Đỉnh Phong Học Phách

Chương 21: Nhân sinh không như ý người tám chín phần mười

Chương 21: Nhân sinh không như ý có đến tám chín phần mười
Đắc ý, thậm chí có chút hưng phấn.
Kiều Dụ không chút do dự lập tức dựa theo trang web hướng dẫn bắt đầu đăng ký và báo danh.
Khiến hắn vui mừng là, cuộc thi này thật sự không có bất kỳ điều kiện ràng buộc nào, sau khi điền thông tin cá nhân, trực tiếp báo danh thành công, thậm chí không cần nộp phí báo danh.
Xác định báo danh thành công, Kiều Dụ cũng không bắt đầu giải đề, mà bắt đầu tìm kiếm trên mạng xem có những cuộc thi toán học trực tuyến nào khác có thể nhận được tiền thưởng.
Đối với Kiều Dụ mà nói, đa phần các bài toán trong cuộc thi toán học toàn cầu "Tiểu Lý ba ba" không vượt quá phạm vi năng lực của hắn, đây là một niềm vui bất ngờ.
Bởi vì đây thuộc về đường đua mà hắn đã từ bỏ, giai đoạn đầu đã đầu tư vào nhưng chưa đạt được thành quả, không cần tốn quá nhiều sức lực, liền có thể trực tiếp thu hoạch.
Từ góc độ tối đa hóa lợi ích mà nói, lúc này quan trọng nhất chính là khai phá các con đường kiếm tiền, tiền thưởng là thứ càng nhiều càng tốt.
Chỉ là rất nhanh, thế giới này đã khiến hắn thất vọng.
Ngoại trừ cuộc thi tầm cỡ thế giới được công khai rộng rãi này, trong nước vậy mà không có cuộc thi toán học nào có tiền thưởng hào phóng như vậy.
Đa số các cuộc thi đều chỉ phát giấy khen cho xong, nhất là các cuộc thi toán học dành cho sinh viên, khi vào vòng chung kết giành được giấy khen thì tiền thưởng chỉ có vỏn vẹn một nghìn tệ. Đáng sợ hơn là, rất nhiều cuộc thi còn thu cả phí báo danh.
Chỉ vậy thôi sao?
Kiều Dụ trong lòng nảy lên sự coi thường sâu sắc, sao sinh viên thời này có thể rẻ mạt như thế chứ!
Lúc này có lẽ hắn căn bản không hề nghĩ tới, những cuộc thi mà hắn tìm được kia, có rất nhiều người chỉ vì có thể giành được tư cách dự thi, đã đầu tư số tiền gấp mấy nghìn thậm chí cả vạn lần phí báo danh này.
Đối với nhiều bậc phụ huynh, việc đầu tư vào giáo dục huấn luyện mới là tốn kém nhất, thứ họ xem trọng chính là tấm giấy khen kia.
Ai quan tâm đến mấy đồng tiền thưởng? Đúng là nhu cầu sai chỗ.
Đương nhiên Kiều Dụ cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng vấn đề thực sự là ở mình, mà không phải ở những cuộc thi kia.
Không tìm thấy cuộc thi phù hợp nào khác, Kiều Dụ bèn thu tâm tư, chăm chú bắt đầu suy nghĩ đề thi năm ngoái. Vừa nãy hắn xem qua một lượt, có thể đánh giá được hơn phân nửa số đề hắn có thể tìm ra đáp án trong đầu, nhưng điều này không có nghĩa là hắn chắc chắn có thể đối phó được.
Vì ba vạn đô la tiền thưởng, hy sinh chút thời gian giải đề, trên trang web thi thử nghiệm hệ thống thi mà họ cung cấp, vẫn là rất cần thiết.
Đối với chuyện kiếm tiền, Kiều Dụ trước giờ đều rất thành tâm.
...
"Reng...reng..." Tiếng chuông vang lên.
Đã là chín giờ tối, buổi tự học buổi tối kết thúc, sau khi kết thúc một ngày học tập, trong sân trường cũng bắt đầu trở nên ồn ào.
Lan Kiệt cũng hết giờ tự học buổi tối, trở lại văn phòng, cầm điện thoại di động lên mở Wechat xem thử, tâm trạng không được vui vẻ lắm.
Buổi chiều lúc sắp chia tay, hắn đã gửi lời mời kết bạn Wechat cho cậu nhóc kia, đến giờ vẫn chưa thấy chấp nhận, thật đúng là nói một đằng làm một nẻo, nửa điểm cũng không nghiêm túc.
Nhớ lại lúc chiều khi chia tay, gia hỏa này liên tục đảm bảo cầm điện thoại lên là sẽ thêm Wechat ngay, Lan Kiệt không nhịn được cười thầm, dứt khoát gọi điện thoại, kết quả nửa ngày không ai bắt máy, Lan Kiệt đợi hơn hai mươi giây, đúng lúc định từ bỏ thì điện thoại đột nhiên thông.
"Alo, ai vậy?"
"Ta, Lan lão sư."
"A... Lan lão sư? Chào ngài, xin lỗi, sau khi về nhà con bận quá nên quên mất xem Wechat."
Nghe lời giải thích này, tâm trạng Lan Kiệt dễ chịu hơn một chút.
Cũng không hẳn là tin vào cái lý do bận bịu này, ít nhất Kiều Dụ còn nhớ chuyện trước đó mình dặn dò.
"Ồ? Vội xem hai cuốn sách ta đưa cho ngươi à?"
"Không phải, con đang giải đề thi cuộc thi toàn cầu "Tiểu Lý ba ba" năm ngoái. À, Lan lão sư, thầy có dùng LaTex không? Con tìm hiểu trên mạng, nghe nói lúc thi tốt nhất nên dùng LaTex để sắp chữ."
Lan Kiệt ngớ người.
Về cuộc thi toán học toàn cầu do "Tiểu Lý ba ba" tổ chức, hắn chỉ nhớ thuận miệng nhắc tới, mục đích chính là muốn nói cho Kiều Dụ biết có một cuộc thi toán học có thể kiếm tiền như thế, để Kiều Dụ làm quen sớm, có thể tạo hứng thú sâu sắc hơn với toán học.
Để không cho Kiều Dụ ôm kỳ vọng quá lớn vào mình, hắn còn cố tình nhắc nhở cuộc thi này rất nhiều sinh viên tài năng từ các trường đại học nổi tiếng trên thế giới sẽ tham gia.
Kết quả tên nhóc này sau khi trở về vậy mà thật sự bắt đầu lao vào giải mấy cái đề toán hóc búa đó rồi?
"Sẽ dùng. LaTex chỉ là một công cụ sắp chữ, sau này lên đại học, khi cần viết luận văn sẽ thường xuyên dùng phần mềm này, bản thân phần mềm rất dễ thao tác, ngươi chắc một hai ngày là có thể học xong, còn muốn dùng thuần thục thì phải dựa vào việc sử dụng hằng ngày, cái này không có gì to tát. Nhưng mấy bài đó ngươi làm được à?"
Lan Kiệt cố nén cảm xúc mà trả lời câu hỏi.
"Dạ cảm ơn Lan lão sư. Đề thi à, có mấy bài con làm được, mấy bài không, nhưng con thấy vòng chung kết có nhiều phân ban, con có thể chọn ban mình giỏi. Đề đấu loại con thấy còn ổn, độ khó cũng vừa phải."
Nghe những lời này, Lan Kiệt không được bình tĩnh lắm.
Ngày xưa, khi còn là sinh viên đại học, hắn cũng học chuyên ngành Toán học và Toán ứng dụng ở trường đại học hàng đầu, sau đó thi vào trường đại học nổi tiếng để học cao học. Bởi vì trong quá trình học đã lấy được chứng chỉ giáo viên, nên sau khi tốt nghiệp hắn trở về Tinh Thành, thi đỗ vào trường Trung học Thiết Nhất, làm giáo viên toán.
Năm năm trước, khi "Tiểu Lý ba ba" tổ chức cuộc thi toán học lần đầu, hắn cũng mang tâm lý thử sức mà đăng ký tham gia.
Thành tích thì không đáng nói, chắc tại vì dạy cấp ba lâu quá, tiếp xúc toàn những đề toán sơ cấp, tóm lại là không vào được vòng chung kết.
Sau này Tuy Nhiên không có hứng thú đăng ký nữa, nhưng hàng năm hắn đều xem qua đề thi, nên đương nhiên biết rõ độ khó của đề.
Chẳng lẽ nói, trình độ của Kiều Dụ còn cao hơn cả hắn à?
Vậy thì còn kêu cậu nhóc đó đến lớp luyện thi Olympic làm gì, hắn có thể dạy cái gì? LaTex ứng dụng à?
Mặc dù trong lòng rất phức tạp, biểu cảm cũng không kiểm soát tốt, nhưng Lan Kiệt mở miệng không hề khách sáo: "Được, cứ làm đề đi, nhớ thêm Wechat của ta. Ngày mai đến lớp bồi dưỡng, ta tranh thủ thời gian dạy ngươi LaTex."
"Dạ được, cảm ơn Lan lão sư. Vậy con cúp máy trước ạ."
"Ừ."
Vừa cúp máy, đối phương quả nhiên nhanh chóng thêm Wechat của hắn.
Lan Kiệt bình tĩnh lại, quyết định ngày mai sẽ cẩn thận xem xét trình độ thực sự của Kiều Dụ đến đâu. Sau khi đã quyết định, Lan Kiệt đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống sân trường bên dưới, lúc này trường vẫn còn náo nhiệt, một đám trẻ con đang tụm năm tụm ba, vui vẻ nói cười đi ra phía cổng trường.
Tuổi trẻ thật tốt, nếu có thể có nhiều vài học trò như Kiều Dụ thì càng tốt hơn...
...
"Hạ Khả Khả chờ mình một chút."
Hạ Khả Khả vừa cùng bạn cùng bàn đi ra khỏi cổng trường thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau lưng.
Dừng chân, quay người lại nhìn, là Từ Triết, bạn cùng lớp, học lực thường xếp trong top 5 của lớp.
Khóe mắt liếc thấy Hồ Hỉ Dao, bạn cùng bàn đang che miệng cười, Hạ Khả Khả không nhịn được quay lại lườm nàng một cái, rồi mới nhìn Từ Triết sau lưng và hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiểu nam sinh đối diện nhìn cô bạn đứng bên cạnh Hạ Khả Khả có chút do dự, nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh của Hạ Khả Khả, dũng khí trong nháy mắt giống như thủy triều dâng lên...
Nói ngắn gọn là… cấp trên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận