Đỉnh Phong Học Phách
Chương 110: tương lai Kiều Dụ - Kiều Hi thượng giới định lý! (4)
Chương 110: Tương lai của Kiều Dụ - Định lý thượng giới của Kiều Hi! (4) Lần này Dư Vĩ trả lời rất nhanh: "Không cần! Nếu như ta đuổi không kịp ngươi, ta sẽ không lấy vợ cả đời!"
Nhìn thấy Dư Vĩ nói câu này, lại nghĩ đến tính tình lạnh lùng thường ngày của tên này, Kiều Dụ đột nhiên cảm thấy lần này chơi hơi lớn rồi, đến mức hắn không để ý nhắc nhở đối phương, trong lời này ẩn ý khiến những người không rõ chân tướng nhìn vào, đều có thể nghĩ ra vô số chuyện tình yêu lệch lạc, không giống bình thường!
Thậm chí trong đầu hắn còn hình dung ra cảnh cha Dư Vĩ nhìn thấy câu này, cầm dao phay xông tới chỗ mình.
Dù sao hai vị đạo sư cấp đại lão chủ yếu cung cấp ma pháp lực phòng ngự học thuật giới, tấn công vật lý thì không đỡ được đâu!
Có thể thấy, gia hỏa này đúng thật bị tức đến ngớ ngẩn rồi!
"Đừng có làm loạn, đánh cược lớn như vậy, cha ngươi tức giận thì sao? Gia sản nhà ngươi hàng ức không ai kế thừa, đừng có tìm ta liều mạng đấy!"
"Ngươi yên tâm một trăm phần đi, ta có hai người anh trai, việc thừa kế gia sản không cần đến ta đâu!"
A, thì ra là còn có hai người anh trai, khó trách dám tùy hứng như vậy.
Bất quá, Kiều Dụ đột nhiên nghĩ đến câu nói của Lan Kiệt, phú nhất đại so với phú nhị đại ý nghĩa hơn nhiều, thì ra là ý như vậy.
Dù sao tiền do mình kiếm thì mình muốn tiêu thế nào thì tiêu, đời thứ hai lại khác, còn có đời thứ nhất cho mới có cái gọi là "có hai người anh trai" sẽ phức tạp hơn.
Kiều Dụ vẫn còn đang thở dài trong lòng, đang định kiên quyết từ chối Dư Vĩ, dù sao hắn không thích đàn ông, thì Dư Vĩnh Tuấn bất thình lình nhảy ra.
"Huynh đệ, sau này nếu cậu cần tranh gia sản thì nhớ gọi ta và anh trai ta một tiếng, chúng ta nhất định sẽ kiên quyết đứng về phía cậu... Mặt khác, lão Dư à, tuy rằng ngươi có chút sắc đấy, nhưng mà muốn theo đuổi lão đại trước đó, cũng nên hỏi lão đại xem ý lão đại thế nào đã, nhỡ lão đại lại không phải loại bình thường thì sao? À mà, ta chụp màn hình rồi nha..."
Được rồi, thấy câu này, Kiều Dụ biết ngay sau đó hai người kia lại phải cãi nhau, bởi vì hắn cũng không nhịn được muốn đấm tên béo kia một trận!
Thế là dứt khoát rời khỏi Wechat, sau đó chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
Còn một tuần nữa, hai người này sẽ đến đại học Yến Bắc tham gia huấn luyện, đến lúc đó hắn tự nhiên sẽ được nhìn thấy vẻ mặt của Dư Vĩ thế nào, nhưng bây giờ điều làm hắn đau đầu vẫn là cái đề tài hắn tìm cho mình.
Năm bài luận văn về lý luận không gian hoàn mỹ giống của Schulz, hắn đã xem hết, cũng tiêu hóa gần xong rồi, trong khoảng thời gian này còn bổ sung rất nhiều kiến thức căn bản, đối với cái đề tài viển vông của mình, trên cơ bản cũng đã hoàn thành chứng minh.
Dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn, thiết X là một đường cong đại số chiều cao trên trường số K, mà X là một tập đóng nằm trong không gian đại số hoàn mỹ p-adic. Thì tồn tại một hằng số C phụ thuộc vào tính chất hình học của đường cong X, khiến cho số điểm hữu tỉ trên đường cong đó thỏa mãn: N(X)≤C.
Hằng số C này chắc chắn tồn tại, Kiều Dụ thậm chí cảm thấy quá trình chứng minh của mình đã rất hoàn mỹ.
Hơn nữa, hắn còn tìm ra được công thức của hằng số C này.
Nói cách khác, tối hôm đó hắn đến đại học Yến Bắc, cái đề tài kỳ diệu, hão huyền này đã thật sự được hắn chứng minh ra.
Nếu không có lời của vị giáo sư Trương kia, có lẽ hắn đã bắt đầu phấn khởi viết luận văn, công bố phát hiện của mình cho giới toán học rồi!
Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa viết, bởi vì công thức hằng số C này được khai triển như sau:
Sau khi giải xong C1, C2, C3, biểu thức cụ thể của nó sẽ thành như này:
Nhập vào ba hằng số A1, A2, A3, lần lượt đại biểu cho mô hình hình thức, hằng số liên quan đến phạm trù đồng điệu và lượng tử hóa đồng điệu. Mà α, β thì lần lượt biểu thị chỉ số liên quan đến các ước thúc hình học này, tất nhiên hao tổn g vẫn là yếu tố chủ yếu quyết định giới hạn trên.
Không dùng được, hoàn toàn không dùng được.
Kiều Dụ thử đưa vào công trình của giáo sư Robert, muốn lợi dụng công thức của ông ấy để giải quyết một số vấn đề ứng dụng, sau đó nhanh chóng phát hiện, xác định đẳng cấp k của mô hình hình thức, lựa chọn số nguyên tố P, xác định tham số lượng tử hóa đồng điệu C đều quá phức tạp.
Các hằng số A1, A2, A3 trong công thức, cùng với các hằng số α, β liên quan đến cấu trúc hình học xác định, phụ thuộc vào bối cảnh hình học và loại đường cong cụ thể, lúc Kiều Dụ tính toán bằng tay, mới phát hiện nó phức tạp đến mức nào.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để đơn giản hóa công thức, để có thể dùng được, hơn nữa kết quả vẫn phải chính xác, đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng đều thất bại.
Hắn đã cảm nhận được cảm giác đau đầu vô cùng khi đối mặt với nghiên cứu khoa học của sư huynh Trần, mỗi lần hắn nghĩ ra được một biện pháp có thể giải quyết vấn đề này, sau đó tràn đầy phấn khởi chạy đến máy tính, bắt đầu động tay vào giải quyết, thực tế lại luôn cho hắn một gậy.
Mỗi lần thử nghiệm, kết quả cuối cùng đều là ngõ cụt.
Hắn cũng đặc biệt hỏi ý kiến lão Tiết, đề nghị của lão Tiết dành cho hắn là không nên hy vọng vào việc tìm kiếm được một công thức phổ biến, mà là trực tiếp đơn giản hóa theo từng trường hợp cụ thể, giảm bớt tính phức tạp trong các vấn đề đặc biệt.
Như vậy trong thực tế cũng sẽ có một chút không gian ứng dụng, chứ không phải vô dụng hoàn toàn.
Ví dụ như, đặc biệt nghiên cứu một phiên bản đơn giản hóa của công thức dành riêng cho một loại đường cong elip đơn giản.
Đây đương nhiên là một biện pháp, thậm chí Kiều Dụ có thể dùng loại biện pháp này để câu chữ số lượng của luận văn, ví dụ như viết một bài cho đường cong elip, một bài cho đường tròn, một bài cho hypecbon... Để có cách viết cho nhiều chủ đề, cũng có thể làm luận văn về đường cong hình chiếu đại số, đường cong siêu elip hao tổn cao...
Nhưng Kiều Dụ cảm thấy làm vậy không có ý nghĩa gì cả, dù sao ý định ban đầu của hắn là tìm ra một công thức phổ biến, đăng thẳng trên bốn tạp chí hàng đầu, sau này có thể được giới toán học thế giới trực tiếp đặt tên là Định lý thượng giới của Kiều Dụ, kiểu luận văn có tầm cỡ đó!
Kiều Dụ cảm thấy không đạt được trình độ đó thì căn bản không có cách nào làm rạng danh thầy cô và sư gia.
Hơn nữa, với thân phận hiện tại của hắn, nếu như chọn cách câu chữ số lượng luận văn thì chẳng những không có ý nghĩa gì mà ngược lại còn có thể bị chỉ trích, làm mất mặt Điền đạo, chi bằng cứ âm thầm học tập.
Dù sao hắn cũng không định vào đại học nhậm chức, cũng không cần viết luận văn để lấy danh hiệu gì.
Vừa rồi hắn nói có thể ra thành quả trước khi cuộc thi IMO bắt đầu, cũng coi như tự giới hạn thời gian cho mình...
Đương nhiên, chính vì Điền Ngôn Chân và Viên Chính cũng không biết ý nghĩ của Kiều Dụ, nếu không hai người có lẽ sẽ mắng hắn một trận, tốt nhất là có thể mắng tỉnh tiểu tử này, tránh cho nó mỗi ngày cứ nghĩ chuyện linh tinh, lãng phí thời gian!
Dù sao, mười lăm tuổi đã muốn dùng tên của mình đặt cho một định lý, ý tưởng này đúng là quá ngây thơ. Tuy nhiên, nếu Kiều Dụ thật sự giải quyết được vấn đề này, hoàn toàn có khả năng như vậy.
Nhưng một công thức ước tính thượng giới chính xác, ngắn gọn, và phổ biến đâu có dễ dàng như thế? Giáo sư Robert Greene đã nghiên cứu theo hướng này bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ là tìm kiếm kết quả tương đối chính xác trong các đường cong đặc biệt khác nhau mà thôi.
Nhưng suy nghĩ của Kiều Dụ rõ ràng không giống vậy.
Nhìn thấy Dư Vĩ nói câu này, lại nghĩ đến tính tình lạnh lùng thường ngày của tên này, Kiều Dụ đột nhiên cảm thấy lần này chơi hơi lớn rồi, đến mức hắn không để ý nhắc nhở đối phương, trong lời này ẩn ý khiến những người không rõ chân tướng nhìn vào, đều có thể nghĩ ra vô số chuyện tình yêu lệch lạc, không giống bình thường!
Thậm chí trong đầu hắn còn hình dung ra cảnh cha Dư Vĩ nhìn thấy câu này, cầm dao phay xông tới chỗ mình.
Dù sao hai vị đạo sư cấp đại lão chủ yếu cung cấp ma pháp lực phòng ngự học thuật giới, tấn công vật lý thì không đỡ được đâu!
Có thể thấy, gia hỏa này đúng thật bị tức đến ngớ ngẩn rồi!
"Đừng có làm loạn, đánh cược lớn như vậy, cha ngươi tức giận thì sao? Gia sản nhà ngươi hàng ức không ai kế thừa, đừng có tìm ta liều mạng đấy!"
"Ngươi yên tâm một trăm phần đi, ta có hai người anh trai, việc thừa kế gia sản không cần đến ta đâu!"
A, thì ra là còn có hai người anh trai, khó trách dám tùy hứng như vậy.
Bất quá, Kiều Dụ đột nhiên nghĩ đến câu nói của Lan Kiệt, phú nhất đại so với phú nhị đại ý nghĩa hơn nhiều, thì ra là ý như vậy.
Dù sao tiền do mình kiếm thì mình muốn tiêu thế nào thì tiêu, đời thứ hai lại khác, còn có đời thứ nhất cho mới có cái gọi là "có hai người anh trai" sẽ phức tạp hơn.
Kiều Dụ vẫn còn đang thở dài trong lòng, đang định kiên quyết từ chối Dư Vĩ, dù sao hắn không thích đàn ông, thì Dư Vĩnh Tuấn bất thình lình nhảy ra.
"Huynh đệ, sau này nếu cậu cần tranh gia sản thì nhớ gọi ta và anh trai ta một tiếng, chúng ta nhất định sẽ kiên quyết đứng về phía cậu... Mặt khác, lão Dư à, tuy rằng ngươi có chút sắc đấy, nhưng mà muốn theo đuổi lão đại trước đó, cũng nên hỏi lão đại xem ý lão đại thế nào đã, nhỡ lão đại lại không phải loại bình thường thì sao? À mà, ta chụp màn hình rồi nha..."
Được rồi, thấy câu này, Kiều Dụ biết ngay sau đó hai người kia lại phải cãi nhau, bởi vì hắn cũng không nhịn được muốn đấm tên béo kia một trận!
Thế là dứt khoát rời khỏi Wechat, sau đó chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
Còn một tuần nữa, hai người này sẽ đến đại học Yến Bắc tham gia huấn luyện, đến lúc đó hắn tự nhiên sẽ được nhìn thấy vẻ mặt của Dư Vĩ thế nào, nhưng bây giờ điều làm hắn đau đầu vẫn là cái đề tài hắn tìm cho mình.
Năm bài luận văn về lý luận không gian hoàn mỹ giống của Schulz, hắn đã xem hết, cũng tiêu hóa gần xong rồi, trong khoảng thời gian này còn bổ sung rất nhiều kiến thức căn bản, đối với cái đề tài viển vông của mình, trên cơ bản cũng đã hoàn thành chứng minh.
Dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn, thiết X là một đường cong đại số chiều cao trên trường số K, mà X là một tập đóng nằm trong không gian đại số hoàn mỹ p-adic. Thì tồn tại một hằng số C phụ thuộc vào tính chất hình học của đường cong X, khiến cho số điểm hữu tỉ trên đường cong đó thỏa mãn: N(X)≤C.
Hằng số C này chắc chắn tồn tại, Kiều Dụ thậm chí cảm thấy quá trình chứng minh của mình đã rất hoàn mỹ.
Hơn nữa, hắn còn tìm ra được công thức của hằng số C này.
Nói cách khác, tối hôm đó hắn đến đại học Yến Bắc, cái đề tài kỳ diệu, hão huyền này đã thật sự được hắn chứng minh ra.
Nếu không có lời của vị giáo sư Trương kia, có lẽ hắn đã bắt đầu phấn khởi viết luận văn, công bố phát hiện của mình cho giới toán học rồi!
Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa viết, bởi vì công thức hằng số C này được khai triển như sau:
Sau khi giải xong C1, C2, C3, biểu thức cụ thể của nó sẽ thành như này:
Nhập vào ba hằng số A1, A2, A3, lần lượt đại biểu cho mô hình hình thức, hằng số liên quan đến phạm trù đồng điệu và lượng tử hóa đồng điệu. Mà α, β thì lần lượt biểu thị chỉ số liên quan đến các ước thúc hình học này, tất nhiên hao tổn g vẫn là yếu tố chủ yếu quyết định giới hạn trên.
Không dùng được, hoàn toàn không dùng được.
Kiều Dụ thử đưa vào công trình của giáo sư Robert, muốn lợi dụng công thức của ông ấy để giải quyết một số vấn đề ứng dụng, sau đó nhanh chóng phát hiện, xác định đẳng cấp k của mô hình hình thức, lựa chọn số nguyên tố P, xác định tham số lượng tử hóa đồng điệu C đều quá phức tạp.
Các hằng số A1, A2, A3 trong công thức, cùng với các hằng số α, β liên quan đến cấu trúc hình học xác định, phụ thuộc vào bối cảnh hình học và loại đường cong cụ thể, lúc Kiều Dụ tính toán bằng tay, mới phát hiện nó phức tạp đến mức nào.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để đơn giản hóa công thức, để có thể dùng được, hơn nữa kết quả vẫn phải chính xác, đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng đều thất bại.
Hắn đã cảm nhận được cảm giác đau đầu vô cùng khi đối mặt với nghiên cứu khoa học của sư huynh Trần, mỗi lần hắn nghĩ ra được một biện pháp có thể giải quyết vấn đề này, sau đó tràn đầy phấn khởi chạy đến máy tính, bắt đầu động tay vào giải quyết, thực tế lại luôn cho hắn một gậy.
Mỗi lần thử nghiệm, kết quả cuối cùng đều là ngõ cụt.
Hắn cũng đặc biệt hỏi ý kiến lão Tiết, đề nghị của lão Tiết dành cho hắn là không nên hy vọng vào việc tìm kiếm được một công thức phổ biến, mà là trực tiếp đơn giản hóa theo từng trường hợp cụ thể, giảm bớt tính phức tạp trong các vấn đề đặc biệt.
Như vậy trong thực tế cũng sẽ có một chút không gian ứng dụng, chứ không phải vô dụng hoàn toàn.
Ví dụ như, đặc biệt nghiên cứu một phiên bản đơn giản hóa của công thức dành riêng cho một loại đường cong elip đơn giản.
Đây đương nhiên là một biện pháp, thậm chí Kiều Dụ có thể dùng loại biện pháp này để câu chữ số lượng của luận văn, ví dụ như viết một bài cho đường cong elip, một bài cho đường tròn, một bài cho hypecbon... Để có cách viết cho nhiều chủ đề, cũng có thể làm luận văn về đường cong hình chiếu đại số, đường cong siêu elip hao tổn cao...
Nhưng Kiều Dụ cảm thấy làm vậy không có ý nghĩa gì cả, dù sao ý định ban đầu của hắn là tìm ra một công thức phổ biến, đăng thẳng trên bốn tạp chí hàng đầu, sau này có thể được giới toán học thế giới trực tiếp đặt tên là Định lý thượng giới của Kiều Dụ, kiểu luận văn có tầm cỡ đó!
Kiều Dụ cảm thấy không đạt được trình độ đó thì căn bản không có cách nào làm rạng danh thầy cô và sư gia.
Hơn nữa, với thân phận hiện tại của hắn, nếu như chọn cách câu chữ số lượng luận văn thì chẳng những không có ý nghĩa gì mà ngược lại còn có thể bị chỉ trích, làm mất mặt Điền đạo, chi bằng cứ âm thầm học tập.
Dù sao hắn cũng không định vào đại học nhậm chức, cũng không cần viết luận văn để lấy danh hiệu gì.
Vừa rồi hắn nói có thể ra thành quả trước khi cuộc thi IMO bắt đầu, cũng coi như tự giới hạn thời gian cho mình...
Đương nhiên, chính vì Điền Ngôn Chân và Viên Chính cũng không biết ý nghĩ của Kiều Dụ, nếu không hai người có lẽ sẽ mắng hắn một trận, tốt nhất là có thể mắng tỉnh tiểu tử này, tránh cho nó mỗi ngày cứ nghĩ chuyện linh tinh, lãng phí thời gian!
Dù sao, mười lăm tuổi đã muốn dùng tên của mình đặt cho một định lý, ý tưởng này đúng là quá ngây thơ. Tuy nhiên, nếu Kiều Dụ thật sự giải quyết được vấn đề này, hoàn toàn có khả năng như vậy.
Nhưng một công thức ước tính thượng giới chính xác, ngắn gọn, và phổ biến đâu có dễ dàng như thế? Giáo sư Robert Greene đã nghiên cứu theo hướng này bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ là tìm kiếm kết quả tương đối chính xác trong các đường cong đặc biệt khác nhau mà thôi.
Nhưng suy nghĩ của Kiều Dụ rõ ràng không giống vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận