Đỉnh Phong Học Phách
Chương 166: Đến bái sư? (3)
Kiều Dụ luôn để ý quan sát Lục giáo sư cùng sư tỷ bên cạnh. Lục Hoa Thuyền thì không cần nói, tuy rằng đây là lần đầu gặp mặt trực tiếp nhưng Kiều Dụ đã thấy ảnh của cô trên trang web chính thức của học viện Toán học rồi. Ngược lại là vị sư tỷ Trương này, đây là lần đầu tiên Kiều Dụ thấy mặt. Phải nói thật là bên trung tâm nghiên cứu rất ít thấy các sư tỷ, giáo sư nữ cũng ít gặp, ít nhiều gì cũng khiến Kiều Dụ có chút hiếu kỳ. Vị sư tỷ Trương này thoạt nhìn thì nhan sắc không được cao cho lắm, bình thường thôi, so với Kiều Hi và Hạ Khả Khả đều kém xa. Nhưng nhìn lâu thì thấy cũng thuận mắt, yên lặng, có dũng khí và một khí chất đặc biệt. Nhất là đôi mắt kia cứ nhìn thẳng vào hắn như thế, cả hai nhìn nhau không ai thấy ngại ngùng chút nào. Kiều Dụ cũng nhận ra vị sư tỷ này đơn thuần chỉ là muốn biết phương pháp của hắn thôi. Bởi vì ánh mắt ấy không giống kiểu ánh mắt của Hạ Khả Khả.
"Ừm, thật ra phương pháp của ta là dựa trên hệ thống công lý mô hình rộng của ta mà ra, cái đó…nói thật nếu không đủ hiểu biết về không gian mô hình, hình học mô hình và các định lý liên quan thì ta cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa." Kiều Dụ nghiêm túc và thành thật đáp.
Lục Hoa Thuyền vừa cười vừa nói: "Thấy chưa, ta biết mà! Kiều Dụ à, đây cũng là lý do ta dẫn Trương Hiểu đến. Dạo gần đây ta thật sự khá bận, không có thời gian nghiên cứu kỹ bài luận văn của em. Nhưng Trương Hiểu rất hứng thú với hệ thống công lý mô hình của em, gần đây cũng nghiên cứu mãi. Ít nhất là liên quan đến định nghĩa không gian mô hình và hình học mô hình của em chắc cũng hiểu sơ, đúng không?"
Trương sư tỷ gật nhẹ đầu, sau đó cười với Kiều Dụ, tiếp lời: "Ừm, không dám nói hiểu hoàn toàn. Nhưng đại khái cũng hiểu được cấu thành của không gian mô hình. Tôi rất nể ý tưởng của bạn, thiết kế ra một hệ thống vừa có tọa độ vừa có không gian đo lường. Hơn nữa điểm mô hình có thể biểu thị trực tiếp một trạng thái nào đó của hệ thống. Tọa độ cũng có thể biến đổi theo các tham số mấu chốt của hệ thống. Thật sự thì, lúc đọc bài của bạn, tôi có cảm giác đây là thứ không thuộc về thời đại này."
Đây là lần đầu tiên Trương Hiểu lên tiếng hôm nay. Giọng nói của cô không giống vẻ thanh xuân, non nớt của Hạ Khả Khả, cũng không giống vẻ lười biếng của Kiều Hi mà mang một khí chất hào hùng, cứng rắn. Đương nhiên đó chỉ là cảm nhận của riêng Kiều Dụ.
Nhưng Kiều Dụ vẫn rất thích tài khen người của vị sư tỷ Trương này.
"Cảm giác không thuộc về thời đại này." Xem kìa, vừa có hàm dưỡng lại vừa có trình độ, nghe người khác rất vui vẻ mà không cảm thấy là nịnh nọt. Không phải ai cũng nói được như thế đâu. Mấu chốt là Kiều Dụ thấy sư tỷ nói rất đúng, đúng là nói trúng tim đen của hắn. Kiểu có dũng khí khiến "trời không sinh ra Kiều Dụ, toán học muôn thuở tựa đêm dài" đầy phóng khoáng. Đây cũng là lý do Kiều Dụ luôn cố gắng rèn luyện kỹ năng ngôn ngữ. Người biết nói chuyện rất dễ chiếm được cảm tình của người khác, còn những ai không biết nói, thường xuyên đắc tội người khác thảm rồi mà còn không hiểu vì sao. Cũng vì vậy mà Kiều Dụ muốn tán gẫu thêm vài câu với vị sư tỷ này.
"Thật ra cũng không có gì thần kỳ lắm đâu. Ý tưởng ban đầu của ta chỉ là muốn nghiên cứu sự phân bố của các số nguyên tố một cách trực quan hơn. Tại cũng hết cách rồi, phương pháp nghiên cứu số nguyên tố hiện tại đều quá trừu tượng. Nếu như đã hiểu rõ không gian mô hình rồi thì vấn đề này giải thích sẽ đơn giản hơn. Thật ra đơn giản là đem số liệu phòng thí nghiệm chiếu vào điểm mô hình, rồi dùng đường đi, khoảng cách và mật độ để phân tích các tham số. Đương nhiên cần phải suy ra hàm số đặc biệt dùng để phân loại số liệu phòng thí nghiệm. Đấy, thấy không, chỉ cần hiểu được nguyên lý không gian mô hình là được rồi. Ừm, nó rất hiển nhiên, đúng không?"
Trương Hiểu giật mình, theo bản năng nhìn đạo sư của mình.
Rất hiển nhiên ư? Chỗ nào mà hiển nhiên vậy?
Hai chữ "hiển nhiên" trong luận văn thôi đã khiến cô rất đau đầu rồi. Giờ đột nhiên lại nghe thấy hai chữ hiển nhiên, khiến người ta thật sự không hiểu ra sao cả.
"Kiều Dụ à, Trương Hiểu khiêm tốn thỉnh giáo em đấy, em không thể nói chưa xem luận văn nên không nói rõ được, hiểu rõ không gian mô hình rồi mà em lại nói một câu 'rất hiển nhiên' rồi qua loa vậy được." Lục giáo sư cười nói, nhưng ý trong lời thì có khác gì đang nói Kiều Dụ 'cái đồ trẻ con không tử tế'.
Kiều Dụ vội giải thích: "Không phải ạ, Lục giáo sư, Trương sư tỷ, con thật sự không có ý đó, thật sự rất hiển nhiên mà! Nếu không thì sư tỷ có gì không hiểu thì hỏi trực tiếp ạ?"
Trương Hiểu cười nói: "Sư đệ đã nói vậy thì tôi xin hỏi nha. Lúc nãy em nói tất cả số liệu đều được chiếu thành điểm mô hình thì tôi hiểu rồi. Nhưng số liệu phòng thí nghiệm thì lại không có chỉ hướng rõ ràng, như là quan hệ giữa các số liệu, mức độ quan trọng và ý nghĩa có thể cũng không hiển thị trực tiếp, vậy làm sao có thể định vị một cách chính xác khi phân tích dữ liệu?"
Kiều Dụ không cần suy nghĩ liền hỏi ngược lại: "Vậy sao không gian mô hình lại phải có cấu trúc hình học rõ ràng? Chị có nghĩ đến vấn đề này không? Dữ liệu đúng là vô thứ tự, thậm chí còn tạp nhạp, nhưng không gian thì có thứ tự! Thấy không, rõ ràng mà?"
Nói xong, Kiều Dụ dang tay vẻ chân thành.
"Kiều Dụ, trả lời đàng hoàng, đừng cứ rõ ràng này nọ mãi!" Điền Ngôn Chân đứng bên cạnh không nể mặt mà lên tiếng, chắc là cũng sợ mất mặt quá.
Kiều Dụ ngẩn người, sau đó liếc nhìn đạo sư một cái, rồi quyết định sẽ thành thật hơn chút.
"Ừm, có vẻ đúng là không rõ ràng lắm. Thật ra thì, dữ liệu thí nghiệm có thể rất nhiều, chiếu vào không gian mô hình rồi sẽ có quá nhiều chiều, chúng ta có thể dùng kỹ thuật giảm chiều trước, tìm ra các tham số đặc thù quan trọng nhất của dữ liệu, rồi dùng những tham số đó làm tọa độ của điểm mô hình. Tất nhiên, cũng có trường hợp dữ liệu thí nghiệm có chỗ thiếu sót đáng giá, lúc đó chúng ta sẽ áp dụng chèn giá trị, mô phỏng khớp hoặc mấy phương pháp lung tung khác để bù vào, đầu tiên là phải đảm bảo mỗi điểm mô hình đều có thể miêu tả một cách hoàn chỉnh. Sau đó lặp lại bước trên để giảm chiều. Tóm lại, chúng ta muốn hệ thống hóa dữ liệu trong không gian mô hình, có như vậy mới sàng lọc được dữ liệu thêm một bước. Phần hình chiếu thấp chiều cuối cùng sẽ là dữ liệu mà ta cần lại có quy luật nhất định."
Lần này Kiều Dụ cảm thấy mình đã trả lời rất kỹ càng. Dù sao nguyên lý đúng là giảng rất rõ. Nếu còn đi sâu vào thì sẽ dính đến những chi tiết cụ thể trong phòng thí nghiệm, còn phải thiết kế hàm số trọng số các tham số. Trong thời gian ngắn thì căn bản không giảng hết được. Kiều Dụ thấy sư tỷ vẫn hơi cau mày, có lẽ là cô vẫn chưa rõ cụ thể cách xử lý thế nào. Nhưng như vậy cũng là bình thường thôi. Cho dù đọc kỹ bài luận văn của hắn đến đâu thì cũng không thể hiểu được như Trần sư huynh được. Trần Trác Dương từ lúc lý luận này ra đời đã được Kiều Dụ tận tay chỉ bảo từ các khái niệm cơ bản cho đến quá trình chứng minh, còn cách kiểm chứng trị số như thế nào. Dù vậy thì đến lúc xử lý dữ liệu phòng thí nghiệm, hắn đã viết cụ thể hàm số ra cả rồi, nhưng Trần sư huynh vẫn còn gọi điện hỏi hắn mấy lần. Đương nhiên cũng vì cả quá trình xử lý này khá trừu tượng, tư duy trừu tượng của Trần sư huynh cũng có phần kém nữa. Nếu như vị sư tỷ Trương này chỉ nghe hắn giảng vài câu nguyên lý đã hiểu hết mạch suy nghĩ thì chắc hắn không thể nào chưa nghe danh cô ấy được. Dù gì thì đây cũng là đại học Yến Bắc, không thể có chuyện người giỏi đến vậy mà lại không ai biết đến được.
"Ha ha, nghe không hiểu à?" Lục giáo sư cười hỏi.
Trương Hiểu gật nhẹ đầu, hoàn toàn không nghe hiểu cho lắm.
"Nghe không hiểu thì bình thường thôi. Cái hệ thống công lý mà Kiều Dụ sáng tạo ra vốn dĩ rất trừu tượng. Các nhà toán học nước ngoài cũng rất coi trọng hệ thống này, có thể sẽ làm nên chuyện lớn đấy. Em còn phải cố gắng học hỏi nhiều." Lục giáo sư vừa nói với học sinh của mình, rồi quay sang nhìn Điền Ngôn Chân: "Điền viện sĩ, chắc ông cũng biết, Trương Hiểu là học sinh có thiên phú nhất của tôi, mọi mặt đều xuất sắc cả. Những năm qua luôn theo tôi học phân tích văn kiện hiện đại. Khoảng thời gian trước Kiều Dụ đưa ra hệ thống công lý mô hình rộng, nó đã rất hứng thú, gần đây còn nghiên cứu suốt. Ai... nói chung là đứa bé này giờ cảm thấy bộ môn của tôi hết tác dụng rồi, không muốn học theo tôi nữa mà muốn theo Kiều Dụ học cái đồ mới của em ấy. Nên hôm nay tôi mang nó đến chủ yếu là muốn hỏi thử, xem có thể bái sư không, ha ha..."
Điền Ngôn Chân liếc Kiều Dụ một cái, thấy ngay vẻ mặt ngơ ngác của cậu. Khá lắm, hắn còn tưởng Lục giáo sư đến để nghiên cứu xem rốt cuộc là hắn làm như thế nào thôi chứ. Ai ngờ lại là dẫn theo sư tỷ đến tìm thầy. Nói thật thì đám giáo sư này chẳng đáng tin cậy gì hết cả! Lão Tiết chỉ nhờ hắn sửa lại chút bài luận văn, còn vị này thì tốt rồi, trực tiếp muốn ném luôn cả học sinh cho hắn luôn à?
Cảm ơn diễn lan ~ phượng đã khen thưởng và động viên!(hết chương)
"Ừm, thật ra phương pháp của ta là dựa trên hệ thống công lý mô hình rộng của ta mà ra, cái đó…nói thật nếu không đủ hiểu biết về không gian mô hình, hình học mô hình và các định lý liên quan thì ta cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa." Kiều Dụ nghiêm túc và thành thật đáp.
Lục Hoa Thuyền vừa cười vừa nói: "Thấy chưa, ta biết mà! Kiều Dụ à, đây cũng là lý do ta dẫn Trương Hiểu đến. Dạo gần đây ta thật sự khá bận, không có thời gian nghiên cứu kỹ bài luận văn của em. Nhưng Trương Hiểu rất hứng thú với hệ thống công lý mô hình của em, gần đây cũng nghiên cứu mãi. Ít nhất là liên quan đến định nghĩa không gian mô hình và hình học mô hình của em chắc cũng hiểu sơ, đúng không?"
Trương sư tỷ gật nhẹ đầu, sau đó cười với Kiều Dụ, tiếp lời: "Ừm, không dám nói hiểu hoàn toàn. Nhưng đại khái cũng hiểu được cấu thành của không gian mô hình. Tôi rất nể ý tưởng của bạn, thiết kế ra một hệ thống vừa có tọa độ vừa có không gian đo lường. Hơn nữa điểm mô hình có thể biểu thị trực tiếp một trạng thái nào đó của hệ thống. Tọa độ cũng có thể biến đổi theo các tham số mấu chốt của hệ thống. Thật sự thì, lúc đọc bài của bạn, tôi có cảm giác đây là thứ không thuộc về thời đại này."
Đây là lần đầu tiên Trương Hiểu lên tiếng hôm nay. Giọng nói của cô không giống vẻ thanh xuân, non nớt của Hạ Khả Khả, cũng không giống vẻ lười biếng của Kiều Hi mà mang một khí chất hào hùng, cứng rắn. Đương nhiên đó chỉ là cảm nhận của riêng Kiều Dụ.
Nhưng Kiều Dụ vẫn rất thích tài khen người của vị sư tỷ Trương này.
"Cảm giác không thuộc về thời đại này." Xem kìa, vừa có hàm dưỡng lại vừa có trình độ, nghe người khác rất vui vẻ mà không cảm thấy là nịnh nọt. Không phải ai cũng nói được như thế đâu. Mấu chốt là Kiều Dụ thấy sư tỷ nói rất đúng, đúng là nói trúng tim đen của hắn. Kiểu có dũng khí khiến "trời không sinh ra Kiều Dụ, toán học muôn thuở tựa đêm dài" đầy phóng khoáng. Đây cũng là lý do Kiều Dụ luôn cố gắng rèn luyện kỹ năng ngôn ngữ. Người biết nói chuyện rất dễ chiếm được cảm tình của người khác, còn những ai không biết nói, thường xuyên đắc tội người khác thảm rồi mà còn không hiểu vì sao. Cũng vì vậy mà Kiều Dụ muốn tán gẫu thêm vài câu với vị sư tỷ này.
"Thật ra cũng không có gì thần kỳ lắm đâu. Ý tưởng ban đầu của ta chỉ là muốn nghiên cứu sự phân bố của các số nguyên tố một cách trực quan hơn. Tại cũng hết cách rồi, phương pháp nghiên cứu số nguyên tố hiện tại đều quá trừu tượng. Nếu như đã hiểu rõ không gian mô hình rồi thì vấn đề này giải thích sẽ đơn giản hơn. Thật ra đơn giản là đem số liệu phòng thí nghiệm chiếu vào điểm mô hình, rồi dùng đường đi, khoảng cách và mật độ để phân tích các tham số. Đương nhiên cần phải suy ra hàm số đặc biệt dùng để phân loại số liệu phòng thí nghiệm. Đấy, thấy không, chỉ cần hiểu được nguyên lý không gian mô hình là được rồi. Ừm, nó rất hiển nhiên, đúng không?"
Trương Hiểu giật mình, theo bản năng nhìn đạo sư của mình.
Rất hiển nhiên ư? Chỗ nào mà hiển nhiên vậy?
Hai chữ "hiển nhiên" trong luận văn thôi đã khiến cô rất đau đầu rồi. Giờ đột nhiên lại nghe thấy hai chữ hiển nhiên, khiến người ta thật sự không hiểu ra sao cả.
"Kiều Dụ à, Trương Hiểu khiêm tốn thỉnh giáo em đấy, em không thể nói chưa xem luận văn nên không nói rõ được, hiểu rõ không gian mô hình rồi mà em lại nói một câu 'rất hiển nhiên' rồi qua loa vậy được." Lục giáo sư cười nói, nhưng ý trong lời thì có khác gì đang nói Kiều Dụ 'cái đồ trẻ con không tử tế'.
Kiều Dụ vội giải thích: "Không phải ạ, Lục giáo sư, Trương sư tỷ, con thật sự không có ý đó, thật sự rất hiển nhiên mà! Nếu không thì sư tỷ có gì không hiểu thì hỏi trực tiếp ạ?"
Trương Hiểu cười nói: "Sư đệ đã nói vậy thì tôi xin hỏi nha. Lúc nãy em nói tất cả số liệu đều được chiếu thành điểm mô hình thì tôi hiểu rồi. Nhưng số liệu phòng thí nghiệm thì lại không có chỉ hướng rõ ràng, như là quan hệ giữa các số liệu, mức độ quan trọng và ý nghĩa có thể cũng không hiển thị trực tiếp, vậy làm sao có thể định vị một cách chính xác khi phân tích dữ liệu?"
Kiều Dụ không cần suy nghĩ liền hỏi ngược lại: "Vậy sao không gian mô hình lại phải có cấu trúc hình học rõ ràng? Chị có nghĩ đến vấn đề này không? Dữ liệu đúng là vô thứ tự, thậm chí còn tạp nhạp, nhưng không gian thì có thứ tự! Thấy không, rõ ràng mà?"
Nói xong, Kiều Dụ dang tay vẻ chân thành.
"Kiều Dụ, trả lời đàng hoàng, đừng cứ rõ ràng này nọ mãi!" Điền Ngôn Chân đứng bên cạnh không nể mặt mà lên tiếng, chắc là cũng sợ mất mặt quá.
Kiều Dụ ngẩn người, sau đó liếc nhìn đạo sư một cái, rồi quyết định sẽ thành thật hơn chút.
"Ừm, có vẻ đúng là không rõ ràng lắm. Thật ra thì, dữ liệu thí nghiệm có thể rất nhiều, chiếu vào không gian mô hình rồi sẽ có quá nhiều chiều, chúng ta có thể dùng kỹ thuật giảm chiều trước, tìm ra các tham số đặc thù quan trọng nhất của dữ liệu, rồi dùng những tham số đó làm tọa độ của điểm mô hình. Tất nhiên, cũng có trường hợp dữ liệu thí nghiệm có chỗ thiếu sót đáng giá, lúc đó chúng ta sẽ áp dụng chèn giá trị, mô phỏng khớp hoặc mấy phương pháp lung tung khác để bù vào, đầu tiên là phải đảm bảo mỗi điểm mô hình đều có thể miêu tả một cách hoàn chỉnh. Sau đó lặp lại bước trên để giảm chiều. Tóm lại, chúng ta muốn hệ thống hóa dữ liệu trong không gian mô hình, có như vậy mới sàng lọc được dữ liệu thêm một bước. Phần hình chiếu thấp chiều cuối cùng sẽ là dữ liệu mà ta cần lại có quy luật nhất định."
Lần này Kiều Dụ cảm thấy mình đã trả lời rất kỹ càng. Dù sao nguyên lý đúng là giảng rất rõ. Nếu còn đi sâu vào thì sẽ dính đến những chi tiết cụ thể trong phòng thí nghiệm, còn phải thiết kế hàm số trọng số các tham số. Trong thời gian ngắn thì căn bản không giảng hết được. Kiều Dụ thấy sư tỷ vẫn hơi cau mày, có lẽ là cô vẫn chưa rõ cụ thể cách xử lý thế nào. Nhưng như vậy cũng là bình thường thôi. Cho dù đọc kỹ bài luận văn của hắn đến đâu thì cũng không thể hiểu được như Trần sư huynh được. Trần Trác Dương từ lúc lý luận này ra đời đã được Kiều Dụ tận tay chỉ bảo từ các khái niệm cơ bản cho đến quá trình chứng minh, còn cách kiểm chứng trị số như thế nào. Dù vậy thì đến lúc xử lý dữ liệu phòng thí nghiệm, hắn đã viết cụ thể hàm số ra cả rồi, nhưng Trần sư huynh vẫn còn gọi điện hỏi hắn mấy lần. Đương nhiên cũng vì cả quá trình xử lý này khá trừu tượng, tư duy trừu tượng của Trần sư huynh cũng có phần kém nữa. Nếu như vị sư tỷ Trương này chỉ nghe hắn giảng vài câu nguyên lý đã hiểu hết mạch suy nghĩ thì chắc hắn không thể nào chưa nghe danh cô ấy được. Dù gì thì đây cũng là đại học Yến Bắc, không thể có chuyện người giỏi đến vậy mà lại không ai biết đến được.
"Ha ha, nghe không hiểu à?" Lục giáo sư cười hỏi.
Trương Hiểu gật nhẹ đầu, hoàn toàn không nghe hiểu cho lắm.
"Nghe không hiểu thì bình thường thôi. Cái hệ thống công lý mà Kiều Dụ sáng tạo ra vốn dĩ rất trừu tượng. Các nhà toán học nước ngoài cũng rất coi trọng hệ thống này, có thể sẽ làm nên chuyện lớn đấy. Em còn phải cố gắng học hỏi nhiều." Lục giáo sư vừa nói với học sinh của mình, rồi quay sang nhìn Điền Ngôn Chân: "Điền viện sĩ, chắc ông cũng biết, Trương Hiểu là học sinh có thiên phú nhất của tôi, mọi mặt đều xuất sắc cả. Những năm qua luôn theo tôi học phân tích văn kiện hiện đại. Khoảng thời gian trước Kiều Dụ đưa ra hệ thống công lý mô hình rộng, nó đã rất hứng thú, gần đây còn nghiên cứu suốt. Ai... nói chung là đứa bé này giờ cảm thấy bộ môn của tôi hết tác dụng rồi, không muốn học theo tôi nữa mà muốn theo Kiều Dụ học cái đồ mới của em ấy. Nên hôm nay tôi mang nó đến chủ yếu là muốn hỏi thử, xem có thể bái sư không, ha ha..."
Điền Ngôn Chân liếc Kiều Dụ một cái, thấy ngay vẻ mặt ngơ ngác của cậu. Khá lắm, hắn còn tưởng Lục giáo sư đến để nghiên cứu xem rốt cuộc là hắn làm như thế nào thôi chứ. Ai ngờ lại là dẫn theo sư tỷ đến tìm thầy. Nói thật thì đám giáo sư này chẳng đáng tin cậy gì hết cả! Lão Tiết chỉ nhờ hắn sửa lại chút bài luận văn, còn vị này thì tốt rồi, trực tiếp muốn ném luôn cả học sinh cho hắn luôn à?
Cảm ơn diễn lan ~ phượng đã khen thưởng và động viên!(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận