Đỉnh Phong Học Phách

Chương 138: Chinh chiến Châu Úc (4)

Tuy nhiên, sư huynh Trần đã tính giúp hắn, nếu như nhận được tất cả các loại tiền thưởng luận văn và học bổng của trường thì một năm có lẽ cũng kiếm được cả triệu. Nhưng dù sao những khoản tiền kia cũng vẫn chưa thấy đâu. Còn 136,7 vạn này thì đã thực sự chuyển vào thẻ ngân hàng của hắn, hơn nữa còn phải nộp 63,3 vạn tiền thuế. Điều này có nghĩa là tài sản cá nhân của hắn đã đột phá mốc 160 vạn! Đây tuyệt đối là điều mà Kiều Dụ không nghĩ tới trước khi đến đại học Yến Bắc. Lúc mới đến, trong thẻ của hắn có hơn hai mươi lăm vạn, sau khi đến thì cơ bản hắn chưa bao giờ dùng đến tiền. Phiếu ăn của Hoa Thanh thì nghe nói bên trong còn có sáu chữ số. Phiếu ăn bên Yến Bắc tuy không khoa trương đến thế nhưng mỗi tháng đều đều đặn có ba ngàn tệ rót vào, mà từ trước đến nay vẫn chưa dùng hết. Hiếm hoi lắm mới có dịp ra ngoài thì cũng chẳng đến lượt hắn dùng tiền. Bên cạnh luôn có người giúp hắn thanh toán hết. Kể cả việc mua hai chiếc đồng hồ ở Pháp để tặng cho Kiều Hi và Hạ Khả Khả sau này, Điền Ngôn Chân sau đó cũng tịch thu tiền của hắn. Hơn nữa, hắn còn có rất nhiều tiền ở bên ngoài, ví dụ như chỗ sư huynh Trần và trường cũ. Nếu cộng hết lại, có thể lên tới hơn hai trăm vạn. Tuy nhiên, số tiền này trong mắt nhiều người trên m·ạ·n·g hoàn toàn không đáng nhắc đến, nhưng đối với Kiều Dụ hiện tại mà nói thì tuyệt đối là một con số lớn. Dù sao hắn thực sự chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy. Nếu không tính đến lý tưởng cao cả của hắn thì việc trở về Tinh Thành không làm gì cả cũng có thể sống cuộc sống sung túc trong nhiều năm. Tâm tình tự nhiên là cực kỳ tốt. Tuy rằng Kiều Dụ cảm thấy tạm thời mình cũng không có chỗ nào cần dùng đến tiền, nhưng khoản thu nhập này ít nhất cũng có nghĩa là hắn đã tiến gần thêm một bước tới lý tưởng của mình. Điều duy nhất Kiều Dụ cảm thấy buồn bực là lãi suất tiền gửi tiết kiệm có kỳ hạn đầu năm nay thấp đến đáng sợ. Lại không biết lúc nào có thể sẽ phải dùng đến tiền. Quỹ ngân sách, cổ phiếu... những thứ nằm ngoài tầm khống chế của hắn thì hắn đều không muốn đụng vào. Thế là dứt khoát trực tiếp làm một khoản tiền gửi tiết kiệm thông báo bảy ngày hình thức thông minh. Lãi suất có thể nói là có chút ít còn hơn không, nhưng được cái vững vàng và linh hoạt, có thể tùy ý rút ra khi cần. Khoản tiền đó chuyển vào tài khoản của hắn như một tín hiệu, hàng loạt sự việc cũng theo đó mà đến. Ngày thứ hai hắn đã bị Chu giáo sư, đội trưởng của kỳ IMO lần này, kéo vào nhóm chat những người tham gia IMO năm nay. Hiển nhiên hắn là người cuối cùng bị kéo vào nhóm, vì vị trí xếp ở cuối cùng. Sự thật đúng là như vậy. Cái nhóm chat này đã được lập từ sau buổi tập huấn thứ hai của CMO, chỉ là Chu Lương luôn không kéo Kiều Dụ vào nhóm mà thôi. Đây cũng là yêu cầu của Điền Ngôn Chân. Vì như thế, nhiều việc Kiều Dụ không cần phải tham gia, sợ nội dung trò chuyện trong nhóm sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch học tập của Kiều Dụ. Nhưng bây giờ sắp lên đường rồi, đương nhiên cần đưa Kiều Dụ trở lại hàng ngũ. Thật lòng mà nói, đối với việc lần này Kiều Dụ đi Châu Úc có được thi đấu hay không thì tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Lương, người đội trưởng, cũng không dám chắc chắn. Dù sao trước đó ai cũng chưa từng gặp trường hợp tuyển thủ được báo danh tham gia IMO trước khi thi lại có cơ hội báo cáo khai mạc tại một đại hội toán học cấp thế giới. Không chỉ chưa từng gặp, căn bản là không ai nghĩ đến điều này. Đặc biệt là đối với những người như đội trưởng của Yến Bắc đại học Chu Lương, phó đội trưởng giáo sư Trương Trác Vĩ của học viện khoa học thuộc đại học Hoa Thanh và người quan s·á·t Phó Thiếu Kiệt của đại học Song Đán thì tình huống khó xử nhất nằm ở chỗ mọi người tuy đều là giáo sư nhưng nếu thực sự bàn về thành tựu học thuật thì có lẽ vẫn không bằng Kiều Dụ mười sáu tuổi. Mặc dù số lượng bài báo đã công bố của ba người chắc chắn nhiều hơn Kiều Dụ nhưng chất lượng thì không thể so sánh được. Ví dụ như ba người đều chưa từng có ai báo cáo khai mạc 60 phút trên hội nghị học thuật cấp thế giới. Cũng chưa kịp công bố bài báo trên tứ đại tạp chí toán học hàng đầu. Hai người cũng chưa có cơ hội lên bản tin thời sự 7 giờ tối trên đài truyền hình trung ương. Thậm chí đến mặt báo cũng chưa từng xuất hiện. Rõ ràng đội ngũ này không dễ dẫn dắt. Sự thật có vẻ đúng là như vậy. Kiều Dụ vừa mới vào nhóm chat gửi một câu "Mọi người khỏe" thì cả đám tuyển thủ nhốn nháo cả lên. Dư Vĩnh Tuấn là người đầu tiên xông tới, gửi một biểu tượng "Đại lão mời uống trà", sau đó mọi người bắt đầu tiếp sức. Với tư cách người quan s·á·t, Phó Thiếu Kiệt có thể làm ngơ nhưng đội trưởng Chu đương nhiên vẫn phải lên tiếng. Thật tình thì, suýt nữa Chu Lương đã tiện tay gửi luôn biểu tượng đó ra ngoài, may mà kịp nhận ra có gì đó không đúng và nhịn lại được. "Được rồi, mọi người im lặng. Hiện tại tất cả thành viên tham gia IMO lần này đã có mặt đầy đủ. Tối nay tôi sẽ gửi lịch trình chi tiết chuyến đi vào nhóm, còn có một vài việc tôi muốn nhắc nhở mọi người trước. Đầu tiên là kỷ luật, lần này mọi người đại diện cho quốc gia đi thi, từng lời nói cử chỉ đều phải đặc biệt chú ý, vừa phải thể hiện được phong thái tốt đẹp của đội, vừa phải đảm bảo tập tr·u·ng tinh thần trong lúc thi đấu…" Giống như thường lệ, những điều quan trọng khi đi thi lần này được nhắc lại trong nhóm một lần, sau đó gửi lịch trình và quy định mà ban tổ chức gửi xuống vào trong nhóm. Chu Lương kết thúc bằng một lời tổng kết: "Được rồi, tiếp theo mọi người tự mình chuẩn bị cho cuộc thi. Mấy ngày tới hãy đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống, nếu có bất kỳ điều gì không thoải mái thì báo cho tôi ngay. Cuối cùng, tôi hy vọng mọi người có thể giữ tâm lý thoải mái, cố gắng hết mình là được. Chúng ta đã cùng nhau phấn đấu suốt một thời gian dài, bây giờ chính là lúc để các em thể hiện thực lực của mình. Bất kể kết quả cuối cùng thế nào, tôi tin mỗi người trong số các em đều là người xuất sắc nhất!"… Bên trong nhóm lớn yên lặng lại, còn nhóm bạn thì vẫn nhộn nhịp. Cung Gia Đào: "Này, nói thật nhé, Kiều lão đại, cậu còn chưa từ bỏ IMO à? Cậu không thấy ngại khi cùng bọn mình đi Châu Úc sao?" Kiều Dụ: "Tại sao tôi lại không dám đi? Phổ cập kiến thức một chút nhé, yêu cầu của IMO là chỉ cần học sinh cấp ba chưa đầy hai mươi tuổi là đều có thể tham gia." Cung Gia Đào: "Nhưng cậu đã báo cáo ở cấp độ cao nhất tại một hội nghị toán học cấp thế giới rồi! Còn muốn cùng bọn mình tranh giành huy chương vàng, điều này có thích hợp không?" Dư Vĩnh Tuấn: "Cái đó…đại ca, mặc dù tôi kiên quyết ủng hộ cậu đi thi nhưng mà cậu mà ra trận thì chính x·á·c là có cảm giác dùng đại pháo bắn muỗi." Kiều Dụ: "Ta không phải đại pháo, cũng không cho phép ngươi chửi ta là con muỗi!" Dư Vĩ: "Kiều Dụ, cậu có từng nghĩ đến vạn nhất cậu thất bại tại IMO, không có cả huy chương đồng thì sẽ mất mặt lắm không?" Kiều Dụ: "Cậu nghĩ chuyện đó có thể xảy ra à? Hơn nữa, coi như tôi không giành được huy chương đồng thì cậu nghĩ ai dám chất vấn trình độ của tôi? Ban giám khảo trực tiếp à?"… Trực tiếp một chọi ba... Khiến đám bạn nhỏ á khẩu không trả lời được, Kiều Dụ thật ra cũng cảm thấy mất hết cả hứng. Vậy mà ngay cả người mình cũng cảm thấy hắn không cần thiết phải đi thi, thật sự hắn không nghĩ tới điều đó. Tuy nhiên Kiều Dụ cảm thấy điều đó có nghĩa là cái bóng ma tâm lý mà hắn mang đến cho đám bạn nhỏ còn chưa đủ. Hắn nhất định phải cố gắng thêm chút nữa mới được. Dù sao nếu tất cả mọi người đều sợ hắn thì đối với bất kỳ quyết định gì của hắn họ cũng không dám phản bác mới đúng. Nhưng không vội. Phải đợi đến khi kỳ IMO này kết thúc, đám bạn nhỏ này vào Yến Bắc rồi nói sau. Cũng không thể để bọn chúng hoàn toàn sụp đổ tinh thần trước khi bước vào cuộc thi đấu quốc tế. Nếu thế thì đội trưởng Chu chắc chắn sẽ cầm d·a·o ch·ém hắn mất. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Kiều Dụ cảm thấy mình vẫn phải cố gắng hết sức để tham gia IMO. Dù cho có bị người ta phàn nàn thì hắn cũng phải dựa vào lý lẽ để biện minh. Danh sách IMO đã được báo lên từ lâu và được xét duyệt thông qua hết rồi thì hắn mới đi tham gia đại hội đại số hình học thế giới, dựa vào cái gì mà không cho hắn tham gia? Dù sao mỗi người khi trưởng thành đều cần một món quà để chia tay tuổi thơ. Kiều Dụ cảm thấy một huy chương vàng IMO cũng rất không tệ. Cũng có thể coi như là tặng người hiền một sự công bằng. Đây chính là con đường mà người hiền đã hoạch định cho hắn mà!. . . Không giống như đi Pháp, lần này đi Châu Úc có hộ chiếu điện tử nên thuận t·i·ệ·n hơn rất nhiều. Tuy nhiên, chuyến đi đến bờ biển Vàng của Úc lần này cũng khác với chuyến du lịch trước, không những phải chuyển máy bay mà còn có một đoạn đường dài không phải loại máy bay chở khách thân rộng. Tuy rằng vẫn là khoang hạng nhất nhưng cũng không thoải mái như lần trước. Nhưng may mắn là lần này những người xung quanh đều là bạn đồng lứa. Thực tế chứng minh Kiều Dụ có kinh nghiệm phong phú trong việc kết nối với những người trẻ tuổi. Tuy lần tập huấn trước, ấn tượng của hắn với mọi người không hẳn là tốt lắm, hay có kiểu trêu chọc người khác trong nhóm bạn. Nhưng lần này sau khi tập trung chuẩn bị cho IMO, mọi người offline gặp nhau thì Kiều Dụ cũng không có bất kỳ sự kiêu căng nào. Rất nhanh đã quen thuộc với tất cả mọi người, giống như thời hắn còn học lớp mười ba vậy. Kiều Dụ vẫn luôn cảm thấy học sinh là một trong những tập thể dễ tiếp xúc nhất. Cho dù là một người lập dị như Dư Vĩ cũng vậy. Con người ta cần phải trải nghiệm mới có thể trưởng thành, dù thông minh đến đâu cũng thế. Phần lớn trẻ con được bảo vệ dưới mái nhà đều rất ngây thơ. Kiều Dụ cảm thấy mình cũng vậy. Bây giờ nghĩ lại những chuyện hồi bé mình nghĩ vẫn còn quá đơn giản. Hơn nữa, sau lần gặp lại này, đối với Kiều Dụ thì thoải mái nhất vẫn là tất cả mọi người đều rất phục hắn. Không cần phải nghĩ cách gì để khiến mấy gã này thu lại vẻ ngạo mạn của mình, tất cả mọi người đều rất nghe lời hắn. Thậm chí nhiều khi hắn nói chuyện còn có hiệu quả hơn so với đội trưởng Chu. Tóm lại, trước khi đến được bờ biển Vàng, địa điểm tổ chức IMO lần này, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Nhưng khi đến địa điểm thi đấu rồi, sau khi gặp mặt đội trưởng Chu đã đến từ trước thì điều mà Kiều Dụ lo lắng nhất cũng đã xảy ra theo lẽ tự nhiên. Đối với các tuyển thủ dự thi thì lịch trình IMO của bọn họ bắt đầu vào ngày 18 tháng 7, nhưng trên thực tế thì vào ngày 14, ban giám đốc IMO và những lãnh đạo chịu trách nhiệm của kỳ IMO lần này đã đến. Cũng bắt đầu chủ trì công việc của ban giám khảo. Công việc chính của ban giám khảo trong giai đoạn trước chính là chọn ra đề thi cuối cùng từ các ngân hàng đề thi của các quốc gia và dịch những đề đó ra ngôn ngữ của từng nước. Đồng thời, xây dựng một tiêu chuẩn chấm điểm thống nhất trước khi kỳ thi chính thức bắt đầu để đảm bảo tiêu chuẩn chấm điểm giữa các quốc gia khác nhau được giữ ở mức thống nhất. Vấn đề xuất hiện ở chỗ này. Mặc dù ban giám khảo không có trách nhiệm xét duyệt tư chất của các học sinh dự thi đến từ các quốc gia. Công việc này vốn do các quốc gia hoặc khu vực tuyển chọn và cơ cấu tổ chức phụ trách. Nhưng danh tiếng của Kiều Dụ quả thật là quá vang dội. Khi các đội trưởng của các nước khác nhìn thấy Kiều Dụ trong danh sách dự thi của đoàn đại biểu Hoa Hạ, họ đã bày tỏ một vài cảm xúc không thể tin nổi với hội đồng quản trị của năm nay. Thế là đoàn đại biểu Hoa Hạ vừa mới đến, còn chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu thì đội trưởng Chu Lương và Kiều Dụ đã bị IMO lần này mời đi tham dự một hội nghị kín của ban giám đốc. Cái này cũng thuộc về sự tiếp đãi mang quy cách rất cao.... Nhận được thông báo, Kiều Dụ đã có dự cảm không lành. Quả nhiên, khi hắn và Chu Lương cùng bước vào phòng họp, nhìn thấy mấy tên quen thuộc thì biết là lời giáo sư Đức Lý Ni nói đã thành sự thật. Trước đó không lâu hắn vừa mới gặp những người này trong đại hội đại số hình học thế giới ở Paris, Kiều Dụ thậm chí còn nhớ cả danh t·h·i·ế·p mà mình nhận được. "Này, Kiều Dụ, thật sự là cậu à? Tôi không ngờ chỉ mới hai tháng mà đã có thể nhìn thấy cậu ở đây." "Đúng vậy, thưa giáo sư Smith, tôi cũng không ngờ đến. Ngài cũng là thành viên của ban giám đốc ạ?" "Ban giám đốc? Không, không, không, phải nói là ủy ban chỉ đạo. Cơ chế tăng thêm của ủy ban chỉ đạo IMO là từ đại biểu được tuyển thêm của ba kỳ trước. Năm ngoái vừa lúc tổ chức ở Anh cho nên cậu mới thấy tôi." Người quen của Kiều Dụ cười giải thích. Bên cạnh, Chu Lương cũng chào hỏi những người khác. Các thành viên của ủy ban chỉ đạo kỳ Olympic toán năm nay cũng có các giáo sư đến từ Hoa Hạ nên Chu Lương cũng là một trong các ủy viên của ủy ban chỉ đạo, vì kỳ IMO năm sau sẽ được tổ chức ở Hoa Hạ. "Được rồi, vấn đề mà chúng ta thảo luận lần này là liên quan đến việc Kiều Dụ có nên tham gia kỳ thi lần này hay không." Christine, tổng thư ký IMO đến từ Đan Mạch, giải thích ngắn gọn. Được rồi, đi thẳng vào vấn đề chính luôn. Thế là Kiều Dụ rất tò mò hỏi: "Vậy cho phép tôi hỏi trước một chút, vì sao các vị cảm thấy tôi không được tham gia kỳ thi lần này? Tôi đâu có vi phạm quy định nào đâu!" PS: Quyển thứ hai có lẽ còn một hoặc hai chương nữa là hoàn tất… Quyển thứ ba sắp bắt đầu khởi hành. Nội dung của ba quyển này đại khái bao gồm năm bộ phận lớn, chín hệ thống, nhiệm vụ chủ yếu là thông qua việc nhìn lại cương lĩnh Langlands để xây dựng không gian hàm số kiểu mới, để chỉnh hợp các lĩnh vực giao nhau trong toán học và nghiệm chứng các lý luận mới… Đồng thời đặt phục b·út cho con đường ứng dụng sau này.(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận