Đỉnh Phong Học Phách

Chương 120: Như núi lửa bàn mỹ diệu linh cảm (2)

Học phiệt từ xưa đến nay luôn tồn tại, các loại thao tác càng ở những nơi phát triển càng phổ biến. Người có địa vị cao cũng không hề cấm tiệt những chuyện như vậy, mà là làm sao lợi dụng hiện tượng tất nhiên này để thúc đẩy khoa học phát triển.
Tỷ như tinh anh trị quốc, thông qua nền giáo dục cơ sở, trực tiếp cách ly về mặt vật lý tinh anh và trẻ em bình thường, thực hiện mục tiêu chiến lược phân chia ba, sáu, chín đẳng cấp từ bé.
Phan Kính Nguyên cảm thấy Kiều Dụ có hy vọng trở thành một học phiệt như vậy.
Chỉ là tình huống hiện tại khiến ông cảm thấy xoắn xuýt.
Nhưng hôm nay Phan Kính Nguyên vẫn hạ quyết tâm, thay vì chờ Dennis nghe được những "lời lẽ sai trái" của Kiều Dụ từ người khác, chi bằng ông chủ động báo cáo. Hơn nữa, ông cũng đã nghĩ kỹ phương án xử lý.
Cuối cùng, Dennis cùng mấy vị giáo sư kết thúc thảo luận, hăng hái bước ra khỏi phòng họp, thấy Phan Kính Nguyên đang chờ thì không nhịn được nói đùa: "Sao thế? Phan, chẳng lẽ hôm nay tình hình này vẫn chưa đủ khiến cậu hưng phấn sao? Đừng nóng vội, sau này còn có những hội nghị quan trọng hơn."
Phan Kính Nguyên lắc đầu, sau đó cười nói: "Không có, Dennis, thực tế là hội nghị lần này đã giúp tôi học hỏi được rất nhiều. Chỉ là muốn nói với anh một chuyện... Đúng rồi, anh còn nhớ dự định để tôi duyệt bài luận văn hôm đó không?"
Dennis đáp: "Đương nhiên, bài luận văn hôm đó để lại ấn tượng rất sâu sắc cho tôi. Để bàn về bài luận văn này, tôi còn đặc biệt trao đổi với Schulz, thực tế ông ấy cũng đánh giá bài luận văn này rất cao.
Chỉ là tôi vẫn chưa đưa ra ý kiến thẩm định cuối cùng, cậu biết đấy, tôi muốn đưa ra ý kiến xét duyệt chuyên nghiệp hơn. Tác giả còn trẻ, có lẽ vẫn chưa biết cách xuất bản bài luận văn đẳng cấp như vậy, nên cần chút kiên nhẫn."
Phan Kính Nguyên nói: "Không, anh hiểu lầm rồi, không phải tác giả bài luận văn biết anh là một trong những người thẩm định, nên nhờ tôi thúc giục anh nhanh chóng xét duyệt mà là gần đây cậu ấy cũng rất hứng thú với phỏng đoán Hình học Langlands, hơn nữa còn đưa ra một số nghi vấn về công việc của chúng ta.
Hô... Hai ngày này tôi thực sự luôn suy nghĩ làm sao để trả lời một cách hệ thống những nghi vấn mà cậu ấy đưa ra, để cho cậu ấy một câu trả lời chắc chắn, để cậu ấy không uổng công phí sức vào chuyện này."
"Ồ?" Dennis tỏ ra hứng thú, nói: "Tôi nghe nói, tác giả bài luận văn hôm đó, là Kiều Dụ còn rất trẻ. Đó là Schulz nói với tôi, rõ ràng ông ấy biết một số thông tin mà tôi không biết, nên cậu có thể cho tôi biết Kiều Dụ năm nay bao nhiêu tuổi không?"
"Mười sáu tuổi." Phan Kính Nguyên đáp.
"Mười sáu tuổi?" Dennis nhíu mày, nhìn Phan Kính Nguyên với ánh mắt không thể tin: "Ý cậu là một học sinh mười sáu tuổi, không chỉ độc lập hoàn thành một bài luận văn chất lượng cao và có ý nghĩa trọng đại, mà còn hiểu rõ luận văn của chúng ta, đồng thời đưa ra một số nghi vấn khiến cậu cảm thấy khó trả lời?"
"Tôi biết chuyện này nghe có vẻ khó tin, nhưng sự thật là như vậy." Phan Kính Nguyên khẽ gật đầu, rồi nói thêm: "Chúng tôi đã trao đổi một số vấn đề liên quan đến học thuật, cậu ấy là một người trẻ tuổi rất ham học hỏi, hơn nữa tốc độ học tập rất nhanh.
Khoảng một tuần, cậu ấy đã đưa ra rất nhiều câu hỏi, khiến tôi cảm thấy hơi khó chống đỡ. Còn nhớ những ngày này chúng ta nghiên cứu thảo luận một số vấn đề không? Thực ra phần lớn là do cậu ấy nêu ra đấy."
Dennis há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng không phát ra âm thanh, cuối cùng hỏi với vẻ kinh ngạc: "Được thôi, cậu càng làm tôi thấy hứng thú với chuyện này, nói cho tôi biết, cậu ấy đã đưa ra vấn đề gì mà khiến cậu thấy khó trả lời?"
Cuối cùng cũng đợi được câu này, Phan Kính Nguyên lấy từ trong cặp một tờ tài liệu đã đóng dấu đưa cho Dennis.
Đây là thứ ông đã chuẩn bị trước.
Thực chất, đó là bản dịch tiếng Anh báo cáo của Viên Chính Tâm gửi cho ông, có thêm một số nội dung, chủ yếu là một số câu hỏi về tính nghiêm ngặt của luận văn trong quá trình hai người trao đổi Wechat.
Dennis liếc nhìn Phan Kính Nguyên một cái, sau đó nhận lấy tờ tài liệu, không bước đi nữa mà dừng lại tại chỗ đọc.
Dù sao, những câu hỏi của Kiều Dụ đều không có ví dụ thực tế cụ thể nên không dài lắm, nhưng Dennis vẫn xem rất cẩn thận. Hai người cứ đứng như vậy khoảng năm phút, Dennis mới thu ánh mắt khỏi tờ tài liệu.
Trả lại tài liệu cho Phan Kính Nguyên, Dennis chậm rãi nói: "Nếu như đây thực sự là suy nghĩ của một đứa trẻ mười sáu tuổi sau khi đọc luận văn, thì tôi chỉ có thể nói cậu ấy thiên phú dị bẩm."
Phan Kính Nguyên gật đầu, đáp: "Thực tế là cậu ấy có thiên phú dị bẩm, điều này có thể thấy rõ qua bài luận văn hôm đó. Nghe nói, từ khi cậu ấy quyết định độc lập nghiên cứu vấn đề giới hạn của đường cong có lý trên không gian hoàn mỹ bằng lý thuyết không gian, cho đến khi viết xong bài luận văn, chỉ mất khoảng hai mươi ngày.
Hơn nữa điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, cậu ấy chỉ mới tiếp xúc với tư tưởng toán học của giáo sư Schulz và một loạt công cụ khác trong vòng một tháng đổ lại. Nghe nói cậu ấy nghiên cứu luận văn của Schulz cũng là do một giáo sư khác giới thiệu."
Dennis gật đầu, nếu như đổi chủ đề nghi vấn, có lẽ ông sẽ có hứng thú cùng Phan Kính Nguyên bàn luận thêm về Kiều Dụ.
Nhưng câu hỏi này lại nhắm đúng vào chủ đề của họ.
Dennis lắc đầu, nói: "Câu hỏi của cậu ta thực sự rất thú vị. Chúng ta đều biết kết cấu thống nhất quan trọng như thế nào đối với kết luận của chúng ta. Đây thực sự là một câu hỏi khó phản bác, nhưng không phải là dựa trên sự chặt chẽ của bằng chứng.
Nhiều bài luận văn kết hợp với nhau làm tăng tính phức tạp của việc nghiệm chứng. Để giải thích rằng toàn bộ quá trình chứng minh, các công cụ phân tích hệ thống mà chúng ta sử dụng có thể đảm bảo tính thống nhất nghiêm ngặt của đối tượng hình học thiết kế, cấu trúc đại số và các tính chất liên quan hay không, là một công việc rất phức tạp và to lớn.
Nhưng nói thật, tôi có thể hiểu cảm nhận của cậu. Câu hỏi cậu ấy đặt ra khiến tôi hơi bất an. Nhưng cậu xem, cậu ấy vẫn không thể tìm ra phản lệ. Điều này ít nhất cho thấy rằng lập luận của chúng ta rất chặt chẽ, ít nhất là tương đối chặt chẽ, không dễ tìm ra phản lệ như vậy."
Phan Kính Nguyên cười khổ gật đầu, rồi nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu cậu ấy tìm được thì sao? Ví dụ như trong tương lai tại một thời điểm nào đó?"
Dennis thở dài một hơi, nhún vai nói: "Vậy thì chúng ta chỉ còn cách nghiên cứu và thảo luận lại vấn đề này, xem xét lại toàn bộ quá trình chứng minh trong luận văn. Điều đó có nghĩa là công việc của chúng ta lại phải tiếp tục.
Không thì sao? Ít nhất tôi sẽ không bỏ qua chủ đề này. Chỉ cần giải quyết được trường hợp đặc biệt mà đối phương đưa ra, tôi tin rằng điều này chắc chắn không khó hơn việc chúng ta bắt đầu lại từ đầu! Cậu nói đúng không, Phan?"
Phan Kính Nguyên rất thích sự phóng khoáng của giáo sư Dennis, đó cũng là một trong những lý do trước đây ông một lòng chọn Dennis làm thầy hướng dẫn, thế là ông cũng gật đầu, nói: "Tôi hiểu, tôi cũng sẽ tiếp tục.
Đúng rồi, hai trường đại học hàng đầu Hoa Hạ đặc biệt tổ chức một loạt hội thảo nghiên cứu về phỏng đoán Hình học Langlands. Hai ngày nữa sau khi về nước, tôi cũng sẽ tham gia hội nghị này. Tôi đoán trong hội nghị, Kiều Dụ cũng sẽ nói ra vấn đề của cậu ấy. Anh có lời nào muốn tôi nhắn với cậu ấy không?"
Dennis suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Ban đầu tôi muốn cậu đưa cho cậu ta hộp thư của tôi, để chúng ta có thể trực tiếp trao đổi, có lẽ sẽ rất thú vị. Nhưng cân nhắc đến việc tôi vẫn đang xét duyệt luận văn của cậu ấy, thời điểm này không phù hợp, vẫn nên đợi khi ý kiến xét duyệt cuối cùng của luận văn ra rồi hãy nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận