Đỉnh Phong Học Phách

Chương 160: Lại thăm hóa học thí nghiệm lâu (3)

Một điểm nói không ngoa, Kiều Dụ đúng thật cảm thấy Lưu Hạo rất đẹp trai. Đương nhiên, cũng có thể là do đối phương đưa nhiều tiền. . .Tuy nhiên tiền chắc chắn là do đạo sư của Lưu Hạo phát, nhưng nghĩ đến việc đạo sư người ta phát tiền chắc chắn cũng phải hỏi ý kiến của tổ trưởng đề tài, điều này đủ để chứng minh Lưu Hạo vẫn là người đã giúp cậu nói tốt.
Cho nên Kiều Dụ không chút do dự liền nhận điện thoại, rất nhiệt tình hỏi han: "Alo, Lưu sư huynh khỏe, đã lâu không gặp!"
"Đúng vậy ha, rất lâu không gặp! À, trước chúc mừng ngươi nhé, Kiều Dụ, nghe nói lần này tại hội nghị thường niên toán học, ngươi lại làm náo động. Còn đoạt được thêm một giải đỉnh nữa hả?"
Kiều Dụ cười đáp lời: "Hi hi, sư huynh quá khách sáo rồi, ta chỉ tùy tiện viết thôi, ai ngờ lại vừa vặn lọt vào mắt xanh của chủ biên Ann.math Lotter."
"Vẫn câu nói đó, ngươi đừng có khiêm nhường nữa. Ngươi mà còn khiêm tốn nữa, ta sẽ không còn mặt mũi nào mà gọi điện cho ngươi nữa mất. Vậy ngươi bây giờ về trường rồi sao?"
Kiều Dụ đáp: "Đúng dịp, vừa về thôi, mới từ văn phòng của thầy Điền ra. Sư huynh có việc gì không?"
"Thì là... Thật không dám giấu, lần này chúng ta lại cần ngươi giúp đỡ. . . Cần gấp luôn ấy."
Ừm, nghe đến đây, Kiều Dụ lập tức cảm thấy không còn mệt mỏi chút nào.
Lần trước tùy tiện giúp chút đã được hai triệu, lần này lại muốn giúp nữa. . . A, đúng, phải xem đó là hạng mục gì đã.
Kiều Dụ nhớ kỹ lời thầy Điền đã nói với cậu, thông thường những thứ có thể kiếm tiền đều là hạng mục ngang.
Nếu là hạng mục dọc hoặc hạng mục cấp trên, thì thường sẽ không có tiền, tổ đề tài cũng không chi nổi nhiều phí tư vấn như vậy.
Thế là cậu lập tức hỏi: "A, sư huynh, các anh lợi hại quá vậy? Hết dự án này lại đến dự án khác à? Lần này chắc không lại là dự án ngang đấy chứ?"
"Ừm, đúng vậy, lão bản của chúng tôi nhận một dự án ngang. Haizz, ngươi không biết đó thôi, lão bản chúng tôi không thích tranh giành với người khác, cho nên thường lười làm mấy dự án cấp trên kia lắm..."
Nghe thấy giọng điệu đối phương có chút ngại ngùng, Kiều Dụ vội nói: "Không có, không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Thực ra dự án ngang cũng tốt mà. Vậy có vấn đề gì sao?"
Kiều Dụ đại khái hiểu ý của sư huynh đối diện, dù sao hạng mục dọc hoặc hạng mục cấp trên càng dễ giành được danh tiếng trong giới học thuật. Còn hạng mục ngang thì không giống, cũng chỉ có thể kiếm chút tiền bẩn. . .
Nhưng thực tế thì Kiều Dụ không xem trọng danh tiếng đó lắm, dù sao cậu cũng không làm hóa học, không cần phải gây dựng tên tuổi ở giới hóa học.
"Là thế này, lần này dự án chúng tôi nhận là một loại vật liệu keo thông minh có khả năng ghi nhớ nhiệt độ. Hiện tại đã đến giai đoạn tối ưu hóa vật liệu.
Chúng tôi tính phương án sẽ điều chỉnh sự tương hỗ giữa các phân tử trong keo như liên kết hydro, hiệu ứng kỵ nước,... để nâng cao độ nhạy nhiệt độ và chức năng ghi nhớ của vật liệu.
Nhưng hiện tại còn rất nhiều vấn đề, một là thường xuất hiện trường hợp tính năng hưởng ứng nhiệt độ của keo bị giảm đi, thậm chí còn xuất hiện tình trạng vật liệu không còn phản ứng với sự thay đổi của nhiệt độ.
Chúng tôi đã luôn sử dụng phương pháp thử sai để tối ưu điều kiện thí nghiệm, nhưng ngươi biết đó, mỗi lần điều chỉnh tham số thí nghiệm, chu kỳ khảo sát và phân tích lại rất dài.
Hơn nữa thứ này lại còn sinh ra một lượng lớn phụ phẩm. Thêm nữa dự án này cần dùng rất nhiều thiết bị khảo sát, rất nhiều thiết bị phòng thí nghiệm chúng tôi không có, còn phải đi xếp hàng, tốn sức quá đi.
Cho nên muốn mời ngươi đến giúp xem thế nào. Thực ra hai ngày trước đã muốn mời ngươi rồi, nhưng ngươi vừa đúng lúc đi Lâm Hải họp. Vừa mới nghe nói ngươi về rồi, ta liền thử gọi điện cho ngươi. Có điều nếu ngươi vừa mới về thì có phải là muốn nghỉ ngơi trước không?"
Kiều Dụ nghiêm túc hẳn lên: "Lưu sư huynh, anh nói gì vậy? Nếu là người khác thì chắc chắn tôi phải nghỉ ngơi rồi, nhưng anh đã gọi điện cho tôi rồi, tôi mà còn đòi nghỉ ngơi, đây chẳng phải là không coi tình hữu nghị của chúng ta ra gì sao?
Dự án của anh chính là dự án của tôi. Hơn nữa, lần này anh còn không mời giáo sư Lục mà trực tiếp bảo tôi đi giúp anh xem, tin tưởng tôi như vậy, nếu tôi không đến xem ngay thì còn ra gì nữa? Anh đợi chút, bây giờ tôi qua liền!"
"A... Vậy, cảm ơn ngươi nhiều lắm, ta xuống dưới lầu đợi ngươi. Vẫn là khu thí nghiệm lần trước."
. . .Cúp điện thoại, Kiều Dụ nhanh chóng ra cửa, quét một chiếc xe đạp nhỏ màu vàng rồi chạy thẳng đến tòa nhà thí nghiệm mới của viện hóa học.
Không đến mười phút, cậu đã thấy Lưu Hạo đang đợi cậu ở ngoài tòa nhà.
"Kiều Dụ, bên này..."
"Thấy anh rồi, Lưu sư huynh." Kiều Dụ nhiệt tình lên tiếng chào, sau đó chạy xe đến bên cạnh Lưu Hạo rồi dừng lại.
Nửa năm không gặp, sư huynh Lưu hình như không có gì thay đổi lớn, tóc cũng không thấy thưa đi, chỉ là mụn trên mặt có vẻ nhiều hơn, quả nhiên là học hóa học, có thể giữ mãi thanh xuân...
Nhưng sau khi chào hỏi xong, Kiều Dụ thấy sư huynh Lưu dường như có chút ngượng ngùng. . .
"Có chuyện gì không vậy, sư huynh?" Kiều Dụ tích cực, nhiệt tình lại cởi mở hỏi.
"Ờ... Thì là, Kiều Dụ, ta nói cho ngươi nghe mấy lời thật, ngươi đừng trách ta nhé." Lưu Hạo ngập ngừng nói.
Kiều Dụ hào phóng nói: "Chúng ta là ai với ai chứ, có gì cứ nói thẳng đi, hơn nữa tôi là đến giúp anh mà, sao có thể trách anh được chứ?"
Lưu Hạo lưỡng lự mở miệng: "Thì là... Không phải lúc nãy ngươi nói bọn ta không tìm giáo sư Lục mà lại tìm ngươi đó à. Thực ra không phải đâu, trước đó thật ra bọn ta cũng đã liên lạc với giáo sư Lục, muốn nhờ thầy giúp tối ưu hóa mô hình một lần.
Giáo sư Lục cũng đã đến xem qua, nhưng thầy nói vấn đề của chúng ta tương đối phức tạp, vì liên quan đến khá nhiều thông số, hơn nữa còn có mối quan hệ phi tuyến tính phức tạp giữa chúng.
Ngươi biết đó, loại tình huống này mỗi khi thêm một thông số, số lượng tổ hợp tính toán sẽ tăng theo cấp số nhân, hơn nữa còn có cả trường hợp liên kết ngẫu nhiên mạnh.
Trong tình huống dữ liệu của chúng ta không đủ nhiều, nếu dùng phương trình vi phân để miêu tả thì lại càng dễ bị phân tán. Cho nên thầy đề nghị chúng ta thử sai thêm, thu thập đủ số liệu rồi mới tính tiếp.
Haizz, bọn ta cũng không phải là không thể từ từ thử sai, nhưng ngươi biết đó, dự án ngang bên đối tác A giục hơi gấp, mỗi tháng còn phải báo cáo tiến độ thí nghiệm với bên đó.
Ai ngờ các thiết kế ban đầu lại thuận lợi đến vậy. Lúc giai đoạn trước biểu hiện ra được thành quả bước đầu, bên đối tác A rất hài lòng. Kết quả bị mắc kẹt ở khâu tối ưu hóa này, hiện tại đã hai tháng rồi mà không tiến triển được.
Nếu tháng sau báo cáo mà vẫn không có tiến triển gì thì đạo sư chắc sẽ nổi nóng mất. Ngươi cũng biết rồi đó, tình hình hiện tại dự án ngang vốn đã khó kiếm rồi.
Hơn nữa, lần này bên đối tác A có vẻ không chỉ ủy thác cho mỗi phòng thí nghiệm chúng ta, bên đối diện kia cũng nhận dự án. Phương án của họ khác chúng ta, họ dùng vật liệu composite dạng lát cắt xen kẽ và bổ sung các hạt nano để thực hiện kỹ thuật này.
Nhưng dù sao đi nữa, nếu để đối phương làm ra trước thì không chỉ kinh phí nghiên cứu phát triển sau này không còn, mà hơn nữa ngươi hiểu rồi đấy, thể diện của đạo sư chúng ta cũng không biết giấu vào đâu cho hết. Haizz..."
Nghe đến đây, Kiều Dụ lập tức nhẹ nhõm cả người.
Cậu còn tưởng rằng ý của sư huynh Lưu khi nói đến chuyện nhờ giúp có khả năng là không có chút tiền nào cơ. . .
Thì ra là thấy ngại vì không phải là người đầu tiên nghĩ đến cậu.
Điều này đối với Kiều Dụ mà nói căn bản không tính là gì cả.
Lúc đó cậu nói chuyện qua điện thoại cũng chỉ là nói xã giao thôi, không ngờ sư huynh Lưu lại coi là thật, còn thấy ngại nữa chứ.
Chả còn cách nào, chỉ có thể nói vị sư huynh tiến sĩ này có lẽ ở trong phòng thí nghiệm quá lâu, dẫn đến con người quá thật thà.
Điều này khiến Kiều Dụ cũng bắt đầu lo lắng cho Lưu sư huynh này sau khi tốt nghiệp ra ngoài xã hội, dù sao người quá thật thà đúng là kiểu dễ bị thiệt.
Kiều Dụ cảm thấy mình không phải là một người tốt, nên cậu vô cùng hy vọng người tốt có thể có được kết quả tốt đẹp. Vì như vậy thì mới có thêm nhiều người tốt xuất hiện.
Với tình huống này, tiêu chuẩn đạo đức khá thấp của cậu sẽ có thể phát huy tác dụng lớn. . .
"Ai, tôi cứ tưởng chuyện gì cơ chứ. Chẳng phải là chuyện trên võ đài thôi sao? Tôi nói cho anh biết này sư huynh Lưu, mấy cái vụ này là sở trường của tôi đó."
Kiều Dụ vừa cười vừa nói: "Hơn nữa các anh mời giáo sư Lục mà phát hiện thầy không giải quyết được vấn đề, sau đó lại nghĩ đến tôi, nói rõ là theo ý của anh, tôi còn mạnh hơn cả giáo sư Lục đó! Cảm ơn anh nha, sư huynh Lưu, haizz, vẫn là anh coi trọng tôi hơn!"
"Hì hì. . . Đúng ra ta phải cảm ơn ngươi mới đúng." Lưu Hạo nở một nụ cười hiền lành.
"Không nói nữa, đi thôi, tranh thủ thời gian đến phòng thí nghiệm xem tình hình. Để thêm chút nữa lại tối mất."
Kiều Dụ chủ động nói.
"Được, đi theo ta." Thấy Kiều Dụ không để ý, Lưu Hạo đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao người trẻ tuổi ai cũng thích thể diện, cậu thật sự sợ Kiều Dụ biết bọn họ tìm giáo sư Lục trước sẽ dứt khoát không thèm đoái hoài tới nữa.
Cậu cũng không còn cách nào khác.
Thực ra không làm ra thành quả thì cũng không có gì, nhưng hiện tại làm hóa học thật ra cũng không có nhiều đường ra, Lưu Hạo vẫn định sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp đi theo đạo sư làm việc.
Hơn nữa, đạo sư cũng đã bày tỏ ý định này rồi, dù sao đôi bên đều đã hiểu rõ, cho nên Lưu Hạo đương nhiên cũng hy vọng bản thân trong thời gian làm tiến sĩ có thể biểu hiện tốt hơn một chút.
"À đúng rồi, sư huynh Lưu, anh cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Định làm gì sau khi tốt nghiệp?"
"Thì lăn lộn với lão bản thôi, ý của lão bản là sang năm sau khi ta tốt nghiệp thì sẽ ở lại tổ đề tài làm trợ lý đạo sư. Lão bản của chúng tôi hào phóng, hơn nữa thường xuyên nhận được dự án.
Chỉ là bình thường hơi bận, không có thời gian, ta làm trợ lý đạo sư giúp lão bản quản lý học sinh cũng có thể sống rất thoải mái rồi." Lưu Hạo mở miệng toàn nói lời thật.
"A, vậy thì tốt quá còn gì, có đạo sư tốt đúng là dễ chịu thật!" Kiều Dụ khẽ gật đầu, xem ra vị sư huynh Lưu này không có ý định rời khỏi phòng thí nghiệm, điều này thật sự không tệ.
Nếu không đi ra ngoài dễ bị người ta moi tim moi phổi, không chừng lúc nào bị hố cũng không biết.
"Ha ha, Kiều Dụ, đạo sư của ngươi còn lợi hại hơn ấy! Ta cái này là mệnh vất vả, ngươi mới là người dễ chịu đó."
Trong khi cả hai đang tung hô nhau theo kiểu kinh doanh, họ rất nhanh đã đến được phòng thí nghiệm. Kiều Dụ phát hiện lần này vậy mà người trong tổ đề tài không giống lần trước lắm, vẫn còn sư huynh Trương, có thêm một sư tỷ, còn có hai người khác cậu không biết.
Tuy nhiên người rửa bình thì vẫn không thay đổi, Kiều Dụ nhớ rất rõ, người đang đeo găng tay rửa bình trong phòng thí nghiệm tên là Trần Giang, vì lần trước đã nhờ cậu ấy đi mua trà sữa, cậu còn đặc biệt cảm ơn người ta.
Trong đầu Kiều Dụ vừa nghĩ đến chuyện này, Lưu Hạo liền chủ động nói: "À đúng rồi, suýt nữa thì quên, Kiều Dụ, ta nhớ ngươi thích uống trà sữa thì phải. À, Trần Giang, đừng rửa bình nữa, cầm thẻ của ta đi mua mấy cốc trà sữa về đi."
Nói xong, Lưu Hạo nghiêng đầu hỏi: "Vậy, Kiều Dụ, ngươi thích vị gì ấy nhỉ?"
"Ờ..." Kiều Dụ còn chưa kịp lên tiếng, Trần Giang đã chủ động nói: "Tôi nhớ Kiều Dụ thích sữa vị đậm chút, lần trước tôi mua là hồng trà trân châu đường đen sữa bò."
Kiều Dụ kinh ngạc nhìn sư huynh rửa bình một cái, khỏi phải nói, chỉ dựa vào trí nhớ này thôi, cậu cảm thấy vị sư huynh rửa bình này đã có thể trở thành một nhà hóa học ưu tú rồi.
"Đúng vậy ha, cảm ơn sư huynh."
"Khách sáo gì chứ. À, hay là bây giờ ta tranh thủ xem qua tình hình tiến độ của phòng thí nghiệm trước nhé?"
"Ừm, tốt, xem qua trước đi, không thì tôi nhìn vào số liệu là rối tung lên đấy."
"Trương Hạo Nguyên, cậu dẫn Kiều Dụ đi tìm hiểu tình hình trước nhé."
"Được, ngại quá, Kiều Dụ, lần này lại làm phiền ngươi rồi!"
"Nghe anh nói kìa, là nể mặt sư huynh Lưu đấy!"
"Hì hì. . ."
Lần này đến, Kiều Dụ cảm giác rõ mọi người nhiệt tình với cậu hơn hẳn. Quả nhiên, muốn giành được sự tôn trọng, thì vẫn phải làm ra chút thành tích trước đã, xem ra lần trước cậu đúng là đã làm bọn gia hỏa này khiếp sợ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận