Đỉnh Phong Học Phách
Chương 69: Đây là thật không dạy được! (2)
"Ba của ta, xét trên ý nghĩa sinh học mà nói..." Kiều Dụ ngẫm nghĩ, sau đó thuận miệng nói: "Ta còn chưa ra đời thì ông ấy đã xuất ngoại rồi, nhiều năm như vậy cũng không liên lạc, chẳng biết còn sống hay không, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu mà nói nữa. Nhưng mà nghe mẹ ta kể thì ông ấy năm đó thành tích cũng rất tốt, nói là thi TOEFL được 117 điểm, còn xin được học bổng của trường quốc tế đối diện nữa đấy."
Lan Kiệt ngẩn người, quả nhiên là cái gì tốt cũng không bằng gen tốt.
Kiều Dụ năm nay mười lăm tuổi, nói cách khác, người cha trên danh nghĩa của cậu đã xuất ngoại vào khoảng năm 2009. Thời điểm đó, tuy tiếng Anh đã phổ biến, nhưng các trung tâm dạy tiếng Anh tốt chủ yếu vẫn tập trung ở các thành phố lớn ven biển như Yến Bắc.
Điểm TOEFL được cấu thành từ 30 điểm cho mỗi kỹ năng đọc, nghe, nói và viết. Việc đạt 117 điểm có nghĩa là khả năng tiếng Anh của ba Kiều Dụ gần như đã đạt đến trình độ của người bản xứ. Nếu không xét đến một số khác biệt về văn hóa và khả năng lý giải, thì không ngoa khi nói trình độ tiếng Anh của ông ấy thậm chí còn cao hơn cả một số sinh viên chưa tốt nghiệp đại học bản xứ. Ít nhất, trong mảng đọc hiểu tài liệu và trao đổi học thuật, chắc chắn là ông ấy vượt xa rất nhiều sinh viên bản xứ mới tốt nghiệp cấp ba.
Lan Kiệt hiểu rõ những điều này vì bản thân anh cũng từng thi TOEFL, và chỉ đạt được 87 điểm. Anh thi TOEFL không phải vì muốn đi du học, mà vì năm đó, khi anh thi cao học của trường, thành tích TOEFL hoặc IELTS học thuật cao sẽ có ưu thế hơn, và điều này đã được ghi rõ trong điều lệ tuyển sinh sau đại học của đại học Song Đán. Anh vẫn còn nhớ lúc đó nhà trường yêu cầu thí sinh phải đạt ít nhất 75 điểm TOEFL hoặc 6.0 IELTS học thuật. Anh chọn thi TOEFL vì IELTS học thuật có độ khó cao hơn.
Lan Kiệt thật sự không tưởng tượng nổi, người nào có thể thi được số điểm 117 TOEFL đáng kinh ngạc đó. Huống chi theo như Kiều Dụ nói, cha của cậu ấy khi đó hẳn cũng vừa mới tốt nghiệp cấp 3, lại còn là ở một thành phố hạng hai như Tinh Thành.
Đúng vậy, mặc dù hiện tại nhiều người hay nhắc đến khái niệm thành phố hạng nhất hoặc thành phố loại 1 mới nổi, nhưng vào năm 2009, Tinh Thành chắc chắn chưa đạt chuẩn thành phố hạng nhất.
Hai cha con nhà này, đúng là mẹ nó đều nghịch thiên!
Đúng, và cả người mẹ nữa, bà ấy cũng chẳng phải là người bình thường. Việc có thể học được vài ngôn ngữ trong điều kiện không thể kiểm soát sự tập trung, chứng tỏ chỉ số thông minh của bà ấy chắc chắn cũng không thấp.
Một nhà ba người, ai ai cũng nghịch thiên cả!
"Vậy trong lòng ngươi thực ra rất hận ông ta, đúng không?" Lan Kiệt nén cảm xúc ngưỡng mộ trong lòng, lại hỏi.
"Cũng không đến mức hận nhiều lắm, nhưng đúng là mong ông ta gặp xui xẻo. Chính là cái kiểu nếu biết ông ta sống không được tốt thì ta sẽ rất vui ấy. Đáng tiếc là không biết ông ta ở đâu, sống ra sao. Nhưng mà người ích kỷ cực đoan như ông ta thì đoán chừng sống cũng không tệ đâu. Thế giới này nó lạ lắm, người không biết chịu thiệt thường hay không bị thiệt. Ở những nơi mà người ta luôn phân rõ đúng sai, thì những người phân rõ đúng sai thường hay phải nhường nhịn thôi. Người tốt có quả báo tốt chỉ là mong đợi cho tương lai; còn người mặt dày vô liêm sỉ thì hưởng lợi ngay lập tức mới là cuộc sống thực tại." Kiều Dụ điềm tĩnh đáp lời.
Câu trả lời này khiến Lan Kiệt có chút kinh ngạc. Anh cứ nghĩ khi nhắc đến chuyện về người cha, đứa trẻ này sẽ mất bình tĩnh.
Rõ ràng là anh đã nghĩ nhiều rồi.
Lan Kiệt khẽ lắc đầu, rồi tiếp lời Kiều Dụ: "Nghe như vậy, ngươi cũng không thích những người ích kỷ cực đoan, vậy bất kể thế nào, ngươi cũng không nên trở thành người như vậy, đúng không?"
Lúc này Kiều Dụ phản bác lại: "Không không không, thầy Lan à, ta và ông ta có sự khác biệt bản chất. Ta là đang gánh trên vai sứ mệnh lớn lao, ta còn phải nuôi gia đình đó! Gia đình là đơn vị nhỏ nhất của xã hội, nếu gia đình lung lay thì xã hội cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Cho nên những chuyện phá hoại của ông ta là hành vi làm tổn hại đến sự ổn định gia đình nghiêm trọng, thuộc loại phải bị chuyên chính đả kích. Còn mục đích ban đầu của ta là đảm bảo kết cấu gia đình ổn định, là đang đóng góp cho xã hội, cái này trong môn pháp luật cũng có nói đấy. Thật ra thì con cũng biết khuyết điểm lớn nhất của mình là hay bị lợi ích trước mắt che mờ đôi mắt, vì lợi nhỏ mà quên đi cái lớn. Cho nên, để vượt qua khuyết điểm này, ta nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Chỉ cần có thể làm cho gia đình mình ổn định thì ta có thể vượt qua khuyết điểm này."
Lan Kiệt không hề muốn tranh luận với Kiều Dụ. Rõ ràng là ngụy biện, mà cậu ta còn có thể tìm ra căn cứ pháp lý, khiến cho một giáo viên dạy toán cấp ba như anh không tài nào phản bác nổi.
Thằng nhóc này thậm chí còn nhận thức rất rõ khuyết điểm của bản thân, và còn đưa ra cả phương án giải quyết nữa. Một cảm giác thất bại nghiêm trọng thoáng qua trong đầu anh.
Cho nên không chỉ về toán học, mà ngay cả phương diện dạy người, anh cũng không giúp gì được cho Kiều Dụ... Cảm giác như bao nhiêu năm ra trường đi làm, hóa ra anh vẫn chưa có một học sinh trung học nào có cái nhìn thấu đáo về xã hội như vậy, thật là quỷ quái. Chuyện này sao có thể tiếp tục nói được đây? Thật muốn nổ tung đầu luôn.
Sau một hồi cố nhẫn nhịn, Lan Kiệt mới mở lời: "Được rồi, ngươi cứ xem đồ của ngươi đi."
Kiều Dụ kinh ngạc hỏi: "Không tán gẫu nữa ạ?"
Lan Kiệt thở dài trong lòng rồi nói: "Ừm, mệt rồi, không tán nữa."
Kiều Dụ im lặng, một lát sau vậy mà cậu lại lên tiếng an ủi: "Không sao đâu thầy Lan, cũng không cần phải tự coi thường mình như vậy. Thực ra thầy càng hợp với việc tự mình học hỏi hơn đấy. Con thấy, ở bên cạnh thầy lâu rồi, đến ác nhân còn có thể thành người tốt ấy. Ừm... Thôi, người lớn tuổi theo con bôn ba cũng không dễ dàng, mệt thì nghỉ sớm chút đi."
Lan Kiệt nhìn Kiều Dụ, môi anh run rẩy, trong khoảnh khắc đó anh thật sự cảm động đến muốn khóc.
Thì ra là đứa trẻ này đã nhìn rõ cả mục đích của anh rồi sao? Thằng nhóc này còn quay sang an ủi, động viên anh?
Lan Kiệt đột nhiên cảm thấy không hề lo lắng cho Kiều Dụ nữa. Chỉ cần cái tài ăn nói này, cùng với khả năng đó thôi, dù không có thiên phú về toán học, sau này cậu ấy cũng có thể trở thành một người làm cố vấn thành công. Theo như đánh giá của anh thì chí ít về đạo đức và pháp trị của thằng nhóc cũng phải đạt 57 điểm!
"Thầy Lan này, thầy có ngáy không ạ?" Kiều Dụ đột nhiên hỏi một câu.
"Hả? Cái này... Chắc là không ngáy đâu?" Lan Kiệt không chắc chắn trả lời. Ở một mình lâu, anh cũng thật không biết khi ngủ mình có ngáy hay không.
"Vậy thôi vậy, hôm nay con cũng sẽ đi ngủ sớm một chút, cùng nhau nghỉ ngơi ạ. Ngày trước ông ngoại con khi ngủ liền ngáy, mà trong nhà ai ngủ trước ông ấy thì con không có cách nào ngủ được." Kiều Dụ giải thích.
"Vậy, nghỉ ngơi đi!"
Ngày hôm sau, nhà khách thực sự cung cấp dịch vụ báo thức "tận răng".
Nhưng Kiều Dụ đã sớm bò dậy khỏi giường, xuống lầu chạy bộ một vòng rồi về phòng tắm rửa, sau đó mới cùng mọi người tập hợp ăn sáng.
Trong bữa sáng, Kiều Dụ phát hiện có rất nhiều học sinh trung học được mời đến tiêu hồ đại học tham gia vòng chung kết, khoảng hơn hai mươi người. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là chỉ có hơn hai mươi học sinh trung học lọt vào vòng chung kết. Bởi vì, việc đến trụ sở tham gia chung kết chỉ là lời mời, chứ không bắt buộc. Nếu ai có chuyện hoặc không tiện đến thì vẫn có thể làm bài ở nhà. Đơn giản là sẽ phải giám sát trực tuyến chặt chẽ hơn thôi.
Bữa sáng theo hình thức tự phục vụ.
Nhìn thấy Kiều Dụ và Lan Kiệt không nói chuyện với ai, cậu bé béo nhiệt tình lại ngồi sang: "À, cái tên Dư Vĩ mà hôm qua cậu nói là người nào vậy?"
Dư Vĩnh Tuấn vừa ngồi xuống, Kiều Dụ đã hỏi ngay một câu.
Cậu nhóc mập ú trợn mắt, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ chếch đối diện phía sau Kiều Dụ. "Ở cái chỗ vắng vẻ bên trái cậu kìa, đeo kính đen, mặc áo phông trắng, đang ngồi ăn một mình ở bàn nhỏ đó."
Kiều Dụ quay đầu nhìn một cái, rất nhanh đã xác định được mục tiêu. Quả nhiên là một gã trông có vẻ rất nghiêm túc, đang ăn cơm mà mặt mày đã tỏ vẻ "người lạ chớ đến gần".
"Hắn đến một mình à?" Kiều Dụ hỏi một câu.
"Không, cũng có thầy đi theo. Ơ, chỗ ngoài cổng kìa, chẳng phải mấy thầy đang túm tụm ăn cơm đấy sao, thầy của hắn cũng ở đó. Cơ mà tôi thấy Tinh Châu ở gần Biển Châu thế, đổi là tôi chắc chắn chỉ đi một mình thôi." Dư Vĩnh Tuấn mặt khinh thường nói.
Có thể thấy rõ, cậu bé béo này rất không ưa tên Dư Vĩ kia.
Lan Kiệt không để ý đến cảm xúc của trẻ con, mà lại liếc mắt nhìn bàn của mấy vị thầy. Ừm, không có người quen. Anh không phải kiểu người sợ xã giao. Chẳng qua người ta đến trước một ngày, có giao tiếp trước nên đã quen hơn thôi, không có cơ hội thì anh cũng lười mà cố tình chen vào làm gì. Chủ yếu là vì anh có chút chột dạ. So với những thầy giáo ở trường danh tiếng này thì trường của anh thực sự chẳng có tiếng tăm gì.
Hàng năm đều có các tổ chức thống kê số lượng học sinh trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, Bắc Đại từ các trường trung học trên cả nước. Có thể ổn định ở top 100 đã là trường danh tiếng rồi. Mà những giáo viên trường khác được mời đến lần này thì đều ở các trường kiểu đó. Trong đó có mấy trường thậm chí còn ổn định trong top 20. Ở Tinh Thành thì chỉ có 4 trường danh tiếng mới có thể so được với bọn họ thôi.
Còn trường số 1 của Tinh Thành thì thuộc loại không bao giờ có tên trong danh sách.
Tất nhiên, đó chỉ là một phần lý do nhỏ. Điều quan trọng là học sinh của họ đều do những giáo viên này dạy dỗ.
Còn Kiều Dụ thì khác, cậu ta là tự học, và việc vào được vòng chung kết cũng không liên quan đến anh, nên anh chỉ đơn giản là người giám hộ tạm thời thôi. Vị thế khác nhau, cho nên chẳng có gì để nói. Không bằng ngồi nghe học sinh nói chuyện phiếm còn hay hơn.
"A, tôi thấy bộ dạng hắn ta rất có thực lực, đánh giá thì là nhất định phải đoạt giải vàng." Kiều Dụ thuận miệng nói.
Ai ngờ, câu nói hết sức bình thường này lại khiến cậu bé béo ngây người ra, một hồi sau mới ngập ngừng lên tiếng: "Thật ra thì cái tên Dư Vĩ đó đâu có nói nhất định phải lấy được huy chương vàng gì đâu, hắn chỉ nói hy vọng cậu cũng chọn vòng thi số luận, sau đó đánh bại cậu mà thôi. Hắn không có nói gì cả, tớ là người thật thà, không thể nói xấu người ta được, đúng không?"
Câu nói này của Dư Vĩnh Tuấn khiến Kiều Dụ sực tỉnh. Hóa ra bọn trẻ đến tham gia vòng chung kết vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện giành được huy chương?
Hôm qua cậu đã hoàn toàn hiểu sai.
Nói đi thì nói lại, lần này vào được vòng chung kết có hơn 800 người. Mà tuyệt đại đa số đều là học sinh giỏi của các trường đại học, còn có đủ loại thành phần khác, không chừng còn có cả tiến sĩ nữa. Việc các học sinh trung học đặt mục tiêu giành huy chương vàng thì quả là không thực tế chút nào.
Dù sao thì đám bạn đồng trang lứa này cũng không giống như cậu, họ vốn không có lý do gì để phải đoạt được huy chương vàng cả.
Thế là Kiều Dụ cười ha hả nói: "Tớ chỉ nói đùa thôi mà, cậu cũng nghiêm túc thế?"
Dư Vĩnh Tuấn gãi đầu rồi cũng cười theo: "Nói phải ha. Thầy Khúc còn bảo với tớ là cứ coi như đi cho biết đó đây, không cần phải tạo áp lực gì cả. Vào được vòng chung kết đã là phát huy vượt sức rồi. Chỉ cần vòng chung kết tớ trả lời được một hai câu là coi như thắng lợi. Với lại mấy năm nay có bao giờ học sinh cấp ba bọn mình giành được huy chương đâu! Nói chi là huy chương vàng! Toàn bị độc quyền bởi các trường danh tiếng như đại học Yến Bắc thôi. Bọn mình giành được giải khuyến khích về là đủ để oai với bạn bè một năm rồi."
Quả nhiên, tất cả đều không có hoài bão lớn...
Kiều Dụ nghiêng đầu nhìn Lan Kiệt bên cạnh. Cậu thấy tuy thầy không lộ vẻ gì, nhưng lúc ăn bánh bao hấp, khóe miệng của thầy cứ hơi run run, nên đoán là vừa rồi mình nói năng chưa được hay cho lắm. Cậu liền hùng hồn nói: "Cũng không thể nói như thế được, đã là quân nhân thì phải mơ làm tướng chứ. Chúng ta vẫn nên có ảo tưởng. Nhỡ năm nay chúng ta phát huy tốt, giải hết đề thì sao?"
"Không phải, đại ca, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Giáo sư ra đề nói, độ khó của đề thi vòng chung kết tương đương với kỳ thi sát hạch cấp bằng tiến sĩ chuyên ngành toán học đỉnh cao toàn cầu đấy. Mấy thằng nhóc tép riu như chúng ta thì cố sống sót đã. Mà nếu bọn mình có tài thật thì cũng có thể nộp đơn xin vào trường Harvard, MIT hay Princeton rồi. Thật ra tớ thấy người ta gom bọn mình đến thi cùng là để bọn mình cùng lứa thi với nhau thôi mà." Dư Vĩnh Tuấn kiên nhẫn giải thích, còn cố tình nhìn Lan Kiệt ngồi đối diện không nói tiếng nào. Ánh mắt đó như đang oán trách thầy giáo mà không nói những tin quan trọng như thế này cho học sinh biết.
"Không đến mức đó, không đến mức đó đâu, dù sao thì cố hết sức là được. Mau ăn đi, đừng để lỡ thi đấu." Kiều Dụ quyết định kết thúc cuộc trò chuyện phiếm này.
Thực tình mà nói, hiện tại Kiều Dụ đang rất tự tin. Đề thi có khó đến mấy cũng không thể nào khó hơn cái phương trình cậu đã giải đúng không? Nếu như tất cả đều là dạng khó cỡ đó, mà còn bắt phải làm trong 8 tiếng thì cậu xin đầu hàng luôn!
Nhưng Kiều Dụ không thể nào ngờ rằng, giáo sư Tiết - người ra cái đề thi trên diễn đàn, đồng thời cũng là một trong những chuyên gia chấm thi của vòng chung kết lần này, lúc này cũng đang ăn sáng ở tòa nhà này, chỉ là không cùng tầng với bọn họ mà thôi.
Sau khi ăn xong, có người trở về phòng nghỉ ngơi một lát, nhưng phần lớn vẫn nán lại sảnh nhà khách để chờ đợi. 8:30, nhân viên công tác đúng giờ tập hợp mọi người lại rồi cùng nhau di chuyển đến địa điểm thi. Sau khi nhắc lại các quy tắc thi, mỗi người sẽ được phân một máy tính để làm bài. Điều làm Kiều Dụ hài lòng nhất là các vị trí đều được ngăn cách để đảm bảo tiến trình làm bài sẽ không bị ảnh hưởng.
Hoàn mỹ!
P/S: Cảm ơn bạn đọc Thiên Hải Tường Vân đã khen thưởng động viên
Cảm ơn bạn đọc Người Địa Cầu Trần Hạo, Ma Huyễn A Sinh Tử, Bánh Pudding Sơ Kỳ, Tây Hồ Xuy Tuyết, lhrgxf, vu từ lộ, Rừng Phong Không Dấu Vết, Vượt Biển Truy Thư Người, Ta Đúng Sinh Vật Phù Du, Phiêu Linh, Cửu Thiên Long, Ta Thật Nghĩ Trắng Piao, Lão Lý Không Gian, _Muộn Thiên Muốn Tuyết, khen thưởng động viên.
P/S2: 24h lượt đặt trước đạt hơn 4300 nên nhất định phải cố gắng 43 ngày mỗi ngày đều phải viết 1 vạn chữ! Hoàn thành trong vòng 50 ngày, mời mọi người giám sát! Hôm nay là ngày đầu tiên!
Lan Kiệt ngẩn người, quả nhiên là cái gì tốt cũng không bằng gen tốt.
Kiều Dụ năm nay mười lăm tuổi, nói cách khác, người cha trên danh nghĩa của cậu đã xuất ngoại vào khoảng năm 2009. Thời điểm đó, tuy tiếng Anh đã phổ biến, nhưng các trung tâm dạy tiếng Anh tốt chủ yếu vẫn tập trung ở các thành phố lớn ven biển như Yến Bắc.
Điểm TOEFL được cấu thành từ 30 điểm cho mỗi kỹ năng đọc, nghe, nói và viết. Việc đạt 117 điểm có nghĩa là khả năng tiếng Anh của ba Kiều Dụ gần như đã đạt đến trình độ của người bản xứ. Nếu không xét đến một số khác biệt về văn hóa và khả năng lý giải, thì không ngoa khi nói trình độ tiếng Anh của ông ấy thậm chí còn cao hơn cả một số sinh viên chưa tốt nghiệp đại học bản xứ. Ít nhất, trong mảng đọc hiểu tài liệu và trao đổi học thuật, chắc chắn là ông ấy vượt xa rất nhiều sinh viên bản xứ mới tốt nghiệp cấp ba.
Lan Kiệt hiểu rõ những điều này vì bản thân anh cũng từng thi TOEFL, và chỉ đạt được 87 điểm. Anh thi TOEFL không phải vì muốn đi du học, mà vì năm đó, khi anh thi cao học của trường, thành tích TOEFL hoặc IELTS học thuật cao sẽ có ưu thế hơn, và điều này đã được ghi rõ trong điều lệ tuyển sinh sau đại học của đại học Song Đán. Anh vẫn còn nhớ lúc đó nhà trường yêu cầu thí sinh phải đạt ít nhất 75 điểm TOEFL hoặc 6.0 IELTS học thuật. Anh chọn thi TOEFL vì IELTS học thuật có độ khó cao hơn.
Lan Kiệt thật sự không tưởng tượng nổi, người nào có thể thi được số điểm 117 TOEFL đáng kinh ngạc đó. Huống chi theo như Kiều Dụ nói, cha của cậu ấy khi đó hẳn cũng vừa mới tốt nghiệp cấp 3, lại còn là ở một thành phố hạng hai như Tinh Thành.
Đúng vậy, mặc dù hiện tại nhiều người hay nhắc đến khái niệm thành phố hạng nhất hoặc thành phố loại 1 mới nổi, nhưng vào năm 2009, Tinh Thành chắc chắn chưa đạt chuẩn thành phố hạng nhất.
Hai cha con nhà này, đúng là mẹ nó đều nghịch thiên!
Đúng, và cả người mẹ nữa, bà ấy cũng chẳng phải là người bình thường. Việc có thể học được vài ngôn ngữ trong điều kiện không thể kiểm soát sự tập trung, chứng tỏ chỉ số thông minh của bà ấy chắc chắn cũng không thấp.
Một nhà ba người, ai ai cũng nghịch thiên cả!
"Vậy trong lòng ngươi thực ra rất hận ông ta, đúng không?" Lan Kiệt nén cảm xúc ngưỡng mộ trong lòng, lại hỏi.
"Cũng không đến mức hận nhiều lắm, nhưng đúng là mong ông ta gặp xui xẻo. Chính là cái kiểu nếu biết ông ta sống không được tốt thì ta sẽ rất vui ấy. Đáng tiếc là không biết ông ta ở đâu, sống ra sao. Nhưng mà người ích kỷ cực đoan như ông ta thì đoán chừng sống cũng không tệ đâu. Thế giới này nó lạ lắm, người không biết chịu thiệt thường hay không bị thiệt. Ở những nơi mà người ta luôn phân rõ đúng sai, thì những người phân rõ đúng sai thường hay phải nhường nhịn thôi. Người tốt có quả báo tốt chỉ là mong đợi cho tương lai; còn người mặt dày vô liêm sỉ thì hưởng lợi ngay lập tức mới là cuộc sống thực tại." Kiều Dụ điềm tĩnh đáp lời.
Câu trả lời này khiến Lan Kiệt có chút kinh ngạc. Anh cứ nghĩ khi nhắc đến chuyện về người cha, đứa trẻ này sẽ mất bình tĩnh.
Rõ ràng là anh đã nghĩ nhiều rồi.
Lan Kiệt khẽ lắc đầu, rồi tiếp lời Kiều Dụ: "Nghe như vậy, ngươi cũng không thích những người ích kỷ cực đoan, vậy bất kể thế nào, ngươi cũng không nên trở thành người như vậy, đúng không?"
Lúc này Kiều Dụ phản bác lại: "Không không không, thầy Lan à, ta và ông ta có sự khác biệt bản chất. Ta là đang gánh trên vai sứ mệnh lớn lao, ta còn phải nuôi gia đình đó! Gia đình là đơn vị nhỏ nhất của xã hội, nếu gia đình lung lay thì xã hội cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Cho nên những chuyện phá hoại của ông ta là hành vi làm tổn hại đến sự ổn định gia đình nghiêm trọng, thuộc loại phải bị chuyên chính đả kích. Còn mục đích ban đầu của ta là đảm bảo kết cấu gia đình ổn định, là đang đóng góp cho xã hội, cái này trong môn pháp luật cũng có nói đấy. Thật ra thì con cũng biết khuyết điểm lớn nhất của mình là hay bị lợi ích trước mắt che mờ đôi mắt, vì lợi nhỏ mà quên đi cái lớn. Cho nên, để vượt qua khuyết điểm này, ta nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Chỉ cần có thể làm cho gia đình mình ổn định thì ta có thể vượt qua khuyết điểm này."
Lan Kiệt không hề muốn tranh luận với Kiều Dụ. Rõ ràng là ngụy biện, mà cậu ta còn có thể tìm ra căn cứ pháp lý, khiến cho một giáo viên dạy toán cấp ba như anh không tài nào phản bác nổi.
Thằng nhóc này thậm chí còn nhận thức rất rõ khuyết điểm của bản thân, và còn đưa ra cả phương án giải quyết nữa. Một cảm giác thất bại nghiêm trọng thoáng qua trong đầu anh.
Cho nên không chỉ về toán học, mà ngay cả phương diện dạy người, anh cũng không giúp gì được cho Kiều Dụ... Cảm giác như bao nhiêu năm ra trường đi làm, hóa ra anh vẫn chưa có một học sinh trung học nào có cái nhìn thấu đáo về xã hội như vậy, thật là quỷ quái. Chuyện này sao có thể tiếp tục nói được đây? Thật muốn nổ tung đầu luôn.
Sau một hồi cố nhẫn nhịn, Lan Kiệt mới mở lời: "Được rồi, ngươi cứ xem đồ của ngươi đi."
Kiều Dụ kinh ngạc hỏi: "Không tán gẫu nữa ạ?"
Lan Kiệt thở dài trong lòng rồi nói: "Ừm, mệt rồi, không tán nữa."
Kiều Dụ im lặng, một lát sau vậy mà cậu lại lên tiếng an ủi: "Không sao đâu thầy Lan, cũng không cần phải tự coi thường mình như vậy. Thực ra thầy càng hợp với việc tự mình học hỏi hơn đấy. Con thấy, ở bên cạnh thầy lâu rồi, đến ác nhân còn có thể thành người tốt ấy. Ừm... Thôi, người lớn tuổi theo con bôn ba cũng không dễ dàng, mệt thì nghỉ sớm chút đi."
Lan Kiệt nhìn Kiều Dụ, môi anh run rẩy, trong khoảnh khắc đó anh thật sự cảm động đến muốn khóc.
Thì ra là đứa trẻ này đã nhìn rõ cả mục đích của anh rồi sao? Thằng nhóc này còn quay sang an ủi, động viên anh?
Lan Kiệt đột nhiên cảm thấy không hề lo lắng cho Kiều Dụ nữa. Chỉ cần cái tài ăn nói này, cùng với khả năng đó thôi, dù không có thiên phú về toán học, sau này cậu ấy cũng có thể trở thành một người làm cố vấn thành công. Theo như đánh giá của anh thì chí ít về đạo đức và pháp trị của thằng nhóc cũng phải đạt 57 điểm!
"Thầy Lan này, thầy có ngáy không ạ?" Kiều Dụ đột nhiên hỏi một câu.
"Hả? Cái này... Chắc là không ngáy đâu?" Lan Kiệt không chắc chắn trả lời. Ở một mình lâu, anh cũng thật không biết khi ngủ mình có ngáy hay không.
"Vậy thôi vậy, hôm nay con cũng sẽ đi ngủ sớm một chút, cùng nhau nghỉ ngơi ạ. Ngày trước ông ngoại con khi ngủ liền ngáy, mà trong nhà ai ngủ trước ông ấy thì con không có cách nào ngủ được." Kiều Dụ giải thích.
"Vậy, nghỉ ngơi đi!"
Ngày hôm sau, nhà khách thực sự cung cấp dịch vụ báo thức "tận răng".
Nhưng Kiều Dụ đã sớm bò dậy khỏi giường, xuống lầu chạy bộ một vòng rồi về phòng tắm rửa, sau đó mới cùng mọi người tập hợp ăn sáng.
Trong bữa sáng, Kiều Dụ phát hiện có rất nhiều học sinh trung học được mời đến tiêu hồ đại học tham gia vòng chung kết, khoảng hơn hai mươi người. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là chỉ có hơn hai mươi học sinh trung học lọt vào vòng chung kết. Bởi vì, việc đến trụ sở tham gia chung kết chỉ là lời mời, chứ không bắt buộc. Nếu ai có chuyện hoặc không tiện đến thì vẫn có thể làm bài ở nhà. Đơn giản là sẽ phải giám sát trực tuyến chặt chẽ hơn thôi.
Bữa sáng theo hình thức tự phục vụ.
Nhìn thấy Kiều Dụ và Lan Kiệt không nói chuyện với ai, cậu bé béo nhiệt tình lại ngồi sang: "À, cái tên Dư Vĩ mà hôm qua cậu nói là người nào vậy?"
Dư Vĩnh Tuấn vừa ngồi xuống, Kiều Dụ đã hỏi ngay một câu.
Cậu nhóc mập ú trợn mắt, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ chếch đối diện phía sau Kiều Dụ. "Ở cái chỗ vắng vẻ bên trái cậu kìa, đeo kính đen, mặc áo phông trắng, đang ngồi ăn một mình ở bàn nhỏ đó."
Kiều Dụ quay đầu nhìn một cái, rất nhanh đã xác định được mục tiêu. Quả nhiên là một gã trông có vẻ rất nghiêm túc, đang ăn cơm mà mặt mày đã tỏ vẻ "người lạ chớ đến gần".
"Hắn đến một mình à?" Kiều Dụ hỏi một câu.
"Không, cũng có thầy đi theo. Ơ, chỗ ngoài cổng kìa, chẳng phải mấy thầy đang túm tụm ăn cơm đấy sao, thầy của hắn cũng ở đó. Cơ mà tôi thấy Tinh Châu ở gần Biển Châu thế, đổi là tôi chắc chắn chỉ đi một mình thôi." Dư Vĩnh Tuấn mặt khinh thường nói.
Có thể thấy rõ, cậu bé béo này rất không ưa tên Dư Vĩ kia.
Lan Kiệt không để ý đến cảm xúc của trẻ con, mà lại liếc mắt nhìn bàn của mấy vị thầy. Ừm, không có người quen. Anh không phải kiểu người sợ xã giao. Chẳng qua người ta đến trước một ngày, có giao tiếp trước nên đã quen hơn thôi, không có cơ hội thì anh cũng lười mà cố tình chen vào làm gì. Chủ yếu là vì anh có chút chột dạ. So với những thầy giáo ở trường danh tiếng này thì trường của anh thực sự chẳng có tiếng tăm gì.
Hàng năm đều có các tổ chức thống kê số lượng học sinh trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, Bắc Đại từ các trường trung học trên cả nước. Có thể ổn định ở top 100 đã là trường danh tiếng rồi. Mà những giáo viên trường khác được mời đến lần này thì đều ở các trường kiểu đó. Trong đó có mấy trường thậm chí còn ổn định trong top 20. Ở Tinh Thành thì chỉ có 4 trường danh tiếng mới có thể so được với bọn họ thôi.
Còn trường số 1 của Tinh Thành thì thuộc loại không bao giờ có tên trong danh sách.
Tất nhiên, đó chỉ là một phần lý do nhỏ. Điều quan trọng là học sinh của họ đều do những giáo viên này dạy dỗ.
Còn Kiều Dụ thì khác, cậu ta là tự học, và việc vào được vòng chung kết cũng không liên quan đến anh, nên anh chỉ đơn giản là người giám hộ tạm thời thôi. Vị thế khác nhau, cho nên chẳng có gì để nói. Không bằng ngồi nghe học sinh nói chuyện phiếm còn hay hơn.
"A, tôi thấy bộ dạng hắn ta rất có thực lực, đánh giá thì là nhất định phải đoạt giải vàng." Kiều Dụ thuận miệng nói.
Ai ngờ, câu nói hết sức bình thường này lại khiến cậu bé béo ngây người ra, một hồi sau mới ngập ngừng lên tiếng: "Thật ra thì cái tên Dư Vĩ đó đâu có nói nhất định phải lấy được huy chương vàng gì đâu, hắn chỉ nói hy vọng cậu cũng chọn vòng thi số luận, sau đó đánh bại cậu mà thôi. Hắn không có nói gì cả, tớ là người thật thà, không thể nói xấu người ta được, đúng không?"
Câu nói này của Dư Vĩnh Tuấn khiến Kiều Dụ sực tỉnh. Hóa ra bọn trẻ đến tham gia vòng chung kết vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện giành được huy chương?
Hôm qua cậu đã hoàn toàn hiểu sai.
Nói đi thì nói lại, lần này vào được vòng chung kết có hơn 800 người. Mà tuyệt đại đa số đều là học sinh giỏi của các trường đại học, còn có đủ loại thành phần khác, không chừng còn có cả tiến sĩ nữa. Việc các học sinh trung học đặt mục tiêu giành huy chương vàng thì quả là không thực tế chút nào.
Dù sao thì đám bạn đồng trang lứa này cũng không giống như cậu, họ vốn không có lý do gì để phải đoạt được huy chương vàng cả.
Thế là Kiều Dụ cười ha hả nói: "Tớ chỉ nói đùa thôi mà, cậu cũng nghiêm túc thế?"
Dư Vĩnh Tuấn gãi đầu rồi cũng cười theo: "Nói phải ha. Thầy Khúc còn bảo với tớ là cứ coi như đi cho biết đó đây, không cần phải tạo áp lực gì cả. Vào được vòng chung kết đã là phát huy vượt sức rồi. Chỉ cần vòng chung kết tớ trả lời được một hai câu là coi như thắng lợi. Với lại mấy năm nay có bao giờ học sinh cấp ba bọn mình giành được huy chương đâu! Nói chi là huy chương vàng! Toàn bị độc quyền bởi các trường danh tiếng như đại học Yến Bắc thôi. Bọn mình giành được giải khuyến khích về là đủ để oai với bạn bè một năm rồi."
Quả nhiên, tất cả đều không có hoài bão lớn...
Kiều Dụ nghiêng đầu nhìn Lan Kiệt bên cạnh. Cậu thấy tuy thầy không lộ vẻ gì, nhưng lúc ăn bánh bao hấp, khóe miệng của thầy cứ hơi run run, nên đoán là vừa rồi mình nói năng chưa được hay cho lắm. Cậu liền hùng hồn nói: "Cũng không thể nói như thế được, đã là quân nhân thì phải mơ làm tướng chứ. Chúng ta vẫn nên có ảo tưởng. Nhỡ năm nay chúng ta phát huy tốt, giải hết đề thì sao?"
"Không phải, đại ca, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Giáo sư ra đề nói, độ khó của đề thi vòng chung kết tương đương với kỳ thi sát hạch cấp bằng tiến sĩ chuyên ngành toán học đỉnh cao toàn cầu đấy. Mấy thằng nhóc tép riu như chúng ta thì cố sống sót đã. Mà nếu bọn mình có tài thật thì cũng có thể nộp đơn xin vào trường Harvard, MIT hay Princeton rồi. Thật ra tớ thấy người ta gom bọn mình đến thi cùng là để bọn mình cùng lứa thi với nhau thôi mà." Dư Vĩnh Tuấn kiên nhẫn giải thích, còn cố tình nhìn Lan Kiệt ngồi đối diện không nói tiếng nào. Ánh mắt đó như đang oán trách thầy giáo mà không nói những tin quan trọng như thế này cho học sinh biết.
"Không đến mức đó, không đến mức đó đâu, dù sao thì cố hết sức là được. Mau ăn đi, đừng để lỡ thi đấu." Kiều Dụ quyết định kết thúc cuộc trò chuyện phiếm này.
Thực tình mà nói, hiện tại Kiều Dụ đang rất tự tin. Đề thi có khó đến mấy cũng không thể nào khó hơn cái phương trình cậu đã giải đúng không? Nếu như tất cả đều là dạng khó cỡ đó, mà còn bắt phải làm trong 8 tiếng thì cậu xin đầu hàng luôn!
Nhưng Kiều Dụ không thể nào ngờ rằng, giáo sư Tiết - người ra cái đề thi trên diễn đàn, đồng thời cũng là một trong những chuyên gia chấm thi của vòng chung kết lần này, lúc này cũng đang ăn sáng ở tòa nhà này, chỉ là không cùng tầng với bọn họ mà thôi.
Sau khi ăn xong, có người trở về phòng nghỉ ngơi một lát, nhưng phần lớn vẫn nán lại sảnh nhà khách để chờ đợi. 8:30, nhân viên công tác đúng giờ tập hợp mọi người lại rồi cùng nhau di chuyển đến địa điểm thi. Sau khi nhắc lại các quy tắc thi, mỗi người sẽ được phân một máy tính để làm bài. Điều làm Kiều Dụ hài lòng nhất là các vị trí đều được ngăn cách để đảm bảo tiến trình làm bài sẽ không bị ảnh hưởng.
Hoàn mỹ!
P/S: Cảm ơn bạn đọc Thiên Hải Tường Vân đã khen thưởng động viên
Cảm ơn bạn đọc Người Địa Cầu Trần Hạo, Ma Huyễn A Sinh Tử, Bánh Pudding Sơ Kỳ, Tây Hồ Xuy Tuyết, lhrgxf, vu từ lộ, Rừng Phong Không Dấu Vết, Vượt Biển Truy Thư Người, Ta Đúng Sinh Vật Phù Du, Phiêu Linh, Cửu Thiên Long, Ta Thật Nghĩ Trắng Piao, Lão Lý Không Gian, _Muộn Thiên Muốn Tuyết, khen thưởng động viên.
P/S2: 24h lượt đặt trước đạt hơn 4300 nên nhất định phải cố gắng 43 ngày mỗi ngày đều phải viết 1 vạn chữ! Hoàn thành trong vòng 50 ngày, mời mọi người giám sát! Hôm nay là ngày đầu tiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận