Đỉnh Phong Học Phách

Chương 20: Ta toán học trình độ đã vậy còn quá cường đại?

Trên đường về nhà, Kiều Dụ thầm thề trong lòng, hắn sẽ không bao giờ chạy ra khỏi lớp học tìm Hạ Khả Khả nữa. Hắn là người từ nhỏ nghe ông ngoại giảng "Nam nhi sao không mang Ngô Câu, thu lấy Bắc Mĩ năm mươi châu" mà lớn lên, đường đường là một nam tử hán, vậy mà ở cửa lớp học bị một nha đầu buộc chơi trò ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không cho phép đổi ý, quả thực là sỉ nhục. Nhưng Kiều Dụ không thể không thừa nhận, lúc chia tay, nhìn thấy từ trong phòng học ánh mắt như muốn phun lửa kia, trong lòng hắn lại bắt đầu mừng thầm. Thật nhỏ nhen, nhưng không thể làm gì, hoàn toàn không nhịn được. Đau khổ mà lại vui sướng. Thế là đi ngang qua nhà hàng quen thuộc, Kiều Dụ do dự một chút, vẫn là đi vào, gói hai phần đại lạt điều. Tuy nhiên hôm qua đã cùng mẹ bàn xong, gần đây phải tiết kiệm một chút, nhưng tâm tình phức tạp, muốn giải tỏa một chút, và mỹ thực hiển nhiên là con đường giải tỏa tâm tình không còn cách nào khác. Huống chi hôm nay người hiền lành lại giới thiệu cho hắn một con đường kiếm tiền hợp pháp. Tuy rằng con đường này chưa chắc đã thành, nhưng cũng đáng để hy vọng. Con người ta thường là như vậy, bỏ hai đồng mua một vé số, liền không nhịn được sẽ nghĩ đến vé số này có thể trúng mấy trăm vạn, sự tự tin cũng đến một cách khó hiểu như vậy. Hơn nữa vừa rồi Kiều Dụ đã xem qua đại khái quy tắc, chỉ cần có thể vào được vòng chung kết, khả năng cao là sẽ có giải thưởng. Nghe nói giải thưởng cũng được hai ngàn đô la, tính ra cũng hơn một vạn tệ, không hề nhỏ so với mấy trăm mấy chục tệ. Đúng là từ xa xỉ chuyển sang tiết kiệm rất khó mà. . . "Ồ? Lạ thật, vậy mà mang cặp sách về? Khoan đã, không phải nói dạo này phải tiết kiệm chút sao? Sao ngươi lại mua nhiều đồ ăn thế?" Kiều Hi vẫn như trước ở nhà, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn hơi mơ màng, nhưng khi mùi đại lạt điều lan tỏa, liền tỉnh táo lại. "Hôm nay người hiền lành giới thiệu cho ta một con đường phát tài." Kiều Dụ thuận miệng giải thích một câu. "Không phải chứ? Người hiền lành tốt đến mức đó sao? Con vẫn thường nói không nên tin vào mấy con đường làm giàu người khác giới thiệu cho con, nếu mà có thể giàu được thật thì người ta giới thiệu cho con làm gì?" Kiều Hi miễn cưỡng lầm bầm một câu. Đây là những gì hai người đã thảo luận khi nghiên cứu về chuyện lừa đảo. Kiều Hi muốn Kiều Dụ tải một APP chống lừa đảo, nhưng bị Kiều Dụ thẳng thừng từ chối, với lý do này. "Không giống, bởi vì con đường này có ngưỡng cửa tương đối cao, hơn nữa không cần bỏ ra đồng nào cả." "Ồ? Đường nào vậy?" Trên bàn cơm, hai mẹ con bắt đầu bàn luận. "Tiểu Lý ba Ba nói à?" "Nói thừa, ta có thể không ra khỏi nhà và không dùng taobao sao?" "Họ tổ chức một cuộc thi toán học, ai vào được vòng chung kết mà đoạt giải nhất sẽ được 3 vạn đô la tiền thưởng." Kiều Hi liếc nhìn nhi tử một cái, hỏi: "Người hiền lành tin con đến vậy cơ à?" Kiều Dụ lắc đầu, cải chính: "Không phải hắn tin con, mà là con tin vào bản thân mình, hoặc có thể nói là con tin vào mọi việc liên quan đến tiền bạc. Nếu đến kiếm tiền cũng không có lòng tin, thì mẹ con mình chỉ có nước chết đói." Kiều Hi trợn mắt, nhưng không lên tiếng. Không còn cách nào, câu này không có chỗ nào để chê cả, dù sao thì cũng là lời ông ngoại dạy hắn, nguyên văn là: Đàn ông tuyệt đối không được mất tự tin vào chính mình. Tóm lại có kiếm được tiền hay không thì tính sau, nhưng trước hết phải có lòng tin đã, giống như trước kia Kiều Dụ lôi kéo cô đi học ngoại ngữ, ban đầu thì thấy rất khó, nhưng đến khi học được rồi, phát hiện kỳ thực không khó đến thế. Tuy rằng hai mẹ con cuối cùng không thể dựa vào việc làm phụ đề mà kiếm tiền, nhưng ít nhất cũng thành thạo hai ngoại ngữ. Nếu sau này cô có thể ra ngoài đi làm thì đây cũng là một kỹ năng ưu thế. Điều khiến Kiều Hi vui mừng nhất vẫn là, cô dạy dỗ Kiều Dụ cũng không tệ lắm, ít nhất là hiểu được đạo lý phải tuân thủ quy tắc để kiếm cơm. Mà cũng đúng thôi, có lẽ cũng có một phần nhờ vào ông ngoại của nó. Cả đời chính trực, vậy mà có một cô con gái như cô, có lẽ là điều bất hạnh nhất trong cuộc đời ông ấy. Kiều Dụ nhận ra người mẹ vẫn đang trò chuyện với mình giây trước đã bắt đầu thất thần. Nhưng hắn đã quá quen với chuyện quái lạ này rồi. Mỗi người có số phận khác nhau, giống như mẹ của hắn. Đại não kiểu gì cũng thỉnh thoảng "out of line", không thể nào khống chế nổi cái kiểu này. Mặc dù đối với người khác thì hoàn toàn vô hại, nhưng lại hoàn toàn không thích hợp với cường độ làm việc của đại đa số công việc. Bất cứ người lãnh đạo nào cũng không muốn có một người cấp dưới cứ nói chuyện được một nửa lại đột nhiên thất thần như thế. Cho nên nghề nghiệp phù hợp nhất với mẹ hắn có lẽ vẫn là làm bà nội trợ nhà giàu. Đáng tiếc là, sau khi có hắn, Kiều Hi lại không thể chịu được người đàn ông khác đối với Kiều Dụ có bất kỳ một chút không tốt nào, thế là rất nhiều mối nhân duyên vốn tốt đã bị hắn làm tan vỡ. Kiều Dụ cảm thấy đây chính là số mệnh, bởi vì phải nương tựa lẫn nhau, nên đây là số mệnh của Kiều Hi, và cũng là số mệnh của hắn. Hắn cần kiếm tiền, để mẹ và bản thân có cuộc sống tốt hơn, chỉ cần hợp pháp thì thủ đoạn gì cũng chẳng hề hấn gì. Còn việc người khác đánh giá thế nào, Kiều Dụ không để tâm. Hai người đều có sự kiêu ngạo ngấm vào xương cốt. Thực ra, với hoàn cảnh của hai người có thể xin rất nhiều trợ cấp, những người hàng xóm xung quanh đã không dưới một lần nhắc nhở hai mẹ con về việc này, nhưng cả hai chỉ cười trừ nghe cho xong, sau đó liền chọn cách phớt lờ, thậm chí cả hai rất ăn ý không ai nói gì về chuyện này ở nhà cả. Dù sao thì nhận trợ cấp, cũng bị gò bó, bị xét nét, thậm chí là từ sinh hoạt biến thành chỉ là sống qua ngày, ít nhất là với Kiều Dụ mà nói, sống thế còn khổ hơn là chết. Kiều Dụ không quấy rầy Kiều Hi đang "hồn du thiên ngoại". Sau khi hưởng thụ bữa ăn ngon lành xong, hắn tự mình đem bát đũa vào bếp, sau đó trở về phòng của mình, không lật sách mà mở máy tính lên. Đăng nhập vào website cuộc thi toán học toàn cầu của Tiểu Lý ba ba, cẩn thận xem lại đăng ký và quy tắc thi đấu, xác định bản thân mình thật sự đủ điều kiện tham gia, mới bắt đầu tải đề thi và đáp án của những năm trước xuống. Kiều Dụ cảm thấy điểm này Tiểu Lý ba ba làm rất tốt. Không cần phải lên mạng tìm kiếm lung tung, website thi có hẳn một đường link bên dưới chỗ đăng ký, dẫn thẳng đến kho đề thi những năm trước, không để cho những tuyển thủ muốn tham gia đánh giá sai thực lực vì tìm phải tin giả. Sau một tiếng, Kiều Dụ cảm thấy rất bất ngờ. Không phải vì quá khó... mà là -- chỉ có vậy thôi à? Đúng vậy, hắn đã xem toàn bộ năm bộ đề thi vòng loại và chung kết của năm trước, rồi hoài nghi liệu người hiền lành có đang hơi quá lời không. Mặc dù không phải câu nào hắn cũng làm được, nhưng phần lớn các câu hỏi, Kiều Dụ sau khi đọc lướt qua một lần thì trong đầu đều đã có hướng giải quyết. Vậy mà mang cái kiểu bài mà học sinh cấp 2 lướt qua cũng có thể nghĩ ra ý tưởng để đi thi với các thạc sĩ, tiến sĩ từ Yến Bắc, Hoa Thanh cùng các trường đại học danh tiếng thế giới khác thì có phải là đang đánh giá thấp người ta không? Không đúng, Tiểu Lý ba ba dù sao cũng là một xí nghiệp lớn, hơn nữa đây là cuộc thi mang tầm cỡ toàn cầu, theo quy tắc đăng ký, bất cứ ai yêu thích toán học của quốc gia nào cũng có thể tham gia, ban tổ chức còn thu thập đề bài trên toàn thế giới, sao có thể qua loa như vậy được. Vậy chẳng phải là nói trình độ toán học tự học của hắn, hoặc là nói khả năng giải đề sau khi tự học, đã có thể sánh ngang với nghiên cứu sinh của Hoa Thanh, Yến Bắc rồi sao? Điều này làm Kiều Dụ không nhịn được mà tự lẩm bẩm một câu: "Chậc chậc chậc, Kiều Dụ đồng học, trình độ toán học của ngươi lại mạnh đến vậy sao? Thật là đáng sợ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận