Đỉnh Phong Học Phách
Chương 123: Khẳng định là đối mặt cho nhiều lắm! (2)
Chương 123: Chắc chắn là do tiếp xúc nhiều quá rồi! (2)
Phan Kính Nguyên mở hòm thư, trong thư chưa đọc tìm thấy email của giáo sư Phất Lan Khắc, ấn mở ra xem. Không có gì đặc biệt đáng chú ý, chủ yếu chỉ là hỏi thăm một số tình hình liên quan tới Kiều Dụ. Điều khiến Phan Kính Nguyên câm nín nhất là, gã này còn hỏi Kiều Dụ có từng nghe nói về hắn chưa, có muốn sang Berkeley du học không, đúng là quá đáng. Cũng may đây chỉ là thư riêng gửi cho hắn, nếu để Viên lão biết được, chắc chắn sẽ phun vào mặt gã một trận. Đệ tử của Kiều Dụ như thế này ai mà không muốn, thậm chí không cần tốn nhiều công sức, cứ để tự nhiên phát triển thì thành tựu tương lai sẽ không thể lường được. Lúc Điền Ngôn Chân còn là CMO đã ra tay lừa Kiều Dụ đến đại học Yến Bắc, khiến Viên lão buồn bực một thời gian. Gã này muốn Kiều Dụ sang Berkeley làm học sinh của mình, đúng là nằm mơ. Đương nhiên những lời này chỉ là nghĩ thầm trong đầu. Tiện tay đóng email, phần trình bày của Dennis cũng sắp đến hồi kết. "À phải, tôi đã nói chuyện điện thoại với giáo sư Schulz, ông ấy nói đã đề xuất lên ban tổ chức hội nghị quốc tế về hình học đại số tháng sau, sẽ mời Kiều Dụ tham gia hội nghị lần này, đồng thời có bài báo cáo 30 phút. Vậy nên nếu mọi người có thời gian, cũng nên tham gia hội nghị lần này. Có lẽ chúng ta có thể trao đổi với Kiều Dụ một chút, với tư cách là người tìm ra lỗ hổng, có lẽ hắn sẽ có một vài ý kiến đặc biệt nào đó để định hướng cho chúng ta. Tất nhiên, Phan, cậu là người liên lạc với Kiều Dụ nhiều nhất. Có cơ hội, cậu có thể thảo luận và nghiên cứu nhiều hơn với hắn." "Vâng, thưa giáo sư Dennis." Phan Kính Nguyên hít sâu một hơi, lên tiếng trả lời. Ghê thật, Kiều Dụ lại có thể báo cáo 30 phút tại hội nghị quốc tế về hình học đại số ư? Quả nhiên giới toán học đối đãi với t·h·i·ê·n tài thật là ưu ái! Mẹ nó... đúng là ghen tị mà!" "Được rồi, vậy hôm nay đến đây thôi, mọi người có ý tưởng gì thì cứ gửi email liên hệ nhé." Nói xong, Dennis nhấn nút kết thúc cuộc họp. Phan Kính Nguyên vừa thoát khỏi Zoom, thì điện thoại của Phất Lan Khắc đã gọi đến. "Alo, giáo sư Phất Lan Khắc, chào ngài." "Giáo sư Phan, chào cậu, email tôi gửi cậu xem chưa?" "Tôi vừa xem rồi. Nhưng tôi cũng nghe nói Kiều Dụ dường như không có ý định du học. Thực tế thì cậu ấy còn chưa bắt đầu học đại học, theo như tôi được biết, phương pháp bồi dưỡng của đại học Yến Bắc hiện tại chủ yếu là để cậu ấy tự học." "Tự học?" "Đúng vậy. Không sắp xếp cho cậu ấy nhiệm vụ học tập cụ thể, mức độ tự do trong học tập rất cao, chương trình học khá là tùy ý. Còn việc cậu ấy có chọn đi du học hay không thì là chuyện sau này. Nhưng tôi đoán tối t·h·i·ểu trước khi cậu ấy trưởng thành, đại học Yến Bắc sẽ không đề nghị cậu ấy ra nước ngoài." "A, vậy thì thật đáng tiếc. Nhưng nếu không giao nhiệm vụ cụ thể cho cậu ấy, tại sao cậu ấy lại đột nhiên quan tâm đến nghiên cứu của chúng ta vậy?" Phan Kính Nguyên nghe câu hỏi này cũng thấy đau đầu, nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi đoán chắc là do Viên lão trước đó đã nhắc đến với cậu ấy một lần. Cái luận văn liên quan đến dự đoán giới hạn điểm hữu tỉ trên đường cong chắc ngài cũng xem qua rồi. Có lẽ Viên lão cảm thấy Kiều Dụ hứng thú với phỏng đoán của Langlands, mà tôi lại ở trong đội, nên đã hỏi cậu ấy một câu xem có muốn tham gia nhóm đề tài của chúng ta không. Cậu ấy đã từ chối, nhưng có thể là vì được Viên lão tiến cử nên cậu ấy có hứng thú với kết quả của chúng ta." "Thì ra là vậy. Viên lão đúng là... đúng là... làm chuyện tốt. Nếu không, nếu luận văn thực sự được công bố, mà lại bị chứng minh là sai, thì rắc rối to." Phan Kính Nguyên nghe ra ý mỉa mai trong câu nói này, liền dứt khoát đổi chủ đề: "Tháng sau ngài có đến hội nghị hình học đại số không?" "Tôi vẫn chưa chắc chắn, để xem sắp xếp thời gian thế nào. À phải, Kiều Dụ có tham gia IMO năm nay không?" "Có, thật ra cậu ấy biết tham gia IMO cũng không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn muốn lấy một cái thứ tự để báo đáp trường cũ." "Vậy à. Có tấm lòng biết ơn, là một đứa trẻ tốt." "Ai nói không phải chứ? Giáo sư Phất Lan Khắc, nếu không có gì thì tôi xin phép cúp máy trước nhé." "Ừ, được rồi." Phan Kính Nguyên cúp máy, lắc đầu, luôn cảm thấy vị giáo sư của Berkeley này khi nói chuyện đều có chút bất an. Thôi được rồi, hắn lười nghĩ. Buổi chiều là giờ của Kiều Dụ, hắn còn muốn đi nghe xem tên nhóc kia định tiên t·h·i như thế nào. Với Phan Kính Nguyên mà nói, hai ngày này đúng là quá sức dày vò. Sáu năm thành quả bị người khác vạch trần thì thôi đi, điều đáng giận nhất là tên này mới vào nghề cũng là do hắn hướng dẫn, nghĩ tới thôi đã thấy quá uất ức rồi... Năm 2022, ngày 8 tháng 4, thứ ba, 1 giờ 50 phút chiều, Kiều Dụ đang ở trong phòng ngủ của trung tâm toán học quốc tế thuộc đại học Yến Bắc nghe điện thoại. "Tôi đang ở trong phòng mà, đúng vậy, đang chuẩn bị qua đó... A? Ngài muốn đến đây ư? ... Khoan đã, buổi chiều ngài cũng đi à? ... Không có gì, đương nhiên là được... Vậy bọn ta gặp ngài sau." Cúp điện thoại, Kiều Dụ nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Nếu vừa nãy hắn không nghe nhầm thì Điền đạo nói sẽ đi cùng hắn sang bên Thanh Hoa tham gia buổi diễn giảng hôm nay? Thật lòng mà nói chuyện này làm Kiều Dụ có chút kinh ngạc. Trần Trác Dương sau khi biết Kiều Dụ liên hệ với phía bên kia, từng nói với hắn, rằng tuy đạo sư có quan hệ khá tốt với một vài giáo sư của viện toán học Thanh Hoa, nhưng đã hơn mười năm không chủ động qua đó, chứ đừng nói đến chuyện cùng sư gia tham gia buổi báo cáo. Đại khái là kiểu, ta biết ngươi ở bên đối diện, nên ta chọn cách đứng xa quan sát vậy. Chuyện này thực sự khiến Kiều Dụ có chút lo lắng. Hắn sợ Điền đạo và sư gia gia thật sự xảy ra xung đột ở buổi báo cáo chiều nay. Nghĩ kỹ thì, dù Điền Ngôn Chân và Viên Chính Tâm có mâu thuẫn gì đi chăng nữa, nhưng ít nhất hai người đối với hắn đều cực kỳ tốt, nếu thật sự ầm ĩ lên, hắn cũng khó xử lắm... Thực ra Kiều Dụ vẫn hy vọng mối quan hệ của hai người duy trì kiểu thỉnh thoảng sẽ có một cuộc điện thoại mập mờ như vậy, vẫn là không nên gặp mặt thì hơn. Nhưng ý muốn của đạo sư thì tự nhiên không ai có thể can thiệp. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, chưa đến 5 phút, Kiều Dụ đã nhìn thấy Điền Ngôn Chân vẫy tay với mình qua cửa sổ, vội vàng đeo máy tính xách tay rồi ra ngoài. "Điền đạo, ngài thật sự đi cùng sao?" "Sao nào? Tôi không được đến à?" "Đâu có!""Liên gia gia của ngươi cũng đã gọi điện rồi, ta sợ cái gì chứ? Có đúng không?" Điền Ngôn Chân liếc Kiều Dụ, ánh mắt có chút thâm ý. Kiều Dụ không phản đối. Đi thì đi thôi, chỉ cần hắn không x·ấ·u hổ, thì người khác sẽ lúng túng. "À phải, sau này ngươi đừng dùng mấy cái hòm thư lộn xộn đó nữa. Sau này liên hệ ra bên ngoài thì dùng hòm thư do trung tâm nghiên cứu cung cấp ấy, đã xin cho ngươi rồi, địa chỉ thầy Tiết đã gửi trong WeChat cho ngươi đó." Kiều Dụ lập tức lấy điện thoại ra xem, quả nhiên lão Tiết đã gửi một tin nhắn WeChat cho hắn. "Địa chỉ: [email protected], mật khẩu ban đầu: xxxxxx, trang chủ hậu trường:" "Trang chủ là cái gì vậy?" Điền Ngôn Chân giải thích: "Ngươi có thể tự chỉnh sửa thành tựu của mình rồi đăng lên giao diện đó để thể hiện ra bên ngoài. Ví dụ như kinh nghiệm học tập, thành quả tiêu biểu, những dự án đang thực hiện. Có mẫu sẵn rồi, ngươi xem qua một chút là hiểu." Kiều Dụ nói: "Cái này tôi hiểu, trước đây tôi từng nghiên cứu trang của mấy giáo sư trung tâm. Nhưng tôi vẫn là sinh viên mà? Sinh viên cũng có trang chủ được à?" Điền Ngôn Chân đáp: "Sẽ mở cho ngươi một chuyên mục riêng, ngươi đăng nhập website thử xem sẽ biết." Kiều Dụ ngoan ngoãn gật đầu, đáp lời: "Cảm ơn ạ, Điền đạo. Vậy mặt mũi tôi chẳng phải lớn lắm sao?" Điền Ngôn Chân cười, rồi nói tiếp: "Đúng đấy, bây giờ mặt mũi của ngươi lớn thật. Tháng sau từ 19 đến 23 sẽ có hội nghị hình học đại số thế giới tại viện khoa học cao cấp của Pháp, ban tổ chức đã xếp ngươi vào danh sách khách mời diễn thuyết, mời ngươi đến báo cáo 30 phút. Thế nào? Có hứng thú không?" "Báo cáo 30 phút? Tại hội trường chính hay hội trường nhỏ vậy? Chủ yếu nói về cái gì ạ?" Kiều Dụ có chút hứng thú hỏi.
Phan Kính Nguyên mở hòm thư, trong thư chưa đọc tìm thấy email của giáo sư Phất Lan Khắc, ấn mở ra xem. Không có gì đặc biệt đáng chú ý, chủ yếu chỉ là hỏi thăm một số tình hình liên quan tới Kiều Dụ. Điều khiến Phan Kính Nguyên câm nín nhất là, gã này còn hỏi Kiều Dụ có từng nghe nói về hắn chưa, có muốn sang Berkeley du học không, đúng là quá đáng. Cũng may đây chỉ là thư riêng gửi cho hắn, nếu để Viên lão biết được, chắc chắn sẽ phun vào mặt gã một trận. Đệ tử của Kiều Dụ như thế này ai mà không muốn, thậm chí không cần tốn nhiều công sức, cứ để tự nhiên phát triển thì thành tựu tương lai sẽ không thể lường được. Lúc Điền Ngôn Chân còn là CMO đã ra tay lừa Kiều Dụ đến đại học Yến Bắc, khiến Viên lão buồn bực một thời gian. Gã này muốn Kiều Dụ sang Berkeley làm học sinh của mình, đúng là nằm mơ. Đương nhiên những lời này chỉ là nghĩ thầm trong đầu. Tiện tay đóng email, phần trình bày của Dennis cũng sắp đến hồi kết. "À phải, tôi đã nói chuyện điện thoại với giáo sư Schulz, ông ấy nói đã đề xuất lên ban tổ chức hội nghị quốc tế về hình học đại số tháng sau, sẽ mời Kiều Dụ tham gia hội nghị lần này, đồng thời có bài báo cáo 30 phút. Vậy nên nếu mọi người có thời gian, cũng nên tham gia hội nghị lần này. Có lẽ chúng ta có thể trao đổi với Kiều Dụ một chút, với tư cách là người tìm ra lỗ hổng, có lẽ hắn sẽ có một vài ý kiến đặc biệt nào đó để định hướng cho chúng ta. Tất nhiên, Phan, cậu là người liên lạc với Kiều Dụ nhiều nhất. Có cơ hội, cậu có thể thảo luận và nghiên cứu nhiều hơn với hắn." "Vâng, thưa giáo sư Dennis." Phan Kính Nguyên hít sâu một hơi, lên tiếng trả lời. Ghê thật, Kiều Dụ lại có thể báo cáo 30 phút tại hội nghị quốc tế về hình học đại số ư? Quả nhiên giới toán học đối đãi với t·h·i·ê·n tài thật là ưu ái! Mẹ nó... đúng là ghen tị mà!" "Được rồi, vậy hôm nay đến đây thôi, mọi người có ý tưởng gì thì cứ gửi email liên hệ nhé." Nói xong, Dennis nhấn nút kết thúc cuộc họp. Phan Kính Nguyên vừa thoát khỏi Zoom, thì điện thoại của Phất Lan Khắc đã gọi đến. "Alo, giáo sư Phất Lan Khắc, chào ngài." "Giáo sư Phan, chào cậu, email tôi gửi cậu xem chưa?" "Tôi vừa xem rồi. Nhưng tôi cũng nghe nói Kiều Dụ dường như không có ý định du học. Thực tế thì cậu ấy còn chưa bắt đầu học đại học, theo như tôi được biết, phương pháp bồi dưỡng của đại học Yến Bắc hiện tại chủ yếu là để cậu ấy tự học." "Tự học?" "Đúng vậy. Không sắp xếp cho cậu ấy nhiệm vụ học tập cụ thể, mức độ tự do trong học tập rất cao, chương trình học khá là tùy ý. Còn việc cậu ấy có chọn đi du học hay không thì là chuyện sau này. Nhưng tôi đoán tối t·h·i·ểu trước khi cậu ấy trưởng thành, đại học Yến Bắc sẽ không đề nghị cậu ấy ra nước ngoài." "A, vậy thì thật đáng tiếc. Nhưng nếu không giao nhiệm vụ cụ thể cho cậu ấy, tại sao cậu ấy lại đột nhiên quan tâm đến nghiên cứu của chúng ta vậy?" Phan Kính Nguyên nghe câu hỏi này cũng thấy đau đầu, nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi đoán chắc là do Viên lão trước đó đã nhắc đến với cậu ấy một lần. Cái luận văn liên quan đến dự đoán giới hạn điểm hữu tỉ trên đường cong chắc ngài cũng xem qua rồi. Có lẽ Viên lão cảm thấy Kiều Dụ hứng thú với phỏng đoán của Langlands, mà tôi lại ở trong đội, nên đã hỏi cậu ấy một câu xem có muốn tham gia nhóm đề tài của chúng ta không. Cậu ấy đã từ chối, nhưng có thể là vì được Viên lão tiến cử nên cậu ấy có hứng thú với kết quả của chúng ta." "Thì ra là vậy. Viên lão đúng là... đúng là... làm chuyện tốt. Nếu không, nếu luận văn thực sự được công bố, mà lại bị chứng minh là sai, thì rắc rối to." Phan Kính Nguyên nghe ra ý mỉa mai trong câu nói này, liền dứt khoát đổi chủ đề: "Tháng sau ngài có đến hội nghị hình học đại số không?" "Tôi vẫn chưa chắc chắn, để xem sắp xếp thời gian thế nào. À phải, Kiều Dụ có tham gia IMO năm nay không?" "Có, thật ra cậu ấy biết tham gia IMO cũng không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn muốn lấy một cái thứ tự để báo đáp trường cũ." "Vậy à. Có tấm lòng biết ơn, là một đứa trẻ tốt." "Ai nói không phải chứ? Giáo sư Phất Lan Khắc, nếu không có gì thì tôi xin phép cúp máy trước nhé." "Ừ, được rồi." Phan Kính Nguyên cúp máy, lắc đầu, luôn cảm thấy vị giáo sư của Berkeley này khi nói chuyện đều có chút bất an. Thôi được rồi, hắn lười nghĩ. Buổi chiều là giờ của Kiều Dụ, hắn còn muốn đi nghe xem tên nhóc kia định tiên t·h·i như thế nào. Với Phan Kính Nguyên mà nói, hai ngày này đúng là quá sức dày vò. Sáu năm thành quả bị người khác vạch trần thì thôi đi, điều đáng giận nhất là tên này mới vào nghề cũng là do hắn hướng dẫn, nghĩ tới thôi đã thấy quá uất ức rồi... Năm 2022, ngày 8 tháng 4, thứ ba, 1 giờ 50 phút chiều, Kiều Dụ đang ở trong phòng ngủ của trung tâm toán học quốc tế thuộc đại học Yến Bắc nghe điện thoại. "Tôi đang ở trong phòng mà, đúng vậy, đang chuẩn bị qua đó... A? Ngài muốn đến đây ư? ... Khoan đã, buổi chiều ngài cũng đi à? ... Không có gì, đương nhiên là được... Vậy bọn ta gặp ngài sau." Cúp điện thoại, Kiều Dụ nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Nếu vừa nãy hắn không nghe nhầm thì Điền đạo nói sẽ đi cùng hắn sang bên Thanh Hoa tham gia buổi diễn giảng hôm nay? Thật lòng mà nói chuyện này làm Kiều Dụ có chút kinh ngạc. Trần Trác Dương sau khi biết Kiều Dụ liên hệ với phía bên kia, từng nói với hắn, rằng tuy đạo sư có quan hệ khá tốt với một vài giáo sư của viện toán học Thanh Hoa, nhưng đã hơn mười năm không chủ động qua đó, chứ đừng nói đến chuyện cùng sư gia tham gia buổi báo cáo. Đại khái là kiểu, ta biết ngươi ở bên đối diện, nên ta chọn cách đứng xa quan sát vậy. Chuyện này thực sự khiến Kiều Dụ có chút lo lắng. Hắn sợ Điền đạo và sư gia gia thật sự xảy ra xung đột ở buổi báo cáo chiều nay. Nghĩ kỹ thì, dù Điền Ngôn Chân và Viên Chính Tâm có mâu thuẫn gì đi chăng nữa, nhưng ít nhất hai người đối với hắn đều cực kỳ tốt, nếu thật sự ầm ĩ lên, hắn cũng khó xử lắm... Thực ra Kiều Dụ vẫn hy vọng mối quan hệ của hai người duy trì kiểu thỉnh thoảng sẽ có một cuộc điện thoại mập mờ như vậy, vẫn là không nên gặp mặt thì hơn. Nhưng ý muốn của đạo sư thì tự nhiên không ai có thể can thiệp. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, chưa đến 5 phút, Kiều Dụ đã nhìn thấy Điền Ngôn Chân vẫy tay với mình qua cửa sổ, vội vàng đeo máy tính xách tay rồi ra ngoài. "Điền đạo, ngài thật sự đi cùng sao?" "Sao nào? Tôi không được đến à?" "Đâu có!""Liên gia gia của ngươi cũng đã gọi điện rồi, ta sợ cái gì chứ? Có đúng không?" Điền Ngôn Chân liếc Kiều Dụ, ánh mắt có chút thâm ý. Kiều Dụ không phản đối. Đi thì đi thôi, chỉ cần hắn không x·ấ·u hổ, thì người khác sẽ lúng túng. "À phải, sau này ngươi đừng dùng mấy cái hòm thư lộn xộn đó nữa. Sau này liên hệ ra bên ngoài thì dùng hòm thư do trung tâm nghiên cứu cung cấp ấy, đã xin cho ngươi rồi, địa chỉ thầy Tiết đã gửi trong WeChat cho ngươi đó." Kiều Dụ lập tức lấy điện thoại ra xem, quả nhiên lão Tiết đã gửi một tin nhắn WeChat cho hắn. "Địa chỉ: [email protected], mật khẩu ban đầu: xxxxxx, trang chủ hậu trường:" "Trang chủ là cái gì vậy?" Điền Ngôn Chân giải thích: "Ngươi có thể tự chỉnh sửa thành tựu của mình rồi đăng lên giao diện đó để thể hiện ra bên ngoài. Ví dụ như kinh nghiệm học tập, thành quả tiêu biểu, những dự án đang thực hiện. Có mẫu sẵn rồi, ngươi xem qua một chút là hiểu." Kiều Dụ nói: "Cái này tôi hiểu, trước đây tôi từng nghiên cứu trang của mấy giáo sư trung tâm. Nhưng tôi vẫn là sinh viên mà? Sinh viên cũng có trang chủ được à?" Điền Ngôn Chân đáp: "Sẽ mở cho ngươi một chuyên mục riêng, ngươi đăng nhập website thử xem sẽ biết." Kiều Dụ ngoan ngoãn gật đầu, đáp lời: "Cảm ơn ạ, Điền đạo. Vậy mặt mũi tôi chẳng phải lớn lắm sao?" Điền Ngôn Chân cười, rồi nói tiếp: "Đúng đấy, bây giờ mặt mũi của ngươi lớn thật. Tháng sau từ 19 đến 23 sẽ có hội nghị hình học đại số thế giới tại viện khoa học cao cấp của Pháp, ban tổ chức đã xếp ngươi vào danh sách khách mời diễn thuyết, mời ngươi đến báo cáo 30 phút. Thế nào? Có hứng thú không?" "Báo cáo 30 phút? Tại hội trường chính hay hội trường nhỏ vậy? Chủ yếu nói về cái gì ạ?" Kiều Dụ có chút hứng thú hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận