Đỉnh Phong Học Phách

Chương 110: tương lai Kiều Dụ - Kiều Hi thượng giới định lý! (3)

Chương 110: Tương lai của Kiều Dụ - Kiều Hi thượng giới định lý! (3)
Đúng vậy, ta còn có thể thu hoạch hàng tấn sự ước ao ghen tị... Ai, nghĩ như vậy, ta thật có chút ghen tị các ngươi hai người. Thời gian của các ngươi trôi qua phong phú hơn ta, còn không cần trải nghiệm cái kiểu ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh tịch liêu, nhưng có lẽ đây chính là số m·ệ·n·h của t·h·i·ê·n tài đi."
Dư Vĩnh Tuấn: "! ! !"
Ve không biết tuyết: "? ? ?"
Đúng vậy, Dư Vĩnh Tuấn trong nhóm chat đã gửi nhanh hơn trăm tin nhắn mà không thể khiến Dư Vĩ lộ diện, trong khi Kiều Dụ chỉ cần một tin liền trực tiếp ép Dư Vĩ xuất hiện. Đủ thấy tên này vẫn luôn nhìn màn hình, chỉ là không chịu lên tiếng, vẫn ngạo kiều như thường ngày.
Kiều Dụ đột nhiên có chút đau lòng cho Dư Vĩ, bởi vì hắn đột nhiên nhớ đến sư huynh Trần. Cái nghề toán học này, nếu t·h·i·ê·n phú không đủ, có vẻ càng kiên trì lâu thì sẽ gặp đả kích càng lớn. "Ồ? Dư Vĩ, ngươi lại ra mặt rồi, ta còn tưởng ngươi đã từ bỏ toán học rồi chứ, mặc dù thảo luận về trí thông minh là một chủ đề nghiêm túc, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến một khả năng là, ngay cả CMO mà cũng không đạt được điểm tối đa, có lẽ không quá t·h·í·c·h hợp để học toán? (nghiêm túc mặt)"
Dư Vĩ còn chưa kịp đáp lời, Dư Vĩnh Tuấn đã nhảy vào trước: "Đại ca, cái mặt đả kích của anh có hơi rộng à, ngay cả cả người em trai trung thành của anh cũng bị đả kích."
Kiều Dụ lập tức đáp lại: "Không sao, sau này ngươi có thể học Tính toán toán học, ta đã tìm hiểu giúp ngươi rồi, thứ này dễ ợt. Người bình thường biết cộng trừ nhân chia là sẽ biết. Nhưng Dư Vĩ thì không giống, hắn chắc chắn là muốn trở thành những người đàn ông học đại số hình học. Ngươi không tin cứ hỏi hắn mà xem. Nhưng để nghiên cứu khối này thì với trí thông minh của hắn có vẻ không đủ lắm. À, đúng rồi, Dư Vĩ, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta không có ý nói ngươi ngốc, thực ra ngươi rất thông minh, thông minh như một sư huynh tiến sĩ của ta vậy. Nhưng lĩnh vực này không chỉ cần thông minh là đủ, yêu cầu về trí thông minh cao hơn nhiều. Ví dụ, ngươi có IQ 160, đã vượt xa người bình thường, nhưng lĩnh vực này yêu cầu hai trăm IQ cơ, hiểu không?"
Gửi xong đoạn này, để chứng minh sự chân thành của mình, Kiều Dụ thuận tay gửi thêm một biểu tượng mặt chăm chú vào nhóm chat. Dù sao cũng là anh em bằng hữu trong nhóm, Kiều Dụ thực sự không thể trơ mắt nhìn một phú nhị đại huynh đệ, không tính về nhà thừa kế gia sản hàng tỷ, mà lại chọn nhảy vào cái hố lửa toán học này.
Nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay hắn nghe các sư huynh nói về cuộc đời của không ít nhà số học siêu đẳng, phần lớn đều là phú nhị đại, trong nhà có mỏ không thiếu tiền kiểu đó. Dù sao, nghiên cứu về cơ sở toán học và lý thuyết toán học thì rất có thể cả đời tầm thường vô vị... Nhất là ở nước ngoài, như ở trung tâm khoa học kỹ thuật hàng đầu Địa Cầu như tây đại.
Một điều cần biết là, ở tây đại, trừ khi là học giả nổi tiếng đặc biệt, còn không thì lương giáo sư đại học bình thường cũng không cao, thu nhập trung bình năm của các giáo sư cũng chỉ hơn 80.000 đô la, mà đây là thu nhập trước thuế. Trừ đi các khoản cá nhân, thuế bang, và các loại bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế thì còn lại khoảng hơn 50.000 đô la, tính ra mỗi tháng không đến 5000 đô la, được xem là tương đối khó khăn. Còn lương của phó giáo sư và trợ lý giáo sư thì thấp hơn nữa.
Không có danh tiếng nghĩa là sẽ không thường xuyên được mời đi giảng dạy bên ngoài, lại càng khó kêu gọi được dự án... Mặc dù các công ty khoa học kỹ thuật phương Tây biết rõ tầm quan trọng của nghiên cứu lý thuyết toán học, nhưng khi muốn đầu tư, người ta vẫn ưu tiên chọn các nhà toán học lý thuyết nổi tiếng, như Edward · uy đằng, Peter · Schulz, Mary · Carter...
Còn những nhà toán học nhỏ bình thường muốn có được dự án thì phần lớn chỉ có thể đi vào lĩnh vực ứng dụng, nghĩ ra một ý tưởng, trang trí một chút, mới có thể làm cho các nhà đầu tư chú ý. Đây chính là thực tế, một vị giáo sư nhỏ vô danh mà tìm đến Google, nói là cho hắn một trăm vạn đô la, thì hắn có thể nghiên cứu ra giải pháp cuối cùng cho bài toán N vật thể, e là còn không qua nổi cửa của bảo an.
Không có cơ sở vật chất, chỉ dựa vào đam mê, thì rất khó để tiến xa trong nghề này. Cho nên trên lý thuyết mà nói, điều kiện gia đình của Dư Vĩ đúng là rất hợp để chơi toán học, nhưng Kiều Dụ thấy rất đáng tiếc, dù sao trí thông minh không đủ thuộc về chuyện xui xẻo... nhưng hiển nhiên Dư Vĩ không chấp nhận điều đó, chỉ gửi ngắn gọn hai chữ vào nhóm chat: "Ha ha..."
Chỉ hai chữ này cũng đã thấy rõ trong cảm xúc chỉ toàn phẫn nộ, chứ không hề cảm kích.
Kiều Dụ tiếp tục khuyên giải: "Ta hiểu rõ sự chấp niệm của ngươi với toán học, nhưng sao ngươi không thử một cách khác? Ví dụ, ngươi cứ ngoan ngoãn tham gia kỳ thi đại học, rồi vào học viện Quang Hoa của đại học Yến Bắc, sau đó về nhà thừa kế gia sản hàng tỷ, vận hành công ty gia đình. Đợi đến khi ngươi có thể quản tiền, có thể đầu tư cho đề tài nghiên cứu của ta sau này, như vậy đợi đến khi ta ra kết quả thì cũng cho thêm tên của ngươi, chúng ta đều làm những gì mình t·h·í·c·h, vừa có kết quả lại vừa khiến độ tham gia của ngươi được trọn vẹn."
Ve không biết tuyết: "Kiều Dụ, ngươi đủ rồi đó! Ta thừa nhận tạm thời ngươi mạnh hơn ta, nhưng ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi! Bất kể là bài kiểm tra hay là luận văn! Ta tuyên bố ở đây!"
Khí thế rất hùng hổ, làm Kiều Dụ cũng phải sợ, yếu ớt hỏi một câu trong nhóm chat: "Ừ, vậy câu nói ngươi vừa tuyên bố trong nhóm mà không làm được thì sẽ xử lý thế nào?"
Dư Vĩ im lặng hồi lâu không đáp, trong nhóm chat lại trở về yên tĩnh.
Có lẽ cảm thấy giá trị phẫn nộ của Dư Vĩ hôm nay đã đầy, cậu béo nhỏ hiếm thấy không tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa trong nhóm chat nữa, mà bắt đầu trò chuyện riêng với Kiều Dụ.
"Lão đại, anh đừng có đả kích Dư Vĩ quá tàn nhẫn chứ! Em cảm giác vũ trụ nhỏ của nó sắp nổ tung tới nơi rồi. Thế này đi, gần đây em vừa tích lũy được mấy bài toán hóc búa, lát nữa để hắn bình tĩnh lại rồi anh xem giúp em mấy bài này giải sao. Haiz, em hỏi thầy giáo mà vẫn chưa tìm ra cách giải nhanh như em. Quy tắc em hiểu, năm mươi tệ một bài, chuyển khoản anh nhận nhé."
Nói xong, cậu béo nhỏ trực tiếp gửi cho Kiều Dụ một file, tiện tay chuyển khoản thêm 300 tệ. Nhìn giao diện chuyển khoản màu đỏ rực, Kiều Dụ thở dài trong lòng, quả nhiên người tài đều cô đơn, đến cả bạn bè cũng không ai hiểu hắn mà! Trực tiếp bấm vào "trả lại" bên dưới giao diện chuyển khoản, sau đó nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu sao, sau này đừng chuyển tiền trực tiếp như thế, ngươi tích lũy tiền tiêu vặt cũng đâu có dễ."
"Em cảm ơn lão đại nhiều! Quả nhiên đại học Yến Bắc đỉnh thật, sau khi đại ca đến đó thì tư tưởng cũng khác hẳn!"
"Ừm, đừng vội cảm ơn ta, ngươi có nghe qua một câu này chưa? Nỗ lực cả đời của vô số nhà toán học bình thường, cuối cùng cũng chỉ là tiết kiệm cho một thiên tài toán học một chút thời gian trà chiều thôi."
"Lão đại, quá có tư tưởng!"
"Đúng, cho nên ta đã không nhận tiền của ngươi rồi, nhưng cũng sẽ không giúp ngươi giải bài đâu nha. Ngươi cảm thấy năm mươi tệ một bài, có thể thể hiện được giá trị của sự nỗ lực cả đời của vô số nhà toán học bình thường không?"
Nói xong, Kiều Dụ khóa khung chat với Dư Vĩnh Tuấn, chuyển sang nhóm bạn, thấy Dư Vĩ vẫn chưa đáp lời, bèn chủ động @ hắn, nói: "Nếu không thế này đi, nếu sau này ngươi thực sự không đuổi kịp ta thì sao? Vậy thì thừa kế gia sản xong quăng vào đề tài nghiên cứu của ta nhé? Nhanh lên, ta còn phải nghiên cứu đề tài của ta nữa này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận