Đỉnh Phong Học Phách

Chương 124: Đám người này... Đều điên rồi đi? (4)

Chương 124: Đám người này... Đều điên rồi à? (4) Hắn nhìn trong nhóm bạn học, rất nhiều nguồn tin tức đều đã xác định luận văn của Kiều Dụ tháng sau chắc chắn có thể đăng trên Ann. Math, thậm chí có sư đệ đang học nghiên cứu sinh đã tải bản luận văn này của Kiều Dụ từ trang web báo trước, đưa ra đánh giá cũng rất cao.
Tuy nhiên, hiện tại hắn chỉ là một giáo viên cấp ba, nhưng những người từng học nghiên cứu sinh tự nhiên hiểu được việc có thể đăng một bài luận văn trên Ann. Math có ý nghĩa như thế nào.
Nếu là sinh viên chưa tốt nghiệp, có thể tốt nghiệp ngay tại chỗ, được phong chức danh phó giáo sư cũng không coi là quá phận.
Đây là trong tình hình hiện tại khi người ta đã bắt đầu không quá coi trọng luận văn. Nếu như chuyện này xảy ra vào thời điểm hắn còn học nghiên cứu sinh, e rằng trường học đã trực tiếp cho biên chế để giữ chân người lại rồi.
Với một đệ tử như vậy, việc giúp đỡ cô em hàng xóm quen biết tranh thủ cơ hội đi trại hè rèn luyện, đại khái chỉ là một câu nói là xong.
Còn về hai năm sau...
Kiều Dụ mười tám tuổi, coi như được đặc cách đề bạt làm giáo sư, thầy Dương cũng không cảm thấy có gì lạ. Mười sáu tuổi đã có thể tìm ra lỗ hổng trong quá trình chứng minh giả thuyết Lãng Lan Tư về hình học, mười tám tuổi giỏi giang có chuyện gì, thầy thật không dám nghĩ.
"Ồ? Thầy Dương, sao thầy biết anh Kiều Dụ cũng đề nghị em đi trại hè rèn luyện một chút? Nhưng anh ấy nói em phải có khả năng độc lập giải quyết những bài tập huấn luyện nâng cao trong hệ thống tin nhắn anh ấy gửi cho em trước, đi mới có ý nghĩa. Em cảm thấy mình còn kém một chút." Hạ Khả Khả có chút khổ não đáp.
Những cái gọi là bài tập huấn luyện nâng cao mà Kiều Dụ gửi cho nàng, nàng chỉ có thể độc lập giải được khoảng bốn phần. Nói cách khác, bài tập 100 điểm thì nàng chỉ làm được 40 điểm, thật sự rất đả kích người.
Thầy Dương lắc đầu, nói: "Em cũng đừng tự ti, những bài tập nâng cao mà Kiều Dụ đưa cho em có độ khó rất cao đấy. Bài thi Olympic Toán học dành cho nữ sinh còn đơn giản hơn những bài tập đó một chút."
Nói xong, thầy Dương nhìn nữ sinh bên cạnh Hạ Khả Khả, cười nói: "Trần Hi Văn, hay là em đi căn tin trước đi?"
"Dạ vâng, thầy Dương." Nữ sinh nhìn Hạ Khả Khả rồi nói: "Vậy em đi căn tin trước chờ cậu."
"Ừm."
Thầy Dương nói: "Không có gì thì em đi trước đi, thầy với Hạ Khả Khả nói chuyện phiếm hai phút xong ngay."
Đợi nữ sinh kia đi rồi, thầy Dương mới mở miệng: "Hạ Khả Khả, thành tích của em thực ra rất tốt, phải có lòng tin vào bản thân. Thế này đi, hè năm nay thầy giúp em đăng ký thử, dù chưa chắc đã được chọn, nhưng đi để biết thêm về thế giới cũng tốt. À, sau khi nộp đơn xong em nhớ báo với Kiều Dụ một tiếng nhé."
Hạ Khả Khả tròn mắt, nói: "Cảm ơn thầy Dương."
"Được rồi, đi ăn cơm đi." Thầy Dương cười nói với Hạ Khả Khả rồi đi vào khu giảng đường.
Thực ra Trần Hi Văn cũng không đi xa, Hạ Khả Khả bước nhanh vài bước đã đuổi kịp.
"Hạ Khả Khả, vừa rồi thầy Dương đã nói gì với cậu vậy?"
"Không có gì, chỉ hỏi chuyện của anh tớ thôi."
"Hừ, cậu không thành thật, tớ đoán thầy Dương chắc chắn là nhờ anh trai cậu giúp đỡ chút gì đó. Nói thật đi, mùa hè này có phải cậu có thể đi trại hè toán học của Đại học Yến Bắc rồi không?"
"Đừng có nói linh tinh, làm sao có thể. Anh tớ sẽ không làm loại chuyện đó đâu, dù có nói với anh ấy thì anh ấy cũng bảo phải dựa vào năng lực của mình!" Hạ Khả Khả uốn nắn lời nói của bạn thân.
Trong lòng rất kiêu ngạo, nhưng cũng cảm thấy có chút hoang mang... Anh trai Kiều Dụ của nàng chạy nhanh quá, nàng không theo kịp mất rồi.
Anh trai ưu tú như vậy, không thể để cho mấy chị học trên ở Đại học Yến Bắc cướp mất được!
Thật là phiền phức!...
Kiều Dụ thật sự cũng hơi phiền não.
Trên mạng rất nhiều cư dân mạng đều đang quỳ lạy hắn, các kiểu ước ao ghen tị vì hắn có thể ngồi ở vị trí trung tâm giữa hai vị đại lão, nhưng chỉ có hắn mới biết việc ăn cơm ở vị trí này khó chịu như thế nào.
Nói chuyện với ai bên cạnh cũng phải cẩn thận, trong đầu phải tính toán qua mấy lần.
Thôi thì chuyện đó không nói làm gì, mà các loại món ăn đều gắp vào bát hắn là cái quỷ gì?
Hai vị đại lão đều thích xem hắn ăn cái gì sao?
Hay là hắn đi làm người review đồ ăn có được không?
Tóm lại, đây là bữa cơm náo nhiệt nhất và cũng đau đầu nhất mà Kiều Dụ từng ăn kể từ khi đến kinh thành.
Chuyện vẫn chưa hết.
Viên lão trong bữa tiệc còn tranh thủ trước mặt Điền đạo, mong Kiều Dụ nhận làm học trò của ông -- tức là nhóm nghiên cứu của phó giáo sư Lý Lập Hành ở trung tâm nghiên cứu, giáo sư Ronald ở phân hiệu của Đại học California Berkeley, và giáo sư Trương Hinh Văn ở MIT.
Đề tài nghiên cứu hiện tại của nhóm là mở rộng định lý Ta Ngói Lai hai chiều cho tổng quát hóa lý thuyết ước hóa số.
Theo lời của Viên lão, việc hy vọng Kiều Dụ gia nhập nhóm này không chỉ là ý kiến của riêng ông, mà là do giáo sư Lý đã đề cập với hai người cộng tác kia và họ đều đồng ý.
Nói cách khác, đây là tổ đề tài đầu tiên chính thức gửi lời mời cho Kiều Dụ.
Viên lão cũng nói rõ lý do mời Kiều Dụ gia nhập.
Mấu chốt của đề tài này nằm ở chỗ làm sao tính toán hoán đổi chồng lên các hàm số tổng quát, nhóm nghiên cứu hy vọng có thể sử dụng phép đối ngẫu Lãng Lan Tư để chuyển đổi nó thành phép tính lớp Huệ Đặc khắc liên quan đến phạm trù mô phỏng xạ Heck.
Phép đối ngẫu Lãng Lan Tư là một khái niệm cốt lõi trong phỏng đoán hình học Lãng Lan Tư, mà Kiều Dụ lại thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về nó.
Hơn nữa tư duy của Kiều Dụ rất linh hoạt, biết đâu có thể mang đến cho nhóm nghiên cứu của họ một số hướng suy nghĩ mới.
Nghe nói ban đầu người ta còn dự định mời Phan giáo sư tham gia, nhưng rõ ràng Phan giáo sư không có thời gian vì thời gian tới còn phải bù lại những lỗ hổng mà Kiều Dụ đã chỉ ra, chắc chắn phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Thật là, Viên lão cứ vậy mà quang minh chính đại đào người, Kiều Dụ ít nhiều gì vẫn còn cảm thấy không quen.
Dù sao hắn cũng là người của Yến Bắc, còn chưa trải nghiệm cảm giác gia nhập tổ đề tài của người khác ở Yến Bắc. Dù sao chuyện này cũng có chút không ổn.
Cũng may Điền đạo chỉ nhẹ nhàng nói: "Viên lão đã lên tiếng rồi, thì con cứ nhận lời đi. Nếu thật sự có thành quả mà con có đóng góp thì khi công bố luận văn sẽ thêm tên con vào. Nếu không có đóng góp gì thì cứ xem như đi rèn luyện trong tổ đề tài."
Hai vị đại lão đã nói như vậy thì Kiều Dụ chỉ có thể đồng ý.
Thế là sau khi ăn cơm xong, trên đường về Đại học Yến Bắc, Kiều Dụ mang thêm một chồng bản thảo trong balo. Không chỉ thế, còn có cả một bộ tư liệu trên mạng.
Hết cách, khi gia nhập một nhóm đề tài đã thành lập hơn nửa năm, việc đầu tiên là phải xem xét lại những việc mà người ta đã làm trước đó.
Nhưng Kiều Dụ rất quen với kiểu công việc này.
Chỉ cần xem lướt qua trong đầu là được, thậm chí còn không cần tốn nhiều thời gian, dù sao các dự án nghiên cứu khoa học kiểu này đều có chu kỳ tính bằng năm.
Cho nên Kiều Dụ cũng quyết định, sau khi về Yến Bắc cũng phải gia nhập một nhóm dự án, cả hai bên cùng hưởng lợi, tuyệt đối không thể thiên vị bên nào.
Thế là, sau khi xuống xe ở cổng Đại học Yến Bắc, sau khi chào tạm biệt các giáo sư khác, Kiều Dụ chủ động giữ Điền đạo ở lại.
"Điền đạo, hay là thầy cứ giao thêm cho con việc đi? Dù sao con mỗi ngày rảnh cũng chỉ là rảnh, thầy giới thiệu cho con một nhóm đề tài nào đi, con nhìn tư liệu bên này mệt rồi, thì đi làm một chút bên kia cho đầu óc thư giãn."
Nghe câu này, Điền Ngôn Chân không nhịn được liếc mắt nhìn thằng nhóc này, hỏi: "Rảnh cũng là rảnh sao?"
Kiều Dụ hùng hồn biện giải: "Thử nghĩ xem mấy bạn học cấp ba nghiêm túc, mỗi sáng năm giờ rưỡi đã phải dậy, mười một giờ đêm mới được ngủ, lúc ăn cơm còn phải học thuộc từ vựng, con đã rất nhàn rồi. Câu nói đó là gì nhỉ? Đúng, trải qua khổ đau, mới là người hơn người. Chỉ cần học bất tử, thì vào chỗ chết mà học... Thiên tài không chỉ phải thông minh hơn người bình thường, mà còn phải chăm chỉ hơn người bình thường! Nếu không, lỡ bị người đuổi kịp chẳng phải là rất mất mặt sao?"
Điền Ngôn Chân hơi xúc động, quả nhiên là tuổi trẻ còn sung sức.
Nhưng thằng nhóc này đã đưa ra yêu cầu thì Điền Ngôn Chân vẫn quyết định đáp ứng nó.
"Được thôi, nếu con cảm thấy nhàn rỗi... Thế này đi, nghiên cứu lý thuyết thì thầy không cho con làm, giáo sư Trương Thúy Lâm bên Học viện Hóa vừa tìm đến trung tâm nghiên cứu, cô ấy có một đề tài ngang đang gặp chút khó khăn. Muốn nhờ chúng ta giúp đỡ, con rảnh thì đi qua giúp họ xem thế nào."
Kiều Dụ ngớ người, nghi hoặc hỏi: "Đề tài ngang của Học viện Hóa? Ý gì vậy ạ?"
Điền Ngôn Chân lắc đầu nói: "Sao lúc nào con cũng chú ý mấy điểm kỳ quái thế hả? Đề tài ngang thường là nhận ủy thác từ doanh nghiệp, hoặc là hợp tác nghiên cứu với doanh nghiệp, ứng dụng thực tế tương đối nhiều.
Đề tài dọc là chỉ các dự án đã được phê duyệt bởi cấp trên, ví dụ như sau này con xin đề tài của quỹ khoa học tự nhiên, là thuộc dạng dọc. Học viện Toán và trung tâm nghiên cứu bên này thường có nhiều đề tài dọc hơn.
Ví dụ như cái dự án mà Viên lão mời con gia nhập hôm nay, là dự án đã được Quỹ Khoa học Tự nhiên Hoa Hạ phê duyệt, thuộc dạng đề tài dọc."
Kiều Dụ nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy đề tài ngang có thể kiếm tiền phải không ạ? Như cái đề tài mà họ nói Peter · Schulz hợp tác với Microsoft ấy, chắc phải được trả nhiều tiền lắm nhỉ?"
Điền Ngôn Chân lại liếc mắt nhìn Kiều Dụ: "Doanh nghiệp hợp tác với phòng thí nghiệm của trường đại học thì vấn đề tiền bạc chắc chắn sẽ được giải quyết, nhưng chắc chắn không nhiều như con nghĩ đâu. Với lại, con chỉ là đi giúp thôi, con quản người ta kiếm được tiền hay không làm gì?"
"Dạ." Kiều Dụ khẽ gật đầu, nhưng hắn cảm thấy Điền đạo đột nhiên nổi nóng chắc chắn là do bị hắn hỏi trúng điểm mù kiến thức...
Nhưng Kiều Dụ vẫn tiếp tục hỏi: "Vậy thầy có biết đó là dự án gì không? Tại sao họ lại muốn tìm chúng ta bên ngành toán giúp đỡ ạ?"
Điền Ngôn Chân đáp: "Bên phòng thí nghiệm hóa học tìm chúng ta làm mô hình toán học là chuyện thường tình thôi. Còn về dự án của họ thì, nghe đâu là một doanh nghiệp nhà nước ủy thác họ làm một loại xúc tác cơ chất để tăng hiệu suất chuyển hóa của methanol. Cụ thể thì thầy cũng không rõ, con cứ đến đó thì biết.
Ngày mai thầy sẽ gửi Wechat của con cho giáo sư Trương, lúc đó cô ấy sẽ bảo nghiên cứu sinh tiến sĩ phụ trách dự án liên hệ với con. Con cứ đến làm theo yêu cầu của họ là được, chuyện không phải việc của con thì con đừng có hỏi nhiều. Xem như đó là chương trình thực hành toán học của con vậy."
Sau đó ông liếc nhìn Kiều Dụ như đang suy nghĩ gì đó rồi dặn dò: "Giáo sư Lục Hoa Thuyền ở trung tâm nghiên cứu rất am hiểu về mảng này, ông ấy cũng đã hợp tác nhiều lần với phòng thí nghiệm hóa học. Thầy sẽ gửi Wechat của ông ấy cho con, nếu gặp vấn đề gì thì con có thể hỏi Lục giáo sư bất cứ lúc nào, cứ khiêm tốn một chút nhé."
Kiều Dụ gật đầu, tràn đầy tự tin nói: "À, dạ được ạ! Điền đạo, thầy cứ yên tâm đi, con đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Điền Ngôn Chân nhắc nhở: "Ừ, có thể giúp thì tốt, không giúp được cũng không sao. Bên kia cũng không trách con đâu. Việc để con tiếp xúc với các dự án này chủ yếu là để con hiểu thêm về ứng dụng cụ thể của toán học trong các ngành khác.
Sau này chắc chắn con sẽ làm nghiên cứu toán học lý thuyết, nhưng hiện tại Hoa Hạ đang thiếu những nhà toán học thiên về ứng dụng. Bên trung tâm nghiên cứu cũng cần bồi dưỡng những người có thể thích ứng với sự phát triển hiện tại của Hoa Hạ. Cho nên yêu cầu của thầy đối với con chỉ là tìm hiểu thôi.
Con cứ dồn sức vào dự án ở Hoa Thanh trước đi, nếu con thật sự có thể đạt được thành quả trong dự án của giáo sư Lý, sẽ có sự trợ lực rất lớn cho sự phát triển sau này của con. Dù sao thì đây cũng là dự án thuộc quỹ khoa học tự nhiên."
Kiều Dụ đã hiểu đại khái.
Quả nhiên, Điền đạo vẫn là thương hắn mà...
Nhưng không sao, Kiều Dụ thấy làm nhiều dự án ngang cũng tốt thôi.
Dù sao thì tiền của doanh nghiệp chắc chắn sẽ dễ kiếm hơn.
Nghĩ đến đây, Kiều Dụ không nhịn được lại hỏi: "À đúng rồi, Điền đạo, nếu dự án ngang làm ra thành quả thì bản quyền thuộc về phòng thí nghiệm hay là doanh nghiệp ạ?"
Lần này Điền Ngôn Chân hoàn toàn không trả lời, liếc mắt nhìn Kiều Dụ một cái, rồi lại quay đầu nhìn ánh đèn bên trong trung tâm nghiên cứu, thản nhiên nói: "Vấn đề này con đợi đến khi nào làm tới người phụ trách cụ thể mảng nghiên cứu khoa học thì sẽ biết thôi. Thôi đi, con về trung tâm đi, thầy cũng phải về đây."
Kiều Dụ hăng hái trở về phòng mình.
Haiz, Điền đạo vẫn còn coi hắn là trẻ con mà qua loa như vậy, quả thật là chuyện khiến người ta hơi bất đắc dĩ.
Người phụ trách nghiên cứu khoa học -- chuyện đó chẳng phải là sớm hay muộn sao? Tâm sự sớm với hắn thì có làm sao?
Ném tùy tiện đống tư liệu sang một bên, Kiều Dụ ngồi xuống bàn làm việc rộng rãi trong phòng ngủ bắt đầu xem lại những chuyện xảy ra hôm nay.
Rõ ràng so với Điền đạo, sư gia gia có vẻ nôn nóng và quyết liệt hơn trong việc mau chóng nâng hắn lên, nếu không sẽ không kiên quyết nhét hắn vào nhóm nghiên cứu.
Dù nói là do nhóm nghiên cứu cần hắn, nhưng Kiều Dụ cảm thấy phần lớn chắc vẫn là do sư gia gia ra sức giới thiệu.
Việc Điền đạo đề nghị hắn làm thì rất qua loa.
Thậm chí không cần hắn nhất định phải làm ra thành quả, chỉ là để hắn đi tìm hiểu, chuyện này rõ ràng là để mở đường cho hắn sau này.
Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao Điền đạo mới hơn sáu mươi, còn Viên lão thì đã gần tám mươi. Vì vậy mà tâm lý Viên lão nôn nóng hơn cũng có thể thông cảm.
Suy cho cùng thì tuổi già không tha ai mà...
Nhưng Kiều Dụ cảm thấy đã nhận việc thì chắc chắn phải làm tốt cả hai bên.
Hơn nữa nếu nhìn từ góc độ thực hiện lý tưởng sống, không nghi ngờ gì thì làm ứng dụng chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn là làm lý thuyết, nói tóm lại mỗi một bước đi đều phải thật vững chắc.
Sau khi vạch kế hoạch cho tương lai trong đầu, Kiều Dụ lấy điện thoại ra xem thì đột nhiên phát hiện điện thoại của hắn sắp... nổ tung.
Thôi được rồi, dùng từ "nổ tung" thì hơi quá, dù sao hắn cũng đang dùng điện thoại nội địa, tính an toàn vẫn có thể đảm bảo, nhưng nếu dùng từ "bắn nổ" thì chắc không sao.
Bởi vì hôm nay hắn là khách mời giảng chính, để đảm bảo quá trình giảng không bị gián đoạn, Kiều Dụ đã đặc biệt chuyển máy sang chế độ không làm phiền.
Sau khi buổi giảng kết thúc lại bị đám giáo sư kéo đi nói chuyện phiếm, sau đó là đi ăn cơm, trên đường về thì lại nói chuyện với Điền đạo, cho nên hắn mãi chưa lấy điện thoại ra xem. Kết quả bây giờ hắn có tới bảy cuộc gọi nhỡ, thông báo trên Wechat thì toàn là tin nhắn tag hắn.
Thật sự là, vừa mở Wechat đã thấy máy bị lag luôn rồi...
Kiều Dụ theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ... Mọi thứ vẫn bình thường, không giống như ngày tận thế mà? Lẽ nào người trong Wechat đều điên hết rồi?
Cảm tạ tiếng Trúc chí bảo bối, C la không thể bắt bẻ đã khen thưởng động viên!
Hoàn thành ngày thứ 3 đánh thẻ 9 ngày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận