Đỉnh Phong Học Phách

Chương 60: Người tốt nên có hảo báo

Chương 60: Người tốt sẽ gặp báo đáp tốt.
Trương Thiết Quân rất phiền, bởi vì ngày hôm đó, điện thoại của hắn đột nhiên trở nên quá nhiều việc. Điều mà hắn sợ nhất vẫn xảy ra, một loạt đồng nghiệp gọi điện thoại đến hỏi han bóng gió về học sinh của trường mình, hắn còn phải cười ứng phó.
Thật là bực bội, mệt mỏi trong lòng! So với việc phải đối phó với những kẻ giả tạo nụ cười, đằng sau thì đâm chọc kia thì việc từng chút một bị chế nhạo lại chẳng làm ai phải khó xử.
"Ha ha... Trương hiệu trưởng, thầy Kiều có phải vẫn tiện tham gia kỳ thi cấp ba năm nay không?"
Đây là tin nhắn mà vị hiệu trưởng Lục của trường trung học phổ thông Thành Đô gửi trên Wechat.
Trương Thiết Quân vốn dĩ không muốn để ý. Nhưng nghĩ đến việc hai trường đều nằm trong cùng một khu, các loại hội nghị đều có thể chạm mặt, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế là Trương hiệu trưởng vẫn trả lời bằng một biểu tượng mặt cười gượng trên Wechat.
"Haizz, Lục huynh cũng biết đó, trường Thiết Nhất Trung của chúng ta cũng thật không dễ dàng gì, thật là nực cười."
Vừa định đặt điện thoại xuống để nghỉ ngơi một chút thì ai ngờ đối phương nhanh như chớp đã trả lời tin nhắn:
"Thông cảm, thông cảm, nhưng mà tình hình bây giờ, có giấu cũng không giấu được phải không? Vậy, lão Trương này, nếu các anh giữ không được thì tiến cử cho trường trung học phổ thông Thành Đô của chúng tôi đi. Anh cũng biết đó, trường chúng tôi bây giờ cũng không kém bao nhiêu so với cái lũ Ngũ Tiểu đâu. Không ngại thì, tốt nhất là tiện giúp tôi gửi lời tới bạn học Kiều Dụ luôn, chỉ cần cậu ấy chịu về trường trung học Thành Đô chúng tôi, điều kiện tùy cậu ấy đưa ra, chỉ cần không vi phạm quy định, mọi điều kiện chúng tôi đều có thể đáp ứng."
Thật đấy, khi nhìn thấy tin nhắn này, huyết áp của Trương Thiết Quân suýt nữa tăng cao hơn cả chiều cao. Hắn không thể nào đoán được kẻ này rốt cuộc là thật tâm muốn hắn giúp đỡ, hay là cố tình khiêu khích hắn nữa. Đương nhiên, theo phép lịch sự, tin nhắn vẫn phải trả lời:
"Haizz, Lục huynh, không giấu gì anh, trường học đã ký hợp đồng chính thức với bạn học Kiều Dụ rồi. Đứa nhỏ này có tình cảm sâu sắc với thầy cô của trường Thiết Nhất Trung chúng ta, không có ý định lựa chọn trường khác. Nhưng mà, tâm ý của anh tôi sẽ tìm cơ hội nói với Kiều Dụ. Có khách đến nhà, tôi phải bận việc trước."
Sau khi gửi xong tin nhắn, Trương Thiết Quân dứt khoát thoát Wechat.
Mắt không thấy thì lòng không phiền. Điều làm hắn lo lắng nhất vẫn là, những gì có thể làm thì đã làm cả rồi, bây giờ muốn làm gì nữa cũng bó tay, chỉ có thể hi vọng Kiều Dụ có thể thật sự không quên sơ tâm.
Cái tên Lan Kiệt này, cũng không biết đã nói chuyện với Kiều Dụ chưa, đến một cuộc điện thoại cũng không có, thật là làm người ta không bớt lo chút nào!
...Lan Kiệt thật sự không biết rằng hiệu trưởng Trương đang nhắc đến mình.
Trên thực tế, anh cũng đã do dự cả ngày trời, cuối cùng lại lựa chọn không liên lạc với Kiều Dụ. Dù sao ngày mai Kiều Dụ sẽ tự mình biết điểm, gọi điện sớm cho cậu ta cũng không sợ cậu ta kiêu ngạo, nhưng nếu Kiều Dụ hỏi ngược lại một câu, "Con thi tốt như vậy, chẳng lẽ sẽ có trường học nào đó dùng tiền lôi kéo con à?", anh cũng chẳng biết trả lời thế nào.
Tóm lại cũng không thể để thằng nhóc này tự đánh giá cao bản thân quá. Haiz, muốn làm thầy của thằng nhóc này, khó thật!...
Kiều Dụ những ngày này tâm tình thực sự rất tốt.
Bởi vì "người tốt" kia thật sự hết lòng vì cậu. Chẳng những trước đó đã hứa giúp cậu xin khoản phụ cấp 1.500 tệ vào thẻ của Kiều Hi, mà còn có thêm 5.000 tệ nữa, nói là trường học thưởng vì cậu đã lọt vào trận chung kết "Tiểu Lý ba ba". Thật đúng là niềm vui bất ngờ.
Mặc dù trước đây kiếm tiền ở quán net cũng được, nhưng dù sao cũng không ổn định. Không còn cách nào khác, những lúc gặp phải những anh trai trên xa xỉ vừa có tiền lại thích chơi game thì đúng là một công việc không phải ngày nào cũng có. Phần lớn thời gian chỉ có thể làm chút công việc lặt vặt không mấy kiếm ra tiền cho phòng làm việc.
Từ khi "người tốt" chỉ cho cậu con đường này thì không những cậu đã nắm được cơ hội kiếm được mấy chục vạn tệ trực tiếp, mà còn có những khoản tiền nhỏ lẻ đều đặn vào tài khoản. Nhưng đây vẫn chưa phải là điều tuyệt vời nhất.
Sau khi Kiều Hi nói cho cậu biết trường đã chuyển sáu ngàn tệ, Kiều Dụ trực tiếp thử chuyển một ngàn cho Lan Kiệt trên Wechat, kết quả "người tốt" này chết sống cũng không chịu nhận.
Kiều Dụ là người thông minh, cậu nhận ra Lan Kiệt không phải kiểu người giả dối từ chối, càng không phải là chê ít tiền, mà thật sự rất đơn thuần không muốn dính dáng tới chuyện này, cảm thấy tiền này như bị phỏng tay vậy. Điều này cũng khiến Kiều Dụ có chút cảm khái: Thoát ly những thú vui cấp thấp lại không phải lo nuôi gia đình, mấy người đàn ông đó quả thực có tư cách để tùy hứng mà!
Điều này càng khiến cậu quyết định, lần này coi như thật sự có trường cấp ba nào đó đến lôi kéo cậu, thì cậu vẫn cứ ở lại Thiết Nhất Trung, giữ thể diện cho "người tốt".
Trong giới giang hồ, được người ta kính một thước, mình phải đáp lại một trượng. Vậy có lẽ cũng coi như người tốt gặp báo đáp tốt chứ nhỉ? Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương không thể đưa ra cái giá thật sự khiến cậu động tâm, như thế thì quá là vô lại.
Theo lời của Kiều Dụ thì chính là "nhân tính không thể bị thử thách như vậy được"!
Trong khoảng thời gian này, sinh hoạt của Kiều Dụ cũng trở nên nề nếp hơn.
Mỗi tối tầm 11 giờ là cậu đi ngủ, thời gian cụ thể tùy vào tốc độ làm bài buổi tối của cậu. Sáng 8 giờ là cậu ra khỏi giường, vì 8 giờ 10 phút Hà Khả Khả sẽ đúng giờ xuống lầu tìm cậu đi ăn sáng cùng. Chiếc đồng hồ sinh học vốn lộn xộn của cậu đều bị cô nhóc này "dần dần thay đổi", trở nên cực kỳ có quy luật.
Sau khi ăn sáng thì hai người đi dạo, nghe Hà Khả Khả líu ríu nói những chuyện không đầu không cuối, phần lớn nội dung thì Kiều Dụ đều chỉ nghe như nước đổ lá khoai. Dù sao thì căn bản cậu cũng chẳng cần phải chú tâm nghe.
Đây cũng là điều mà cậu thích nhất ở Hà Khả Khả, cô nàng chưa từng tức giận vì cậu không để ý nghe mình nói.
Bình thường đến 9 giờ rưỡi mặt trời lên cao thì cậu về nhà, Kiều Dụ về phòng xem video học đại số và lý thuyết số.
Hà Khả Khả thì sẽ thỉnh thoảng sang nhà cậu nhòm ngó một chút, nếu Kiều Hi không có ở nhà thì thôi, sẽ ngoan ngoãn về nhà mình; còn nếu thấy Kiều Hi cũng ở nhà thì nàng ta sẽ ở lại luôn, cũng không quấy rầy Kiều Dụ, mà cùng Kiều Hi xem phim truyền hình, nói chuyện những chuyện Bát Quái mà phụ nữ thích nhất.
Đôi khi, cô còn sẽ trực tiếp ỷ lại ăn trưa ở nhà Kiều Dụ, không hề biết xấu hổ mà khen tài nấu nướng của Kiều Hi.
Ăn cơm xong, hai người phụ nữ đi rửa bát, Kiều Dụ sẽ ra phòng khách nghỉ ngơi nửa tiếng. Cùng Hà Khả Khả đấu võ mồm một chút, sau đó buổi chiều sẽ tiếp tục vào phòng kết hợp những kiến thức đã xem trong video vào buổi sáng để bắt đầu luyện đề.
Sau khi ăn tối xong, cậu bị Hà Khả Khả kéo đi tản bộ một tiếng, rồi sau đó tiếp tục luyện đề, tầm 11 giờ lên giường đi ngủ.
Cứ thế lặp đi lặp lại thời gian như vậy, nghe thì có vẻ nhàm chán, nhưng thực ra lại rất phong phú. Đặc biệt là khi đi sâu vào nghiên cứu lý thuyết số, sự thấu hiểu của Kiều Dụ đối với toán học cũng dần dần bắt đầu thay đổi.
Toán học khó sao? Kiều Dụ cảm thấy thật ra cũng không khó, mà là cần làm quen với việc chuyển đổi từ lối tư duy tính toán hình tượng sang trừu tượng. Đề bài đơn giản ẩn chứa mối quan hệ rối rắm cùng cấu trúc phức tạp, thậm chí nhiều khi còn trái với trực giác.
Kiều Dụ gọi đó là "tư duy tính toán học". Một khi đã chìm vào nó, thì không cách nào tự kìm chế được.
Ít nhất là đối với Kiều Dụ mà nói thì thực sự là trong lúc bất tri bất giác mà đã đến ngày thi cấp ba có điểm.
Đương nhiên cậu cũng không quan tâm chút nào về điều đó. Thậm chí cậu không có nửa điểm hứng thú với việc thi cấp ba ra điểm, cậu cũng áng chừng được mình thi được bao nhiêu điểm, sai số không quá mười điểm, chắc không có gì quá bất ngờ. Tóm lại là điểm số sẽ chắc chắn qua điểm chuẩn của trường cấp ba.
Thậm chí cậu còn không để ý đến việc thi cấp ba khi nào ra điểm, dù sao nguyện vọng của mình cũng không cần tự mình điền.
Cho nên vào lúc 6 giờ 20 phút tối ngày 2 tháng 7, cậu bị Kiều Hi gọi ra, ra khỏi phòng thì thấy ba mẹ Hà Khả Khả lại đang ngồi nhà khách, rõ ràng là cậu đã ngây người ra.
Theo phản xạ, cậu chào hỏi: "Chú Hạ, dì Lưu, hai bác đến rồi à."
Mẹ của Hà Khả Khả là Lưu Lộ bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi nhé, Kiều Dụ, làm phiền con học bài. Haizz, cái con Khả Khả này, nhất định phải xuống đây cùng con tra điểm thi cấp ba. Bọn bác bảo tra ở nhà, thì nó nói không tra được."
Nghe vậy, Kiều Dụ liếc mắt nhìn Hà Khả Khả đang lén lút nháy mắt với cậu, vừa cười vừa nói: "Không sao đâu, dì Lưu. Chủ nhiệm lớp nói sau khi thi xong cô sẽ lần lượt kiểm tra thành tích của các bạn, nếu có ai có hy vọng đậu vào top 4 thì cô ấy sẽ đích thân gọi điện báo tin vui. Cô ấy không cho mọi người tra, thì chủ nhiệm lớp cũng sẽ gọi điện cho mọi người thôi."
Chỉ một câu nói thôi, mà khiến hai người lớn ban đầu vẫn còn ngại ngùng lập tức vui vẻ hẳn lên.
Chỉ là lão Hạ liếc mắt một cái đã thấy con gái mình nhìn chằm chằm Kiều Dụ bằng ánh mắt nồng nhiệt, trong lòng dù sao cũng có chút buồn bã.
Điều khiến ông thấy khó chịu nhất là, con gái lại trực tiếp nhích mông, đẩy ông sang một bên, tạo ra một chỗ trống rồi vẫy tay với Kiều Dụ nói: "Anh hai, còn chừng mười phút nữa mới có thể tra điểm mà, anh ra ngồi đây trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận