Đỉnh Phong Học Phách
Chương 95: Không quên sơ tâm thiên tài (1)
Chương 95: Không quên sơ tâm thiên tài (1) Mặc kệ Dư Vĩ có nguyện ý hay không, lúc ăn cơm ba người vẫn tụ tại một cái bàn, điều này đại khái nói rõ, người sống chớ để ý đến tính cách của những kẻ thích sĩ diện. Tuy nhiên Kiều Dụ tự giác cũng thuộc loại người sĩ diện, nhưng không có cách, bên cạnh hắn, tên mập lại chẳng biết xấu hổ. Phú nhị đại cũng không thể cự tuyệt một tên mập ú với sức nặng khủng khiếp bưng bát đĩa đầy ắp thức ăn đến, trực tiếp tùy tiện ngồi vào đối diện, sau đó huênh hoang nói một câu: "Vừa nãy sau khi ngươi đi, Kiều ca của ta nói, ngươi là một đối thủ đáng tôn trọng, cho nên hắn muốn hung hăng đánh bại ngươi, giẫm nát sự kiêu ngạo của ngươi!"
Kiều Dụ nhạy bén quan sát thấy miệng Dư Vĩ giật giật, tuy không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng chỉ nhìn khẩu hình, Kiều Dụ cảm thấy hắn chắc chắn đã nói "ngu xuẩn" hoặc là "mắc bệnh" thì cái trước có khả năng cao hơn. Nhưng cái gì cũng không đáng kể, dù sao không phải mắng hắn. "Được rồi, tỉnh táo lại đi, chơi thì chơi, nghịch thì nghịch, rốt cuộc các ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Sáu mươi người đứng đầu mới có thể vào đội tuyển quốc gia tập huấn, độ khó không nhỏ đấy! Chẳng lẽ các ngươi thật sự sẽ lật thuyền trong mương, đến sáu mươi người cũng không lọt nổi à?"
Dư Vĩ liếc Kiều Dụ một cái, nói: "Tôi vào đội tuyển quốc gia tập huấn chắc chắn không có vấn đề, ngươi lo cho Dư Vĩnh Tuấn thì hơn." Kiều Dụ nhìn về phía Dư Vĩnh Tuấn, tên mập lập tức cảm động nói: "Kiều ca, tôi biết ngay, anh vẫn quan tâm tôi mà." "Ta quan tâm ngươi đi chết. Chủ yếu là ta nghĩ ra một chủ ý rất đỉnh, đợi đến giai đoạn hai tập huấn vào tháng ba năm sau có thể áp dụng, nhưng cần hai người phối hợp ta. Nếu như các ngươi đều thất bại, ta biết tìm đâu ra hai người bạn ưu tú như các ngươi?"
"Ý định gì vậy?" Dư Vĩnh Tuấn tỏ vẻ rất hứng thú. "Nếu như ngươi có thể vào được đội tuyển quốc gia tập huấn thì tháng ba năm sau sẽ biết thôi. Thôi, các ngươi cùng nhau ăn cơm đi, thầy Lan tới rồi, ta cùng thầy ăn cơm." Ngồi đối diện cửa nhà ăn, Kiều Dụ thấy bóng dáng Lan Kiệt, tiện miệng nói với hai người một câu, rồi bưng đĩa cơm đứng lên.
Vừa nãy Lan Kiệt nhắn Wechat hỏi Kiều Dụ có phải đang ở nhà ăn lầu sáu không, Kiều Dụ không chắc Lan Kiệt có việc gì tìm mình, nên đương nhiên muốn qua xem. Lúc sắp đi, Kiều Dụ còn đặc biệt dặn dò: "Hai người các ngươi về sau phải chín chắn lên, đừng có ngây thơ như vậy nữa. Vào đội tuyển quốc gia có cơ hội được tiến thẳng vào lớp bồi dưỡng nhân tài gì đấy, nếu thể hiện tốt thì có khi lớp 11 đã được thẳng tiến đại học năm nhất rồi. Nhưng với cái kiểu ngây thơ như các ngươi, các trường đại học sao dám nhận?"
Nói xong, căn bản không thèm để ý phản ứng của hai người, nhất là Dư Vĩ, Kiều Dụ bưng mâm cơm thong thả tiêu sái rời đi. "Này, nói ngươi đấy, bảo ngươi sau này đừng có ngây thơ như vậy nữa!" Tiểu mập một mặt khó chịu quay sang nói với Dư Vĩ. "Ngươi muốn sĩ diện à!" Dư Vĩ khó chịu đáp lại một câu. "Ta cần mặt làm gì, sau này ta muốn kiên định đi theo đại ca lăn lộn! Ăn chắc ngươi rồi!" "Ngươi cút đi!" "Ta không đấy!" Dư Vĩ liếc mắt một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Một là bên cạnh không có chỗ trống, hai là hắn biết tính cách trơ trẽn của tên mập này, hắn đi đâu, tên này cũng sẽ mặt dày mày dạn theo tới đó, thật phiền! Nếu như Kiều Dụ thấy cảnh này nhất định sẽ cảm thấy rất thân thiết, hai người thường ngày trong đám cũng hay gây gổ như vậy… . . .
Kiều Dụ bưng mâm cơm đi đến chỗ Lan Kiệt, hỏi: "Thầy Lan, tìm em có việc gì không?" Lan Kiệt lắc đầu, nói: "Không có gì đâu. Vừa nãy lãnh đội gọi điện thoại cho tôi hỏi về em, nói là lát nữa sẽ đến tìm em có chút việc, mới nãy còn bảo là sau khi họp lãnh đội buổi tối sẽ qua." Kiều Dụ kinh ngạc hỏi: "Hôm nay lãnh đội Lạc tìm em làm gì? Chẳng phải mấy ngày nữa mới thi sao? Để em nghĩ xem, sắp xếp cho ngày mai khai mạc, hình như cũng không có vận động viên nào lên phát biểu cả? Chẳng lẽ muốn em lên biểu diễn tiết mục à?"
Lan Kiệt nhìn Kiều Dụ nói: "Đừng có đoán mò, dù sao ta đoán không phải chuyện gì xấu đâu, buổi tối chờ xem. Họp lãnh đội chín giờ rưỡi kết thúc, chắc chắn là lãnh đội Lạc sẽ tới muộn nhất là mười giờ thôi. Em tìm chỗ ăn cơm đi, ta chuẩn bị xong đồ ăn là tới."
...
Ăn tối xong vẫn là thời gian hoạt động tự do, Lan Kiệt vốn định mang Kiều Dụ đến con phố cổ Thủy Nam Ao nổi tiếng trong truyền thuyết đi dạo một vòng, vì thế còn cất công tìm tuyến đường, đi tàu điện ngầm một tiếng, ở phố cổ dạo một tiếng, trở về đi xe mất khoảng 40 phút. Nhưng cân nhắc đến việc lãnh đội Lạc dặn dò sẽ tìm Kiều Dụ sau khi họp xong, nên đành bỏ ý định đi chơi. Chỉ là sau khi ăn xong, mang Kiều Dụ đến gần đó dạo qua một chút cho vận động, rồi về khách sạn.
Ban đêm, hai người bạn họ Dư của Kiều Dụ lại không đến làm phiền hắn. Dù sao, liên minh “lật đổ Kiều đồng minh” ấp ủ suốt hai tiếng đồng hồ mà thời gian tồn tại còn chưa đến nửa ngày đã tuyên bố giải tán. Huống chi kẻ cầm đầu còn thiếu một món "nợ khổng lồ". Thực ra Kiều Dụ cũng không muốn, nhưng ai có thể nghĩ mấy bộ manga chính bản kia lại đắt như thế, lại còn không được trả góp.
Nghĩ đến việc lúc này chắc cũng chẳng có tâm trạng đến quấy rầy hắn, cũng không biết tên mập đó đang lẳng lặng liếm vết thương hay là đang trong phòng bốn người cùng các bạn học điên cuồng khoe khoang nữa. Nhưng Kiều Dụ đoán chừng Dư Vĩ chắc chắn đang âm thầm giải đề.
Không còn cách nào, tên gia hỏa kiêu ngạo kia nhất định đang thầm thề, muốn bằng nỗ lực và thiên phú của bản thân, đường đường chính chính đánh bại hắn. Kiều Dụ có thể hiểu được suy nghĩ của Dư Vĩ, bởi vì thực ra hắn cũng kiêu ngạo như thế, chỉ là không biểu hiện rõ ràng mà thôi. Cho nên, thái độ của Kiều Dụ cũng rất đơn giản, nếu như gia hỏa này chưa từng nếm mùi vị khổ sở của cuộc đời, vậy thì hãy để hắn nếm thử cái khổ của thi đấu đi.
Đây cũng là đang làm việc thiện, cho một gã nửa đời trước luôn thuận buồm xuôi gió, được trải nghiệm cuộc đời còn có khó khăn, chắc chắn sẽ giúp ích cho sự trưởng thành của hắn. Nghĩ đến đây, Kiều Dụ quay sang nhìn Lan Kiệt đang xem điện thoại, rất đột ngột buột miệng nói: "Em cảm thấy sau này Dư Vĩ chắc chắn sẽ đặc biệt hận thầy."
"Hả?" Lan Kiệt ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: "Dư Vĩ? Cậu tuyển thủ vùng biển đấy á, sao nó hận ta?" Kiều Dụ nghiêm túc trả lời: "Bởi vì em tính sau khi IMO kết thúc sẽ nói cho cậu ấy biết, vốn dĩ em đã định từ bỏ việc học, sau này làm tuyển thủ game chuyên nghiệp, chính là do thầy kéo em sang con đường thi toán học đấy."
Lan Kiệt dụi dụi mắt, dở khóc dở cười nói: "Vậy à, còn cái cậu kia nữa thì sao? A, lẽ nào nó coi em là đối thủ cạnh tranh nhất định phải chiến thắng trong thi toán học?" Kiều Dụ gật đầu nói: "Đúng thế, em nghi là dạng cả đời địch thủ luôn ấy. Haizz. . . Tiếc là, em chắc chắn không để cậu ta được như ý." Lan Kiệt nghĩ nghĩ nói: "Không sao, đợi nó phát hiện thi toán không đấu lại em, sau này có thể về nhà kế thừa gia nghiệp. Em đừng có bận tâm đến nó!"
Những lời này...khiến Kiều Dụ đột nhiên cảm thấy có chút ưu sầu, thế giới này quả nhiên vẫn rất không công bằng. Hắn trăm phương ngàn kế theo đuổi đồ vật, người ta sinh ra đã có thừa để dùng, quá khinh người! Tựa hồ cảm nhận được tâm trạng của Kiều Dụ không được ổn, lại nghĩ đến thái độ của tên này với tiền, Lan Kiệt vội vàng thêm vào một câu: "Nhưng mà tôi thấy em không cần phải ghen tị với cậu ta đâu, tôi luôn có một dự cảm, sau này tiền đối với em mà nói chỉ là con số thôi. Với cả tôi thấy làm người giàu tự lập thú vị hơn nhiều so với làm công tử nhà giàu đấy. Từ không đến có mà góp nhặt ra tài sản, chắc chắn ý nghĩa hơn nhiều so với kế thừa tài sản của bố. Ít nhất em còn được tận hưởng quá trình tích lũy của cải đó."
Câu nói này khiến Kiều Dụ lập tức vui vẻ: "Thầy nói đúng! Thầy Lan, nếu như sau này đúng như thầy nói, tiền đối với em mà nói chỉ là con số, em sẽ mua cho thầy một căn hộ lớn ngay gần trường học, ừm, ngay trong khu em đang ở đấy!"
Kiều Dụ nhạy bén quan sát thấy miệng Dư Vĩ giật giật, tuy không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng chỉ nhìn khẩu hình, Kiều Dụ cảm thấy hắn chắc chắn đã nói "ngu xuẩn" hoặc là "mắc bệnh" thì cái trước có khả năng cao hơn. Nhưng cái gì cũng không đáng kể, dù sao không phải mắng hắn. "Được rồi, tỉnh táo lại đi, chơi thì chơi, nghịch thì nghịch, rốt cuộc các ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Sáu mươi người đứng đầu mới có thể vào đội tuyển quốc gia tập huấn, độ khó không nhỏ đấy! Chẳng lẽ các ngươi thật sự sẽ lật thuyền trong mương, đến sáu mươi người cũng không lọt nổi à?"
Dư Vĩ liếc Kiều Dụ một cái, nói: "Tôi vào đội tuyển quốc gia tập huấn chắc chắn không có vấn đề, ngươi lo cho Dư Vĩnh Tuấn thì hơn." Kiều Dụ nhìn về phía Dư Vĩnh Tuấn, tên mập lập tức cảm động nói: "Kiều ca, tôi biết ngay, anh vẫn quan tâm tôi mà." "Ta quan tâm ngươi đi chết. Chủ yếu là ta nghĩ ra một chủ ý rất đỉnh, đợi đến giai đoạn hai tập huấn vào tháng ba năm sau có thể áp dụng, nhưng cần hai người phối hợp ta. Nếu như các ngươi đều thất bại, ta biết tìm đâu ra hai người bạn ưu tú như các ngươi?"
"Ý định gì vậy?" Dư Vĩnh Tuấn tỏ vẻ rất hứng thú. "Nếu như ngươi có thể vào được đội tuyển quốc gia tập huấn thì tháng ba năm sau sẽ biết thôi. Thôi, các ngươi cùng nhau ăn cơm đi, thầy Lan tới rồi, ta cùng thầy ăn cơm." Ngồi đối diện cửa nhà ăn, Kiều Dụ thấy bóng dáng Lan Kiệt, tiện miệng nói với hai người một câu, rồi bưng đĩa cơm đứng lên.
Vừa nãy Lan Kiệt nhắn Wechat hỏi Kiều Dụ có phải đang ở nhà ăn lầu sáu không, Kiều Dụ không chắc Lan Kiệt có việc gì tìm mình, nên đương nhiên muốn qua xem. Lúc sắp đi, Kiều Dụ còn đặc biệt dặn dò: "Hai người các ngươi về sau phải chín chắn lên, đừng có ngây thơ như vậy nữa. Vào đội tuyển quốc gia có cơ hội được tiến thẳng vào lớp bồi dưỡng nhân tài gì đấy, nếu thể hiện tốt thì có khi lớp 11 đã được thẳng tiến đại học năm nhất rồi. Nhưng với cái kiểu ngây thơ như các ngươi, các trường đại học sao dám nhận?"
Nói xong, căn bản không thèm để ý phản ứng của hai người, nhất là Dư Vĩ, Kiều Dụ bưng mâm cơm thong thả tiêu sái rời đi. "Này, nói ngươi đấy, bảo ngươi sau này đừng có ngây thơ như vậy nữa!" Tiểu mập một mặt khó chịu quay sang nói với Dư Vĩ. "Ngươi muốn sĩ diện à!" Dư Vĩ khó chịu đáp lại một câu. "Ta cần mặt làm gì, sau này ta muốn kiên định đi theo đại ca lăn lộn! Ăn chắc ngươi rồi!" "Ngươi cút đi!" "Ta không đấy!" Dư Vĩ liếc mắt một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Một là bên cạnh không có chỗ trống, hai là hắn biết tính cách trơ trẽn của tên mập này, hắn đi đâu, tên này cũng sẽ mặt dày mày dạn theo tới đó, thật phiền! Nếu như Kiều Dụ thấy cảnh này nhất định sẽ cảm thấy rất thân thiết, hai người thường ngày trong đám cũng hay gây gổ như vậy… . . .
Kiều Dụ bưng mâm cơm đi đến chỗ Lan Kiệt, hỏi: "Thầy Lan, tìm em có việc gì không?" Lan Kiệt lắc đầu, nói: "Không có gì đâu. Vừa nãy lãnh đội gọi điện thoại cho tôi hỏi về em, nói là lát nữa sẽ đến tìm em có chút việc, mới nãy còn bảo là sau khi họp lãnh đội buổi tối sẽ qua." Kiều Dụ kinh ngạc hỏi: "Hôm nay lãnh đội Lạc tìm em làm gì? Chẳng phải mấy ngày nữa mới thi sao? Để em nghĩ xem, sắp xếp cho ngày mai khai mạc, hình như cũng không có vận động viên nào lên phát biểu cả? Chẳng lẽ muốn em lên biểu diễn tiết mục à?"
Lan Kiệt nhìn Kiều Dụ nói: "Đừng có đoán mò, dù sao ta đoán không phải chuyện gì xấu đâu, buổi tối chờ xem. Họp lãnh đội chín giờ rưỡi kết thúc, chắc chắn là lãnh đội Lạc sẽ tới muộn nhất là mười giờ thôi. Em tìm chỗ ăn cơm đi, ta chuẩn bị xong đồ ăn là tới."
...
Ăn tối xong vẫn là thời gian hoạt động tự do, Lan Kiệt vốn định mang Kiều Dụ đến con phố cổ Thủy Nam Ao nổi tiếng trong truyền thuyết đi dạo một vòng, vì thế còn cất công tìm tuyến đường, đi tàu điện ngầm một tiếng, ở phố cổ dạo một tiếng, trở về đi xe mất khoảng 40 phút. Nhưng cân nhắc đến việc lãnh đội Lạc dặn dò sẽ tìm Kiều Dụ sau khi họp xong, nên đành bỏ ý định đi chơi. Chỉ là sau khi ăn xong, mang Kiều Dụ đến gần đó dạo qua một chút cho vận động, rồi về khách sạn.
Ban đêm, hai người bạn họ Dư của Kiều Dụ lại không đến làm phiền hắn. Dù sao, liên minh “lật đổ Kiều đồng minh” ấp ủ suốt hai tiếng đồng hồ mà thời gian tồn tại còn chưa đến nửa ngày đã tuyên bố giải tán. Huống chi kẻ cầm đầu còn thiếu một món "nợ khổng lồ". Thực ra Kiều Dụ cũng không muốn, nhưng ai có thể nghĩ mấy bộ manga chính bản kia lại đắt như thế, lại còn không được trả góp.
Nghĩ đến việc lúc này chắc cũng chẳng có tâm trạng đến quấy rầy hắn, cũng không biết tên mập đó đang lẳng lặng liếm vết thương hay là đang trong phòng bốn người cùng các bạn học điên cuồng khoe khoang nữa. Nhưng Kiều Dụ đoán chừng Dư Vĩ chắc chắn đang âm thầm giải đề.
Không còn cách nào, tên gia hỏa kiêu ngạo kia nhất định đang thầm thề, muốn bằng nỗ lực và thiên phú của bản thân, đường đường chính chính đánh bại hắn. Kiều Dụ có thể hiểu được suy nghĩ của Dư Vĩ, bởi vì thực ra hắn cũng kiêu ngạo như thế, chỉ là không biểu hiện rõ ràng mà thôi. Cho nên, thái độ của Kiều Dụ cũng rất đơn giản, nếu như gia hỏa này chưa từng nếm mùi vị khổ sở của cuộc đời, vậy thì hãy để hắn nếm thử cái khổ của thi đấu đi.
Đây cũng là đang làm việc thiện, cho một gã nửa đời trước luôn thuận buồm xuôi gió, được trải nghiệm cuộc đời còn có khó khăn, chắc chắn sẽ giúp ích cho sự trưởng thành của hắn. Nghĩ đến đây, Kiều Dụ quay sang nhìn Lan Kiệt đang xem điện thoại, rất đột ngột buột miệng nói: "Em cảm thấy sau này Dư Vĩ chắc chắn sẽ đặc biệt hận thầy."
"Hả?" Lan Kiệt ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: "Dư Vĩ? Cậu tuyển thủ vùng biển đấy á, sao nó hận ta?" Kiều Dụ nghiêm túc trả lời: "Bởi vì em tính sau khi IMO kết thúc sẽ nói cho cậu ấy biết, vốn dĩ em đã định từ bỏ việc học, sau này làm tuyển thủ game chuyên nghiệp, chính là do thầy kéo em sang con đường thi toán học đấy."
Lan Kiệt dụi dụi mắt, dở khóc dở cười nói: "Vậy à, còn cái cậu kia nữa thì sao? A, lẽ nào nó coi em là đối thủ cạnh tranh nhất định phải chiến thắng trong thi toán học?" Kiều Dụ gật đầu nói: "Đúng thế, em nghi là dạng cả đời địch thủ luôn ấy. Haizz. . . Tiếc là, em chắc chắn không để cậu ta được như ý." Lan Kiệt nghĩ nghĩ nói: "Không sao, đợi nó phát hiện thi toán không đấu lại em, sau này có thể về nhà kế thừa gia nghiệp. Em đừng có bận tâm đến nó!"
Những lời này...khiến Kiều Dụ đột nhiên cảm thấy có chút ưu sầu, thế giới này quả nhiên vẫn rất không công bằng. Hắn trăm phương ngàn kế theo đuổi đồ vật, người ta sinh ra đã có thừa để dùng, quá khinh người! Tựa hồ cảm nhận được tâm trạng của Kiều Dụ không được ổn, lại nghĩ đến thái độ của tên này với tiền, Lan Kiệt vội vàng thêm vào một câu: "Nhưng mà tôi thấy em không cần phải ghen tị với cậu ta đâu, tôi luôn có một dự cảm, sau này tiền đối với em mà nói chỉ là con số thôi. Với cả tôi thấy làm người giàu tự lập thú vị hơn nhiều so với làm công tử nhà giàu đấy. Từ không đến có mà góp nhặt ra tài sản, chắc chắn ý nghĩa hơn nhiều so với kế thừa tài sản của bố. Ít nhất em còn được tận hưởng quá trình tích lũy của cải đó."
Câu nói này khiến Kiều Dụ lập tức vui vẻ: "Thầy nói đúng! Thầy Lan, nếu như sau này đúng như thầy nói, tiền đối với em mà nói chỉ là con số, em sẽ mua cho thầy một căn hộ lớn ngay gần trường học, ừm, ngay trong khu em đang ở đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận