Đỉnh Phong Học Phách

Chương 53: Bị nắm

Chương 53: Bị nắm Mặc kệ đám nhóc sơ tam có chuẩn bị kỹ càng hay không, hết đoan ngọ là kỳ thi cấp ba chính thức tới.
Có lẽ do kỳ thi cấp ba được các tỉnh sở khảo thí tự ra đề và tự sắp xếp thời gian nên không gây sự chú ý của toàn dân như thi đại học. Nhưng với phụ huynh và học sinh khắp nơi, tâm trạng lo lắng là như nhau.
Đặc biệt ở các thành phố lớn, theo số liệu đáng tin cậy từ ngành giáo dục, tỷ lệ học sinh bị loại ở kỳ thi cấp ba lên đến 55%. Nói cách khác, chỉ 45% thí sinh tham gia thi cấp ba có cơ hội vào được các trường trung học phổ thông. Những người thi trượt chỉ có thể chọn học nghề hoặc tham gia các chương trình liên kết đào tạo 3+2.
Vì thế, kỳ thi cấp ba ở Tinh Thành thực sự là một cuộc chiến khốc liệt. Xét về tổng thể, nếu tính cả các trường đại học, tỷ lệ đỗ có thể đạt đến mức đáng kinh ngạc là 90%.
Kiều Dụ cảm thấy đây là lý do khiến sinh viên ngày càng mất giá.
Giống như người hay ma cũng cứ cho vào hết rồi tính. Ngoài các trường đại học danh tiếng ra, các trường đại học bình thường khác thậm chí không có dũng khí phát bằng tốt nghiệp.
Nếu nhìn xa hơn, theo sự phát triển của xã hội và tỷ lệ sinh giảm mạnh, cuộc cạnh tranh ở Hoa Hạ vẫn sẽ như vậy, chỉ là một số trường sẽ biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Nhiều người nghĩ rằng chỉ cần dân số Trung Quốc giảm đi, thì sẽ không còn cảnh "chen chúc" nữa, nhưng Kiều Dụ lại luôn giữ thái độ bi quan về điều này.
Một xã hội hợp lý không thể để ai cũng nhẹ nhàng trở thành "người trên người", từ xưa đến nay đều thế.
Bởi vì cảm giác hạnh phúc lớn nhất và động lực phấn đấu của con người luôn đến từ sự so sánh, ai cũng là người giàu thì cũng có nghĩa là ai cũng là kẻ nghèo.
Cho nên dù Kiều Dụ đã cố gắng hết sức cho kỳ thi cấp ba lần này, hắn vẫn cảm thấy rất thất bại.
Thất bại là do đề thi quá đơn giản, đặc biệt là môn lý và hóa.
Trong lúc thi, Kiều Dụ đã từng nghĩ mình làm việc tốt thành xấu. Nếu Chu Song không nghỉ học, có lẽ chỉ cần cố gắng một tháng là có thể qua điểm chuẩn vào trung học phổ thông. Ai ngờ đề thi lý hóa lại không có câu nào khó, toàn bộ đều là khái niệm cơ bản.
Với độ khó này, Kiều Dụ cảm thấy có thông minh hay không cũng chẳng sao, chỉ cần không phải bị tật ở tay là đủ điểm.
Sự thật đúng là vậy. Sau khi thi xong, các bạn học lớp tên lửa đều phàn nàn rằng đề khó, trọng tâm nằm ở môn toán, không ai nhắc đến các môn khác. Giáo viên dạy toán lớp tên lửa cũng nói năm nay toán khó nhất trong các kỳ thi cấp ba ở Tinh Thành vài năm trở lại đây. Nhưng Kiều Dụ lại có ý kiến khác.
Toán cũng rất dễ, các câu trước đều là đề thông thường, chỉ có hai câu cuối là hơi khó một chút. Có lẽ cần vài giây để suy nghĩ, nếu như thế mà đã gọi là khó thì dứt khoát đừng thi nữa.
Dĩ nhiên, Kiều Dụ chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra với ai. Sau khi thi xong, rất nhiều người quan tâm đến thành tích của Kiều Dụ, ví dụ như thầy Lan, mỗi ngày khi về trường đều nhờ Kiều Dụ ghi lại đáp án lúc thi vào lúc còn nhớ, đương nhiên là chỉ cần ghi đại ý là được. Đến khi thi xong xuôi, thầy Lan trực tiếp giữ luôn sổ tay và thẻ dự thi của Kiều Dụ.
Tất nhiên, việc này đều đã có sự đồng ý của Kiều Dụ.
Không phải Lan Kiệt không tin Kiều Dụ, chủ yếu là thầy bị ép đến mức không còn cách nào khác.
Làm sao có giáo viên nào chịu được việc hiệu trưởng gọi điện ba lần một ngày, thúc giục phải chủ động hơn, phải đảm bảo học sinh trọng điểm không có sai sót gì khi đăng ký nguyện vọng. Dù không nói thẳng ra, nhưng một học sinh trọng điểm cấp hai tìm đến một giáo viên trung học như thầy, học sinh đó chỉ có thể là người đặc biệt.
Kỳ thi cấp ba vừa xong, còn hơn nửa tháng nữa mới đến hạn đăng ký nguyện vọng, cấp trên đã bắt đầu sốt ruột, Lan Kiệt thật sự không còn cách nào.
Một giáo viên trung học như thầy mà bị giao nhiệm vụ này thì có mà kêu ai thấu.
Đương nhiên, việc này cũng chỉ có thể trách thằng nhóc Kiều Dụ thích thể hiện mấy cái kinh nghiệm với hiệu trưởng.
May là Kiều Dụ không quan tâm đến mấy chuyện này.
Thậm chí, hắn còn thẳng thắn ủy thác thầy Lan giúp mình điền nguyện vọng. Như vậy còn đỡ cho hắn một việc.
Theo tình hình năm ngoái, Tinh Thành sẽ công bố kết quả thi cấp ba vào đầu tháng 7, sau đó sẽ đến đợt đăng ký nguyện vọng.
Đầu tháng 7, Kiều Dụ còn phải chuẩn bị cho vòng chung kết cuộc thi toán học do bố của Tiểu Lý tổ chức. Đây mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt, dù sao nó liên quan đến giải thưởng 30.000 đô la. Với tỷ giá hối đoái hiện tại, đây chính là 220.000 nhân dân tệ, mà chỉ cần ngồi điều hòa gõ máy tính tám tiếng là có thể kiếm được.
Với một thiếu niên mà nói, tỷ lệ hiệu quả này cực cao.
Còn một tin tốt nữa, đó là Hạ Khả Khả thi được khoảng 655-665 điểm.
Theo điểm chuẩn trúng tuyển năm ngoái, điểm chuẩn vào trường trung học Trưởng Quân là 677 và trường trung học Sư Đại trực thuộc là 675. Nhưng năm ngoái điểm thi cấp ba ở Tinh Thành là 720, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, số điểm này đủ cho Hạ Khả Khả đỗ vào hai trường trên.
Nếu không vào được Trưởng Quân hoặc Sư Đại, thì cũng có thể vào được hai trường danh tiếng khác.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Hạ Khả Khả có thể tận hưởng một kỳ nghỉ hè trọn vẹn. Vì hầu hết các trường trung học phổ thông ở Tinh Thành, đặc biệt là trường danh tiếng, đều tổ chức một đợt thi xếp lớp trước khi chính thức nhập học, nội dung thi sẽ khó hơn kỳ thi cấp ba rất nhiều.
Vì vậy, gia đình Hạ Khả Khả đã sớm đăng ký cho con gái một lớp học hè bồi dưỡng.
Trước kia, có lẽ Hạ Khả Khả không hài lòng với sắp xếp này. Nhưng sau khi nói chuyện với Kiều Dụ về việc sau này cùng nhau học ở các trường đại học hàng đầu ở Kinh Thành, cô đã chấp nhận việc này.
Tuy thi đỗ vào tứ đại trường trung học phổ thông ở Tinh Thành cũng coi như đặt một chân vào trường 985, nhưng nếu mục tiêu là Thanh Hoa và Yên Bắc thì vẫn phải vào lớp chọn mới có hy vọng. Nếu thể hiện tốt trong trường danh tiếng, có khi còn có cơ hội được cử thẳng vào Thanh Hoa và Yên Bắc.
Vì vậy, khoảng thời gian từ lúc có kết quả đến khi đăng ký nguyện vọng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Hạ Khả Khả.
Lớp học bồi dưỡng hè chính thức khai giảng vào ngày 8 tháng 7.
Không có bất kỳ áp lực học tập nào, nên mỗi sáng Hạ Khả Khả đều có thể xuống lầu đúng giờ để gọi Kiều Dụ ra khỏi giường và cùng đi ăn sáng. Sau đó tranh thủ lúc mặt trời chưa lên cao, cô kéo Kiều Dụ đi dạo xung quanh.
Với lý do "kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi", vận động phù hợp sẽ đảm bảo hiệu quả học tập, Kiều Dụ, người chỉ biết cắm đầu vào đại số và số học, thấy Khả Khả nói rất đúng.
"Kiều Dụ, lớp trưởng hôm qua gọi điện bảo tối ngày kia tổ chức họp lớp, mọi người mỗi người góp tiền đi ăn cơm rồi đi hát karaoke, ngươi đi không?"
"Gọi ca ca." Kiều Dụ đang bị ánh nắng chói mắt làm cho choáng váng nên đáp qua loa.
"À, ca ca, ngươi đi không?"
"Không đi! Cho dù tham gia họp lớp ta cũng chỉ tham gia họp lớp 13." Kiều Dụ kiên quyết từ chối.
"À, vậy thôi vậy, ta cũng không đi. Vậy họp lớp 13 của các ngươi có thể mang ta theo không?"
"Chắc chắn được, có điều không ai tổ chức thôi."
"Vì sao? Lớp trưởng các ngươi không có tí sức tập hợp nào à?"
"Vì học sinh lớp 13 không ai chơi bời. Lớp trưởng mà dám tổ chức họp lớp thì chỉ cần vài chén rượu vào là có chuyện, bảo đảm người nào cần ra tay là sẽ ra tay ngay. Lúc đó hai bên đánh nhau thì có mà phá nát karaoke, đổi lại ngươi là lớp trưởng ngươi có dám tổ chức không?"
Kiều Dụ mệt mỏi đáp một câu.
"Ra vậy, đáng tiếc thật. Nếu có ai tổ chức thì nhất định phải mang ta đi nhé. Nếu bọn họ thật đánh nhau thì ngươi có thể như hồi nhỏ kéo ta chạy nha!" Nói xong, Khả Khả rất tự nhiên nắm lấy tay Kiều Dụ.
Thảo nào con bé này không thấy nóng gì hết, tay lại còn mát lạnh...
Khoan đã, không đúng, hình như hắn lại bị chiếm tiện nghi.
Nghĩ đến điểm mấu chốt, Kiều Dụ không khỏi cứng đờ người, đây là ban ngày ban mặt mà! Con bé này còn véo hắn hai lần nữa chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận