Đỉnh Phong Học Phách

Chương 158: Làm sao có thể quên? (3)

Chương 158: Sao có thể quên? (3) Sau đó mọi chuyện liền đơn giản, vì chỉ cần nuôi đến mười sáu tuổi, tên nhóc này tựa hồ cái gì cũng biết, sau đó có thể trực tiếp mang theo hắn cất cánh. Đúng vậy, có một vị ông tổ Phil là nhà tư tưởng, Phất Lan Khắc so với người bình thường hiểu rõ hơn việc nếu có người mang theo ngươi bay, sẽ là một chuyện hưởng thụ như thế nào. Không cần nghĩ nhiều những chuyện lung tung rối rắm kia, chỉ cần có thành tích tích lũy là nhất định có thể cất cánh, dù cho thành tích không được xuất sắc cho lắm. Tỷ như cái tên gia hỏa tên Chen-z hoặc Yang gì đó, rõ ràng là thuộc loại đang được Kiều Dụ nâng đỡ bay lên. Hiện tại hắn lại muốn cùng người khác tranh giành suất hợp tác cùng con trai, dù chỉ là nghĩ thoáng qua trong đầu, đều khiến Phất Lan Khắc cảm thấy cuộc đời thật quá mức trớ trêu! Điều này cũng làm cho Phất Lan Khắc lần thứ hai hối hận, có lẽ lần trước tại đại hội thế giới đại số học, sau khi hắn nhìn thấy Kiều Dụ, lẽ ra nên cùng Kiều Dụ nói chuyện này một lần cho đàng hoàng. Nếu như lần trước hắn thẳng thắn nói cho Kiều Dụ, hắn là cha, có lẽ bài luận trên Ann. Math đã là công trình chung rồi! Mặc dù Hoa Hạ không quá thừa nhận chuyện này, nhưng giới học thuật quốc tế vẫn công nhận! Cha con cùng nhau cố gắng, tạo ra một bộ hệ thống công lý toán học hoàn toàn mới, thậm chí thúc đẩy đại thống nhất toán học, điều này chắc chắn sẽ đi vào lịch sử toán học..."Uy, Phất Lan Khắc, ngươi còn đó chứ?" Tiếng nói từ ống nghe điện thoại cắt ngang những suy tưởng vui sướng của giáo sư Phất Lan Khắc. . . Rất rõ ràng là đối phương có chút không vui."À, ta đây, xin lỗi, vừa nãy ta đang tìm bài báo cậu vừa nói trên máy tính, tôi có chút nóng lòng muốn xem thành quả của nó. Như cậu nói, có lẽ tôi nên liên lạc với cậu ấy, nếu có thể, tôi có thể gia nhập vào nhóm nghiên cứu của cậu ấy. . ." Lý do có vẻ hợp lý này khiến lão nhân kia ở đầu dây bên kia cảm thấy thoải mái hơn một chút, khi nói chuyện lại không có cái kiểu giọng điệu thiếu kiên nhẫn nữa. "Ừ, cậu có thể nghiên cứu trước xem sao, muốn trao đổi tốt thì nên bắt đầu từ việc tán thành học thuật. Tiện thể cậu có thể hỏi xem cậu ấy có hứng thú gia nhập hội Toán học Liên Bang không. Đương nhiên ta không có ý nói kiểu nộp đơn xin online rồi đóng phí hội là được, mà là kiểu hội viên cao cấp, bao gồm ta ở đây rất nhiều người sẵn lòng viết thư đề cử cho cậu ấy. Hơn nữa, tổng biên tập JAMS, cũng là giáo sư Corsten Baader rất xem trọng Kiều Dụ, nghe nói cậu ấy nghiên cứu cơ sở toán học ở Hoa Hạ, địa vị giáo sư cũng không cao lắm, rất mong cậu ấy có thể tới Liên Bang làm việc. Những chuyện này cậu đều có thể nói với Kiều Dụ, bất quá cậu ấy mới mười sáu tuổi, cậu cần nắm vững chút phương thức phương pháp." Mặc dù người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy, Phất Lan Khắc vẫn theo bản năng gật đầu, sau đó mới trả lời: "Tôi hiểu rồi." . . Cúp điện thoại, Phất Lan Khắc lập tức lên mạng tìm kiếm những bài báo mới nhất của Kiều Dụ, tiện thể liếc nhìn diễn đàn học thuật xem các nhà toán học khác đánh giá về Kiều Dụ thế nào. Rất nhanh, ông đã nhìn thấy những đánh giá của Đào Hiên Chi và Pierre Deligne. Nói sao đây... chỉ cần lăn lộn trong giới học thuật đều biết, cho dù ở Liên Bang xin đầu tư, hoặc là ở Hoa Hạ xin các hạng mục, hoặc là xin quỹ ngân sách, đối với ban giám khảo, họ không chỉ xem là bạn xuất bản tạp chí nào, mà còn có đánh giá của giới bên ngoài. Cho dù một bài báo có được đăng trên tạp chí bình thường đi nữa, nhưng nếu bài báo này được một vị lão làng tầm cỡ giải thưởng Fields công khai đánh giá là đã có được một bước tiến quan trọng, thì có nghĩa là ở trong mắt bất cứ giám khảo nào, bạn cũng có ưu thế tuyệt đối. Bởi vì sự đánh giá công khai kiểu này, ở một ý nghĩa nào đó chính là sự khẳng định về học thuật bằng chính sức ảnh hưởng của bản thân người đánh giá. Cho nên bình thường sẽ rất ít khi nghe thấy những lão làng trong giới toán học công khai nhận xét thành quả của người khác, ví dụ như qua blog cá nhân, trên mạng xã hội hoặc trong các buổi hội thảo học thuật. Cho dù thỉnh thoảng họ có nói, thì họ cũng sẽ dùng những từ ngữ khá bảo thủ, kiểu như tác phẩm này rất có triển vọng, hoặc ý tưởng đáng được nghiên cứu thêm chẳng hạn. Nhưng lần này Pierre Deligne lại nói một câu: "Đây sẽ là một trong những tác phẩm vĩ đại nhất của thế kỷ này, rất có thể sẽ không có tác phẩm thứ hai như vậy!" Đây không chỉ đơn thuần là công nhận nữa, có thể nói đây là một dạng thư tiến cử công khai học thuật! Nhận được sự tán thành cao độ công khai của nhà toán học đỉnh cao, gần như có thể nói đã lấn át hệ thống đánh giá truyền thống. Nhìn thấy lời bình này, Phất Lan Khắc nhận ra Kiều Dụ đại khái sẽ nhanh chóng gia nhập tầng lớp trung tâm của giới học thuật, trách sao Lucas Eisen nói bây giờ muốn hợp tác với Kiều Dụ có thể sẽ rất khó... Đúng là độ khó phá trần đặc biệt mà! Ông thậm chí hoài nghi là trong hộp thư của Kiều Dụ bây giờ đã chất đầy thư mời hợp tác! Điều này khiến Phất Lan Khắc bắt đầu phân vân, liệu mình có nên dùng cách thức trực tiếp hơn để liên lạc với Kiều Dụ hay không. . . ví dụ như gọi điện thoại. Dù sao chỉ là gửi email, ông nghi ngờ Kiều Dụ căn bản sẽ không thèm liếc nhìn! . . . Sự thật hình như đúng là vậy. Hội nghị thường niên của hội toán học vẫn chưa kết thúc, nhưng đối với Kiều Dụ, kỳ thực không khác gì đã xong. Buổi trưa hắn còn tính là buổi chiều cùng Trần sư huynh đi dạo khắp nơi, nhưng thực tế cả buổi chiều hắn không có thời gian nhắn một tin Wechat cho Trần sư huynh. Từ xế chiều đến tối, những giáo sư tìm hắn để thảo luận nghiên cứu học thuật cứ nối tiếp nhau không ngớt, trong đó không chỉ một người bày tỏ ý muốn hợp tác. Tiếp sau đó những phân ban hội nghị khác đều vắng hoe. Nếu như trước đó Kiều Dụ chỉ muốn quảng cáo một chút, thì rõ ràng hiệu quả đã vượt xa dự kiến rồi. Kiều Dụ cũng tương tự bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Hắn nghi ngờ mấy người này có phải là chưa từng được ăn miếng nào hay không? Chỉ là một bài báo mang tính giai đoạn mà thôi, sao lại khiến cho mọi người bộc phát một lòng nhiệt tình lớn như vậy? Hắn còn chưa giải quyết được giả thuyết Riemann đâu, không đúng, ngay cả giả thuyết số nguyên tố sinh đôi hắn còn chưa giải quyết xong hoàn toàn. Bây giờ mấy vị giáo sư đã nhiệt tình như vậy rồi, đợi đến khi hắn thật sự giải quyết mấy cái giả thuyết nổi tiếng kia, thì những người này chẳng phải là sẽ phát điên sao? Thôi được rồi, vào lúc này Kiều Dụ vẫn không biết mấy vị lão làng Fields đã hóa thân thành người thổi sáo, bằng cách của riêng mình ra sức tâng bốc những thành quả của hắn. Nếu biết thì... Chắc là sẽ cảm thấy những người kia đúng là người có con mắt tinh đời. Nhưng đến khoảng 11 giờ đêm, sau khi cuối cùng đã tiễn hết mọi người đi, Kiều Dụ vẫn không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi. Đương nhiên, cái này cũng là rất bình thường. Buổi sáng báo cáo, buổi chiều cùng buổi tối trừ thời gian ăn cơm ra đều bận rộn nói chuyện, đối phó đủ mọi câu hỏi... Nếu không thể trực tiếp cảm nhận được thì có thể tưởng tượng cảm giác của giáo viên khi có một ngày lên lớp liên tục, tuy người không động mấy, nhưng đầu óc phải hoạt động không ngừng, còn phải nói chuyện liên tục nữa chứ... Vốn là việc trí óc, lại bị ép thành việc tốn sức, cũng chỉ vì hắn mới có mười sáu tuổi, còn đang ở giai đoạn sinh động nhất của cuộc đời, nếu đổi thành Điền Ngôn Chân hoặc là Viên Chính Tâm thì thể lực chắc đã sớm không theo kịp rồi. "Thì ra Điền đạo hôm qua là đang bảo vệ ta à, ai... Ta trách oan Điền đạo rồi! Những giáo sư với nhà nghiên cứu mà đã hăng lên thì thật sự quá đáng sợ!" Kiều Dụ vừa lẩm bẩm với Kiều Hi. Chỉ còn hai mẹ con, đương nhiên là nói chuyện có thể thoải mái chút."Ừ, biết là tốt rồi." Kiều Hi thuận miệng trả lời. Tuy có chút ồn ào, nhưng dù sao không phải là quấy rầy cô, chỉ cần cô đeo tai nghe vào, liền có thể bỏ qua hết tất cả những âm thanh náo loạn."Haizz... Cô nói bây giờ nhiều trường học mời ta đến làm báo cáo thế này, ta có nên đi không đây? Đi thì quá mất thời gian, dù sao ta cũng rất bận; không đi thì người ta lại nhiệt tình như vậy, thái độ thành khẩn như thế... Quả nhiên người quá ưu tú cũng là một loại tội nghiệt a!" Kiều Dụ theo thói quen dùng giọng hối hận để khen ngợi chính mình, rồi nhìn về phía Kiều Hi. . .Chỉ thiếu nói rõ là: "Cô còn chờ gì nữa? Sao còn không mau khen tôi một câu đi!" Nhưng đáng tiếc, Kiều Hi chỉ cười cười, nói ra: "Đúng vậy, đúng vậy, là đang thêu hoa trên gấm cho người ưu tú mà. Anh công bố bài báo trên tạp chí hàng đầu, lại giải quyết một vấn đề mà mọi người đều cho là rất khó, nên đây là những gì anh đáng được nhận. Đừng nôn nóng, sau này lại đi nhận thêm giải thưởng, còn có nhiều người mời anh đến diễn thuyết hơn nữa. Sau đó cả đời chúng ta cứ như thế mà sống qua, cảm giác cũng thoải mái nhỉ." Kiều Dụ liếc mắt nhìn Kiều Hi rồi nói: "Sao cô cứ bất tài như thế? Ta đây còn muốn làm đại sự đấy nhé!" "Ồ, anh còn nhớ à? Vậy là anh vẫn đang trên đường thôi, nên anh bây giờ nên làm gì chẳng lẽ còn phải hỏi tôi sao?" Kiều Hi tùy ý trả lời. Ừ, giáo dục mang tính dẫn dắt tiêu chuẩn. Mấu chốt là Kiều Dụ thế mà lại cảm thấy Kiều Hi nói không sai. Chỉ có thể nói Kiều Hi quá hiểu cách PUA hắn..."Ta do cô sinh ra, nên cô nói đúng!" Chán chường trả lời một câu, Kiều Dụ liền tính là tùy tiện chợp mắt một chút rồi đi ngủ. Không có cách nào, có Kiều Hi ở bên cạnh, hắn có muốn tùy tiện bừa bộn cũng không được. Kiều Hi sẽ không mắng hắn đánh hắn, nhưng cô sẽ dùng cái ánh mắt bất khả tư nghị mà nhìn hắn, cứ như thể đang nói: "Mẹ nó, rốt cuộc mình đã sinh ra cái gì vậy?" Kiều Dụ vẫn cảm thấy đó đại khái chính là nguyên nhân khiến cho cô giáo dạy nhạc của Kiều Hi ngày xưa lại thấy cô có tố chất diễn viên. Đôi mắt kia thật giống như biết nói chuyện vậy, đương nhiên cũng có thể do đầu óc hắn tương đối linh hoạt, đặc biệt là giỏi tự bổ não..." Dù sao thì, điện thoại lại vang lên trước khi hắn vào nhà tắm. Ừm, cái người này thật không lễ phép, hơn mười một giờ khuya rồi, còn gọi điện thoại. Ồ, lại còn là số nước ngoài nữa... Nhấc máy, Kiều Dụ rất tự nhiên ân cần hỏi thăm: "Hello?" "Chào anh Kiều Dụ, tôi là Phất Lan Khắc, anh còn nhớ không? Chúng ta gặp nhau tại hội nghị thế giới về đại số hình học năm nay." Kiều Dụ sững người, rồi theo bản năng nhìn Kiều Hi. . . Nhìn đối phương hỏi câu này, quá không tự tin. . . Dù sao cũng là giáo sư Phất Lan Khắc đấy, hắn sao mà có thể quên, có muốn quên cũng quên không được cơ mà. . . Cảm ơn Trúng Bảo Bối vì đã khen thưởng khích lệ cổ vũ nhé! (tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận