Đỉnh Phong Học Phách

Chương 131: Chân lý so với tình cảm quan trọng hơn (1)

Chương 131: Chân lý quan trọng hơn tình cảm (1) Việc biến thành người khác rồi tranh công, Điền Ngôn Chân đại khái chỉ cảm thấy người này một thân toàn xương phản bội, nhưng lời này từ miệng Kiều Dụ lẽ thẳng khí hùng nói ra, Điền Ngôn Chân chỉ thấy lòng già được an ủi.
Bởi vì hắn tin rằng lão sư của mình ngày xưa đúng thật có thể làm ra chuyện như vậy. Thậm chí sẽ không đi cân nhắc vấn đề học tịch. Nếu như cân nhắc, chắc cũng là lại náo loạn một trận. Lão nhân gia đều là như thế, trong mắt không dung nổi nửa hạt cát, hễ hợp ý, liền bảo vệ người mình đến mức hoàn toàn không có bất kỳ đạo lý nào có thể nói. Cụ thể như Kiều Dụ… gọi điện thoại đến mở miệng chính là "Cháu của ta đang học ở Yến Bắc" cái này vốn đã là tiết tấu không định nói lý lẽ. Mọi người đều biết tuyệt đại đa số ông bà đối với tình cảm dành cho cháu đúng là không hề có đạo lý nào để nói, toàn thế giới cha mẹ khi đối diện với nan đề lớn nhất này, đều không có biện pháp giải quyết quá tốt… Đối với Điền Ngôn Chân mà nói, hiển nhiên cũng không có gì khác biệt. Tối thiểu thái độ của Kiều Dụ bên phía lão nhân gia còn quan trọng hơn thái độ của hắn. Không đúng, mà là quan trọng hơn rất nhiều, bởi vì ý nghĩ của hắn căn bản không liên quan đến việc đó có đau khổ hay không.
"Ngươi làm rất tốt. Viên lão vừa gọi điện thoại cho ta, ông ấy cảm thấy môi trường ngươi đang ở không tốt cho lắm, cái này đúng là sơ suất của ta, nhưng vấn đề này chắc phải mất khoảng một tháng mới có thể giải quyết. Chắc là sau khi ngươi từ Pháp về có chuyện này.""Ờ... Thật ra cháu thấy cũng được mà?""Ừ, đó là ngươi cảm thấy. Ngươi cũng đừng quan tâm mấy chuyện này, cứ an tâm học tập là được. Nếu có vấn đề gì trong sinh hoạt hay học tập, cứ gọi điện thoại cho ta trước, hoặc là đến thẳng văn phòng tìm ta.""Yên tâm đi, Điền đạo, sao cháu có thể khách sáo với ngài được?""Ừm, không khách sáo là tốt. Ngươi tiếp tục cố gắng."
Nói xong, Điền Ngôn Chân cúp điện thoại, sau đó đột nhiên cảm thấy nhức cả đầu. Tuy Kiều Dụ đứa nhỏ này đúng là ngoan ngoãn thật, nhưng đối diện lão tiên sinh kia cứ nhìn chằm chằm vào, nói đi nói lại cũng là một chuyện khiến người ta không biết làm sao. Tiểu tử này... quả thực quá biết lấy lòng người khác, không thể không nói, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện vì hắn mà mưu phúc lợi, đây cũng là một loại bản lĩnh.
Đối với Kiều Dụ mà nói, hôm nay những chuyện này đều thuộc về niềm vui ngoài ý muốn. Học tập ấy à, tự mình phong phú thêm, nếu như dùng lời của các thầy cô cấp ba để nói, thì học tập chính là một việc có trách nhiệm với bản thân, một lớp bốn năm mươi học sinh, thầy cô không thể dồn đều sức lực cho mỗi người được. Học giỏi hay kém, không liên quan nhiều đến giáo viên. Nhưng ở đại học Yến Bắc, cái kiểu thuyết pháp này hiển nhiên không thành lập. So với tình huống hôm nay, Kiều Dụ đều cảm thấy bản thân mình không phải đang vì chính mình mà học. Rõ ràng việc đọc sách là tự mình thu hoạch, nhưng lại khiến Điền đạo và sư gia gia đối diện kia đều muốn tranh nhau đưa thêm chút phúc lợi cho hắn. Chắc là vì sợ hắn cảm thấy quá trình học không nhận được đủ phản hồi công bằng nên không ngừng tăng phúc lợi hay sao?
Kiều Dụ cảm thấy bản thân cần phải treo câu "Vì sự trỗi dậy của toán học Trung Hoa mà đọc sách" vào phòng tự học nhỏ của mình sau khi chuyển chỗ ở. Như vậy mặc kệ là Điền đạo hay là Viên lão đến, chắc chắn đều sẽ thu hoạch được giá trị cảm xúc tràn trề. Kiều Dụ cũng không thấy có gì không tốt, thực tế việc tạo ra giá trị cảm xúc cho người tốt với mình vốn là một việc tốt đẹp. Thuộc về việc có ân tất báo. Chuyện này rất giống việc người lớn ở Hoa Hạ sau khi về hưu, thường hay chọn việc không cầu hồi báo vật chất, mà tiếp tục mang cháu cho con cái, đổi lấy thứ tương tự là giá trị cảm xúc. Dù sao ngoài giá trị cảm xúc ra, Kiều Dụ hiện tại cũng không có báo đáp nào khác để cung cấp cho hai vị đạo sư này. Mặc kệ là Điền Ngôn Chân hay là Viên lão, chắc chắn đều không thiếu tiền, càng không thiếu địa vị...
Để những chuyện này qua một bên, buổi tối Kiều Dụ tham gia buổi họp video của tổ khóa đề liên hợp. Đây cũng là lần họp được xem trọng nhất kể từ khi hắn gia nhập tổ khóa đề. Vị giáo sư Ronald một mực không quá hoan nghênh hắn, không những khen hắn không ngớt lời, còn tiện thể trong hội nghị, có chút không kiêng nể dạy dỗ hai học sinh cũng tham dự hội nghị này nhưng không có quyền lên tiếng, còn nói với bọn họ rằng nên học tập Kiều Dụ — phải dùng đầu óc suy nghĩ vấn đề, mà không phải suy nghĩ lung tung. Kiều Dụ không tiện nói gì về chuyện này.
Nhưng hắn cảm thấy nếu như hắn ở trong tổ khóa đề này lâu, có lẽ nó sẽ trở thành công địch của mấy vị giáo sư đang hướng dẫn các sinh viên khác. Kiều Dụ thậm chí cảm thấy sau buổi họp này, mấy người kia khẳng định sẽ lập một cái nhóm chat nhỏ để chửi hắn. Dù sao nếu như đạo sư của hắn khen học sinh khác như thế, còn nói xấu chính mình, thì chắc chắn hắn cũng sẽ làm vậy. Tuy rằng không có ích lợi gì, nhưng ít nhất có thể khiến trong lòng dễ chịu hơn chút. Kẻ yếu chỉ khi ở bên nhau thì mới có dũng khí để mắng người mạnh hơn... Nếu thật sự có một nhóm chat nhỏ như vậy, Kiều Dụ còn rất muốn vào xem những lời chửi bậy nhắm vào hắn. Dù sao là một người bình thường, hắn cũng có thể thu hoạch được niềm vui từ đó. Thực tế mà nói, nếu muốn cẩn trọng tìm kiếm, thì ngoài tình yêu hoàn hảo ra, phần lớn những thu hoạch cảm xúc tích cực trong quan hệ xã hội của nhân loại, đa số bắt nguồn từ sự so sánh. Và cũng là nguồn gốc sự khoái hoạt của Kiều Dụ.
Giống như Kiều Dụ nằm mơ cũng nhớ Dư Vĩ có thể một mặt khinh thường nói với hắn một câu: "Ngươi không phải chỉ có chút tiền dơ bẩn thôi sao?" Nếu có thể có ngày đó, thì cho thấy sự ảo tưởng của hắn sắp thành hiện thực rồi, hắn không những không tức giận, mà còn có thể lớn tiếng phụ họa theo: "Đúng, ta chỉ có nhiều tiền bẩn hơn ngươi, về điểm này, ta rất vui."
Xem đấy, niềm vui của người thường đơn giản là vậy thôi.
Sau hội nghị, giáo sư Lý lại đặc biệt nói chuyện riêng với hắn hơn nửa giờ. Ý chính là nói với hắn về tầm quan trọng của việc trao đổi trong nghiên cứu toán học. Nhắc nhở Kiều Dụ tận dụng tối đa chức năng của hộp thư, chỉ cần có ý tưởng thì có thể gửi thư hoặc gọi điện thoại để trao đổi bất cứ lúc nào. Đừng đột nhiên "tấn công" như vậy nữa, vì như thế không tốt cho tim của các giáo sư lắm.
Kiều Dụ vui vẻ đồng ý, nhưng tỉ lệ thực hiện thì chắc vẫn tùy hứng thôi. Chủ yếu là Kiều Dụ phát hiện hình thức tư duy của mình nhiều lúc không cùng chung tuyến với các giáo sư khác, thường hay có linh cảm chợt đến. Đến lúc không có linh cảm thì hắn cũng không móc ra được những kiến giải đặc biệt lợi hại có thể dẫn dắt người khác. Điều này rất sốt ruột… Các đại lão hành động đúng là tiêu chuẩn.
Kiều Dụ vẫn chưa lên kế hoạch cho các hoạt động mùng một tháng năm, thì bên Hoa Thanh đã có một vị tiến sĩ toán học tên là Cảnh Vinh gọi điện thoại cho hắn, sau đó còn thêm Wechat. Viên lão đã toàn quyền ủy thác sư huynh tiến sĩ Hoa Thanh này, trong dịp mùng một tháng năm, dành ra hai ngày đưa hắn đi tham quan các danh thắng ở kinh thành. Thậm chí Viên lão đã sắp xếp xong xuôi những địa điểm nên đến. Đi một lần xem nghi thức chào cờ, sau đó đi dạo một ngày ở Cố cung, sau bữa tối tiện đường ghé qua rạp hát quốc gia lớn bên cạnh xem một buổi kịch. Sau đó nghỉ một ngày, mang Kiều Dụ đi xem Trường Thành. Trưởng bối ban thưởng, không dám từ chối…
Thế là mùng một tháng năm ở lại trường nghỉ ngơi một ngày, đến ngày mùng hai tháng năm, vừa rạng sáng bốn giờ đã có điện thoại gọi Kiều Dụ thức giấc, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản xong, bốn giờ hai mươi khi Kiều Dụ đến cổng trường, chiếc xe đón hắn đã ở đó chờ sẵn. Để tiện cho hành trình của hai người, Viên lão còn đặc biệt bố trí một người tài xế riêng.
"Sư huynh La, xem lễ kéo cờ còn phải dậy sớm vậy à?"
"Chưa sớm đâu, đây là chúng ta không cầu xem kéo cờ ở hàng đầu. Bình thường thì không sao, chứ dịp mùng một tháng năm mà muốn có được vị trí hàng đầu thì phải dậy vào khoảng ba giờ sáng để xếp hàng đó. Nếu ngươi còn buồn ngủ thì ngủ thêm một chút trên xe nhé." Kiều Dụ có rất nhiều cảm xúc. Đối với mấy vị đại lão dậy từ ba giờ sáng đi xem kéo cờ, hắn cảm thấy từ tận đáy lòng kính phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận