Đỉnh Phong Học Phách

Chương 47: Không hiểu sầu não

Chương 47: Không hiểu sầu não
"Hôm nay không cần mang cơm?"
Đi theo Kiều Dụ trực tiếp đi vào tiểu khu, Lan Kiệt kinh ngạc hỏi một câu, hắn hôm nay định mời Kiều Dụ cùng mẹ cậu ăn cơm tới.
"Mẹ ta từ hôm nay trở đi muốn đích thân xuống bếp, nấu cơm cho ta." Kiều Dụ đáp.
"Ừm, cái này... Cũng rất tốt." Lan Kiệt đáp.
Kiều Dụ quay đầu lại nhìn Lan Kiệt, nghiêm túc nói: "Mẹ ta thật ra nếu chăm chú làm một chuyện, cũng có thể làm tốt. Nhưng ngươi nghĩ không sai, thân thể nàng thật có chút vấn đề, cho nên không cách nào thích ứng xã hội, nhưng nàng đúng bình thường."
Lan Kiệt rất muốn nói những lời này có vấn đề, bình thường với thân thể thật có chút vấn đề, cùng với không cách nào thích ứng xã hội không nên đặt ngang bằng, nhưng thấy Kiều Dụ vẻ mặt chăm chú, hắn chọn im lặng.
Dù là giáo viên, tiếp xúc với học sinh quá thông minh cũng sẽ có áp lực...
"Ồ, thầy Lan lại tới, mời vào? Ăn chưa?"
Lan Kiệt được nhiệt tình mời vào nhà, rõ ràng cảm giác được Kiều Hi hôm nay khác hẳn, không còn mùi rượu, cả người đều có tinh thần hơn, sau đó hắn đột nhiên cảm giác được phòng khách có vẻ hơi lớn, lát sau mới phản ứng được, những chai rượu trong phòng khách không còn, trên ban công những chai lọ cũng mất.
Đây là về sau đều không uống nữa rồi?"
"Còn chưa ăn, nhưng không cần để ý đến ta. Hôm nay tôi tới là được thầy Trương hiệu trưởng ủy thác, đến cùng cô ký hợp đồng đăng ký nhập học cấp ba cho Kiều Dụ. Thầy Trương hiệu trưởng còn ở phòng làm việc chờ tôi về báo cáo." Lan Kiệt vào cửa, đi thẳng vào vấn đề nói.
Đến nhà Kiều Dụ luôn có cảm giác căng thẳng khó hiểu, hắn không muốn ở lâu.
"Ừm?" Kiều Hi nhìn về phía Kiều Dụ.
"Ta đã ký rồi, nhưng ta chưa đủ tuổi, nên cần người giám hộ ký tên." Kiều Dụ nói ngắn gọn.
"A, bút đâu?" Kiều Hi hỏi Kiều Dụ.
Lan Kiệt lập tức rút bút máy từ trong túi đưa tới, tiện miệng nói: "Tôi có, nhưng, cô không xem qua hiệp nghị này trước sao?"
Kiều Hi nhận lấy bút Lan Kiệt đưa, lật đến trang cuối hiệp nghị, ở chỗ người giám hộ bắt đầu ký tên, miệng nhẹ nói: "Không sao, Kiều Dụ đồng ý là được, lúc nó lên cấp hai chúng ta đã nói rồi, chuyện của nó nó tự quyết. Cái này đều cần ba bản đúng không?"
"Đúng."
Lan Kiệt chuẩn bị một đống lí do thoái thác, cũng không cần dùng tới, hắn thậm chí thấy lần này mình tới nhà người ta thật là thừa.
Vì ngay khi hắn còn đang ngẩn người, Kiều Hi đã ký xong, đưa một xấp hiệp nghị lại cho hắn.
Việc này làm hắn thấy mình chẳng giống một thầy giáo, mà là đóng vai người đến giao hàng nhanh.
"Thật sự không ăn bữa cơm? Tôi làm được hai món đấy." Kiều Hi giữ lại.
"Không cần, không cần, chờ Kiều Dụ có thành tích, nhất định tới làm phiền, tôi đi trước. Gặp lại." Lan Kiệt liên tục lùi ra khỏi cửa nhà Kiều gia.
…Kiều Hi mờ mịt nhìn cửa đã đóng, có chút hồ nghi nhìn Kiều Dụ, tủi thân hỏi: "Lão hiền lành này sao kỳ quái thế? Hắn sợ ta sao? Ta xấu đến mức không nhận ra người rồi?"
Kiều Dụ bình tĩnh đáp: "Ngược lại, chắc là do ngươi quá đẹp. Người hiền lành tầm thường không hiểu biết, thấy gái đẹp là xấu hổ."
"Ồ?" Kiều Hi nghĩ ngợi, cảm thấy con trai nói đúng, sau đó như chợt nhớ ra, mở to mắt hỏi: "Cho nên ngươi cũng vậy? Ân, Khả Khả quả thật rất xinh đẹp, có phải ngươi cũng rất sợ nàng không?"
"Ngươi có nghe xem ngươi đang nói cái gì không? Ta sợ nàng?" Kiều Dụ rốt cuộc vẫn là không nhịn được: "Ta chỉ sợ yêu sớm mà thôi, yêu sớm là đáng xấu hổ! Với kiếm tiền thì tình yêu có quan trọng thế không? Không có tiền, yêu bánh vẽ tình à!"
Kiều Hi giữ thái độ hờ hững, dù con trai có hơi không tôn trọng nàng, cũng chỉ đáp cho có: "Đúng đúng đúng, con nói đúng. Được rồi, đi rửa tay ăn cơm đi! Kích động thế làm gì? Yêu sớm dĩ nhiên là không đúng, nhưng ta có nói yêu sớm đâu? Chỉ hỏi ngươi có sợ nàng hay không? Thôi thôi, đồ ăn hôm nay ta xào không dính, mỗi phút một chuông báo quả thật có hiệu quả."
Ai, tuổi dậy thì lại còn có chính kiến, thật là đau đầu, vẫn là lúc bé ngoan ngoãn đáng yêu hơn...
Lan Kiệt có một chút không nói dối, hiệu trưởng đang ở phòng làm việc chờ hắn.
Tuy Trương Thiết Quân bình thường rất bận, nhưng đối với Thiết Nhất Trung, chuyện quan trọng nhất hiện tại không gì khác ngoài việc giữ Kiều Dụ ở lại Thiết Nhất Trung.
Ông còn đặc biệt lấy cả bài thi nhị mô của Kiều Dụ đến xem, càng khiến ông ngạc nhiên.
Bài thi ngữ văn, toán học, chữ viết quá xấu, nhìn là biết không phải làm bài nghiêm túc. Ông còn cho rằng điểm ngữ văn chỉ là ba phần trên giấy, vẫn cần xem lại. Lẽ ra phải cộng thêm ít nhất năm điểm!
Nhưng đến khi lật đến bài thi tiếng Anh, vật lý và lịch sử, đạo đức và pháp luật, lại là cảm giác khác. Chữ viết đẹp hơn rất nhiều, giống như đột nhiên dùng phần mềm đánh máy.
Đây là ngữ văn chụp điểm phần giấy, sau khi giáo viên báo tin mới bắt đầu chăm chú làm bài?
Nói cách khác, ngữ văn và toán hai môn chính căn bản không làm bài nghiêm túc, cũng được điểm gần tuyệt đối. Hơn nữa là dưới tình huống đề nhị mô còn khó hơn nhiều so với đề thi cấp ba các năm.
Từ điểm này có thể thấy lời Lan Kiệt nói không hề phóng đại, Kiều Dụ thật sự không có giới hạn.
Phải biết Kiều Dụ đã học ở lớp 13 nguyên một năm, chất lượng dạy học của lớp đó, Trương Thiết Quân hiểu rõ, nhiệm vụ của giáo viên chủ nhiệm căn bản không cần yêu cầu thành quả gì, chỉ cần sắp xếp lớp này ngoan ngoãn, không gây ra chuyện ảnh hưởng đến trường, liền được khen thưởng.
Trong tình huống này, vẫn thi được điểm số này, đủ để chứng minh năng lực tự học của đứa nhỏ này đáng sợ đến mức nào. Thậm chí không chỉ có năng lực tự học, còn có thể tự mình phân tích ra trọng điểm tài liệu và nơi sẽ thi.
Trương Thiết Quân cũng là từ giáo viên lên đến chức hiệu trưởng, những năm đầu thập niên 90 thế kỷ trước, 19 tuổi vừa tốt nghiệp trường sư phạm liền được phân công đến trường dạy học, đến giờ đã hơn 30 năm.
Có thể thăng đến vị trí hiện tại, dựa vào là khứu giác rất nhạy bén.
Từ lúc Trung Quốc sắp gia nhập WTO, Trương Thiết Quân đã cảm thấy trình độ của giáo viên sau này sẽ rất quan trọng, tranh thủ lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, ông đi học thạc sĩ tại chức ngành giáo dục, một đường học lên tiến sĩ.
Quả nhiên sau năm 2000, yêu cầu về trình độ của các trường ngày càng cao, nhất là các vị trí quản lý, đều ưu tiên đề bạt người có trình độ cao hơn. Đến khi đồng nghiệp nhận ra cái lợi của bằng cấp, ông đã lấy được học vị tiến sĩ.
Cứ như vậy, Trương Thiết Quân dần dần từ trường cũ một đường lên đến vị trí phó hiệu trưởng phụ trách giảng dạy, mấy năm trước lại được điều đến Thiết Nhất Trung làm hiệu trưởng.
Nói nửa điểm không khoa trương, trong cuộc đời làm giáo dục dài dằng dặc như thế, đây là lần đầu tiên ông gặp được học sinh biết 'chơi' như vậy, có thể qua mắt được hết tất cả các giáo viên, đứa nhỏ này thật là dụng tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận