Đỉnh Phong Học Phách

Chương 92: Bạn xấu lại tụ họp

Chương 92: Bạn xấu lại tụ họp
Đi theo đại đội đưa tin cảm giác vẫn rất khác. Tỷ như không cần tự mình đi thương lượng, vừa ra đến, đội trưởng liền theo nhân viên công tác tiếp đón đến đối chiếu số.
Kiều Dụ không tiến lên trước, cho nên cũng không biết nhân viên công tác họ gì, đội trưởng kia có hay không giống Lan Kiệt, tại chỗ bắt đầu chơi chữ. Xe đến đón vẫn là xe buýt, có thể ngồi hơn mấy chục người loại kia, nhìn cũng rất oai phong.
Đến Lộc biển học trên đường đã không còn gì để nói.
Ngày đầu tiên đối với những thành viên trong đoàn mà nói, chuyện quan trọng nhất chỉ một việc, báo danh.
Chạy đến khách sạn báo danh xong, làm xong thủ tục nhận phòng, sắp xếp đồ đạc xong, là có thể tự do hoạt động.
Lần này chủ nhà sắp xếp phòng khá là chu đáo, chủ yếu chia làm ba loại phòng, phòng đơn, phòng đôi và phòng bốn người, phòng đơn đương nhiên dành cho khách quý đặc biệt, và các đội trưởng của các tỉnh.
Kiều Dụ được phân vào một phòng đôi, tự nhiên là ở cùng với Lan Kiệt.
Điều này cũng một lần nữa chứng minh việc thi nhất vẫn có ưu thế, thật ra cách này là cách sắp xếp bớt việc nhất.
Những người muốn ở phòng đôi mà không được sắp xếp với bạn, tối đa chỉ có thể trong lòng nghĩ "thi tốt thật là không tầm thường ha?" rồi bỏ qua chuyện này.
Nếu không, cho dù là bốc thăm ra kết quả, có người không hài lòng, có lẽ sẽ ở sau lưng nói cái vụ bốc thăm có gian lận, rồi sau đó trở tay làm đơn tố cáo... Ngược lại việc phân phòng theo thứ hạng, ai gần đầu được ở phòng đôi, ai cuối được ở phòng bốn người thì dù có tố cáo, người ta cũng có thể dùng quy tắc như vậy mà lấp liếm cho qua. Sao? Người ta có thành tích tốt hơn được kỳ vọng lớn hơn thì không thể hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn chút à?
Nếu ngươi muốn ngủ phòng đôi, thì lần sau tranh vị trí thứ nhất.
Tóm lại những chuyện nhỏ nhặt này đặt quy tắc lên trên, đối với tất cả mọi người là một loại bảo vệ.
Về chuyện này, Kiều Dụ tự nhiên là không có bất cứ ý kiến gì.
Báo danh hoàn thành, cầm được thẻ thành viên, phân xong phòng, hai người vừa cất kỹ hành lý, thì Dư Vĩnh Tuấn đã nghe được tiếng chạy đến.
"Ồ, Kiều Dụ, ngươi cũng là phòng đôi à! Chẳng lẽ ta lại chỉ có một mình ở phòng bốn người sao? Ồ, thầy Lan, chào thầy, thầy cũng đến." Vừa vào cửa, tên mập đã không nhịn được chửi thầm một câu.
Điều làm Kiều Dụ không ngờ đến chính là, Dư Vĩ cũng ở phía sau tên kia, chỉ là biểu hiện bất đắc dĩ, giống như là xui xẻo khi gặp phải tên kia.
Lan Kiệt nhìn thấy Dư Vĩnh Tuấn và Dư Vĩ, cũng không có gì bất ngờ.
Học sinh lớp 9 mà đã có thể ở cuộc thi toán học của Tiểu Lý ba ba giành được chiến thắng, nếu như không đến tham gia CMO mới là chuyện lạ.
Nhất là Dư Vĩ, lúc đó là một mực theo một huấn luyện viên toàn thời gian chuyên nghiệp chuyên bồi dưỡng học sinh thi Olympics.
Xem ra gia hỏa này cũng đặt mục tiêu tham gia IMO, nhưng đây cũng rất bình thường.
Gần biển mấy năm nay ở giới thi toán vốn thuộc hàng độc bá. Chủ yếu là quá giàu, những trường tư có tiếng đó thật sự vung tiền mướn huấn luyện viên vàng.
Mấu chốt là bọn họ đào được huấn luyện viên giỏi thật sự có thể kiếm tiền.
Gia đình giàu có bồi dưỡng học sinh thi toán, thật sự chịu đầu tư, thậm chí có thể chi trả năm chữ số cho một tiết học.
Không thiếu những gia đình vung hàng chục, hàng trăm vạn, thậm chí hơn nghìn vạn vào các loại hình thức huấn luyện. Ít nhất Lan Kiệt từng nghe nói, ở gần biển một giáo viên piano nổi tiếng, một buổi kèm một hai tiếng đồng hồ đã là sáu chữ số, mà đây vẫn là còn phải người quen giới thiệu mới chịu nhận học viên mới.
Nếu như mở khóa hẹn trước thì đến thời gian cũng không đủ để sắp xếp.
Những trường trung học tư hơi khá hơn chút thì đã có học phí 5, 6 vạn tệ một học kỳ trở lên, những trường top thì học phí hơn mười vạn một học kỳ. Còn học phí trường quốc tế top thì người thường khỏi cần hỏi han làm gì.
Trường tư tệ nhất thu phí một học kỳ cũng từ 1, 2 vạn tệ trở lên, mà đây là dành cho người nghèo học.
Tiêu chuẩn thu phí này mà mang đến một địa khu kinh tế tầm thường thì không gánh nổi.
Đương nhiên những cái này không cần phải ghen tị. Dù sao các trường đại học xịn quanh gần biển rất nhiều. Chưa kể đại học Song Đán tại chỗ, còn có đại học Giao Thông gần biển, cùng lâm đại học, hay các đại học có tiếng Đông Hoa.
Nói như vậy, trong toàn Hoa Hạ, các đại học top 3, trừ Hoa Thanh và Yến Bắc tài nguyên có phần quá thiên vị nên không cần tranh ra, còn lại các trường có tư cách xếp top 3, riêng thành phố gần biển và các thành phố xung quanh đã chiếm đến tám chỗ, tám chỗ còn lại chủ yếu tập trung ở Kinh Thành.
Đúng vậy, đại học top 3 của Trung Quốc ít nhất có mười sáu chỗ, không tiếp bất kỳ phản bác nào.
Những đại học top này lại tuyển sinh ở địa phương rất nhiều, học sinh thi đấu tự nhiên càng được ưu ái. Nên tại gần biển, mà đạt tỉnh nhì, tỉnh ba thì khác xa với thành tích tương tự tại tỉnh khác.
Có tiền, có động lực, không thiếu nhân tài, việc phát triển các cuộc thi đấu cũng tự nhiên rất mạnh mẽ, tóm lại không phục cũng không được.
"Muốn ở phòng đôi chẳng đơn giản sao?" Kiều Dụ thuận miệng nói ra.
"Hả? Anh Kiều, đến anh cũng có cách sao?" tên mập quả nhiên hứng thú.
"Nói nhảm, tự mình đến quầy lễ tân đặt phòng, đừng nói phòng đôi, ngươi có mở phòng tổng thống thì người ta cũng chỉ có thể ghen tị với độ giàu của ngươi thôi." Kiều Dụ lườm tên mập này một cái, chậm rãi nói.
Mới hơn hai tháng không gặp, Dư Vĩnh Tuấn có vẻ tròn trịa hơn thì phải.
Không phải nói chỗ Song Khánh mỗi ngày leo dốc, không thể béo được sao? Xem ra tất cả chỉ là giả, chỉ có tiền và gen mới là thật.
Một địa hình phức tạp, mỗi ngày cần leo trèo xuống dốc thì cũng không làm cho một người có thể chất dễ béo không mập được, nó chỉ khiến một người mập biến thành một người chân tráng kiện hơn thôi.
Ngược lại Dư Vĩ không có gì thay đổi, vẫn lạnh băng như cũ.
"Vậy, Kiều Dụ, ngươi và hai bạn cứ nói chuyện trước đi, ta ra ngoài dạo một vòng. Đúng rồi, lát nữa đến giờ ăn thì xuống thẳng nhà ăn." Lan Kiệt vừa chào hỏi với ba người thanh niên, đã lập tức rời phòng.
Ba học sinh trò chuyện, một ông chú ba mươi mấy tuổi ở trong phòng, đám nhỏ nói chuyện cũng không tự nhiên, mà chính ông cũng không thấy thoải mái lắm.
Hôm nay thời tiết ở Hà Thủy cũng không tệ, có mặt trời, nhưng không nóng, thay vì vậy chi bằng đi dạo xung quanh khách sạn. Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên ông đến Hà Thủy.
"Phù... thầy của ngươi cuối cùng cũng đi rồi. Ta còn tưởng rằng hắn định nhìn ngươi suốt chứ. Mà Kiều Dụ... Ê này, cái tên kia đến rồi mà sao không nói câu nào vậy? Nhanh gọi đại ca đi!"
Lan Kiệt vừa ra khỏi cửa, thì Dư Vĩnh Tuấn, người nãy giờ chỉ thầm thì với Kiều Dụ, giống như vừa mới nghĩ đến vẫn còn người theo phía sau, lập tức xoay người, một mặt nghiêm túc dạy bảo.
"Cái gì mà ta theo? Rõ là ngươi lôi ta đến!" Dư Vĩ liếc Dư Vĩnh Tuấn một cái, lạnh lùng nói.
Tên mập nghiêng người, cho Kiều Dụ nhìn kỹ Dư Vĩ. Ồ, tên này dường như so với trong ấn tượng cao thêm một chút, dáng dấp cũng có chút phong độ ngọc thụ lâm phong hơn hắn. Cộng thêm cái khí chất lạnh lùng và mác phú nhị đại, Kiều Dụ đột nhiên cảm thấy thằng này có chút giống nhân vật chính trong tiểu thuyết tình cảm.
Cảm giác có chút khó chịu.
"Hai đứa các ngươi đừng có lải nhải nữa, ngồi xuống đi, đứng đó làm gì!" Kiều Dụ đặt mông xuống giường mình, rồi chỉ vào hai cái ghế bên bàn tròn ở cửa sổ.
Đợi hai người ngồi xuống hết, Kiều Dụ lại cảm thấy Dư Vĩ dễ nhìn hơn. Không đúng, ngồi xuống lại thấy thấp, chẳng phải nói tên này chân rất dài sao?
Thế giới này thật bất công, có người đã giàu thì thôi đi, gen còn tốt nữa chứ!
Thế là Kiều Dụ không nhịn được hỏi một câu: "Cái đó, Dư Vĩ này, lần trước ta chia sẻ kinh nghiệm giúp toán học thiên phú của ngươi tăng lên đột biến đó, ngươi dùng chưa?"
Dư Vĩ lập tức nổi giận, mở miệng nói: "Kiều Dụ, ngươi có độc hả? Ta trông giống kẻ ngốc sao?"
Dư Vĩnh Tuấn ở bên cạnh không hiểu chuyện gì, tò mò hỏi: "Gì vậy? Toán học thiên phú còn có thể tăng lên à? Kinh nghiệm gì vậy đại ca, sao không chia sẻ cho ta?" Kiều Dụ lườm tên mập này một cái, nói: "Ngươi thì không ngốc!"
Dư Vĩ tức giận lắm, nhìn chằm chằm vào Kiều Dụ, hô hấp cũng nặng thêm vài phần.
Nhưng Kiều Dụ cảm thấy vậy rất tốt, một khi con người ta tức giận sẽ không thể giữ bình tĩnh, nhìn sẽ không có cái khí chất lạnh lùng nữa.
Thấy chưa, phú nhị đại thì sao chứ? Khi cảm xúc bị kích động lên thì cũng lăn xuống phàm trần thôi.
Dư Vĩnh Tuấn trợn mắt nhìn, cười nói rồi tiện tay vỗ vai Dư Vĩ: "Ha ha, lão Dư à, đại ca trêu ngươi đó, ngươi còn tưởng thật hả? Bọn ta ở chung nhóm lâu vậy rồi, ngươi còn không biết đại ca tính cách thế nào à? Hắn chỉ thích trêu chọc ngươi thôi, tức giận là ngươi thua đó."
Kiều Dụ rất rõ ràng nhìn thấy khi tên mập vỗ vai Dư Vĩ, rõ ràng thằng kia đã nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng chỉ trừng mắt với tên mập, không nói gì, ngược lại cảm xúc đã ổn định lại rất nhiều.
Không khỏi thấy kỳ lạ, liền hỏi: "Cái đó, quan hệ hai người các ngươi sao đột nhiên tốt vậy rồi? Hai người các ngươi mỗi ngày ở trong nhóm ồn ào náo nhiệt thế, ta còn tưởng là ngoài đời các ngươi đánh nhau rồi chứ! Nói đi Dư Vĩ, ngươi lại nghe theo Dư Vĩnh Tuấn như vậy, chẳng lẽ là do buổi sáng bị hắn trong bóng tối đánh một trận rồi khuất phục à? Ví dụ như bây giờ ngươi chỉ cần nháy mắt với ta, hai người mình cùng nhau đánh một trận, bảo đảm làm hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ."
Dư Vĩ liếc Kiều Dụ một cái, giật giật khóe miệng, tỉnh táo nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Hắn là tìm ta nói, nói ngươi quá kiêu ngạo, chúng ta nên thành lập một cái ngược lại kiều...ờm..."
Mẹ kiếp... anh Kiều ơi, thần Kiều ơi, hắn nói bậy đó... Dư Vĩ chưa nói hết thì đã bị tên mập một tay bịt miệng lại.
"Nói cho ngươi biết, đừng có động thủ, nếu không Dư Vĩ muốn cắn ngươi, ta cũng phải động thủ đó, hai đánh một ngươi không có phần thắng." Kiều Dụ đứng dậy, nhịn cười nói.
"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp..." Dư Vĩnh Tuấn liên tục hô lớn ba tiếng, nhưng vẫn là tủi thân buông tay ra, sau đó hai người bắt đầu trừng mắt nhìn nhau.
Kiều Dụ rất hài lòng, đây mới là hiệu quả hắn thích.
"Đúng rồi, mọi người cứ trò chuyện đi, đừng có động tay động chân, nào Dư Vĩ, ngươi nói tiếp đi, còn cái tên Dư Vĩnh Tuấn, ngươi tranh thủ thời gian suy nghĩ xem lát nữa làm sao bào chữa cho xong." Kiều Dụ tươi cười hớn hở nói.
Dư Vĩ hậm hực trừng mắt với Dư Vĩnh Tuấn, nói: "Chính là thành lập liên minh chống lại Kiều, lý do hắn tìm đến ta chính là muốn cùng nhau quan sát nhược điểm của ngươi, rồi đánh bại ngươi. Tóm lại không thể để mình ngươi chiếm hết mọi ánh hào quang."
Kiều Dụ theo bản năng đưa tay gãi đầu, tuy rằng lý do này rất ngây thơ, nhưng vẫn khiến hắn có chút tò mò hỏi: "Thế thì, quan sát nhược điểm rồi sau đó làm gì? Mập ú, không lẽ ngươi chuẩn bị một ít thuốc xổ gì đó, dự định lúc ta không để ý thì bỏ vào cốc của ta à?"
Nghe đến đây, Dư Vĩ đột nhiên phát hiện hai tên kia quả thực có trái tim đen ngòm, những thủ đoạn dơ bẩn này, trong đầu hắn hoàn toàn chưa từng xuất hiện.
Nhưng vẫn là hừ lạnh một tiếng nói: "Ờ... tim hắn chưa bẩn đến thế đâu, chỉ là nói muốn nghiên cứu xem ngươi có thích cái gì thôi, ví dụ như ngươi thích xem tiểu thuyết thì chúng ta đi mua ngay mấy quyển tiểu thuyết ngươi muốn dừng mà không được, tốt nhất có thể làm ngươi đọc cả đêm không ngủ, ban đêm lúc thầy ngủ còn lén trốn trong chăn đọc nữa đó. Tóm lại là chiều theo ý ngươi."
Kiều Dụ rất thưởng thức nhìn tên mập có vẻ mặt u buồn, tên này đúng là một nhân tài.
Đều là tân sinh ưu tú nhất, tại sao tên này lại khác biệt ưu tú như vậy?
Trong sự tò mò, hắn hỏi Dư Vĩnh Tuấn một câu: "Vậy thì, mập ú à, nếu như ngươi quan sát xong phát hiện ta thích các cô gái xinh đẹp thì làm sao?"
Người ta đã chuẩn bị kế hoạch ngược lại Kiều rồi, Kiều Dụ cảm thấy gọi là mập ú rất hợp lý.
"Ha ha... Đại ca à, à không đúng, là Kiều ca, anh cứ nghe em giải thích đã, à không đúng, giải thích..."
"Thôi, ngươi nói trước đi nếu như phát hiện ta thích gái đẹp thì ngươi định làm thế nào?" Kiều Dụ kiên quyết hỏi.
"Khụ khụ, thì để Dư Vĩ giả gái chứ sao. Bằng vào nhiều năm quan sát mấy UP chủ giả gái của ta, nếu Dư Vĩ mà trang điểm nhẹ nhàng, rồi mặc đồ con gái, chắc chắn có tiềm năng trở thành tay quay siêu mạnh, chắc chắn làm cho anh say mê điên đảo, mất hết hồn vía... Ha ha ha..." Dư Vĩnh Tuấn cười ha ha nói.
Được rồi, chỉ nhìn vào ánh mắt giết người kia của Dư Vĩ, Kiều Dụ cũng biết liên minh ngược lại Kiều mới thành lập này đã tuyên bố giải tán triệt để rồi.
"Hai người các ngươi thật sự đủ rồi đó, đều là học sinh cấp ba rồi sao còn ngây thơ như thế! Còn lén quan sát nhược điểm chứ! Sao đến giờ các ngươi còn không quan sát ra nhược điểm của ta là gì? Chẳng lẽ hình tượng con người ta thể hiện chưa đủ rõ ràng à? Nhược điểm của ta là tiền đó! Làm phức tạp làm gì? Muốn đánh bại ta ở cuộc thi toán rất đơn giản, dùng tiền ném vào ta chẳng phải xong sao? Ta đảm bảo sẽ thua đó! Vậy thì, hai người bỏ tiền mua, để ta làm cho mỗi người một nửa đề ở lần thi này đi, thế nào?"
Kiều Dụ đau đầu nhức óc mà lại cực kỳ nghiêm túc nói.
Dư Vĩ liếc một cái, rồi đứng người lên, đi về phía cửa phòng.
"Này, đi đâu vậy? Còn chưa nói giá mà!" Kiều Dụ gọi lại.
"Không hứng thú! Ta sợ ở lại lâu, sẽ bị hai tên kia làm cho hư mất." Dư Vĩ quay đầu, nghiêm túc nói với Kiều Dụ.
Sau đó Dư Vĩ dứt khoát đi ra cửa.
Chỉ còn lại hai người, có chút xấu hổ.
"Cái đó..." Dư Vĩnh Tuấn muốn mở miệng giải thích, thì bị Kiều Dụ cắt ngang: "Sau này ngươi mà hỏi bài ta sẽ tăng giá, hai trăm tệ một câu hỏi, đúng giá!"
"Khụ khụ... Cái thằng Dư Vĩ con kia..."
"Không được phép nói Dư Vĩ như vậy!" Kiều Dụ nghiêm túc nói: "So với ngươi, thì Dư Vĩ mới là một đối thủ đáng được tôn trọng nhất!"
"Đối mặt với một đối thủ đáng được tôn trọng, thì phải hung hăng đánh bại hắn! Đánh tan mọi kiêu ngạo của hắn! Ân, ngươi thấy câu này có vẻ nhị không?" Kiều Dụ liếc tên mập kia một cái.
"Không nhị, chỉ là tự tin! Vậy thì, ta hiểu rồi, Kiều ca, anh thích đọc manga Nhật đúng không? Nếu không thì chiều ngày mai em đi tiệm sách tìm thử, tặng anh một bộ «Slam Dunk» và «Vua Hải Tặc» nhé, chủ yếu là để cảm ơn anh đã giúp em tiến bộ rất nhiều trong kỳ nghỉ hè."
"Lãng phí tiền đó làm gì? Không bằng cho tiền mặt đi! Ngươi chờ chút, ta lên mạng tìm xem hai bộ manga này giá bao nhiêu nhé! Cũng không thể để ngươi tốn kém quá, dù sao nhà sách bán mắc, trên mạng chắc sẽ rẻ hơn."
"Hả?! Vậy thì anh Kiều ơi, nếu như anh không thích thì em cũng có thể không tặng..."
"Không được, nếu như ngươi không trả tiền mặt thì lát nữa đến bữa ăn tối ta sẽ nói cho Dư Vĩ biết, là ngươi đã lén hỏi ta tám bài trong đống đề hắn cho ra, để cho ngươi mất hết thể diện, từ đó trước mặt Dư Vĩ không thể nào ngẩng đầu lên được."
"Mẹ kiếp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận