Đỉnh Phong Học Phách
Chương 29: Một thiên thần tác văn
Chương 29: Một áng văn thần tác
Quá trình thi cử không có gì đáng nói.
Kiều Dụ chỉ im lặng làm bài, làm xong liền nằm úp xuống ngủ bù. Nộp bài sớm, gây náo động? Không có chuyện đó.
Hôm nay lại là thời tiết mưa dầm rả rích, nộp bài xong không thể ở lại trong trường thi cũng không có chỗ nào để đi, chi bằng cứ ở trong phòng học ngủ.
Hơn nữa, vốn dĩ Kiều Dụ cũng không thích ra vẻ nổi bật, tội gì làm tổn thương bạn bè đồng học?
Nói nữa, nếu như cảm thấy thành tích tốt là chuyện đáng để khoe khoang, thì đám bạn học này của hắn có lẽ cũng chẳng đến mức rơi vào lớp mười ba hỗn tạp này.
Tóm lại, ngày thi đầu tiên đối với Kiều Dụ mà nói, thật sự quá đỗi bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng đối với các lão sư mà nói, thì lại là một câu chuyện khác...
Kỳ thi toàn trường được tổ chức nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn thi cấp ba, bao gồm cả thời gian thi, cũng là 9 giờ sáng bắt đầu chính thức, thời gian thi môn ngữ văn và toán đều là 120 phút. Đến hơn 11 giờ năm phút trưa, Viên Viện đã nhận được bài thi của lớp.
Đầu tiên, vị chủ nhiệm lớp này đã lấy ra bài thi của Kiều Dụ từ một xấp bài, sau đó gạt các bài thi khác sang một bên.
Yêu cầu chấm thi cấp trường không quá khắt khe, tuy cũng là chấm thi tập thể, nhưng việc lấy bài ra xem trước cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, rất nhanh Viên Viện đã đắm mình vào bài thi của Kiều Dụ.
Rất tốt, các câu hỏi về tích lũy và vận dụng kiến thức đều chính xác, tuy nhiên đây chỉ là bình thường.
Những câu hỏi này chỉ là trắc nghiệm và điền khuyết, muốn đạt điểm cao thì nhất định phải đúng hết, điểm mấu chốt của môn ngữ văn vĩnh viễn nằm ở phần đọc hiểu và viết văn.
Chưa nói đến bài nghị luận năm mươi điểm, chỉ riêng phần viết đoạn văn biểu đạt ngắn, cũng đã chiếm trọn 16 điểm, những câu tích lũy cơ bản nhất tổng điểm cũng chỉ có 18 điểm. Tương tự, đọc hiểu cũng chiếm tới 46 điểm.
Chưa xem đến bài nghị luận, độ hoàn thành bài đọc hiểu của Kiều Dụ đã khiến Viên Viện rất kinh ngạc, tỉ lệ chính xác gần như tuyệt đối, nhất là khi có rất nhiều văn bản được lấy ra từ các tài liệu sách báo bên ngoài chương trình, điều này càng đáng quý.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là đáp án của Kiều Dụ hoàn toàn giống với đáp án tham khảo, trên thực tế loại đề thi đọc hiểu chính quy này, không chỉ đưa ra đáp án tham khảo mà còn đưa ra cả nguyên tắc chấm điểm cụ thể.
Ví dụ như trả lời cái gì đó, thì được bao nhiêu điểm, nếu không nhắc đến tất cả các ý chính trong nguyên tắc chấm điểm, đương nhiên là không điểm.
Nhưng nói vậy, phần đọc hiểu thuộc dạng rất khó để lấy điểm tuyệt đối, dù sao học sinh không thể hoàn toàn hiểu hết dụng ý của tác giả, rất dễ xảy ra sai sót, nhưng muốn không đạt được điểm nào thì cũng rất khó, trừ khi hoàn toàn không viết, nếu không cũng khó có chuyện đó.
Đó cũng là lý do vì sao ngữ văn khó lấy điểm tuyệt đối, nhưng cũng khó có thể thất bại.
Chưa kể đến còn có bài nghị luận, một thứ vũ khí giết người cực kỳ chủ quan.
Được rồi, bài nghị luận…
Viên Viện kìm nén sự kích động trong lòng, nhìn vào bài luận của Kiều Dụ, bài viết đoạn ngắn thì khá bình thường.
Đề nghị luận lần này là dạng chọn một trong hai, đề thứ nhất là viết về cái gọi là "chân tình không giống nhau", đề thứ hai là đọc một đoạn tài liệu rồi viết bài theo yêu cầu.
Hiển nhiên đề trước có tính tự do cao hơn, đồng thời cũng yêu cầu khả năng viết văn của học sinh cao hơn một chút.
Kiều Dụ chọn đề trước, phần mở đầu của bài luận như sau:
“Tháng trước Thanh Minh, Tinh Thành mưa nhẹ, không nên ra ngoài. Nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ta, mụ mụ vẫn đồng ý mang ta cùng đi nghĩa trang XX tế điện phụ thân của ta.
Trên núi rất đông người, may mắn là việc tế lễ văn minh đã đi vào lòng người, so với những năm trước, đã không còn tiếng pháo nổ liên tiếp và mùi hương nồng nặc trong nghĩa trang, nhiều người lựa chọn dùng một bó hoa tươi đơn giản để bày tỏ nỗi nhớ nhung.
Đây là một hướng đi tốt, nhưng ta cũng không thích, thực tế ta vẫn muốn dùng cách tế lễ truyền thống hơn, làm cho những đốm sáng từ việc đốt vàng mã chiếu lên phần mộ, ta luôn cảm thấy những tờ tiền giấy mang theo lời chúc phúc và hoài niệm đó phảng phất như thật sự có thể vượt qua âm dương, truyền đến thế giới của người đã khuất...”
Tiếp theo là những miêu tả về nghĩa trang, cũng như những người và sự việc mà tác giả đã gặp trong quá trình tế lễ, tác giả có thể liên hệ những câu chuyện cảm động này với nỗi nhớ về cha, thể hiện sâu sắc sự mong mỏi tình phụ tử của một thiếu niên thiếu vắng tình cha, tình cảm chân thành, nồng đậm dành cho cha.
Điều này khiến vị giáo viên dạy Văn không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Kiều Dụ - một đứa trẻ mồ côi, hốc mắt cũng đã có những hạt sương mù mơ hồ bao phủ.
Hơn nữa, bài luận này cũng rất phù hợp với yêu cầu của đề, một bức chân dung về tình cảm học sinh trung học, có thể là tình mẫu tử, tình phụ tử, hoặc là tình bạn hữu ái trong lớp, kỳ thực đều được cả, đương nhiên thi cấp ba mà, tốt nhất là đừng đề cập đến tình yêu thì tốt hơn.
Chưa kể đến bài luận này hành văn trôi chảy, tình cảm chân thật, chỉ cần bỏ qua nét chữ viết không mấy thuận mắt, Viên Viện cảm thấy việc cho điểm cao là hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng kinh diễm nhất không phải bản thân bài văn này, mà là đoạn văn cuối bài, có thể coi là nét bút thần kỳ!
“À… đột nhiên nhớ lại, mụ mụ từng nói với ta, ba ba lúc ta chưa kịp sinh ra đã vội vã bỏ đi, cùng người nhà ra nước ngoài, từ đó không có tin tức gì. Cho nên thực ra ta không có ba ba, trước giờ vẫn không có. Nhưng ai cũng không thể phủ nhận đây là một "chân tình không giống nhau", phải không?”
Mẹ kiếp, đây cũng là "chân tình không giống nhau". … Đã đủ làm nàng rơi nước mắt, vậy mà cuối cùng lại đột ngột chuyển hướng 180 độ? Ba của ngươi ở đâu cũng không biết, nên ngươi mới chạy đến một nghĩa trang nào đó làm lễ tế ông ấy hả? ! Thảo nào mà trong bài viết lại trực tiếp dùng XX để đại diện cho tên nghĩa trang. . .
Thật là, cái câu cuối đó, nó thăng hoa đến mức mà nàng không biết nên đánh giá bài luận này thế nào, hơi mang một chút ý vị ngông cuồng đại nghịch.
Nếu xét theo quan niệm tình cảm văn hóa truyền thống của Hoa Hạ, bài văn này rõ ràng là ly kinh phản đạo.
Nhưng nếu thật sự bảo nàng phải chấm điểm, thì nhất định là điểm tuyệt đối!
Cho dù chữ viết hơi nguệch ngoạc khó nhìn một chút, nhưng chỉ bằng cái bố cục, cách viết này, cùng với mức độ sát đề như vậy, không cho điểm tuyệt đối, thì Viên Viện cảm thấy áy náy với lòng mình.
Xem hết bài luận, Viên Viện cầm bài thi đi ra khỏi văn phòng, trực tiếp lên lầu, đến văn phòng của một tổ Ngữ văn lớp chín khác, gõ cửa bước vào.
“Hình lão sư, thầy có bận không ạ? Nếu không thì thầy xem qua bài luận này được không ạ?”
Hình lão sư mà Viên Viện vừa nhắc tới tên thật là Hình Viễn, là một giáo viên cao cấp có gần ba mươi năm kinh nghiệm giảng dạy, tổ trưởng tổ Ngữ văn lớp 9, hiện tại chỉ phụ trách các lớp chọn tốt nghiệp là lớp 1 và lớp 2.
Rất vất vả, nhưng đãi ngộ cũng vô cùng tốt.
Cũng chẳng có cách nào khác, những năm gần đây các giáo viên giỏi ở các trường trung học phổ thông đều bị nhiều trường tư thục giàu có săn đón, nếu đãi ngộ không tốt thì thực sự dễ dàng mất người tài.
"Là Kiều Dụ của lớp cô sao?" Hình Viễn hỏi một câu.
Điều đó cho thấy rằng dạo gần đây tên của Kiều Dụ ở trường Thiết Nhất quả thật đang rất hot, các giáo viên dạy lớp chọn đều đã nghe danh.
“Vâng ạ.” Viên Viện gật đầu.
Hình Viễn đặt công việc đang làm xuống, nhận lấy bài thi do Viên Viện đưa, tờ bài luận đặt lên trên cùng.
“Chữ này cần phải luyện thêm, không thì sẽ bị thiệt đó.” Lão Hình nhìn lướt qua bài luận, lập tức lẩm bẩm một câu.
Viên Viện ngại ngùng cười trừ.
Lớp của nàng thật sự có hai bạn viết chữ rất đẹp, đáng tiếc trong số đó không có Kiều Dụ.
Hình Viễn cũng không nói thêm gì nữa, tình hình của lớp 13 như thế nào thì ông so với bất cứ ai đều hiểu rõ hơn, nhưng rất nhanh ông đã không còn để ý đến những việc nhỏ nhặt đó.
Việc một học sinh lớp 13 có thể viết được một bài văn như vậy, quả thực rất kinh diễm, cho đến khi nhìn thấy đoạn cuối. . .
Hình Viễn mơ màng ngẩng đầu liếc nhìn Viên Viện một cái.
“Chuyện này là thật?”
“Vâng, là gia đình đơn thân, không có ba, chắc chắn là thật. Chỉ có điều là có phải đã ra nước ngoài hay không thì tôi cũng không biết nữa, tôi cảm thấy chuyện này có quá sát đề không?”
Quá trình thi cử không có gì đáng nói.
Kiều Dụ chỉ im lặng làm bài, làm xong liền nằm úp xuống ngủ bù. Nộp bài sớm, gây náo động? Không có chuyện đó.
Hôm nay lại là thời tiết mưa dầm rả rích, nộp bài xong không thể ở lại trong trường thi cũng không có chỗ nào để đi, chi bằng cứ ở trong phòng học ngủ.
Hơn nữa, vốn dĩ Kiều Dụ cũng không thích ra vẻ nổi bật, tội gì làm tổn thương bạn bè đồng học?
Nói nữa, nếu như cảm thấy thành tích tốt là chuyện đáng để khoe khoang, thì đám bạn học này của hắn có lẽ cũng chẳng đến mức rơi vào lớp mười ba hỗn tạp này.
Tóm lại, ngày thi đầu tiên đối với Kiều Dụ mà nói, thật sự quá đỗi bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng đối với các lão sư mà nói, thì lại là một câu chuyện khác...
Kỳ thi toàn trường được tổ chức nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn thi cấp ba, bao gồm cả thời gian thi, cũng là 9 giờ sáng bắt đầu chính thức, thời gian thi môn ngữ văn và toán đều là 120 phút. Đến hơn 11 giờ năm phút trưa, Viên Viện đã nhận được bài thi của lớp.
Đầu tiên, vị chủ nhiệm lớp này đã lấy ra bài thi của Kiều Dụ từ một xấp bài, sau đó gạt các bài thi khác sang một bên.
Yêu cầu chấm thi cấp trường không quá khắt khe, tuy cũng là chấm thi tập thể, nhưng việc lấy bài ra xem trước cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, rất nhanh Viên Viện đã đắm mình vào bài thi của Kiều Dụ.
Rất tốt, các câu hỏi về tích lũy và vận dụng kiến thức đều chính xác, tuy nhiên đây chỉ là bình thường.
Những câu hỏi này chỉ là trắc nghiệm và điền khuyết, muốn đạt điểm cao thì nhất định phải đúng hết, điểm mấu chốt của môn ngữ văn vĩnh viễn nằm ở phần đọc hiểu và viết văn.
Chưa nói đến bài nghị luận năm mươi điểm, chỉ riêng phần viết đoạn văn biểu đạt ngắn, cũng đã chiếm trọn 16 điểm, những câu tích lũy cơ bản nhất tổng điểm cũng chỉ có 18 điểm. Tương tự, đọc hiểu cũng chiếm tới 46 điểm.
Chưa xem đến bài nghị luận, độ hoàn thành bài đọc hiểu của Kiều Dụ đã khiến Viên Viện rất kinh ngạc, tỉ lệ chính xác gần như tuyệt đối, nhất là khi có rất nhiều văn bản được lấy ra từ các tài liệu sách báo bên ngoài chương trình, điều này càng đáng quý.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là đáp án của Kiều Dụ hoàn toàn giống với đáp án tham khảo, trên thực tế loại đề thi đọc hiểu chính quy này, không chỉ đưa ra đáp án tham khảo mà còn đưa ra cả nguyên tắc chấm điểm cụ thể.
Ví dụ như trả lời cái gì đó, thì được bao nhiêu điểm, nếu không nhắc đến tất cả các ý chính trong nguyên tắc chấm điểm, đương nhiên là không điểm.
Nhưng nói vậy, phần đọc hiểu thuộc dạng rất khó để lấy điểm tuyệt đối, dù sao học sinh không thể hoàn toàn hiểu hết dụng ý của tác giả, rất dễ xảy ra sai sót, nhưng muốn không đạt được điểm nào thì cũng rất khó, trừ khi hoàn toàn không viết, nếu không cũng khó có chuyện đó.
Đó cũng là lý do vì sao ngữ văn khó lấy điểm tuyệt đối, nhưng cũng khó có thể thất bại.
Chưa kể đến còn có bài nghị luận, một thứ vũ khí giết người cực kỳ chủ quan.
Được rồi, bài nghị luận…
Viên Viện kìm nén sự kích động trong lòng, nhìn vào bài luận của Kiều Dụ, bài viết đoạn ngắn thì khá bình thường.
Đề nghị luận lần này là dạng chọn một trong hai, đề thứ nhất là viết về cái gọi là "chân tình không giống nhau", đề thứ hai là đọc một đoạn tài liệu rồi viết bài theo yêu cầu.
Hiển nhiên đề trước có tính tự do cao hơn, đồng thời cũng yêu cầu khả năng viết văn của học sinh cao hơn một chút.
Kiều Dụ chọn đề trước, phần mở đầu của bài luận như sau:
“Tháng trước Thanh Minh, Tinh Thành mưa nhẹ, không nên ra ngoài. Nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ta, mụ mụ vẫn đồng ý mang ta cùng đi nghĩa trang XX tế điện phụ thân của ta.
Trên núi rất đông người, may mắn là việc tế lễ văn minh đã đi vào lòng người, so với những năm trước, đã không còn tiếng pháo nổ liên tiếp và mùi hương nồng nặc trong nghĩa trang, nhiều người lựa chọn dùng một bó hoa tươi đơn giản để bày tỏ nỗi nhớ nhung.
Đây là một hướng đi tốt, nhưng ta cũng không thích, thực tế ta vẫn muốn dùng cách tế lễ truyền thống hơn, làm cho những đốm sáng từ việc đốt vàng mã chiếu lên phần mộ, ta luôn cảm thấy những tờ tiền giấy mang theo lời chúc phúc và hoài niệm đó phảng phất như thật sự có thể vượt qua âm dương, truyền đến thế giới của người đã khuất...”
Tiếp theo là những miêu tả về nghĩa trang, cũng như những người và sự việc mà tác giả đã gặp trong quá trình tế lễ, tác giả có thể liên hệ những câu chuyện cảm động này với nỗi nhớ về cha, thể hiện sâu sắc sự mong mỏi tình phụ tử của một thiếu niên thiếu vắng tình cha, tình cảm chân thành, nồng đậm dành cho cha.
Điều này khiến vị giáo viên dạy Văn không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Kiều Dụ - một đứa trẻ mồ côi, hốc mắt cũng đã có những hạt sương mù mơ hồ bao phủ.
Hơn nữa, bài luận này cũng rất phù hợp với yêu cầu của đề, một bức chân dung về tình cảm học sinh trung học, có thể là tình mẫu tử, tình phụ tử, hoặc là tình bạn hữu ái trong lớp, kỳ thực đều được cả, đương nhiên thi cấp ba mà, tốt nhất là đừng đề cập đến tình yêu thì tốt hơn.
Chưa kể đến bài luận này hành văn trôi chảy, tình cảm chân thật, chỉ cần bỏ qua nét chữ viết không mấy thuận mắt, Viên Viện cảm thấy việc cho điểm cao là hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng kinh diễm nhất không phải bản thân bài văn này, mà là đoạn văn cuối bài, có thể coi là nét bút thần kỳ!
“À… đột nhiên nhớ lại, mụ mụ từng nói với ta, ba ba lúc ta chưa kịp sinh ra đã vội vã bỏ đi, cùng người nhà ra nước ngoài, từ đó không có tin tức gì. Cho nên thực ra ta không có ba ba, trước giờ vẫn không có. Nhưng ai cũng không thể phủ nhận đây là một "chân tình không giống nhau", phải không?”
Mẹ kiếp, đây cũng là "chân tình không giống nhau". … Đã đủ làm nàng rơi nước mắt, vậy mà cuối cùng lại đột ngột chuyển hướng 180 độ? Ba của ngươi ở đâu cũng không biết, nên ngươi mới chạy đến một nghĩa trang nào đó làm lễ tế ông ấy hả? ! Thảo nào mà trong bài viết lại trực tiếp dùng XX để đại diện cho tên nghĩa trang. . .
Thật là, cái câu cuối đó, nó thăng hoa đến mức mà nàng không biết nên đánh giá bài luận này thế nào, hơi mang một chút ý vị ngông cuồng đại nghịch.
Nếu xét theo quan niệm tình cảm văn hóa truyền thống của Hoa Hạ, bài văn này rõ ràng là ly kinh phản đạo.
Nhưng nếu thật sự bảo nàng phải chấm điểm, thì nhất định là điểm tuyệt đối!
Cho dù chữ viết hơi nguệch ngoạc khó nhìn một chút, nhưng chỉ bằng cái bố cục, cách viết này, cùng với mức độ sát đề như vậy, không cho điểm tuyệt đối, thì Viên Viện cảm thấy áy náy với lòng mình.
Xem hết bài luận, Viên Viện cầm bài thi đi ra khỏi văn phòng, trực tiếp lên lầu, đến văn phòng của một tổ Ngữ văn lớp chín khác, gõ cửa bước vào.
“Hình lão sư, thầy có bận không ạ? Nếu không thì thầy xem qua bài luận này được không ạ?”
Hình lão sư mà Viên Viện vừa nhắc tới tên thật là Hình Viễn, là một giáo viên cao cấp có gần ba mươi năm kinh nghiệm giảng dạy, tổ trưởng tổ Ngữ văn lớp 9, hiện tại chỉ phụ trách các lớp chọn tốt nghiệp là lớp 1 và lớp 2.
Rất vất vả, nhưng đãi ngộ cũng vô cùng tốt.
Cũng chẳng có cách nào khác, những năm gần đây các giáo viên giỏi ở các trường trung học phổ thông đều bị nhiều trường tư thục giàu có săn đón, nếu đãi ngộ không tốt thì thực sự dễ dàng mất người tài.
"Là Kiều Dụ của lớp cô sao?" Hình Viễn hỏi một câu.
Điều đó cho thấy rằng dạo gần đây tên của Kiều Dụ ở trường Thiết Nhất quả thật đang rất hot, các giáo viên dạy lớp chọn đều đã nghe danh.
“Vâng ạ.” Viên Viện gật đầu.
Hình Viễn đặt công việc đang làm xuống, nhận lấy bài thi do Viên Viện đưa, tờ bài luận đặt lên trên cùng.
“Chữ này cần phải luyện thêm, không thì sẽ bị thiệt đó.” Lão Hình nhìn lướt qua bài luận, lập tức lẩm bẩm một câu.
Viên Viện ngại ngùng cười trừ.
Lớp của nàng thật sự có hai bạn viết chữ rất đẹp, đáng tiếc trong số đó không có Kiều Dụ.
Hình Viễn cũng không nói thêm gì nữa, tình hình của lớp 13 như thế nào thì ông so với bất cứ ai đều hiểu rõ hơn, nhưng rất nhanh ông đã không còn để ý đến những việc nhỏ nhặt đó.
Việc một học sinh lớp 13 có thể viết được một bài văn như vậy, quả thực rất kinh diễm, cho đến khi nhìn thấy đoạn cuối. . .
Hình Viễn mơ màng ngẩng đầu liếc nhìn Viên Viện một cái.
“Chuyện này là thật?”
“Vâng, là gia đình đơn thân, không có ba, chắc chắn là thật. Chỉ có điều là có phải đã ra nước ngoài hay không thì tôi cũng không biết nữa, tôi cảm thấy chuyện này có quá sát đề không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận