Đỉnh Phong Học Phách

Chương 141: Luôn có thể có người đầy tâm vui vẻ (3)

Chương 141: Luôn có thể có người đầy tâm vui vẻ (3)
Thậm chí mỗi tầng lầu đều có sinh hoạt lão sư hỗ trợ. Nhưng mấy nữ sinh ở cùng nhau sớm muộn gì cũng có chút mâu thuẫn nhỏ.
Hạ Khả Khả vốn không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng bất đắc dĩ là mấy nữ sinh trong phòng ngủ hễ có chuyện gì đều thích tìm nàng để phân xử...
Điều này khiến Hạ Khả Khả càng thấm thía lúc đi học có thể ở một phòng đơn tốt biết bao, càng hoài niệm khoảng thời gian trước kia ở cùng Kiều Dụ.
Luôn có cảm giác tất cả mâu thuẫn trong cuộc sống đều có thể được Kiều Dụ nhẹ nhàng giải quyết...
Đi dạo xong trung tâm nghiên cứu số học, Kiều Dụ lại dẫn theo hai người đi dạo một vòng quanh hồ không tên, sau đó đuổi kịp giờ quay về khách viện vào lúc năm giờ rưỡi.
Xe do Điền đạo sắp xếp cũng đã đợi sẵn ở cửa.
Vốn Kiều Dụ còn đang do dự lần này yến tiệc của Viên lão không tiện mang Hạ Khả Khả theo, không ngờ Khả Khả vừa thấy Điền Ngôn Chân đã ngọt ngào gọi một tiếng "Điền gia gia", sau đó đạo sư nhà mình lại chủ động gọi Hạ Khả Khả lên xe.
Sau khi xuống xe, Kiều Dụ cố ý kéo Hạ Khả Khả đi phía trước, nhỏ giọng nói: "Ta gọi Điền đạo là thầy, gọi Viên lão là ông, bây giờ ngươi gọi Điền đạo là ông, lát nữa gọi Viên lão là gì?"
"Vậy... Gọi cụ tổ ạ?" Nữ sinh ngước nhìn Kiều Dụ, sau đó chớp mắt.
Kiều Dụ ngẩn người, sau đó đột nhiên cảm thấy hình như mình lại đang đối diện với sự bối rối theo một cách khác thường.
Ừ, chỉ có lão Hạ là người bị tổn thương, thế giới đã đạt thành mục tiêu.
Nhưng không sao, dù sao người của lão Hạ không ở đây.
"Khả Khả, ngươi mẹ nó thật đúng là ưu tú!" Kiều Dụ từ tận đáy lòng tán thán.
"Ừm? Đây không phải là hồi nhỏ ngươi dạy ta sao? Ra ngoài tiếp xúc với người lớn, miệng nhất định phải ngọt một chút, biết đâu sẽ có chỗ tốt?"
Hạ Khả Khả khẽ nói vào tai Kiều Dụ, vành tai hơi ngứa...
Bất quá, cái này là do hắn dạy, Kiều Dụ cảm thấy không có vấn đề gì.
"Không sai, tiếp tục phát huy tốt như vậy nhé."
Hai đứa nhỏ nhỏ giọng hàn huyên vài câu, đã đến phòng khách mà Viên lão đặt trước.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, Kiều Dụ liền thấy Viên lão đã tới, còn có một vị giáo sư mà hắn không quen, đang ngồi uống trà.
Kiều Dụ thoải mái kéo Hạ Khả Khả đi vào. Nhân lúc Kiều Hi và Điền Ngôn Chân còn ở phía sau, vừa vào cửa liền lên tiếng: "Ông ơi, cháu tới rồi. Đây là muội muội từ nhỏ đến lớn cùng cháu, tên là Hạ Khả Khả."
"Sư tổ gia gia tốt ạ." Hạ Khả Khả lập tức theo lời Kiều Dụ, ngọt ngào cất tiếng gọi.
Ông cụ có chút không phản ứng kịp, nhìn cô bé phấn điêu ngọc tạc, theo thói quen nói: "Ngoan, ngoan, trông đều là đứa bé ngoan cả."
Vừa đúng lúc này, Điền Ngôn Chân và Kiều Hi cũng đi vào.
"Viên lão, ông khỏe ạ. Giáo sư Đàm, khi nào ông tới kinh thành vậy? Cũng không thấy ông báo trước."
"Điền giáo sư, tôi mới đến hôm qua thôi. Viên lão nói hôm nay muốn Kiều Dụ mời người nhà dùng bữa, lại nói anh cũng đến, nên dứt khoát không liên hệ nữa." Đàm Lộ Viễn đứng lên, khách khí nói.
Vài ba câu, Kiều Dụ đã cảm nhận được đạo sư nhà mình hình như không hợp nhau lắm với vị giáo sư Đàm này.
Bất quá vị giáo sư Đàm này có lẽ có mối quan hệ rất tốt với Viên lão. Thế giới người lớn quả nhiên phức tạp thật.
Thế là căn bản không đợi hai người tiếp tục giao đấu, Kiều Dụ đã đi tới bên cạnh Kiều Hi, mở miệng giới thiệu: "Ông ơi, giáo sư Đàm, đây là mẹ cháu, Kiều Hi, mẹ cũng luôn rất ngưỡng mộ ông đấy ạ. Biết ông giới thiệu cháu vào một tổ đề tài, mỗi lần gọi điện đều dặn cháu nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không thể làm ông và Điền đạo mất mặt."
Kiều Hi đương nhiên chưa từng nói những lời này, bất quá cô chỉ là như thường ngày mỉm cười hiền dịu, khách khí chào hỏi: "Viên lão, chào ông, Kiều Dụ đứa nhỏ này tính tình nghịch ngợm, làm ông tốn nhiều tâm tư rồi ạ."
Sau đó lại khẽ gật đầu chào giáo sư Đàm bên cạnh.
"Kiều Hi, khỏe, khỏe, khỏe, Tinh Thành quả nhiên là nơi địa linh nhân kiệt. Ta vẫn luôn nghĩ không biết người mẹ thế nào mới có thể nuôi dạy ra được một đứa trẻ ưu tú như Kiều Dụ. Hôm nay gặp mặt, ta đã hiểu rồi. Thằng bé con này, con bé con kia nhìn một cái đã thấy đều là rồng phượng nhân gian."
Viên Chính Tâm vui vẻ nói. Có thể thấy rõ ông cụ rất vui.
"Đúng vậy ạ, đúng vậy ạ." Đàm Lộ Viễn đứng ở bên cạnh phụ họa.
"À phải rồi, để ta giới thiệu cho hai người một chút, đây là giáo sư Đàm Lộ Viễn, chủ nhiệm khoa toán của đại học Việt Sơn, cũng là nhà số học nổi tiếng thế giới."
"Chào giáo sư Đàm ạ."
Sau khi hàn huyên, mấy người ngồi xuống. Đồ ăn cũng bắt đầu được bưng lên ngay. Món đầu tiên chính là đùi cừu nướng...
Từ khi Kiều Dụ lần đầu đến Hoa Thanh, xem sách buổi trưa xong đòi ăn thịt dê thì ông cụ đã nhớ rõ.
Bất kể là ăn cơm ở đâu, nhất định cũng có thịt dê.
Chỉ là hôm nay không có rượu mà chỉ có đồ uống.
Về lý thuyết, Kiều Hi mới là vị khách quan trọng nhất hôm nay, chỉ là sau vài câu chào hỏi, chủ đề tự nhiên chuyển sang Kiều Dụ.
Người đầu tiên lên tiếng vẫn là giáo sư Đàm: "Kiều Dụ, tuy hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt. Bất quá hôm qua Viên lão đã khen cháu hết lời rồi, tất nhiên là thành tích của cháu rất xứng đáng.
Hôm qua nghe Viên lão nói, sau này cháu sẽ làm nghiên cứu liên quan đến số nguyên tố, thế nào, khi nào định đưa ra một kết quả làm mọi người phải kinh ngạc?"
Kiều Dụ vừa định trả lời thì Điền Ngôn Chân đã giành lời trước:
"Lộ Viễn à, cái này anh thật có thể mong chờ đó, hôm nay Kiều Dụ nói với tôi, việc chứng minh phỏng đoán số nguyên tố sinh đôi cũng đơn giản như chơi game ấy, đúng không Kiều Dụ?"
Nói xong, Điền Ngôn Chân mỉm cười nhìn Kiều Dụ.
"À..."
Kiều Dụ cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó rất chắc chắn mình không nói như vậy, nhưng thấy ánh mắt như cười như không của Điền đạo, lại nghĩ đến dáng vẻ như có chút không hợp nhau của đạo sư nhà mình và vị giáo sư này...
Rất nhanh đã kiên định đáp: "Đúng vậy, cháu dự định sẽ chứng minh phỏng đoán số nguyên tố sinh đôi ở giai đoạn đại học."
"Ồ?"
Viên lão lộ rõ vẻ hứng thú, nói: "Trực tiếp chứng minh phỏng đoán số nguyên tố sinh đôi ư? Vậy thì hẳn là cháu đã có ý tưởng rồi? Không bằng giờ nói một chút, giáo sư Đàm cũng có rất nhiều nghiên cứu về số học."
Kiều Dụ liếc nhìn Kiều Hi bên cạnh, thấy trên mặt mẹ có nụ cười nhàn nhạt, lập tức dũng khí trỗi dậy.
Không có mẹ ở đây thì hắn còn dám mạnh miệng, bây giờ có chỗ dựa rồi, gan đương nhiên không thể nhỏ lại được.
"Ý tưởng của cháu khác với phương pháp số học truyền thống, cháu không định dùng các công cụ như định lý số nguyên tố truyền thống và pháp sàng. Mà là dùng lý luận không gian hoàn mỹ và phỏng đoán Langlands, xây dựng một hệ thống mới để giải quyết vấn đề này." Kiều Dụ mạnh dạn nói.
"Đừng nói chung chung thế, cụ thể một chút đi." Viên lão trực tiếp đặt đũa xuống, hứng thú hỏi tiếp.
"Ờm... Ví dụ như liên kết số nguyên tố sinh đôi với biểu diễn Già La và dạng mô đun vào trong cùng một hệ thống. Sau đó tìm ra những mối liên hệ có thể tồn tại. Chuyển hóa bài toán đại số thành bài toán hình học." Kiều Dụ nhanh chóng đáp lời.
Cũng may là hắn đã suy nghĩ về vấn đề này hôm qua, nếu không thì hỏi thế hắn thật không đỡ nổi.
"Ý tưởng không tồi, bất quá cháu đã nghĩ chưa, việc cấu tạo và tính toán biểu diễn Già La là cực kỳ phức tạp. Cháu sẽ tạo ra biểu diễn Già La chính xác cho từng cặp số nguyên tố sinh đôi như thế nào?" Giáo sư Đàm nhíu mày hỏi.
"Rất đơn giản ạ, nếu như cháu có thể chứng minh biểu diễn Già La của mỗi cặp số nguyên tố sinh đôi có thể được định nghĩa thông qua một hình thức mô đun đặc thù, thì biểu diễn Già La sẽ tự động mang theo các thuộc tính số học đặc biệt, mà không cần mỗi lần tạo dựng lại." Kiều Dụ thuận miệng nói.
Giáo sư Đàm giật mình, sau đó cau mày chặt hơn, theo bản năng hỏi: "Cháu nói là dùng hình thức mô đun trực tiếp định nghĩa ma trận biểu diễn Già La?"
Kiều Dụ gật đầu, đáp: "Đúng ạ, đương nhiên định nghĩa như thế nào thì cháu vẫn chưa nghĩ ra. Cháu chỉ lấy ví dụ đơn giản như này thôi:
Ví dụ chúng ta có thể dùng các hệ số Fourié của dạng mô đun phụ làm các tham số đặc thù của biểu diễn Già La, như vậy về mặt lý thuyết thì dấu vết của chúng có thể phản ánh được kết cấu đếm được của dạng mô đun phụ.
Nếu thành công, cháu có thể tìm ra một quy tắc cấu tạo phổ dụng của số nguyên tố đối với biểu diễn Già La. Nếu thất bại, thì cháu sẽ lại đi tìm quy luật khác.
Nếu hai ông hỏi nhiều hơn thì cháu cũng chỉ có thể nói là vẫn chưa nghĩ ra. Dù sao Điền đạo mới giao nhiệm vụ này cho cháu hôm qua, cháu chỉ mới suy nghĩ một ngày, nên đây mới là mạch suy nghĩ sơ bộ mà cháu thấy là khả thi."
Thật ra Kiều Dụ có rất nhiều ý tưởng, bất quá những ý tưởng còn lại thì ngay chính Kiều Dụ cũng thấy không đáng tin cậy lắm, nên hắn không nói ra lúc này.
Dù sao thì đây cũng không phải là buổi thảo luận nghiên cứu học thuật mà hắn chỉ đang muốn thể hiện để cho đạo sư có chút mặt mũi thôi.
Nhìn giáo sư Đàm đối diện đang cau mày suy tư, hắn cảm thấy Điền đạo chắc hẳn rất hài lòng.
"Ha ha... Lộ Viễn thấy ý tưởng của học trò tôi thế nào?" Điền Ngôn Chân cười hỏi một câu.
"Hô... Nếu nó có thể đưa ra được thành quả này trong năm nay hoặc đầu năm sau, đúng rồi, Kiều Dụ, cháu năm nay mười sáu tuổi đúng không?"
"Vâng..."
"Vậy thì chúng ta có thể mong chờ một chủ nhân của giải Fields mười bảy tuổi rồi." Đàm Lộ Viễn liếc nhìn Điền Ngôn Chân một cái, cảm khái nói.
"Không vội, không vội, một năm không làm được thì hai năm. Kiều Dụ, cháu đừng áp lực, mười bảy tuổi hay hai mươi mốt tuổi, có khác gì đâu."
Viên lão trừng mắt nhìn Đàm Lộ Viễn một cái, lúc này mới quay sang nhìn Kiều Dụ lớn tiếng nói.
Rõ ràng ông không thích cách nói của Đàm Lộ Viễn. Vì cách nói đó có chút nâng rồi giết người.
Đàm Lộ Viễn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười khổ.
Đoán được tâm tư của Viên lão, nhưng anh cũng không tiện nói gì. Anh thực sự không có ý đó mà chẳng qua là không nhịn được nên buột miệng cảm thán một câu.
Dù sao ý tưởng này thật sự không phải là điều mà người bình thường có thể nghĩ tới. Đương nhiên cho dù có thể nghĩ ra thì độ khó cũng rất lớn.
Chỉ cần nghĩ một chút thôi là biết chuyện này phức tạp như thế nào. Nếu thật sự có thể làm ra được thì đồng nghĩa với việc có một công cụ nghiên cứu số học hoàn toàn mới để mô tả trực tiếp cấu trúc số bằng các ma trận đặc thù.
Đồng thời sẽ mở rộng rất nhiều phạm vi ứng dụng của chương trình Langlands. Cái này mà không được giải Fields thì đúng là không chấp nhận được.
Nhưng chỉ từ phản ứng của Viên lão cũng có thể thấy rõ ông xem trọng Kiều Dụ đến nhường nào.
Chỉ cần một chút bất lợi với đứa cháu này thôi, ông cũng không muốn nghe thấy thì sao?
Cũng may là Kiều Dụ phản ứng nhanh, lập tức nói:
"Cháu không hề vội ạ, ông ơi, ông quên rồi sao? Ông đã nói nhất định phải tận mắt nhìn thấy cháu cầm giải Fields, lúc đó cháu còn nói là muốn chờ đến hơn ba mươi tuổi mới nhận giải mà."
Kiều Dụ nói xong, sau đó đưa mắt liếc Hạ Khả Khả bên cạnh một cái.
Sự ăn ý giữa hai đứa nhỏ không phải là để cho đẹp, Hạ Khả Khả lập tức cầm lấy ly nước ép trước mặt, cười hì hì nói với hai vị đại lão: "Viên gia gia, Điền gia gia, con mời hai vị một ly nước trái cây, chúc hai vị càng sống càng trẻ.
Như vậy hai mươi năm sau, khi anh trai con cầm giải Fields, Viên gia gia và Điền gia gia có thể cùng nhau đi xem anh trai con nhận giải ạ."
"Được, được, được, con bé này thật là ngoan ngoãn. Tới, tới, tới, cùng nhau, cùng nhau."
Hai đứa nhỏ chỉ với mấy câu đã khiến Đàm Lộ Viễn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đột nhiên cảm thấy mình hơi ngu ngốc, không bằng hai đứa trẻ con biết ăn nói.
Có chút hậm hực nhìn Điền Ngôn Chân, thấy gương mặt tươi cười đó càng thêm đáng ghét!...
Sau khi Hạ Khả Khả mời ly nước trái cây, tự nhiên cũng nhận được sự chú ý của Viên lão và Điền Ngôn Chân.
Nhất là Viên lão.
Ông bắt đầu hỏi mục đích của Hạ Khả Khả khi đến đây lần này, biết là để tham gia trại hè của đại học Yến Bắc thì lại bắt đầu quan tâm đến tình hình học tập của Hạ Khả Khả...
Sau khi biết rõ tình hình của Hạ Khả Khả thì ông vỗ đùi cái đét.
"Trước khi đi con hãy cùng Kiều Dụ đến Thu Trai, ông sẽ kiểm tra con. Nếu như con vượt qua được khảo nghiệm của ông, thì sau này đừng đến Yến Bắc nữa, mà đến Hoa Thanh học."
"Vâng ạ, cụ tổ ơi, con lại mời ngài thêm một ngụm nước trái cây."
"Được, được, được."
Điền Ngôn Chân và Kiều Hi thì ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn một màn này, không ai lên tiếng cả.
Nói chung thì một bữa cơm xem như là chủ và khách đều vui vẻ. Chỉ là khiến người ta cảm thấy rượu không say lòng người, mà người tự say mà thôi...
"Ngày mai con không cần phải vội vàng nộp báo cáo cho thầy, trại hè hình như là ngày mai sẽ bắt đầu, Hạ Khả Khả cũng muốn tham gia hoạt động của trại, con dẫn mẹ đi dạo chơi khắp nơi ở kinh thành đi.
Nếu muốn đi đâu xa, cần xe thì nói với thầy một tiếng, thầy sẽ sắp xếp cho." Trên đường trở về đại học Yến Bắc, Điền Ngôn Chân trước khi đi dặn Kiều Dụ một câu.
"Vâng ạ, Điền đạo. Bất quá chắc chắn phải dùng xe rồi, nếu không thì đi đâu cũng không tiện lắm." Kiều Dụ không hề khách sáo đồng ý.
"Vậy được, lát nữa thầy gọi điện thoại cho con, con trực tiếp gọi số đó mà liên hệ nhé."
"Cảm ơn Điền đạo."
"Được rồi, đi với bọn nó đi, đều đang chờ con đấy." Điền Ngôn Chân xua tay.
Kiều Dụ đoán không sai, biểu hiện hôm nay của hắn khiến cho đạo sư vô cùng hài lòng, đã không còn cách nào để mà hài lòng hơn nữa.
Đắc ý đi đến trước mặt hai người phụ nữ, còn chưa kịp mở miệng, Kiều Hi đã lên tiếng trước: "Mẹ coi như đã biết tại sao con có thể qua được tay ông cụ rồi, rõ ràng là học theo tài nghệ nịnh bợ ông ngoại của con, mà không trượt miếng nào."
"Gì mà nịnh bợ chứ? Cũng là nhờ có cơ sở tốt cả đó chứ? Đầu tiên là phải cố gắng học tập, đúng không, Khả Khả?"
"Vâng vâng, anh nói đều đúng!" Cô bé liều mạng gật đầu, tỏ ra ngoan ngoãn.
"Ha ha... Kiều Dụ à, con xem một chút đi, Khả Khả sắp bị con làm hư nữa rồi!"
Cảm ơn tiếng Trung chí bảo bối đã khen thưởng và cổ vũ.
PS: Ai, con ở nhà bị bệnh rồi, sốt, ho, tiêu chảy, nôn mửa, phải cùng mẹ nó chăm sóc nó, không có thời gian gõ chữ. Hơn tám nghìn chữ mọi người chịu khó đọc tạm vậy.(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận