Đỉnh Phong Học Phách
Chương 149: Bánh nướng phía dưới thành viên tổ chức (3)
Chương 149: Bánh nướng của thành viên tổ chức (3) Kiều Dụ mở cửa, liền thấy ba người bạn đều đã đến đông đủ, chắc là hôm nay huấn luyện xong liền đến thẳng đây, trên người còn mặc quân phục. Điều khiến hắn cảm thấy khó tin nhất là bọn gia hỏa này mỗi người đều mang theo một cái túi, bên trong còn có khăn mặt.
"Các ngươi đến làm gì?" Kiều Dụ thật bất ngờ, buổi chiều hắn còn không mua coca đến xem bọn họ huấn luyện quân sự, vậy mà ba tên này lại chủ động đến tìm hắn.
"Mượn phòng tắm của ngươi để tắm rửa, sau đó cùng đi ăn cơm. Bọn mình cũng đã lâu không tụ tập. Đại ca, bây giờ chắc hẳn ngươi rất cảm động đi!"
Nói xong, Dư Vĩnh Tuấn đã xông thẳng vào cửa phòng.
"Ta nhớ là ở ký túc xá có nhà tắm công cộng mà? Còn là nước nóng hai mươi tư giờ, chạy đến chỗ ta tắm gội làm gì?"
"Dư Vĩ không quen lắm với nhà tắm công cộng, nên ta đề nghị đến chỗ cậu tắm nhờ, Kiều ca, lại nói cậu cũng không hẹp hòi vậy chứ?"
Kiều Dụ hơi nghiêng đầu, hắn cảm thấy cần phải đưa rèn luyện thân thể vào danh sách quan trọng. Tối thiểu phải đánh cho cái tên mập như Dư Vĩnh Tuấn một lần là đủ ba cái. Đương nhiên, cũng có thể nói với Điền đạo một tiếng, cổng trung tâm nghiên cứu cũng cần người đứng gác. Không thể để cái tên rảnh rỗi này muốn vào là vào như vậy được.
"Ta dọn nhà các ngươi đều tìm được?" Sau khi cho đám tiểu đồng bọn vào phòng, Kiều Dụ hỏi một câu.
"Cậu chẳng phải chỉ chuyển từ lầu một lên lầu ba thôi sao. Cậu nói trong nhóm Wechat rồi."
Dư Vĩ tự nhiên đáp lời, sau đó cũng đi vào phòng của Kiều Dụ.
Kiều Dụ nhớ ra. Lần đầu đặc huấn, hắn đã từng đưa Dư Vĩ cùng Dư Vĩnh Tuấn đến ký túc xá nhỏ tầng một của mình. Đưa lên rồi, lại còn khoe một lần trên nhóm Wechat.
"Kiều ca, hôm nay chúng ta sẽ không khách khí đâu nha." Cung Gia Đào là người vào cuối cùng.
"Chậc chậc chậc, không tệ nha, còn là phòng gác mái, tủ quần áo lớn thật, giường cũng là mét rưỡi, Kiều ca, đãi ngộ của cậu cũng tốt quá đó chứ?"
"Ừm... Vậy thì, nếu như các cậu có hai bài luận văn đăng trên tạp chí quốc tế hàng đầu, đãi ngộ cũng sẽ tốt như vậy thôi, thật đấy, không hề lừa gạt."
Kiều Dụ đóng cửa lại, đi vào phòng sách, rất tự nhiên nói một câu.
Trong phòng ngủ lập tức yên tĩnh, bây giờ có thể nghe rõ tiếng nước chảy trong phòng tắm, kèm theo tiếng hát không mấy hay của Dư Vĩnh Tuấn.
"Cách âm có vẻ hơi kém nhỉ."
"Ừ, đúng là có vấn đề thật, nhưng mà đây là phòng riêng, mình ta ở, sao phải cân nhắc vấn đề cách âm làm gì?" Kiều Dụ giải thích một câu.
Hai người đi một vòng phòng ngủ xong, quay lại phòng sách nhỏ của Kiều Dụ.
"Không phải chứ Kiều ca, cậu nói chuyện như thế dễ khiến người ta mất hứng biết không? Cậu khiêm tốn một chút, để tâm trạng bọn mình được bình thản hơn."
Cung Gia Đào bất mãn nói.
"À." Kiều Dụ nhẹ gật đầu, nói ra: "Vậy về sau ta cố gắng."
Nói xong, Kiều Dụ nhìn Dư Vĩ, hỏi: "Không phải, Dư Vĩ, nếu cậu không quen ở ký túc xá, sao không ra ngoài thuê phòng ở luôn?"
Dư Vĩ nhìn Kiều Dụ, buồn bã nói: "Thầy cô nói là trước mắt nguyên tắc không cho phép. Muốn ra ngoài thuê nhà phải làm đơn xin, nhưng vì phần lớn học sinh lớp anh tài tuổi còn nhỏ nên khó được duyệt, trừ phi có phụ huynh đến ở cùng."
Kiều Dụ hiểu... Cũng đúng, lớp anh tài chẳng ai học quá cao hết. Vài học sinh đặc biệt còn học nhảy lớp, ví như hắn, đến lớp 11 còn chưa từng học. Dù Dư Vĩ hơn hắn một tuổi năm nay cũng chỉ mới mười bảy.
Một đám vị thành niên chỉ số thông minh đều trên mức bình quân rất nhiều, từ góc độ quản lý học mà nói, việc sống tập thể đúng là tương đối tốt hơn.
"Cậu có tiền mà! Chuyện nhỏ! Thuê phòng ngay trong trường, tiện đường đi tắm luôn." Kiều Dụ đưa ra đề nghị.
"Haiz, chúng ta có thể đừng nói chuyện này không, à đúng rồi, Kiều Dụ, sau khi huấn luyện quân sự xong cậu có định cùng lớp chúng tớ không? Tớ thấy có tên cậu trong danh sách lớp."
Cung Gia Đào tràn đầy phấn khởi hỏi.
Kiều Dụ thở dài, đáp: "Có lẽ thỉnh thoảng mới đi thôi? Mấy cậu không biết đâu, tớ không có thời gian ấy chứ, trên tay vẫn còn đề tài nghiên cứu, tớ lại là người phụ trách. Hơn nữa còn rất nhiều giáo sư tham gia vào đề tài này, thầy hướng dẫn lại quản rất chặt, nên tớ phải theo sát tiến độ, đến trường có lẽ chỉ là mong muốn thôi. Hơn nữa, tớ đã xin phòng đào tạo cho phép thi sớm mấy môn, đoán chừng sang năm nhiều nhất đầu năm sau là đủ học phần tốt nghiệp rồi. Không còn cách nào, chương trình đại học quá tốn thời gian."
Cung Gia Đào: "..."
Dư Vĩ: "..."
May là con trai tắm rửa rất nhanh, lúc hai người hết lời thì Dư Vĩnh Tuấn đã từ nhà tắm đi ra.
"Ai vào, nhanh lên, tắm xong còn để lão đại mời chúng ta đi ăn cơm, đói sắp ch·ết rồi!"
Dư Vĩ im lặng đứng dậy đi vào nhà tắm.
"Ồ, lão Cung, cậu vừa rồi chẳng phải nói muốn cùng Kiều ca thảo luận công việc của sinh viên sắp ra trường hay sao, sao giờ lại im như thóc vậy?"
"Ai..." Cung Gia Đào thở dài, đáp: "Hết chuyện để nói rồi, Kiều Dụ giả bộ giỏi quá."
"Không phải Kiều ca, thế này là cậu sai rồi, trước mặt người ngoài còn có thể chứ trước mặt chúng tớ cậu còn giả bộ cái gì?"
Dư Vĩnh Tuấn bắt đầu theo hướng lý tr·u·ng kh·á·c·h để p·h·át triển.
"Không phải, ta không giả bộ, đây là sự thật mà. Mấy cậu xem đây là đơn báo cáo hạng mục, đây là danh sách thành viên tổ đề tài, còn có cả ghi chép trao đổi của ta và các thành viên. Cho nên là cái gì khiến các cậu cảm thấy ta đang giả vờ vậy? Có phải là vì các cậu nghĩ không thể làm được nên cảm thấy vậy không?"
Kiều Dụ ung dung hỏi lại. Tất cả đều có bằng chứng.
Bản báo cáo hạng mục đóng dấu được nhét tiện tay sang bên cạnh bàn, trên máy tính thì đang mở Wechat, có lịch sử trò chuyện, cạnh bàn phím còn có sổ liên lạc của thành viên nhóm nghiên cứu... Nếu đủ cẩn thận, thậm chí còn có thể nhìn thấy bản thảo các vấn đề trên bàn. Đương nhiên, nếu không đủ cẩn thận cũng không sao, chỉ cần khẽ di chuyển con chuột, có thể thấy hết rõ ràng.
Xem đi, tất cả bằng chứng ở ngay đó, chỉ cần để ý một chút là sẽ thấy, mà những người thông minh thì khả năng quan sát thường không kém. Có lẽ vì thế mà Dư Vĩ không muốn nói gì thêm, đứng lên đi tắm luôn.
Dù đã chấp nhận mọi người là người của hai thế giới rồi, nhưng sau khi phát hiện chưa đầy một tháng, khoảng cách đã bắt đầu tiếp tục mở rộng, hơn nữa loại chênh lệch này cứ tăng không ngừng một cách phi tuyến tính, thì tâm trạng cũng không ổn được.
Dư Vĩnh Tuấn liếc nhìn Cung Gia Đào một cái, mặt cười toe: "Ha ha, Kiều ca, cậu có nghĩ là có một khả năng không, đó là khi bọn tớ tốt nghiệp đại học mà còn đang lo đi kiếm chỗ học thạc sĩ, thì có lẽ cậu đã là giáo sư rồi, và bọn tớ sẽ xin vào lớp cao học của cậu thì sao?"
Cung Gia Đào trừng mắt nhìn Dư Vĩnh Tuấn, nói ra: "Đây là tớ đã phân tích ra trước đó rồi!"
Kiều Dụ tính một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Bốn năm nữa, thì hoàn toàn có khả năng. Có điều muốn làm nghiên cứu sinh của ta, thành tích tổng phải đứng đầu lớp, hơn nữa chậm nhất là sau kỳ 1 năm thứ hai phải có tư cách vào chương trình đào tạo sinh viên xuất sắc và đạt được thành tích nhất định. Dù sao người ta nhận làm học trò là để làm việc, chứ không có chuyện lười biếng được."
Dư Vĩnh Tuấn cùng Cung Gia Đào nhìn nhau, sau đó Kiều Dụ từ vẻ mặt của hai người cảm thấy nguy hiểm, đáng tiếc là phòng quá nhỏ, muốn chạy cũng không được.
"Đánh hắn!"
"Đừng có làm loạn!"
"x·i·n l·ỗ·i, đại ca, nhưng không còn cách nào khác, bọn tớ quá muốn trải nghiệm cảm giác được đ·á·n·h giáo sư tương lai rồi."
"Dư Vĩnh Tuấn, ta nói cho cậu biết, giờ buông tay thì vẫn còn cơ hội đấy..."
"Ha ha..."
Sự thật chứng minh, dù có thông minh đến đâu, ở trong không gian hẹp, hai tay khó địch bốn tay. Cũng giống như toán học chứng minh vậy, nếu như có quá nhiều điều kiện ước thúc, sẽ rất khó thi triển một đạo lý.
Sau khi náo loạn một trận, đợi Dư Vĩ từ nhà tắm đi ra rồi Cung Gia Đào vào tắm, chuyện trẻ con nhàm chán đó cũng chấm dứt.
Tính cách của Dư Vĩ chắc chắn là sẽ không tham gia vào những chuyện như vậy. Dù trong lòng hắn cũng rất muốn cho Kiều Dụ một trận, để dùng phương thức vật lý mà giải thoát cho tâm hồn, nhưng cũng sẽ không thể hiện ra. Từ nhỏ đến lớn hắn đã được dạy dỗ là không được làm những chuyện ngây thơ như vậy.
Không có ai giúp, Dư Vĩnh Tuấn cũng ngoan ngoãn lại, như cô vợ nhỏ xấu hổ bắt đầu x·i·n l·ỗ·i...
Điều này khiến Kiều Dụ ý thức được đầy đủ, không thể quá tách rời khỏi quần chúng. Vẫn là giống như lúc trước ở lớp 13, có nhiều bạn bè, ở trong trường ai dám trêu hắn, chỉ cần một câu thôi, thì một đám người đã ào lên rồi.
Đang nghĩ cách khiến Dư Vĩnh Tuấn và Cung Gia Đào hối hận như thế nào, Dư Vĩ bên cạnh đột nhiên nói: "Kiều Dụ, cậu nghĩ tớ về sau làm về trí tuệ nhân tạo thì sao?"
Kiều Dụ nhìn Dư Vĩ vẻ mặt thành thật, hỏi: "Ý cậu là đầu tư vào trí tuệ nhân tạo, hay là học về nó? Nếu đầu tư thì bốn ngàn vạn của cậu không đủ đâu. Còn nếu học thì bây giờ chương trình đại cương phát triển cũng khá ổn rồi, chẳng lẽ sau này cậu muốn làm về nghiên cứu?"
Dư Vĩ không vui nói: "Ai nói chỉ có thể làm về nghiên cứu? Chẳng lẽ tớ không thể phát triển một thuật toán mới?"
Kiều Dụ nghĩ một lúc, rồi nói: "Phát triển thuật toán mới rất rộng, trước hết cậu cần nghĩ rõ sẽ làm về hướng nào đã? Trí tuệ nhân tạo gồm cả ngôn ngữ tự nhiên, máy học, thị giác máy tính..."
"Tổng thể luôn!" Dư Vĩ rất nhanh đưa ra lựa chọn của mình, xem ra là rất có mục tiêu.
"À!"
Kiều Dụ nghĩ một lát rồi nói: "Ta thấy cũng không sai, nhưng mà chỉ dựa vào mình cậu thì hơi khó đấy. À đúng rồi, không phải cậu nói sau này bố cậu cho cậu một khoản tiền để ném cho tớ sao? Dứt khoát lúc đó mở luôn đề tài về trí tuệ nhân tạo tổng quát, ta giúp cậu làm ra chút thành quả, để cậu tiếp tục làm nghiên cứu. Đến lúc đó cậu kiếm tiền, mình chia năm năm."
Mặt Dư Vĩ có chút đen: "Khi cậu lên kế hoạch cho tớ thì đừng có nhắc đến tiền có được không?"
Kiều Dụ một mặt oan uổng nói: "Dư Vĩ đồng học, ta mà nói chuyện tiền bạc với cậu là cậu nên cảm thấy vinh dự mới đúng. Cậu hỏi tên mập ú kia đi, bình thường ta có nói đến tiền với hắn bao giờ đâu?"
"Không phải chứ đại ca, cậu nói ta mập thì ta nhận, có thể đừng thêm chữ 'ch·ết' được không? Mà cậu cũng nói chuyện tiền với tôi rồi đấy! Cậu quên rồi à, lúc ấy giải một bài toán 50 đồng một bài đấy..."
Dư Vĩnh Tuấn không nể mặt mũi nói.
Kiều Dụ nhất thời nghẹn lời, hắn thật không nghĩ tới tên mập này vậy mà lại đi bới móc những chuyện đen tối trước mặt Dư Vĩ.
Thế là liền đổi giọng: "Vậy thì trước đây, cậu nhìn xem ta sau khi vào đại học Yến Bắc rồi có nhắc gì đến tiền với tên mập này nữa không? Cho nên Dư Vĩ đồng học, cậu phải tôn trọng và biết tận dụng sức mạnh của đồng tiền. Tỷ như, nhân lúc còn cơ hội hãy dùng tiền để một nhà toán học tương lai có triển vọng và tạm thời còn chưa có quá nhiều tiền phục vụ mình một lần đi. Vì đến khi vị nhà toán học này có tiền, thì sẽ không còn coi trọng cái 'ba xu' của cậu nữa."
Đối với đề nghị đầy thành ý của Kiều Dụ, Dư Vĩ chỉ liếc mắt...
Sau khi cả ba người đều đã tắm rửa xong, Kiều Dụ mời ba người bạn đi ăn tối. Đương nhiên là ở nhà ăn.
Chỉ cần chỗ nào dùng được thẻ sinh viên, Kiều Dụ đều rất hào phóng, dù sao mỗi tháng tiền sinh hoạt của hắn đều dùng không hết, thậm chí còn có dư.
Mặc dù ba người bạn đều không tôn trọng hắn lắm, nhưng tâm tình thực tế lại rất tốt.
Dù sao cũng có thể tiếp xúc với những người cùng trang lứa trong cuộc sống. Nửa năm nay đến đại học Yến Bắc, bên cạnh hắn quen biết không phải là giáo sư thì cũng là tiến sĩ. Người trẻ nhất cũng đã gần ba mươi, sự khác biệt quá lớn, ngoài toán học thì thật sự không có gì để nói chuyện. Không giống như ở cùng người đồng trang lứa, cái gì cũng có thể trò chuyện, ngoại trừ toán học.
Lúc ăn cơm, Dư Vĩ vừa nói một câu là hè vừa rồi hắn đã dành thời gian nghiên cứu sâu tài liệu giảng dạy lớp anh tài năm ngoái, nhưng còn chưa kịp để Kiều Dụ lên tiếng, thì đã bị Cung Gia Đào đổi chủ đề luôn.
Rồi bắt đầu chửi bậy chuyện lớp năm nay của bọn hắn bốn mươi hai người mà chỉ có 5 nữ sinh.
Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa là Kiều Dụ không được tham gia trò chuyện, hắn kể vanh vách kinh nghiệm mình bị học tỷ xin Wechat trong nhà ăn, khiến hai chàng trai trẻ tuổi tràn đầy hoóc môn bắt đầu vẽ vời ra nhiều ảo tưởng về cuộc sống đại học.
Mặc dù khoa học lý luận có ít nữ sinh, nhưng đại học Yến Bắc là một trường đại học tổng hợp, các khoa khác có rất nhiều mỹ nữ! Theo như lời Cung Gia Đào nói, thì Kiều Dụ với ngoại hình bình thường như thế còn được học tỷ xin Wechat, thì chắc hẳn là hắn còn được chú ý nhiều hơn.
Đối với mấy lời "trái thiên" này, Kiều Dụ chỉ cười, không hề phản bác.
Hắn dự định lát nữa sẽ báo lại với mấy vị giáo sư chủ nhiệm, để họ biết đám học sinh lớp anh tài này có bao nhiêu "ưu tú", để rồi cho nhiều bài tập khó một chút, thi cuối kỳ cũng nên chọn những đề thi hóc búa hơn.
Làm như thế sẽ cho những kẻ hormone dồi dào, biết vì sao các sư huynh học lên tiến sĩ vẫn còn FA. Con người mà, thường hay phải trả giá đắt vì những lời nói tùy tiện của mình...(hết chương)
"Các ngươi đến làm gì?" Kiều Dụ thật bất ngờ, buổi chiều hắn còn không mua coca đến xem bọn họ huấn luyện quân sự, vậy mà ba tên này lại chủ động đến tìm hắn.
"Mượn phòng tắm của ngươi để tắm rửa, sau đó cùng đi ăn cơm. Bọn mình cũng đã lâu không tụ tập. Đại ca, bây giờ chắc hẳn ngươi rất cảm động đi!"
Nói xong, Dư Vĩnh Tuấn đã xông thẳng vào cửa phòng.
"Ta nhớ là ở ký túc xá có nhà tắm công cộng mà? Còn là nước nóng hai mươi tư giờ, chạy đến chỗ ta tắm gội làm gì?"
"Dư Vĩ không quen lắm với nhà tắm công cộng, nên ta đề nghị đến chỗ cậu tắm nhờ, Kiều ca, lại nói cậu cũng không hẹp hòi vậy chứ?"
Kiều Dụ hơi nghiêng đầu, hắn cảm thấy cần phải đưa rèn luyện thân thể vào danh sách quan trọng. Tối thiểu phải đánh cho cái tên mập như Dư Vĩnh Tuấn một lần là đủ ba cái. Đương nhiên, cũng có thể nói với Điền đạo một tiếng, cổng trung tâm nghiên cứu cũng cần người đứng gác. Không thể để cái tên rảnh rỗi này muốn vào là vào như vậy được.
"Ta dọn nhà các ngươi đều tìm được?" Sau khi cho đám tiểu đồng bọn vào phòng, Kiều Dụ hỏi một câu.
"Cậu chẳng phải chỉ chuyển từ lầu một lên lầu ba thôi sao. Cậu nói trong nhóm Wechat rồi."
Dư Vĩ tự nhiên đáp lời, sau đó cũng đi vào phòng của Kiều Dụ.
Kiều Dụ nhớ ra. Lần đầu đặc huấn, hắn đã từng đưa Dư Vĩ cùng Dư Vĩnh Tuấn đến ký túc xá nhỏ tầng một của mình. Đưa lên rồi, lại còn khoe một lần trên nhóm Wechat.
"Kiều ca, hôm nay chúng ta sẽ không khách khí đâu nha." Cung Gia Đào là người vào cuối cùng.
"Chậc chậc chậc, không tệ nha, còn là phòng gác mái, tủ quần áo lớn thật, giường cũng là mét rưỡi, Kiều ca, đãi ngộ của cậu cũng tốt quá đó chứ?"
"Ừm... Vậy thì, nếu như các cậu có hai bài luận văn đăng trên tạp chí quốc tế hàng đầu, đãi ngộ cũng sẽ tốt như vậy thôi, thật đấy, không hề lừa gạt."
Kiều Dụ đóng cửa lại, đi vào phòng sách, rất tự nhiên nói một câu.
Trong phòng ngủ lập tức yên tĩnh, bây giờ có thể nghe rõ tiếng nước chảy trong phòng tắm, kèm theo tiếng hát không mấy hay của Dư Vĩnh Tuấn.
"Cách âm có vẻ hơi kém nhỉ."
"Ừ, đúng là có vấn đề thật, nhưng mà đây là phòng riêng, mình ta ở, sao phải cân nhắc vấn đề cách âm làm gì?" Kiều Dụ giải thích một câu.
Hai người đi một vòng phòng ngủ xong, quay lại phòng sách nhỏ của Kiều Dụ.
"Không phải chứ Kiều ca, cậu nói chuyện như thế dễ khiến người ta mất hứng biết không? Cậu khiêm tốn một chút, để tâm trạng bọn mình được bình thản hơn."
Cung Gia Đào bất mãn nói.
"À." Kiều Dụ nhẹ gật đầu, nói ra: "Vậy về sau ta cố gắng."
Nói xong, Kiều Dụ nhìn Dư Vĩ, hỏi: "Không phải, Dư Vĩ, nếu cậu không quen ở ký túc xá, sao không ra ngoài thuê phòng ở luôn?"
Dư Vĩ nhìn Kiều Dụ, buồn bã nói: "Thầy cô nói là trước mắt nguyên tắc không cho phép. Muốn ra ngoài thuê nhà phải làm đơn xin, nhưng vì phần lớn học sinh lớp anh tài tuổi còn nhỏ nên khó được duyệt, trừ phi có phụ huynh đến ở cùng."
Kiều Dụ hiểu... Cũng đúng, lớp anh tài chẳng ai học quá cao hết. Vài học sinh đặc biệt còn học nhảy lớp, ví như hắn, đến lớp 11 còn chưa từng học. Dù Dư Vĩ hơn hắn một tuổi năm nay cũng chỉ mới mười bảy.
Một đám vị thành niên chỉ số thông minh đều trên mức bình quân rất nhiều, từ góc độ quản lý học mà nói, việc sống tập thể đúng là tương đối tốt hơn.
"Cậu có tiền mà! Chuyện nhỏ! Thuê phòng ngay trong trường, tiện đường đi tắm luôn." Kiều Dụ đưa ra đề nghị.
"Haiz, chúng ta có thể đừng nói chuyện này không, à đúng rồi, Kiều Dụ, sau khi huấn luyện quân sự xong cậu có định cùng lớp chúng tớ không? Tớ thấy có tên cậu trong danh sách lớp."
Cung Gia Đào tràn đầy phấn khởi hỏi.
Kiều Dụ thở dài, đáp: "Có lẽ thỉnh thoảng mới đi thôi? Mấy cậu không biết đâu, tớ không có thời gian ấy chứ, trên tay vẫn còn đề tài nghiên cứu, tớ lại là người phụ trách. Hơn nữa còn rất nhiều giáo sư tham gia vào đề tài này, thầy hướng dẫn lại quản rất chặt, nên tớ phải theo sát tiến độ, đến trường có lẽ chỉ là mong muốn thôi. Hơn nữa, tớ đã xin phòng đào tạo cho phép thi sớm mấy môn, đoán chừng sang năm nhiều nhất đầu năm sau là đủ học phần tốt nghiệp rồi. Không còn cách nào, chương trình đại học quá tốn thời gian."
Cung Gia Đào: "..."
Dư Vĩ: "..."
May là con trai tắm rửa rất nhanh, lúc hai người hết lời thì Dư Vĩnh Tuấn đã từ nhà tắm đi ra.
"Ai vào, nhanh lên, tắm xong còn để lão đại mời chúng ta đi ăn cơm, đói sắp ch·ết rồi!"
Dư Vĩ im lặng đứng dậy đi vào nhà tắm.
"Ồ, lão Cung, cậu vừa rồi chẳng phải nói muốn cùng Kiều ca thảo luận công việc của sinh viên sắp ra trường hay sao, sao giờ lại im như thóc vậy?"
"Ai..." Cung Gia Đào thở dài, đáp: "Hết chuyện để nói rồi, Kiều Dụ giả bộ giỏi quá."
"Không phải Kiều ca, thế này là cậu sai rồi, trước mặt người ngoài còn có thể chứ trước mặt chúng tớ cậu còn giả bộ cái gì?"
Dư Vĩnh Tuấn bắt đầu theo hướng lý tr·u·ng kh·á·c·h để p·h·át triển.
"Không phải, ta không giả bộ, đây là sự thật mà. Mấy cậu xem đây là đơn báo cáo hạng mục, đây là danh sách thành viên tổ đề tài, còn có cả ghi chép trao đổi của ta và các thành viên. Cho nên là cái gì khiến các cậu cảm thấy ta đang giả vờ vậy? Có phải là vì các cậu nghĩ không thể làm được nên cảm thấy vậy không?"
Kiều Dụ ung dung hỏi lại. Tất cả đều có bằng chứng.
Bản báo cáo hạng mục đóng dấu được nhét tiện tay sang bên cạnh bàn, trên máy tính thì đang mở Wechat, có lịch sử trò chuyện, cạnh bàn phím còn có sổ liên lạc của thành viên nhóm nghiên cứu... Nếu đủ cẩn thận, thậm chí còn có thể nhìn thấy bản thảo các vấn đề trên bàn. Đương nhiên, nếu không đủ cẩn thận cũng không sao, chỉ cần khẽ di chuyển con chuột, có thể thấy hết rõ ràng.
Xem đi, tất cả bằng chứng ở ngay đó, chỉ cần để ý một chút là sẽ thấy, mà những người thông minh thì khả năng quan sát thường không kém. Có lẽ vì thế mà Dư Vĩ không muốn nói gì thêm, đứng lên đi tắm luôn.
Dù đã chấp nhận mọi người là người của hai thế giới rồi, nhưng sau khi phát hiện chưa đầy một tháng, khoảng cách đã bắt đầu tiếp tục mở rộng, hơn nữa loại chênh lệch này cứ tăng không ngừng một cách phi tuyến tính, thì tâm trạng cũng không ổn được.
Dư Vĩnh Tuấn liếc nhìn Cung Gia Đào một cái, mặt cười toe: "Ha ha, Kiều ca, cậu có nghĩ là có một khả năng không, đó là khi bọn tớ tốt nghiệp đại học mà còn đang lo đi kiếm chỗ học thạc sĩ, thì có lẽ cậu đã là giáo sư rồi, và bọn tớ sẽ xin vào lớp cao học của cậu thì sao?"
Cung Gia Đào trừng mắt nhìn Dư Vĩnh Tuấn, nói ra: "Đây là tớ đã phân tích ra trước đó rồi!"
Kiều Dụ tính một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Bốn năm nữa, thì hoàn toàn có khả năng. Có điều muốn làm nghiên cứu sinh của ta, thành tích tổng phải đứng đầu lớp, hơn nữa chậm nhất là sau kỳ 1 năm thứ hai phải có tư cách vào chương trình đào tạo sinh viên xuất sắc và đạt được thành tích nhất định. Dù sao người ta nhận làm học trò là để làm việc, chứ không có chuyện lười biếng được."
Dư Vĩnh Tuấn cùng Cung Gia Đào nhìn nhau, sau đó Kiều Dụ từ vẻ mặt của hai người cảm thấy nguy hiểm, đáng tiếc là phòng quá nhỏ, muốn chạy cũng không được.
"Đánh hắn!"
"Đừng có làm loạn!"
"x·i·n l·ỗ·i, đại ca, nhưng không còn cách nào khác, bọn tớ quá muốn trải nghiệm cảm giác được đ·á·n·h giáo sư tương lai rồi."
"Dư Vĩnh Tuấn, ta nói cho cậu biết, giờ buông tay thì vẫn còn cơ hội đấy..."
"Ha ha..."
Sự thật chứng minh, dù có thông minh đến đâu, ở trong không gian hẹp, hai tay khó địch bốn tay. Cũng giống như toán học chứng minh vậy, nếu như có quá nhiều điều kiện ước thúc, sẽ rất khó thi triển một đạo lý.
Sau khi náo loạn một trận, đợi Dư Vĩ từ nhà tắm đi ra rồi Cung Gia Đào vào tắm, chuyện trẻ con nhàm chán đó cũng chấm dứt.
Tính cách của Dư Vĩ chắc chắn là sẽ không tham gia vào những chuyện như vậy. Dù trong lòng hắn cũng rất muốn cho Kiều Dụ một trận, để dùng phương thức vật lý mà giải thoát cho tâm hồn, nhưng cũng sẽ không thể hiện ra. Từ nhỏ đến lớn hắn đã được dạy dỗ là không được làm những chuyện ngây thơ như vậy.
Không có ai giúp, Dư Vĩnh Tuấn cũng ngoan ngoãn lại, như cô vợ nhỏ xấu hổ bắt đầu x·i·n l·ỗ·i...
Điều này khiến Kiều Dụ ý thức được đầy đủ, không thể quá tách rời khỏi quần chúng. Vẫn là giống như lúc trước ở lớp 13, có nhiều bạn bè, ở trong trường ai dám trêu hắn, chỉ cần một câu thôi, thì một đám người đã ào lên rồi.
Đang nghĩ cách khiến Dư Vĩnh Tuấn và Cung Gia Đào hối hận như thế nào, Dư Vĩ bên cạnh đột nhiên nói: "Kiều Dụ, cậu nghĩ tớ về sau làm về trí tuệ nhân tạo thì sao?"
Kiều Dụ nhìn Dư Vĩ vẻ mặt thành thật, hỏi: "Ý cậu là đầu tư vào trí tuệ nhân tạo, hay là học về nó? Nếu đầu tư thì bốn ngàn vạn của cậu không đủ đâu. Còn nếu học thì bây giờ chương trình đại cương phát triển cũng khá ổn rồi, chẳng lẽ sau này cậu muốn làm về nghiên cứu?"
Dư Vĩ không vui nói: "Ai nói chỉ có thể làm về nghiên cứu? Chẳng lẽ tớ không thể phát triển một thuật toán mới?"
Kiều Dụ nghĩ một lúc, rồi nói: "Phát triển thuật toán mới rất rộng, trước hết cậu cần nghĩ rõ sẽ làm về hướng nào đã? Trí tuệ nhân tạo gồm cả ngôn ngữ tự nhiên, máy học, thị giác máy tính..."
"Tổng thể luôn!" Dư Vĩ rất nhanh đưa ra lựa chọn của mình, xem ra là rất có mục tiêu.
"À!"
Kiều Dụ nghĩ một lát rồi nói: "Ta thấy cũng không sai, nhưng mà chỉ dựa vào mình cậu thì hơi khó đấy. À đúng rồi, không phải cậu nói sau này bố cậu cho cậu một khoản tiền để ném cho tớ sao? Dứt khoát lúc đó mở luôn đề tài về trí tuệ nhân tạo tổng quát, ta giúp cậu làm ra chút thành quả, để cậu tiếp tục làm nghiên cứu. Đến lúc đó cậu kiếm tiền, mình chia năm năm."
Mặt Dư Vĩ có chút đen: "Khi cậu lên kế hoạch cho tớ thì đừng có nhắc đến tiền có được không?"
Kiều Dụ một mặt oan uổng nói: "Dư Vĩ đồng học, ta mà nói chuyện tiền bạc với cậu là cậu nên cảm thấy vinh dự mới đúng. Cậu hỏi tên mập ú kia đi, bình thường ta có nói đến tiền với hắn bao giờ đâu?"
"Không phải chứ đại ca, cậu nói ta mập thì ta nhận, có thể đừng thêm chữ 'ch·ết' được không? Mà cậu cũng nói chuyện tiền với tôi rồi đấy! Cậu quên rồi à, lúc ấy giải một bài toán 50 đồng một bài đấy..."
Dư Vĩnh Tuấn không nể mặt mũi nói.
Kiều Dụ nhất thời nghẹn lời, hắn thật không nghĩ tới tên mập này vậy mà lại đi bới móc những chuyện đen tối trước mặt Dư Vĩ.
Thế là liền đổi giọng: "Vậy thì trước đây, cậu nhìn xem ta sau khi vào đại học Yến Bắc rồi có nhắc gì đến tiền với tên mập này nữa không? Cho nên Dư Vĩ đồng học, cậu phải tôn trọng và biết tận dụng sức mạnh của đồng tiền. Tỷ như, nhân lúc còn cơ hội hãy dùng tiền để một nhà toán học tương lai có triển vọng và tạm thời còn chưa có quá nhiều tiền phục vụ mình một lần đi. Vì đến khi vị nhà toán học này có tiền, thì sẽ không còn coi trọng cái 'ba xu' của cậu nữa."
Đối với đề nghị đầy thành ý của Kiều Dụ, Dư Vĩ chỉ liếc mắt...
Sau khi cả ba người đều đã tắm rửa xong, Kiều Dụ mời ba người bạn đi ăn tối. Đương nhiên là ở nhà ăn.
Chỉ cần chỗ nào dùng được thẻ sinh viên, Kiều Dụ đều rất hào phóng, dù sao mỗi tháng tiền sinh hoạt của hắn đều dùng không hết, thậm chí còn có dư.
Mặc dù ba người bạn đều không tôn trọng hắn lắm, nhưng tâm tình thực tế lại rất tốt.
Dù sao cũng có thể tiếp xúc với những người cùng trang lứa trong cuộc sống. Nửa năm nay đến đại học Yến Bắc, bên cạnh hắn quen biết không phải là giáo sư thì cũng là tiến sĩ. Người trẻ nhất cũng đã gần ba mươi, sự khác biệt quá lớn, ngoài toán học thì thật sự không có gì để nói chuyện. Không giống như ở cùng người đồng trang lứa, cái gì cũng có thể trò chuyện, ngoại trừ toán học.
Lúc ăn cơm, Dư Vĩ vừa nói một câu là hè vừa rồi hắn đã dành thời gian nghiên cứu sâu tài liệu giảng dạy lớp anh tài năm ngoái, nhưng còn chưa kịp để Kiều Dụ lên tiếng, thì đã bị Cung Gia Đào đổi chủ đề luôn.
Rồi bắt đầu chửi bậy chuyện lớp năm nay của bọn hắn bốn mươi hai người mà chỉ có 5 nữ sinh.
Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa là Kiều Dụ không được tham gia trò chuyện, hắn kể vanh vách kinh nghiệm mình bị học tỷ xin Wechat trong nhà ăn, khiến hai chàng trai trẻ tuổi tràn đầy hoóc môn bắt đầu vẽ vời ra nhiều ảo tưởng về cuộc sống đại học.
Mặc dù khoa học lý luận có ít nữ sinh, nhưng đại học Yến Bắc là một trường đại học tổng hợp, các khoa khác có rất nhiều mỹ nữ! Theo như lời Cung Gia Đào nói, thì Kiều Dụ với ngoại hình bình thường như thế còn được học tỷ xin Wechat, thì chắc hẳn là hắn còn được chú ý nhiều hơn.
Đối với mấy lời "trái thiên" này, Kiều Dụ chỉ cười, không hề phản bác.
Hắn dự định lát nữa sẽ báo lại với mấy vị giáo sư chủ nhiệm, để họ biết đám học sinh lớp anh tài này có bao nhiêu "ưu tú", để rồi cho nhiều bài tập khó một chút, thi cuối kỳ cũng nên chọn những đề thi hóc búa hơn.
Làm như thế sẽ cho những kẻ hormone dồi dào, biết vì sao các sư huynh học lên tiến sĩ vẫn còn FA. Con người mà, thường hay phải trả giá đắt vì những lời nói tùy tiện của mình...(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận