Đỉnh Phong Học Phách

Chương 117: Nghiêm túc Kiều ca —— quả thực đáng sợ! (1)

Chương 117: Kiều ca nghiêm túc - quả thật đáng sợ! (1)
Viên Chính Tâm cẩn thận xem xét vấn đề Kiều Dụ đặt ra, cùng câu trả lời của Phan Kính Nguyên, sau đó ngẩng đầu nhìn giáo sư của mình, mới phát hiện hôm nay vành mắt Phan giáo sư rất thâm. Không khỏi vô thức bật cười, nói: "Tiểu Phan à, vất vả rồi."
Phan Kính Nguyên cười khổ nói: "Viên lão, đúng là vất vả, tôi cảm thấy làm đề tài luận văn cũng không khổ cực bằng. Tiểu tử này đặt câu hỏi quá xảo trá, đêm hôm khuya khoắt tôi phải suy nghĩ nát óc mới dám giải đáp cho hắn, kết quả hắn cứ liên tục hỏi, tôi muốn không trả lời cũng không được, lại sợ đả kích tính tích cực của hắn..."
Đang nói, điện thoại lại rung lên, Phan Kính Nguyên vô thức cầm lên nhìn, sau đó lập tức chửi một tiếng: "Mẹ nó, lại tới nữa rồi."
Sau đó lại đưa điện thoại cho lão nhân xem.
"Bộ phận chứng minh bên trong mối quan hệ giữa các cấu trúc, có thể phụ thuộc rất lớn vào việc lựa chọn G cụ thể không? Vậy G có thể dẫn đến sự thay đổi về tính chất của các đối tượng hình học, dẫn đến việc mối quan hệ cấu trúc này mất đi hiệu lực không? Ừm... Vấn đề này?"
Lão nhân nhìn Phan Kính Nguyên, tò mò hỏi: "Đây là vấn đề trong luận văn của các cậu à?"
Phan Kính Nguyên gật đầu nhẹ, hít một hơi thật sâu nói: "Đúng, vấn đề này liên quan đến hệ thống cục bộ LocSy S và đồng điều vi phân toàn cục IndCohNilpglob, mục đích của quá trình chứng minh này là thông qua phân tích đối tượng hình học trên đường cong đại số, thông qua việc biểu thị số liệu hình học liên quan đến hình thức tự thủ để tạo ra miêu tả toàn cục thống nhất."
Lão nhân tiếp tục hỏi: "Vậy nghi vấn của hắn có lý không?"
Phan Kính Nguyên đáp: "Hoàn toàn có lý, nhưng trong quá trình chứng minh, chúng tôi đã ẩn hàm tính chất toàn cục của hệ thống cục bộ, đồng thời thể hiện tình huống mất hiệu lực có thể xảy ra trong một số trường hợp đặc biệt, ví dụ như khi có điểm kỳ dị."
"À." Lão nhân gật đầu nhẹ, cũng có chút nghi hoặc.
Ông cũng không hiểu Kiều Dụ định làm gì.
Trước đó ông đã bày tỏ ý định đề cử Kiều Dụ vào nhóm đề tài, tất nhiên chỉ là vào làm việc vặt, cảm nhận không khí nghiên cứu khoa học tuyến đầu. Kết quả bị hắn cự tuyệt thẳng thừng. Bây giờ lại yêu cầu người ta tải luận văn, hận không thể phân tích cặn kẽ từng chút một.
Chờ chút...
"Hắn hiểu được rồi?" Lão nhân gia đột nhiên phản ứng kịp, nhìn về phía Phan Kính Nguyên.
Phan Kính Nguyên thở dài trong lòng, tuổi tác không tha người mà... Viên lão giờ mới phản ứng ra.
Thế là rất tự nhiên gật đầu nhẹ, đáp: "Hắn không chỉ hiểu được mà còn đang cố gắng tìm lỗ hổng trong luận văn. Mỗi vấn đề đưa ra đều rất trúng đích, thậm chí có hai vấn đề mà lúc đó chúng tôi không hề nghĩ đến."
Viên Chính Tâm khẽ gật đầu, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Vậy ý cậu thế nào?"
Phan Kính Nguyên lập tức nói: "Ý tôi là hay là dứt khoát cho hắn đến Hoa Thanh mấy ngày đi, tôi dành chút thời gian ra để giảng giải chuyên sâu cho hắn, như vậy trao đổi qua Wechat hiệu suất quá thấp."
Dù là nể mặt lão nhân, hay nể mặt Kiều Dụ, Phan Kính Nguyên cũng không từ chối việc trao đổi học thuật sâu hơn với Kiều Dụ. Nhưng mà ở trên Wechat bị các loại câu hỏi oanh tạc như vậy, đúng là anh chịu hết nổi.
Ai cũng sẽ không chịu nổi thôi.
Nếu đều là những vấn đề không có gì thì thôi, anh còn có thể qua loa cho xong, nhưng Kiều Dụ hỏi những vấn đề đều đã suy nghĩ kỹ, rất đúng trọng tâm.
Anh đều phải cẩn thận suy nghĩ kỹ càng rồi mới trả lời được.
Kết quả là tối qua Kiều Dụ hỏi một câu cuối cùng, anh phải mất hơn một tiếng mới trả lời xong. Sau khi anh trả lời xong, Kiều Dụ rất lịch sự nói với anh muốn nghỉ ngơi, còn nói anh cũng nên nghỉ sớm.
Nhưng những người thường xuyên làm việc vào ban đêm đều sẽ biết, nếu đại não vừa trải qua quá trình suy nghĩ với cường độ cao thì sau khi nằm xuống giường căn bản sẽ không thể nào ngủ được, bây giờ anh vẫn còn cảm thấy buồn ngủ mệt mỏi.
Chờ chút...
Phan Kính Nguyên đột nhiên cầm điện thoại lên, xem lại thật kỹ các câu hỏi của Kiều Dụ, trong lòng bắt đầu có chút lo lắng.
"Dạo này hắn có thể không rảnh... Hả? Sao thế?" Viên Chính Tâm đột nhiên hỏi một câu.
Phan Kính Nguyên theo bản năng trả lời: "Tôi đột nhiên có chút không chắc chắn. Khi chúng ta suy luận tính toàn cục, cần phải có một biểu thị duy nhất ứng với mỗi đối tượng trên đường cong C. Nếu như không gian ràng buộc BunG có sự thay đổi về cấu trúc trong quá trình chứng minh, thì rất có thể sẽ dẫn đến mối quan hệ cấu trúc mất hiệu lực."
Câu trả lời này khiến Viên Chính Tâm cũng sững người, nhìn Phan Kính Nguyên với ánh mắt sâu xa hơn, hỏi: "Đây có thể coi là một lỗ hổng lớn không? Trước khi các cậu đăng luận văn, đã không tiến hành đầy đủ thảo luận và tự kiểm tra nội bộ sao?"
Phan Kính Nguyên đáp: "Đã từng có, nhưng hình như không ai đưa ra vấn đề này, dù sao chúng tôi đã dành phần lớn thời gian và công sức để tiến hành kiểm chứng cục bộ. Hơn nữa ngài cũng biết, giáo sư Schulz cũng rất hài lòng với kết luận của chúng tôi. Hơn nữa, luận văn hơn tám trăm trang, mà BunG lại là một nội dung rất quan trọng, chiếm rất nhiều độ dài trong luận văn. Nếu kiểm chứng lại toàn bộ, thì có lẽ phải chậm hơn một năm nữa mới công bố được. Mà điều này có thể tính là lỗ hổng lớn sao?"
Viên Chính Tâm nhẹ gật đầu, đương nhiên ông có thể hiểu được tình huống này, đơn giản là do sự ham muốn danh lợi làm mờ mắt.
Nếu luận văn lại chậm hơn một năm công bố, vậy chắc chắn sẽ không kịp dự hội thảo toán học thế giới năm sau.
Luận văn hơn tám trăm trang, lại là đề tài toán học tuyến đầu, giới toán học trên thế giới cần hơn một năm để phản biện.
Bây giờ cách hội thảo toán học thế giới năm sau chỉ còn hơn một năm bốn tháng, thật sự thì thời gian này rất gấp. Điều này làm Viên Chính Tâm thậm chí không nói được lời phê bình nào.
Với các nhà vật lý học thì không sao, giải thưởng lớn Nobel cứ còn sống là được, không cần biết bao nhiêu tuổi, có thành quả là nhận được. Nhưng nhà toán học một khi quá bốn mươi tuổi, sẽ mất cơ hội nhận giải thưởng danh giá nhất.
Nếu phải kiểm chứng thêm một năm nữa, chắc chắn rất nhiều người sẽ không hài lòng.
Thậm chí nếu ông còn trẻ, có lẽ cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự. Điều này không thể trách ai được, nhất là không thể trách Phan Kính Nguyên, anh ta còn không phải là người chủ đạo của nhóm.
Thế là Viên Chính Tâm không đưa ra đánh giá, mà cười nói: "Ha ha, vậy cậu có thể đem ý của Kiều Dụ nói lại với mọi người trong nhóm, có thể bắt đầu kiểm tra sơ bộ. Nếu như kiểm tra có vấn đề, vậy các cậu phải cảm ơn Kiều Dụ."
Phan Kính Nguyên cẩn thận gật đầu đáp: "Vâng, tôi sẽ bàn luận vấn đề này với thầy hướng dẫn ngay. Mà, vừa nãy ngài nói gì ạ?"
Viên Chính Tâm đáp: "Ta nói là Kiều Dụ gần đây không rảnh, ngày mai bắt đầu vòng huấn luyện giai đoạn một của kỳ thi IMO năm nay, ít nhất trong chín ngày tới, hắn phải hoàn thành chương trình huấn luyện tại đại học Yến Bắc theo quy định."
Phan Kính Nguyên ngây người ra, hồi lâu mới nghi ngờ hỏi: "Kiều Dụ? Hắn còn muốn tham gia IMO sao? Hắn tham gia IMO làm gì? Có vấn đề gì à?"
Với tư cách là một người đã từng tham gia IMO, còn là quán quân nữa, Phan Kính Nguyên đương nhiên có tư cách nói câu này.
Nói thẳng ra, đề thi IMO có khó đến mấy thì cũng chỉ là kiểm tra khả năng vận dụng kiến thức toán sơ cấp thời trung học. Nói thế nào nhỉ, có thể nói kiến thức toán trước và sau đại học là hai ngành hoàn toàn khác nhau.
Kiến thức trước đại học đều là cụ thể, chỉ có các khái niệm và công thức cơ bản.
Còn kiến thức sau đại học bắt đầu tiếp xúc với tính trừu tượng, nghĩa là từ lúc này trở đi, học sinh mới có thể tiếp xúc đến những bài toán không có một con số nào mà chỉ toàn ký hiệu và chữ cái thay thế.
Độ sâu của kiến thức và tính trừu tượng quyết định phương thức tư duy và tính chất của ngành học sẽ có sự thay đổi về chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận