Đỉnh Phong Học Phách

Chương 162: Sư huynh, không bằng lần này làm lần lớn (1)

Chương 162: Sư huynh, chi bằng lần này làm lớn (1)
Vì Lưu sư huynh phụ trách đề tài, Kiều Dụ tuần này thường xuyên đi tìm hiểu một số việc liên quan tới phòng thí nghiệm. Sau đó liền phát hiện rất nhiều lời lẽ huyền học, chửi bậy liên quan đến phòng thí nghiệm, thật đúng là đủ loại ngưu quỷ xà thần đều xuất hiện. Chẳng hạn như các loại điều kiện thí nghiệm đều như nhau, buổi sáng thì xác suất thành công cao hơn buổi chiều; ngày mưa mở nồi phản ứng khác với trời nắng; dùng phương pháp lắng đọng pha hơi hóa học để nuôi cấy đisulfua molypden cần phải thay người liên tục, nếu không thì không thể mọc ra... Điều này đủ để chứng minh trong phòng thí nghiệm có rất nhiều câu chuyện khó hiểu đang tiếp diễn, cho nên khi Kiều Dụ suy nghĩ thì không chỉ mỗi Lưu Hạo gặp phải vấn đề này, mà còn rất nhiều vấn đề khác. Tỉ như những thí nghiệm này có tính chất huyền học rốt cuộc là sinh ra như thế nào. Có biện pháp nào có thể làm cho tính chất huyền học chuyển hóa thành khoa học được không. Vì vậy, trong khoảng thời gian này hắn thật sự đã đọc rất nhiều tài liệu khái quát về hóa học. Sau đó, tư duy đạt đến cực hạn. Hiện tại hắn tìm thấy luận văn này trên arX IV cũng là một bài luận văn khái quát, tác giả ký tên là Albert C. J. Luo, đơn vị làm việc là khoa cơ khí, đại học Nam Illinois Edwardsville. Kiều Dụ chưa từng nghe nhiều về trường đại học này, nhưng qua cái tên thì có thể thấy vị giáo sư này cũng hẳn là người Hoa ở nước ngoài. Luận văn chủ yếu bàn về việc đưa một loại hệ thống công lý hình thái rộng vào hệ thống động lực phức tạp, nghiên cứu và thảo luận về khả năng giải quyết các vấn đề mấu chốt của việc tối ưu hóa hình học trong các hệ thống phi tuyến. Trong luận văn, một đoạn rất được Kiều Dụ ưa thích: "Các hệ thống động như mạng lưới phản ứng hóa học, sự lắp ráp vật liệu,... các tính chất phức tạp khiến phương pháp nghiên cứu truyền thống khó phân tích các hành vi phi tuyến tính có chiều cao. Việc đưa vào hệ thống công lý hình thái rộng là một công cụ hình học ứng dụng trong nghiên cứu hệ thống động, mang lại khả năng mới. Bằng cách chiếu trạng thái hệ thống động vào không gian hình thái, tận dụng khoảng cách và quỹ tích hình thái, định lượng các mối quan hệ khác biệt trong quá trình thay đổi, nắm bắt các điểm nóng chức năng, từ đó cung cấp một sự mô tả thống nhất từ các hành vi theo quy tắc đến hình thức hình học..." Thật vậy, sau khi nhìn thấy bài luận văn này, đầu óc Kiều Dụ lại như được kích hoạt đột ngột. Tại sao hắn lại không nghĩ rằng hệ thống công lý toán học của mình cũng có thể dựa vào ứng dụng? Một khi tư duy được khai thông, ý tưởng của Kiều Dụ thật sự tuôn ra như nấm sau mưa. Dù sao, người hiểu rõ nhất hệ thống công lý này vận hành như thế nào chính là Kiều Dụ. Tuy rằng hắn thiết kế hệ thống công lý này để giải quyết các vấn đề số học, nhưng rõ ràng hệ thống này không chỉ có thể giải quyết các vấn đề số học. Cụ thể là vấn đề nan giải mà Lưu Hạo gặp phải trong đề tài lần này, các thay đổi lượng đa chiều liên kết ngẫu nhiên, lực tương tác yếu giữa các phân tử ảnh hưởng rõ rệt đến tính năng, nhưng lại thể hiện tính phi tuyến, tham số tối ưu hóa phức tạp... Sau khi chiếu vào, thông qua khoảng cách hình thái kết hợp với dữ liệu hiện có, phân tích sự ảnh hưởng phi tuyến của các phân tử khác nhau đến hiệu suất chất kết dính. Vấn đề tham số có thể định nghĩa là việc tìm kiếm trong không gian hình thái, khu vực có mật độ hình thái lớn nhất, điều này đại diện cho các điều kiện thí nghiệm tốt nhất. Chiếu hành vi tự phục hồi của vật liệu lên phân bố chu kỳ trên đường đi hình thái, tìm ra các điểm nóng có hiệu quả chữa trị thấp... Về mặt lý thuyết, có vẻ như có thể thực hiện? Có ý nghĩ này, Kiều Dụ không còn quan tâm đến việc nghiên cứu luận văn mà Trần sư huynh gửi tới nữa. Thay vào đó, anh trực tiếp mở phần mềm và bắt đầu thiết kế mô hình toán học cho phòng thí nghiệm. Trước mắt, ba tham số trạng thái quan trọng nhất của phòng thí nghiệm, thời gian phản ứng, lượng tương tác phân tử, và cường độ đáp ứng vật liệu, lần lượt được thay thế bằng α, β và γ. Vậy công thức chiếu là r = (αβ, γ). Trong đó, thêm một thừa số trọng số, sau khi phân tích kết quả phòng thí nghiệm, cho ra một giá trị cụ thể. Sau đó, trực tiếp sử dụng định nghĩa khoảng cách hình thái: d_M(r_1, r_2) có thể biểu diễn trực tiếp là: Sau đó, là quy định về hiệu ứng tích lũy phi tuyến, khối này cần sử dụng quỹ tích hình thái để thao tác, tương tự như công thức phía trên, có thể trực tiếp viết là: Thông qua công thức này, phân tích các khu vực có mật độ cao trong không gian, như vậy cuối cùng hàm mục tiêu cần tối ưu sẽ là: Rõ ràng, hàm số X trong công thức tối ưu đại diện cho các tham số thí nghiệm đã được tối ưu hóa. Đương nhiên, đây chỉ là một công thức chưa rõ ràng. Sau khi bỏ ra vài giờ đồng hồ để triển khai công thức, Kiều Dụ lại cẩn thận suy nghĩ lại ý tưởng của mình. Cảm thấy về mặt toán học thì không có vấn đề gì, nhưng liệu nó có thể chỉ đạo được đề tài của Lưu sư huynh hay không thì hiện tại anh vẫn chưa chắc chắn lắm. Dù sao thì đây chỉ là một ý tưởng, may mắn là trong tay anh vẫn còn một ít dữ liệu đã được đóng gói từ phòng thí nghiệm. Vấn đề duy nhất là, điều này liên quan đến rất nhiều phép tính phức tạp. Dù là hắn hay là Lục giáo sư, đều cho rằng lượng dữ liệu hiện tại của nhóm đề tài Lưu Hạo là không đủ. Nhưng ở đây nói "Không đủ" thực ra là theo cách nhìn của dân toán, là lượng dữ liệu chưa đủ để thể hiện một quy luật nhất định, chứ không phải là tổng lượng dữ liệu không đủ. Trên thực tế, tổng lượng dữ liệu được tích lũy trong nửa năm vẫn rất nhiều. Biện pháp giải quyết vấn đề hiện tại của Kiều Dụ, theo ngôn ngữ chuyên ngành, có nghĩa là trong không gian hình thái chiều cao, tìm kiếm phép chiếu có chiều thấp mang tính đại diện lớn nhất, giảm bớt sự phụ thuộc vào toàn bộ. Đồng thời, cố gắng tìm kiếm các quy luật tiềm ẩn từ những dữ liệu rời rạc này. Thông qua việc thu hẹp giá trị d-m, tìm đến con đường có quy luật mạnh nhất, và căn cứ vào các điểm nóng hình thái, chỉ đạo thiết kế các thí nghiệm tiếp theo, cũng như bổ sung phạm vi dữ liệu tham số mấu chốt từ dữ liệu phòng thí nghiệm một lần nữa. Phương pháp này thực ra có chút ngốc nghếch, tuy có thể nhờ đến siêu máy tính, nhưng cần phải có người hiểu được phương án này để điều chỉnh các tham số trọng số dựa trên dữ liệu đã có. Độ khó không lớn, nhưng đòi hỏi tốn quá nhiều thời gian. Nếu đổi lại Kiều Dụ của trước đây, chỉ cần vùi đầu vào làm, dù sao làm xong là có thể kiếm tiền. Nhưng bây giờ Kiều Dụ cảm thấy anh đã qua cái giai đoạn cần hao phí thời gian của mình để kiếm tiền vất vả. Thế là suy nghĩ một lát, anh dứt khoát gọi điện thoại cho Lưu Hạo. "Kiều Dụ, cậu gọi điện cho tớ cũng đúng lúc đấy, có phải là sự việc tớ nhờ đã có chút manh mối rồi không?" Trong giọng nói có thể nghe ra sự mong chờ rất lớn, do đó có thể phán đoán tình hình phòng thí nghiệm trong một tuần này không tốt lắm, chắc chắn vẫn chưa có kết quả gì đặc biệt khả quan. Đây thực sự là một tin tốt. Bởi vì nếu trong phòng thí nghiệm có tin tốt, thì vai trò của hắn có vẻ không lớn bằng. "Cái này thì chưa, nhưng tớ có một mạch suy nghĩ rất lợi hại. Vấn đề bây giờ là chỉ dựa vào một mình tớ thì không có cách nào làm tiếp, nên tớ cần người đến giúp. Yêu cầu tuyển người này là phải hiểu biết tương đối sâu sắc về hệ thống số học hình thái rộng của tớ, cũng như các khái niệm trong hệ thống đó, thuần thục các nội dung về phân tích tài liệu hiện có. Cậu có ai để đề cử không?" Kiều Dụ hỏi thẳng. Câu hỏi có vẻ trực diện nhưng không hề gây khó dễ cho Lưu sư huynh ở đầu dây bên kia, anh ta trả lời nhanh chóng: "Vậy thì... nếu tớ có người đề cử tốt thì đã không phải trông coi trong phòng thí nghiệm rồi. Mà nói thật, thành tích học tập của đám người làm đề tài thì cũng đều ở mức bình thường. Cậu muốn nói về vi tích phân, đại số tuyến tính, môn thống kê gì đó, thì ai cũng học được cả. Nhưng mà nói về tài liệu chuyên ngành, còn có cái đống số học của cậu thì... thôi đừng đùa nữa. Tớ không biết người khác thế nào, nhưng nếu tớ mà giỏi được mấy thứ đó thì tớ đã thi cao học toán rồi, chứ tuyệt đối không thể tiếp tục ở cái chuyên ngành hóa này được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận