Đỉnh Phong Học Phách
Chương 99: Muốn mặt cùng không biết xấu hổ (2)
Chương 99: Mặt dày mày dạn và không biết xấu hổ (2)
Kiều Dụ biết những điều này là vì gã này thần bí chạy tới nói với hắn: "Lão đại, ta thêm được mấy người rất giỏi vào Wechat rồi, có muốn ta đưa cho ngươi không, rồi ngươi lập một nhóm chat, đặt tên là 'Viện sĩ đề cử, CMO tuyển thủ đạt điểm tối đa và bạn bè của họ' ấy?"
Kiều Dụ liếc mắt nhìn tên này, không để ý.
Loại người gì mới rảnh rỗi đến mức cứ ra khỏi cửa là lập nhóm chat?
Còn Dư Vĩ, hai ngày nay đều không thấy mặt, cả ngày chỉ ru rú trong phòng.
Theo lời Dư Vĩnh Tuấn, gã này đã tự nhốt mình đến mức ngay cả anh ta gõ cửa cũng không chịu mở, thằng mập còn dùng cái hình dung rất thâm thúy để tả hành vi này, là "trình độ ăn hành còn không ăn nổi".
Ngược lại, Kiều Dụ sau một bữa tối, đứng ở cửa sổ duỗi người, nhìn thấy gã này lại đang đi dạo dưới đó với huấn luyện viên lần trước.
Cứ thế, bảy ngày CMO kết thúc tốt đẹp. Năm nay cũng như mọi năm, buổi chiều ngày thứ bảy, thành tích sẽ được công bố trực tiếp trong lễ bế mạc.
Không có bất kỳ bất ngờ nào, Kiều Dụ đoạt giải nhất Đông Lệnh Doanh lần này.
Tuy nhiên, lúc ban tổ chức xướng tên cậu trên bục hội nghị, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, nhưng Kiều Dụ hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Biết trước kết quả rồi, với cả đã đạt điểm tối đa một lần, cậu cảm thấy chẳng có gì đáng kiêu ngạo cả.
Người ta đều như thế, khi chưa có được thành tựu gì đó, trong lòng luôn ngứa ngáy khó chịu, nhưng khi đạt được rồi, liền thấy thật ra cũng chỉ có vậy, cũng bình thường thôi, không có gì đáng nói!
Nhưng nếu xét đến chuyện đề thi CMO có độ khó trung bình cao hơn IMO, và tiêu chuẩn chấm điểm cũng nghiêm ngặt hơn, thì cái điểm tuyệt đối này cũng khá giá trị đấy.
Nhưng cũng đúng như Kiều Dụ nói, không nhất định chỉ mình cậu được điểm tuyệt đối, lần này đúng là có hai người đạt điểm tuyệt đối.
Một tuyển thủ đến từ kinh thành cũng giành được một điểm tuyệt đối.
Điều kỳ lạ hơn là Dư Vĩ ở gần biển, người giành hạng ba, lần này vẫn là hạng ba, mặc dù không phải điểm tối đa, nhưng xem ra cũng chẳng kém bao nhiêu. Trời mới biết thầy chấm bài đã tìm ra chỗ hở ở đâu, rồi mặt lạnh chụp xuống mấy điểm.
Kiều Dụ rất muốn tặng thầy chấm bài một like.
Bởi vì cậu có thể nhận ra Dư Vĩ không hề vui vẻ khi nhận hạng ba, đặc biệt là rất khó chịu với cậu.
Rõ ràng lần này có hai người hạng nhất, đều là điểm tối đa, nhưng lúc lên sân khấu, ánh mắt không phục của gã chỉ nhìn chằm chằm vào một mình cậu, như thể người kia trên sân khấu không hề tồn tại vậy.
Thật ra thì điều này cũng tốt, Kiều Dụ thích nhìn vẻ mặt khó chịu nhưng không làm gì được của Dư Vĩ.
Dù sao bây giờ hai người mỗi khi thấy nhau đều rất cố chấp, vậy thì cứ tiếp tục giày vò nhau như thế đi, đến khi nào một người rời đi thì thôi.
Ý nghĩ của Kiều Dụ cũng thật đơn giản, làm cho Dư Vĩ nhận ra theo đuổi toán học là không có tương lai, người như gã cũng chỉ xứng về nhà thừa kế khối tài sản kếch xù, lãng phí cuộc đời giàu có, trống rỗng, nhàm chán mà không có nhiều phiền não, thế là thắng lợi!
Có những việc chỉ cần nghĩ thông là có thể buông bỏ.
Người ta có bố tốt, đó là chuyện không thể làm gì được, không ghen tỵ nổi.
Về phần Dư Vĩ đang có cảm nhận gì về cậu, Kiều Dụ cũng lười đoán, đồ khó ưa, đáng đời gã ngày nào cũng nếm mùi thất bại.
Điều đáng nhắc đến là Dư Vĩnh Tuấn, cái tên hèn hạ mập mạp này chẳng những lọt vào top 60, hơn nữa còn có thứ hạng không thấp, đứng thứ hai mươi mốt.
Chỉ có thể nói, cũng may ba hôm trước Dư Vĩ không cá cược với tên mập hết thuốc chữa này, nếu không hôm nay năm mươi vạn chắc chắn đã bị ép phải quyên góp.
Kiều Dụ phân tích việc thằng mập giành hạng 21 có hai khả năng. Hoặc là gã này sau khi thi đã báo cáo tình hình làm bài lung tung, hoặc là gã này chép bừa đáp án ở câu nào đó mà lại được cho điểm cao.
Kiều Dụ cảm thấy Dư Vĩ chắc chắn thích tin vào khả năng thứ nhất hơn.
Vì nếu là khả năng thứ hai, chắc tên kia sẽ càng không hiểu đầu thầy chấm bài kia làm sao lại chấm cho mình mấy điểm.
Thôi được, đó chỉ là Kiều Dụ thầm oán trách thôi, chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Ngoài ra, năm nay điểm trung bình của tất cả thành viên CMO là 62.8 điểm, đội tuyển tập huấn là 89 điểm.
Đoàn đại biểu kinh thành giành được giải nhất đồng đội.
Kiều Dụ đại diện tỉnh Tinh Nam năm nay chỉ có 5 người lọt vào danh sách 60 người quốc gia, so với năm trước còn thiếu một người, điều này dù sao cũng hơi đáng tiếc.
Nhưng các thầy trong đội tuyển không có vẻ gì là quá buồn.
Thật ra, không chỉ tỉnh Tinh Nam, tình hình ở tỉnh Tinh Bắc giáp ranh cũng tương tự, thậm chí còn ít hơn 2 người so với năm ngoái.
Hơn nữa, nếu nói thật, nguồn tài nguyên của trường cao đẳng ở tỉnh Tinh Bắc còn nhiều hơn tỉnh Tinh Nam một chút, tình hình phát triển giáo dục cũng tốt hơn nhưng không giữ được huấn luyện viên giỏi, thành tích tụt dốc là chuyện bình thường.
Nhưng không quan trọng, dù sao xu hướng chung của các cuộc thi ngũ đại ngành học đều là như vậy, nếu chính sách tại chỗ vẫn cứ tiếp tục thế này, thì trình độ các cuộc thi ở khu vực miền trung Hoa Hạ trong tương lai chỉ càng thêm xuống dốc. Cuối cùng có lẽ chỉ còn duyên hải một vùng là có thể cạnh tranh với kinh đô, các khu vực khác chỉ có thể đứng xem náo nhiệt.
Thêm nữa, năm nay tỉnh Tinh Nam có Kiều Dụ, một niềm vui bất ngờ, thì càng không có gì đáng tiếc nữa.
Tóm lại cuộc thi lần này kết thúc tốt đẹp, ngày thứ hai tất cả mọi người có thể lên đường về nhà.
Điều khiến Kiều Dụ bất ngờ là, khi gần đi, cậu lại đụng phải Dư Vĩ trong thang máy.
"Ồ? Không phải cậu về chung với đám đông ở gần biển sao?" Kiều Dụ bước đến gần Dư Vĩ hỏi.
Dư Vĩ và huấn luyện viên đi từ trên lầu xuống, lúc cửa thang máy mở ra, vốn chỉ có hai người, ai ngờ bị một đám thành viên đội tuyển tỉnh Tinh Nam chen vào đầy ắp.
Nghe thấy tiếng của Kiều Dụ, có người quay đầu nhìn hai người.
"Ừ." Dư Vĩ đáp một tiếng, qua loa cho xong chuyện, ngạo kiều như thường.
"Không được vì cậu giành hạng nhất gần biển mà cảm thấy mình giỏi rồi kiêu ngạo, xem thường bạn bè, tách khỏi tập thể. Cậu nhìn tôi xem, dù giành được giải nhất cuộc thi, tôi vẫn luôn đi chung với tập thể từ đầu đến cuối. Phải luôn ghi nhớ câu người xưa 'khiêm tốn thì được lợi, tự mãn thì tổn hại'."
Kiều Dụ dùng giọng điệu người lớn mà răn dạy một câu.
Khóe miệng của Dư Vĩ rõ ràng khẽ giật một cái.
Không chỉ có Dư Vĩ, huấn luyện viên đi bên cạnh gã cũng không nhịn được liếc nhìn Kiều Dụ, rồi lại nhìn về phía Lan Kiệt bên cạnh Kiều Dụ.
Lúc này Lan Kiệt thật sự muốn cách xa Kiều Dụ một chút, nhưng vì trong thang máy có quá nhiều người, cậu không nhúc nhích được, chỉ có thể quay đầu nhìn về hướng khác.
Nhưng cậu thất vọng rồi, tường thang máy trong khách sạn là kim loại sáng bóng, giống như gương, khiến cậu có thể nhìn rõ ánh mắt không vui của vị giáo viên đối diện. Thế là Lan Kiệt lại ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nhưng mà Kiều Dụ vẫn tiếp tục ríu rít nói không ngừng: "Nói đi cũng phải nói lại, đề CMO năm nay khá đơn giản, nếu đối với cậu mà nói không giành được điểm tuyệt đối là thất bại. Không trao đổi thảo luận với đám bạn bè ở gần biển của cậu, làm sao cậu tiến bộ được? Toán học không thể làm liều được, nếu không thì sao lại tổ chức nhiều hoạt động giao lưu như vậy? Hiểu chưa?"
"Cậu im miệng!" Cuối cùng Dư Vĩ không nhịn được nữa, mặt đã đỏ bừng lên.
"À, đấy xem, cậu không khiêm tốn như thế, cả đời chẳng lấy được hạng nhất đâu." Kiều Dụ khinh thường nói.
Cũng may thang máy đến tầng một.
Đợi một đám tuyển thủ tỉnh Tinh Nam vẻ mặt phức tạp bước ra thang máy xong, Lan Kiệt trực tiếp nắm lấy tay Kiều Dụ kéo ra khỏi thang máy.
Dư Vĩ và huấn luyện viên thì đứng bất động trong thang máy, không biết có phải thật sự muốn xuống tầng hầm hay không, hay là không muốn gặp lại Kiều Dụ nên thà xuống rồi lên lại. Có lẽ là khả năng đầu, vì Kiều Dụ để ý thấy đèn nút bấm tầng hầm trong thang máy vẫn sáng.
"Sang năm tôi ở kinh thành chờ cậu nhé." Trong lúc thang máy đóng cửa, Kiều Dụ không quên quay đầu lại vẫy tay với Dư Vĩ, lịch sự chào tạm biệt.
"Sao cậu với Dư Vĩ lại không hợp nhau vậy?" Sau khi buông tay Kiều Dụ ra, Lan Kiệt không nhịn được hỏi.
"Cậu ta hay nói xấu tôi, còn bảo tôi có bệnh nữa." Kiều Dụ nói hùng hồn, có lý.
Nói xong, Kiều Dụ lấy điện thoại ra.
Quả nhiên, vừa rung hai cái, là Dư Vĩ gửi tin nhắn trên Wechat.
"Xin lỗi, tôi về sớm không phải vì kiêu ngạo, mà vì tôi chỉ quen tàu cao tốc bên chỗ nhà tôi."
Đều là người thông minh, qua mấy lần đối đầu, cả hai bên đã tìm ra điểm yếu của đối phương.
Thế là Kiều Dụ mặt không đổi sắc trả lời: "Thấy chưa, tôi đã nói rồi, so với tôi, cậu bây giờ nghèo cũng chỉ còn lại mỗi tiền thôi."
"Nhưng cậu rất muốn, đúng không?"
"Đúng vậy, tôi muốn tiền, vì tôi muốn dùng số tiền này, để tiến xa hơn trên con đường toán học, ví dụ như để các giáo trình toán học sau này có định lý mang tên Kiều Dụ. Nếu sau này con của cậu cũng học toán thì sao, nó vẫn sẽ tiêu tiền của cậu mua sách giáo khoa có tên của tôi. À, đúng rồi, biết đâu sách giáo khoa lại do tôi biên soạn thì sao, để mà cậu phải trả tiền nhuận bút cho tôi ấy chứ!"
"Cậu cứ nổ tiếp đi, cho tôi xem cậu có thể nổ đến cỡ nào!"
"À, đúng đúng đúng, cậu nói đúng! Lần thi toán Tiểu Lý Ba Ba trước, tôi nói tôi được điểm tuyệt đối, cậu bảo tôi nổ; cuộc thi vòng tròn, tôi nói tôi được điểm tuyệt đối, cậu vẫn cảm thấy tôi lại nổ; lần này CMO, tôi nói chắc chắn nhất, cậu cũng không tin, nhưng kết quả thắng hùng biện nhé! Còn cậu, bao lần thề sống thề chết muốn đánh bại tôi, kết quả thì, ai..."
Đợi cả buổi, đến khi trưởng đoàn điểm danh xong, bên kia vẫn không trả lời, Kiều Dụ thấy chán ngắt.
Ai có thể nghĩ rằng đối phương là cái loại cặn bã trong chiến tranh chứ!
Vốn cậu còn định trên đường về tranh luận với Dư Vĩ để giải buồn, kết quả cậu còn chưa kịp lên xe buýt, đối phương đã giở trò không thèm chơi nữa.
Về phần Dư Vĩnh Tuấn, thôi đi, đấu võ mồm với tên mập này không có ý nghĩa.
Vì bạn vĩnh viễn không thể đả kích một kẻ thấy tình thế không ổn liền lập tức nhận thua, mà lại còn tỏ ra bình thản như không có gì, thậm chí còn có chút hưng phấn vì thất bại, điều đó cũng bất lực như việc không ai có thể chiếm được Paris trước khi gà trống gô-loa giơ cao hai tay vậy.
Việc giành chiến thắng quá dễ dàng sẽ không thể mang đến nhiều cảm xúc hưng phấn, nhưng nếu không cẩn thận bị tên mập loại này lật kèo, bạn sẽ thấy như nuốt phải một đống phân vậy.
Đáng giận hơn nữa là, việc đánh bại loại người này có thể còn bị gã hớt tay trên...
Sau khi suy nghĩ một hồi, Kiều Dụ đột nhiên phát hiện, tên mặt mập vô hại như Dư Vĩnh Tuấn mới thật sự là kẻ gian xảo, vô lại, còn Dư Vĩ tính tình hơi quái gở, thật ra vẫn còn rất đáng yêu, vì dù sao thì Dư Vĩ còn biết xấu hổ!
Thật là một cái đồ phá hoại thế giới!
Kiều Dụ biết những điều này là vì gã này thần bí chạy tới nói với hắn: "Lão đại, ta thêm được mấy người rất giỏi vào Wechat rồi, có muốn ta đưa cho ngươi không, rồi ngươi lập một nhóm chat, đặt tên là 'Viện sĩ đề cử, CMO tuyển thủ đạt điểm tối đa và bạn bè của họ' ấy?"
Kiều Dụ liếc mắt nhìn tên này, không để ý.
Loại người gì mới rảnh rỗi đến mức cứ ra khỏi cửa là lập nhóm chat?
Còn Dư Vĩ, hai ngày nay đều không thấy mặt, cả ngày chỉ ru rú trong phòng.
Theo lời Dư Vĩnh Tuấn, gã này đã tự nhốt mình đến mức ngay cả anh ta gõ cửa cũng không chịu mở, thằng mập còn dùng cái hình dung rất thâm thúy để tả hành vi này, là "trình độ ăn hành còn không ăn nổi".
Ngược lại, Kiều Dụ sau một bữa tối, đứng ở cửa sổ duỗi người, nhìn thấy gã này lại đang đi dạo dưới đó với huấn luyện viên lần trước.
Cứ thế, bảy ngày CMO kết thúc tốt đẹp. Năm nay cũng như mọi năm, buổi chiều ngày thứ bảy, thành tích sẽ được công bố trực tiếp trong lễ bế mạc.
Không có bất kỳ bất ngờ nào, Kiều Dụ đoạt giải nhất Đông Lệnh Doanh lần này.
Tuy nhiên, lúc ban tổ chức xướng tên cậu trên bục hội nghị, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, nhưng Kiều Dụ hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Biết trước kết quả rồi, với cả đã đạt điểm tối đa một lần, cậu cảm thấy chẳng có gì đáng kiêu ngạo cả.
Người ta đều như thế, khi chưa có được thành tựu gì đó, trong lòng luôn ngứa ngáy khó chịu, nhưng khi đạt được rồi, liền thấy thật ra cũng chỉ có vậy, cũng bình thường thôi, không có gì đáng nói!
Nhưng nếu xét đến chuyện đề thi CMO có độ khó trung bình cao hơn IMO, và tiêu chuẩn chấm điểm cũng nghiêm ngặt hơn, thì cái điểm tuyệt đối này cũng khá giá trị đấy.
Nhưng cũng đúng như Kiều Dụ nói, không nhất định chỉ mình cậu được điểm tuyệt đối, lần này đúng là có hai người đạt điểm tuyệt đối.
Một tuyển thủ đến từ kinh thành cũng giành được một điểm tuyệt đối.
Điều kỳ lạ hơn là Dư Vĩ ở gần biển, người giành hạng ba, lần này vẫn là hạng ba, mặc dù không phải điểm tối đa, nhưng xem ra cũng chẳng kém bao nhiêu. Trời mới biết thầy chấm bài đã tìm ra chỗ hở ở đâu, rồi mặt lạnh chụp xuống mấy điểm.
Kiều Dụ rất muốn tặng thầy chấm bài một like.
Bởi vì cậu có thể nhận ra Dư Vĩ không hề vui vẻ khi nhận hạng ba, đặc biệt là rất khó chịu với cậu.
Rõ ràng lần này có hai người hạng nhất, đều là điểm tối đa, nhưng lúc lên sân khấu, ánh mắt không phục của gã chỉ nhìn chằm chằm vào một mình cậu, như thể người kia trên sân khấu không hề tồn tại vậy.
Thật ra thì điều này cũng tốt, Kiều Dụ thích nhìn vẻ mặt khó chịu nhưng không làm gì được của Dư Vĩ.
Dù sao bây giờ hai người mỗi khi thấy nhau đều rất cố chấp, vậy thì cứ tiếp tục giày vò nhau như thế đi, đến khi nào một người rời đi thì thôi.
Ý nghĩ của Kiều Dụ cũng thật đơn giản, làm cho Dư Vĩ nhận ra theo đuổi toán học là không có tương lai, người như gã cũng chỉ xứng về nhà thừa kế khối tài sản kếch xù, lãng phí cuộc đời giàu có, trống rỗng, nhàm chán mà không có nhiều phiền não, thế là thắng lợi!
Có những việc chỉ cần nghĩ thông là có thể buông bỏ.
Người ta có bố tốt, đó là chuyện không thể làm gì được, không ghen tỵ nổi.
Về phần Dư Vĩ đang có cảm nhận gì về cậu, Kiều Dụ cũng lười đoán, đồ khó ưa, đáng đời gã ngày nào cũng nếm mùi thất bại.
Điều đáng nhắc đến là Dư Vĩnh Tuấn, cái tên hèn hạ mập mạp này chẳng những lọt vào top 60, hơn nữa còn có thứ hạng không thấp, đứng thứ hai mươi mốt.
Chỉ có thể nói, cũng may ba hôm trước Dư Vĩ không cá cược với tên mập hết thuốc chữa này, nếu không hôm nay năm mươi vạn chắc chắn đã bị ép phải quyên góp.
Kiều Dụ phân tích việc thằng mập giành hạng 21 có hai khả năng. Hoặc là gã này sau khi thi đã báo cáo tình hình làm bài lung tung, hoặc là gã này chép bừa đáp án ở câu nào đó mà lại được cho điểm cao.
Kiều Dụ cảm thấy Dư Vĩ chắc chắn thích tin vào khả năng thứ nhất hơn.
Vì nếu là khả năng thứ hai, chắc tên kia sẽ càng không hiểu đầu thầy chấm bài kia làm sao lại chấm cho mình mấy điểm.
Thôi được, đó chỉ là Kiều Dụ thầm oán trách thôi, chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Ngoài ra, năm nay điểm trung bình của tất cả thành viên CMO là 62.8 điểm, đội tuyển tập huấn là 89 điểm.
Đoàn đại biểu kinh thành giành được giải nhất đồng đội.
Kiều Dụ đại diện tỉnh Tinh Nam năm nay chỉ có 5 người lọt vào danh sách 60 người quốc gia, so với năm trước còn thiếu một người, điều này dù sao cũng hơi đáng tiếc.
Nhưng các thầy trong đội tuyển không có vẻ gì là quá buồn.
Thật ra, không chỉ tỉnh Tinh Nam, tình hình ở tỉnh Tinh Bắc giáp ranh cũng tương tự, thậm chí còn ít hơn 2 người so với năm ngoái.
Hơn nữa, nếu nói thật, nguồn tài nguyên của trường cao đẳng ở tỉnh Tinh Bắc còn nhiều hơn tỉnh Tinh Nam một chút, tình hình phát triển giáo dục cũng tốt hơn nhưng không giữ được huấn luyện viên giỏi, thành tích tụt dốc là chuyện bình thường.
Nhưng không quan trọng, dù sao xu hướng chung của các cuộc thi ngũ đại ngành học đều là như vậy, nếu chính sách tại chỗ vẫn cứ tiếp tục thế này, thì trình độ các cuộc thi ở khu vực miền trung Hoa Hạ trong tương lai chỉ càng thêm xuống dốc. Cuối cùng có lẽ chỉ còn duyên hải một vùng là có thể cạnh tranh với kinh đô, các khu vực khác chỉ có thể đứng xem náo nhiệt.
Thêm nữa, năm nay tỉnh Tinh Nam có Kiều Dụ, một niềm vui bất ngờ, thì càng không có gì đáng tiếc nữa.
Tóm lại cuộc thi lần này kết thúc tốt đẹp, ngày thứ hai tất cả mọi người có thể lên đường về nhà.
Điều khiến Kiều Dụ bất ngờ là, khi gần đi, cậu lại đụng phải Dư Vĩ trong thang máy.
"Ồ? Không phải cậu về chung với đám đông ở gần biển sao?" Kiều Dụ bước đến gần Dư Vĩ hỏi.
Dư Vĩ và huấn luyện viên đi từ trên lầu xuống, lúc cửa thang máy mở ra, vốn chỉ có hai người, ai ngờ bị một đám thành viên đội tuyển tỉnh Tinh Nam chen vào đầy ắp.
Nghe thấy tiếng của Kiều Dụ, có người quay đầu nhìn hai người.
"Ừ." Dư Vĩ đáp một tiếng, qua loa cho xong chuyện, ngạo kiều như thường.
"Không được vì cậu giành hạng nhất gần biển mà cảm thấy mình giỏi rồi kiêu ngạo, xem thường bạn bè, tách khỏi tập thể. Cậu nhìn tôi xem, dù giành được giải nhất cuộc thi, tôi vẫn luôn đi chung với tập thể từ đầu đến cuối. Phải luôn ghi nhớ câu người xưa 'khiêm tốn thì được lợi, tự mãn thì tổn hại'."
Kiều Dụ dùng giọng điệu người lớn mà răn dạy một câu.
Khóe miệng của Dư Vĩ rõ ràng khẽ giật một cái.
Không chỉ có Dư Vĩ, huấn luyện viên đi bên cạnh gã cũng không nhịn được liếc nhìn Kiều Dụ, rồi lại nhìn về phía Lan Kiệt bên cạnh Kiều Dụ.
Lúc này Lan Kiệt thật sự muốn cách xa Kiều Dụ một chút, nhưng vì trong thang máy có quá nhiều người, cậu không nhúc nhích được, chỉ có thể quay đầu nhìn về hướng khác.
Nhưng cậu thất vọng rồi, tường thang máy trong khách sạn là kim loại sáng bóng, giống như gương, khiến cậu có thể nhìn rõ ánh mắt không vui của vị giáo viên đối diện. Thế là Lan Kiệt lại ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nhưng mà Kiều Dụ vẫn tiếp tục ríu rít nói không ngừng: "Nói đi cũng phải nói lại, đề CMO năm nay khá đơn giản, nếu đối với cậu mà nói không giành được điểm tuyệt đối là thất bại. Không trao đổi thảo luận với đám bạn bè ở gần biển của cậu, làm sao cậu tiến bộ được? Toán học không thể làm liều được, nếu không thì sao lại tổ chức nhiều hoạt động giao lưu như vậy? Hiểu chưa?"
"Cậu im miệng!" Cuối cùng Dư Vĩ không nhịn được nữa, mặt đã đỏ bừng lên.
"À, đấy xem, cậu không khiêm tốn như thế, cả đời chẳng lấy được hạng nhất đâu." Kiều Dụ khinh thường nói.
Cũng may thang máy đến tầng một.
Đợi một đám tuyển thủ tỉnh Tinh Nam vẻ mặt phức tạp bước ra thang máy xong, Lan Kiệt trực tiếp nắm lấy tay Kiều Dụ kéo ra khỏi thang máy.
Dư Vĩ và huấn luyện viên thì đứng bất động trong thang máy, không biết có phải thật sự muốn xuống tầng hầm hay không, hay là không muốn gặp lại Kiều Dụ nên thà xuống rồi lên lại. Có lẽ là khả năng đầu, vì Kiều Dụ để ý thấy đèn nút bấm tầng hầm trong thang máy vẫn sáng.
"Sang năm tôi ở kinh thành chờ cậu nhé." Trong lúc thang máy đóng cửa, Kiều Dụ không quên quay đầu lại vẫy tay với Dư Vĩ, lịch sự chào tạm biệt.
"Sao cậu với Dư Vĩ lại không hợp nhau vậy?" Sau khi buông tay Kiều Dụ ra, Lan Kiệt không nhịn được hỏi.
"Cậu ta hay nói xấu tôi, còn bảo tôi có bệnh nữa." Kiều Dụ nói hùng hồn, có lý.
Nói xong, Kiều Dụ lấy điện thoại ra.
Quả nhiên, vừa rung hai cái, là Dư Vĩ gửi tin nhắn trên Wechat.
"Xin lỗi, tôi về sớm không phải vì kiêu ngạo, mà vì tôi chỉ quen tàu cao tốc bên chỗ nhà tôi."
Đều là người thông minh, qua mấy lần đối đầu, cả hai bên đã tìm ra điểm yếu của đối phương.
Thế là Kiều Dụ mặt không đổi sắc trả lời: "Thấy chưa, tôi đã nói rồi, so với tôi, cậu bây giờ nghèo cũng chỉ còn lại mỗi tiền thôi."
"Nhưng cậu rất muốn, đúng không?"
"Đúng vậy, tôi muốn tiền, vì tôi muốn dùng số tiền này, để tiến xa hơn trên con đường toán học, ví dụ như để các giáo trình toán học sau này có định lý mang tên Kiều Dụ. Nếu sau này con của cậu cũng học toán thì sao, nó vẫn sẽ tiêu tiền của cậu mua sách giáo khoa có tên của tôi. À, đúng rồi, biết đâu sách giáo khoa lại do tôi biên soạn thì sao, để mà cậu phải trả tiền nhuận bút cho tôi ấy chứ!"
"Cậu cứ nổ tiếp đi, cho tôi xem cậu có thể nổ đến cỡ nào!"
"À, đúng đúng đúng, cậu nói đúng! Lần thi toán Tiểu Lý Ba Ba trước, tôi nói tôi được điểm tuyệt đối, cậu bảo tôi nổ; cuộc thi vòng tròn, tôi nói tôi được điểm tuyệt đối, cậu vẫn cảm thấy tôi lại nổ; lần này CMO, tôi nói chắc chắn nhất, cậu cũng không tin, nhưng kết quả thắng hùng biện nhé! Còn cậu, bao lần thề sống thề chết muốn đánh bại tôi, kết quả thì, ai..."
Đợi cả buổi, đến khi trưởng đoàn điểm danh xong, bên kia vẫn không trả lời, Kiều Dụ thấy chán ngắt.
Ai có thể nghĩ rằng đối phương là cái loại cặn bã trong chiến tranh chứ!
Vốn cậu còn định trên đường về tranh luận với Dư Vĩ để giải buồn, kết quả cậu còn chưa kịp lên xe buýt, đối phương đã giở trò không thèm chơi nữa.
Về phần Dư Vĩnh Tuấn, thôi đi, đấu võ mồm với tên mập này không có ý nghĩa.
Vì bạn vĩnh viễn không thể đả kích một kẻ thấy tình thế không ổn liền lập tức nhận thua, mà lại còn tỏ ra bình thản như không có gì, thậm chí còn có chút hưng phấn vì thất bại, điều đó cũng bất lực như việc không ai có thể chiếm được Paris trước khi gà trống gô-loa giơ cao hai tay vậy.
Việc giành chiến thắng quá dễ dàng sẽ không thể mang đến nhiều cảm xúc hưng phấn, nhưng nếu không cẩn thận bị tên mập loại này lật kèo, bạn sẽ thấy như nuốt phải một đống phân vậy.
Đáng giận hơn nữa là, việc đánh bại loại người này có thể còn bị gã hớt tay trên...
Sau khi suy nghĩ một hồi, Kiều Dụ đột nhiên phát hiện, tên mặt mập vô hại như Dư Vĩnh Tuấn mới thật sự là kẻ gian xảo, vô lại, còn Dư Vĩ tính tình hơi quái gở, thật ra vẫn còn rất đáng yêu, vì dù sao thì Dư Vĩ còn biết xấu hổ!
Thật là một cái đồ phá hoại thế giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận