Đỉnh Phong Học Phách
Chương 74: Đến để lộ đáp án thời điểm
Chương 74: Đến lúc công bố đáp án rồi
“Ta cảm thấy ngươi nên về nhà.”
“Ngươi đúng là rất biết cảm đấy! Hôm nay là mẹ ta cố ý bảo ta đến đây chúc mừng ngươi đấy!”
“Ngươi chúc mừng xong rồi đó! Vừa rồi Trương hiệu trưởng gọi điện thoại cho ta, sáng mai ta phải đến trường tiếp nhận phỏng vấn của Thần báo Tinh Thành, ta phải tranh thủ viết bản nháp, nếu không mai nói lung tung thì làm sao người ta viết được ta vĩ đại chứ, đúng không?”
“Thế à! Được, vậy ta về trước, nhưng mà ngày mai chờ cậu về nhất định phải kể cho ta nghe…”
“Kể gì chứ, chờ phóng viên đăng báo thì mua một tờ Thần báo tặng cho cậu! Cậu giúp tôi phát ở tòa nhà chung cư, không được sót nhà nào đâu đấy.”
“Ha ha… Được thôi, tôi về đây, dì tạm biệt.”
“Tạm biệt Khả Khả.”
Tốn sức mãi, cuối cùng cũng tống được con nhóc Hạ Khả Khả về nhà, vừa đóng cửa, Kiều Dụ liền đặt mông xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm Kiều Hi nói: “Hôm nay mẹ không được bình thường nha!”
Kiều Hi lườm Kiều Dụ một cái, nói: “Ta là mẹ ngươi đấy, ngươi tốt nhất chú ý lời nói với ta phải dùng từ và ngữ khí cho đúng, cái gì mà ta không bình thường hả?!”
Kiều Dụ không hề nao núng, vẫn khăng khăng nói: “Mẹ đúng là không được bình thường! Vừa nãy lúc Khả Khả xông vào phòng con, ánh mắt mẹ nhìn con ở ngoài cửa làm con thấy hốt hoảng cả lên!”
Kiều Hi im lặng.
Nhưng Kiều Dụ không định bỏ qua, cứ nhìn chằm chằm mẹ mình, giọng có hơi lớn hơn một chút nói: “Này, chúng ta là người thân nhất trên đời này, có gì không nói với con, lẽ nào định mang xuống mồ rồi nói với ông ngoại hả?”
Kiều Hi cười nhạt: “Ờ…”
Kiều Dụ nghiêm túc nói: “Bây giờ con đang trong tuổi nổi loạn đấy! Tuổi nổi loạn mẹ biết không? Con nói thật, con mà nổi loạn lên, chính con còn sợ! Mẹ có gì thì đừng giấu con nhé! Đừng có thất thần nữa, mau nói đi!”
Kiều Hi ngẩng đầu, lại trừng mắt nhìn Kiều Dụ một cái rồi thở dài đáp: “Kiều Dụ à, sau khi Khả Khả cho ta xem cái bảng xếp hạng kia xong, ta bỗng cảm thấy tin vào số mệnh rồi.”
“Hả? Ý là sao.” Kiều Dụ hơi bất ngờ, đại khái không ngờ Kiều Hi lại nói ra câu này, ông ngoại vốn là một người duy vật kiên định, cái này là gia phong đấy, sao đời trước lại bị dứt đoạn được chứ?
Có lẽ đã nói ra rồi, Kiều Hi cũng không giấu giếm gì nữa, nói thẳng: “Năm đó người đàn ông kia đi học ở MIT. Lúc đó anh ta đăng ký vào hai trường, một trường là Harvard, một trường là MIT. Bên Harvard không đưa ra học bổng trước nên anh ta đã chọn cái sau.”
Kiều Dụ lập tức hiểu ra.
Thảo nào mà vừa nãy ánh mắt của Kiều Hi nhìn mình lại lạ như vậy, cũng giỏi thật, hắn lại trực tiếp đạp MIT xuống dưới chân, mà còn đạp một lần hai cái nữa chứ.
Nghĩ một chút, Kiều Dụ tò mò hỏi: “Không đúng, chẳng phải ông ngoại nói từ sau khi anh ta cùng gia đình rời đi là hai người không liên lạc nữa sao? Sao mẹ lại biết rõ thế?”
Kiều Hi dựa vào lưng ghế sofa, nhìn lên trần nhà phòng khách, giải thích: “Chắc là trước khi đi anh ta nhắn tin trên QQ cho ta, sau này ta mới thấy, ta không trả lời cũng không nói cho ông ngoại con biết.”
Kiều Dụ truy hỏi: “Thế cái QQ đâu? Con chưa từng thấy mẹ đăng nhập QQ bao giờ cả.”
Kiều Hi thu lại ánh mắt đang nhìn trần nhà, trừng mắt nhìn Kiều Dụ có chút đuối lý nhưng vẫn ra vẻ hùng hồn nói: “Mười mấy năm không dùng rồi, bị hệ thống thu hồi rồi.”
“Ờ…” Kiều Dụ đáp lời, cảm thấy lời giải thích này cũng hợp lý.
Đương nhiên, với một người con trai thì mẹ giải thích, nhất định phải rất hợp lý rồi.
Nhưng có một điều Kiều Dụ có thể khẳng định, đó là Kiều Hi ít nhất ba năm gần đây chắc chắn chưa bao giờ dùng QQ.
Trong nhà chỉ có một cái máy tính, cũng không có cài QQ.
Mà hai bộ điện thoại hai mẹ con vẫn hay dùng chung, một trong số đó thì lại cài tay Q, nhưng chỉ đăng nhập một cái QQ mới do Kiều Dụ tự mình đăng ký. Việc này cũng là do hồi mới vào năm nhất, cô chủ nhiệm yêu cầu.
Lúc đó mọi người còn chưa quen nhau, nên lập một nhóm chat Q. Rất nhiều công việc sẽ được thông báo trên nhóm Q.
Còn Kiều Hi bình thường liên lạc với người khác bằng Wechat và điện thoại là đủ rồi, cũng có mấy ai cần liên lạc đâu. Đơn giản chỉ là tết đến thì chúc tết mấy người anh em họ thôi.
Kiều Hi lại là con một, Kiều Dụ thì lại không có thân thích bên họ bố, cộng thêm cái vụ kia, Kiều Hi về cơ bản cũng đã cắt đứt liên lạc với các bạn học cũ, xã giao đơn giản đến mức đáng thương.
Cho nên nếu như Kiều Hi đăng ký tài khoản QQ từ rất lâu rồi mà bị thu hồi cũng có khả năng. Nếu cái tài khoản QQ kia trùng hợp là số đẹp hoặc số sinh nhật nữa thì lại càng có khả năng hơn.
“MIT à.” Kiều Dụ theo bản năng sờ lên cằm.
Manh mối càng ngày càng nhiều, năm 2009 đi du học, họ Phùng, học MIT. Chờ chút nữa hắn có thể tra xem học viện MIT nằm ở thành phố nào bên kia bờ đại dương.
Nhưng có vẻ cũng không cần thiết lắm.
Dù sao thì người nhà đó cũng đã định cư ở bên kia rồi, lẽ nào hắn lại chạy sang bắt người nhà của người ta về đánh một trận sao?
Điều quan trọng nhất là, hắn bây giờ cũng chưa tính là quá thành công.
“Chờ đã? Mẹ có nói tên của con cho anh ta biết chưa?” Kiều Dụ đột ngột hỏi.
Kiều Hi liếc Kiều Dụ một cái, nói: “Mới nhắn được có mấy câu, nhìn thấy tin kia ta chẳng thèm để ý đến anh ta nữa. Lúc đó con còn chưa ra đời, tên của con là do ông ngoại đặt sau khi sinh, lúc đó ta có biết tên con là gì đâu mà nói cho anh ta biết hả?”
“Hiểu rồi!” Kiều Dụ gật đầu, bỗng nhiên cũng cảm thấy có một loại cảm giác số mệnh.
Xem này, cuộc thi toán quốc tế của Tiểu Lý ba ba có tận năm đường đua trong trận chung kết.
Mà hắn vừa lúc trước khi cuộc thi năm nay diễn ra thì biết được có cuộc thi này, vừa kịp báo danh trước khi kết thúc, vừa chọn đúng đại số và lý thuyết số, lại đúng ngay hai huy chương bạc của đường đua này đều là của MIT.
Có trùng hợp thế không cơ chứ?
Chắc là ông trời đang nhắc nhở hắn, sau này nhất định sẽ đưa cái người đàn ông kia đến trước mặt hắn, để hắn giẫm cho mấy cái đấy mà?
Lần này hắn đúng là không còn cách nào khác, muốn bỏ qua cho người đàn ông đó cũng không được, dù sao có một số chuyện cuối cùng cũng phải thuận theo ý trời thôi.
Liếc mắt nhìn Kiều Hi đang ngồi đối diện, thấy mẹ yêu của mình lại quen thói tiến vào trạng thái thất thần, hắn liền đứng dậy khỏi ghế sofa, rón rén vào phòng.
Hóng được quả dưa đời trước xong, Kiều Dụ định xem điện thoại, xem Dư Vĩ với Dư Vĩnh Tuấn có đang chửi nhau trên Wechat không.
Kết quả là không có.
Nhưng tin nhắn cuối cùng lại do Dư Vĩ gửi, còn phía đối phương thì đột nhiên im re. Tình huống này rất hiếm thấy.
Đại đa số tình huống đều là Dư Vĩnh Tuấn nhắn một tràng dài mới phát hiện Dư Vĩ nửa ngày chẳng để ý đến hắn.
Việc này thực ra cũng có liên quan đến tính cách của hai người.
Dư Vĩ, nếu như có việc gì khác cần làm, sẽ không nói nhiều trong nhóm nữa, sống rất là tùy hứng. Dư Vĩnh Tuấn cứ hễ rời nhóm là lại phải thông báo một tiếng mình chuẩn bị đi làm gì đó, nhưng trong mắt Kiều Dụ thì thằng này nửa thật nửa giả.
Mà nhóm lớp mười ba lại đang náo nhiệt, chỉ mới có một lát mà đã có cả đống người @ hắn.
Cái nhóm lớp này quả thật quá lạnh. Cả tuần cũng chẳng mấy người nói chuyện trong nhóm, nguyên nhân chủ yếu chắc vẫn là không ai chịu làm vai phụ, ai cũng muốn làm nhân vật chính cả.
Nên khi các nhân vật chính đều đụng nhau, rất dễ sinh ra việc không quen nhìn người khác thể hiện.
Hôm nay rõ ràng là trường hợp đặc biệt.
Mọi người đều xoay quanh chuyện của Kiều Dụ để tán dóc.
“Má ơi, cái cuộc thi toán Tiểu Lý ba ba đó rốt cuộc là cái gì vậy? Hôm nay tao lướt video mà nó cứ toàn đẩy video Kiều Dụ với trường mình thôi.”
“Ai bảo không phải chứ? Trường mình với Kiều Dụ giờ hot trên bảng xếp hạng hotsearch của Douyin thứ bảy luôn rồi.”
“@dụsốlâmphong mau ra đây nói gì đi chứ, kể cho mọi người nghe rốt cuộc là chuyện gì vậy! Cảm giác trường mình được lên một tầm cao mới luôn rồi!”
“Ai có ảnh chụp cả lớp không? Má ơi, tao tìm mãi không thấy, mau đưa tao một tấm để tao còn mang đi thể hiện nữa. Bạn tao thế mà lại đoạt giải vàng luôn đó!”
“Má nó, vừa nãy tao tra thì bảo là đoạt giải được tận 4 triệu! Kiều Dụ giàu to rồi!”
“Thật á? 4 triệu á? Mày đừng có mà lừa tao!”
“Không tin thì tự mà xem đi! Trong tin tức viết, năm nay Tiểu Lý ba ba chi 4 triệu tiền thưởng để trao cho người đạt giải!”
“Má ơi, lại là thật hả? @dụsốlâmphong, mày thành triệu phú rồi à?! Đừng có giả chết, mau ra mời khách đi!”
Kiều Dụ xem qua loa mấy dòng chat, mà bị khả năng phân tích đáng nể của mấy bạn học làm cho giật cả mình! Cái này mà lỡ để người ta biết thì làm sao giờ?
Lập tức vào nhóm chửi um lên.
“Mấy đứa não cá vàng tụi bây có thể để cho người ta nói hết cả câu được không hả? 4 triệu tiền thưởng là dành cho tất cả các tuyển thủ dự thi đấy má ơi! Có phải mỗi mình tao đoạt giải vàng đâu! Nhiều giải vàng, bạc, đồng rồi cả giải khuyến khích thế còn chưa biết hay sao? Còn triệu phú? Tụi bây có não không hả?”
Không phải là Kiều Dụ không muốn nói chuyện lịch sự, nhưng nói chuyện với lũ người này, mà không mang theo chút từ thô tục, thì Kiều Dụ sợ tụi nó không hiểu thật.
Quả nhiên, hắn vừa nói vậy thì trong nhóm còn náo nhiệt hơn nữa.
“Má ơi, Kiều Dụ, mày có phải định lừa đồ ngốc không hả? Bảng danh sách đoạt giải Douyin nó đăng hết rồi kìa, chỉ có một mình mày là giải vàng. Không có 4 triệu thì cũng phải được 2 triệu chứ!”
“Đúng là tao cũng thấy danh sách rồi!”
“Đừng có giải thích nữa, Kiều Dụ, mày phản bội chúng tao rồi, bảo là cùng nhau lên lớp chọn, vậy mà mày một mình làm ăn hết khổ! Có phải là mày định thi Thanh Hoa nữa đúng không?!”
“Kiều Dụ còn cần dựa vào Thanh Hoa á? Nó giờ còn lợi hại hơn Thanh Hoa ấy chứ! Kiều Dụ một phát kiếm được mấy triệu thì chắc chắn đi học trường nước ngoài rồi chứ gì? @dụsốlâmphong”
Kiều Dụ vội vào trang web cuộc thi toán chụp lại mấy tấm hình.
“MMP! Tụi bây không thể động ngón tay vàng ngọc lên web cuộc thi mà xem hết cả cái bảng danh sách đầy đủ à? Cả ngày Douyin Douyin, người ta đăng mỗi phần đầu thôi thì làm sao mà thấy được hết! Hiểu chưa? Tổng cộng có năm đường đua thi đó mấy má ơi, mỗi đường đua đều có vàng bạc đồng đấy, biết chưa?!”
“Tổng cộng có tám chín chục người đạt giải đó! Mấy má ơi! Bây giờ lôi máy tính ra tính thử xem 4 triệu chia 88 thì còn lại được bao nhiêu? Mỗi người bình quân mấy chục ngàn đó biết chưa? Má nó cái giải vàng của tao cũng chỉ có giá 30 nghìn tệ thôi đó! Cứ tí tởn vài triệu, tụi bây tưởng là trúng xổ số đấy à?”
“Hả? Chỉ có 30 nghìn thôi á! Má ơi, thế thì trắng trợn hớ hênh à!”
“Thì đúng rồi đấy! Tiếc thật, tao nhìn thấy còn có người nước ngoài tham gia thi, còn tưởng tiền thưởng phải cao lắm chứ! Tiểu Lý ba ba đúng là quá keo kiệt. Tao nhớ là tiền thưởng Nobel cũng phải một triệu tệ đấy. Tiểu Lý ba ba thế này còn không bằng giải Nobel nữa chứ!”
“Mấy người các ngươi có phải là bị tiền làm cho mờ mắt hết rồi không hả? Các người không hiểu cái điểm quan trọng nhất ở đây là gì à? Là hắn đã làm bọn nước ngoài bị quỳ rạp dưới chân rồi đó! MIT tụi bây không biết là trường gì hả? Đó là cái trường bá đạo của nước Mỹ đấy, thế mà vẫn không lại cái thằng Kiều Dụ lớp mình đâu.”
“Đúng đấy, bảo sao mà lũ SB chúng mày làm gì cũng chẳng có tiền đồ đâu! Trọng điểm là tiền hả? Trọng điểm là mang vinh quang về cho đất nước đấy!”
“Má ơi, họ Chu kia, mày đang chửi ai là SB đó hả?!”
Kiều Dụ quyết đoán không thèm nhìn nhóm chat lớp nữa.
Cuối cùng thì cũng sửa lại được cái chủ đề đang đi sai lệch, Kiều Dụ thở phào nhẹ nhõm.
Thể hiện bản thân đương nhiên là rất thoải mái.
Nhưng nếu như phải đối diện với một lũ bạn đồng hành toàn là heo thì… thôi bỏ đi. Muốn nổi bật ở trong nhóm chat lớp 13 này thì tốt nhất là cứ thể hiện mình thật ngầu vào.
Kiều Dụ có hơi hối hận là hồi đó không gia nhập vào nhóm lớp 1.
Hiển nhiên mấy cái chuyện kiểu đoạt giải vàng cuộc thi toán này, cứ phải trong môi trường tập thể kiểu như lớp 1 thì mới thu được đầy đủ giá trị cảm xúc được.
Nhưng mà cũng chẳng sao, dù gì thì hắn cũng không quen biết ai trong lớp 1 cả.
Huống chi bây giờ hắn còn có một chuyện quan trọng, hơn nữa đây là chuyện hắn đã lên kế hoạch từ trước.
Thế là Kiều Dụ đặt điện thoại xuống, mở máy tính lên vào diễn đàn về đại số và lý thuyết số, sau đó ấn mở phần chat riêng.
Trước đó luôn giữ bí mật thân phận, chỉ là vì sợ thành tích cuộc thi toán Tiểu Lý ba ba bị ảnh hưởng thôi, bây giờ thành tích có hết rồi, tự nhiên có thể tung bài rồi chứ sao.
Trong giới toán học Hoa Hạ, việc có chút danh tiếng cũng rất hữu ích với hắn, đương nhiên không phải vì muốn thể hiện bản thân trước mặt bạn bè, mà là để có quyền được lựa chọn các thầy hướng dẫn giỏi trước.
Lan Kiệt đã từng nhắc nhở hắn không ít lần, muốn lăn lộn trong giới học thuật, có được một thầy hướng dẫn đáng tin mà còn giỏi thì nhất định sẽ làm ít công lớn hơn nhiều.
Nói thực tế hơn thì, đó là nếu như người ta có dự án muốn cướp, chỉ cần hắn có thực lực thì có thể dễ dàng lấy được; chỉ cần tạo ra được thành tựu thì ai cũng không dám dòm ngó; thỏa thuận tốt về việc thưởng, nhất định sẽ không có chuyện quỵt tiền.
Nói đơn giản thì, dù là sống ở đâu, trước khi đạp đổ đám đại lão đó thì, việc trước hết cứ cưỡi lên vai một đại lão nào đó mà vênh váo hống hách trước đã là quan trọng nhất.
Sau khi nghĩ một lúc, Kiều Dụ bắt đầu nhắn tin cho mấy vị giáo sư tự công khai gia môn của mình, mà còn là giáo sư rất xịn nữa chứ.
Người đầu tiên là Tiết Tùng, dù sao mọi người coi như là quen biết.
“Ồ? Xin lỗi, thầy Tiết, em lần đầu tiên dùng cái diễn đàn này, cũng không có để ý là diễn đàn này cũng có thể chat riêng, mới đăng nhập vào thì mới thấy, ngại quá! Mà, thông tin liên lạc của em thầy cũng không cần lưu làm gì đâu nhỉ? Chỗ thầy có rồi mà, em là Kiều Dụ đây.”
Ừ, người thứ hai trả lời cái người tự xưng là giáo sư đại học Yên Bắc, còn nói mình có suất nghiên cứu sinh trong tay kia.
“Chào thầy, thầy Lạc à, ơ... thầy nói cái gì tích điểm, bảng xếp hạng gì đó, em không hiểu lắm. Năm nay em mới tốt nghiệp cấp 2, tháng 9 mới bắt đầu lên cấp 3, mà giờ em đã nghĩ đến việc học cao học thì có vẻ hơi sớm, đúng không ạ? À phải, em là Kiều Dụ học sinh nhất trung của Tinh Thành, mạn phép cho em nói một câu hơi kiêu căng nhé, mong thầy bỏ qua cho ạ.”
Sau đó là cái thứ ba, thứ tư…
Những cái trường không quá nổi danh thì Kiều Dụ không thèm trả lời.
Không cần thiết phải lãng phí thời gian làm gì.
Dù sao thông tin cũng đã được tung ra rồi, Kiều Dụ tin là thông tin giữa mấy vị giáo sư đó cũng rất nhanh nhạy. Chỉ cần hắn trả lời hơn ba tin thôi thì việc tin đồn được lan ra chỉ là vấn đề thời gian.
Chưa kể hắn còn có thể đăng một bài viết chung rồi hồi âm luôn…
Tuy lúc trước cái bài của hắn không có lên top, nhưng với cái ID tay mơ này thì chắc chắn mọi người vẫn còn nhớ.
“Mấy vị đại lão, chim non xin mạn phép thành tâm tạ lỗi với mọi người ạ!”
PS: Ngày thứ 3 cập nhật 10.000 chữ hoàn thành!
Mấy vị đại lão ơi, nếu như hôm nay ai có phiếu đề cử thì hãy ném bánh pudding vào mặt ta nhé!
“Ta cảm thấy ngươi nên về nhà.”
“Ngươi đúng là rất biết cảm đấy! Hôm nay là mẹ ta cố ý bảo ta đến đây chúc mừng ngươi đấy!”
“Ngươi chúc mừng xong rồi đó! Vừa rồi Trương hiệu trưởng gọi điện thoại cho ta, sáng mai ta phải đến trường tiếp nhận phỏng vấn của Thần báo Tinh Thành, ta phải tranh thủ viết bản nháp, nếu không mai nói lung tung thì làm sao người ta viết được ta vĩ đại chứ, đúng không?”
“Thế à! Được, vậy ta về trước, nhưng mà ngày mai chờ cậu về nhất định phải kể cho ta nghe…”
“Kể gì chứ, chờ phóng viên đăng báo thì mua một tờ Thần báo tặng cho cậu! Cậu giúp tôi phát ở tòa nhà chung cư, không được sót nhà nào đâu đấy.”
“Ha ha… Được thôi, tôi về đây, dì tạm biệt.”
“Tạm biệt Khả Khả.”
Tốn sức mãi, cuối cùng cũng tống được con nhóc Hạ Khả Khả về nhà, vừa đóng cửa, Kiều Dụ liền đặt mông xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm Kiều Hi nói: “Hôm nay mẹ không được bình thường nha!”
Kiều Hi lườm Kiều Dụ một cái, nói: “Ta là mẹ ngươi đấy, ngươi tốt nhất chú ý lời nói với ta phải dùng từ và ngữ khí cho đúng, cái gì mà ta không bình thường hả?!”
Kiều Dụ không hề nao núng, vẫn khăng khăng nói: “Mẹ đúng là không được bình thường! Vừa nãy lúc Khả Khả xông vào phòng con, ánh mắt mẹ nhìn con ở ngoài cửa làm con thấy hốt hoảng cả lên!”
Kiều Hi im lặng.
Nhưng Kiều Dụ không định bỏ qua, cứ nhìn chằm chằm mẹ mình, giọng có hơi lớn hơn một chút nói: “Này, chúng ta là người thân nhất trên đời này, có gì không nói với con, lẽ nào định mang xuống mồ rồi nói với ông ngoại hả?”
Kiều Hi cười nhạt: “Ờ…”
Kiều Dụ nghiêm túc nói: “Bây giờ con đang trong tuổi nổi loạn đấy! Tuổi nổi loạn mẹ biết không? Con nói thật, con mà nổi loạn lên, chính con còn sợ! Mẹ có gì thì đừng giấu con nhé! Đừng có thất thần nữa, mau nói đi!”
Kiều Hi ngẩng đầu, lại trừng mắt nhìn Kiều Dụ một cái rồi thở dài đáp: “Kiều Dụ à, sau khi Khả Khả cho ta xem cái bảng xếp hạng kia xong, ta bỗng cảm thấy tin vào số mệnh rồi.”
“Hả? Ý là sao.” Kiều Dụ hơi bất ngờ, đại khái không ngờ Kiều Hi lại nói ra câu này, ông ngoại vốn là một người duy vật kiên định, cái này là gia phong đấy, sao đời trước lại bị dứt đoạn được chứ?
Có lẽ đã nói ra rồi, Kiều Hi cũng không giấu giếm gì nữa, nói thẳng: “Năm đó người đàn ông kia đi học ở MIT. Lúc đó anh ta đăng ký vào hai trường, một trường là Harvard, một trường là MIT. Bên Harvard không đưa ra học bổng trước nên anh ta đã chọn cái sau.”
Kiều Dụ lập tức hiểu ra.
Thảo nào mà vừa nãy ánh mắt của Kiều Hi nhìn mình lại lạ như vậy, cũng giỏi thật, hắn lại trực tiếp đạp MIT xuống dưới chân, mà còn đạp một lần hai cái nữa chứ.
Nghĩ một chút, Kiều Dụ tò mò hỏi: “Không đúng, chẳng phải ông ngoại nói từ sau khi anh ta cùng gia đình rời đi là hai người không liên lạc nữa sao? Sao mẹ lại biết rõ thế?”
Kiều Hi dựa vào lưng ghế sofa, nhìn lên trần nhà phòng khách, giải thích: “Chắc là trước khi đi anh ta nhắn tin trên QQ cho ta, sau này ta mới thấy, ta không trả lời cũng không nói cho ông ngoại con biết.”
Kiều Dụ truy hỏi: “Thế cái QQ đâu? Con chưa từng thấy mẹ đăng nhập QQ bao giờ cả.”
Kiều Hi thu lại ánh mắt đang nhìn trần nhà, trừng mắt nhìn Kiều Dụ có chút đuối lý nhưng vẫn ra vẻ hùng hồn nói: “Mười mấy năm không dùng rồi, bị hệ thống thu hồi rồi.”
“Ờ…” Kiều Dụ đáp lời, cảm thấy lời giải thích này cũng hợp lý.
Đương nhiên, với một người con trai thì mẹ giải thích, nhất định phải rất hợp lý rồi.
Nhưng có một điều Kiều Dụ có thể khẳng định, đó là Kiều Hi ít nhất ba năm gần đây chắc chắn chưa bao giờ dùng QQ.
Trong nhà chỉ có một cái máy tính, cũng không có cài QQ.
Mà hai bộ điện thoại hai mẹ con vẫn hay dùng chung, một trong số đó thì lại cài tay Q, nhưng chỉ đăng nhập một cái QQ mới do Kiều Dụ tự mình đăng ký. Việc này cũng là do hồi mới vào năm nhất, cô chủ nhiệm yêu cầu.
Lúc đó mọi người còn chưa quen nhau, nên lập một nhóm chat Q. Rất nhiều công việc sẽ được thông báo trên nhóm Q.
Còn Kiều Hi bình thường liên lạc với người khác bằng Wechat và điện thoại là đủ rồi, cũng có mấy ai cần liên lạc đâu. Đơn giản chỉ là tết đến thì chúc tết mấy người anh em họ thôi.
Kiều Hi lại là con một, Kiều Dụ thì lại không có thân thích bên họ bố, cộng thêm cái vụ kia, Kiều Hi về cơ bản cũng đã cắt đứt liên lạc với các bạn học cũ, xã giao đơn giản đến mức đáng thương.
Cho nên nếu như Kiều Hi đăng ký tài khoản QQ từ rất lâu rồi mà bị thu hồi cũng có khả năng. Nếu cái tài khoản QQ kia trùng hợp là số đẹp hoặc số sinh nhật nữa thì lại càng có khả năng hơn.
“MIT à.” Kiều Dụ theo bản năng sờ lên cằm.
Manh mối càng ngày càng nhiều, năm 2009 đi du học, họ Phùng, học MIT. Chờ chút nữa hắn có thể tra xem học viện MIT nằm ở thành phố nào bên kia bờ đại dương.
Nhưng có vẻ cũng không cần thiết lắm.
Dù sao thì người nhà đó cũng đã định cư ở bên kia rồi, lẽ nào hắn lại chạy sang bắt người nhà của người ta về đánh một trận sao?
Điều quan trọng nhất là, hắn bây giờ cũng chưa tính là quá thành công.
“Chờ đã? Mẹ có nói tên của con cho anh ta biết chưa?” Kiều Dụ đột ngột hỏi.
Kiều Hi liếc Kiều Dụ một cái, nói: “Mới nhắn được có mấy câu, nhìn thấy tin kia ta chẳng thèm để ý đến anh ta nữa. Lúc đó con còn chưa ra đời, tên của con là do ông ngoại đặt sau khi sinh, lúc đó ta có biết tên con là gì đâu mà nói cho anh ta biết hả?”
“Hiểu rồi!” Kiều Dụ gật đầu, bỗng nhiên cũng cảm thấy có một loại cảm giác số mệnh.
Xem này, cuộc thi toán quốc tế của Tiểu Lý ba ba có tận năm đường đua trong trận chung kết.
Mà hắn vừa lúc trước khi cuộc thi năm nay diễn ra thì biết được có cuộc thi này, vừa kịp báo danh trước khi kết thúc, vừa chọn đúng đại số và lý thuyết số, lại đúng ngay hai huy chương bạc của đường đua này đều là của MIT.
Có trùng hợp thế không cơ chứ?
Chắc là ông trời đang nhắc nhở hắn, sau này nhất định sẽ đưa cái người đàn ông kia đến trước mặt hắn, để hắn giẫm cho mấy cái đấy mà?
Lần này hắn đúng là không còn cách nào khác, muốn bỏ qua cho người đàn ông đó cũng không được, dù sao có một số chuyện cuối cùng cũng phải thuận theo ý trời thôi.
Liếc mắt nhìn Kiều Hi đang ngồi đối diện, thấy mẹ yêu của mình lại quen thói tiến vào trạng thái thất thần, hắn liền đứng dậy khỏi ghế sofa, rón rén vào phòng.
Hóng được quả dưa đời trước xong, Kiều Dụ định xem điện thoại, xem Dư Vĩ với Dư Vĩnh Tuấn có đang chửi nhau trên Wechat không.
Kết quả là không có.
Nhưng tin nhắn cuối cùng lại do Dư Vĩ gửi, còn phía đối phương thì đột nhiên im re. Tình huống này rất hiếm thấy.
Đại đa số tình huống đều là Dư Vĩnh Tuấn nhắn một tràng dài mới phát hiện Dư Vĩ nửa ngày chẳng để ý đến hắn.
Việc này thực ra cũng có liên quan đến tính cách của hai người.
Dư Vĩ, nếu như có việc gì khác cần làm, sẽ không nói nhiều trong nhóm nữa, sống rất là tùy hứng. Dư Vĩnh Tuấn cứ hễ rời nhóm là lại phải thông báo một tiếng mình chuẩn bị đi làm gì đó, nhưng trong mắt Kiều Dụ thì thằng này nửa thật nửa giả.
Mà nhóm lớp mười ba lại đang náo nhiệt, chỉ mới có một lát mà đã có cả đống người @ hắn.
Cái nhóm lớp này quả thật quá lạnh. Cả tuần cũng chẳng mấy người nói chuyện trong nhóm, nguyên nhân chủ yếu chắc vẫn là không ai chịu làm vai phụ, ai cũng muốn làm nhân vật chính cả.
Nên khi các nhân vật chính đều đụng nhau, rất dễ sinh ra việc không quen nhìn người khác thể hiện.
Hôm nay rõ ràng là trường hợp đặc biệt.
Mọi người đều xoay quanh chuyện của Kiều Dụ để tán dóc.
“Má ơi, cái cuộc thi toán Tiểu Lý ba ba đó rốt cuộc là cái gì vậy? Hôm nay tao lướt video mà nó cứ toàn đẩy video Kiều Dụ với trường mình thôi.”
“Ai bảo không phải chứ? Trường mình với Kiều Dụ giờ hot trên bảng xếp hạng hotsearch của Douyin thứ bảy luôn rồi.”
“@dụsốlâmphong mau ra đây nói gì đi chứ, kể cho mọi người nghe rốt cuộc là chuyện gì vậy! Cảm giác trường mình được lên một tầm cao mới luôn rồi!”
“Ai có ảnh chụp cả lớp không? Má ơi, tao tìm mãi không thấy, mau đưa tao một tấm để tao còn mang đi thể hiện nữa. Bạn tao thế mà lại đoạt giải vàng luôn đó!”
“Má nó, vừa nãy tao tra thì bảo là đoạt giải được tận 4 triệu! Kiều Dụ giàu to rồi!”
“Thật á? 4 triệu á? Mày đừng có mà lừa tao!”
“Không tin thì tự mà xem đi! Trong tin tức viết, năm nay Tiểu Lý ba ba chi 4 triệu tiền thưởng để trao cho người đạt giải!”
“Má ơi, lại là thật hả? @dụsốlâmphong, mày thành triệu phú rồi à?! Đừng có giả chết, mau ra mời khách đi!”
Kiều Dụ xem qua loa mấy dòng chat, mà bị khả năng phân tích đáng nể của mấy bạn học làm cho giật cả mình! Cái này mà lỡ để người ta biết thì làm sao giờ?
Lập tức vào nhóm chửi um lên.
“Mấy đứa não cá vàng tụi bây có thể để cho người ta nói hết cả câu được không hả? 4 triệu tiền thưởng là dành cho tất cả các tuyển thủ dự thi đấy má ơi! Có phải mỗi mình tao đoạt giải vàng đâu! Nhiều giải vàng, bạc, đồng rồi cả giải khuyến khích thế còn chưa biết hay sao? Còn triệu phú? Tụi bây có não không hả?”
Không phải là Kiều Dụ không muốn nói chuyện lịch sự, nhưng nói chuyện với lũ người này, mà không mang theo chút từ thô tục, thì Kiều Dụ sợ tụi nó không hiểu thật.
Quả nhiên, hắn vừa nói vậy thì trong nhóm còn náo nhiệt hơn nữa.
“Má ơi, Kiều Dụ, mày có phải định lừa đồ ngốc không hả? Bảng danh sách đoạt giải Douyin nó đăng hết rồi kìa, chỉ có một mình mày là giải vàng. Không có 4 triệu thì cũng phải được 2 triệu chứ!”
“Đúng là tao cũng thấy danh sách rồi!”
“Đừng có giải thích nữa, Kiều Dụ, mày phản bội chúng tao rồi, bảo là cùng nhau lên lớp chọn, vậy mà mày một mình làm ăn hết khổ! Có phải là mày định thi Thanh Hoa nữa đúng không?!”
“Kiều Dụ còn cần dựa vào Thanh Hoa á? Nó giờ còn lợi hại hơn Thanh Hoa ấy chứ! Kiều Dụ một phát kiếm được mấy triệu thì chắc chắn đi học trường nước ngoài rồi chứ gì? @dụsốlâmphong”
Kiều Dụ vội vào trang web cuộc thi toán chụp lại mấy tấm hình.
“MMP! Tụi bây không thể động ngón tay vàng ngọc lên web cuộc thi mà xem hết cả cái bảng danh sách đầy đủ à? Cả ngày Douyin Douyin, người ta đăng mỗi phần đầu thôi thì làm sao mà thấy được hết! Hiểu chưa? Tổng cộng có năm đường đua thi đó mấy má ơi, mỗi đường đua đều có vàng bạc đồng đấy, biết chưa?!”
“Tổng cộng có tám chín chục người đạt giải đó! Mấy má ơi! Bây giờ lôi máy tính ra tính thử xem 4 triệu chia 88 thì còn lại được bao nhiêu? Mỗi người bình quân mấy chục ngàn đó biết chưa? Má nó cái giải vàng của tao cũng chỉ có giá 30 nghìn tệ thôi đó! Cứ tí tởn vài triệu, tụi bây tưởng là trúng xổ số đấy à?”
“Hả? Chỉ có 30 nghìn thôi á! Má ơi, thế thì trắng trợn hớ hênh à!”
“Thì đúng rồi đấy! Tiếc thật, tao nhìn thấy còn có người nước ngoài tham gia thi, còn tưởng tiền thưởng phải cao lắm chứ! Tiểu Lý ba ba đúng là quá keo kiệt. Tao nhớ là tiền thưởng Nobel cũng phải một triệu tệ đấy. Tiểu Lý ba ba thế này còn không bằng giải Nobel nữa chứ!”
“Mấy người các ngươi có phải là bị tiền làm cho mờ mắt hết rồi không hả? Các người không hiểu cái điểm quan trọng nhất ở đây là gì à? Là hắn đã làm bọn nước ngoài bị quỳ rạp dưới chân rồi đó! MIT tụi bây không biết là trường gì hả? Đó là cái trường bá đạo của nước Mỹ đấy, thế mà vẫn không lại cái thằng Kiều Dụ lớp mình đâu.”
“Đúng đấy, bảo sao mà lũ SB chúng mày làm gì cũng chẳng có tiền đồ đâu! Trọng điểm là tiền hả? Trọng điểm là mang vinh quang về cho đất nước đấy!”
“Má ơi, họ Chu kia, mày đang chửi ai là SB đó hả?!”
Kiều Dụ quyết đoán không thèm nhìn nhóm chat lớp nữa.
Cuối cùng thì cũng sửa lại được cái chủ đề đang đi sai lệch, Kiều Dụ thở phào nhẹ nhõm.
Thể hiện bản thân đương nhiên là rất thoải mái.
Nhưng nếu như phải đối diện với một lũ bạn đồng hành toàn là heo thì… thôi bỏ đi. Muốn nổi bật ở trong nhóm chat lớp 13 này thì tốt nhất là cứ thể hiện mình thật ngầu vào.
Kiều Dụ có hơi hối hận là hồi đó không gia nhập vào nhóm lớp 1.
Hiển nhiên mấy cái chuyện kiểu đoạt giải vàng cuộc thi toán này, cứ phải trong môi trường tập thể kiểu như lớp 1 thì mới thu được đầy đủ giá trị cảm xúc được.
Nhưng mà cũng chẳng sao, dù gì thì hắn cũng không quen biết ai trong lớp 1 cả.
Huống chi bây giờ hắn còn có một chuyện quan trọng, hơn nữa đây là chuyện hắn đã lên kế hoạch từ trước.
Thế là Kiều Dụ đặt điện thoại xuống, mở máy tính lên vào diễn đàn về đại số và lý thuyết số, sau đó ấn mở phần chat riêng.
Trước đó luôn giữ bí mật thân phận, chỉ là vì sợ thành tích cuộc thi toán Tiểu Lý ba ba bị ảnh hưởng thôi, bây giờ thành tích có hết rồi, tự nhiên có thể tung bài rồi chứ sao.
Trong giới toán học Hoa Hạ, việc có chút danh tiếng cũng rất hữu ích với hắn, đương nhiên không phải vì muốn thể hiện bản thân trước mặt bạn bè, mà là để có quyền được lựa chọn các thầy hướng dẫn giỏi trước.
Lan Kiệt đã từng nhắc nhở hắn không ít lần, muốn lăn lộn trong giới học thuật, có được một thầy hướng dẫn đáng tin mà còn giỏi thì nhất định sẽ làm ít công lớn hơn nhiều.
Nói thực tế hơn thì, đó là nếu như người ta có dự án muốn cướp, chỉ cần hắn có thực lực thì có thể dễ dàng lấy được; chỉ cần tạo ra được thành tựu thì ai cũng không dám dòm ngó; thỏa thuận tốt về việc thưởng, nhất định sẽ không có chuyện quỵt tiền.
Nói đơn giản thì, dù là sống ở đâu, trước khi đạp đổ đám đại lão đó thì, việc trước hết cứ cưỡi lên vai một đại lão nào đó mà vênh váo hống hách trước đã là quan trọng nhất.
Sau khi nghĩ một lúc, Kiều Dụ bắt đầu nhắn tin cho mấy vị giáo sư tự công khai gia môn của mình, mà còn là giáo sư rất xịn nữa chứ.
Người đầu tiên là Tiết Tùng, dù sao mọi người coi như là quen biết.
“Ồ? Xin lỗi, thầy Tiết, em lần đầu tiên dùng cái diễn đàn này, cũng không có để ý là diễn đàn này cũng có thể chat riêng, mới đăng nhập vào thì mới thấy, ngại quá! Mà, thông tin liên lạc của em thầy cũng không cần lưu làm gì đâu nhỉ? Chỗ thầy có rồi mà, em là Kiều Dụ đây.”
Ừ, người thứ hai trả lời cái người tự xưng là giáo sư đại học Yên Bắc, còn nói mình có suất nghiên cứu sinh trong tay kia.
“Chào thầy, thầy Lạc à, ơ... thầy nói cái gì tích điểm, bảng xếp hạng gì đó, em không hiểu lắm. Năm nay em mới tốt nghiệp cấp 2, tháng 9 mới bắt đầu lên cấp 3, mà giờ em đã nghĩ đến việc học cao học thì có vẻ hơi sớm, đúng không ạ? À phải, em là Kiều Dụ học sinh nhất trung của Tinh Thành, mạn phép cho em nói một câu hơi kiêu căng nhé, mong thầy bỏ qua cho ạ.”
Sau đó là cái thứ ba, thứ tư…
Những cái trường không quá nổi danh thì Kiều Dụ không thèm trả lời.
Không cần thiết phải lãng phí thời gian làm gì.
Dù sao thông tin cũng đã được tung ra rồi, Kiều Dụ tin là thông tin giữa mấy vị giáo sư đó cũng rất nhanh nhạy. Chỉ cần hắn trả lời hơn ba tin thôi thì việc tin đồn được lan ra chỉ là vấn đề thời gian.
Chưa kể hắn còn có thể đăng một bài viết chung rồi hồi âm luôn…
Tuy lúc trước cái bài của hắn không có lên top, nhưng với cái ID tay mơ này thì chắc chắn mọi người vẫn còn nhớ.
“Mấy vị đại lão, chim non xin mạn phép thành tâm tạ lỗi với mọi người ạ!”
PS: Ngày thứ 3 cập nhật 10.000 chữ hoàn thành!
Mấy vị đại lão ơi, nếu như hôm nay ai có phiếu đề cử thì hãy ném bánh pudding vào mặt ta nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận