"Chương 13: Vị thành niên không cho phép hút t·h·u·ố·c!""Ngươi mà tới gần ta sẽ hét toáng lên kêu cứu m·ạ·n·g!""Ngươi cứ kêu đi, đáng tiếc hôm nay không có ai ở nhà đâu, ngươi cứ việc kêu."...""Phanh phanh..."Kiều Dụ, dậy khỏi g·i·ư·ờ·n·g đi, hôm qua ngươi đã đáp ứng với cô Lan sẽ đến trường rồi mà."Khi tiếng của Kiều Hi mang tính ép buộc lọt vào tai, Kiều Dụ chợt mở to mắt, a, vừa rồi chỉ là một giấc mộng x·ấ·u hổ mà thôi.Nhân vật trong mộng hắn không muốn nói.Cầm cái điện thoại khác ở đầu gối lên xem giờ, đã sáu giờ bốn mươi. Sơ tam quy định giờ đến trường là bảy giờ rưỡi. Sau đó có hai mươi phút đọc sớm, tám giờ chính thức vào học.Đến trễ cũng không phải không được, chỉ là phải đi chỗ giám thị làm kiểm điểm, rất phiền phức.Đáp lời cho qua một tiếng, rời g·i·ư·ờ·n·g, sau đó mặt không chút biểu cảm ra khỏi phòng, mặc đồng phục vào, bắt đầu rửa mặt.Điện thoại đặt trên tay đột nhiên vang lên tiếng "Hưu".Kiều Dụ cầm điện thoại lên xem, tin nhắn Wechat, Hạ Khả Khả gửi đến.Khả Khả đứng đầu vô địch: "Dì nói hôm nay ngươi sẽ đi học, ta lập tức đến tìm ngươi ngay, không cho phép trốn trước! Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."Đằng sau còn có cái biểu cảm đeo kính đen lạnh lùng.Kiều Dụ có chút buồn bực, sao mà con nhỏ này làm được như thể tối hôm qua chưa có gì xảy ra vậy?Thế là trực tiếp trả lời: "Xin lỗi, tiểu cô nương, ngươi dậy trễ rồi, ta đã ở chỗ sạp phấn của Trương thị viết xong cây phấn cuối cùng rồi."Điện thoại lại vang lên một tiếng.Không có tin nhắn, chỉ có cái biểu cảm cười lạnh.Kiều Dụ tăng nhanh tốc độ rửa mặt, nhưng vừa mới lau khô mặt xong, liền nghe thấy tiếng đ·ậ·p cửa từ phòng khách truyền đến, sau đó tiếng của Kiều Hi lọt vào tai."Tìm Kiều Dụ đến trường phải không, chờ một chút nhé, hắn vẫn còn đ·á·n·h răng."Sau đó hai người nói nhỏ với nhau, không biết là chuyện gì, sau đó hai người phụ nữ phát ra tiếng cười vui vẻ êm tai.Trong lòng không hiểu sao rất khó chịu.Ở gần quá thì có cái không tốt, chạy từ trên lầu xuống chỉ chưa đến một phút đồng hồ, muốn tránh cũng không thể tránh được.Chờ đã, ta là một thằng đàn ông, tại sao phải tránh?Kiều Dụ kịp phản ứng, sau đó thoải mái đi ra khỏi toilet, vừa ra liền nhìn thấy Hạ Khả Khả đang đeo cặp sách ngồi trên ghế salon. Tiểu nha đầu kia thật như không có chuyện gì xảy ra mà giơ tay lên với hắn, chào hỏi."Chào buổi sáng, anh trai.""Ừ." Kiều Dụ chậm rãi rót cho mình một ly nước sôi để nguội, vừa đưa lên miệng, liền nghe thấy tiếng khiển trách của Kiều Hi: "Mau lên đi, còn phải đi ăn sáng với Khả Khả nữa. Ngươi không sợ trễ sao, người ta Khả Khả là học sinh giỏi lớp tên lửa đấy."“Cô Lan nói con có thể được cử đi Yến Bắc đấy!” Kiều Dụ không nhịn được cãi lại."À… trước kia thầy dạy nhạc còn nói sau này mẹ có thể làm ảnh hậu đó!"Không thể cãi nhau với phụ nữ, nhất là với mẹ ruột. Kiều Dụ nhắc nhở mình ở trong lòng một câu, uống nhanh nước, sau đó ngoan ngoãn chuẩn bị ra ngoài."Anh Kiều, anh không mang cặp sách sao?""Để ở trường học rồi, không mang về.""Oa, anh Kiều, anh thật là lợi h·ạ·i."Kiều Dụ không thể hiểu nổi, cái này có gì mà lợi h·ạ·i chứ?"Lợi h·ạ·i cái rắm chó, từ khi hắn bằng vào bản lĩnh vào lớp tệ, một năm nay tao không thấy hắn viết bài làm lần nào. Khả Khả, ở trường học trông hắn giúp tao nha, nhắc nhở hắn phải cố gắng mà lấy lại thành tích đấy.""Vâng, dì.""Rầm!" Kiều Dụ mất kiên nhẫn đóng sập cửa phòng, giây tiếp theo, tay của hắn bị người ta tự nhiên kéo lại."Nhanh lên, để ăn mừng từ hôm nay trở đi anh sẽ thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời, em quyết định mời anh đi ăn món bún cá tươi ngon nhất ở cổng nam.""Cái gì gọi là thay đổi triệt để? Làm lại cuộc đời? Bạn Khả Khả, không biết dùng từ thì đừng có dùng lung tung.""Ồ, đây là câu dì nói hôm qua đấy, em chỉ trích dẫn lại thôi."Kiều Dụ cạn lời.Tay vẫn bị người ta nắm lấy, chỉ có thể bất đắc dĩ bước nhanh hơn. Không phải chứ, sao mà con nhỏ này có thể tự nhiên nắm tay hắn thế?Ra khỏi cổng khu chung cư, cái tay đang nắm ch·ặ·t tay hắn bỗng rất tự nhiên buông ra.Kiều Dụ thở phào một hơi, nhưng theo bản năng liếc mắt nhìn cái bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng hơi trống trải.Mẹ nó, hắn b·ệ·n·h rồi, mà bệnh còn không nhẹ."Anh Kiều, anh giỏi toán vậy sao?""Bình thường thôi." Kiều Dụ trả lời cho qua chuyện."Tuần trước em thi toán được có 115 điểm, câu đạo hàm và tổng hợp kia bị trừ mất năm điểm." Hạ Khả Khả buồn rầu nói.Kiều Dụ gãi đầu, không lên tiếng.Tuần trước lúc thi toán hắn buồn ngủ, dứt khoát nằm gục trên bàn ngủ một giấc cho thầy cô khỏi phải bận tâm, có thể bớt phải chấm một bài thi.Điểm số là chuyện mà học sinh giỏi cần quan tâm. Theo dự định ban đầu của Kiều Dụ, hắn dự định học xong chín năm giáo dục bắt buộc rồi đi ra xã hội bươn chải kiếm sống luôn, bên chỗ làm thêm đã liên hệ được rồi, nên đối với điểm số không có yêu cầu quá cao."Cho nên chúng ta phải cùng nhau cố gắng nha!" Không quan tâm đến phản ứng của Kiều Dụ, Hạ Khả Khả véo véo cái nắm tay nhỏ nhắn của mình, như là đang cổ vũ hai người.Kiều Dụ biết thành tích của Hạ Khả Khả, thường thì sẽ dao động quanh mức 640.Ở Tinh Thành thì thành tích này có thể xem như là vừa đủ điểm vào A hệ, còn kém khoảng hai mươi điểm nữa mới được vào bốn trường chuyên nổi tiếng. Cho nên, tình huống bình thường thì chắc chắn sẽ vào được các trường hệ A khác ngoài tứ đại, dù cho phát huy có chút bất thường thì vào cấp ba hệ B cũng dễ dàng.Đương nhiên, nếu như thi cấp ba mà bộc phát bất ngờ thì có thể vào được tứ đại cũng nên, cho nên năm điểm đối với Hạ Khả Khả là vô cùng quan trọng.Chỉ là Kiều Dụ cũng lực bất tòng tâm.Cách học theo kiểu đông một búa tây một gậy chắc chắn không thể giống như thầy cô lớp tên lửa dạy bài một cách có hệ thống được...“Ông chủ ơi, cho hai bát bún cá tươi.” Tại quán bún cá tươi ở cổng nam khu dân cư, con nhỏ vui vẻ nói với ông chủ.Nhân lúc Hạ Khả Khả lấy cặp sách xuống, mò tiền từ trong ngăn cặp ra thì Kiều Dụ đã lấy điện thoại từ trong túi ra, dự định trả tiền. Kiều Dụ là người có nguyên tắc, sao có thể thật sự để cho đứa em gái lẽo đẽo đi sau mông từ nhỏ đến giờ mời hắn ăn cơm được chứ?Theo nội quy trường học mà nói thì học sinh không được mang theo điện thoại hay bất kỳ thiết bị điện tử nào vào trường.Nhưng mọi người đều biết, nội quy trường học chỉ là để kiềm chế học sinh ngoan thôi, đặc biệt là trong giai đoạn sơ trung.Đối với Kiều Dụ là một học sinh yếu kém đã cam chịu số phận thì có mang cũng chẳng sao, chỉ cần không quá hống hách giơ điện thoại trên tay để giám thị thấy thì giáo viên cũng không quản.Vừa mới lấy điện thoại ra thì đã có một bàn tay nhỏ đưa ra, giật luôn điện thoại của hắn."Em giữ giúp anh, chiều tan học đến tìm em lấy lại."Kiều Dụ ngẩng đầu trừng con nhỏ đối diện một cái, nhưng Hạ Khả Khả đã quay đầu cất điện thoại vào cặp sách, sau đó từ trong túi lấy ra ba chục tệ đưa cho ông chủ."Dựa vào cái gì mà em giữ điện thoại của anh?" Kiều Dụ bật cười, nhỏ giọng trách móc."Vì em đã đáp ứng với dì là phải giám sát anh học cho giỏi." Hạ Khả Khả nói một cách chính nghĩa."Lớp tên lửa không cho mang điện thoại, sẽ bị mất đấy!" Kiều Dụ nhanh trí nghĩ ra lý do."Thầy cô không bao giờ khám cặp sách của em cả!" Hạ Khả Khả đáp trả gay gắt.Kiều Dụ dám thề, nếu không phải là quán bún quá đông người thì hắn nhất định sẽ cho con nhỏ này biết cậu vương gia có mấy con mắt. Nhưng người dân Tinh Thành bắt đầu một ngày bằng một bát bún cá tươi cũng không phải là đùa, nhất là ở những quán bột cá tươi ngon thì luôn đông nghẹt khách.Cũng may, món bún cá thơm ngon có thể chữa lành mọi buồn phiền.Nước dùng cá màu trắng sữa, thịt cá tinh tế tỉ mỉ cùng với bún gạo hòa quyện vào nhau tỏa ra mùi thơm mê hoặc, ăn kèm với đồ chua tự làm của quán thì đủ làm người ta thèm nhỏ dãi.Điều làm người ta không vui là vừa bước ra khỏi quán bún, theo thói quen móc bật lửa và thuốc lá trong túi ra thì đã bị một bàn tay cướp mất.Lần này thì còn quá đáng hơn, không thèm cất mà quăng thẳng vào cái thùng rác bên cạnh.Kiều Dụ nhìn cái thùng rác ẩm ướt cộc cộc toàn đồ thừa thịt nguội và canh cặn, cuối cùng cũng không còn tâm trí muốn đi vớt lại nữa.Nhưng mà, chưa kịp giận thì con nhỏ kia đã quay ra giận dỗi mà nói: “Từ hôm nay trở đi, vị thành niên trước khi trưởng thành không được h·út t·h·uốc! Muốn hút thì đợi khi nào lên đại học Yến Bắc rồi hẵng nói!”Kiều Dụ kinh ngạc, giật giật khóe miệng, chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua, không hiểu sao có chút chột dạ."Vậy đưa điện thoại lại đây cho anh.""Không cho!""Đồ ngốc, lỡ có ai gọi cho anh mà anh không biết thì sao?"“Vậy à.” Hạ Khả Khả vẻ ra là có việc gật đầu, sau đó nói: “Vậy anh dùng vân tay mở điện thoại lên, em sẽ cài đặt giúp anh. Với lại về sau không được gọi em là đồ ngốc, cũng không được gọi em là tiểu cô nương!”Tiếp theo sau đó, quá trình làm Kiều Dụ không thích chút nào, cô nàng giữ điện thoại giống như là đang giữ của trộm vậy, chỉ cho hắn dùng vân tay mở khóa thôi.Cảm giác không được tin tưởng khiến người ta bực mình nhưng lại không thể làm gì được.Vì Kiều Dụ vốn dĩ có ý định là sẽ l·ừ·a gạt lấy lại điện thoại rồi chạy thẳng vào trường, vào trường rồi thì làm gì con nhỏ này dám ngang ngược như thế được nữa?Ai, con nhỏ từng tin lời hắn răm rắp cuối cùng cũng thay đổi rồi.Sao có một số người càng lớn càng không đáng yêu thế này?