Đỉnh Phong Học Phách
Chương 71: Tên kia đúng thật có bệnh! (1)
Chương 71: Tên kia đúng thật có bệnh! (1)
Địa điểm: Trận chung kết tại trụ sở chính của Đại học Tiêu Hồ.
Mặc dù không có cơm nóng và thức ăn nóng, nhưng vì xét đến một đám học sinh trung học đều đang trong độ tuổi trưởng thành, nên ban tổ chức vẫn chuẩn bị không ít đồ ăn vặt như bánh ngọt, đặt ở hàng cuối cùng. Ai cần thì có thể tự lấy dùng.
Mỗi người đều có chỗ ngồi riêng, lại có camera giám sát trên sân thi, kỷ luật trong quá trình thi cử đã được thông báo trước, nên tất cả mọi người đều rất trật tự.
Những học sinh trung học có thể vượt qua vòng loại để đến tham dự trận chung kết, trí thông minh chắc chắn đều trên mức trung bình. Ít nhất không thể xảy ra chuyện hiểu sai những mô tả kỹ thuật quan trọng.
Như câu cửa miệng mà sư thường xuyên nói: "Trống không cần gõ mạnh".
Tuy nhiên, Kiều Dụ vẫn không rời khỏi chỗ ngồi.
Không phải vì không đói bụng, hay muốn nộp bài sớm để gây ồn ào, mà là do hệ thống đề thi toán học lần này của Tiểu Lý ba ba thường xuất hiện một số vấn đề nhỏ. Hắn đã gặp phải trong vòng loại.
Thứ nhất, hệ thống tự mang latex không thể sửa, con trỏ chuột cứ không cẩn thận sẽ nhảy lung tung, khiến có khi muốn chèn công thức lại đột ngột bị nhảy chỗ khác.
Những cái đó còn không đáng kể, nhưng thi thoảng sẽ xuất hiện việc vì dừng quá lâu ở một bài nào đó, hệ thống tự động ghi đè nội dung đã viết lên câu hỏi đầu tiên. Mà bài đầu tiên của lần thi này lại là một bài tính toán có số lượng lớn.
Tóm lại, Kiều Dụ cảm thấy tuy rằng đề bài về đại số và số luận lần này không khó, nhưng lại rất nhiều chi tiết cần lưu ý. Chỉ cần tâm lý hơi lơ là một chút là rất dễ hỏng việc.
Vậy nên Kiều Dụ quyết định làm một mạch, giải xong hết các câu rồi nộp bài luôn.
Và rồi, khoảng năm giờ chiều, gần năm tiếng đồng hồ trôi qua, Kiều Dụ đã hoàn thành câu cuối cùng, tải đáp án lên rồi bấm nút nộp.
Xong hết cả!
Thực ra ban đầu Kiều Dụ tính khoảng bốn giờ là xong, nhưng do câu đầu tiên cần phải xét chi tiết, hắn nghĩ phức tạp, phân loại thảo luận, nên tốn thêm nhiều thời gian.
Nhưng cũng không sao.
Dù có hơi đói lúc đầu, nhưng sau nửa tiếng đã hết cảm giác đói, giờ lại thấy khá hơn nhiều.
Sau khi nộp bài, Kiều Dụ vươn vai một cái rồi thấy nhân viên công tác đi về phía mình, giao lưu đơn giản vài câu rồi đi theo nhân viên công tác ra khỏi phòng thi.
Cũng không gây ra tiếng động gì lớn.
Mọi người đều bận rộn làm bài thi, nhiều nhất cũng chỉ ngẩng đầu liếc qua một cái.
Không ai nghĩ Kiều Dụ nộp bài sớm, vì trước đó có người xin đi vệ sinh cũng được đối xử tương tự.
...
"Cậu muốn đi thẳng đến phòng nghỉ hay là...?" Nhân viên công tác hỏi khi ra khỏi phòng thi.
"Tôi muốn tìm thầy Lan." Kiều Dụ đáp.
"Thầy cô phụ trách đoàn lúc này chắc đang ở phòng chờ, tôi dẫn cậu đến." Nhân viên công tác nói rồi dẫn Kiều Dụ đến phòng nghỉ mà Lan Kiệt đã ở buổi sáng.
Thấy có người dẫn học sinh đến, ngay lập tức sự chú ý của các thầy cô trong phòng nghỉ đều dồn hết về phía cửa, vô số ánh mắt tập trung lại.
Nhưng điều khiến Kiều Dụ bất ngờ là, hắn thấy rất nhiều người, duy chỉ không thấy Lan Kiệt.
"Thầy... thầy tôi có vẻ không ở đây." Kiều Dụ nói.
"Hả? Chắc thầy đi vệ sinh rồi. Hay là để tôi chờ cùng cậu một chút?" Nhân viên giám thị hơi giật mình đáp.
Anh ta phụ trách giám thị tại hiện trường, luôn canh gác trong phòng thi, cơm trưa thì các đồng nghiệp chia nhau đi ăn, nên cũng không rõ chuyện gì xảy ra ở đây.
May là đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, Kiều Dụ nghiêng đầu nhìn, thấy thầy Lan và một người đàn ông trung niên đang cùng nhau đi về phía hắn.
"Không cần làm phiền đâu, thầy tôi đến rồi." Kiều Dụ nói.
"Giáo sư Tiết." Gần như đồng thời nhân viên công tác lên tiếng chào.
Kiều Dụ thoáng nhạy cảm.
Chủ yếu là hai ngày nay, cái họ này xuất hiện trước mặt hắn rất nhiều lần.
Cái ID trên diễn đàn tiểu thụ ốc đại số và số luận ra đề chính là lão Tiết. Cái ID đó đã nhắn tin riêng cho hắn, nói tên thật là Tiết Tùng, giáo sư đại học Dư Giang, xin phương thức liên lạc của hắn. Hắn cũng đã xem phần giới thiệu sơ lược của giáo sư Tiết Tùng trên trang web chính thức của cuộc thi, là giảng viên cao cấp của dự án trăm người đại học Dư Giang.
Nghĩ đến việc đại học Dư Giang nằm ngay tại Tiêu Châu, Kiều Dụ chợt đoán ra người đang đi cùng Lan Kiệt kia là ai.
Cảm giác có chút kỳ lạ.
Nhưng một câu nói của Lan Kiệt đã giúp hắn giải thích.
"Ở phía sau có thể xem lại quá trình làm bài của các em, giáo sư Tiết rất thích màn thể hiện của em trong trận chung kết. Thế nên giữa trưa vừa ăn cơm xong đã vội gọi tôi đi hỏi tình hình của em."
Kiều Dụ cười cười, hắn hiểu ý của thầy Lan.
Không giới thiệu trước mà nói ngay một câu như vậy, rõ là thầy hiền lành đoán được, hắn vừa nghe nhân viên công tác gọi, đã biết người bên cạnh là giáo sư Tiết Tùng.
Ý chính ẩn trong câu này là, thầy không nói với giáo sư Tiết Tùng, phương trình kia trên diễn đàn tiểu thụ ốc là do hắn giải.
Tuy câu này rất khéo léo, nhưng Kiều Dụ vẫn cảm thấy có chút thô thiển và cứng nhắc.
Dù sao vừa lên đã nói thế, khiến người ta có cảm giác học sinh trung học này có vẻ rất thân quen với vị giáo sư Tiết.
Nếu đổi là hắn, chắc chắn vẫn sẽ giới thiệu giáo sư Tiết này một cách bài bản cho học sinh của mình.
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề thế này, làm cứ như học sinh của mình đang bí mật quen biết với vị giáo sư Tiết này vậy.
Nhưng Kiều Dụ biết người hiền lành còn quá ngây ngô trong mảng quan hệ xã giao này. Nói theo kiểu bông đùa là ngốc trong trường học lâu quá, tư duy quá hàn lâm mà không đủ linh hoạt.
May mà giáo sư Tiết này chắc cũng có vấn đề tương tự, có lẽ sẽ không nghĩ nhiều vậy.
Nên Kiều Dụ lập tức nở một nụ cười ngại ngùng, bắt đầu bổ sung vào chỗ sơ hở.
"Chào giáo sư Tiết Tùng, tôi đã xem tên của thầy trên trang web chính thức cuộc thi Tiểu Lý ba ba, còn lên mạng tìm thông tin lý lịch của thầy, thật sự quá đỉnh ạ."
Quả nhiên, Tiết Tùng vốn còn hơi nghi hoặc lập tức bị câu này của Kiều Dụ làm cho vui vẻ, cười hỏi: "Ồ? Cậu biết tôi à?"
"Dạ đúng ạ, thầy còn trẻ mà đã được chọn vào dự án trăm người của đại học Dư Giang, đã nói lên tất cả rồi ạ. Tôi tìm hiểu rồi, để được chọn vào dự án trăm người của đại học Dư Giang là khó vô cùng!"
Không sai, câu nói này không có thông tin hữu ích gì, thuần nịnh bợ.
Một mặt, Kiều Dụ không ngại gì mà không làm cho người có khả năng chấm bài của hắn vui vẻ; mặt khác, Kiều Dụ cũng không rõ lý lịch của Tiết Tùng, dù biết rằng nếu khen thành tựu nghiên cứu của đối phương thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn, nhưng hắn lại không rõ cái gì, chỉ có một chút hiểu biết đại khái.
Chứ không thể vừa lên đã phán một câu: “Cách lý giải phương trình ném phiên của thầy quả thật quá thâm thúy”, vậy thì có mùi vị giấu đầu hở đuôi rồi.
Nhỡ vị giáo sư Tiết này lên hứng, lôi hắn ra nói chuyện phiếm thì dễ bị lộ lắm.
Vậy nên cứ lợi dụng ưu thế tuổi tác mà chém gió cứng thôi.
Hắn là một học bá toán học lớp trung học mới mười lăm tuổi, sở thích vẫn là số luận, ngưỡng mộ một vị giáo sư toán học trẻ tuổi là quá hợp lý rồi.
Nếu mà đến thế này Tiết Tùng còn nghi ngờ, thì Kiều Dụ cảm thấy vị giáo sư này hẳn là đang cực kỳ tự ti về trình độ của mình.
Đương nhiên, điều đó rõ ràng là không thể xảy ra.
Một người không đủ tự tin vào bản thân mình, chắc chắn sẽ không nói ra loại lời như "Tôi lấy sinh mạng toán học tương lai của mình ra đảm bảo, bài này trăm phần trăm có nghiệm nguyên" đâu, cho dù là ở trên diễn đàn. Thật ra mà nói, Kiều Dụ thấy phải kiêu ngạo hơn thế nữa mới dám nói câu đó.
Địa điểm: Trận chung kết tại trụ sở chính của Đại học Tiêu Hồ.
Mặc dù không có cơm nóng và thức ăn nóng, nhưng vì xét đến một đám học sinh trung học đều đang trong độ tuổi trưởng thành, nên ban tổ chức vẫn chuẩn bị không ít đồ ăn vặt như bánh ngọt, đặt ở hàng cuối cùng. Ai cần thì có thể tự lấy dùng.
Mỗi người đều có chỗ ngồi riêng, lại có camera giám sát trên sân thi, kỷ luật trong quá trình thi cử đã được thông báo trước, nên tất cả mọi người đều rất trật tự.
Những học sinh trung học có thể vượt qua vòng loại để đến tham dự trận chung kết, trí thông minh chắc chắn đều trên mức trung bình. Ít nhất không thể xảy ra chuyện hiểu sai những mô tả kỹ thuật quan trọng.
Như câu cửa miệng mà sư thường xuyên nói: "Trống không cần gõ mạnh".
Tuy nhiên, Kiều Dụ vẫn không rời khỏi chỗ ngồi.
Không phải vì không đói bụng, hay muốn nộp bài sớm để gây ồn ào, mà là do hệ thống đề thi toán học lần này của Tiểu Lý ba ba thường xuất hiện một số vấn đề nhỏ. Hắn đã gặp phải trong vòng loại.
Thứ nhất, hệ thống tự mang latex không thể sửa, con trỏ chuột cứ không cẩn thận sẽ nhảy lung tung, khiến có khi muốn chèn công thức lại đột ngột bị nhảy chỗ khác.
Những cái đó còn không đáng kể, nhưng thi thoảng sẽ xuất hiện việc vì dừng quá lâu ở một bài nào đó, hệ thống tự động ghi đè nội dung đã viết lên câu hỏi đầu tiên. Mà bài đầu tiên của lần thi này lại là một bài tính toán có số lượng lớn.
Tóm lại, Kiều Dụ cảm thấy tuy rằng đề bài về đại số và số luận lần này không khó, nhưng lại rất nhiều chi tiết cần lưu ý. Chỉ cần tâm lý hơi lơ là một chút là rất dễ hỏng việc.
Vậy nên Kiều Dụ quyết định làm một mạch, giải xong hết các câu rồi nộp bài luôn.
Và rồi, khoảng năm giờ chiều, gần năm tiếng đồng hồ trôi qua, Kiều Dụ đã hoàn thành câu cuối cùng, tải đáp án lên rồi bấm nút nộp.
Xong hết cả!
Thực ra ban đầu Kiều Dụ tính khoảng bốn giờ là xong, nhưng do câu đầu tiên cần phải xét chi tiết, hắn nghĩ phức tạp, phân loại thảo luận, nên tốn thêm nhiều thời gian.
Nhưng cũng không sao.
Dù có hơi đói lúc đầu, nhưng sau nửa tiếng đã hết cảm giác đói, giờ lại thấy khá hơn nhiều.
Sau khi nộp bài, Kiều Dụ vươn vai một cái rồi thấy nhân viên công tác đi về phía mình, giao lưu đơn giản vài câu rồi đi theo nhân viên công tác ra khỏi phòng thi.
Cũng không gây ra tiếng động gì lớn.
Mọi người đều bận rộn làm bài thi, nhiều nhất cũng chỉ ngẩng đầu liếc qua một cái.
Không ai nghĩ Kiều Dụ nộp bài sớm, vì trước đó có người xin đi vệ sinh cũng được đối xử tương tự.
...
"Cậu muốn đi thẳng đến phòng nghỉ hay là...?" Nhân viên công tác hỏi khi ra khỏi phòng thi.
"Tôi muốn tìm thầy Lan." Kiều Dụ đáp.
"Thầy cô phụ trách đoàn lúc này chắc đang ở phòng chờ, tôi dẫn cậu đến." Nhân viên công tác nói rồi dẫn Kiều Dụ đến phòng nghỉ mà Lan Kiệt đã ở buổi sáng.
Thấy có người dẫn học sinh đến, ngay lập tức sự chú ý của các thầy cô trong phòng nghỉ đều dồn hết về phía cửa, vô số ánh mắt tập trung lại.
Nhưng điều khiến Kiều Dụ bất ngờ là, hắn thấy rất nhiều người, duy chỉ không thấy Lan Kiệt.
"Thầy... thầy tôi có vẻ không ở đây." Kiều Dụ nói.
"Hả? Chắc thầy đi vệ sinh rồi. Hay là để tôi chờ cùng cậu một chút?" Nhân viên giám thị hơi giật mình đáp.
Anh ta phụ trách giám thị tại hiện trường, luôn canh gác trong phòng thi, cơm trưa thì các đồng nghiệp chia nhau đi ăn, nên cũng không rõ chuyện gì xảy ra ở đây.
May là đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, Kiều Dụ nghiêng đầu nhìn, thấy thầy Lan và một người đàn ông trung niên đang cùng nhau đi về phía hắn.
"Không cần làm phiền đâu, thầy tôi đến rồi." Kiều Dụ nói.
"Giáo sư Tiết." Gần như đồng thời nhân viên công tác lên tiếng chào.
Kiều Dụ thoáng nhạy cảm.
Chủ yếu là hai ngày nay, cái họ này xuất hiện trước mặt hắn rất nhiều lần.
Cái ID trên diễn đàn tiểu thụ ốc đại số và số luận ra đề chính là lão Tiết. Cái ID đó đã nhắn tin riêng cho hắn, nói tên thật là Tiết Tùng, giáo sư đại học Dư Giang, xin phương thức liên lạc của hắn. Hắn cũng đã xem phần giới thiệu sơ lược của giáo sư Tiết Tùng trên trang web chính thức của cuộc thi, là giảng viên cao cấp của dự án trăm người đại học Dư Giang.
Nghĩ đến việc đại học Dư Giang nằm ngay tại Tiêu Châu, Kiều Dụ chợt đoán ra người đang đi cùng Lan Kiệt kia là ai.
Cảm giác có chút kỳ lạ.
Nhưng một câu nói của Lan Kiệt đã giúp hắn giải thích.
"Ở phía sau có thể xem lại quá trình làm bài của các em, giáo sư Tiết rất thích màn thể hiện của em trong trận chung kết. Thế nên giữa trưa vừa ăn cơm xong đã vội gọi tôi đi hỏi tình hình của em."
Kiều Dụ cười cười, hắn hiểu ý của thầy Lan.
Không giới thiệu trước mà nói ngay một câu như vậy, rõ là thầy hiền lành đoán được, hắn vừa nghe nhân viên công tác gọi, đã biết người bên cạnh là giáo sư Tiết Tùng.
Ý chính ẩn trong câu này là, thầy không nói với giáo sư Tiết Tùng, phương trình kia trên diễn đàn tiểu thụ ốc là do hắn giải.
Tuy câu này rất khéo léo, nhưng Kiều Dụ vẫn cảm thấy có chút thô thiển và cứng nhắc.
Dù sao vừa lên đã nói thế, khiến người ta có cảm giác học sinh trung học này có vẻ rất thân quen với vị giáo sư Tiết.
Nếu đổi là hắn, chắc chắn vẫn sẽ giới thiệu giáo sư Tiết này một cách bài bản cho học sinh của mình.
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề thế này, làm cứ như học sinh của mình đang bí mật quen biết với vị giáo sư Tiết này vậy.
Nhưng Kiều Dụ biết người hiền lành còn quá ngây ngô trong mảng quan hệ xã giao này. Nói theo kiểu bông đùa là ngốc trong trường học lâu quá, tư duy quá hàn lâm mà không đủ linh hoạt.
May mà giáo sư Tiết này chắc cũng có vấn đề tương tự, có lẽ sẽ không nghĩ nhiều vậy.
Nên Kiều Dụ lập tức nở một nụ cười ngại ngùng, bắt đầu bổ sung vào chỗ sơ hở.
"Chào giáo sư Tiết Tùng, tôi đã xem tên của thầy trên trang web chính thức cuộc thi Tiểu Lý ba ba, còn lên mạng tìm thông tin lý lịch của thầy, thật sự quá đỉnh ạ."
Quả nhiên, Tiết Tùng vốn còn hơi nghi hoặc lập tức bị câu này của Kiều Dụ làm cho vui vẻ, cười hỏi: "Ồ? Cậu biết tôi à?"
"Dạ đúng ạ, thầy còn trẻ mà đã được chọn vào dự án trăm người của đại học Dư Giang, đã nói lên tất cả rồi ạ. Tôi tìm hiểu rồi, để được chọn vào dự án trăm người của đại học Dư Giang là khó vô cùng!"
Không sai, câu nói này không có thông tin hữu ích gì, thuần nịnh bợ.
Một mặt, Kiều Dụ không ngại gì mà không làm cho người có khả năng chấm bài của hắn vui vẻ; mặt khác, Kiều Dụ cũng không rõ lý lịch của Tiết Tùng, dù biết rằng nếu khen thành tựu nghiên cứu của đối phương thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn, nhưng hắn lại không rõ cái gì, chỉ có một chút hiểu biết đại khái.
Chứ không thể vừa lên đã phán một câu: “Cách lý giải phương trình ném phiên của thầy quả thật quá thâm thúy”, vậy thì có mùi vị giấu đầu hở đuôi rồi.
Nhỡ vị giáo sư Tiết này lên hứng, lôi hắn ra nói chuyện phiếm thì dễ bị lộ lắm.
Vậy nên cứ lợi dụng ưu thế tuổi tác mà chém gió cứng thôi.
Hắn là một học bá toán học lớp trung học mới mười lăm tuổi, sở thích vẫn là số luận, ngưỡng mộ một vị giáo sư toán học trẻ tuổi là quá hợp lý rồi.
Nếu mà đến thế này Tiết Tùng còn nghi ngờ, thì Kiều Dụ cảm thấy vị giáo sư này hẳn là đang cực kỳ tự ti về trình độ của mình.
Đương nhiên, điều đó rõ ràng là không thể xảy ra.
Một người không đủ tự tin vào bản thân mình, chắc chắn sẽ không nói ra loại lời như "Tôi lấy sinh mạng toán học tương lai của mình ra đảm bảo, bài này trăm phần trăm có nghiệm nguyên" đâu, cho dù là ở trên diễn đàn. Thật ra mà nói, Kiều Dụ thấy phải kiêu ngạo hơn thế nữa mới dám nói câu đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận