Đỉnh Phong Học Phách

Chương 158: Làm sao có thể quên? (2)

Chương 158: Làm sao có thể quên? (2)
Việc Kiều Dụ có thể thu hẹp khoảng cách giữa các số nguyên tố xuống còn 6 đã cho thấy vấn đề này sắp được giải quyết triệt để. Thậm chí, biết đâu họ có thể dùng công cụ mà Kiều Dụ đưa ra để giải quyết các phỏng đoán về số nguyên tố sinh đôi, phỏng đoán Polignac và cả giả thuyết Riemann. . .Trong giới toán học, những nhà toán học dễ được lịch sử nhớ đến nhất thường thuộc hai loại. Thứ nhất là những người đặt nền móng, hay còn gọi là người khai sáng ra một hướng đi mới trong toán học.
Ví dụ như Gauss đã khai sáng số học, đại số, lý thuyết xác suất; Euler góp công vào giải tích số, lý thuyết đồ thị và công thức Euler; Poincaré khai sinh ra topo và hệ thống động lực, Goldbach với phỏng đoán nổi tiếng của mình đã dẫn dắt nghiên cứu về số nguyên tố. . . Loại thứ hai chính là người "chốt hạ" các vấn đề. Điển hình như Andrew Wiles, người đã giải quyết định lý lớn Fermat, vì không đủ chỗ nên Fermat đã không ghi lại chứng minh của mình, dù tuổi ông đã ngoài bốn mươi, hội toán học vẫn đặc biệt trao cho ông một huy hiệu bạc Fields, một hiện vật duy nhất trên thế giới. . .Không nghi ngờ gì nữa, nếu ai đó ngoài sáu mươi tuổi mà giải được giả thuyết Riemann, người đó cũng sẽ nhận được vinh dự đặc biệt này, biến huy hiệu bạc Fields duy nhất thành hai chiếc! Nhưng thật sự mà nói, đối với những nhà số học đã có tuổi, họ ít khi có những ý tưởng không thực tế như vậy, họ thường không thách thức các bài toán khó nhằn kiểu "thiên mệnh đề".
Ví dụ như sáu bài toán trong "thiên niên kỷ". . . Bởi vì mọi người đều rõ, cứ tùy tiện lao vào những vấn đề đó thì khả năng cao là nửa đời còn lại sẽ chẳng đi đến đâu. Truyền ra ngoài còn bị người khác cười là không biết tự lượng sức. Thực tế, toán học phát triển đến thời đại có nhiều nhánh phức tạp như bây giờ, vô số các vấn đề nhỏ chưa có lời giải, họ có xu hướng tập trung vào những vấn đề cụ thể, dễ kiểm soát hơn. Chẳng hạn như Borr định giá đều, ghép cặp hoàn hảo, đường đi Hamilton, hay các tập hợp khoảng cách...Thật đấy, chỉ cần không để mắt đến những vấn đề quá lớn, giới toán học vẫn có đủ chỗ cho những người "xới xáo" các vấn đề nhỏ hơn. Những công việc này đều có giá trị lớn, thậm chí còn có thể thúc đẩy một số ứng dụng kỹ thuật phát triển. Nhưng giờ đây thì khác, ba bài luận văn đã làm thay đổi suy nghĩ của rất nhiều người. Nếu chỉ xét hai bài luận văn trước của Kiều Dụ, nội dung rõ ràng tập trung vào các vấn đề thống nhất ngôn ngữ toán học, chỉ có thể nói ý đồ xây dựng một hệ thống nền tảng toán học như vậy quả thực là thiên tài, hơn nữa còn rất can đảm và dám nghĩ dám làm!
Nhưng bài thứ ba lại trực tiếp rút ngắn khoảng cách từ 246 xuống 6, mang đến cho nhiều người cảm giác rung động khó tả. Nếu có thể nhanh chóng nắm vững phương pháp toán học mới này, sau đó giải quyết một hoặc hai vấn đề quan trọng của lý thuyết số, vậy thì sẽ có được lợi nhuận lớn. Dù chỉ là chứng minh được phỏng đoán về số nguyên tố sinh đôi thôi, miễn tuổi không quá lớn, thì khả năng cao là có ngay một giải thưởng Fields. Nếu như giải được các vấn đề cao cấp hơn của lý thuyết số. . . thậm chí có người cảm thấy hệ thống của Kiều Dụ, nếu được xây dựng thành công, có lẽ có thể giải quyết giả thuyết Riemann, phương trình N-S, thậm chí là cả N=NP? Các loại vấn đề tương tự. Vì vậy, sự nhiệt tình của giới học thuật thế giới đang tăng lên cao độ, ảnh hưởng đến tất cả các lĩnh vực!. . .
Bên kia bờ đại dương, tại chi nhánh Berkeley. Vừa đến văn phòng, Phất Lan Khắc đã nhận được điện thoại của Lucas Eisen. Sau vài câu chào hỏi xã giao, Lucas Eisen đi thẳng vào vấn đề. “Chắc anh còn nhớ Kiều Dụ chứ?” "Đương nhiên, tôi nghĩ cả đời này mình khó có thể quên được cậu ấy, dù sao thì cậu ấy cũng đã khiến tôi nếm trải thất bại lớn nhất cuộc đời, à, ít nhất là cho đến hiện tại." Tuy giáo sư Phất Lan Khắc trong lòng không nghĩ vậy, hay đúng hơn là ông nhớ đến Kiều Dụ không chỉ vì mỗi nguyên nhân đó. Nhưng cái cớ này nghe dường như không có kẽ hở, và nói như vậy rất hợp với kiểu hài hước thích tự giễu của người Liên Bang. Đúng vậy, mười mấy năm sống ở Liên Bang đã khiến ông bắt đầu hòa nhập vào hệ thống văn hóa này. Chẳng hạn như những điểm hài hước mà mọi người rất coi trọng nhưng những ai không thuộc hệ thống này thì hoàn toàn không hiểu. . . “Ha ha, Phất Lan Khắc, vậy chắc anh vẫn luôn để ý đến cậu ấy nhỉ? Chắc là anh cũng đã xem bài báo mới nhất của cậu ấy rồi chứ?” "Ý anh là hai bài báo được đăng trên Ann. Math đúng không? Đúng vậy, tôi có đọc qua, rất thú vị. Cậu ta còn rất hào phóng chia sẻ một phần công lao cho những người cộng tác cùng.” "Không, không chỉ là hai bài báo đăng trên Ann. Math thôi đâu. Xem ra tối qua anh ngủ sớm quá rồi. Anh nên vào xem bài luận văn về khoảng cách hữu hạn của số nguyên tố trên arX IV của cậu ta đi. Đêm qua, bọn tôi mấy ông già đã họp nhanh qua điện thoại. Trên thực tế, cả giới học thuật đều đang rất hứng thú với nghiên cứu của cậu ta! Nếu cậu ấy chịu gia nhập hội toán học Liên Bang, thì không nghi ngờ gì, năm nay giải thưởng Carl sẽ thuộc về cậu ta. Nhưng có một điều có thể chắc chắn là, giải thưởng Srinivasa Ramanujan năm sau chắc chắn là của cậu ấy rồi, tất cả mọi người đều cho rằng không ai thích hợp hơn cậu ấy."
Lời của Lucas Eisen khiến Phất Lan Khắc nhất thời không biết nên nói gì. Ông có để ý đến các bài báo của Kiều Dụ trên Ann. Math nhưng chưa xem hết. Tối qua ông tham gia một buổi họp, rồi về nhà và ngủ sớm. Ông thật sự chưa biết chuyện Kiều Dụ một lần nữa làm xáo động giới toán học thế giới. "Ý của anh là sao?" "Ý của tôi là, rất nhiều lão già đều cho rằng hệ thống tiên đề hình thái rộng của Kiều Dụ sẽ trở thành hướng nghiên cứu quan trọng nhất của toán học trong tương lai. Thậm chí có người còn cho rằng Kiều Dụ có thể thông qua lý thuyết này để hoàn thành việc thống nhất lý thuyết số, đại số, hình học và lý thuyết biểu diễn. Vì vậy nếu anh vẫn còn có ý định gì, tôi khuyên anh có thể thử liên hệ với cậu ta. Gia nhập vào dự án của cậu ta. Tuy bây giờ chuyện này có vẻ khó khăn, vì rất nhiều người muốn có được mối quan hệ hợp tác với cậu ta, nhưng xét đến việc trước đây anh và cậu ta từng có liên hệ, nếu như anh có thể thể hiện đủ thành ý, cũng có thể giành được một chút cơ hội."
Phất Lan Khắc hít sâu một hơi. Đương nhiên ông biết những "lão già" mà Lucas Eisen vừa nói là ai. . . Trên thực tế, những người có thể trao đổi với Lucas Eisen trong các buổi họp kín thường là những người có tên tuổi trong giới. Giới học thuật cũng có ngưỡng của nó. Ví dụ như ông, tuy có chút quen biết với Lucas Eisen nhưng ông không có tư cách tham gia vào những cuộc thảo luận kín như vậy. Những người đó thậm chí còn cho rằng hệ thống tiên đề hình thái rộng của Kiều Dụ có thể thực hiện được sự thống nhất toán học sao? Điều đó có nghĩa là những gì cậu ấy đạt được quá phi thường, thứ đó đối với Kiều Dụ mà nói thì có lẽ dễ như trở bàn tay. Phải biết rằng cho đến giờ, ông cũng chỉ mới nhận được giải thưởng Cáp Nhĩ Mạc Tư - Ford và một giải thưởng AMS xuất sắc về giảng dạy. Toàn là các giải thưởng nhỏ của hội toán học Liên Bang, trong đó một cái còn là giải thưởng về dạy học chứ không phải nghiên cứu khoa học. Các bài báo trên các tạp chí hàng đầu thì ông cũng có đăng, nhưng hiếm khi được nhiều nhân vật tầm cỡ thảo luận chuyên sâu như vậy. Lần này, Phất Lan Khắc cảm thấy thế giới này có thể là một thế giới ảo. Những thứ mà ông cầu còn không được thì lại có một thằng nhóc mười sáu tuổi có được một cách dễ dàng. Mà càng khiến ông cạn lời là thằng nhóc mười sáu tuổi này gần như chắc chắn là con trai của ông!
Thật, nếu sớm biết thế thì ông đã cố gắng làm gì! Không bằng lúc đó cứ ở lại Hoa Hạ, ở bên người tình đầu cùng nhau sinh đứa bé này ra. Sau đó vừa đi học, vừa nuôi dạy Kiều Dụ thành người. Phất Lan Khắc cảm thấy với năng lực của ông thì kiếm một chân giáo sư hoặc nghiên cứu viên trong một trường đại học hay viện nghiên cứu ở Hoa Hạ không phải là chuyện quá khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận