Đỉnh Phong Học Phách

Chương 119: Đám đạo sư yên lặng nỗ lực (4)

Chương 119: Đám đạo sư lặng lẽ nỗ lực (4)
“Thời gian lần này định sau tiết Thanh Minh, giáo sư Phan của tổ đề tài khi đó mới có thể về.”
Điền Ngôn Chân hỏi: “Không thành vấn đề. Thời gian cụ thể ngài sắp xếp, bên ta sẽ thông báo trước, xem còn có thể mời được vị giáo sư nào khác đến tham gia không. Đúng rồi, giáo sư Phan có thể mời được giáo sư Dennis đến không?”
“Khó đấy, Dennis và Sam chắc sẽ không có hảo cảm gì với ý tưởng của Kiều Dụ. Nhưng có thể hỏi giáo sư Princeton Ai Phất xem có thời gian không, ông ấy có chuyên môn sâu về lý luận biểu diễn hình học và lý thuyết Hodge p-adic, để ông ấy đến giúp đưa ra phán đoán, chắc sẽ rất có ích cho Kiều Dụ.”
“Vậy để ngài đứng ra mời hay là?”
“Giáo sư Ai Phất để ta mời đi. Đúng rồi, cậu và giáo sư Phỉ Lợi Tư cùng một hội đồng giám khảo giải thưởng Abel, chắc hẳn khá quen thuộc. Ông ấy luôn nghiên cứu về chứng minh giả thuyết Lãng Lan Tư trong hình học, nếu mời được ông ấy tới, chắc chắn sẽ trợ giúp lớn hơn.”
“Được, tôi sẽ gửi mail cho ông ấy ngay, nếu ông ấy không có việc gì đặc biệt thì chắc sẽ đến tham gia được. Nhưng ngài phải chốt thời gian trước đã.”
“Cậu đợi chút...ừm, mùng 5 tháng 4 đến mùng 8 tháng 4 đi, vừa đúng hai ngày cuối tuần.”
“Được rồi. Bên tôi có tin tức gì sẽ liên lạc với ngài ngay.”
“Ừ.”
“Viên lão, tôi cúp máy đây.”
“Tút tút tút...”
Điền Ngôn Chân cười tự giễu, người lớn tuổi vẫn là tính cách dứt khoát như vậy, cúp điện thoại quả là gọn gàng.
Nhưng không sao, ít nhất bây giờ mục tiêu của mọi người đều nhất trí.
Cúp điện thoại, Điền Ngôn Chân mở Wechat, định gửi tin cho Kiều Dụ nhưng nghĩ lại thì thôi.
Chờ sắp xếp xong xuôi chuỗi hội nghị này rồi hãy nói.
Hơn nữa đối diện còn có sư gia gia của Kiều Dụ nữa... Đã quyết định làm ở Hoa Thanh rồi, thì cứ để đối phương bán cái tốt vậy, chuyện này không cần thiết phải tranh giành. Với sự thông minh của Kiều Dụ, trong lòng cậu ấy tự nhiên sẽ có sự cân nhắc.

Đồng chí Kiều Dụ ‘trong lòng có sự cân nhắc’ sau khi ngồi tàu cao tốc sáu tiếng, cuối cùng cũng đã về đến nhà.
Ngày thứ hai của đợt tập huấn mới làm thủ tục nhập học, Kiều Dụ đi theo đội trưởng là để tranh thủ về nhà sớm hơn một chút.
Yêu cầu nhỏ nhặt này Chu Lương đương nhiên không thể không đồng ý, thậm chí vì an toàn mà còn cử người đưa Kiều Dụ đến tận cổng khu chung cư rồi mới rời đi. Dù Kiều Dụ thấy việc này hoàn toàn là vẽ rắn thêm chân…
Tinh Thành dù gì cũng là địa bàn của hắn, từ nhỏ hắn đã theo ông ngoại đi dạo khắp nơi ở Tinh Thành. Tuyệt đối còn quen thuộc hơn Chu giáo sư người ngoài đến nhiều, ngay cả xe dù cũng khó mà móc túi hắn được.
“Mở cửa nhanh lên, cùng nhau mang hơi ấm tới nào!” Đứng trước cửa, Kiều Dụ gõ cửa, cố ý nén giọng nói một câu.
Rất nhanh sau đó liền có tiếng bước chân, nhưng cửa vẫn chưa mở ra, chỉ nghe thấy giọng phụ nữ bên trong: “Về thì cứ về, cái gì mà cùng nhau mang hơi ấm? Đã lên đại học rồi mà sao còn ngây thơ vậy hả, chả lớn chút nào.”
Lời vừa dứt, cửa liền mở toang, bốn mắt nhìn nhau, Kiều Dụ cảm thấy đầy thất bại, bực bội hỏi: “Ơ không phải, sao ngươi biết ta về vậy?”
“À... Thầy Lan sớm đã gọi điện nói với ta hôm nay ngươi về, vừa rồi hiệu trưởng Hạ mới nhậm chức cũng gọi hỏi xem ngươi đến chưa nữa, ngươi bảo sao ta không biết ngươi về được?”
Thôi được, ‘phá án’ rồi.
Chắc chắn hai bên này cũng cân đối quá tốt rồi, hắn buổi sáng mới xuất phát từ kinh thành, bên trường cấp ba cũ đã nhận được tin, cứ như sợ hắn bị chạy trốn trên đường tàu cao tốc vậy?
Vốn định cho Kiều Hi một bất ngờ, kết quả người ta buổi sáng đã biết rồi.
“Từ từ...Sao lại là hiệu trưởng Hạ rồi? Lão Trương đi đâu rồi?”
“Lão Trương này Trương nọ cái gì chứ? Hiệu trưởng Trương đã được điều lên làm cục trưởng ở sở giáo dục rồi. Có đói bụng không? Có muốn ăn bát mì không? Nhưng mà ta khuyên ngươi đừng nên ăn, vừa rồi hiệu trưởng Hạ bảo, tối nay cục trưởng Trương muốn mời chúng ta đi ăn cơm, loại không từ chối được ấy.”
Ừm, ‘không từ chối được’ cho thấy Kiều Hi đã từ chối mấy lần nhưng không thể thắng nổi tài ăn nói của vị hiệu trưởng Hạ kia.
Kiều Dụ gật đầu, mới hai, ba tháng không gặp mà hiệu trưởng Trương đã thăng chức rồi, việc này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn. Hơn nữa bữa cơm này thật sự là rất cần thiết phải đi, không phải vì chúc mừng Trương hiệu trưởng thăng chức, mà chủ yếu là hắn vẫn muốn xin phép Kiều Hi mượn phòng thí nghiệm của trường.
Khi tuyển thí sinh, kỳ thi đại học sẽ kiểm tra thí nghiệm môn sinh, hóa và lý.
Không chỉ bởi vì ba môn này bao phủ nhiều chuyên ngành nhất, mà còn vì Kiều Dụ biết điểm mạnh của Kiều Hi ở đâu. Thí sinh tự do phải dựa vào môn vật lý và hóa học có độ khó cao hơn để lấy điểm, việc chọn môn khoa học tự nhiên thuần túy sẽ có tính cạnh tranh cao hơn.
Nhưng thi đại học cũng phải thi thực hành, và còn được tính vào tổng điểm nữa.
“Ăn thì ăn, nhưng mẹ à, lần này đi Yến Bắc, con nhớ mẹ lắm, mẹ nhất định phải cố gắng, thi vào đại học ở kinh thành nhé.” Kiều Dụ nói một câu nghiêm túc, rồi tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Kiều Hi.
“Có một khả năng là tại vì con mới mười sáu tuổi? Chứ nếu chờ đến khi con hai mươi tuổi, e là con sẽ mong sao cho được cách xa ta một chút thôi.” Kiều Hi theo thói quen nói một câu ngoài miệng nhưng vẫn đưa tay lên xoa đầu Kiều Dụ.
“Đương nhiên không có chuyện đó rồi, chúng ta đã nói là phải nương tựa nhau cả đời. Con nói cho mẹ nghe, lần này đi kinh thành hay lắm, con sẽ kể tỉ mỉ chuyện của con và đạo sư, lão Tiết và cả sư gia gia nữa.”
“Ừm, vậy hôm nay ta sẽ không làm bài thi nữa, cảm ơn con đã cho ta nửa ngày nghỉ!”
“Không cần khách sáo vậy. Chỉ cần mẹ đồng ý, đợi mẹ thi đại học xong, mẹ vào trường nào thì con cũng vào trường đó làm giáo sư của mẹ, thế nào?”
“Kiều Dụ, con có phải đang tìm cách biến tướng để cho đại học Yến Bắc nhận ta vào không đấy?”
“Ha ha, vậy thì con cũng coi như mẹ là bảo bối rồi, đại học Yến Bắc chắc chắn không nỡ thả con đi có phải không? Con cũng nói từ lâu rồi mà, con là cục vàng đấy, mẹ còn chê con đấy thôi!”
“Ha ha...”
...
Trong phòng khách, Kiều Dụ không ngừng kể cho Kiều Hi nghe những chuyện kiến thức được ở kinh thành, tỉ như chuyện hắn được vào chung tuyến với Viên Chính Tâm lão gia tử, còn việc lão gia tử xem trọng hắn ra sao, tiện tay có được một tấm thẻ sinh viên ra vào Hoa Thanh, cũng có thể giúp hắn sống sung túc suốt bốn năm đại học, đến mức khiến hắn suýt chút nữa mất luôn động lực kiếm tiền.
Đương nhiên, hắn cũng miêu tả sinh động phong cảnh tuyệt đẹp của đại học Yến Bắc và Hoa Thanh, còn có những người bạn đáng mến nữa.
Còn khoe khoang kể với Kiều Hi là hắn thậm chí còn có thể tiện tay giúp sư huynh giải quyết một vấn đề nan giải...
Kể ra rất nhiều chuyện, chủ yếu vẫn xoay quanh hai vấn đề chính, giới thiệu cuộc sống đại học thú vị và tuyệt vời như thế nào, và bây giờ hắn đang được coi trọng ra sao. Về chuyện của người đàn ông kia, hai người đều không hề nhắc tới.
Đúng như Kiều Hi đã nói, lúc này bất kể mục tiêu của hắn là gì, đều không nên nhắc tới người đàn ông đó làm mất hứng, để cho phút giây ấm áp này thay đổi mùi vị.
Hai mẹ con sau một thời gian ngắn chia xa gặp lại, vui vẻ như vậy là đủ rồi.
Chỉ là phần lớn thời gian đều là Kiều Dụ thao thao bất tuyệt nói, còn Kiều Hi thì an tĩnh lắng nghe.
Dù sao khoảng thời gian cô ở nhà cũng rất đơn giản, thật không có gì đáng nói, mỗi ngày chỉ có cặm cụi làm đề, mệt thì xem ti vi. Thậm chí từ khi Kiều Dụ đi, cô còn chẳng buồn nấu cơm, đói bụng thì đặt đồ ăn hoặc là úp bát mì gói ăn tạm.
Thời gian trôi qua thật giản dị.
Đúng lúc Kiều Dụ cảm thấy những chuyện nên nói đã nói hết, không nghĩ ra còn gì có thể nói tiếp, thì cục trưởng Trương, hiệu trưởng Hạ cùng Lan Kiệt đến cùng lúc. Nghe tiếng gõ cửa, Kiều Dụ theo bản năng liếc nhìn đồng hồ treo tường trên vách, năm giờ rưỡi, không sai biệt lắm là đúng lúc nên ăn tối rồi...

Sau vài câu hỏi thăm hàn huyên là đến giờ ăn cơm, trên đường đến nhà hàng, Lan Kiệt cố tình đi bên cạnh Kiều Dụ để hỏi thăm tình hình gần đây.
Đối với vị lão sư đã ‘kéo’ mình ‘lên chính đạo’ này, Kiều Dụ cũng hỏi gì đáp nấy.
Sau đó cả nhóm cùng nhau ăn bữa cơm.
Trong bữa cơm, Trương Thiết Quân đặc biệt nhắc lại những hợp đồng đã ký kết trước đó với Kiều Dụ với hiệu trưởng Hạ, hiệu trưởng Hạ đương nhiên là liên tục cam đoan chắc chắn sẽ thực hiện, Kiều Dụ cũng tiện miệng nói về việc Kiều Hi mượn phòng thí nghiệm của trường.
Hiệu trưởng Hạ tự nhiên vỗ ngực đáp ứng ngay.
Thậm chí còn mời Kiều Hi cứ đi học chung theo lớp chuyên của trường, đương nhiên bị Kiều Hi khéo léo từ chối.
Lên đại học thì đúng là rất thú vị, nhưng đi học chung theo đám học sinh cấp ba thì thật sự là quá ‘tàn nhẫn’ đối với một người đã trưởng thành, ngay cả Kiều Dụ cũng thấy vậy.
Bữa cơm chủ và khách đều vui vẻ, tiện thể xác định thời gian Kiều Dụ về trường cấp 3 số một Tinh Thiết thuyết trình, chốt vào chiều ngày cuối cùng thi học kỳ.
Chủ yếu là sau khi kết thúc tập huấn, ngày thứ hai Kiều Dụ đã phải theo Chu đội trưởng trở lại kinh thành, không thể ở lại Tinh Thành lâu được. Tốt hơn hết là xin nửa ngày nghỉ trong đợt tập huấn, dù sao thì chuyện này hắn đã sớm nói với giáo sư Chu rồi.
Tuy nhiên những chuyện nên nói trong bữa tiệc đều đã nói xong, sau khi ăn xong, Trương Thiết Quân vẫn lôi kéo Kiều Dụ lại nói chuyện một lúc, rồi mới thả Kiều Dụ về nhà.
Dù thế nào thì, việc trở lại Tinh Thành vẫn khiến Kiều Dụ cảm nhận được sự nhiệt tình của trường cũ dành cho mình, rất tốt.
Hơn nữa từ chỗ Trương Thiết Quân, Kiều Dụ cũng nghe được không ít tin tốt về trường Tinh Thiết.
Ví dụ như lão Trương đang tìm cách thúc đẩy Tinh Thiết trở thành trường cấp 3 trọng điểm hàng đầu của thành phố, nói một cách ví von thì nếu thành công, về sau Tinh Thành sẽ không còn là cục diện bốn đại ngũ tiểu nữa, mà sẽ chuyển thành bốn đại sáu tiểu.
Hơn nữa ý tưởng này cũng nhận được khá nhiều sự ủng hộ, dù sao khu vực mà Tinh Thiết đóng quân thuộc về khu có nền giáo dục yếu kém. Từ cấp hai đến cấp ba đều không có trường nào quá nổi bật. Đặc biệt là cấp ba.
Nói vậy thì Tinh Thành bây giờ có tất cả sáu khu, ngoại trừ một khu vừa bị tách ra gần đây thì khu trung tâm thành phố, nơi có trường Tinh Thiết lại không có bất kỳ trường chuyên cấp ba nào. Đúng vậy, tất cả các trường trong tứ đại ngũ tiểu huyền thoại đều không nằm ở khu trung tâm.
Bị mọi người trêu chọc là vùng trũng giáo dục tài nguyên.
Lần này Trương Thiết Quân có thể lên chức, thật ra cũng có liên quan đến điều này. Lãnh đạo thành phố vẫn hy vọng Trương Thiết Quân có thể xây dựng một trường trọng điểm tại khu trung tâm, trường Tinh Thiết vừa hay ‘đuổi kịp’ cơ hội này.
Nếu thao tác thích hợp, cộng thêm một số chính sách ủng hộ thì quả thực có khả năng thăng hạng.
Đương nhiên Kiều Dụ cũng chỉ nghe cho biết, ít nhất trước mắt hắn cũng không có cách nào giúp được trường cũ nhiều. Nhưng câu cuối trước khi chia tay của Trương Thiết Quân nói cũng rất đúng trọng tâm, Kiều Dụ chỉ cần tiếp tục cố gắng học thật tốt, sau này cậu càng tiến xa thì trường Tinh Thiết tự nhiên sẽ ngày càng tốt hơn.
Bởi vì việc một người nổi tiếng, mà thay đổi địa vị của một ngôi trường thì trong lịch sử cũng có nhiều.
Về chuyện này Kiều Dụ đương nhiên miệng đầy đáp ứng.
‘Nợ nhiều thì không cần lo.’
Hắn đã hứa với Kiều Hi sẽ là người đàn ông đứng trên đỉnh cao, nên việc cố gắng học tập kiểu này thì không cần lão Trương nói hắn cũng sẽ làm, không cần phải cố gắng thêm gì, chỉ vậy thôi cũng đã có thể tiện thể giúp những người đã giúp mình đạt được ước nguyện rồi, ai mà không muốn chứ.
Đêm đó, hắn ngủ một giấc ngon lành trong phòng mình, sáng ngày hôm sau lại cùng Kiều Hi nói chuyện đến tận 10 giờ sáng, Kiều Dụ mới gọi xe đến trường sư phạm trực thuộc - nơi gánh vác hai lần tập huấn năm nay.
Hai lần tập huấn này thực ra cũng chẳng có gì để nói, Kiều Dụ cảm thấy cũng gần giống với lần đầu tiên, chỉ khác là số người cùng nhau tự học ít hơn, mà số lượng bài tập thì nhiều hơn chút. Nhưng với hắn mà nói, bài tập chỉ là lúc ngẫu hứng ‘nghỉ ngơi cho não’, chứ thực ra hắn vẫn đang suy tư khổ não về luận văn phỏng đoán hình học Lãng Lan Tư.
Điền đạo sư và cả sư gia gia đều không quan tâm đến hắn...
Điền Ngôn Chân có lẽ không ngờ, rằng Viên Chính Tâm chắc chắn sẽ gửi tin cho Kiều Dụ, nhưng Viên Chính Tâm cũng nghĩ như vậy. Dù sao thì việc Điền Ngôn Chân cho phép tổ chức hội nghị lần này tại Hoa Thanh đã là một sự nhượng bộ rồi.
Kiều Dụ cảm thấy hơi tủi thân, dù là đạo sư hay là sư gia gia đều không để ý gì đến ‘mái tóc’ của hắn cả.
Mà nói đi cũng phải nói lại, thực ra tóc của hắn cũng không có rụng cái nào... Chỉ là hơi phóng đại một chút, muốn gây sự chú ý của đạo sư và sư gia gia thôi.
Nhưng tiếc là...
Còn việc thi thì lại càng không có gì để nói.
Thường ngày tự học, hắn phải đau đầu đối mặt với luận văn phức tạp về phỏng đoán hình học Lãng Lan Tư, còn thi cử chỉ cần giải quyết những câu hỏi đơn giản, vậy là não đã được nghỉ ngơi.
Thật sự mà nói, từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc với những kiến thức toán học trừu tượng đó, và sau khi đã thông hiểu đạo lý thì nhìn lại những cái gọi là đề thi Olympics này, tự nhiên thấy rất đơn giản. Về cơ bản là không cần động não quá nhiều là có thể làm được rồi.
Hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào về tình huống này, dù sao thì theo như giải thích của nhiều giáo sư trong giới toán học thì việc nghiên cứu toán học và làm các bài toán cấp ba vẫn là có sự khác biệt rất lớn. Vậy nên lần này đợt tập huấn, sức hấp dẫn duy nhất với Kiều Dụ có lẽ chỉ là buổi lễ bế mạc.
Vì hắn có thể xác định ai sẽ là đồng đội của mình năm nay, cùng hắn đi chinh chiến lần thứ 60 IMO.
Nhưng mà nói thật cũng không có gì quá bất ngờ, vì bốn người bạn tổ của hắn đều có mặt, điều thần kỳ nhất chắc là tên mập Dư Vĩnh Tuấn, lúc nào cũng như sắp rớt đến nơi rồi... Nhưng vẫn luôn có thể nguy hiểm vượt qua.
Hai người còn lại thì đến từ Tiêu Châu và Giang Thành - tỉnh lỵ tỉnh Tinh Bắc, cạnh bên Tinh Nam. Điều này cũng khiến cho việc phân bố sáu thành viên IMO năm nay cũng rất cân bằng, lần lượt đến từ kinh thành, Lâm Hải, Song Khánh, Tinh Thành, Giang Thành, Tiêu Châu, sáu người, sáu thành phố.
Rất hợp với thẩm mỹ của Kiều Dụ.
Cảm ơn bạn đọc 20230114003824260, Dạ ký việc nhỏ đã khen thưởng động viên!
Hoàn thành lượt đánh dấu thẻ chữ vạn thứ 3 ngày thứ 4!
PS: Gửi mọi người cuốn sách đề cử, “Đại quốc điện tử”: Quật khởi từ một cái bộ đàm nổ tung, tác giả công nghiệp lưu.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận