Đỉnh Phong Học Phách
Chương 105: Thiếu niên đắc ý, phóng khoáng tự do (4)
Chương 105: Thiếu niên đắc ý, phóng khoáng tự do (4) Trầm mặc ing. . ."Đi xem một chút đi, nếu như là giả, trực tiếp vạch trần hắn, không cần nể mặt mũi."
Trương Thụ Văn: ". . ." . .
Hai giờ rưỡi chiều, Tiết Tùng đã dẫn theo Kiều Dụ đến phòng họp P2 của tòa nhà số 1.
Tuy nói là như vậy, người chủ giảng đáng lẽ phải là người đến sau cùng. Nhưng Tiết Tùng cảm thấy Kiều Dụ đã đủ nhẹ nhõm, quá nuông chiều thì hắn sẽ bay lên trời mà không nhìn rõ bản thân. Nhất là cân nhắc đến việc Kiều Dụ mới mười lăm tuổi, vẫn là nên để hắn dưỡng thành thói quen khiêm tốn.
Hai người ngồi trong phòng họp chưa được năm phút, Trần Trác Dương liền tới.
"Trần sư huynh." Lần này Kiều Dụ chủ động lên tiếng chào hỏi.
Dù sao trong phòng họp nhỏ không có ai, không giống như buổi sáng, khi cậu đến thì trong phòng đã đầy những người lạ, Kiều Dụ ngại, nhưng giờ tình huống này vẫn có thể để cậu thể hiện sự lễ phép của mình.
Trần Trác Dương nhếch miệng, hắn cũng không muốn để ý đến tên nhóc Kiều Dụ này cho lắm. Nhất là khi biết được người chủ chốt buổi thảo luận hôm nay chính là tiểu sư đệ này, có chút khó chịu.
Hắn còn chưa được đãi ngộ này. Đáng ghét nhất là, cái tên nhóc miệng không giữ lại được lại mở hội thảo, còn hắn phải bận trước bận sau.
Trần Trác Dương hỏi một câu: "Ừm, lát nữa ngươi có cần Power Point không?"
"Cảm ơn Trần sư huynh quan tâm, nhưng không cần, không có thời gian làm, hơn nữa ta cũng không biết làm. Lát nữa ta viết trực tiếp lên bảng đen là được rồi. Ồ? Không có bảng đen à, Trần sư huynh, hay là anh cho người mang cái bảng đen đến cho tôi đi? Đặt ở chỗ kia. . ."
Kiều Dụ nhiệt tình chỉ vào chỗ trống ở phía trước.
Trần Trác Dương liếc mắt, thà làm Power Point còn hơn.
"Được rồi, ta biết đặt ở đâu, lát nữa ta gọi nhân viên công tác chuyển đến cho một cái, 90x120 được chứ?"
"Được, phiền phức Trần sư huynh, à đúng, đừng quên cả bút nữa."
Trần Trác Dương nhếch miệng, quay đầu đi.
"Ai, Trần sư huynh cái gì cũng tốt, mỗi tội nghiêm túc quá, cả ngày chẳng thấy anh ấy cười được một lần." Kiều Dụ bình phẩm.
Tiết Tùng ở bên cạnh không nói gì, hắn có thể hiểu cho Trần Trác Dương.
Đổi lại là hắn làm sư huynh của Kiều Dụ, có lẽ cũng sẽ rất phiền khi có một tiểu sư đệ như vậy.
Rất nhanh, lại có vài vị giáo sư vào phòng họp, Trần Trác Dương cũng đã quay lại phòng họp, cũng gánh trách nhiệm của một người sư huynh bắt đầu chủ động giới thiệu với Kiều Dụ: "Kiều Dụ, vị này là giáo sư Chu Dương của trung tâm nghiên cứu, chủ yếu nghiên cứu về topo thấp chiều và hình học đàn. . ."
"Chu giáo sư chào thầy."
"Ngươi là Kiều Dụ đúng không, Điền tiên sinh rất coi trọng ngươi, cố gắng nhé."
"Cảm ơn Chu giáo sư đã động viên."
"Vị này là giáo sư Thái Văn Viễn, chủ yếu nghiên cứu hình học đại số và lý đàn. . ."
"Thái giáo sư chào thầy. . ."
"Giáo sư Sở Duy Hoa, người có thành tựu rất cao trong mảng topo đại số. . ."
Theo sự giới thiệu của Trần Trác Dương, bầu không khí trong phòng họp cũng dần dần quen thuộc hơn. Thật lòng mà nói, các giáo sư vẫn còn rất xa lạ với Kiều Dụ, mọi người đến đây chỉ đơn giản là vì nể mặt Điền Ngôn Chân để tham gia buổi hội thảo này.
Về phần Kiều Dụ, suy nghĩ của cậu đơn giản hơn, lạ lẫm không sao, dù sao lát nữa mọi người sẽ đều hiểu rõ về cậu.
Hơn nữa lại có Trần sư huynh như một công cụ người ở bên cạnh, rất nhanh Kiều Dụ đã làm quen được với tất cả các giáo sư tham gia hội thảo lần này.
Bảng đen di động cũng được nhân viên công tác đẩy vào phòng họp trong lúc mọi người nói chuyện.
Rất nhanh, còn ba phút nữa là bắt đầu hội thảo, Điền Ngôn Chân, Robert và một người nữa mà Kiều Dụ chưa từng gặp cùng nhau bước vào phòng họp.
Kiều Dụ đã ngồi lại vào chỗ của mình, cậu rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong phòng họp đột nhiên có chút ngưng trệ. . .
Không phải Kiều Dụ nhạy cảm, mà là vì biểu hiện của mọi người quá rõ ràng.
Mới nãy còn đang nhỏ giọng thảo luận, kết quả ba người vừa bước vào, mọi người đột nhiên im bặt.
Chẳng lẽ vì có người nước ngoài đến mà mọi người lại đột nhiên giữ trật tự thế sao?
Kiều Dụ quay đầu đang định nói với Tiết Tùng suy nghĩ của mình thì đột nhiên phát hiện Tiết lão đang nhìn biểu cảm của ba người vừa vào với vẻ mặt cũng rất kỳ lạ.
Thế là cậu nhỏ giọng hỏi: "Tiết lão sư, sao thế?"
Tiết Tùng quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói: "Lát nữa em cố gắng mà giảng, đừng có phí cái bàn mà thầy Điền đã dựng lên cho em!"
Kiều Dụ hiểu được ngụ ý trong câu nói này, liền lập tức nhìn sang người lạ kia.
Với cậu thì suy luận rất đơn giản.
Điền đạo đã sớm nói sẽ mời giáo sư Robert đến tham gia buổi hội thảo này, cho nên đó là việc đã định trước, còn Tiết lão lại cường điệu "đừng phí cái bàn thầy Điền đã dựng cho", thì chỉ có thể là địa vị của người lạ này rất lớn.
Bất quá nhìn qua thì cũng chỉ là một ông lão gầy gò nghiêm túc, ngoại trừ có chút khí chất, thì cũng không có gì đặc biệt. . .
Cũng may không có thời gian để Kiều Dụ suy nghĩ lung tung, đạo sư của cậu lại một lần nữa đảm nhiệm vai trò người chủ trì.
"Vô cùng cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi hội thảo ngày hôm nay, đặc biệt cảm ơn giáo sư Robert và giáo sư Trương Thụ Văn đã bớt chút thời gian đến đây chỉ đạo cho học sinh của tôi, Kiều Dụ, về những ý tưởng kỳ diệu trong toán học của nó.
Hôm nay buổi hội thảo chủ yếu sẽ thảo luận vấn đề liên quan đến việc lợi dụng không gian hoàn mỹ, lý thuyết hình thức mô đun, và các công cụ như hình học p-adic để nghiên cứu vấn đề về giới hạn số lượng các điểm hữu tỉ trên đường cong đại số X. Được rồi, Kiều Dụ em có thể bắt đầu phát biểu."
Nói xong, Điền đạo liền ngồi trở về vị trí, Kiều Dụ cũng không hề luống cuống, lập tức đứng lên.
"Cảm ơn các vị giáo sư đã đến tham dự buổi hội thảo lần này, về những ý tưởng chưa hoàn thiện của tôi, tất cả đều đã in ra, đó là cái xấp giấy viết tay ở trên bàn mọi người.
À, còn muốn đặc biệt cảm ơn giáo sư Robert vì bài giảng hôm nay đã gợi mở cho tôi rất nhiều, và cả đạo sư Điền Ngôn Chân vì sự chỉ dẫn của thầy. Cũng như thầy Điền vừa mới nói, gần đây sau khi đọc luận văn của giáo sư Schulz và giáo sư Robert, tôi chợt có một ý tưởng táo bạo."
Kiều Dụ vừa dứt lời, hầu như tất cả mọi người đều cầm lên tập tài liệu trên bàn, nó quá sơ sài, hơn nữa vừa nãy mọi người cũng chỉ vừa mới đến phòng họp trước vài phút, vội vàng hàn huyên thôi, thật sự là chưa ai cầm lên xem kỹ cả.
Ngược lại, Trương Thụ Văn và giáo sư Robert ngồi bên cạnh Điền Ngôn Chân đã cầm lấy quyển sổ sơ sài đó bắt đầu lật xem.
Sau khi Kiều Dụ mở đầu xong thì cậu đã đi vào chủ đề chính.
"Ý tưởng của tôi là dựa vào lý thuyết không gian hoàn hảo mà giáo sư Peter Schulz đã xây dựng, lợi dụng lý thuyết hình thức mô đun, hình học p-adic và phạm trù đối đồng điệu lượng tử để suy luận ra biểu thức chặn trên các điểm hữu tỉ trên đường cong đại số.
Để làm được điều này, đầu tiên chúng ta cần xem xét bối cảnh hình học của đường cong X, đặc biệt là genus của nó, g(X). Genus là một bất biến topo quan trọng, nó thể hiện tính chất phức tạp của hình học đường cong. Đối với đường cong genus g=1, định lý Faltings cho chúng ta biết số lượng điểm hữu tỉ là hữu hạn.
Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, bởi vì chúng ta đều mong muốn có được một chặn trên cụ thể. Dựa vào phân tích hình học thì genus càng cao, tính chất phức tạp của đường cong đại số càng tăng, điều này đồng nghĩa với số lượng điểm hữu tỉ tương đối giảm bớt. Cho nên tôi phỏng đoán sơ bộ rằng: N(X) ≤ C(g).
Sau đây tôi sẽ chứng minh kết quả này theo một vài suy nghĩ, mặc dù tôi cho rằng kết quả này là đúng, nhưng công thức cụ thể cho hằng số C thì tôi tạm thời chưa chứng minh ra được, nhưng tôi nghĩ đến vài phương pháp rất hay để suy luận kết quả của hằng số C.
Chỉ là các phương pháp này vẫn chưa thể chứng minh, cho nên hi vọng các thầy có thể cho tôi chút gợi ý. Đầu tiên, chúng ta đưa vào không gian mô đun, giả sử X là một đường cong đại số có genus là g, không gian mô đun của nó, Mg, tham số hóa tất cả các đường cong có genus là g.
Vì hình thức mô đun liên quan mật thiết đến không gian mô đun, cho nên ta xem như việc định nghĩa một vài hàm số trên không gian mô đun, chúng cung cấp ràng buộc hình học đối với độ phức tạp của đường cong. Vậy, giả sử bậc của hình thức mô đun là k, chúng ta lại giả định tồn tại một hằng số A1, để cho: N(X) ≤ C1(g,k) = A1gk^α . . ."
Bên dưới, tất cả các giáo sư trong phòng họp đã thu hồi sự thả lỏng trước đó, thần sắc bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn.
Nói về người duy nhất mà biểu cảm không có gì thay đổi, có lẽ chỉ có Điền Ngôn Chân và Tiết Tùng.
Trần Trác Dương ngồi ở phía sau có thể chứng minh điều này.
Hắn không có hứng thú gì với nội dung Kiều Dụ đang giảng, nên dồn sự chú ý nhiều hơn vào nét mặt của đạo sư và hai vị đại ngưu đối diện.
Rõ ràng, Điền đạo rất thả lỏng, chỉ im lặng nhìn Kiều Dụ viết trên bảng, hai vị đại lão bên cạnh ông, một người nhíu chặt mày, người còn lại thì đã cầm bút lên bắt đầu nguệch ngoạc bên cạnh bản thảo. . .
Trần Trác Dương cảm thấy tâm tình có chút sụp đổ. . .
Không phải chứ, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc đấy à? Chẳng lẽ không phải Điền đạo cứ cố ép tiểu sư đệ cho mọi người quen mặt sao, một thứ đồ chưa chứng minh được như này mà mọi người cũng chấp nhận?
Đúng vậy, Trần Trác Dương biết được chiều hôm nay có hội thảo này thì hắn thật sự cảm thấy Điền đạo chỉ muốn cho tiểu sư đệ quen mặt mọi người thôi. Dù sao Điền đạo cũng nói, những thứ này của Kiều Dụ vẫn chỉ là ý tưởng. . .
Có ai nhắm vào ý tưởng mà làm như vậy? Trần Trác Dương thậm chí cảm thấy Điền đạo quá nóng vội, dù sao tiểu sư đệ này mới mười lăm tuổi! Tuy rằng có thể tham gia CMO còn giành giải nhất, chứng minh kiến thức cấp ba nắm chắc, nhưng chưa biết là có đụng đến kiến thức đại học hay không, hắn biết nghiên cứu khoa học cái gì chứ!
Hắn thậm chí còn cảm thấy Kiều Dụ hiểu được luận văn của Peter · Phil đều là đang nói mơ. Nhưng bây giờ xem biểu hiện của các giáo sư thì hoàn toàn không phải chuyện đó, vì có thể nhìn thấy mọi người thật sự bắt đầu suy tư. . .
Mẹ nó, tiểu sư đệ này thật sự muốn nghịch thiên sao?
Càng khiến hắn tuyệt vọng là Kiều Dụ trên bục giảng chẳng những không hề luống cuống mà còn càng giảng càng hăng hái, vì rất nhiều giáo sư đã bắt đầu chăm chú nhìn cậu viết bảng, chờ một chút, vị giáo sư Robert kia thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp lại nội dung cậu viết.
" . . Đến bước này, chúng ta có thể đưa vào trường số p-adic và lý thuyết đồng điệu của Schulz, chúng ta biết rằng đối với mỗi số nguyên tố p, các tính chất đồng điều étale có thể giới hạn sự phân bố cục bộ của các điểm hữu tỉ trên đường cong.
Vậy nên căn cứ vào lý thuyết Hodge p-adic của Schulz, chúng ta có thể suy ra bất đẳng thức dưới đây: N(X) ≤ C2(g, p) = A2g2log(p). Ở đây có một điểm rất quan trọng, tính chất cốt lõi của lý thuyết Hodge p-adic của Schulz là tính chất hoàn hảo.
Cho nên, nếu chúng ta suy luận bất đẳng thức này có hiệu lực thì có thể xuất phát từ tính chất cục bộ của đường cong để suy luận ra sự giới hạn hình học trên toàn cục. Cho nên, chúng ta cần chứng minh bất đẳng thức này có thành lập hay không, vì vậy dưới sự hướng dẫn của thầy Điền, tôi đã nghĩ ra một cách, đó là đưa vào phạm trù đối đồng điệu lượng tử. . ."
Trong nửa giờ này, Trần Trác Dương chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Vì trong toàn bộ phòng họp chỉ có hai học sinh của Điền đạo ở đó, một người thì đứng trên bục chậm rãi trình bày, một người thì đã không hiểu được sư đệ mình rốt cuộc đang nói cái gì. . .
Đã vậy, phòng họp còn yên tĩnh đáng sợ, thậm chí không có bất kỳ tiếng thảo luận nào, tất cả mọi người hết sức chăm chú nhìn Kiều Dụ viết trên bảng.
Bao gồm cả ba vị đại lão mà tuyệt đại đa số các giáo sư trong phòng họp cũng chỉ có thể ngưỡng vọng ở giới toán học.
Cuối cùng thì Kiều Dụ cũng giảng xong. . .
"Trên đây là toàn bộ mạch suy nghĩ của tôi, vấn đề ở chỗ là tôi vẫn chưa thể xử lý được các hằng số đã đặt ra trong thiết lập và các chứng minh logic hoàn chỉnh với các công cụ cụ thể, nhưng tôi cảm thấy đây cũng là một hướng nghiên cứu mới, vì một khi chúng ta đưa ra được kết quả của hằng số C thì sẽ có thể dự đoán trực tiếp được chặn trên số lượng các điểm hữu tỉ của đường cong tương ứng."
Khi giọng nói của Kiều Dụ cuối cùng cũng tan vào trong không khí, Trần Trác Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Nhưng phòng họp im lặng lại khiến hắn căng thẳng trở lại.
Không phải chứ, các giáo sư, các người không định nói gì sao?
Ai nấy đều là người trưởng thành đừng có nhìn tiểu sư đệ mà bày ra cái bộ dạng không thể tin nổi được không? Nó mới mười lăm tuổi đấy, bây giờ phải là lúc tiếp thu giáo dục mang tính công kích mới đúng chứ! Mọi người lúc này đáng lẽ phải hung hăng chỉ trích ý tưởng của nó chứ!
Trần Trác Dương hung dữ nghĩ thầm trong lòng, nhưng khi hắn thấy Điền đạo dẫn đầu giơ tay vỗ tay thì hắn cũng chỉ có thể phối hợp giơ tay lên vỗ tay theo.
"Ba ba ba . . ."
Tiếng vỗ tay thưa thớt dường như khiến các giáo sư giật mình phản ứng lại, trong phòng họp lập tức tràn ngập tiếng vỗ tay.
Cũng may không có nhiều người, chỉ kéo dài khoảng mấy chục giây là tiếng vỗ tay đã ngừng, sau đó Trần Trác Dương cuối cùng cũng nghe thấy những âm thanh bình thường.
"Tôi có một vấn đề, Kiều Dụ, bộ phận thứ ba của cậu, tại sao không trực tiếp sử dụng định lý Riemann-Roch?" Trần Trác Dương nhìn thấy Trương Thụ Văn ở đối diện mặt nghiêm túc, quả nhiên đại giáo sư chính là uy phong!
"À? Định lý Riemann-Roch là cái gì ạ?" Kiều Dụ tràn đầy tò mò hỏi ngược lại.
Mọi người phản ứng khác nhau.
Ví dụ, Kiều Dụ đứng đó lộ ra vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, nhưng sư phụ trên danh nghĩa của cậu, Tiết lão sư, cảm thấy rất xấu hổ, mặt "bá" một cái đã đỏ lên.
Về phần các giáo sư khác, bao gồm cả Robert Greene, đều rất mờ mịt, có lẽ là không hiểu được vì sao vừa mới một tên nhóc lưu loát trình bày về đường cong đại số trong nửa tiếng lại không biết định lý quan trọng này trong hình học đại số và hình học phức.
Còn Điền Ngôn Chân thì mặt không đổi sắc, ngữ khí ôn hòa giải thích: "Giáo sư Trương, như tôi đã nói trước đó, Kiều Dụ mới mười lăm tuổi, nó là người kế thừa mà tôi phát hiện ở CMO, vẫn chưa được tiếp nhận nền giáo dục đại học hoàn chỉnh, cho nên kiến thức toán học khá rời rạc, thầy có thể trực tiếp chỉ dạy cho nó."
Giới thiệu cho mọi người một quyển sách, bấm vào đường link bên dưới là được, lấy kết quả làm nguyên nhân, một tác phẩm xuất sắc!
PS: Ngày thứ hai mươi điểm danh hoàn thành với vạn chữ!
Cảm ơn bạn đọc 20240903120210936 đã khen thưởng cổ vũ!
Trương Thụ Văn: ". . ." . .
Hai giờ rưỡi chiều, Tiết Tùng đã dẫn theo Kiều Dụ đến phòng họp P2 của tòa nhà số 1.
Tuy nói là như vậy, người chủ giảng đáng lẽ phải là người đến sau cùng. Nhưng Tiết Tùng cảm thấy Kiều Dụ đã đủ nhẹ nhõm, quá nuông chiều thì hắn sẽ bay lên trời mà không nhìn rõ bản thân. Nhất là cân nhắc đến việc Kiều Dụ mới mười lăm tuổi, vẫn là nên để hắn dưỡng thành thói quen khiêm tốn.
Hai người ngồi trong phòng họp chưa được năm phút, Trần Trác Dương liền tới.
"Trần sư huynh." Lần này Kiều Dụ chủ động lên tiếng chào hỏi.
Dù sao trong phòng họp nhỏ không có ai, không giống như buổi sáng, khi cậu đến thì trong phòng đã đầy những người lạ, Kiều Dụ ngại, nhưng giờ tình huống này vẫn có thể để cậu thể hiện sự lễ phép của mình.
Trần Trác Dương nhếch miệng, hắn cũng không muốn để ý đến tên nhóc Kiều Dụ này cho lắm. Nhất là khi biết được người chủ chốt buổi thảo luận hôm nay chính là tiểu sư đệ này, có chút khó chịu.
Hắn còn chưa được đãi ngộ này. Đáng ghét nhất là, cái tên nhóc miệng không giữ lại được lại mở hội thảo, còn hắn phải bận trước bận sau.
Trần Trác Dương hỏi một câu: "Ừm, lát nữa ngươi có cần Power Point không?"
"Cảm ơn Trần sư huynh quan tâm, nhưng không cần, không có thời gian làm, hơn nữa ta cũng không biết làm. Lát nữa ta viết trực tiếp lên bảng đen là được rồi. Ồ? Không có bảng đen à, Trần sư huynh, hay là anh cho người mang cái bảng đen đến cho tôi đi? Đặt ở chỗ kia. . ."
Kiều Dụ nhiệt tình chỉ vào chỗ trống ở phía trước.
Trần Trác Dương liếc mắt, thà làm Power Point còn hơn.
"Được rồi, ta biết đặt ở đâu, lát nữa ta gọi nhân viên công tác chuyển đến cho một cái, 90x120 được chứ?"
"Được, phiền phức Trần sư huynh, à đúng, đừng quên cả bút nữa."
Trần Trác Dương nhếch miệng, quay đầu đi.
"Ai, Trần sư huynh cái gì cũng tốt, mỗi tội nghiêm túc quá, cả ngày chẳng thấy anh ấy cười được một lần." Kiều Dụ bình phẩm.
Tiết Tùng ở bên cạnh không nói gì, hắn có thể hiểu cho Trần Trác Dương.
Đổi lại là hắn làm sư huynh của Kiều Dụ, có lẽ cũng sẽ rất phiền khi có một tiểu sư đệ như vậy.
Rất nhanh, lại có vài vị giáo sư vào phòng họp, Trần Trác Dương cũng đã quay lại phòng họp, cũng gánh trách nhiệm của một người sư huynh bắt đầu chủ động giới thiệu với Kiều Dụ: "Kiều Dụ, vị này là giáo sư Chu Dương của trung tâm nghiên cứu, chủ yếu nghiên cứu về topo thấp chiều và hình học đàn. . ."
"Chu giáo sư chào thầy."
"Ngươi là Kiều Dụ đúng không, Điền tiên sinh rất coi trọng ngươi, cố gắng nhé."
"Cảm ơn Chu giáo sư đã động viên."
"Vị này là giáo sư Thái Văn Viễn, chủ yếu nghiên cứu hình học đại số và lý đàn. . ."
"Thái giáo sư chào thầy. . ."
"Giáo sư Sở Duy Hoa, người có thành tựu rất cao trong mảng topo đại số. . ."
Theo sự giới thiệu của Trần Trác Dương, bầu không khí trong phòng họp cũng dần dần quen thuộc hơn. Thật lòng mà nói, các giáo sư vẫn còn rất xa lạ với Kiều Dụ, mọi người đến đây chỉ đơn giản là vì nể mặt Điền Ngôn Chân để tham gia buổi hội thảo này.
Về phần Kiều Dụ, suy nghĩ của cậu đơn giản hơn, lạ lẫm không sao, dù sao lát nữa mọi người sẽ đều hiểu rõ về cậu.
Hơn nữa lại có Trần sư huynh như một công cụ người ở bên cạnh, rất nhanh Kiều Dụ đã làm quen được với tất cả các giáo sư tham gia hội thảo lần này.
Bảng đen di động cũng được nhân viên công tác đẩy vào phòng họp trong lúc mọi người nói chuyện.
Rất nhanh, còn ba phút nữa là bắt đầu hội thảo, Điền Ngôn Chân, Robert và một người nữa mà Kiều Dụ chưa từng gặp cùng nhau bước vào phòng họp.
Kiều Dụ đã ngồi lại vào chỗ của mình, cậu rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong phòng họp đột nhiên có chút ngưng trệ. . .
Không phải Kiều Dụ nhạy cảm, mà là vì biểu hiện của mọi người quá rõ ràng.
Mới nãy còn đang nhỏ giọng thảo luận, kết quả ba người vừa bước vào, mọi người đột nhiên im bặt.
Chẳng lẽ vì có người nước ngoài đến mà mọi người lại đột nhiên giữ trật tự thế sao?
Kiều Dụ quay đầu đang định nói với Tiết Tùng suy nghĩ của mình thì đột nhiên phát hiện Tiết lão đang nhìn biểu cảm của ba người vừa vào với vẻ mặt cũng rất kỳ lạ.
Thế là cậu nhỏ giọng hỏi: "Tiết lão sư, sao thế?"
Tiết Tùng quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói: "Lát nữa em cố gắng mà giảng, đừng có phí cái bàn mà thầy Điền đã dựng lên cho em!"
Kiều Dụ hiểu được ngụ ý trong câu nói này, liền lập tức nhìn sang người lạ kia.
Với cậu thì suy luận rất đơn giản.
Điền đạo đã sớm nói sẽ mời giáo sư Robert đến tham gia buổi hội thảo này, cho nên đó là việc đã định trước, còn Tiết lão lại cường điệu "đừng phí cái bàn thầy Điền đã dựng cho", thì chỉ có thể là địa vị của người lạ này rất lớn.
Bất quá nhìn qua thì cũng chỉ là một ông lão gầy gò nghiêm túc, ngoại trừ có chút khí chất, thì cũng không có gì đặc biệt. . .
Cũng may không có thời gian để Kiều Dụ suy nghĩ lung tung, đạo sư của cậu lại một lần nữa đảm nhiệm vai trò người chủ trì.
"Vô cùng cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi hội thảo ngày hôm nay, đặc biệt cảm ơn giáo sư Robert và giáo sư Trương Thụ Văn đã bớt chút thời gian đến đây chỉ đạo cho học sinh của tôi, Kiều Dụ, về những ý tưởng kỳ diệu trong toán học của nó.
Hôm nay buổi hội thảo chủ yếu sẽ thảo luận vấn đề liên quan đến việc lợi dụng không gian hoàn mỹ, lý thuyết hình thức mô đun, và các công cụ như hình học p-adic để nghiên cứu vấn đề về giới hạn số lượng các điểm hữu tỉ trên đường cong đại số X. Được rồi, Kiều Dụ em có thể bắt đầu phát biểu."
Nói xong, Điền đạo liền ngồi trở về vị trí, Kiều Dụ cũng không hề luống cuống, lập tức đứng lên.
"Cảm ơn các vị giáo sư đã đến tham dự buổi hội thảo lần này, về những ý tưởng chưa hoàn thiện của tôi, tất cả đều đã in ra, đó là cái xấp giấy viết tay ở trên bàn mọi người.
À, còn muốn đặc biệt cảm ơn giáo sư Robert vì bài giảng hôm nay đã gợi mở cho tôi rất nhiều, và cả đạo sư Điền Ngôn Chân vì sự chỉ dẫn của thầy. Cũng như thầy Điền vừa mới nói, gần đây sau khi đọc luận văn của giáo sư Schulz và giáo sư Robert, tôi chợt có một ý tưởng táo bạo."
Kiều Dụ vừa dứt lời, hầu như tất cả mọi người đều cầm lên tập tài liệu trên bàn, nó quá sơ sài, hơn nữa vừa nãy mọi người cũng chỉ vừa mới đến phòng họp trước vài phút, vội vàng hàn huyên thôi, thật sự là chưa ai cầm lên xem kỹ cả.
Ngược lại, Trương Thụ Văn và giáo sư Robert ngồi bên cạnh Điền Ngôn Chân đã cầm lấy quyển sổ sơ sài đó bắt đầu lật xem.
Sau khi Kiều Dụ mở đầu xong thì cậu đã đi vào chủ đề chính.
"Ý tưởng của tôi là dựa vào lý thuyết không gian hoàn hảo mà giáo sư Peter Schulz đã xây dựng, lợi dụng lý thuyết hình thức mô đun, hình học p-adic và phạm trù đối đồng điệu lượng tử để suy luận ra biểu thức chặn trên các điểm hữu tỉ trên đường cong đại số.
Để làm được điều này, đầu tiên chúng ta cần xem xét bối cảnh hình học của đường cong X, đặc biệt là genus của nó, g(X). Genus là một bất biến topo quan trọng, nó thể hiện tính chất phức tạp của hình học đường cong. Đối với đường cong genus g=1, định lý Faltings cho chúng ta biết số lượng điểm hữu tỉ là hữu hạn.
Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, bởi vì chúng ta đều mong muốn có được một chặn trên cụ thể. Dựa vào phân tích hình học thì genus càng cao, tính chất phức tạp của đường cong đại số càng tăng, điều này đồng nghĩa với số lượng điểm hữu tỉ tương đối giảm bớt. Cho nên tôi phỏng đoán sơ bộ rằng: N(X) ≤ C(g).
Sau đây tôi sẽ chứng minh kết quả này theo một vài suy nghĩ, mặc dù tôi cho rằng kết quả này là đúng, nhưng công thức cụ thể cho hằng số C thì tôi tạm thời chưa chứng minh ra được, nhưng tôi nghĩ đến vài phương pháp rất hay để suy luận kết quả của hằng số C.
Chỉ là các phương pháp này vẫn chưa thể chứng minh, cho nên hi vọng các thầy có thể cho tôi chút gợi ý. Đầu tiên, chúng ta đưa vào không gian mô đun, giả sử X là một đường cong đại số có genus là g, không gian mô đun của nó, Mg, tham số hóa tất cả các đường cong có genus là g.
Vì hình thức mô đun liên quan mật thiết đến không gian mô đun, cho nên ta xem như việc định nghĩa một vài hàm số trên không gian mô đun, chúng cung cấp ràng buộc hình học đối với độ phức tạp của đường cong. Vậy, giả sử bậc của hình thức mô đun là k, chúng ta lại giả định tồn tại một hằng số A1, để cho: N(X) ≤ C1(g,k) = A1gk^α . . ."
Bên dưới, tất cả các giáo sư trong phòng họp đã thu hồi sự thả lỏng trước đó, thần sắc bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn.
Nói về người duy nhất mà biểu cảm không có gì thay đổi, có lẽ chỉ có Điền Ngôn Chân và Tiết Tùng.
Trần Trác Dương ngồi ở phía sau có thể chứng minh điều này.
Hắn không có hứng thú gì với nội dung Kiều Dụ đang giảng, nên dồn sự chú ý nhiều hơn vào nét mặt của đạo sư và hai vị đại ngưu đối diện.
Rõ ràng, Điền đạo rất thả lỏng, chỉ im lặng nhìn Kiều Dụ viết trên bảng, hai vị đại lão bên cạnh ông, một người nhíu chặt mày, người còn lại thì đã cầm bút lên bắt đầu nguệch ngoạc bên cạnh bản thảo. . .
Trần Trác Dương cảm thấy tâm tình có chút sụp đổ. . .
Không phải chứ, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc đấy à? Chẳng lẽ không phải Điền đạo cứ cố ép tiểu sư đệ cho mọi người quen mặt sao, một thứ đồ chưa chứng minh được như này mà mọi người cũng chấp nhận?
Đúng vậy, Trần Trác Dương biết được chiều hôm nay có hội thảo này thì hắn thật sự cảm thấy Điền đạo chỉ muốn cho tiểu sư đệ quen mặt mọi người thôi. Dù sao Điền đạo cũng nói, những thứ này của Kiều Dụ vẫn chỉ là ý tưởng. . .
Có ai nhắm vào ý tưởng mà làm như vậy? Trần Trác Dương thậm chí cảm thấy Điền đạo quá nóng vội, dù sao tiểu sư đệ này mới mười lăm tuổi! Tuy rằng có thể tham gia CMO còn giành giải nhất, chứng minh kiến thức cấp ba nắm chắc, nhưng chưa biết là có đụng đến kiến thức đại học hay không, hắn biết nghiên cứu khoa học cái gì chứ!
Hắn thậm chí còn cảm thấy Kiều Dụ hiểu được luận văn của Peter · Phil đều là đang nói mơ. Nhưng bây giờ xem biểu hiện của các giáo sư thì hoàn toàn không phải chuyện đó, vì có thể nhìn thấy mọi người thật sự bắt đầu suy tư. . .
Mẹ nó, tiểu sư đệ này thật sự muốn nghịch thiên sao?
Càng khiến hắn tuyệt vọng là Kiều Dụ trên bục giảng chẳng những không hề luống cuống mà còn càng giảng càng hăng hái, vì rất nhiều giáo sư đã bắt đầu chăm chú nhìn cậu viết bảng, chờ một chút, vị giáo sư Robert kia thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp lại nội dung cậu viết.
" . . Đến bước này, chúng ta có thể đưa vào trường số p-adic và lý thuyết đồng điệu của Schulz, chúng ta biết rằng đối với mỗi số nguyên tố p, các tính chất đồng điều étale có thể giới hạn sự phân bố cục bộ của các điểm hữu tỉ trên đường cong.
Vậy nên căn cứ vào lý thuyết Hodge p-adic của Schulz, chúng ta có thể suy ra bất đẳng thức dưới đây: N(X) ≤ C2(g, p) = A2g2log(p). Ở đây có một điểm rất quan trọng, tính chất cốt lõi của lý thuyết Hodge p-adic của Schulz là tính chất hoàn hảo.
Cho nên, nếu chúng ta suy luận bất đẳng thức này có hiệu lực thì có thể xuất phát từ tính chất cục bộ của đường cong để suy luận ra sự giới hạn hình học trên toàn cục. Cho nên, chúng ta cần chứng minh bất đẳng thức này có thành lập hay không, vì vậy dưới sự hướng dẫn của thầy Điền, tôi đã nghĩ ra một cách, đó là đưa vào phạm trù đối đồng điệu lượng tử. . ."
Trong nửa giờ này, Trần Trác Dương chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Vì trong toàn bộ phòng họp chỉ có hai học sinh của Điền đạo ở đó, một người thì đứng trên bục chậm rãi trình bày, một người thì đã không hiểu được sư đệ mình rốt cuộc đang nói cái gì. . .
Đã vậy, phòng họp còn yên tĩnh đáng sợ, thậm chí không có bất kỳ tiếng thảo luận nào, tất cả mọi người hết sức chăm chú nhìn Kiều Dụ viết trên bảng.
Bao gồm cả ba vị đại lão mà tuyệt đại đa số các giáo sư trong phòng họp cũng chỉ có thể ngưỡng vọng ở giới toán học.
Cuối cùng thì Kiều Dụ cũng giảng xong. . .
"Trên đây là toàn bộ mạch suy nghĩ của tôi, vấn đề ở chỗ là tôi vẫn chưa thể xử lý được các hằng số đã đặt ra trong thiết lập và các chứng minh logic hoàn chỉnh với các công cụ cụ thể, nhưng tôi cảm thấy đây cũng là một hướng nghiên cứu mới, vì một khi chúng ta đưa ra được kết quả của hằng số C thì sẽ có thể dự đoán trực tiếp được chặn trên số lượng các điểm hữu tỉ của đường cong tương ứng."
Khi giọng nói của Kiều Dụ cuối cùng cũng tan vào trong không khí, Trần Trác Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Nhưng phòng họp im lặng lại khiến hắn căng thẳng trở lại.
Không phải chứ, các giáo sư, các người không định nói gì sao?
Ai nấy đều là người trưởng thành đừng có nhìn tiểu sư đệ mà bày ra cái bộ dạng không thể tin nổi được không? Nó mới mười lăm tuổi đấy, bây giờ phải là lúc tiếp thu giáo dục mang tính công kích mới đúng chứ! Mọi người lúc này đáng lẽ phải hung hăng chỉ trích ý tưởng của nó chứ!
Trần Trác Dương hung dữ nghĩ thầm trong lòng, nhưng khi hắn thấy Điền đạo dẫn đầu giơ tay vỗ tay thì hắn cũng chỉ có thể phối hợp giơ tay lên vỗ tay theo.
"Ba ba ba . . ."
Tiếng vỗ tay thưa thớt dường như khiến các giáo sư giật mình phản ứng lại, trong phòng họp lập tức tràn ngập tiếng vỗ tay.
Cũng may không có nhiều người, chỉ kéo dài khoảng mấy chục giây là tiếng vỗ tay đã ngừng, sau đó Trần Trác Dương cuối cùng cũng nghe thấy những âm thanh bình thường.
"Tôi có một vấn đề, Kiều Dụ, bộ phận thứ ba của cậu, tại sao không trực tiếp sử dụng định lý Riemann-Roch?" Trần Trác Dương nhìn thấy Trương Thụ Văn ở đối diện mặt nghiêm túc, quả nhiên đại giáo sư chính là uy phong!
"À? Định lý Riemann-Roch là cái gì ạ?" Kiều Dụ tràn đầy tò mò hỏi ngược lại.
Mọi người phản ứng khác nhau.
Ví dụ, Kiều Dụ đứng đó lộ ra vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, nhưng sư phụ trên danh nghĩa của cậu, Tiết lão sư, cảm thấy rất xấu hổ, mặt "bá" một cái đã đỏ lên.
Về phần các giáo sư khác, bao gồm cả Robert Greene, đều rất mờ mịt, có lẽ là không hiểu được vì sao vừa mới một tên nhóc lưu loát trình bày về đường cong đại số trong nửa tiếng lại không biết định lý quan trọng này trong hình học đại số và hình học phức.
Còn Điền Ngôn Chân thì mặt không đổi sắc, ngữ khí ôn hòa giải thích: "Giáo sư Trương, như tôi đã nói trước đó, Kiều Dụ mới mười lăm tuổi, nó là người kế thừa mà tôi phát hiện ở CMO, vẫn chưa được tiếp nhận nền giáo dục đại học hoàn chỉnh, cho nên kiến thức toán học khá rời rạc, thầy có thể trực tiếp chỉ dạy cho nó."
Giới thiệu cho mọi người một quyển sách, bấm vào đường link bên dưới là được, lấy kết quả làm nguyên nhân, một tác phẩm xuất sắc!
PS: Ngày thứ hai mươi điểm danh hoàn thành với vạn chữ!
Cảm ơn bạn đọc 20240903120210936 đã khen thưởng cổ vũ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận