Đỉnh Phong Học Phách

Chương 32: Cỡ nào đau lĩnh ngộ

Chương 32: Cỡ nào đau khi lĩnh ngộ Kiều Dụ vẫn đúng là ở trên bãi tập cùng người chơi mấy ván bi sắt, mới tới khu trung học phổ thông.
Kỳ thật Kiều Dụ muốn tìm mấy đội dã, chơi mấy trận bóng rổ. Đáng tiếc là trên sân bóng rổ chỉ có một lớp đang học tiết thể dục, một đám các em học sinh mới nhập học vây quanh đống bóng rổ "Phành phạch phành phạch" vỗ.
Chỉ có thể lùi bước tìm kế khác, đến bên thao trường có mấy cái bàn bóng, tùy tiện chọn một bàn, cùng mấy đàn em năm nhất đang tranh thủ chút thời gian thể dục giữa giờ so tài vài ván.
Khẽ vận động chút, tiện tay chỉ bảo hai cậu nhóc mới vào trường thích khoác lác phải làm người thế nào, Kiều Dụ chỉ cảm thấy thể xác tinh thần đều sảng khoái.
Cũng không còn cách nào, Kiều Dụ sở trường là chơi bi sắt, từng đoạt giải trong trận đấu do nội bộ ngành Đường Sắt tổ chức, cũng có chút danh tiếng trong đơn vị. Sau khi về hưu, ông ngoại rảnh rỗi liền hay mang theo Kiều Dụ nhỏ đến trung tâm hoạt động của người già chơi bóng.
Vậy đại khái là một trong những môn thể thao mà thế hệ ông ngoại Kiều Dụ thích nhất, dù sao môn bóng bàn có vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng người dân Hoa Hạ thế hệ đó.
Kiều Dụ học mọi thứ lại nhanh, thêm vào đó những người lớn tuổi chơi bóng cũng không để ý nhiều như vậy, hai năm qua, cậu cũng đã học được một đống những chiêu trò chẳng ra gì từ ông ngoại và mấy người bạn hưu trí chơi bóng của ông.
Nào là chém góc, giao bóng lén, xoa bóng xoáy giả, đánh cầu ngắn, chiến thuật vòng quanh, đánh xoáy liên hoàn...
Đụng phải cao thủ chân chính cũng có thể làm đối thủ đau đầu một phen, càng đừng nói đến việc dạy dỗ mấy cậu em thích khoe khoang mình lợi hại đến đâu. Tiện tay cho hai cậu nhóc biết trước xã hội này có bao nhiêu hiểm ác, chuyện này truyền đi cũng là công đức vô lượng.
Cho nên tâm trạng của Kiều Dụ là thật sự rất tốt.
Cho đến khi lên đến lầu hai nửa chừng, đột nhiên bị người gọi lại.
"Kiều thần, Kiều thần..."
"Mã Vũ Phi à, cái người cùng ngươi... gọi là gì nhỉ, mập mạp..."
"Lư Gia."
"A, đúng, hắn đâu?"
"Hắn đang đợi ngươi ở cầu thang bên kia."
"Sao vậy? Tìm ta có việc?"
Nghe được câu này, Kiều Dụ tò mò, nhìn Mã Vũ Phi đang đứng trong cầu thang hiếu kỳ hỏi một câu.
Nói thật, Kiều Dụ kỳ thật rất thích cậu học trưởng cao cao gầy gò này, hay nói đúng hơn, Kiều Dụ thích tất cả những "kim chủ" đưa tiền không thương tiếc.
"Ừm, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là nếu mấy bạn trong đội tuyển Olympic hỏi trước chúng ta quen nhau như thế nào, ngươi cứ nói là cùng nhau chơi bóng bàn, tuyệt đối đừng nói là cái chuyện tìm bài giải toán trong quán net."
Kiều Dụ nhìn Mã Vũ Phi nhíu mày, mặt đỏ bừng, trong lòng đã hiểu, vươn tay lên vai Mã Vũ Phi, nghĩa khí nói: "Cái gì mà lời này chứ? Chúng ta vốn chính là quen nhau qua bóng bàn mà. Ngay tại bàn bóng bên cạnh thao trường, ta còn muốn học hỏi kỹ thuật từ các ngươi nữa."
Thế nào gọi là lời nói ấm lòng mùa đông? Chính là đây.
Nghe lời này của Kiều Dụ, Mã Vũ Phi lập tức giãn lông mày, cảm kích nói: "Huynh đệ tốt!"
Kiều Dụ gật đầu nhẹ, thân mật nói: "Đều là chuyện nhỏ, vậy nha, ta đi một vòng trên lầu này, ngươi nhanh đi gọi Lư Gia vào lớp, ta sẽ chờ lại đi vào sau. Ta đi vào trước các ngươi, sợ các bạn hiểu lầm."
Câu này thật sự làm Mã Vũ Phi suýt nữa rơi nước mắt, chỉ cảm thấy Kiều Dụ còn thân thiết hơn cả ba mẹ mình, lập tức cảm kích nói: "Thật cảm ơn, Kiều thần, lát nữa ta mời ngươi đi ăn cơm tối."
Kiều Dụ cười cười, nói: "Người một nhà nói câu đó làm gì, ngươi nếu thực sự bận tâm, thì cứ nhớ bữa cơm này đã, đến khi chúng ta vào thành phố thi đấu vòng loại Olympics ngươi mời khách cũng không muộn."
"Được, cứ quyết định như vậy đi! Đến lúc đó mời ngươi ăn một bữa tiệc lớn!" Mã Vũ Phi thề son sắt đáp.
"Đi nhanh đi." Kiều Dụ rút tay khỏi vai Mã Vũ Phi, thúc giục.
"Ừm, chúng ta chạy nhanh lên, ba phút nữa là vào lớp."
"Tốt, chờ các ngươi."
Nhìn theo Mã Vũ Phi chạy xuống thang, Kiều Dụ cười cười, dứt khoát bước chân chậm rãi đi lên lầu hai, định đi một vòng đến văn phòng thầy Lan trước. Sau đó sẽ cùng Lan Kiệt cùng nhau đi học.
Nguyên tắc xử sự của Kiều Dụ là bất kể chọn làm người tốt hay kẻ xấu, đều muốn làm đến cùng. Làm nửa vời không chỉ vô nghĩa mà thường còn mang đến phiền phức. Bất quá cái này không phải do ông ngoại dạy, mà là do cậu rút ra từ những quan sát hàng ngày.
Cửa phòng làm việc của Lan Kiệt đang mở toang, Kiều Dụ thò đầu nhìn vào, mấy thầy giáo đều ở bên trong, đang nói chuyện với nhau.
Kiều Dụ đang do dự không biết có nên vào chào hỏi mọi người một tiếng, thì Lan Kiệt vừa vặn quay đầu thấy cậu, vẫy vẫy tay.
"Kiều Dụ, ngươi ở đó làm gì đấy? Vào đi."
Không tránh được, Kiều Dụ đón nhận ánh mắt tò mò của những giáo viên khác, thoải mái đi vào.
"Chào thầy Lan."
"Ừm, giữa trưa cô Viên chuyên môn gọi điện cho thầy khen ngươi làm bài thi Ngữ Văn rất tốt, nói là văn của ngươi có thể lấy điểm tối đa."
Kiều Dụ xấu hổ cười cười, người khác đã giúp cậu nịnh bợ rồi, mình cũng đừng khoác lác nữa, cứ im lặng là tốt nhất.
"Thầy Lan, đây là cái cậu thần đồng mà thầy nói à? Hôm nay coi như là gặp mặt rồi." Một thầy khác đeo kính đứng bên cạnh Lan Kiệt nói.
"Đúng vậy, thầy Khâu, cậu nhóc này lợi hại lắm đấy. Đi thôi, các thầy cứ nói chuyện đi, thầy phải đi dạy, đi thôi Kiều Dụ." Như nhớ tới chuyện gì đó, Lan Kiệt cười nói, cầm theo tập tài liệu chuẩn bị sẵn đứng lên.
"Ha ha... Lão Lan, bọn tôi không tranh với anh đâu, đừng có giấu."
Kiều Dụ đi trước Lan Kiệt, nghe phía sau một tràng cười mang chút vị chua chát, đáng tiếc là thầy Lan vừa ra khỏi văn phòng thì đã tiện tay đóng luôn cánh cửa có hiệu quả cách âm cực tốt.
"Giáo viên cấp ba ai cũng thật là tốt bụng." Kiều Dụ đánh giá một câu.
"Ồ? Sao nói vậy?" Lan Kiệt tò mò hỏi một câu.
"Vì ai cũng thích nói lời thật lòng." Kiều Dụ đáp.
"Ừm? Ha ha..."
Lan Kiệt nhịn không được cười phá lên, thầy cũng không ngờ cậu nhóc này lại trêu đùa mình như vậy, đây là một tín hiệu không tệ.
Sau khi cười xong, Lan Kiệt rút từ trong cặp tài liệu ra một quyển sách đưa cho Kiều Dụ, trang sách còn được kẹp một cây bút máy.
Nghiêm túc nói: "Tặng cho ngươi, lát nữa lúc vào lớp học nếu ngươi làm được hết bài mẫu thì không cần nghe giảng, ít nhất phải viết nghiêm túc mười trang cho thầy, tan học nộp bài cho thầy kiểm tra, viết không tốt thì tiếp tục viết, thầy đã chuẩn bị rất nhiều rồi."
Kiều Dụ nhận sách, nhìn qua một lượt, vẻ mặt phức tạp...
"Luyện chữ? Không phải chứ, thầy Lan, thầy nghiêm túc đó chứ?"
"Nếu không thì sao? Chữ viết của ngươi như gà bới vậy, học sinh tiểu học còn không bằng, sắp thi vào cấp ba rồi ngươi định bị trừ điểm trình bày sao? Thực sự xin lỗi vì đã đả kích ngươi. Bất quá vừa rồi ngươi nói rồi đấy thôi, giáo viên cấp ba thích nhất nói lời thật lòng."
Kiều Dụ không nói gì, cảm thấy lại lĩnh ngộ được một đạo lý nhân sinh nữa - mấy kẻ thích nịnh nọt người khác cuối cùng sẽ gặp xui xẻo.
Lan Kiệt nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Kiều Dụ, khuyên nhủ: "Chữ là luyện được cả, không chỉ để đối phó với kỳ thi, đừng cho rằng thời đại internet cái gì cũng điện tử hóa rồi thì không cần phải viết chữ! Nghĩ mà xem, lỡ như sau này ngươi làm đại giáo sư hoặc làm người quan trọng ở một lĩnh vực nào đó, kiếm được nhiều tiền. Yêu cầu ngươi cầm bút viết chữ không ít đâu, đến lúc đó viết chữ xấu như học sinh tiểu học thì còn ra thể thống gì?"
Kiều Dụ trừng mắt, kinh ngạc hỏi lại: "Con đã nỗ lực phấn đấu thành nhân vật lớn, kiếm được nhiều tiền, còn cần quan tâm người khác có cười chữ con xấu hay không, vậy con chẳng phải là công toi hay sao?"
Lan Kiệt nhất thời nghẹn lời, thế là không chút do dự lựa chọn dùng uy nghiêm của người làm thầy để quát lớn: "Đừng nói nhảm, bảo ngươi luyện chữ thì cứ luyện!"
Quả nhiên, giáo viên không thể đối xử với đám người thích bắt rắn bằng gậy như bạn bè được, con người ta mà, cũng toàn suy tính trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận