Đỉnh Phong Học Phách

Chương 139: Khải hoàn mà về (2)

"Vậy được, các ngươi đi hỏi một chút, trò chơi này ta đề nghị chơi CSgo, hoặc là LoL đều được. Nhất là CSgo, trong Steam của ta có rất nhiều map đấu đơn." Nói đến đây, Kiều Dụ cảm thấy hơi ngứa tay.
Thật, đôi khi Kiều Dụ thậm chí thấy mình tự hạn chế đến đáng sợ. Máy vi tính của hắn vẫn là bộ tinh thiết nhất mà người trung đưa cho hắn. Lúc đó đã cài Steam, cũng tải rất nhiều trò chơi yêu thích. Vốn định khi đến đại học Yến Bắc lúc rảnh thì chơi, nhưng đến đại học Yến Bắc rồi, hắn căn bản không chạm vào một lần trò chơi nào. Steam càng chưa một lần mở. Trò chơi đều nhanh thành ký ức xa xôi của hắn. Cũng không biết có bị ngượng tay không. Nếu là LoL lâu rồi không chơi, có lẽ kỹ năng thao tác đã không còn quá tốt, nhưng nếu là bắn nhau thì Kiều Dụ cảm thấy việc giải quyết đám sinh viên toán này không thành vấn đề.
"Được, vậy chúng ta đi tìm người thương lượng. Kiều ca, anh cứ chờ ở đây." Đám bạn nhỏ lập tức giải tán, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hắn và Dư Vĩ hai người.
Dư Vĩ im lặng lấy máy tính của mình ra, đưa cho Kiều Dụ.
"Ừm?"
"Cái máy tính xách tay của anh không thích hợp chơi game, dùng của tôi, tự anh đăng nhập Steam đi." Dư Vĩ nói ngắn gọn.
Kiều Dụ liếc nhìn máy tính xách tay của Dư Vĩ, ừm, khỏi phải nói, máy tính của phú nhị đại, tính năng khẳng định toàn diện vượt xa cái máy tính xách tay kia. Bất quá nói đi thì phải nói lại, cả hai vốn không cùng một đẳng cấp. Laptop do trường học mua vốn nghiêng về công việc hơn.
Kiều Dụ không nói gì thêm, nhận lấy máy tính mở ra, đăng nhập Steam, sau đó tiện tay bắt đầu tải game... Không thể không nói, tốc độ quả nhiên rất nhanh.
"Đúng rồi, vừa nãy gọi anh đi làm gì vậy?" Dư Vĩ chủ động hỏi.
Kiều Dụ kinh ngạc quay đầu nhìn Dư Vĩ, chỉ thấy gia hỏa này thay đổi quá lớn, trong tình huống bình thường, gia hỏa này thật sự không thích chủ động nói chuyện.
"Bọn họ đang thảo luận xem tôi có tư cách dự thi không, nói là có người chất vấn, tôi đã đăng ký ở đại học rồi, cho nên không phù hợp quy định dự thi." Kiều Dụ nói ngắn gọn.
"Kết quả thế nào?" Dư Vĩ hỏi một câu.
"Không biết, tôi phát biểu xong ý kiến thì đi ra, bọn họ vẫn còn đang thương lượng." Kiều Dụ đáp tùy tiện.
"Vậy mà anh vẫn còn bày trò với bọn họ? Nhỡ như ban tổ chức biết được thì không phải anh càng mất hy vọng tham gia sao?" Dư Vĩ nhíu mày nói.
Dù sao hắn rất mong Kiều Dụ tham gia cuộc thi lần này. Tuy rằng, từ một góc độ nào đó, hắn đã từ bỏ việc đuổi theo bước chân của Kiều Dụ. Nhưng nếu lần này đề IMO không quá khó, trạng thái của hắn lại tốt, vẫn có thể lấy được huy chương vàng điểm tuyệt đối. Tuy rằng hắn sẽ không hy vọng Kiều Dụ sẽ gặp vận xui trong cuộc thi, nhưng dù Kiều Dụ có mạnh đến đâu, cao nhất cũng chỉ là huy chương vàng điểm tuyệt đối, coi như là hắn một lần đuổi kịp Kiều Dụ. Tóm lại, Dư Vĩ cảm thấy như vậy mới công bằng với chuyến đi IMO của hắn.
"Đừng nghĩ những người đó có nguyên tắc vậy. Thực ra, việc tôi có thể tham gia hay không, không liên quan gì đến việc tôi chơi game. Cuối cùng vẫn là xem thực lực." Kiều Dụ không để bụng nói.
Hắn có dự cảm, phần lớn là có thể tham gia. Bởi vì hắn thấy thái độ của ban chỉ đạo đối với chuyện này rất mơ hồ. Điều đó cho thấy họ không xem đó là chuyện lớn, cố tình nói ra có lẽ là muốn đòi chút lợi ích.
Dự đoán của Kiều Dụ thật ra không sai. Phải nói rằng nhiều chuyện trên thế giới này trong mắt người thường đều rất tách biệt. Ví như hai quốc gia kia, nhìn bên ngoài tưởng chừng mối quan hệ của họ đang đóng băng. Nhưng thực tế thì các ngành nghề dân gian vẫn giao lưu, thậm chí còn rất chặt chẽ trong nhiều mặt. Dù sao không ai muốn gây khó dễ cho tiền bạc hoặc lợi ích.
Dư Vĩ im lặng, chắc cũng cảm thấy lời Kiều Dụ nói không sai. Phải nói rằng tốc độ đường truyền của cái quán rượu này nhanh thật, Paris hoàn toàn không thể so với ở đây. Tất nhiên, có lẽ là vì tốc độ đường truyền bình quân ở thành phố bờ biển vàng này nhanh hơn Paris rất nhiều. Không sai biệt lắm hai mươi phút, mấy người còn chưa quay lại, thì bộ cài 30Gb đã được tải xuống rồi. Tốc độ truyền trung bình đạt đến con số đáng kinh ngạc 216Mb/giây.
"Tốc độ đường truyền ở Úc nhanh thật!" Kiều Dụ cảm thán.
"Anh chưa đọc hướng dẫn trước khi đến à? Mạng ở bờ biển vàng là nhanh nhất cả nước Úc đấy. Đây là thành phố du lịch mà." Dư Vĩ nói đơn giản.
Kiều Dụ quay đầu lườm Dư Vĩ một cái, nghiêm mặt nói: "Xem đi, đã tìm ra nguyên nhân thành tích toán học của cậu không tốt rồi, lại còn có thời gian để ý những việc nhỏ nhặt như thế."
Dư Vĩ ngớ người, rồi lườm lại. May là lúc này, Dư Vĩnh Tuấn chạy xộc vào, thở hồng hộc.
"Hô... Nhanh... hô... Kiều Dụ, chúng ta giúp cậu, hô... giúp cậu tìm người chơi game rồi, nhanh xuống dưới lầu..."
"Ừm? Không phải ở trong phòng à?"
"Hô... Trong phòng làm sao mà ngồi được nhiều người như vậy? Rất nhiều người hứng thú rồi, hô... Đã thuê một phòng họp trong khách sạn rồi, thi đấu game, còn có màn hình lớn nữa."
Kiều Dụ trợn mắt... Cái này hình như không giống với kế hoạch của hắn lắm, sao lại chơi lớn đến vậy?...
Trong phòng họp, sau khi Kiều Dụ đi, Chu Lương thấy thật tẻ nhạt. Hắn thuận theo lời Kiều Dụ nói vài câu, sau đó mọi người bắt đầu thảo luận tà tà. Không sai, chính là tà tà, mà còn rất hời hợt nữa. Đồng ý, không đồng ý, đều có lý do nói cho qua chuyện. Chỉ là không ai tranh cãi đến cùng, Chu Lương có cảm giác mọi người đang cố ý kéo dài thời gian, hoàn toàn vô bổ. Nếu ầm ĩ lên, hắn còn có thể nói vài lời công đạo được chứ? Việc này khiến Chu Lương cảm thấy hối hận. Sớm biết vậy hắn cũng nên lấy lý do mình là đội trưởng của đội Hoa Hạ, không tiện tham gia thảo luận này, rồi cùng đi với Kiều Dụ thì tốt hơn. Lúc đó không nên nghĩ phải biết quyết định của ban chỉ đạo trước làm gì.
Cũng may mọi người cũng chỉ tà tà hàn huyên khoảng một tiếng đồng hồ, thư ký trưởng của cuộc biện luận nhỏ lần này, Christine có lẽ cũng ngồi không yên. Cô lớn tiếng nói: "Được rồi, ý kiến của mọi người chắc cũng đã nói ra gần hết rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu. Ai thấy Kiều Dụ tham gia cuộc thi này không làm hỏng tính công bằng thì giơ tay."
Chu Lương vốn đã không nhịn được theo phản xạ giơ tay lên đầu tiên. Nhưng khi phát hiện mọi người xung quanh đang nhìn mình, hắn đột nhiên ý thức được mình không có quyền bỏ phiếu việc này, nên ngượng ngùng hạ tay xuống. May mà sau khi nhìn quanh một vòng, hắn thấy ngoại trừ người đại diện của đội bên cạnh Hoa Hạ hay nói câu "A Tây A" kia thì những người khác đều giơ tay. Trong lòng hắn lại nhẹ nhõm hẳn.
Dù sao đối với một đội trưởng như hắn mà nói, việc có thành tích hay không vẫn liên quan đến mặt mũi. Kiều Dụ chính là sự đảm bảo vững chắc nhất trong đội. Không phải nói về thành tựu trong học thuật, mà là từ kỳ thi cấp tỉnh, đến CMO, rồi đến hai lần tập huấn sau đó, mỗi lần thi đều là điểm tuyệt đối. Những thành viên khác cũng rất mạnh, đặc biệt là Cung Gia Đào và Dư Vĩ, thành tích cũng rất ổn định, nhưng có đạt được điểm tuyệt đối hay không còn phải xem trong khi thi có ở trạng thái tốt hay không. Kiều Dụ thì chỉ cần ở trong phòng thi không gặp tình huống bất ngờ gì là đủ, chỉ cần phát huy ổn định là được. Tương đương với việc có sẵn một huy chương vàng điểm tuyệt đối trong tay.
Sau khi bỏ phiếu xong, việc này xem như đã giải quyết xong xuôi. Tinh thần Chu Lương đã tốt lên rất nhiều khi đi ra khỏi phòng họp. Hắn định đi thông báo tin tốt này cho Kiều Dụ, sau đó sẽ đi nghỉ, kết quả khi vào phòng của Kiều Dụ, lại chẳng thấy ai. Không chỉ phòng của Kiều Dụ không có người, mà các phòng bên cạnh cũng đều không có ai. Ngay cả phó đội trưởng và quan sát viên cũng không có trong phòng. Chu Lương đang mơ hồ vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho phó đội trưởng Trương Trác Vĩ.
"Alo, giáo sư Trương, mọi người trong đội đâu hết rồi?"
"À, đều ở hội trường Paradi tầng 8 rồi, cậu mau đến đi, bây giờ đang náo nhiệt lắm, đang tổ chức thi đấu game!"
"Thi đấu game? Là Kiều Dụ tổ chức?" Ký ức xa xôi bỗng trỗi dậy tấn công đại não Chu Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận