Đỉnh Phong Học Phách
Chương 22: Tiểu hài tử gia gia
Chương 22: "Tiểu hài tử gia gia"
"Hạ Khả Khả, ta thích ngươi!"
Một câu rất đơn giản, nhưng đối với một tiểu nam sinh mười lăm, mười sáu tuổi mà nói, lại nặng tựa ngàn cân.
Dù sao ở cái tuổi này, có dũng khí trước mặt người khác hô lên câu nói này, đã là đánh cược tất cả, có khả năng trong đầu đã vẽ ra vô số lần hình tượng lãng mạn tương lai của hai người.
Mối tình đầu đều tốt đẹp như vậy.
Bởi vì người chưa trải qua tình yêu, dưới tác dụng của hormone, kiểu gì cũng sẽ thêm vào vô số kính lọc rung động lòng người đẹp đẽ cho tình yêu.
Giống như truyện cổ tích cuối cùng đều là vương tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, chỉ là nhà viết truyện cổ tích chắc chắn sẽ không đi miêu tả chi tiết những chuyện trà, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà sau khi cưới, cũng là vì để kính lọc tốt đẹp thêm thuần túy một chút.
May mắn hôm nay lớp tự học buổi tối môn Anh văn, thầy giáo dạy quá giờ năm phút, cửa trường không có cảnh người chen chúc hỗn loạn, nhưng người vẫn không ít, lời tỏ tình mạnh mẽ lập tức thu hút không ít ánh mắt, phần lớn là học sinh lớp chín.
Từ vô số ánh mắt và bước chân chậm lại, liền có thể biết chuyện bát quái nhất ngày mai sẽ là gì.
Nhất là chuyện này xảy ra ở lớp tên lửa, vẫn là vào thời khắc mấu chốt sắp thi cấp ba, đại khái thầy giáo đều sẽ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra mất?
Hạ Khả Khả đã hoàn toàn xoay người lại, nghe được câu này, hàng mày xinh đẹp nhíu lại, sau đó hung dữ trợn mắt nhìn nam sinh đối diện một chút, nói: "Thứ nhất, bớt chơi trò thật lòng hay thử thách; thứ hai, nếu không phải, thì xin lỗi ngươi thích nhầm người, bởi vì ta không thích ngươi!"
Nói xong liền xoay người bước đi, kéo tiểu tỷ muội bên cạnh nhanh chân rời đi, rất rõ ràng tiểu tỷ muội bên cạnh vẫn chưa muốn chạy lắm, Hạ Khả Khả quay đầu trừng mắt liếc một cái, đành phải ủy khuất bước chân đi.
Chỉ để lại nam chính vừa mới còn dũng khí vô hạn ngơ ngác đứng ở đó.
"Khả Khả, như vậy có quá nhẫn tâm không? Ta thấy Từ Triết người cũng không tệ, học tập lại tốt, chẳng lẽ ngươi thật sự thích Kiều Dụ lớp 13?"
Hồ Hi Dao không nhịn được quay đầu nhìn nam chính vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa trường, có chút không đành lòng nói.
Đều là hơn mười tuổi, người chưa thành niên nhiều tâm tư phức tạp như vậy làm gì, Hồ Hi Dao đơn thuần cảm thấy Từ Triết đứng dưới ánh đèn đường có chút đáng thương, lòng trắc ẩn của nữ sinh cuối cùng không hiểu sao lại đột nhiên lan tràn.
Huống chi ba năm cấp hai, đã trải qua hai lần chia lớp, đều là đồng môn một lớp. Đối với Kiều Dụ không quá quen thuộc, tự nhiên là Từ Triết thân cận hơn, dù sao cũng phải khuyên vài câu.
Ai biết Hạ Khả Khả vậy mà rất hào phóng thừa nhận: "Đúng đó, ta chính là thích Kiều Dụ."
"Hả? Ngươi thật lòng à, Khả Khả."
"Cái này có gì phải giấu? Thích chính là thích, không thích chính là không thích." Hạ Khả Khả nhếch miệng, không hề để ý nói.
"Vì sao vậy? Dù sao hắn cũng ở lớp 13, hơn nữa nghe nói còn là gia đình đơn thân..."
Nghe được bạn cùng bàn nói Kiều Dụ không tốt, sắc mặt Hạ Khả Khả lập tức sa sầm xuống, há miệng, tốc độ nói cực nhanh bắt đầu phản bác.
"Lớp 13 thì sao? Gia đình đơn thân thì sao? Ngươi căn bản không biết Kiều Dụ lợi hại cỡ nào. Hồi còn học tiểu học, cha ta mua cho ta xe điện em bé bị hỏng, kẹt ở đó không thể nhún nhảy, chính là Kiều Dụ loáng một cái tháo ra sửa xong giúp ta đấy.
Hơn nữa khi còn bé Kiều Dụ đã đặc biệt thông minh, ta vẫn còn nhớ năm lớp 4 học về gà thỏ nhốt chung một lồng, ta học kiểu gì cũng không hiểu, đều là hắn giảng cho ta đây này. Với cả ngươi hôm nay không nghe người ta nói sao? Hắn ở lớp 13 đơn thuần chỉ vì không muốn thi tốt thôi, thật sự muốn so học tập, Từ Triết không nhất định hơn Kiều Dụ!
Hơn nữa ngươi còn không biết đâu, cô Lan giáo viên dạy đội tuyển Olympic cấp ba đều nói Kiều Dụ có thiên phú thi đấu, hôm qua chủ động đến nhà Kiều Dụ, khóc lóc van xin cho Kiều Dụ tham gia thi Olympic Toán đấy! Còn về gia đình đơn thân thì thế nào? Ngươi căn bản không biết mẹ Kiều Dụ tốt cỡ nào đâu!"
Hạ Khả Khả nói đến cuối câu đã kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ của nàng lên, như thể người được mời đi thi Olympic là nàng vậy.
Hồ Hi Dao nhếch miệng, đối với lời nói rõ ràng mang theo kính lọc này, nàng không tin lắm. Tỉ như cô giáo dạy đội tuyển thi khóc lóc van xin một học sinh lớp 13 đi thi Olympic Toán… Thôi vậy, cái này rõ ràng thuộc về phán đoán.
Đúng vậy, Hồ Hi Dao cho là như vậy, chỉ là nghĩ đến cái bóng cô độc dưới ánh đèn đường kia, vẫn không nhịn được lầm bầm một câu: "Thật ra Từ Triết cũng không tệ mà..."
"Đúng vậy, nhưng tốt hay xấu, ưu và khuyết đều là so sánh mà ra cả thôi. Ngươi căn bản không hiểu Kiều Dụ, đương nhiên sẽ cảm thấy Từ Triết cũng không tệ rồi. Thôi, tạm biệt, Dao Dao, ngày mai gặp."
Nói xong, Hạ Khả Khả vung tay lung tung với Hồ Hi Dao, như người không có chuyện gì, nhảy chân sáo đi tới cái ngõ nhỏ bên ngoài trường học.
Hồ Hi Dao nhìn Hạ Khả Khả rời đi, im lặng thở dài, bước chân về phía trước, nhà nàng ở khu chung cư mới phía trước, phía sau hai người không cùng đường, giống như hai lựa chọn của hai người vậy.
Nếu để nàng chọn, đương nhiên sẽ chọn Từ Triết, người học cùng lớp, biểu hiện ưu tú hơn. Tuy Từ Triết trước đây không thổ lộ, nhưng việc tên này thích Hạ Khả Khả, hơn nửa lớp đều biết, Hạ Khả Khả tự nhiên cũng nên biết.
Dù sao nàng không ít lần lấy chuyện này ra trêu hai người, chỉ là mỗi lần Hạ Khả Khả đều trực tiếp phủ nhận, lần này không thể không thừa nhận, lại trực tiếp cự tuyệt.
Hồ Hi Dao vốn cho rằng Khả Khả chỉ là ngại ngùng, nhưng bây giờ xem ra, nàng sai rồi, tiếc thật…
Ngày thứ hai, Kiều Dụ vẫn kiên trì đọc sách một ngày, vừa đến vị trí của mình liền gục xuống bàn ngủ.
Lúc này mới giống như quay trở lại một học sinh lớp 13 bình thường.
Cũng không phải Kiều Dụ cố gắng một ngày rồi lại lười biếng, chủ yếu là đêm qua cày đề quá hưng phấn. Tuy 12 giờ đã nằm trên giường, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, mãi đến hơn 2 giờ sáng mới ngủ say, vừa sáng ngày hôm sau đã bị con nhóc Hạ Khả Khả đánh thức, đương nhiên là mệt muốn chết rồi.
Nguyên nhân hưng phấn tối qua chủ yếu là cảm thấy tiền này kiếm lời quá dễ.
Dựa theo lịch thi đấu sắp xếp, tháng 5 báo danh kết thúc, cuối tháng thi, giữa tháng 6 công bố thành tích vòng loại, người trúng tuyển cuối tháng 6 vào chung kết, tháng 8 công bố thành tích, nói cách khác hắn chỉ cần đột kích cày vài tuần đề, sẽ có cơ hội kiếm được hơn hai mươi vạn.
Cuộc thi hằng năm tổ chức lại không giới hạn số lần báo danh, đồng nghĩa với việc hắn năm nào cũng có thể đến cày một lần tiền, vậy thì mấy năm tới tiền sinh hoạt của hắn không phải giữ gốc rồi sao?
Chờ Chu Song đến lớp, thấy Kiều Dụ đang ngủ say, tên này chỉ là nhếch miệng, nhưng vẫn rất thân mật không đánh thức bạn cùng bàn, tuy rằng hôm qua hắn bị tên này đả kích không muốn không muốn.
Cả chủ nhiệm lớp đến tìm tra kỷ luật buổi sáng sớm, thấy Kiều Dụ ngủ say sưa cũng không nói gì, thậm chí muốn khoác cho Kiều Dụ chiếc áo, sợ hắn bị cảm lạnh trước kỳ thi cấp ba.
Hết cách rồi, qua mấy lần thăm dò của các thầy cô giáo hôm qua, Kiều Dụ đã không còn là một học sinh bình thường đơn giản, mà là KPI hoàng kim của bọn họ đấy!
"Hạ Khả Khả, ta thích ngươi!"
Một câu rất đơn giản, nhưng đối với một tiểu nam sinh mười lăm, mười sáu tuổi mà nói, lại nặng tựa ngàn cân.
Dù sao ở cái tuổi này, có dũng khí trước mặt người khác hô lên câu nói này, đã là đánh cược tất cả, có khả năng trong đầu đã vẽ ra vô số lần hình tượng lãng mạn tương lai của hai người.
Mối tình đầu đều tốt đẹp như vậy.
Bởi vì người chưa trải qua tình yêu, dưới tác dụng của hormone, kiểu gì cũng sẽ thêm vào vô số kính lọc rung động lòng người đẹp đẽ cho tình yêu.
Giống như truyện cổ tích cuối cùng đều là vương tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, chỉ là nhà viết truyện cổ tích chắc chắn sẽ không đi miêu tả chi tiết những chuyện trà, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà sau khi cưới, cũng là vì để kính lọc tốt đẹp thêm thuần túy một chút.
May mắn hôm nay lớp tự học buổi tối môn Anh văn, thầy giáo dạy quá giờ năm phút, cửa trường không có cảnh người chen chúc hỗn loạn, nhưng người vẫn không ít, lời tỏ tình mạnh mẽ lập tức thu hút không ít ánh mắt, phần lớn là học sinh lớp chín.
Từ vô số ánh mắt và bước chân chậm lại, liền có thể biết chuyện bát quái nhất ngày mai sẽ là gì.
Nhất là chuyện này xảy ra ở lớp tên lửa, vẫn là vào thời khắc mấu chốt sắp thi cấp ba, đại khái thầy giáo đều sẽ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra mất?
Hạ Khả Khả đã hoàn toàn xoay người lại, nghe được câu này, hàng mày xinh đẹp nhíu lại, sau đó hung dữ trợn mắt nhìn nam sinh đối diện một chút, nói: "Thứ nhất, bớt chơi trò thật lòng hay thử thách; thứ hai, nếu không phải, thì xin lỗi ngươi thích nhầm người, bởi vì ta không thích ngươi!"
Nói xong liền xoay người bước đi, kéo tiểu tỷ muội bên cạnh nhanh chân rời đi, rất rõ ràng tiểu tỷ muội bên cạnh vẫn chưa muốn chạy lắm, Hạ Khả Khả quay đầu trừng mắt liếc một cái, đành phải ủy khuất bước chân đi.
Chỉ để lại nam chính vừa mới còn dũng khí vô hạn ngơ ngác đứng ở đó.
"Khả Khả, như vậy có quá nhẫn tâm không? Ta thấy Từ Triết người cũng không tệ, học tập lại tốt, chẳng lẽ ngươi thật sự thích Kiều Dụ lớp 13?"
Hồ Hi Dao không nhịn được quay đầu nhìn nam chính vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa trường, có chút không đành lòng nói.
Đều là hơn mười tuổi, người chưa thành niên nhiều tâm tư phức tạp như vậy làm gì, Hồ Hi Dao đơn thuần cảm thấy Từ Triết đứng dưới ánh đèn đường có chút đáng thương, lòng trắc ẩn của nữ sinh cuối cùng không hiểu sao lại đột nhiên lan tràn.
Huống chi ba năm cấp hai, đã trải qua hai lần chia lớp, đều là đồng môn một lớp. Đối với Kiều Dụ không quá quen thuộc, tự nhiên là Từ Triết thân cận hơn, dù sao cũng phải khuyên vài câu.
Ai biết Hạ Khả Khả vậy mà rất hào phóng thừa nhận: "Đúng đó, ta chính là thích Kiều Dụ."
"Hả? Ngươi thật lòng à, Khả Khả."
"Cái này có gì phải giấu? Thích chính là thích, không thích chính là không thích." Hạ Khả Khả nhếch miệng, không hề để ý nói.
"Vì sao vậy? Dù sao hắn cũng ở lớp 13, hơn nữa nghe nói còn là gia đình đơn thân..."
Nghe được bạn cùng bàn nói Kiều Dụ không tốt, sắc mặt Hạ Khả Khả lập tức sa sầm xuống, há miệng, tốc độ nói cực nhanh bắt đầu phản bác.
"Lớp 13 thì sao? Gia đình đơn thân thì sao? Ngươi căn bản không biết Kiều Dụ lợi hại cỡ nào. Hồi còn học tiểu học, cha ta mua cho ta xe điện em bé bị hỏng, kẹt ở đó không thể nhún nhảy, chính là Kiều Dụ loáng một cái tháo ra sửa xong giúp ta đấy.
Hơn nữa khi còn bé Kiều Dụ đã đặc biệt thông minh, ta vẫn còn nhớ năm lớp 4 học về gà thỏ nhốt chung một lồng, ta học kiểu gì cũng không hiểu, đều là hắn giảng cho ta đây này. Với cả ngươi hôm nay không nghe người ta nói sao? Hắn ở lớp 13 đơn thuần chỉ vì không muốn thi tốt thôi, thật sự muốn so học tập, Từ Triết không nhất định hơn Kiều Dụ!
Hơn nữa ngươi còn không biết đâu, cô Lan giáo viên dạy đội tuyển Olympic cấp ba đều nói Kiều Dụ có thiên phú thi đấu, hôm qua chủ động đến nhà Kiều Dụ, khóc lóc van xin cho Kiều Dụ tham gia thi Olympic Toán đấy! Còn về gia đình đơn thân thì thế nào? Ngươi căn bản không biết mẹ Kiều Dụ tốt cỡ nào đâu!"
Hạ Khả Khả nói đến cuối câu đã kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ của nàng lên, như thể người được mời đi thi Olympic là nàng vậy.
Hồ Hi Dao nhếch miệng, đối với lời nói rõ ràng mang theo kính lọc này, nàng không tin lắm. Tỉ như cô giáo dạy đội tuyển thi khóc lóc van xin một học sinh lớp 13 đi thi Olympic Toán… Thôi vậy, cái này rõ ràng thuộc về phán đoán.
Đúng vậy, Hồ Hi Dao cho là như vậy, chỉ là nghĩ đến cái bóng cô độc dưới ánh đèn đường kia, vẫn không nhịn được lầm bầm một câu: "Thật ra Từ Triết cũng không tệ mà..."
"Đúng vậy, nhưng tốt hay xấu, ưu và khuyết đều là so sánh mà ra cả thôi. Ngươi căn bản không hiểu Kiều Dụ, đương nhiên sẽ cảm thấy Từ Triết cũng không tệ rồi. Thôi, tạm biệt, Dao Dao, ngày mai gặp."
Nói xong, Hạ Khả Khả vung tay lung tung với Hồ Hi Dao, như người không có chuyện gì, nhảy chân sáo đi tới cái ngõ nhỏ bên ngoài trường học.
Hồ Hi Dao nhìn Hạ Khả Khả rời đi, im lặng thở dài, bước chân về phía trước, nhà nàng ở khu chung cư mới phía trước, phía sau hai người không cùng đường, giống như hai lựa chọn của hai người vậy.
Nếu để nàng chọn, đương nhiên sẽ chọn Từ Triết, người học cùng lớp, biểu hiện ưu tú hơn. Tuy Từ Triết trước đây không thổ lộ, nhưng việc tên này thích Hạ Khả Khả, hơn nửa lớp đều biết, Hạ Khả Khả tự nhiên cũng nên biết.
Dù sao nàng không ít lần lấy chuyện này ra trêu hai người, chỉ là mỗi lần Hạ Khả Khả đều trực tiếp phủ nhận, lần này không thể không thừa nhận, lại trực tiếp cự tuyệt.
Hồ Hi Dao vốn cho rằng Khả Khả chỉ là ngại ngùng, nhưng bây giờ xem ra, nàng sai rồi, tiếc thật…
Ngày thứ hai, Kiều Dụ vẫn kiên trì đọc sách một ngày, vừa đến vị trí của mình liền gục xuống bàn ngủ.
Lúc này mới giống như quay trở lại một học sinh lớp 13 bình thường.
Cũng không phải Kiều Dụ cố gắng một ngày rồi lại lười biếng, chủ yếu là đêm qua cày đề quá hưng phấn. Tuy 12 giờ đã nằm trên giường, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, mãi đến hơn 2 giờ sáng mới ngủ say, vừa sáng ngày hôm sau đã bị con nhóc Hạ Khả Khả đánh thức, đương nhiên là mệt muốn chết rồi.
Nguyên nhân hưng phấn tối qua chủ yếu là cảm thấy tiền này kiếm lời quá dễ.
Dựa theo lịch thi đấu sắp xếp, tháng 5 báo danh kết thúc, cuối tháng thi, giữa tháng 6 công bố thành tích vòng loại, người trúng tuyển cuối tháng 6 vào chung kết, tháng 8 công bố thành tích, nói cách khác hắn chỉ cần đột kích cày vài tuần đề, sẽ có cơ hội kiếm được hơn hai mươi vạn.
Cuộc thi hằng năm tổ chức lại không giới hạn số lần báo danh, đồng nghĩa với việc hắn năm nào cũng có thể đến cày một lần tiền, vậy thì mấy năm tới tiền sinh hoạt của hắn không phải giữ gốc rồi sao?
Chờ Chu Song đến lớp, thấy Kiều Dụ đang ngủ say, tên này chỉ là nhếch miệng, nhưng vẫn rất thân mật không đánh thức bạn cùng bàn, tuy rằng hôm qua hắn bị tên này đả kích không muốn không muốn.
Cả chủ nhiệm lớp đến tìm tra kỷ luật buổi sáng sớm, thấy Kiều Dụ ngủ say sưa cũng không nói gì, thậm chí muốn khoác cho Kiều Dụ chiếc áo, sợ hắn bị cảm lạnh trước kỳ thi cấp ba.
Hết cách rồi, qua mấy lần thăm dò của các thầy cô giáo hôm qua, Kiều Dụ đã không còn là một học sinh bình thường đơn giản, mà là KPI hoàng kim của bọn họ đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận