Đỉnh Phong Học Phách
Chương 43: Chỉ có thể nói thâm bất khả trắc
Chương 43: Chỉ có thể nói là thâm bất khả trắc Là một người từng trải, Trương Thiết Quân hiểu rất rõ những thầy giáo trẻ mười ba lớp đang nghĩ gì, hai, ba mươi tuổi đều có chí tiến thủ. Dù hắn có nói chuyện hay không với mấy giáo viên đó, chuyện này cuối cùng cũng sẽ ồn ào lên đến văn phòng, vị phó hiệu trưởng phụ trách dạy học sẽ chịu trận đầu tiên, nhưng cuối cùng trách nhiệm này chắc chắn sẽ dồn lên người hắn. Trường cấp hai không giống trường cao đẳng, nó quá nhỏ bé. Dù những giáo viên ở lớp chậm tiến phần lớn không có biên chế, nhưng vào thời điểm này, hắn vẫn phải cân nhắc đến suy nghĩ của các giáo viên, cố gắng trấn an một chút. Không còn cách nào, thời đại internet thật ứng nghiệm câu ngạn ngữ, đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa. Ít nhất nếu Kiều Dụ thật sự có thể vào vòng thi quốc gia, nhất chiến thành danh, thì ý nghĩ của hắn và phòng giáo vụ hoàn toàn thống nhất, đúng là không hy vọng tin tức Kiều Dụ học lớp 13 năm lớp 9 bị truyền đi khắp nơi. Nguyên nhân thì chỉ có thể nói, hiểu thì tự khắc hiểu.
Đợi đến khi chủ nhiệm Phiền báo cáo công việc xong xuôi rồi rời đi, Trương Thiết Quân liền trực tiếp cầm điện thoại di động lên gọi cho Lan Kiệt. Thầy Lan này, trong điện thoại nói muốn đưa hạt giống tốt mà thầy tìm được cho hắn xem, kết quả sau một cuộc điện thoại liền bặt vô âm tín. Hôm trước còn chạm mặt một lần ở trường, cũng chỉ chào hỏi qua loa, không nói gì thêm. Nếu không phải phòng giáo vụ và giáo viên lớp 13 có mâu thuẫn về vấn đề chuyển lớp của Kiều Dụ, chuyện này chắc hẳn hôm nay cũng chưa truyền đến tai hắn, nhất định phải phê bình.
"Alo, Trương hiệu trưởng, chào ngài, có việc gì sao?"
"Tiểu Lan à, lần trước cậu gọi điện cho tôi, nói là trong trường phát hiện một mầm mống tốt, có phải là học sinh lớp 9 tên Kiều Dụ kia không?" Trương Thiết Quân đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Ồ? Ngài cũng nghe rồi ạ? À, điểm thi thử ra rồi ạ? Xem ra cậu nhóc này thi thật sự không tệ."
"Điểm lớp hỏa tiễn và điểm của Kiều Dụ đã có rồi, điểm các lớp khác vẫn chưa, nhưng đây không phải trọng điểm. Lần trước cậu nói muốn dẫn học sinh đó đến cho tôi xem một chút, có phải đã quên rồi không? Cậu biết em ấy ở lớp 13, sao không nói sớm một tiếng? Để em ấy cứ ở mãi lớp 13, nếu sau này chuyện này bị truyền ra ngoài, trường sẽ rất bị động!" Trương Thiết Quân hàm súc phê bình một câu.
"Tôi biết, chủ yếu là tình huống của Kiều Dụ tương đối đặc thù, tôi vốn muốn cho em ấy tạm nghỉ học một năm... Tôi cũng không ngờ các môn khác của em ấy cũng giỏi như vậy. Viết văn còn được điểm tối đa nữa. Haiz, tôi cũng tính đợi đến khi điểm lần này có, xác định xong xuôi nên làm gì rồi mới đi thương lượng với ngài."
Được thôi, giải thích như vậy cũng không có gì không đúng, dù sao là hiệu trưởng, bình thường quả thật rất bận. Thế là Trương Thiết Quân cũng lười so đo chuyện nhỏ này nữa, hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất: "Toán của em ấy giỏi thật sao? Cậu thấy có hy vọng thật sự vào vòng nước không?"
"Nói như vậy, trình độ toán của Kiều Dụ, với trình độ của tôi hiện tại thì vẫn chưa dò ra hết được. Những đề mà trước đây tôi từng chọn lọc ra cho các em trong đội tuyển Olympics quốc tế hoặc trong trại huấn luyện, thường phải suy nghĩ ít nhất một tiếng để tìm ra cách giải, thì em ấy chỉ cần khoảng mười phút là có thể tìm ra hướng giải và chứng minh."
Lời đánh giá này khiến Trương Thiết Quân kinh ngạc. Năm đó hắn đề bạt Lan Kiệt, coi trọng chính là trình độ bồi dưỡng học sinh Olympics của vị giáo viên Lan này. Lan Kiệt cũng không làm hắn thất vọng, từng có thành tích bồi dưỡng một học sinh, đè bẹp rất nhiều học sinh của tứ đại trường học, tiến vào tỉnh đội, còn đại diện cho tỉnh Nam đi thi quốc gia. Tuy cuối cùng chỉ giành được huy chương đồng, nhưng đối với Thiết Nhất Trung mà nói cũng đã đạt được đột phá. Học sinh đó sau này dự thi vào các trường Song Đán bằng chương trình đặc biệt, cũng được trúng tuyển thuận lợi. Trương Thiết Quân thậm chí còn nhớ rõ năm đó khu thi đấu của tỉnh Nam đặt ở trường trung học trực thuộc sư phạm, cho hắn cảm giác học sinh của trường mình sờ sờ cướp danh ngạch vào tỉnh đội từ tay các trường danh tiếng, thật sự rất hả hê.
Lần này có lẽ sẽ hả hê hơn. Hắn vẫn còn nhớ năm đó Lan Kiệt đánh giá đứa trẻ kia là có nền tảng tốt, đầu óc nhanh nhạy, có triển vọng giành giải. Lần này đánh giá Kiều Dụ là trình độ của anh ta không đủ, chưa dò ra hết được? Đây chẳng phải là học sinh thật sự có hy vọng đoạt huy chương vàng quốc gia hay sao! Thế là khi mở miệng lần nữa, Trương Thiết Quân trực tiếp hỏi: "Vậy năm nay khu thi đấu của tỉnh mình do trường nào gánh vác vậy?"
"Trường Dài Quân."
"A, trường Dài Quân tốt! Như vậy, tôi định hôm nay sẽ chuyển Kiều Dụ sang lớp hỏa tiễn, đã em ấy do cậu phát hiện, chắc chắn cậu sẽ nói chuyện được với em ấy, nếu em ấy có mâu thuẫn tâm lý với quyết định này, cậu giúp phòng giáo vụ thuyết phục em ấy." Trương Thiết Quân có chút hưng phấn.
Không nói đến chuyện lọt vào danh sách sáu người cuối cùng của đội tuyển quốc gia, cho dù Kiều Dụ chỉ vào top 60 người đứng đầu cả nước, thì cũng có thể được cử thẳng vào Hoa Thanh hoặc Yến Bắc, thực hiện cú đột phá không có học sinh Thanh Bắc trong nhiều năm nay của Thiết Nhất Trung, vậy thì đây cũng là một việc đáng để ghi lại. Nghĩ đến đây, Trương Thiết Quân thực sự có chút chua xót. Cùng là Thiết Nhất Trung, nhưng người ta ở Tây Lâm Thiết Nhất Trung thì mỗi năm có không dưới bốn năm mươi người đỗ Thanh Bắc, còn giỏi hơn cả tứ đại trường danh tiếng của Tinh Thành. Tinh Thành bên này, tứ đại ngũ tiểu lại quá độc ác trong việc thu nhận học sinh giỏi, dẫn đến việc nhiều năm như vậy khó mà có nổi một học sinh vào Thanh Bắc, nghĩ đến là thấy buồn bực. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội mở mày mở mặt một phen. Đúng thật, ở Tinh Thành, không phải trường danh tiếng thì cao trung thường quá khó khăn!
"Đứa trẻ này rất có chủ kiến, hay là ngài bảo bên giáo vụ đừng vội? Tôi đi nói chuyện với em ấy trước nhé?"
"Vậy để bên này tôi lên tiếng trước, cậu nói chuyện xong với em ấy rồi gọi điện cho tôi. Nhưng hôm nay nhất định phải hoàn thành việc chuyển lớp, mặt khác đừng để em ấy có mâu thuẫn trong lòng, em ấy có yêu cầu gì đều có thể thương lượng."
"Được, tôi sẽ đợi hết giờ nghỉ giữa buổi liền qua đó. À, còn một chuyện nữa, trước đó tôi từng nói với ngài rồi, điều kiện gia đình của Kiều Dụ thực ra không được tốt cho lắm..."
Kiều Dụ vốn dự định chiều mai khi có tiết số olympic sẽ lại đi tìm người tốt bụng, tiện thể nói luôn về chuyện của Chu Song, không ngờ rằng Lan Kiệt lại chủ động tìm đến tận lớp, vẫy tay gọi hắn ở cửa lớp.
"Tâm hữu linh tê" ư?
Vừa ra khỏi lớp, Lan Kiệt dẫn Kiều Dụ đi đến chỗ rẽ hành lang vắng vẻ, vừa cười vừa nói: "Kiều Dụ à, em đúng là không lên tiếng thì thôi, một tiếng đã làm kinh động cả trường. Lần này điểm thi thử của em đã lọt vào mắt phòng giáo vụ rồi, trường định chuyển em sang lớp 1, em nghĩ thế nào?"
"Lớp 1?" Kiều Dụ không quá muốn, mọi người đều biết lớp 1 vất vả nhất: "Thầy Lan, thật ra bây giờ mỗi tối em đều tự học ở nhà, hiệu quả cũng rất tốt."
"Hiệu trưởng Trương đã tự mình nói rồi, nếu em sang lớp 1, có thể xin không cần tự học buổi tối, thầy cô sẽ duyệt. Chỉ là ban ngày thay đổi phòng học thôi. Em còn có yêu cầu gì thì cứ nói, trường cũng sẽ xem xét." Lan Kiệt giải thích.
Nói vậy thì Kiều Dụ cũng đại khái hiểu được ý định của trường. Thực ra hắn cũng không quá bài xích, nếu như trường có thể hiểu chuyện và thông tình đạt lý như vậy sớm thì hắn cũng đâu cần nhất quyết thi vào lớp 13. Huống hồ đây không phải là quá trùng hợp sao?
"Vậy... yêu cầu gì cũng có thể nói sao?" Kiều Dụ hỏi ngược lại.
Lan Kiệt cảm thấy hơi nhức đầu, vội vàng nói: "Chỉ cần là trường có thể làm được. Đừng quá đáng là được. Ví dụ như em muốn trong trường tổ chức luyện thi thu phí thì chắc chắn là không được rồi!"
Kiều Dụ cảm thấy người tốt bụng này suy nghĩ nhiều quá rồi... Tùy tiện giải vài bài là có thể kiếm tiền được rồi, hắn vẫn thích làm. Luyện thi? Thôi được rồi, giải đề và dạy người khác làm bài là hai khái niệm khác nhau, cái sau rõ ràng là quá mệt mỏi.
Đợi đến khi chủ nhiệm Phiền báo cáo công việc xong xuôi rồi rời đi, Trương Thiết Quân liền trực tiếp cầm điện thoại di động lên gọi cho Lan Kiệt. Thầy Lan này, trong điện thoại nói muốn đưa hạt giống tốt mà thầy tìm được cho hắn xem, kết quả sau một cuộc điện thoại liền bặt vô âm tín. Hôm trước còn chạm mặt một lần ở trường, cũng chỉ chào hỏi qua loa, không nói gì thêm. Nếu không phải phòng giáo vụ và giáo viên lớp 13 có mâu thuẫn về vấn đề chuyển lớp của Kiều Dụ, chuyện này chắc hẳn hôm nay cũng chưa truyền đến tai hắn, nhất định phải phê bình.
"Alo, Trương hiệu trưởng, chào ngài, có việc gì sao?"
"Tiểu Lan à, lần trước cậu gọi điện cho tôi, nói là trong trường phát hiện một mầm mống tốt, có phải là học sinh lớp 9 tên Kiều Dụ kia không?" Trương Thiết Quân đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Ồ? Ngài cũng nghe rồi ạ? À, điểm thi thử ra rồi ạ? Xem ra cậu nhóc này thi thật sự không tệ."
"Điểm lớp hỏa tiễn và điểm của Kiều Dụ đã có rồi, điểm các lớp khác vẫn chưa, nhưng đây không phải trọng điểm. Lần trước cậu nói muốn dẫn học sinh đó đến cho tôi xem một chút, có phải đã quên rồi không? Cậu biết em ấy ở lớp 13, sao không nói sớm một tiếng? Để em ấy cứ ở mãi lớp 13, nếu sau này chuyện này bị truyền ra ngoài, trường sẽ rất bị động!" Trương Thiết Quân hàm súc phê bình một câu.
"Tôi biết, chủ yếu là tình huống của Kiều Dụ tương đối đặc thù, tôi vốn muốn cho em ấy tạm nghỉ học một năm... Tôi cũng không ngờ các môn khác của em ấy cũng giỏi như vậy. Viết văn còn được điểm tối đa nữa. Haiz, tôi cũng tính đợi đến khi điểm lần này có, xác định xong xuôi nên làm gì rồi mới đi thương lượng với ngài."
Được thôi, giải thích như vậy cũng không có gì không đúng, dù sao là hiệu trưởng, bình thường quả thật rất bận. Thế là Trương Thiết Quân cũng lười so đo chuyện nhỏ này nữa, hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất: "Toán của em ấy giỏi thật sao? Cậu thấy có hy vọng thật sự vào vòng nước không?"
"Nói như vậy, trình độ toán của Kiều Dụ, với trình độ của tôi hiện tại thì vẫn chưa dò ra hết được. Những đề mà trước đây tôi từng chọn lọc ra cho các em trong đội tuyển Olympics quốc tế hoặc trong trại huấn luyện, thường phải suy nghĩ ít nhất một tiếng để tìm ra cách giải, thì em ấy chỉ cần khoảng mười phút là có thể tìm ra hướng giải và chứng minh."
Lời đánh giá này khiến Trương Thiết Quân kinh ngạc. Năm đó hắn đề bạt Lan Kiệt, coi trọng chính là trình độ bồi dưỡng học sinh Olympics của vị giáo viên Lan này. Lan Kiệt cũng không làm hắn thất vọng, từng có thành tích bồi dưỡng một học sinh, đè bẹp rất nhiều học sinh của tứ đại trường học, tiến vào tỉnh đội, còn đại diện cho tỉnh Nam đi thi quốc gia. Tuy cuối cùng chỉ giành được huy chương đồng, nhưng đối với Thiết Nhất Trung mà nói cũng đã đạt được đột phá. Học sinh đó sau này dự thi vào các trường Song Đán bằng chương trình đặc biệt, cũng được trúng tuyển thuận lợi. Trương Thiết Quân thậm chí còn nhớ rõ năm đó khu thi đấu của tỉnh Nam đặt ở trường trung học trực thuộc sư phạm, cho hắn cảm giác học sinh của trường mình sờ sờ cướp danh ngạch vào tỉnh đội từ tay các trường danh tiếng, thật sự rất hả hê.
Lần này có lẽ sẽ hả hê hơn. Hắn vẫn còn nhớ năm đó Lan Kiệt đánh giá đứa trẻ kia là có nền tảng tốt, đầu óc nhanh nhạy, có triển vọng giành giải. Lần này đánh giá Kiều Dụ là trình độ của anh ta không đủ, chưa dò ra hết được? Đây chẳng phải là học sinh thật sự có hy vọng đoạt huy chương vàng quốc gia hay sao! Thế là khi mở miệng lần nữa, Trương Thiết Quân trực tiếp hỏi: "Vậy năm nay khu thi đấu của tỉnh mình do trường nào gánh vác vậy?"
"Trường Dài Quân."
"A, trường Dài Quân tốt! Như vậy, tôi định hôm nay sẽ chuyển Kiều Dụ sang lớp hỏa tiễn, đã em ấy do cậu phát hiện, chắc chắn cậu sẽ nói chuyện được với em ấy, nếu em ấy có mâu thuẫn tâm lý với quyết định này, cậu giúp phòng giáo vụ thuyết phục em ấy." Trương Thiết Quân có chút hưng phấn.
Không nói đến chuyện lọt vào danh sách sáu người cuối cùng của đội tuyển quốc gia, cho dù Kiều Dụ chỉ vào top 60 người đứng đầu cả nước, thì cũng có thể được cử thẳng vào Hoa Thanh hoặc Yến Bắc, thực hiện cú đột phá không có học sinh Thanh Bắc trong nhiều năm nay của Thiết Nhất Trung, vậy thì đây cũng là một việc đáng để ghi lại. Nghĩ đến đây, Trương Thiết Quân thực sự có chút chua xót. Cùng là Thiết Nhất Trung, nhưng người ta ở Tây Lâm Thiết Nhất Trung thì mỗi năm có không dưới bốn năm mươi người đỗ Thanh Bắc, còn giỏi hơn cả tứ đại trường danh tiếng của Tinh Thành. Tinh Thành bên này, tứ đại ngũ tiểu lại quá độc ác trong việc thu nhận học sinh giỏi, dẫn đến việc nhiều năm như vậy khó mà có nổi một học sinh vào Thanh Bắc, nghĩ đến là thấy buồn bực. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội mở mày mở mặt một phen. Đúng thật, ở Tinh Thành, không phải trường danh tiếng thì cao trung thường quá khó khăn!
"Đứa trẻ này rất có chủ kiến, hay là ngài bảo bên giáo vụ đừng vội? Tôi đi nói chuyện với em ấy trước nhé?"
"Vậy để bên này tôi lên tiếng trước, cậu nói chuyện xong với em ấy rồi gọi điện cho tôi. Nhưng hôm nay nhất định phải hoàn thành việc chuyển lớp, mặt khác đừng để em ấy có mâu thuẫn trong lòng, em ấy có yêu cầu gì đều có thể thương lượng."
"Được, tôi sẽ đợi hết giờ nghỉ giữa buổi liền qua đó. À, còn một chuyện nữa, trước đó tôi từng nói với ngài rồi, điều kiện gia đình của Kiều Dụ thực ra không được tốt cho lắm..."
Kiều Dụ vốn dự định chiều mai khi có tiết số olympic sẽ lại đi tìm người tốt bụng, tiện thể nói luôn về chuyện của Chu Song, không ngờ rằng Lan Kiệt lại chủ động tìm đến tận lớp, vẫy tay gọi hắn ở cửa lớp.
"Tâm hữu linh tê" ư?
Vừa ra khỏi lớp, Lan Kiệt dẫn Kiều Dụ đi đến chỗ rẽ hành lang vắng vẻ, vừa cười vừa nói: "Kiều Dụ à, em đúng là không lên tiếng thì thôi, một tiếng đã làm kinh động cả trường. Lần này điểm thi thử của em đã lọt vào mắt phòng giáo vụ rồi, trường định chuyển em sang lớp 1, em nghĩ thế nào?"
"Lớp 1?" Kiều Dụ không quá muốn, mọi người đều biết lớp 1 vất vả nhất: "Thầy Lan, thật ra bây giờ mỗi tối em đều tự học ở nhà, hiệu quả cũng rất tốt."
"Hiệu trưởng Trương đã tự mình nói rồi, nếu em sang lớp 1, có thể xin không cần tự học buổi tối, thầy cô sẽ duyệt. Chỉ là ban ngày thay đổi phòng học thôi. Em còn có yêu cầu gì thì cứ nói, trường cũng sẽ xem xét." Lan Kiệt giải thích.
Nói vậy thì Kiều Dụ cũng đại khái hiểu được ý định của trường. Thực ra hắn cũng không quá bài xích, nếu như trường có thể hiểu chuyện và thông tình đạt lý như vậy sớm thì hắn cũng đâu cần nhất quyết thi vào lớp 13. Huống hồ đây không phải là quá trùng hợp sao?
"Vậy... yêu cầu gì cũng có thể nói sao?" Kiều Dụ hỏi ngược lại.
Lan Kiệt cảm thấy hơi nhức đầu, vội vàng nói: "Chỉ cần là trường có thể làm được. Đừng quá đáng là được. Ví dụ như em muốn trong trường tổ chức luyện thi thu phí thì chắc chắn là không được rồi!"
Kiều Dụ cảm thấy người tốt bụng này suy nghĩ nhiều quá rồi... Tùy tiện giải vài bài là có thể kiếm tiền được rồi, hắn vẫn thích làm. Luyện thi? Thôi được rồi, giải đề và dạy người khác làm bài là hai khái niệm khác nhau, cái sau rõ ràng là quá mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận