trò chơi không quen thuộc, tôi chỉ cần chơi thử vài ván, làm quen kỹ năng thì cũng không khác gì."
Chu Lương gật đầu, trên mặt nở một nụ cười: "Vậy được, đến lúc đó ta sắp xếp một chút. Chúng ta nhân dịp IMO năm nay làm một vòng đấu game đi, tin là mọi người đều sẽ thích, người phương Tây thích cái này hơn chúng ta."
Kiều Dụ gật đầu, chắc chắn nói: "Yên tâm, Chu giáo sư, tôi đảm bảo sẽ không làm ngài thất vọng, nhất định phải làm rạng danh Hoa Hạ."
...
Giai đoạn huấn luyện, thời gian tự học buổi tối cố định tan lúc chín giờ rưỡi. Sau khi nói chuyện với đội trưởng Chu giáo sư xong, về tới phòng ngủ đã gần mười giờ.
Trong phòng ngủ, không ai ngủ cả, từng người đang buồn bã ngồi trò chuyện, thấy Kiều Dụ vào, lại im lặng.
"Lão đại..." Dư Vĩnh Tuấn như thường ngày chủ động chào hỏi.
Những người khác ít khi gọi cậu là lão đại, nhưng Dư Vĩnh Tuấn hoàn toàn không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Dù sao cho tới giờ, Kiều Dụ vẫn chưa từng thăm dò ranh giới cuối cùng của tên mập này ở đâu.
Nhưng hôm nay Kiều Dụ vẫn đáp lại: "Sau này đừng gọi lão đại, đều là bạn học cả."
Dư Vĩnh Tuấn chớp mắt, nhìn Kiều Dụ, hỏi: "Lão đại, ngươi nói thế có phải là ý ta chắc chắn lấy được thư báo nhập học dự kiến của đại học Yến Bắc không?"
Kiều Dụ liếc mắt, lười trả lời tên này.
Có lấy được thư báo nhập học dự kiến hay không, lấy được thư báo nhập học dự kiến của trường nào, cuối cùng còn phải xem kết quả phỏng vấn. Dù sao chỉ cần vào được top 60, không có kế hoạch khác, như đi nước ngoài du học, thì Hoa Thanh, Yến Bắc thế nào cũng có một chỗ.
Hiện tại Kiều Dụ cảm thấy cả hai đều không tệ, chọn bên nào cũng đều có tiền đồ.
Thế là nghĩ nghĩ, đột nhiên đề nghị: "Thôi được, hay hôm nay chúng ta đều lên giường sớm chút, sau đó nằm trên giường nói chuyện phiếm chút đi?"
Ba người bạn trong phòng ngẩn người, rồi đồng ý với ý kiến của Kiều Dụ, sau đó bắt đầu rửa mặt, lên giường.
Nếu là trước đây, mặc kệ Dư Vĩnh Tuấn và Cung Gia Đào chọn thế nào, thì ít nhất Dư Vĩ chắc chắn sẽ không để ý tới loại đề nghị này, thậm chí có thể phản bác một câu: "Khi nào ta ngủ cần gì ngươi lo?"
Trong sổ tay huấn luyện cũng chỉ đề nghị mười một giờ tối tắt đèn đi ngủ, mà bây giờ mới chưa tới mười giờ.
Lần này, hắn không những không nói nửa lời, mà còn im lặng bắt đầu đi theo ba người còn lại rửa mặt, rồi trèo lên giường. Có lẽ Dư Vĩ vẫn chưa ý thức được đây là một loại tâm lý thần phục, hoặc có lẽ hắn đã nhận ra, nhưng không chịu thừa nhận.
Dù sao, trong thế giới này có rất nhiều người cứng đầu, tuyệt đối không thiếu một mình Dư Vĩ.
Lên giường sớm, đóng cửa, tắt đèn, đêm nay bỗng nhiên cảm thấy không giống bình thường.
Xung quanh tràn ngập đủ loại âm thanh ồn ào của sinh hoạt tập thể.
Nếu thật muốn ngủ, chắc chắn sẽ gây ra sự bất mãn, nhưng may là cả bốn người đều không định ngủ.
"Đại ca, dạo này ngươi cứ nhìn mãi thứ gì vậy?" Dư Vĩnh Tuấn là người hôm nay phụ trách đóng cửa tắt đèn, cuối cùng leo lên giường chui vào chăn, không muốn để buổi nói chuyện phiếm lần này do Kiều Dụ khởi xướng bị nguội ngắt, liền mở miệng hỏi.
Không phải là hắn chưa từng liếc trộm những thứ Kiều Dụ xem.
Nhưng Kiều Dụ xem tài liệu của mình, chẳng đầu chẳng cuối, toàn là tiếng Anh, hắn cũng không biết đó là gì.
"Trên arXiv có mấy nghìn bài luận văn, liên quan đến phỏng đoán Langlands trong hình học, gần đây ta thấy hứng thú với mảng nghiên cứu này." Kiều Dụ sảng khoái đáp.
Nhưng cậu biết, đề tài này chắc không thể khiến mọi người thảo luận sôi nổi. Thực tế thì, đừng nói là học sinh cấp ba, ngay cả sinh viên đại học năm nhất cũng chưa tiếp cận với các nội dung về chương trình Langlands.
Mấy thứ này không nói chuyện được, thế là cậu tiếp tục nói: "Tình huống của ta khác các ngươi, các ngươi đừng so với ta. Ta tham gia IMO chủ yếu là để hoàn thành nhiệm vụ. Coi như nhiệm vụ IMO hoàn thành, năm sau các ngươi có thể được cử thẳng vào lớp tài năng của đại học Yến Bắc, chúng ta cũng có lẽ không trở thành bạn cùng lớp, cho nên hơn thua với ta không có ý nghĩa."
Đây là cách Kiều Dụ an ủi người khác, đầu tiên nói rõ sự thật, khiến mọi người ý thức được sự chênh lệch, bình thường có thể buông bỏ gánh nặng. Nếu vẫn không buông xuống được, vậy tố chất tâm lý quá kém, đi đấu trường quốc tế cũng không lấy được thành tích tốt.
Dư Vĩ không nhịn được, nói: "Tình huống của ngươi có gì khác chúng ta?"
Kiều Dụ nằm thẳng người, mượn chút ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn chằm chằm trần nhà, giọng điệu thờ ơ hỏi ngược lại: "Các ngươi đều có ba ba sao?"
"Cái này là thừa lời sao? Nhà ai mà chả có bố?" Cung Gia Đào nhanh nhảu đáp, rồi lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Quả nhiên, Kiều Dụ bình thản nói: "Đúng, các ngươi đều có, còn ta thì không. Thấy chưa, vậy nên ta nói chúng ta không giống nhau còn gì."
"Không phải, đại ca, bố ngươi sao lại thế? Làm sao mà lại không có?" Dư Vĩnh Tuấn hỏi.
Kiều Dụ bình tĩnh kể lại: "Khi ta chưa sinh ra, ông ấy đã mất rồi. Mẹ ta vì một số chuyện, có thể hiểu là một dạng sợ xã hội nghiêm trọng, cho nên cũng không thích hợp ra ngoài làm việc, năm lớp 5 ông ngoại mất, ta đã quyết định bắt đầu nuôi gia đình.
Nếu ta không cố gắng, mẹ ta phải sống khổ sở cùng ta, thậm chí ăn cơm cũng khó. Các ngươi không phải đối mặt với áp lực sinh tồn như vậy, chỉ cần học giỏi là được, còn ta thì không, ta không chỉ muốn học giỏi, mà còn phải đủ xuất sắc.
Đây chính là sự khác biệt giữa chúng ta. Không trải qua áp lực sinh tồn, đương nhiên sẽ không có năng lực như ta. Hồi tiểu học ta đi cày game thuê, vừa chơi game kiếm tiền, vừa làm bài tập đối phó thầy cô, các ngươi lấy gì so với ta?
Đừng không tin, trên tài khoản chính thức của trường cũ ta có cả một bài văn mẫu do ta viết. Chính là kể chuyện nhỏ về việc ta đi viếng mộ cha. Thầy giáo nhận xét rằng tình cảm chân thành, thiết tha đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận