Đỉnh Phong Học Phách

Chương 118: Khí phách không phấn chấn các thiếu niên (4)

Chương 118: Khí phách không phấn chấn của các thiếu niên (4)
Kiều Dụ ở đây dùng chút bút pháp, hắn không nói cho ba người bạn nhỏ là ngày đó viết văn, lão sư trực tiếp đem cái kết Âu Henri mà ngày đó hắn viết cuối cùng xóa bỏ.
Nhưng trong phòng ngủ vẫn tĩnh lặng.
Thật ra mọi người đều hiểu, muốn đạt đến trình độ của Kiều Dụ, chắc chắn không chỉ cố gắng là đủ, nhưng khi nói đến phần này, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào. Bởi vì bọn họ thật sự chưa từng đối diện với áp lực sinh tồn.
Ít nhất không ai yêu cầu khi đi học còn phải gánh trách nhiệm nuôi gia đình, thậm chí để đảm bảo việc học của bọn họ, gia đình đều cố hết sức cung cấp tài nguyên tốt nhất.
Về phần Dư Vĩ thì nghĩ nhiều hơn.
Trong đầu hắn dần hiện ra tháng tám, lúc được mời tham gia vòng loại Tiểu Lý Ba Ba, đêm thi xong, hai người cùng nhau đi dạo ngắn, Kiều Dụ từng nói, và cả việc hắn hiểu ý nghĩa của câu "Mỗi đêm đều hiến tế tuổi thọ của cha để đổi lấy tài năng toán học kinh người" kia.
Đúng, đêm đó hắn còn nói muốn cùng hắn thi đấu cờ vây cá cược, tâm tình rất phức tạp. Nếu sớm biết những điều này, lúc ấy hắn đã đồng ý rồi.
Không phải là vì lòng trắc ẩn, thực tế Dư Vĩ cũng không phải loại người giàu tình cảm, có thể suy nghĩ cho người khác. Chỉ đơn thuần là cảm thấy nếu lúc đó hắn thua một khoản tiền cho Kiều Dụ, có lẽ tên này sẽ không liều mạng như thế, hắn cũng sẽ không chịu nhiều đả kích như vậy.
"Thật xin lỗi." Một lát sau, Cung Gia Đào khẽ nói một câu xin lỗi.
Giọng không lớn, nhưng trong phòng nghe rất rõ.
"Chuyện này có gì mà phải xin lỗi? Có cha hay không có cha thì tốt, khi còn bé ta không ai quản, cho nên có tuổi thơ rất vui vẻ. Những chuyện như bị bắt nạt, bị người chế giễu mà các người thường nghĩ đến khi còn nhỏ, hết thảy chưa từng xảy ra với ta.
Muốn bắt nạt thì cũng là ta bắt nạt người khác! Mấy đứa nhóc ở khu nhà cũ, đứa nào cũng bị ta đánh qua cả. Bọn chúng không những bị ta đánh bên ngoài, về nhà còn bị đánh nữa. Cũng bởi vì ta từ nhỏ đã quen việc phải cố gắng hơn người khác.
Ông ngoại ta từng nói, trên đời này không có bố thì rất nhiều, phần lớn mọi người chọn oán trời trách đất, xem đó là cái cớ thất bại; chỉ có một số ít xem nó như động lực, càng cố gắng phấn đấu, tranh thủ từng lần thành công.
Đây cũng chính là lý do tại sao người bình thường trên thế giới này nhiều hơn rất nhiều so với người ưu tú. Vì oán trời trách đất quá dễ, còn cố gắng thì quá khó. Giống như lần này, các người thua ta trong một trò chơi, ai nấy đều như muốn nằm vật ra đó, hai ngày thi đều tệ hết cả.
Xem kìa, đó là kiểu tư duy của những người thất bại. Đơn giản chỉ là không chơi thắng ta, rồi đổ lỗi do bị mất tự tin, rồi cứ thế thoải mái chấp nhận sự thật kết quả thi tụt dốc. Cho nên đừng xin lỗi ta, hãy xin lỗi chính các người đi." Kiều Dụ nói một hơi.
Mấy người trong phòng khác không nói làm gì, thực lực của Dư Vĩ và Cung Gia Đào thì hắn vẫn công nhận. Nếu hai người này mà bị đả kích quá mạnh, không vào được top 16 thì đúng là đáng tiếc.
Giống như lời thầy Chu vừa nói, IMO luôn xem trọng thành tích của cả đội hơn.
Sau câu nói đó, lại là một khoảng thời gian dài im lặng.
Nửa ngày, Dư Vĩ mới lên tiếng: "Ta không biết hai người họ thế nào, ta thì không bao giờ viện cớ cho thất bại, hơn nữa mục tiêu ngày hôm đó của ta vẫn không thay đổi, nhất định sẽ đạt được thành tựu như cậu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
Kiều Dụ nghe ra câu nói của Dư Vĩ rất chột dạ, trước đây, giọng của tên này sẽ kiên quyết hơn, mang theo một chút hương vị không thể nghi ngờ, nhưng lần này lại rõ ràng không có, mềm nhũn, hoàn toàn không có sức lực.
Bất quá hắn chỉ nhếch mép cười cười, không vạch trần.
"Không phải, Dư Vĩ, cậu nói cái gì thế! Tớ nói cho cậu biết, hai lần thi tiếp theo tớ sẽ tuyệt đối được điểm tối đa!" Cung Gia Đào bất mãn lầm bầm.
Được thôi, thực tế có thể thấy Cung Gia Đào cũng không thích Dư Vĩ cho lắm.
Bất quá như thế mới là bình thường.
Với tính cách của Dư Vĩ, đi đến đâu cũng sẽ không được yêu thích, nhưng tên này có lẽ cũng chẳng quan tâm mấy.
Mỗi người có một cách sống riêng, chưa kể đến việc Dư Vĩ có tư cách kiêu ngạo đó.
Những người thường xuyên đầu thai đều biết, việc đầu thai chuẩn là một bản sự có từ xưa đến nay, cả ở trong nước và nước ngoài, đó là một loại bản lĩnh mà người bình thường cả đời không học được.
"Đúng đúng đúng, phòng ngủ của bốn người chúng ta nhất định phải chỉnh tề cùng đi Úc. Đời này tớ còn chưa ra nước bao giờ, lần này có thể vào được top 6, coi như có thể thực hiện ước mơ xuất ngoại rồi. Tớ đã tìm video trên mạng rồi, gái Úc nhiều mà lại xinh cực kỳ, đặc biệt là đẹp mắt!"
Cung Gia Đào lập tức phụ họa: "Ừ, năm nay IMO nghỉ dưỡng ở thành phố biển, tớ lên mạng tìm kiếm rồi, ở đó có nhiều bãi biển lắm, tiếc là tháng bảy là mùa đông, nếu đi vào mùa hè thì tốt biết mấy, hè đến biển a, có bikini miễn phí tha hồ mà ngắm, hi hi."
Rõ ràng là bạn học Dư Vĩnh Tuấn đã rất thành công chuyển chủ đề sang một hướng có hơi kỳ quái.
Lũ thiếu niên đầy mỡ thật...
Bất quá chuyện này lại khiến Kiều Dụ rất vui mừng, đều đã bắt đầu thảo luận bikini, vậy chắc không sao nữa rồi, thế là thuận miệng phụ họa vài câu rồi im lặng. Dù sao mảng kiến thức này hắn quả thật tương đối hạn hẹp.
Không thể không nói, dù hai người có chút khác biệt trong những mặt khác, nhưng bọn họ hiểu biết những thứ lặt vặt thật nhiều, làm cho Kiều Dụ cũng phải cảm thán.
Tỉ như, cách dùng tay để nhanh chóng cân nhắc chính xác đáp án nào trong các phương án A, B, C, D, những kiến thức ít ai để ý như vậy, thuộc về những thứ mà Kiều Dụ chưa từng tiếp xúc qua, hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.
Hắn không biết hai người nói đúng hay sai, nhưng khi nghe mỗi người đều có đủ lý lẽ, hơn nữa càng nói càng hứng thú, Kiều Dụ cảm thấy hai người nói đại khái cũng có lý.
Vốn dĩ Kiều Dụ đã chuẩn bị học tập yên tĩnh đến rạng sáng, nhưng tiếc là Dư Vĩ đột nhiên chen vào.
"Ngủ đi."
"Không phải, Dư Vĩ, đừng có mất hứng thế chứ."
"Mất hứng? Hai cậu có lẽ còn chưa từng nắm tay con gái à?"
"Đừng có xúc phạm người khác như vậy, ai mà chưa từng nắm tay con gái? Hồi mẫu giáo ngày nào tớ chả nắm tay đấy!"
"Hồi tiểu học tớ cũng ngày nào cũng nắm!"
"À... quả nhiên là học sinh kém mới nhiều văn phòng phẩm."
"Không phải, nói cứ như cậu lợi hại lắm không bằng?"
"Đúng đó, có phải cậu đang ghen tị vì lý thuyết của tụi tớ phong phú lắm không?"
"Các cậu còn zin không?"
"Thôi đi, vậy thì đã sao? Chẳng lẽ cậu không phải?"
"Đúng vậy, tớ không còn."
Giọng của Dư Vĩ rất bình tĩnh và không lớn, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nhưng trong lúc này lại như tiếng chuông đồng đánh vào tai, vang vọng không dứt. Khiến hai người đang bàn tán rôm rả trở nên trầm mặc.
Ngay cả Kiều Dụ cũng không nhịn được liếc mắt nhìn hướng ẩn sau bóng tối kia một cái.
Phú nhị đại, đúng là đáng ghét!
Rất lâu sau, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Vậy... cảm giác nó thế nào?"
"Cảm giác là: Khoái hoạt thì ngắn ngủi, còn phiền não thì dài lâu." Dư Vĩ bình thản nói.
Kiều Dụ trở mình, nhắm mắt định ngủ, mấy ngày nay hắn thực sự rất mệt. Điều quan trọng nhất là hắn không muốn nghe tên phú nhị đại khoe khoang. Vì câu trả lời kia hắn thấy quá chân thực, người chưa trải qua, không thể có được những cảm xúc chân thực như thế.
Những ngày sau đó không có gì đáng nói. Mọi người quay trở lại nhịp điệu bình thường, ba ngày không cần thi và không có lịch tự học, thầy Chu cùng với các giáo viên đến từ các trường khác tiến hành khai thông tâm lý cho lũ trẻ.
Đây cũng là một trải nghiệm khó có được đối với Chu Lương - trước đây thực sự chưa từng phiền phức như vậy.
Nói chung, đến giai đoạn huấn luyện, những đứa trẻ được đưa đến đây đều rất ít gây lo lắng.
Bởi vì phần lớn bọn chúng đều có mục tiêu rất rõ ràng, và phương hướng phấn đấu cũng rất rõ.
Nhưng chẳng còn cách nào, đời người cứ đủ dài, thể nào cũng sẽ thấy mấy chuyện kỳ lạ.
May mắn thay, mọi người hồi phục không tệ, ba ngày sau thi hai ngày, thành tích đều đạt yêu cầu trước đó. Ít nhất mấy đứa trẻ đã được chú ý từ trước không tụt xuống mức không lọt vào top 10.
Ít nhất đến buổi bế mạc, sẽ có thể tuyên bố một kết quả mà mọi người đều có thể chấp nhận, tin tốt là Dư Vĩnh Tuấn lại một lần nữa may mắn lọt vào top 16, tiến vào giai đoạn hai của huấn luyện đặc biệt.
Thực tế thì đến giai đoạn này, ngoại trừ một phần tư số thí sinh có hy vọng, thì những người khác đều đã có nhận thức rõ ràng về trình độ của bản thân. Có thể lọt vào top 16 hay không, trong lòng sớm đã có câu trả lời. Thậm chí có người vốn chỉ đặt mục tiêu là top 60 của vòng thi trong nước.
Vì vậy, khi bị loại ở giai đoạn này, cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Về phần Kiều Dụ, thì vẫn luôn giữ vững phong độ ổn định như trước đây.
Không ai đi nhấn mạnh việc hắn bốn lần thi đều được điểm tối đa lợi hại như thế nào. Vì đó là điều hiển nhiên rồi. Trái lại, nếu như Kiều Dụ không được điểm tối đa, mọi người có lẽ sẽ nghi ngờ là đề bài sai.
Đúng vậy, sau khi biểu diễn một ván game bên cạnh bàn thi, mà còn bảo đảm được tỷ lệ chính xác một trăm phần trăm, mọi người đã không còn coi hắn là người nữa - mà đó là cầm thú!
Vào ngày cuối cùng, trước khi chia tay, khi chỉ còn hai người, Kiều Dụ đã hỏi một vấn đề mà hắn giấu trong lòng mấy ngày qua.
"Này, Dư Vĩ này, có thật cậu không phải loại người đó không?"
"Cái gì cơ?"
"Làm bộ, chuyện đêm đó đó, đừng giả ngốc!" Kiều Dụ liếc nhìn Dư Vĩ nói.
"À, đêm đó tớ chỉ lừa bọn họ thôi." Dư Vĩ thờ ơ nói.
Kiều Dụ có chút ngoài ý muốn, xác nhận lại: "Lừa bọn họ?"
"Ừm, hai người họ ồn ào quá. Nếu tớ không lừa bọn họ, sẽ rất phiền khi cả đêm cứ nói những chuyện nhàm chán này." Dư Vĩ giải thích.
Kiều Dụ bĩu môi, cảm thấy lời Dư Vĩ nói có vẻ đúng, nhưng hắn vẫn khinh bỉ nói: "Cậu không thành thật."
Dư Vĩ liếc Kiều Dụ một cái nói: "Việc tớ không thành thật không quan trọng, quan trọng là hiệu quả, chỉ cần họ tin là được rồi."
Kiều Dụ cười khẩy: "Sao cậu biết bọn họ nhất định sẽ tin?"
Dư Vĩ rất tự nhiên nói: "Bởi vì con người thường hay tin vào quyền uy một cách mù quáng. Dư Vĩnh Tuấn nói cho Cung Gia Đào tớ là phú nhị đại, họ không biết cuộc sống thực tế của phú nhị đại là như thế nào, cho nên tớ nói gì bọn họ cũng sẽ tin.
Bây giờ cậu cũng là một quyền uy, nếu như cậu nói điều gì đó, họ cũng sẽ tin thôi. Mấu chốt là khi bịa chuyện nhất định phải bình tĩnh, tự nhiên, đừng có bất kỳ sự do dự nào, và không để cho người khác nhìn ra sơ hở."
Những lời này thật có lý, nghe xong Kiều Dụ ngây người ra, sau đó hỏi một câu: "Vậy rốt cuộc cuộc sống của phú nhị đại như thế nào, có thời gian kể cho tớ nghe chút đi."
Dư Vĩ nghiêng đầu nhìn Kiều Dụ bằng ánh mắt dò xét, không nói gì.
Kiều Dụ lập tức giải thích: "Tớ chuẩn bị sẵn cho con trai của tớ sau này. Cậu biết đấy, tớ giỏi giang như vậy, sau này chắc chắn là phú nhất đại, con trai của tớ đương nhiên là phú nhị đại. Tớ cảm thấy việc bồi dưỡng một đứa con trai giống như cậu cũng không tệ."
"Gặp lại!" Dư Vĩ im lặng trước tiên, sau đó lạnh nhạt nói hai từ này, rồi kéo hành lý không quay đầu lại đi về phía cầu thang.
"Cuối tuần sau gặp ở Tinh Thành." Kiều Dụ nói lời tạm biệt bằng một câu chuẩn xác hơn về phía bóng lưng của Dư Vĩ.
Đúng là cuối tuần là gặp lại, vì đợt huấn luyện giai đoạn hai của IMO lại bắt đầu, chọn từ mười lăm người xuất sắc nhất, cuối cùng chỉ có sáu người có tư cách đại diện cho Hoa Hạ đến Úc thi đấu, tận hưởng bãi biển đầy nắng mà hai chàng trai đầy mỡ kia hằng ao ước.
Lúc này tâm tình của Kiều Dụ không hiểu sao rất tốt.
Dù sao sắp được về Tinh Thành rồi, có thể tranh thủ về thăm mẹ một chuyến, cho mẹ một bất ngờ, chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm người ta phấn khích rồi.
PS: Ngày thứ 3 đánh dấu đủ 10 nghìn chữ, đã hoàn thành xong! (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận