Đỉnh Phong Học Phách

Chương 48: Liền ưa thích thổi phồng

Lan Kiệt mang hiệp nghị đã ký về đến văn phòng hiệu trưởng, lúc đó mới hơn sáu giờ chiều, đang là thời điểm trường học náo nhiệt nhất. Trên đường đi, nhìn những thiếu niên tràn đầy sức sống, lòng hắn vui vẻ hơn nhiều. Đương nhiên, cũng có thể là do việc ký kết thuận lợi mà ra. Hắn rất tin tưởng vào Kiều Dụ. Đến cả khi chưa qua huấn luyện đặc biệt, mà cậu đã có thể đảm bảo chất lượng giải quyết các đề thi Olympics các loại, hắn không dám tưởng tượng, trải qua một thời gian huấn luyện có mục tiêu, khả năng thi đấu của cậu nhóc này sẽ đạt đến mức độ nào.
Sở dĩ vẫn chưa có động thái gì, một mặt là chờ kết quả thi thử lần hai, mặt khác là hắn vẫn đang chuẩn bị cho Kiều Dụ một lượng lớn các dạng đề có thể mở rộng tư duy toán học, cái này đối với hắn mà nói là một việc rất thú vị. Khi huấn luyện Olympic toán cho những đứa trẻ khác, hắn còn phải quan tâm đến trình độ toán học của chúng, sợ đưa ra đề quá khó sẽ làm mất tự tin cũng như hứng thú của chúng với toán học. Nhưng với Kiều Dụ, hắn không có loại lo lắng này.
Cho nên, việc Kiều Dụ chọn ở lại Thiết Nhất Trung, hắn còn vui hơn cả hiệu trưởng, và cũng thuần túy hơn. Dù sao hiệu trưởng nghĩ từ góc độ thành tích, còn Lan Kiệt đơn thuần là từ góc độ của một người thầy... Lan Kiệt vào văn phòng, liền đưa bản hiệp nghị ba bản cho hiệu trưởng Trương, nói bằng giọng phấn khởi: "Hiệp nghị đã ký xong."
Hiệu trưởng Trương nhận lấy hiệp nghị, xem qua rồi cười nói: "Thầy Lan, vất vả rồi. Nhưng không thể lơ là được, lát nữa tôi sẽ nhắc lại với giáo viên chủ nhiệm, sau khi thi cấp ba xong, học sinh khác không quan trọng, nhưng Kiều Dụ nhất định phải đến trường khai báo nguyện vọng. Thầy trong thời gian này cũng nên làm công tác tư tưởng cho em Kiều Dụ."
"Yên tâm đi, hiệu trưởng Trương. Em thấy Kiều Dụ là đứa bé rất giữ chữ tín." Lan Kiệt nói.
Kỳ thực trong lòng hắn hơi lo lắng. Chủ yếu là sợ mấy trường trung học phổ thông dân lập kia dòm ngó, dò hỏi tình hình của Kiều Dụ, rồi dùng tiền lôi kéo người. May mà mấy năm gần đây ngành giáo dục Tinh Thành đã ban hành quy định ba cấm năm không cho phép trực tiếp dùng tiền để trao đổi, lôi kéo học sinh giỏi, điều này cũng giúp Lan Kiệt bớt chút lo lắng. Nếu không như mấy năm trước, khi cấp trên chưa đưa ra quy định cụ thể, có vài trường vung tiền như rác để kéo thí sinh giỏi, thậm chí vung cả mấy chục vạn, hắn cảm thấy Kiều Dụ chắc sẽ khó mà cưỡng lại sự hấp dẫn này. Về phần những cái gọi là trường danh tiếng, Lan Kiệt ngược lại không quá lo lắng. Thứ nhất, trường danh tiếng phần lớn là trọng thể diện, không dễ gì mà dùng tiền bạc trực tiếp để lôi kéo; thứ hai, Kiều Dụ là học sinh địa phương, điểm thi cấp ba đã gần đủ điểm để vào trường cấp ba loại A rồi. Trước khi có thành tích đủ để chứng minh mình, thì cậu khó lòng được mấy trường danh tiếng chú ý.
"Ừm, vậy thì tốt rồi! Thầy cứ yên tâm, trường cũng nhất định giữ chữ tín. Chỉ cần Kiều Dụ có thể đạt thành tích, phần thưởng đã hứa nhất định sẽ không thiếu. Mà này, lúc nãy cậu bé nói cái môn thống kê, quy luật kinh nghiệm gì đó là sao?" Trương Thiết Quân tò mò hỏi.
Lan Kiệt cười khổ: "Cái đó... môn thống kê tuy rằng dựa vào toán học, hay nói là lấy toán học làm cơ sở, nhưng người chuyên làm toán lại không nghiên cứu những thứ đó nhiều. Chuyên ngành toán của trường ta tương đối thiên về lĩnh vực số thuần túy, chương trình liên quan đến thống kê rất ít. Lúc nãy Kiều Dụ nói có thể là quy luật 68-95-99.7, chủ yếu là nói đến phân phối chuẩn. Cụ thể hơn thì tôi cũng không nghiên cứu."
"A, vậy là cậu nhóc này biết nhiều thứ tạp nham ghê!" Trương Thiết Quân cảm khái.
Lan Kiệt do dự một lát, vẫn nói: "Ừm, trước đó chúng ta đã trò chuyện về vấn đề này, hứng thú với toán học của Kiều Dụ chính là bắt nguồn từ việc học tốt môn thống kê, mong muốn có thể tìm ra lỗ hổng của xổ số, sau đó kiếm lợi."
Một câu nói khiến hiệu trưởng Trương trầm mặc, lát sau ông quyết định đứng dậy: "Được, tôi càng lúc càng thấy hứng thú với Kiều Dụ này, tối nay tôi mời thầy ăn cơm, tâm sự về đứa bé này."
Chín giờ rưỡi tối, sau giờ tự học tối, Hạ Khả Khả về đến nhà vừa mở cửa liền thấy trên ghế sô pha không phải là bà nội và ông nội mà là ba ba và mẹ của nàng đang ngồi xem TV.
"Ồ? Ba, mẹ, sao hôm nay hai người về nhà?"
"Ừ đúng rồi, lần này tụi ba mẹ vừa hay đi chung một chuyến tàu. Khả Khả, có nhớ ba mẹ không?" Ba của Hạ Khả Khả là Hạ Vang Dội cưng chiều hỏi.
Thông thường, nếu cả hai vợ chồng đều làm việc trên tàu, thì lúc sắp xếp sẽ bố trí để họ đi chung, nhưng trường hợp này không phải tuyệt đối. Thỉnh thoảng cũng do nhân viên xin nghỉ phép các thứ mà sẽ sắp xếp hai vợ chồng đi cùng một chuyến tàu để làm nhiệm vụ.
"Đương nhiên là nhớ rồi." Hạ Khả Khả để cặp sách xuống, chạy ngay tới ôm ba, rồi ngồi xuống giữa hai người.
"Bài tập về nhà viết xong chưa?" Mẹ Lưu Lộ hỏi.
Đàn ông chỉ có một đứa con gái như vậy, tự nhiên là cưng chiều hết mực, nên người mẹ chỉ có thể nghiêm khắc một chút, nếu không thì tính của Hạ Khả Khả đúng thật là có thể coi trời bằng vung.
"Viết xong rồi! Ỏn ẻn ỏn ẻn, a không nói cho các ngươi, gần đây thành tích của con tiến bộ nhanh lắm đó, thầy giáo vụng trộm nói với con, lần thi thử thứ hai này con lại tiến thêm một hạng, đứng thứ hai mươi mốt trong lớp đó! Thầy nói nếu thi cấp ba con giữ được phong độ ổn định thì có thể vào được bốn trường lớn." Hạ Khả Khả ngẩng đầu đáp.
Dù sao thì ở lớp tên lửa của lớp 9, dưới tình huống bình thường, việc đứng đầu trong ba mươi người của lớp cũng chẳng khác gì ba mươi người đứng đầu toàn trường.
Mặc dù hiện tại các thầy cô đều được yêu cầu không được công bố trực tiếp bảng điểm thi và thứ hạng của học sinh, nhưng để khích lệ những học sinh có tiến bộ nhanh, giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ bí mật tiết lộ thứ hạng cụ thể của học sinh đó. Chỉ cần không công bố hết, thì cũng không sợ con trẻ đi nói lung tung.
Nghe vậy, tay to của ba Hạ đã xoa đầu cô con gái: "Vậy thì tốt, vậy cuối tuần muốn ăn gì nào? Ba có ba ngày nghỉ đó, dẫn con đi ăn tiệc."
"Không cần đâu, cứ chờ thi xong đã rồi tính. Mà này, hai người đoán xem lần thi thử thứ hai này, người đứng đầu lớp con là ai?" Hạ Khả Khả thần bí hỏi.
Hai người đồng thời ngớ ra, liếc nhau, rồi ba Hạ nói: "Con cũng biết công việc của ba mẹ bận mà, ba mẹ có nhớ hết bạn bè của con đâu, hình như lần trước họp phụ huynh lớp con có tuyên dương một bạn họ Từ, nói thành tích của bạn ấy luôn ổn định thì phải..."
"Aiz, con hỏi như thế mà, cái người này hai người chắc chắn biết đấy, là loại có thể gọi tên ra luôn ấy!" Hạ Khả Khả bất mãn nói.
Mẹ cô suy nghĩ một hồi, nói bằng giọng cực kỳ không chắc chắn: "Con đang nói có phải là Kiều Dụ không?"
"Kiều Dụ?" Ông Hạ hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn vợ mình.
"Haha, mẹ vẫn là thông minh nhất, vừa nhắc đã đoán ra. Nếu không tính thành tích môn sinh, địa thì Kiều Dụ nhất toàn lớp, cậu ta thi được 567 điểm! Hôm nay trực tiếp được trường điều sang lớp con luôn rồi. Thầy văn còn gọi cậu ta lên bảng chia sẻ kinh nghiệm làm bài đọc hiểu nữa đấy! Mà còn nữa nha, lần này cậu ta ba môn toán, lý, hóa đều được điểm tối đa, văn viết cũng điểm tối đa luôn, mà còn môn văn bị trừ ba điểm do chữ viết ẩu! Thế nào, giỏi chưa?!"
Ông Hạ nhìn bộ dạng hưng phấn của con gái, có chút chua xót, nhưng rất nhanh cảm giác chua xót này đã bị kinh ngạc che lấp.
Thằng nhóc kia? Vậy mà đứng nhất toàn trường sao?
"Hai người không tin à? Còn có chuyện còn ghê gớm hơn nữa đây! Kiều Dụ còn được huấn luyện viên Olympic của trường để ý, mời cậu ta đại diện cho trường tham gia kỳ thi Olympic toán đó! Nói cho hai người biết, sau này nếu có thầy cô tuyển sinh của đại học Hoa Thanh, Yến Bắc đến đây tranh người thì hai người đừng có quá ngạc nhiên đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận