Đỉnh Phong Học Phách
Chương 72: Kim bài tuyển thủ đường về
Chương 72: Kim bài tuyển thủ trên đường trở về "Cái tên Kiều Dụ kia có bệnh, đầu óc hắn có vấn đề."
Dư Vĩ, người đã đi xa, cũng thốt ra một câu như vậy, ngữ khí vô cùng chân thành.
Huấn luyện viên đi bên cạnh cười cười, không đáp lời.
Một người mắc chứng OCD với tâm tính cực kỳ kiêu ngạo lại nhạy cảm lại nói một thiếu niên thiên tài toán học khác có bệnh, thật thú vị.
Tuy nhiên, việc học sinh của mình chủ động đánh giá một người khác là lần đầu tiên, nhưng hắn chỉ là huấn luyện viên môn Olympic, không quá am hiểu về khoản khai thông tâm lý.
"Không, không phải có thể, đầu óc hắn chắc chắn có vấn đề, hắn có bệnh!"
Sau khi đi dạo quanh nhà khách hai vòng, định quay về phòng, Dư Vĩ lại nhấn mạnh một lần.
. . .
Ông Lý, bố Tiểu Lý, rất có thành ý trong việc chiêu đãi khách.
Tuy trận chung kết đã kết thúc, nhưng những tuyển thủ trẻ được mời đến tham gia lần này cũng không cần vội vã trở về.
Ông Lý đã cho mọi người một tuần xả hơi, sau khi sắp xếp lịch trình xong sẽ tìm người đặt vé.
Nói cách khác, nếu có tuyển thủ nào muốn ở Tiêu Châu chơi một tuần, ông Lý sẽ lo ăn ở miễn phí trong khoảng thời gian này. Nếu muốn chơi lâu hơn nữa cũng được thôi. Chỉ là miễn phí ăn ở thì đừng nghĩ tới, vé khứ hồi thì tự mình đặt.
Nói thật, quy tắc này rất hậu đãi, tương đương với được bao ăn ở đi du lịch một tuần.
Nếu thời gian dài như vậy mà còn không hài lòng thì thật sự quá đáng.
Nhưng đối với những người được mời đến tham gia trận chung kết, đa phần không có hứng thú du lịch gì.
Điểm này có thể thấy được qua thông tin đặt vé mà người phụ trách tiếp đón lần này, Tiểu Lý đã nhận.
Khoảng một nửa số người chọn ngày hôm sau liền lên đường về, nếu tính cả ngày sau nữa thì con số này sẽ lên đến 90%. Đến ngày thứ ba thì không còn ứng viên nào chọn tiếp tục ở lại Tiêu Châu.
Một mặt có lẽ là cảm thấy không cần thiết chiếm chỗ này, mặt khác, học sinh trung học có thể tham gia trận chung kết đều rất bận. Tuần thứ hai của tháng Chín, các vòng loại thi đấu sẽ bắt đầu tại các tỉnh. Nếu muốn tham gia Trại hè Toán học toàn quốc dành cho học sinh trung học, họ phải cố gắng giành điểm cao nhất trong các vòng loại.
Mỗi một học sinh có thể đại diện cho tỉnh đi thi toàn quốc, dưới ngòi bút của họ đều chất đống thi cốt chứ không phải chuyện đùa.
Đa phần những học sinh trung học đạt thành tích tại cuộc thi toán của ông Lý lần này đều nhắm đến top 60 toàn quốc. Dù sao chỉ cần vào được đội tuyển quốc gia tập huấn, bất kể năm sau tháng ba có thể thể hiện được tài năng hay không, trở thành một thành viên đội tuyển quốc gia đi thi đấu thế giới hay không thì tối thiểu cũng có thể được đặc cách vào các trường đại học hàng đầu như Yến Bắc, Hoa Thanh.
Đối với đám trẻ chơi thi đấu mà nói, việc không cần tham gia thi đại học rất quan trọng.
Không phải ai cũng toàn tài. Một khi đã chọn con đường thi đấu, có nghĩa là phải hy sinh rất nhiều thời gian lẽ ra dùng cho các môn học khác. Nếu muốn đi thi đại học thì cũng chưa chắc đã có lợi thế so với học sinh bình thường.
Ngược lại Kiều Dụ thì không sốt sắng như vậy.
Nhưng sau khi thương lượng với Lan Kiệt, cậu vẫn quyết định ngày mai sẽ về Tinh Thành. Ông Lý cũng rất tạo điều kiện, quả không hổ danh là doanh nghiệp nổi tiếng nhất Tiêu Châu. Lan Kiệt vừa gửi tin nhắn đi, mười phút sau đã nhận được thông tin vé đã đặt xong.
Vẫn là ghế hạng nhất, lại còn là ghế liền nhau.
Trong kỳ nghỉ hè, vé tàu cao tốc vốn rất khan hiếm, mà vẫn có thể đặt là có ngay thì chắc chắn có điều khuất tất bên trong. Kiều Dụ chắc chắn không tin, nhưng lần này cậu biểu thị không có ý kiến gì.
. . .
Ngày thứ hai, Lan Kiệt và Kiều Dụ rời giường đúng 7 giờ, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu ăn sáng. Ăn xong thì quay về phòng nghỉ ngơi một chút rồi chờ xe đưa đến ga tàu cao tốc.
Vốn Lan Kiệt định trực tiếp đưa Kiều Dụ đến ga, nhưng người ta quá nhiệt tình, nhất quyết phải sắp xếp xe đưa đón đặc biệt cho hai người.
Sau khi đến ga, Kiều Dụ lại kéo Lan Kiệt đến trước máy bán vé tự động để in ra bảng kê chi phí đi lại trong lần này.
Lan Kiệt rất cạn lời.
"Lan lão sư, đừng ngại, Trương hiệu trưởng sợ thầy quên nên đã nhắc trên Wechat rồi, giữ kỹ bảng kê về thanh toán được. Bốn cái vé, gần ba nghìn tệ, cũng gần bằng tiền lương một tuần của thầy."
"Được, tôi sẽ chuyển khoản lại cho cậu sau." Lan Kiệt lập tức tỏ thái độ.
Kiều Dụ quả quyết từ chối: "Thôi đi, ta cũng không phải loại người tham của nhỏ."
Lan Kiệt tin.
Vừa lên tàu, Kiều Dụ lấy điện thoại ra thì thấy trên Wechat có tin nhắn oanh tạc.
"Đại lão, sao ngươi đã đi rồi?"
"Thảo thảo thảo, hôm qua ta đã nhắn tin cho ngươi rồi mà, hẹn ngươi hôm nay đi chơi Tiêu Hồ một vòng."
"Vất vả lắm mới đi một chuyến, sao không nghỉ ngơi một ngày mà đã vội về chịu khổ làm gì?"
Kiều Dụ liếc qua tin nhắn Dư Vĩnh Tuấn gửi, lúc này mới nhớ tối qua thằng cha này có nhắn tin hẹn cậu đi Tiêu Hồ chơi một ngày.
Nhưng cậu xem tin xong thì đi tắm, lúc ra thì đã cùng Lan Kiệt bàn chuyện về Tinh Thành rồi.
Lan Kiệt thì tất nhiên mong muốn về Tinh Thành sớm.
Người hiền lành không quen chiếm tiện nghi của người khác, hơn nữa lớp Olympic của trường trong kỳ nghỉ hè vẫn còn phải tiếp tục, hắn còn phải quay về để chủ trì mọi việc.
Chẳng còn cách nào, vừa khai giảng thì vòng loại thi tỉnh lại bắt đầu, thực lực vốn đã không bằng học sinh các trường nổi tiếng kia. Nếu như trong kỳ nghỉ hè không duy trì cường độ luyện tập nhất định, thì muốn đạt thành tích căn bản là không thể. Dù sao hắn cũng phải có trách nhiệm với những học sinh đã tin tưởng con đường mà hắn chọn.
Tóm lại, gánh trên vai trọng trách nặng nề, chẳng có tâm trạng đâu mà đi chơi.
Còn Kiều Dụ thì không quan trọng.
Xem video phong cảnh Tiêu Hồ, danh tiếng lớn thế thôi chứ cũng chỉ là một cái hồ mà thôi, không có gì hay ho cả.
Kiều Dụ cũng lười giải thích, trực tiếp chụp một tấm ảnh phong cảnh ngoài cửa sổ xe rồi thuận miệng nói: "Xin lỗi nha, ta vẫn thích ngắm cảnh trên tàu hơn."
Đối phương gửi lại một biểu tượng ủy khuất.
Kiều Dụ cười, sau đó bất chợt nghĩ ra một ý, tiện tay lập một nhóm chat rồi kéo Dư Vĩ và Dư Vĩnh Tuấn vào.
Sau đó đổi tên nhóm thành "2024 Kim bài tuyển thủ Tiểu Lý và bạn bè".
Dù sao ngồi tàu cũng chán.
Hiệu quả rất tốt, không đến hai giây, Dư Vĩ đã nhắn lại một tin: "?"
Đúng vậy, chỉ một dấu hỏi chấm.
Kiều Dụ nhanh chóng trả lời: "Không phải ngươi nói muốn nhìn Wechat của ta để khích lệ bản thân sao? Bây giờ thấy tên nhóm này có thấy có động lực để mạnh hơn không?"
Viết xong cảm thấy điểm khích lệ này chưa đủ sâu sắc, lại gửi một biểu tượng gấu trúc đang gãi đầu cười ngây ngô.
Hai người vừa trò chuyện xong thì Dư Vĩnh Tuấn nhắn vào nhóm: "Ồ? Đại lão, cái nick 'Ve không biết tuyết' là ai vậy?"
"Ve không biết tuyết" là tên Wechat của Dư Vĩ, Dư Vĩnh Tuấn hai người không add Wechat nhau, tự nhiên không biết đối phương là ai.
"Giới thiệu với mọi người chút, Ve không biết tuyết là Dư Vĩ, Da Dục là Dư Vĩnh Tuấn. Hai người từng gặp mặt offline rồi, hẳn là biết nhau cả đúng không?"
Tin vừa gửi đi không đầy một giây thì Da Dục đã gửi liên tiếp ba dấu chấm than trong nhóm chat.
"!!!"
Theo sau là tin nhắn riêng của Dư Vĩnh Tuấn, vẫn là kiểu khóa liên hoàn ba tin nhắn.
"Đại lão, sao ngươi lại thêm Wechat của cái tên đó?"
"Tên đó mỗi ngày cứ tự kiêu ngạo phách lối như đang mắc nợ cả thế giới, gặp ai cũng như người ta thiếu hắn mấy trăm triệu tệ, ngươi cũng chịu được sao?"
"Tin ta đi, kết giao với thằng cha đó sẽ bị giảm tuổi thọ đấy!"
Kiều Dụ trực tiếp nhắn riêng: "Hắn là phú nhị đại đấy!!!".
Da Dục: "Thì sao chứ? Hắn là phú nhị đại thì liên quan gì đến ta?"
Kiều Dụ: "Xung quanh hắn toàn là huấn luyện viên Olympic đạt huy chương vàng, loại hình 24/7 có mặt khi cần. Sau này ngươi có bài nào không hiểu, lại không tìm được giáo viên, có thể trực tiếp hỏi hắn."
Da Dục: "Ta không thể trực tiếp hỏi ngươi sao?"
Kiều Dụ: "Ta đắt lắm, tính ra thì giá không hợp lý. Hắn là phú nhị đại, miễn phí dạy ngươi làm bài."
Da Dục: "Đắt?"
Kiều Dụ: "Đúng vậy, nguyên tắc của ta là tri thức phải trả tiền! Cho nên ta giảng bài phải thu phí, ai trong lớp luyện thi Olympic cũng biết."
Da Dục: "!!!"
Thấy ba dấu chấm than này, Kiều Dụ cười, sau đó lại liếc qua trong nhóm.
Tốt lắm, Dư Vĩ không trực tiếp thoát nhóm. Với cái tính tình khó ưa kia, điều này chứng tỏ hắn chấp nhận sự tồn tại của nhóm.
Sau đó Kiều Dụ liền thoát Wechat ra.
Rồi nhìn xem hai tên luôn nhìn đối phương không vừa mắt kia, không biết có đánh nhau một trận không.
Cuộc sống thật nhàm chán, phải tự tìm thú vui mới được.
. . .
Phải cảm ơn tốc độ tàu cao tốc, quãng đường gần chín trăm cây số mà chỉ tốn hơn bốn tiếng.
Hơn một giờ chiều, Kiều Dụ đã về đến Tinh Thành quen thuộc.
Tuy thời tiết Tinh Thành rất đáng trách, không quá lạnh thì quá nóng, nhiệt độ thích hợp chỉ được vài ba tháng ngắn ngủi, phần lớn thời gian thì ngày nào cũng mưa, phơi quần áo thì có thể mọc cả nấm mốc.
Nhưng khoảnh khắc bước xuống tàu cao tốc, vẫn khiến Kiều Dụ cảm thấy một trận thoải mái.
Giờ khắc này, Kiều Dụ cũng không phân biệt được rốt cuộc là tình cảm quê hương, hay là vì Kiều Hi luôn ở Tinh Thành mà ra.
Nhưng Kiều Dụ rất cẩn thận giấu đi sự rung động này.
Cái loại tâm tình này mang theo chút gì đó mềm yếu, Kiều Dụ không thích bị người khác thấy mình cũng có lúc yếu mềm.
. . .
"Cộc cộc cộc . . ."
"Đến đây."
Kiều Hi mở cửa, nhìn thấy Kiều Dụ thì hơi ngạc nhiên: "Sao hai ngày đã về rồi? Cũng không báo trước, ta còn chưa mua đồ ăn!"
Kiều Dụ đi vào nhà, nói: "Cố ý không báo để tạo hiệu ứng bất ngờ, xem khi ta ra ngoài, ngươi có lén uống rượu hay không?"
Sau khi thay giày, Kiều Dụ còn đặc biệt đi nhìn xung quanh nhà một lượt.
Ừm, cũng được, đáng khen, trong nhà tuyệt đối không có một chai rượu nào, lúc này cậu mới hài lòng cầm túi vào phòng.
Dựa người vào cửa phòng của Kiều Dụ, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Kiều Dụ đang dọn đồ trong phòng, hỏi: "Trận chung kết thế nào rồi?"
"Còn phải hỏi sao? Ta đã phải chạy đến Tiêu Châu một chuyến, thì chắc chắn là kim bài rồi! Giáo sư ra đề còn chính miệng nói, nguyên văn là: ‘Dù năm nay có người bứt tốc trong cuộc thi, bài thi của cháu vẫn đạt chuẩn kim bài, hiểu không?’. Ông ta ngầm nói cho ta biết là kết quả chắc chắn đạt điểm tuyệt đối."
Trước mặt mẹ mình, Kiều Dụ cất đi vẻ cẩn trọng ở bên ngoài, ngang nhiên khoe khoang.
"À, vậy chúc mừng con, có tiền thưởng không?" Kiều Hi không hề tỏ ra ngạc nhiên, thuận miệng hỏi qua.
"Ừm, tiếc là tháng Tám mới công bố kết quả, tiền thưởng cũng phải đợi đến lúc đó mới có. Mới 800 bài làm thôi mà, cũng không hiểu vì sao không thể làm nhanh hơn." Kiều Dụ thuận miệng oán trách một câu.
Mấy chi tiết này thật ra cũng không quan trọng.
Gia đình Kiều cũng không thiếu tiền đến mức phải đói khát ngay lập tức. Đơn giản là thiếu niên nào đó quen thói có túi rủng rỉnh để chi tiêu mà thôi.
"Có tiền đồ! Người ta có quy trình của người ta, có lẽ ông Lý không thèm để ý chút tiền thưởng nhỏ đó của con." Kiều Hi quen đỗi Kiều Dụ một câu.
Vừa hay dọn dẹp xong đồ, Kiều Dụ nhún vai, đột nhiên hỏi: "À, mẹ, con quên không hỏi, người đàn ông kia rốt cuộc họ gì vậy?"
Rõ ràng là tại nhà Kiều, người đàn ông kia có vị trí đặc biệt, Kiều Hi lập tức hiểu Kiều Dụ đang nói đến ai, cảnh giác liếc nhìn con trai rồi hỏi: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"
"Lần này đến Tiêu Châu, con gặp một thầy Tiết, chuyện của ông ấy với người kia rất giống nhau, cũng là học xong cấp ba rồi đi nước ngoài du học. Lại còn là tốt nghiệp ở trường quốc tế Princeton gì đó, sau đó vào thẳng đại học Princeton học đến tiến sĩ mới về nước. Nhưng con đặc biệt tìm hiểu thì biết ông ấy là người gần biển."
Kiều Dụ giải thích qua loa.
Kiều Hi nhẹ nhõm hơn, nói: "Hồi ở trong nước, ông ta không mang họ Tiết. Hơn nữa chắc ông ta định cư ở Mỹ rồi, họ chắc cũng sửa từ lâu. Mà thôi, hỏi làm gì? Ông ngoại nói với con bao nhiêu lần rồi, cứ coi như ông ta chết rồi là được!"
Kiều Dụ phản bác: "Sao được chứ? Trước kia thì không nói, chứ bây giờ con cũng coi như thành viên của giới học thuật rồi! Lan lão sư nói con đã vô tình hoàn thành một nghiên cứu học thuật rất lợi hại rồi, nổi tiếng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Trước đây mẹ cũng nói thành tích ông ta rất tốt, có khi cũng đang lăn lộn trong giới học thuật ấy chứ! Lỡ may ta có gặp, con cũng phải thể hiện cho tốt, dẫm hắn xuống chân để hả giận cho mẹ!"
"Ha..." Kiều Hi cười nhạt, sau đó cẩn thận nhìn Kiều Dụ một hồi rồi nói: "Không sao, nếu con thực sự gặp được ông ta, chắc chắn có thể nhận ra. Hồi đó dáng vẻ của ông ta cũng giống như con bây giờ."
Kiều Dụ cạn lời, sau đó châm chọc một câu: "Được đấy, tuy rằng mẹ nhìn người không được chuẩn lắm nhưng cũng biết thưởng thức ngoại hình."
"À..." Kiều Hi cười lạnh, buông tay xuống, quay người định rời đi.
"Rốt cuộc họ gì, nói cho con biết đi mà, con cũng mười lăm tuổi rồi!" Kiều Dụ hướng về phía bóng lưng của mẹ đầu hàng, sau đó làm nũng nói.
"Phùng." Âm cuối cùng vẫn bay ra từ miệng Kiều Hi.
"Phùng? Họ Phùng, có chữ mã và chữ thủy bên cạnh đúng không?"
"Tối nay muốn ăn gì? Ta đi mua đồ ăn!" Kiều Hi không trả lời mà đi ra cửa thay giày.
Kiều Dụ hiểu điều đó có nghĩa là cậu đã đoán đúng, thế là thành thật đáp: "Con muốn ăn gà rán của mẹ."
"Được thôi!"
Nói xong, Kiều Hi ra khỏi nhà.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Kiều Dụ thuận miệng lẩm bẩm: "Họ Phùng à? May mà theo họ mẹ, Phùng Dụ khó nghe chết được."
. . .
Đối với Kiều Dụ, chuyến đi Tiêu Châu lần này, ngoài việc đã chắc chắn có tiền thưởng thì thu hoạch lớn nhất có lẽ là biết được họ của cha ruột từ miệng mẹ.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến kỳ nghỉ hè của cậu.
Lan Kiệt không yêu cầu Kiều Dụ giống như những học sinh khác trong lớp Olympic, mỗi sáng đều đến trường học để học và làm bài. Vì vậy, cậu vẫn duy trì nhịp độ sinh hoạt của mình là ban ngày xem video, tiếp thu kiến thức, mở rộng kiến thức.
Buổi chiều thì bắt đầu tìm hiểu đề thi IMO năm trước.
Cuối tuần thì thỉnh thoảng lại bị cái cô nhóc Hạ Khả Khả quấn lấy đi dạo loanh quanh.
Thật ra, Kiều Dụ cảm thấy từ khi có mục tiêu xa hơn thì những ngày nghỉ hè không áp lực như này lại bắt đầu khiến cậu thấy hơi nhàm chán.
Cảm ơn bạn đọc 20170114144155489 đã khen thưởng khích lệ!
Tiện thể xin một đợt phiếu tháng! Cảm ơn mọi người!
Dư Vĩ, người đã đi xa, cũng thốt ra một câu như vậy, ngữ khí vô cùng chân thành.
Huấn luyện viên đi bên cạnh cười cười, không đáp lời.
Một người mắc chứng OCD với tâm tính cực kỳ kiêu ngạo lại nhạy cảm lại nói một thiếu niên thiên tài toán học khác có bệnh, thật thú vị.
Tuy nhiên, việc học sinh của mình chủ động đánh giá một người khác là lần đầu tiên, nhưng hắn chỉ là huấn luyện viên môn Olympic, không quá am hiểu về khoản khai thông tâm lý.
"Không, không phải có thể, đầu óc hắn chắc chắn có vấn đề, hắn có bệnh!"
Sau khi đi dạo quanh nhà khách hai vòng, định quay về phòng, Dư Vĩ lại nhấn mạnh một lần.
. . .
Ông Lý, bố Tiểu Lý, rất có thành ý trong việc chiêu đãi khách.
Tuy trận chung kết đã kết thúc, nhưng những tuyển thủ trẻ được mời đến tham gia lần này cũng không cần vội vã trở về.
Ông Lý đã cho mọi người một tuần xả hơi, sau khi sắp xếp lịch trình xong sẽ tìm người đặt vé.
Nói cách khác, nếu có tuyển thủ nào muốn ở Tiêu Châu chơi một tuần, ông Lý sẽ lo ăn ở miễn phí trong khoảng thời gian này. Nếu muốn chơi lâu hơn nữa cũng được thôi. Chỉ là miễn phí ăn ở thì đừng nghĩ tới, vé khứ hồi thì tự mình đặt.
Nói thật, quy tắc này rất hậu đãi, tương đương với được bao ăn ở đi du lịch một tuần.
Nếu thời gian dài như vậy mà còn không hài lòng thì thật sự quá đáng.
Nhưng đối với những người được mời đến tham gia trận chung kết, đa phần không có hứng thú du lịch gì.
Điểm này có thể thấy được qua thông tin đặt vé mà người phụ trách tiếp đón lần này, Tiểu Lý đã nhận.
Khoảng một nửa số người chọn ngày hôm sau liền lên đường về, nếu tính cả ngày sau nữa thì con số này sẽ lên đến 90%. Đến ngày thứ ba thì không còn ứng viên nào chọn tiếp tục ở lại Tiêu Châu.
Một mặt có lẽ là cảm thấy không cần thiết chiếm chỗ này, mặt khác, học sinh trung học có thể tham gia trận chung kết đều rất bận. Tuần thứ hai của tháng Chín, các vòng loại thi đấu sẽ bắt đầu tại các tỉnh. Nếu muốn tham gia Trại hè Toán học toàn quốc dành cho học sinh trung học, họ phải cố gắng giành điểm cao nhất trong các vòng loại.
Mỗi một học sinh có thể đại diện cho tỉnh đi thi toàn quốc, dưới ngòi bút của họ đều chất đống thi cốt chứ không phải chuyện đùa.
Đa phần những học sinh trung học đạt thành tích tại cuộc thi toán của ông Lý lần này đều nhắm đến top 60 toàn quốc. Dù sao chỉ cần vào được đội tuyển quốc gia tập huấn, bất kể năm sau tháng ba có thể thể hiện được tài năng hay không, trở thành một thành viên đội tuyển quốc gia đi thi đấu thế giới hay không thì tối thiểu cũng có thể được đặc cách vào các trường đại học hàng đầu như Yến Bắc, Hoa Thanh.
Đối với đám trẻ chơi thi đấu mà nói, việc không cần tham gia thi đại học rất quan trọng.
Không phải ai cũng toàn tài. Một khi đã chọn con đường thi đấu, có nghĩa là phải hy sinh rất nhiều thời gian lẽ ra dùng cho các môn học khác. Nếu muốn đi thi đại học thì cũng chưa chắc đã có lợi thế so với học sinh bình thường.
Ngược lại Kiều Dụ thì không sốt sắng như vậy.
Nhưng sau khi thương lượng với Lan Kiệt, cậu vẫn quyết định ngày mai sẽ về Tinh Thành. Ông Lý cũng rất tạo điều kiện, quả không hổ danh là doanh nghiệp nổi tiếng nhất Tiêu Châu. Lan Kiệt vừa gửi tin nhắn đi, mười phút sau đã nhận được thông tin vé đã đặt xong.
Vẫn là ghế hạng nhất, lại còn là ghế liền nhau.
Trong kỳ nghỉ hè, vé tàu cao tốc vốn rất khan hiếm, mà vẫn có thể đặt là có ngay thì chắc chắn có điều khuất tất bên trong. Kiều Dụ chắc chắn không tin, nhưng lần này cậu biểu thị không có ý kiến gì.
. . .
Ngày thứ hai, Lan Kiệt và Kiều Dụ rời giường đúng 7 giờ, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu ăn sáng. Ăn xong thì quay về phòng nghỉ ngơi một chút rồi chờ xe đưa đến ga tàu cao tốc.
Vốn Lan Kiệt định trực tiếp đưa Kiều Dụ đến ga, nhưng người ta quá nhiệt tình, nhất quyết phải sắp xếp xe đưa đón đặc biệt cho hai người.
Sau khi đến ga, Kiều Dụ lại kéo Lan Kiệt đến trước máy bán vé tự động để in ra bảng kê chi phí đi lại trong lần này.
Lan Kiệt rất cạn lời.
"Lan lão sư, đừng ngại, Trương hiệu trưởng sợ thầy quên nên đã nhắc trên Wechat rồi, giữ kỹ bảng kê về thanh toán được. Bốn cái vé, gần ba nghìn tệ, cũng gần bằng tiền lương một tuần của thầy."
"Được, tôi sẽ chuyển khoản lại cho cậu sau." Lan Kiệt lập tức tỏ thái độ.
Kiều Dụ quả quyết từ chối: "Thôi đi, ta cũng không phải loại người tham của nhỏ."
Lan Kiệt tin.
Vừa lên tàu, Kiều Dụ lấy điện thoại ra thì thấy trên Wechat có tin nhắn oanh tạc.
"Đại lão, sao ngươi đã đi rồi?"
"Thảo thảo thảo, hôm qua ta đã nhắn tin cho ngươi rồi mà, hẹn ngươi hôm nay đi chơi Tiêu Hồ một vòng."
"Vất vả lắm mới đi một chuyến, sao không nghỉ ngơi một ngày mà đã vội về chịu khổ làm gì?"
Kiều Dụ liếc qua tin nhắn Dư Vĩnh Tuấn gửi, lúc này mới nhớ tối qua thằng cha này có nhắn tin hẹn cậu đi Tiêu Hồ chơi một ngày.
Nhưng cậu xem tin xong thì đi tắm, lúc ra thì đã cùng Lan Kiệt bàn chuyện về Tinh Thành rồi.
Lan Kiệt thì tất nhiên mong muốn về Tinh Thành sớm.
Người hiền lành không quen chiếm tiện nghi của người khác, hơn nữa lớp Olympic của trường trong kỳ nghỉ hè vẫn còn phải tiếp tục, hắn còn phải quay về để chủ trì mọi việc.
Chẳng còn cách nào, vừa khai giảng thì vòng loại thi tỉnh lại bắt đầu, thực lực vốn đã không bằng học sinh các trường nổi tiếng kia. Nếu như trong kỳ nghỉ hè không duy trì cường độ luyện tập nhất định, thì muốn đạt thành tích căn bản là không thể. Dù sao hắn cũng phải có trách nhiệm với những học sinh đã tin tưởng con đường mà hắn chọn.
Tóm lại, gánh trên vai trọng trách nặng nề, chẳng có tâm trạng đâu mà đi chơi.
Còn Kiều Dụ thì không quan trọng.
Xem video phong cảnh Tiêu Hồ, danh tiếng lớn thế thôi chứ cũng chỉ là một cái hồ mà thôi, không có gì hay ho cả.
Kiều Dụ cũng lười giải thích, trực tiếp chụp một tấm ảnh phong cảnh ngoài cửa sổ xe rồi thuận miệng nói: "Xin lỗi nha, ta vẫn thích ngắm cảnh trên tàu hơn."
Đối phương gửi lại một biểu tượng ủy khuất.
Kiều Dụ cười, sau đó bất chợt nghĩ ra một ý, tiện tay lập một nhóm chat rồi kéo Dư Vĩ và Dư Vĩnh Tuấn vào.
Sau đó đổi tên nhóm thành "2024 Kim bài tuyển thủ Tiểu Lý và bạn bè".
Dù sao ngồi tàu cũng chán.
Hiệu quả rất tốt, không đến hai giây, Dư Vĩ đã nhắn lại một tin: "?"
Đúng vậy, chỉ một dấu hỏi chấm.
Kiều Dụ nhanh chóng trả lời: "Không phải ngươi nói muốn nhìn Wechat của ta để khích lệ bản thân sao? Bây giờ thấy tên nhóm này có thấy có động lực để mạnh hơn không?"
Viết xong cảm thấy điểm khích lệ này chưa đủ sâu sắc, lại gửi một biểu tượng gấu trúc đang gãi đầu cười ngây ngô.
Hai người vừa trò chuyện xong thì Dư Vĩnh Tuấn nhắn vào nhóm: "Ồ? Đại lão, cái nick 'Ve không biết tuyết' là ai vậy?"
"Ve không biết tuyết" là tên Wechat của Dư Vĩ, Dư Vĩnh Tuấn hai người không add Wechat nhau, tự nhiên không biết đối phương là ai.
"Giới thiệu với mọi người chút, Ve không biết tuyết là Dư Vĩ, Da Dục là Dư Vĩnh Tuấn. Hai người từng gặp mặt offline rồi, hẳn là biết nhau cả đúng không?"
Tin vừa gửi đi không đầy một giây thì Da Dục đã gửi liên tiếp ba dấu chấm than trong nhóm chat.
"!!!"
Theo sau là tin nhắn riêng của Dư Vĩnh Tuấn, vẫn là kiểu khóa liên hoàn ba tin nhắn.
"Đại lão, sao ngươi lại thêm Wechat của cái tên đó?"
"Tên đó mỗi ngày cứ tự kiêu ngạo phách lối như đang mắc nợ cả thế giới, gặp ai cũng như người ta thiếu hắn mấy trăm triệu tệ, ngươi cũng chịu được sao?"
"Tin ta đi, kết giao với thằng cha đó sẽ bị giảm tuổi thọ đấy!"
Kiều Dụ trực tiếp nhắn riêng: "Hắn là phú nhị đại đấy!!!".
Da Dục: "Thì sao chứ? Hắn là phú nhị đại thì liên quan gì đến ta?"
Kiều Dụ: "Xung quanh hắn toàn là huấn luyện viên Olympic đạt huy chương vàng, loại hình 24/7 có mặt khi cần. Sau này ngươi có bài nào không hiểu, lại không tìm được giáo viên, có thể trực tiếp hỏi hắn."
Da Dục: "Ta không thể trực tiếp hỏi ngươi sao?"
Kiều Dụ: "Ta đắt lắm, tính ra thì giá không hợp lý. Hắn là phú nhị đại, miễn phí dạy ngươi làm bài."
Da Dục: "Đắt?"
Kiều Dụ: "Đúng vậy, nguyên tắc của ta là tri thức phải trả tiền! Cho nên ta giảng bài phải thu phí, ai trong lớp luyện thi Olympic cũng biết."
Da Dục: "!!!"
Thấy ba dấu chấm than này, Kiều Dụ cười, sau đó lại liếc qua trong nhóm.
Tốt lắm, Dư Vĩ không trực tiếp thoát nhóm. Với cái tính tình khó ưa kia, điều này chứng tỏ hắn chấp nhận sự tồn tại của nhóm.
Sau đó Kiều Dụ liền thoát Wechat ra.
Rồi nhìn xem hai tên luôn nhìn đối phương không vừa mắt kia, không biết có đánh nhau một trận không.
Cuộc sống thật nhàm chán, phải tự tìm thú vui mới được.
. . .
Phải cảm ơn tốc độ tàu cao tốc, quãng đường gần chín trăm cây số mà chỉ tốn hơn bốn tiếng.
Hơn một giờ chiều, Kiều Dụ đã về đến Tinh Thành quen thuộc.
Tuy thời tiết Tinh Thành rất đáng trách, không quá lạnh thì quá nóng, nhiệt độ thích hợp chỉ được vài ba tháng ngắn ngủi, phần lớn thời gian thì ngày nào cũng mưa, phơi quần áo thì có thể mọc cả nấm mốc.
Nhưng khoảnh khắc bước xuống tàu cao tốc, vẫn khiến Kiều Dụ cảm thấy một trận thoải mái.
Giờ khắc này, Kiều Dụ cũng không phân biệt được rốt cuộc là tình cảm quê hương, hay là vì Kiều Hi luôn ở Tinh Thành mà ra.
Nhưng Kiều Dụ rất cẩn thận giấu đi sự rung động này.
Cái loại tâm tình này mang theo chút gì đó mềm yếu, Kiều Dụ không thích bị người khác thấy mình cũng có lúc yếu mềm.
. . .
"Cộc cộc cộc . . ."
"Đến đây."
Kiều Hi mở cửa, nhìn thấy Kiều Dụ thì hơi ngạc nhiên: "Sao hai ngày đã về rồi? Cũng không báo trước, ta còn chưa mua đồ ăn!"
Kiều Dụ đi vào nhà, nói: "Cố ý không báo để tạo hiệu ứng bất ngờ, xem khi ta ra ngoài, ngươi có lén uống rượu hay không?"
Sau khi thay giày, Kiều Dụ còn đặc biệt đi nhìn xung quanh nhà một lượt.
Ừm, cũng được, đáng khen, trong nhà tuyệt đối không có một chai rượu nào, lúc này cậu mới hài lòng cầm túi vào phòng.
Dựa người vào cửa phòng của Kiều Dụ, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Kiều Dụ đang dọn đồ trong phòng, hỏi: "Trận chung kết thế nào rồi?"
"Còn phải hỏi sao? Ta đã phải chạy đến Tiêu Châu một chuyến, thì chắc chắn là kim bài rồi! Giáo sư ra đề còn chính miệng nói, nguyên văn là: ‘Dù năm nay có người bứt tốc trong cuộc thi, bài thi của cháu vẫn đạt chuẩn kim bài, hiểu không?’. Ông ta ngầm nói cho ta biết là kết quả chắc chắn đạt điểm tuyệt đối."
Trước mặt mẹ mình, Kiều Dụ cất đi vẻ cẩn trọng ở bên ngoài, ngang nhiên khoe khoang.
"À, vậy chúc mừng con, có tiền thưởng không?" Kiều Hi không hề tỏ ra ngạc nhiên, thuận miệng hỏi qua.
"Ừm, tiếc là tháng Tám mới công bố kết quả, tiền thưởng cũng phải đợi đến lúc đó mới có. Mới 800 bài làm thôi mà, cũng không hiểu vì sao không thể làm nhanh hơn." Kiều Dụ thuận miệng oán trách một câu.
Mấy chi tiết này thật ra cũng không quan trọng.
Gia đình Kiều cũng không thiếu tiền đến mức phải đói khát ngay lập tức. Đơn giản là thiếu niên nào đó quen thói có túi rủng rỉnh để chi tiêu mà thôi.
"Có tiền đồ! Người ta có quy trình của người ta, có lẽ ông Lý không thèm để ý chút tiền thưởng nhỏ đó của con." Kiều Hi quen đỗi Kiều Dụ một câu.
Vừa hay dọn dẹp xong đồ, Kiều Dụ nhún vai, đột nhiên hỏi: "À, mẹ, con quên không hỏi, người đàn ông kia rốt cuộc họ gì vậy?"
Rõ ràng là tại nhà Kiều, người đàn ông kia có vị trí đặc biệt, Kiều Hi lập tức hiểu Kiều Dụ đang nói đến ai, cảnh giác liếc nhìn con trai rồi hỏi: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"
"Lần này đến Tiêu Châu, con gặp một thầy Tiết, chuyện của ông ấy với người kia rất giống nhau, cũng là học xong cấp ba rồi đi nước ngoài du học. Lại còn là tốt nghiệp ở trường quốc tế Princeton gì đó, sau đó vào thẳng đại học Princeton học đến tiến sĩ mới về nước. Nhưng con đặc biệt tìm hiểu thì biết ông ấy là người gần biển."
Kiều Dụ giải thích qua loa.
Kiều Hi nhẹ nhõm hơn, nói: "Hồi ở trong nước, ông ta không mang họ Tiết. Hơn nữa chắc ông ta định cư ở Mỹ rồi, họ chắc cũng sửa từ lâu. Mà thôi, hỏi làm gì? Ông ngoại nói với con bao nhiêu lần rồi, cứ coi như ông ta chết rồi là được!"
Kiều Dụ phản bác: "Sao được chứ? Trước kia thì không nói, chứ bây giờ con cũng coi như thành viên của giới học thuật rồi! Lan lão sư nói con đã vô tình hoàn thành một nghiên cứu học thuật rất lợi hại rồi, nổi tiếng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Trước đây mẹ cũng nói thành tích ông ta rất tốt, có khi cũng đang lăn lộn trong giới học thuật ấy chứ! Lỡ may ta có gặp, con cũng phải thể hiện cho tốt, dẫm hắn xuống chân để hả giận cho mẹ!"
"Ha..." Kiều Hi cười nhạt, sau đó cẩn thận nhìn Kiều Dụ một hồi rồi nói: "Không sao, nếu con thực sự gặp được ông ta, chắc chắn có thể nhận ra. Hồi đó dáng vẻ của ông ta cũng giống như con bây giờ."
Kiều Dụ cạn lời, sau đó châm chọc một câu: "Được đấy, tuy rằng mẹ nhìn người không được chuẩn lắm nhưng cũng biết thưởng thức ngoại hình."
"À..." Kiều Hi cười lạnh, buông tay xuống, quay người định rời đi.
"Rốt cuộc họ gì, nói cho con biết đi mà, con cũng mười lăm tuổi rồi!" Kiều Dụ hướng về phía bóng lưng của mẹ đầu hàng, sau đó làm nũng nói.
"Phùng." Âm cuối cùng vẫn bay ra từ miệng Kiều Hi.
"Phùng? Họ Phùng, có chữ mã và chữ thủy bên cạnh đúng không?"
"Tối nay muốn ăn gì? Ta đi mua đồ ăn!" Kiều Hi không trả lời mà đi ra cửa thay giày.
Kiều Dụ hiểu điều đó có nghĩa là cậu đã đoán đúng, thế là thành thật đáp: "Con muốn ăn gà rán của mẹ."
"Được thôi!"
Nói xong, Kiều Hi ra khỏi nhà.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Kiều Dụ thuận miệng lẩm bẩm: "Họ Phùng à? May mà theo họ mẹ, Phùng Dụ khó nghe chết được."
. . .
Đối với Kiều Dụ, chuyến đi Tiêu Châu lần này, ngoài việc đã chắc chắn có tiền thưởng thì thu hoạch lớn nhất có lẽ là biết được họ của cha ruột từ miệng mẹ.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến kỳ nghỉ hè của cậu.
Lan Kiệt không yêu cầu Kiều Dụ giống như những học sinh khác trong lớp Olympic, mỗi sáng đều đến trường học để học và làm bài. Vì vậy, cậu vẫn duy trì nhịp độ sinh hoạt của mình là ban ngày xem video, tiếp thu kiến thức, mở rộng kiến thức.
Buổi chiều thì bắt đầu tìm hiểu đề thi IMO năm trước.
Cuối tuần thì thỉnh thoảng lại bị cái cô nhóc Hạ Khả Khả quấn lấy đi dạo loanh quanh.
Thật ra, Kiều Dụ cảm thấy từ khi có mục tiêu xa hơn thì những ngày nghỉ hè không áp lực như này lại bắt đầu khiến cậu thấy hơi nhàm chán.
Cảm ơn bạn đọc 20170114144155489 đã khen thưởng khích lệ!
Tiện thể xin một đợt phiếu tháng! Cảm ơn mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận