Đỉnh Phong Học Phách
Chương 111: Luận văn hoàn thành (3)
Chương 111: Luận văn hoàn thành (3) Phàm là việc gì hắn giúp viết, ký tên thay, thầy giáo căn bản không tra ra được; phàm là hắn đã hứa giúp người thi lấy điểm cao, từ trước đến giờ chưa hề thất bại.
Để làm được điều này, hắn thậm chí từ khi còn là học sinh bình thường đã từ bỏ thành tích của mình, bài tập làm ẩu, mỗi lần đều chỉ đạt loại C, tự mình đi thi thì hoàn toàn dựa vào may rủi, viết kín cả bài nhưng vẫn chỉ được điểm thấp.
Hơn nữa từ đó không trốn học, không gây rối. Đến lớp thì chăm chú nghe giảng, giờ tự học thì vội vàng làm bài tập cho người khác... Chỉ là để thầy cô có một ấn tượng cố hữu là đứa nhỏ này rất chăm chỉ, nghe lời, nhưng có lẽ vì không đủ năng lực nên thành tích không lên nổi.
Mục đích là để cho dù có bạn học không biết điều vụng trộm mách với thầy cô, thì thầy cô cũng sẽ không tin hắn có khả năng giúp người làm bài, giúp người đi thi...
Hiện tại chẳng qua là đem cái cách thức thường ngày dùng ở trường đổi ngược lại mà thôi.
Kỳ thực Kiều Dụ luôn luôn như vậy, tâm tư kín đáo, mục tiêu rõ ràng, hành động quyết liệt, lại thêm trí thông minh có thừa, làm việc đương nhiên có thể đạt hiệu quả lớn với công sức bỏ ra nhỏ.
Cho nên chiều chủ nhật, Kiều Dụ đã hoàn thành việc viết luận văn, sau đó dành thời gian hai lần kiểm tra và sửa chữa lại.
Sau khi xem qua những luận văn của đám học viên cao học của thầy Tiết, Kiều Dụ đã hiểu ra những chi tiết sai sót nhỏ nhặt trong luận văn, khi lọt vào mắt người duyệt bản thảo sẽ buồn cười đến mức nào.
Cho nên yêu cầu của Kiều Dụ đối với luận văn cũng là phải tốt hơn nữa, tối thiểu không được có lỗi rõ ràng về dùng từ không thích hợp, ngữ pháp sai dẫn đến hiểu sai nghĩa, cùng với lỗ hổng logic, bao gồm văn hiến nói khái quát nội dung, cùng với cách trích dẫn, đều phải đạt đến sự thống nhất, chuẩn mực, cẩn thận tỉ mỉ.
Vẫn bận đến tận đêm khuya, Kiều Dụ mới chỉnh chu toàn bộ luận văn hai lượt, sửa đổi chút ít, cuối cùng cảm thấy hài lòng mới gửi bản luận văn có đề tài «Dựa trên không gian tựa như hoàn mỹ, suy luận mô hình hình thức cùng điểm có lý trên đường cong đại số hình học p-adic» cho hai vị đại lão Điền Ngôn Chân và Viên Chính Tâm.
Dựa trên tâm lý muốn khoe khoang của người trẻ, Kiều Dụ vốn định gửi một bản cho giáo sư Trương Thụ Văn ở Princeton.
Nhưng nghĩ một chút vẫn thôi, tuy hắn rất tự tin, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên làm luận văn về loại đề tài khó này, hơn nữa lại hoàn toàn dựa vào sức một mình hoàn thành, hắn cũng không chắc chắn kết quả cuối cùng có được tán thành hay không.
Vẫn là trước hết để đạo sư và sư gia gia giúp hắn xem xét trước đã rồi tính tiếp.
Nếu như có vấn đề gì lớn, hắn còn có cơ hội sửa chữa. Nếu để giáo sư Trương thấy ra lỗi sai lớn, thì lại bị người ngoài giáo huấn một trận không đâu vào đâu.
Ừm, bị đạo sư mình giáo huấn thì có thể tăng thêm tình cảm, còn bị người ngoài giáo dục, mà trong tình huống người ta vì tốt cho mình, thì chỉ có thể ấm ức chịu đựng.
Càng không cần nói đạo sư và sư gia gia của hắn đều có mối quan hệ không tệ với giáo sư Trương kia, nếu như bọn họ tán thành luận văn này, thì giáo sư Trương kia chắc chắn cũng sẽ thấy thôi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, không cần nóng vội.
Sau khi gửi luận văn, Kiều Dụ vội vàng đi ra ngoài, chạy lên lầu hai tắm rửa một cách thoải mái, về phòng tùy tiện sấy tóc, sau đó gục đầu xuống ngủ luôn.
Một tuần nay cơ thể không mệt, chỉ là trí nhớ hao tổn quá nhiều, dễ dàng kiệt sức.
...
Đại học Hoa Thanh, thu trai.
Viên Chính Tâm vẫn như thường lệ, 7 giờ 50 phút đến văn phòng, sau đó bật máy tính lên, giành đăng nhập Wechat trước.
Ông định in ra những tâm đắc đọc sách mà Kiều Dụ gửi cho mình, để xem xét kỹ hơn.
Lão tiên sinh đã quen với việc mỗi tuần vào khoảng 7 giờ rưỡi sáng, Kiều Dụ sẽ đúng giờ gửi cho ông những tâm đắc thu hoạch khi đọc sách và luận văn mỗi tuần.
Cách giáo dục từ xa kiểu này không giống học trò, lại hơn cả học trò.
Con người rất dễ chìm đắm trong những lời ngon tiếng ngọt, người già thì lại càng như vậy.
Những đứa con luôn thích oán trách cha mẹ tiêu tiền bừa bãi, nào là mua đồ bảo vệ sức khỏe, quản lý tài sản, tiền đều bị người ngoài lừa gạt hết, nhưng lại chưa từng tự vấn xem mình đối xử với cha mẹ có quá qua loa không, vai trò của con cái có được ai khác làm một cách nghiêm túc, chu đáo tỉ mỉ như thế hay không.
Nhân viên bán hàng giỏi, mỗi ngày đều hẹn giờ hỏi han ân cần, đặc biệt quan tâm đến cảm xúc và nhu cầu của người già, chỉ cần không tiêu tiền là được, mọi thứ đều có thể thỏa mãn người già, thậm chí còn đến tận nhà đấm lưng, bóp chân, so với con trai con gái còn thân thiết hơn, lời nói lại ngọt ngào, thời gian dài, thật sự có thể làm tan chảy cả trái tim sắt đá...
Lại còn hay lảm nhảm việc nhà không đâu vào đâu: “Ba à, bệnh này của ba cần phải…”.
Công việc buôn bán đại khái đã thành, lòng cảnh giác của con người cứ dần dần tan biến trong vô hình.
Càng không cần nói Kiều Dụ ở đây còn làm một bước nâng cấp, nó không gọi ba, mà tự xưng là cháu trai… "Gia gia, tuần này con không đọc sách, nên cũng không có tâm đắc gì ạ. Nhưng cháu trai của ngài cũng không có lười biếng đâu nhé, tuần này con đã hoàn thành luận văn mà con nghiên cứu rất lâu rồi, đã gửi đến hộp thư của ngài, ngài nhất định phải giúp con xem kỹ có chỗ nào sai không nha! Mục tiêu của con là đăng trên tứ đại tạp chí toán học hàng đầu thế giới đấy ạ!"
Phía sau câu nói này còn đính kèm một biểu tượng mặt nghiêm túc, rất giống một người cháu trai thiết tha, lộ ra vẻ nghịch ngợm.
Lão tiên sinh theo bản năng mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm: Thằng cháu này của mình, còn muốn đăng lên tứ đại tạp chí toán học hàng đầu thế giới, đăng được một tạp chí loại nhất thôi cũng đã đủ cho mày đắc ý lắm rồi à?
Đương nhiên tâm trạng vẫn rất tốt.
Sau khi trò chuyện qua với Lan Kiệt, lão tiên sinh liền tải luận văn của Kiều Dụ xuống xem.
Rất hài lòng, nhất là sau khi biết từ miệng Kiều Dụ rằng luận văn này cơ hồ do tự tay cậu ấy viết, thì ông lại càng đánh giá Kiều Dụ cao hơn mấy phần.
Vốn ông còn định tìm tác giả thông tin luận văn, là vị giáo sư Tiết Tùng ở đại học Dư Giang để hỏi thăm chút chuyện, nhưng khi biết Tiết Tùng đã chuyển đến đại học Yến Bắc, thì liền bỏ ý định.
Tuy rằng ông rất đau Kiều Dụ, nhưng vẫn còn một số ngăn cách khó buông bỏ được.
Dù sao ông là người làm thầy, đối phương lại chưa có nhiều biểu hiện gì, chẳng lẽ lại để ông phải cúi đầu xin lỗi người đồ đệ nghịch ngợm hay sao?
Nhưng nếu như là có liên quan đến Kiều Dụ… Thôi được rồi, dù sao đứa nhỏ này đã nhận ông là sư gia gia rồi, đã thừa nhận là người trong mạch này của ông, tạm thời như vậy là đủ rồi.
Rất nhanh, luận văn đã được in ra.
Lão tiên sinh đã nghe Trương Thụ Văn nói qua ý tưởng của Kiều Dụ, nên không có gì phải suy nghĩ về đề tài của luận văn này, nhưng khi xem qua phần tóm tắt và mục lục, thì lão tiên sinh trực tiếp lật đến hai trang cuối cùng, xem kết quả cuối cùng, không khỏi sững sờ, rồi trở nên vô cùng chăm chú.
Hay cho thằng nhóc, nó lại có thể tính ra được công thức dự đoán tổng quát?
Điều này làm cho lão tiên sinh khi xem luận văn này có thần sắc nghiêm túc hơn, thậm chí có chút tâm tình kích động.
Cậu cứ nhìn xem, nếu như kết quả này là chính xác, tối thiểu nếu như tạm thời chưa tìm ra được lỗi sai rõ ràng, thì thành quả này thật sự có đủ tư cách đăng lên tứ đại tạp chí toán học hàng đầu thế giới.
Nếu phương pháp của Kiều Dụ không sai, khi ứng dụng vào lĩnh vực trị số ứng dụng, thì có thể hỗ trợ một cách hiệu quả trong việc phán đoán quá trình thay đổi tính hội tụ, giúp phân tích sai số, ưu hóa tốc độ hội tụ của phép tính tương quan. Nhất là khi giải quyết vấn đề tìm kiếm nghiệm tối ưu, có thể giúp thiết lập điều kiện ràng buộc, bảo đảm nghiệm trong phạm vi số hữu tỷ, có tác dụng đơn giản hóa tính toán.
Sau khi lão nhân xem xét kỹ lưỡng, trực tiếp gọi trợ lý vào văn phòng: "Cô đi thông báo một tiếng, buổi họp tổ sáng nay tôi sẽ không tham gia. Sau đó cô ghi lại phần phát biểu trong hội nghị gửi cho tôi là được."
"Vâng ạ, thưa giáo sư."
Đại học Yến Bắc, Kiều Dụ đang ở bên ngoài phòng ngủ kiêm phòng tự học của mình để tập thể dục buổi sáng.
Tuần trước vì bận luận văn, ngày nào cũng như dính chặt vào ghế, cảm giác đã rất lâu không được vận động tử tế, vừa vặn vận động một chút.
Để làm được điều này, hắn thậm chí từ khi còn là học sinh bình thường đã từ bỏ thành tích của mình, bài tập làm ẩu, mỗi lần đều chỉ đạt loại C, tự mình đi thi thì hoàn toàn dựa vào may rủi, viết kín cả bài nhưng vẫn chỉ được điểm thấp.
Hơn nữa từ đó không trốn học, không gây rối. Đến lớp thì chăm chú nghe giảng, giờ tự học thì vội vàng làm bài tập cho người khác... Chỉ là để thầy cô có một ấn tượng cố hữu là đứa nhỏ này rất chăm chỉ, nghe lời, nhưng có lẽ vì không đủ năng lực nên thành tích không lên nổi.
Mục đích là để cho dù có bạn học không biết điều vụng trộm mách với thầy cô, thì thầy cô cũng sẽ không tin hắn có khả năng giúp người làm bài, giúp người đi thi...
Hiện tại chẳng qua là đem cái cách thức thường ngày dùng ở trường đổi ngược lại mà thôi.
Kỳ thực Kiều Dụ luôn luôn như vậy, tâm tư kín đáo, mục tiêu rõ ràng, hành động quyết liệt, lại thêm trí thông minh có thừa, làm việc đương nhiên có thể đạt hiệu quả lớn với công sức bỏ ra nhỏ.
Cho nên chiều chủ nhật, Kiều Dụ đã hoàn thành việc viết luận văn, sau đó dành thời gian hai lần kiểm tra và sửa chữa lại.
Sau khi xem qua những luận văn của đám học viên cao học của thầy Tiết, Kiều Dụ đã hiểu ra những chi tiết sai sót nhỏ nhặt trong luận văn, khi lọt vào mắt người duyệt bản thảo sẽ buồn cười đến mức nào.
Cho nên yêu cầu của Kiều Dụ đối với luận văn cũng là phải tốt hơn nữa, tối thiểu không được có lỗi rõ ràng về dùng từ không thích hợp, ngữ pháp sai dẫn đến hiểu sai nghĩa, cùng với lỗ hổng logic, bao gồm văn hiến nói khái quát nội dung, cùng với cách trích dẫn, đều phải đạt đến sự thống nhất, chuẩn mực, cẩn thận tỉ mỉ.
Vẫn bận đến tận đêm khuya, Kiều Dụ mới chỉnh chu toàn bộ luận văn hai lượt, sửa đổi chút ít, cuối cùng cảm thấy hài lòng mới gửi bản luận văn có đề tài «Dựa trên không gian tựa như hoàn mỹ, suy luận mô hình hình thức cùng điểm có lý trên đường cong đại số hình học p-adic» cho hai vị đại lão Điền Ngôn Chân và Viên Chính Tâm.
Dựa trên tâm lý muốn khoe khoang của người trẻ, Kiều Dụ vốn định gửi một bản cho giáo sư Trương Thụ Văn ở Princeton.
Nhưng nghĩ một chút vẫn thôi, tuy hắn rất tự tin, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên làm luận văn về loại đề tài khó này, hơn nữa lại hoàn toàn dựa vào sức một mình hoàn thành, hắn cũng không chắc chắn kết quả cuối cùng có được tán thành hay không.
Vẫn là trước hết để đạo sư và sư gia gia giúp hắn xem xét trước đã rồi tính tiếp.
Nếu như có vấn đề gì lớn, hắn còn có cơ hội sửa chữa. Nếu để giáo sư Trương thấy ra lỗi sai lớn, thì lại bị người ngoài giáo huấn một trận không đâu vào đâu.
Ừm, bị đạo sư mình giáo huấn thì có thể tăng thêm tình cảm, còn bị người ngoài giáo dục, mà trong tình huống người ta vì tốt cho mình, thì chỉ có thể ấm ức chịu đựng.
Càng không cần nói đạo sư và sư gia gia của hắn đều có mối quan hệ không tệ với giáo sư Trương kia, nếu như bọn họ tán thành luận văn này, thì giáo sư Trương kia chắc chắn cũng sẽ thấy thôi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, không cần nóng vội.
Sau khi gửi luận văn, Kiều Dụ vội vàng đi ra ngoài, chạy lên lầu hai tắm rửa một cách thoải mái, về phòng tùy tiện sấy tóc, sau đó gục đầu xuống ngủ luôn.
Một tuần nay cơ thể không mệt, chỉ là trí nhớ hao tổn quá nhiều, dễ dàng kiệt sức.
...
Đại học Hoa Thanh, thu trai.
Viên Chính Tâm vẫn như thường lệ, 7 giờ 50 phút đến văn phòng, sau đó bật máy tính lên, giành đăng nhập Wechat trước.
Ông định in ra những tâm đắc đọc sách mà Kiều Dụ gửi cho mình, để xem xét kỹ hơn.
Lão tiên sinh đã quen với việc mỗi tuần vào khoảng 7 giờ rưỡi sáng, Kiều Dụ sẽ đúng giờ gửi cho ông những tâm đắc thu hoạch khi đọc sách và luận văn mỗi tuần.
Cách giáo dục từ xa kiểu này không giống học trò, lại hơn cả học trò.
Con người rất dễ chìm đắm trong những lời ngon tiếng ngọt, người già thì lại càng như vậy.
Những đứa con luôn thích oán trách cha mẹ tiêu tiền bừa bãi, nào là mua đồ bảo vệ sức khỏe, quản lý tài sản, tiền đều bị người ngoài lừa gạt hết, nhưng lại chưa từng tự vấn xem mình đối xử với cha mẹ có quá qua loa không, vai trò của con cái có được ai khác làm một cách nghiêm túc, chu đáo tỉ mỉ như thế hay không.
Nhân viên bán hàng giỏi, mỗi ngày đều hẹn giờ hỏi han ân cần, đặc biệt quan tâm đến cảm xúc và nhu cầu của người già, chỉ cần không tiêu tiền là được, mọi thứ đều có thể thỏa mãn người già, thậm chí còn đến tận nhà đấm lưng, bóp chân, so với con trai con gái còn thân thiết hơn, lời nói lại ngọt ngào, thời gian dài, thật sự có thể làm tan chảy cả trái tim sắt đá...
Lại còn hay lảm nhảm việc nhà không đâu vào đâu: “Ba à, bệnh này của ba cần phải…”.
Công việc buôn bán đại khái đã thành, lòng cảnh giác của con người cứ dần dần tan biến trong vô hình.
Càng không cần nói Kiều Dụ ở đây còn làm một bước nâng cấp, nó không gọi ba, mà tự xưng là cháu trai… "Gia gia, tuần này con không đọc sách, nên cũng không có tâm đắc gì ạ. Nhưng cháu trai của ngài cũng không có lười biếng đâu nhé, tuần này con đã hoàn thành luận văn mà con nghiên cứu rất lâu rồi, đã gửi đến hộp thư của ngài, ngài nhất định phải giúp con xem kỹ có chỗ nào sai không nha! Mục tiêu của con là đăng trên tứ đại tạp chí toán học hàng đầu thế giới đấy ạ!"
Phía sau câu nói này còn đính kèm một biểu tượng mặt nghiêm túc, rất giống một người cháu trai thiết tha, lộ ra vẻ nghịch ngợm.
Lão tiên sinh theo bản năng mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm: Thằng cháu này của mình, còn muốn đăng lên tứ đại tạp chí toán học hàng đầu thế giới, đăng được một tạp chí loại nhất thôi cũng đã đủ cho mày đắc ý lắm rồi à?
Đương nhiên tâm trạng vẫn rất tốt.
Sau khi trò chuyện qua với Lan Kiệt, lão tiên sinh liền tải luận văn của Kiều Dụ xuống xem.
Rất hài lòng, nhất là sau khi biết từ miệng Kiều Dụ rằng luận văn này cơ hồ do tự tay cậu ấy viết, thì ông lại càng đánh giá Kiều Dụ cao hơn mấy phần.
Vốn ông còn định tìm tác giả thông tin luận văn, là vị giáo sư Tiết Tùng ở đại học Dư Giang để hỏi thăm chút chuyện, nhưng khi biết Tiết Tùng đã chuyển đến đại học Yến Bắc, thì liền bỏ ý định.
Tuy rằng ông rất đau Kiều Dụ, nhưng vẫn còn một số ngăn cách khó buông bỏ được.
Dù sao ông là người làm thầy, đối phương lại chưa có nhiều biểu hiện gì, chẳng lẽ lại để ông phải cúi đầu xin lỗi người đồ đệ nghịch ngợm hay sao?
Nhưng nếu như là có liên quan đến Kiều Dụ… Thôi được rồi, dù sao đứa nhỏ này đã nhận ông là sư gia gia rồi, đã thừa nhận là người trong mạch này của ông, tạm thời như vậy là đủ rồi.
Rất nhanh, luận văn đã được in ra.
Lão tiên sinh đã nghe Trương Thụ Văn nói qua ý tưởng của Kiều Dụ, nên không có gì phải suy nghĩ về đề tài của luận văn này, nhưng khi xem qua phần tóm tắt và mục lục, thì lão tiên sinh trực tiếp lật đến hai trang cuối cùng, xem kết quả cuối cùng, không khỏi sững sờ, rồi trở nên vô cùng chăm chú.
Hay cho thằng nhóc, nó lại có thể tính ra được công thức dự đoán tổng quát?
Điều này làm cho lão tiên sinh khi xem luận văn này có thần sắc nghiêm túc hơn, thậm chí có chút tâm tình kích động.
Cậu cứ nhìn xem, nếu như kết quả này là chính xác, tối thiểu nếu như tạm thời chưa tìm ra được lỗi sai rõ ràng, thì thành quả này thật sự có đủ tư cách đăng lên tứ đại tạp chí toán học hàng đầu thế giới.
Nếu phương pháp của Kiều Dụ không sai, khi ứng dụng vào lĩnh vực trị số ứng dụng, thì có thể hỗ trợ một cách hiệu quả trong việc phán đoán quá trình thay đổi tính hội tụ, giúp phân tích sai số, ưu hóa tốc độ hội tụ của phép tính tương quan. Nhất là khi giải quyết vấn đề tìm kiếm nghiệm tối ưu, có thể giúp thiết lập điều kiện ràng buộc, bảo đảm nghiệm trong phạm vi số hữu tỷ, có tác dụng đơn giản hóa tính toán.
Sau khi lão nhân xem xét kỹ lưỡng, trực tiếp gọi trợ lý vào văn phòng: "Cô đi thông báo một tiếng, buổi họp tổ sáng nay tôi sẽ không tham gia. Sau đó cô ghi lại phần phát biểu trong hội nghị gửi cho tôi là được."
"Vâng ạ, thưa giáo sư."
Đại học Yến Bắc, Kiều Dụ đang ở bên ngoài phòng ngủ kiêm phòng tự học của mình để tập thể dục buổi sáng.
Tuần trước vì bận luận văn, ngày nào cũng như dính chặt vào ghế, cảm giác đã rất lâu không được vận động tử tế, vừa vặn vận động một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận