Trong phòng học lúc này, đại khái chỉ có Mã Vũ Phi và Lư Gia là cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn có chút cảm kích. Kiều Dụ đối với bọn họ đích thực rất có ý tứ, trước kia khi còn chưa quen, giúp bọn họ luyện đề cũng chỉ lấy 50% giá, có V50 là được. Người quen cảm thấy rất tiện, nhưng đối với các bạn học khác mà nói, đây là một trải nghiệm mới lạ. Về phần Kiều Dụ, tuy cảm thấy câu hỏi của đối phương rất ngốc, nhưng nể mặt có thể là "kim chủ" tiềm năng, vẫn nhẫn nại đáp: "Tiền, hoặc là nói là nhân dân tệ." Năng lực phân tích không quá mạnh thường là như vậy. Lần này, cả lớp rốt cuộc phản ứng kịp, Kiều Dụ ngay lập tức nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ. May là từ nhỏ đến lớn Kiều Dụ đã quen với loại ánh mắt này, nên rất thản nhiên đón nhận, trong lòng không hề có chút gợn sóng. Kiều Dụ cũng không quan tâm người khác nhìn mình ra sao, dù sao hắn cũng thường xem thường những người đó, coi như huề nhau, rất tốt. "Không phải chứ Kiều Dụ, cùng làm gia sư giảng bài mà cậu còn muốn lấy tiền? Còn đòi tận một trăm? Tớ nói cậu có phải chưa thấy tiền bao giờ không vậy?" Một học trưởng lớp 11 thấy không được, đứng ra bênh vực lẽ phải. Tuy lời nói hơi gay gắt, nhưng đối với học sinh cấp ba thuần khiết mà nói, điều này thật sự có chút không thể chấp nhận được. Nhưng hiển nhiên, loại xem thường ở mức độ này hoàn toàn không có sức sát thương đối với Kiều Dụ. "Đúng thế, nhà nghèo từ bé, đúng là không được thấy tiền nhiều lắm đâu, có cơ hội thì cậu nhường cho tớ mở mang kiến thức một chút đi?" Kiều Dụ cười, đáp trả, rồi nghiêng đầu định bỏ đi. Không muốn cho người ta một trăm tệ, thì không phải là "khách hàng", không đáng để hắn ở lại đây phí lời với một đám người rảnh rỗi. Huống hồ, theo Kiều Dụ, bất kỳ hành vi nào đến gần, không liên quan đến mục tiêu dài hạn, và không thu được niềm vui thể xác lẫn tinh thần, đều thuần túy là lãng phí thời gian và sinh mệnh. Chỉ là hắn vừa mới cất bước định đi, thì có người từ sau lưng lên tiếng: "Chờ chút, một trăm thì một trăm, tiền này tôi trả." Lần này đổi thành người khác, nhưng giọng nói có chút quen, Kiều Dụ quay lại ngay, lập tức nhận ra chính là học trưởng đã nhắc mình đi nhầm phòng học vào ngày đầu tiên đi học, thế là cười nói: "Cám ơn ông chủ, trước tiên cho tiền." Nghe câu này, đối phương cũng không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ đưa tay vào túi quần, lấy ra một nắm tiền, rút một tờ đưa cho Kiều Dụ. Kiều Dụ chỉ liếc qua, đại khái tính ra một xấp đó tối thiểu có một nghìn bốn, năm trăm tệ. Đối với học sinh cấp ba thì đó là người có tiền. Bởi vì trong đó còn kẹp theo thẻ cơm ở căn tin, đủ để chứng minh trong tình huống bình thường, học trưởng này cũng ăn cơm ở nhà ăn của trường, hiện kim thuần tiêu vặt. Hơn nữa tiền không xếp chỉnh tề, càng cho thấy đối phương không xem trọng những tiền này, gia cảnh đại khái thuộc loại khá giả. Cũng không biết nhà có tiền, có thể vào lớp Olympic nói rõ thành tích cũng không tệ, sao lại không học trường tư thục mà chạy tới trường thiết nhất trung này? Đương nhiên Kiều Dụ cũng sẽ không đi quản chuyện của người khác, lại càng không hâm mộ, việc quan sát những chi tiết này chủ yếu là vì Lan Kiệt. Ít nhất cũng không làm Lan lão sư lo lắng học sinh của thầy không có tiền ăn cơm. Người hiền lành chính là như vậy, có nên hay không quản việc đó đều muốn quan tâm. Vì vậy, Kiều Dụ yên tâm thoải mái nhận một trăm tệ này. Đối phương tươi cười nói: "Chào cậu, tôi là Trương Lạc. Cung trường trương, lạc trong Lạc Thần phú." Kiều Dụ cũng cười đáp: "Chào cậu, không cần khách sáo thế đâu, người bình thường quản kim chủ như tớ đều trực tiếp gọi là ông chủ." Nói xong liền đi tới chỗ các bạn nữ sinh, bỏ qua hơn mười ánh mắt khinh bỉ, nhiệt tình hỏi: "Bạn học, là bài nào?" Ít nhất từ thái độ phục vụ không có chỗ nào đáng chê. "Chờ chút, nếu cậu không giải được thì sao?" La học tỷ không lập tức đưa đề bài mà hỏi. "Đơn giản thôi, lập tức hoàn tiền. Mà cậu yên tâm đi, tớ giải được mấy cái đề khó của các cậu, toán tớ vẫn mạnh." Kiều Dụ thản nhiên đáp. "Vậy như thế này, nếu như cậu không giải được, cậu không chỉ phải trả lại một trăm tệ này cho Trương Lạc, mà còn phải bỏ ra thêm một trăm nữa, mời mọi người ăn gì đó. Sao?" La học tỷ nhìn chằm chằm Kiều Dụ nói. Kiều Dụ càng cười vui vẻ: "Xin lỗi nhé, có thể cậu hiểu nhầm rồi, tớ đây thuộc loại có thù lao dịch vụ, có thể hiểu như kiểu trả tiền cho kiến thức ấy, giống như mấy lớp học thêm ở ngoài, không phải là cá cược. Cậu đâu có cược tiền học phí với giáo viên lớp luyện thi bao giờ? Tiện thể nói luôn, tớ chưa từng cá cược. Hơn nữa sau khi đã thu tiền, trừ phi cậu lấy bài tớ không làm được, nếu không chắc chắn sẽ không trả lại. À đúng rồi, các cậu cũng đừng thấy đông người mà dọa tớ, tớ ngoài học toán tốt hơn chút, còn các môn khác dốt đặc cán mai, cho nên mới bị phân đến lớp 13. Lớp 13 của sơ tam, các cậu hiểu rồi đấy? Nói thế nào nhỉ? Bạn học của tớ ấy à, chó đi qua, không đê tiện thì phải đá một cước mới chịu được ấy. Bảo bọn nó học thì không thể vào đầu được, nhưng nếu bảo chúng nó đánh nhau, đứa nào đứa nấy hăng máu. Đám người này trên người không treo vài cái giấy phạt của trường, ra ngoài cũng không có ý chào ai. Bài kiểm điểm vào thứ hai hằng tuần cũng toàn là nhờ tớ viết hộ, quan hệ tốt lắm ấy. Cho nên nếu không phục thì nhịn." Khi nói những lời này, Kiều Dụ thật sự toàn bộ quá trình là khuôn mặt tươi cười của người làm ăn, lại làm cho cả phòng học tất cả mọi người nhìn nhau. "Kiều Dụ, cậu hiểu nhầm rồi, thật sự không có ý đó đâu, La Nhã Đồng bài nào cậu không biết, đưa cho Kiều Dụ xem đi." Vẫn là Trương Lạc chủ động đứng ra giảng hòa, bầu không khí mới hòa dịu đi. La Nhã Đồng không tình nguyện đưa một quyển vở ra, Kiều Dụ tiến tới, phát hiện bên cạnh La học tỷ có một học tỷ khác đang tò mò nhìn mình, hắn lễ phép gật đầu nhẹ coi như chào, lúc này mới cầm lấy vở. Cẩn thận đọc đề bài, đứng yên lặng suy tư hơn hai phút, rồi quyết định ngồi xuống một chỗ, dùng bút máy Lan Kiệt tặng hắn bắt đầu viết. Lần này khi viết đáp án, Kiều Dụ còn dùng đến kiểu chữ mình vừa mới tập, dù là số cũng tận lực viết cho đẹp mắt một chút, nên kín thì viết kín. Sau cùng câu chứng minh, Kiều Dụ lại nhớ tới lần trước mình viết giảng sơ sài, người tốt bụng kia lại bổ sung nhiều thứ, nên dứt khoát viết chi tiết hơn. Những chỗ hiển nhiên, cũng học theo kiểu giảng đề của lão sư, viết ra toàn bộ quá trình suy luận, nên thời gian cũng hơi tốn một chút. Hết 7, 8 phút mới viết xong mạch suy nghĩ toàn bộ lời giải, chỉ có thể nói lần này La học tỷ mua lời giải của hắn lời to rồi. "Giải xong rồi, chị cầm lấy." Giải xong toàn bộ đề, Kiều Dụ cất bút máy, đưa lại vở cho học tỷ. "Như vậy là xong rồi? Cậu không cần giảng à?" La Nhã Đồng ngạc nhiên hỏi. "Xin lỗi nhé, một trăm tệ chỉ có dịch vụ này, giảng là giá khác. Không sao đâu, tớ viết đủ chi tiết rồi, chị chắc chắn sẽ hiểu." Kiều Dụ rất thân mật nói. "Vậy bọn tớ làm sao biết là cậu làm đúng?" "Yên tâm đi, không tin các cậu có thể đi hỏi thầy Lan. Nếu sai thì buổi học sau tìm tớ hoàn tiền, đi trước nhé. Trương lão bản, lần sau có chuyện này còn tìm tôi." Đúng vậy, trước khi đi Kiều Dụ còn không quên lên tiếng gọi kim chủ đưa tiền. Một hồi lâu sau mới có người bỗng lên tiếng: "Thảo, toán học giỏi mà tâm bẩn thế?" Sau đó vô số ánh mắt căm ghét khiến hắn ý thức được hình như mình vừa nói sai...