Đỉnh Phong Học Phách
Chương 146: Muốn báo liền báo trọng điểm nghiên cứu hạng mục! (3)
Chương 146: Muốn báo cáo thì báo cáo hạng mục nghiên cứu trọng điểm! (3) Nhưng mà, nếu thực sự muốn hợp tác, hiện tại yêu cầu thẩm tra hạng mục công việc rất nhiều, rất tỉ mỉ, thậm chí còn có khả năng gây phiền phức cho trường học. Cho nên đối với trường học mà nói, thường là ôm thái độ có thêm một việc không bằng bớt một việc.
Ai có thể nghĩ ra được, sau mấy chục năm hô hào toàn cầu một thể hóa, thế giới này vậy mà lại bắt đầu trở nên càng ngày càng khép kín. Thậm chí đã ảnh hưởng đến cả lĩnh vực nghiên cứu học thuật cơ sở. Đối với những người một lòng nghiên cứu học thuật mà nói, điều này rõ ràng rất bất thường. Nhưng đáng tiếc, bọn hắn không thể thay đổi được gì.
Tuy nhiên, Điền Ngôn Chân chuyển giọng, nói: "Nhưng mà ta có một đề nghị, nếu như ngươi cũng cảm thấy hứng thú với hạng mục này, vậy tại sao không lấy danh nghĩa cá nhân để tiến hành hợp tác?"
Lúc Trương Viễn Đường vẫn còn đang suy tư, Viên Chính Tâm đột nhiên nói: "Đúng rồi, thứ ba tuần này có phải là cuộc họp của đoàn xét duyệt quỹ ngân sách khoa học tự nhiên không?"
"Đúng vậy, Viên lão." Điền Ngôn Chân đáp.
"Lần này ta cũng đi một chuyến." Viên Chính Tâm lập tức nói.
Điền Ngôn Chân khẽ gật đầu. Lão nhân cũng là một trong những đại lão của đoàn chuyên gia xét duyệt, trước đây ông rất lười tham gia. Nếu như ông muốn tham gia, chắc chắn sẽ có vị trí.
"À đúng rồi, bản thảo của thằng bé ta cầm đi." Viên Chính Tâm lại đường hoàng nói.
Lão nhân đem bài viết tay hôm qua của Kiều Dụ, cùng những gì viết trong lúc giảng giải hôm nay đều sắp xếp lại chỉnh tề.
"Ừm, cái này..."
"Ngươi muốn bảo nó viết lại một bản." Viên Chính Tâm không cho từ chối nói.
Điền Ngôn Chân không nói gì...
Bữa tối được dùng ở phía bên Yến Bắc đại học.
Tâm trạng Kiều Dụ có chút không tốt. Sự thật chứng minh, đối với một đứa con hiếu thảo mà nói, sự áp chế của huyết mạch gần như là một vấn đề không thể giải quyết. Mọi người là đồng học, lão mụ có thể không chút do dự véo tai hắn, điều đó có nghĩa là dù hai người thật sự thành quan hệ thầy trò, lão mụ vẫn sẽ không chút do dự véo tai hắn.
Hắn vẫn không có chỗ nào để nói lý. Được thôi, Kiều Dụ thừa nhận mình vẫn còn ấu trĩ. Trừ phi hắn có thể đối xử với Kiều Hi như đối đãi với người ngoài, bằng không thế nào cũng bị lão mụ của mình nắm thóp.
Giáo sư Trương Viễn Đường trông cũng có chút nặng nề tâm sự. Ngược lại là Viên lão và Điền đạo hứng thú rất cao, tuy không có uống rượu, nhưng nhìn thái độ đối với Kiều Hi là có thể thấy được.
Thực ra, so với ba vị giáo sư thì Kiều Hi cũng có thể tính là người trẻ tuổi. Cho dù là so với Điền Ngôn Chân và Trương Viễn Đường. Tuy nhiên, mọi người đều rất khách khí, trong bữa tiệc không hề nói chuyện gì về toán học, chỉ hàn huyên đôi chút về phong tục tập quán ở Tinh Thành. Một thành phố mạng xã hội mới nổi, luôn có một vài điều để trò chuyện.
Sau bữa tối, Điền Ngôn Chân mang theo Kiều Dụ và giáo sư Trương cùng nhau đưa Viên Chính Tâm và Kiều Hi lên xe. Kiều Dụ thật ra tối nay cũng muốn đi xem chỗ ở của Kiều Hi đã được sắp xếp ra sao, nhưng Điền Ngôn Chân không cho phép. Viên Chính Tâm cũng không bênh vực hắn, trước khi đi còn nói đùa: "Con cứ yên tâm, gia gia đảm bảo sẽ sắp xếp cho mụ mụ con đến nơi đến chốn, nếu ngày mai con đến Hoa Thanh mà cảm thấy không hài lòng thì cứ đến tìm gia gia gây phiền phức."
Nhìn Viên lão rời đi, Điền Ngôn Chân lại mang theo Kiều Dụ đưa giáo sư Trương vào nhà khách, lúc này mới dẫn Kiều Dụ trở về trung tâm nghiên cứu.
"Đi theo ta đến văn phòng."
"Hả? Điền đạo, hôm nay đã muộn như vậy rồi mà ngài vẫn chưa về ạ?"
"Sao? Ta không về thì ngươi muốn chạy sang Hoa Thanh à? Đừng có mơ, tối nay không có thời gian."
"Vậy thì... Các nhà toán học còn phải tăng ca đêm à?"
"Cái này của ngươi tính là gì? Nhà toán học làm nghiên cứu khoa học thì chỉ cần đầu óc là đủ rồi, ngươi qua phòng thí nghiệm hóa học mà xem, người ta làm nghiên cứu khoa học không những cần đầu óc, mà còn phải có thể lực! Nên yên tâm đi, sau này ngươi có cơ hội tăng ca đêm còn nhiều!"
Ngoan ngoãn đi theo Điền Ngôn Chân vào văn phòng, Kiều Dụ liền phát hiện trên bàn làm việc của đạo sư đã đặt sẵn hai cái laptop.
"Lại đây, ngồi cạnh ta."
Được rồi, xem ra đây là thật sự phải ở lại cùng ông. Kiều Dụ ngồi ngay ngắn qua đó, sau đó liền thấy Điền đạo bật máy tính, mở ra một loạt các tài liệu.
"Đêm nay ta sẽ chỉ đạo ngươi điền hết những nội dung format, một số nội dung liên quan đến kỹ thuật ngươi có thể về nhà rồi điền sau. Ngày mai thì cùng nhau nộp cho ta."
"Thư mời quỹ ngân sách khoa học tự nhiên quốc gia cho thanh niên?"
"Đúng vậy, đầu tiên phải hỗ trợ điền vào kế hoạch nghiên cứu trọng điểm."
"Ờ... Cái này... Ngài chắc chắn là kế hoạch nghiên cứu trọng điểm chứ?"
"Bảo ngươi điền thì cứ điền đi."
"À, vậy phần thuyết minh thì sao ạ?"
"Logic Toán học."
"Vâng..."
Kiều Dụ cũng không nói nhảm nữa, chiếu theo yêu cầu của Điền Ngôn Chân mà nghiêm túc điền vào thư mời, chỉ là trong đầu không khỏi nhớ lại lời mà lão Tiết đã từng nói với hắn...
"Ngươi chỉ cần tìm được đạo sư tốt, người có thể gánh vác mọi chuyện là được."
Người từng trải quả là rất hữu dụng. Đổi một vị đạo sư khác có lẽ không có khí phách này, trực tiếp bảo hắn đăng ký kế hoạch nghiên cứu trọng điểm. Điều này nghe thôi đã thấy rất cao siêu rồi đúng không?
Bên tai Điền Ngôn Chân vẫn không ngừng lải nhải: "Phần giải thích kèm theo phải dựa vào hướng dẫn mà viết, về sau ngươi không chỉ đăng ký mỗi lần này, nhất định phải ghi nhớ kiểm tra lại. Còn có đội nghiên cứu tạm thời còn chưa thành lập, nhưng trong hai ngày này sẽ đưa cho ngươi một danh sách, thành viên trong đội có cả người ở Yến Bắc và Hoa Thanh, ngươi cứ tự chọn..."
"Khụ khụ... Vậy Điền đạo cho con hỏi một chút, con có thể chọn giáo sư Tiết được không?"
"Ta sẽ cho tên ông ấy vào danh sách, đơn vị muốn chúng ta cùng trung tâm nghiên cứu số của Hoa Thanh đều phải viết vào. ... Phần tóm tắt ngươi cũng không có vấn đề gì, tốt nhất là phải ngắn gọn hơn tóm tắt của luận văn..."
Cứ như vậy, đến lúc Kiều Dụ từ văn phòng của Điền Ngôn Chân đi ra đã hơn mười giờ tối. Nhưng thật ra thư mời mới chỉ điền một phần nhỏ. Những phần khó nhằn vẫn còn chưa được điền vào.
Ví dụ như cơ sở đã được duyệt, nội dung nghiên cứu, những điểm đặc sắc và sáng tạo mới của hạng mục, kế hoạch nghiên cứu hàng năm, cũng như kết quả nghiên cứu mong muốn, còn rất nhiều nội dung cần phải điền vào.
Nhất là việc liên kết giữa hai bên đã được phê duyệt, cho nên hắn còn đặc biệt phải giải thích nguyên nhân... Ngoài ra, hắn còn phải viết một bản lý lịch cá nhân thật đẹp.
Trời ơi, mới mười sáu tuổi thôi mà hắn đã phải viết lý lịch cá nhân rồi. Nhưng Điền Ngôn Chân đã cho hắn một lần toàn bộ những điểm chính cần điền. Đại khái Kiều Dụ cũng đã nắm chắc cách viết như thế nào.
Thật ra mà nói, Kiều Dụ không có gì không hài lòng. Có thể được một vị viện sĩ đại lão cấp đạo sư bỏ ra hơn hai giờ để chỉ đạo mình kê khai loại thư mời hạng mục này, tuyệt đối là phúc phận phải tu mấy đời mới có được. Nói không ngoa, nếu đổi là Trần Trác Dương mà dám đề xuất yêu cầu này, thì Điền Ngôn Chân mắng một tiếng "cút" cũng là đang nể mặt hắn đấy.
Kiều Dụ bỗng thấy thương thay cho vị sư huynh này. Sao mà lại vội tốt nghiệp như vậy làm gì? Nếu không, nói không chừng cũng có thể dẫn theo hắn tham gia kế hoạch nghiên cứu trọng điểm cấp quốc gia này. Chờ đến khi hoàn thành dự án này thì lý lịch chẳng phải rất đẹp sao?
Trên đường về phòng, Kiều Dụ vẫn còn tính toán đủ thứ, nhưng đến khi ngồi trước máy tính thì hắn đã không nghĩ đến những điều đó nữa.
Điền đạo và Viên lão cho hắn cơ hội, tự nhiên hắn muốn lợi dụng cơ hội này thật tốt. Dù sao cũng đang thấy không buồn ngủ, hắn quyết định tranh thủ lúc đầu óc còn tỉnh táo mà viết phần cơ sở đã được duyệt, cùng với nội dung nghiên cứu và điểm đặc sắc của hạng mục.
Theo lời Điền đạo nói, đây đều là những thứ quan trọng nhất. Thậm chí ám chỉ hắn đừng sợ, cứ thổi ngưu bách lên, có ông ấy và Viên lão giúp lật tẩy... Đúng dịp quá rồi còn gì... Cái này hắn vẫn rất rành.
Thư Cương hạng mục mới viết được hai ngàn chữ, điện thoại đột nhiên reo. Kiều Dụ vốn cho rằng là Kiều Hi đã sắp xếp ổn thỏa rồi gọi cho mình, kết quả cầm lên xem thì lại là giáo sư Tiết.
"Alo..."
"Kiều Dụ, Điền viện sĩ muốn cậu xin hạng mục trọng điểm cấp quốc gia à?"
"Ờ... Tin tức của ngài quả là nhanh và đặc biệt linh thông đấy ạ? Thưa giáo sư Tiết, không gạt ngài, con biết được tin này còn chưa đầy ba tiếng nữa đấy."
"Vớ vẩn, Điền viện sĩ vừa mới hỏi ta có hứng thú tham gia nhóm đề tài này không. Cậu lại định làm hạng mục gì thế?"
"À, hóa ra ngài từ chối tham gia hạng mục này rồi ạ?"
"Sao có thể?! Hạng mục kế hoạch trọng điểm quốc gia, sao ta có thể từ chối được chứ?"
"Vậy Điền đạo không nói rõ chi tiết về hạng mục cho ngài ạ?"
"Ta chưa kịp hỏi, Điền viện sĩ chỉ hỏi ý kiến của ta một chút rồi cúp máy ngay. Có lẽ còn muốn tranh thủ thời gian hỏi những người khác nữa."
"À ra thế, kỳ thật cũng không có gì đâu. Chỉ là giáo sư Trương Viễn Đường không đến. Sau khi con trò chuyện với ông ấy thì cảm thấy việc nghiên cứu vấn đề số luận hiện tại quá bất tiện, nên đã tự thiết kế ra một bộ hệ thống công lý. Sau đó con vốn định hôm nay cầm nó đi thảo luận tính hợp lý của hệ thống này với giáo sư Trương và Điền đạo, ai ngờ Điền đạo nghe xong liền gọi Viên lão đến Yến Bắc. Sau đó không biết bọn họ đã nói chuyện gì. Tóm lại, ăn cơm xong, Điền đạo liền kéo con đến văn phòng, nhất định bắt con phải nộp cái này ngay trước mặt ông ấy. Ai, thưa giáo sư Tiết, ngài không biết đâu, thư mời hạng mục này điền lên đúng là phiền phức quá đi mà! Mấy chục trang tài liệu cần điền, đó còn chưa bao gồm việc phải viết mấy ngàn chữ về nội dung nghiên cứu, Điền đạo còn muốn rất gấp, bình thường vào giờ này là con ngủ rồi, bây giờ chỉ có thể tranh thủ thời gian viết những thứ này..."
Kiều Dụ bắt đầu kể khổ. Không còn cách nào, mặc dù Yến Bắc đại học rất lớn, nhưng những người có thể nghe hắn kể khổ mà lại chịu nghe thì thật ra không có nhiều.
Nhưng Tiết Tùng chắc chắn là một trong số đó. Dù sao tình cảm vừa là thầy vừa là bạn giữa hai người cũng đã xây dựng được gần nửa năm. Chỉ là, Kiều Dụ rất nhanh đã cảm thấy có chút không đúng, người bên kia hình như đang nghe, đang nghe, rồi không còn tiếng gì nữa...
"Alo, thưa giáo sư Tiết, ngài vẫn còn đó chứ?"
"Ừ, ta vẫn còn... Nhưng mà nếu cậu còn phải điền tài liệu thì ta không làm phiền cậu nữa. Ta gọi điện cho cậu là chỉ muốn xác nhận lại chuyện này. Kiều Dụ... Ừ, cố gắng lên nha."
"À, dạ được, vậy ngài cúp máy trước đi."
Nghe thấy tiếng tút tút từ điện thoại, Kiều Dụ nghĩ nghĩ, ấn mở Wechat của sư huynh Trần. Tuy rằng sư huynh Trần đã tốt nghiệp, nhưng Kiều Dụ cảm thấy tình bạn giữa hai người vẫn còn đó. Có chuyện tốt vẫn phải nghĩ đến người nhà trước. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì tuy Trần sư huynh làm nghiên cứu khoa học có hơi kém một chút, nhưng làm người lại cẩn thận tỉ mỉ, làm một số công việc phụ trợ vẫn rất giỏi.
Thế là dứt khoát chụp màn hình trang bìa của tài liệu gửi vào Wechat cho hắn. Không đến ba giây sau, sư huynh Trần liền trả lời tin nhắn, nhưng tin nhắn có hơi đơn giản.
"? ?" (hết chương)
Ai có thể nghĩ ra được, sau mấy chục năm hô hào toàn cầu một thể hóa, thế giới này vậy mà lại bắt đầu trở nên càng ngày càng khép kín. Thậm chí đã ảnh hưởng đến cả lĩnh vực nghiên cứu học thuật cơ sở. Đối với những người một lòng nghiên cứu học thuật mà nói, điều này rõ ràng rất bất thường. Nhưng đáng tiếc, bọn hắn không thể thay đổi được gì.
Tuy nhiên, Điền Ngôn Chân chuyển giọng, nói: "Nhưng mà ta có một đề nghị, nếu như ngươi cũng cảm thấy hứng thú với hạng mục này, vậy tại sao không lấy danh nghĩa cá nhân để tiến hành hợp tác?"
Lúc Trương Viễn Đường vẫn còn đang suy tư, Viên Chính Tâm đột nhiên nói: "Đúng rồi, thứ ba tuần này có phải là cuộc họp của đoàn xét duyệt quỹ ngân sách khoa học tự nhiên không?"
"Đúng vậy, Viên lão." Điền Ngôn Chân đáp.
"Lần này ta cũng đi một chuyến." Viên Chính Tâm lập tức nói.
Điền Ngôn Chân khẽ gật đầu. Lão nhân cũng là một trong những đại lão của đoàn chuyên gia xét duyệt, trước đây ông rất lười tham gia. Nếu như ông muốn tham gia, chắc chắn sẽ có vị trí.
"À đúng rồi, bản thảo của thằng bé ta cầm đi." Viên Chính Tâm lại đường hoàng nói.
Lão nhân đem bài viết tay hôm qua của Kiều Dụ, cùng những gì viết trong lúc giảng giải hôm nay đều sắp xếp lại chỉnh tề.
"Ừm, cái này..."
"Ngươi muốn bảo nó viết lại một bản." Viên Chính Tâm không cho từ chối nói.
Điền Ngôn Chân không nói gì...
Bữa tối được dùng ở phía bên Yến Bắc đại học.
Tâm trạng Kiều Dụ có chút không tốt. Sự thật chứng minh, đối với một đứa con hiếu thảo mà nói, sự áp chế của huyết mạch gần như là một vấn đề không thể giải quyết. Mọi người là đồng học, lão mụ có thể không chút do dự véo tai hắn, điều đó có nghĩa là dù hai người thật sự thành quan hệ thầy trò, lão mụ vẫn sẽ không chút do dự véo tai hắn.
Hắn vẫn không có chỗ nào để nói lý. Được thôi, Kiều Dụ thừa nhận mình vẫn còn ấu trĩ. Trừ phi hắn có thể đối xử với Kiều Hi như đối đãi với người ngoài, bằng không thế nào cũng bị lão mụ của mình nắm thóp.
Giáo sư Trương Viễn Đường trông cũng có chút nặng nề tâm sự. Ngược lại là Viên lão và Điền đạo hứng thú rất cao, tuy không có uống rượu, nhưng nhìn thái độ đối với Kiều Hi là có thể thấy được.
Thực ra, so với ba vị giáo sư thì Kiều Hi cũng có thể tính là người trẻ tuổi. Cho dù là so với Điền Ngôn Chân và Trương Viễn Đường. Tuy nhiên, mọi người đều rất khách khí, trong bữa tiệc không hề nói chuyện gì về toán học, chỉ hàn huyên đôi chút về phong tục tập quán ở Tinh Thành. Một thành phố mạng xã hội mới nổi, luôn có một vài điều để trò chuyện.
Sau bữa tối, Điền Ngôn Chân mang theo Kiều Dụ và giáo sư Trương cùng nhau đưa Viên Chính Tâm và Kiều Hi lên xe. Kiều Dụ thật ra tối nay cũng muốn đi xem chỗ ở của Kiều Hi đã được sắp xếp ra sao, nhưng Điền Ngôn Chân không cho phép. Viên Chính Tâm cũng không bênh vực hắn, trước khi đi còn nói đùa: "Con cứ yên tâm, gia gia đảm bảo sẽ sắp xếp cho mụ mụ con đến nơi đến chốn, nếu ngày mai con đến Hoa Thanh mà cảm thấy không hài lòng thì cứ đến tìm gia gia gây phiền phức."
Nhìn Viên lão rời đi, Điền Ngôn Chân lại mang theo Kiều Dụ đưa giáo sư Trương vào nhà khách, lúc này mới dẫn Kiều Dụ trở về trung tâm nghiên cứu.
"Đi theo ta đến văn phòng."
"Hả? Điền đạo, hôm nay đã muộn như vậy rồi mà ngài vẫn chưa về ạ?"
"Sao? Ta không về thì ngươi muốn chạy sang Hoa Thanh à? Đừng có mơ, tối nay không có thời gian."
"Vậy thì... Các nhà toán học còn phải tăng ca đêm à?"
"Cái này của ngươi tính là gì? Nhà toán học làm nghiên cứu khoa học thì chỉ cần đầu óc là đủ rồi, ngươi qua phòng thí nghiệm hóa học mà xem, người ta làm nghiên cứu khoa học không những cần đầu óc, mà còn phải có thể lực! Nên yên tâm đi, sau này ngươi có cơ hội tăng ca đêm còn nhiều!"
Ngoan ngoãn đi theo Điền Ngôn Chân vào văn phòng, Kiều Dụ liền phát hiện trên bàn làm việc của đạo sư đã đặt sẵn hai cái laptop.
"Lại đây, ngồi cạnh ta."
Được rồi, xem ra đây là thật sự phải ở lại cùng ông. Kiều Dụ ngồi ngay ngắn qua đó, sau đó liền thấy Điền đạo bật máy tính, mở ra một loạt các tài liệu.
"Đêm nay ta sẽ chỉ đạo ngươi điền hết những nội dung format, một số nội dung liên quan đến kỹ thuật ngươi có thể về nhà rồi điền sau. Ngày mai thì cùng nhau nộp cho ta."
"Thư mời quỹ ngân sách khoa học tự nhiên quốc gia cho thanh niên?"
"Đúng vậy, đầu tiên phải hỗ trợ điền vào kế hoạch nghiên cứu trọng điểm."
"Ờ... Cái này... Ngài chắc chắn là kế hoạch nghiên cứu trọng điểm chứ?"
"Bảo ngươi điền thì cứ điền đi."
"À, vậy phần thuyết minh thì sao ạ?"
"Logic Toán học."
"Vâng..."
Kiều Dụ cũng không nói nhảm nữa, chiếu theo yêu cầu của Điền Ngôn Chân mà nghiêm túc điền vào thư mời, chỉ là trong đầu không khỏi nhớ lại lời mà lão Tiết đã từng nói với hắn...
"Ngươi chỉ cần tìm được đạo sư tốt, người có thể gánh vác mọi chuyện là được."
Người từng trải quả là rất hữu dụng. Đổi một vị đạo sư khác có lẽ không có khí phách này, trực tiếp bảo hắn đăng ký kế hoạch nghiên cứu trọng điểm. Điều này nghe thôi đã thấy rất cao siêu rồi đúng không?
Bên tai Điền Ngôn Chân vẫn không ngừng lải nhải: "Phần giải thích kèm theo phải dựa vào hướng dẫn mà viết, về sau ngươi không chỉ đăng ký mỗi lần này, nhất định phải ghi nhớ kiểm tra lại. Còn có đội nghiên cứu tạm thời còn chưa thành lập, nhưng trong hai ngày này sẽ đưa cho ngươi một danh sách, thành viên trong đội có cả người ở Yến Bắc và Hoa Thanh, ngươi cứ tự chọn..."
"Khụ khụ... Vậy Điền đạo cho con hỏi một chút, con có thể chọn giáo sư Tiết được không?"
"Ta sẽ cho tên ông ấy vào danh sách, đơn vị muốn chúng ta cùng trung tâm nghiên cứu số của Hoa Thanh đều phải viết vào. ... Phần tóm tắt ngươi cũng không có vấn đề gì, tốt nhất là phải ngắn gọn hơn tóm tắt của luận văn..."
Cứ như vậy, đến lúc Kiều Dụ từ văn phòng của Điền Ngôn Chân đi ra đã hơn mười giờ tối. Nhưng thật ra thư mời mới chỉ điền một phần nhỏ. Những phần khó nhằn vẫn còn chưa được điền vào.
Ví dụ như cơ sở đã được duyệt, nội dung nghiên cứu, những điểm đặc sắc và sáng tạo mới của hạng mục, kế hoạch nghiên cứu hàng năm, cũng như kết quả nghiên cứu mong muốn, còn rất nhiều nội dung cần phải điền vào.
Nhất là việc liên kết giữa hai bên đã được phê duyệt, cho nên hắn còn đặc biệt phải giải thích nguyên nhân... Ngoài ra, hắn còn phải viết một bản lý lịch cá nhân thật đẹp.
Trời ơi, mới mười sáu tuổi thôi mà hắn đã phải viết lý lịch cá nhân rồi. Nhưng Điền Ngôn Chân đã cho hắn một lần toàn bộ những điểm chính cần điền. Đại khái Kiều Dụ cũng đã nắm chắc cách viết như thế nào.
Thật ra mà nói, Kiều Dụ không có gì không hài lòng. Có thể được một vị viện sĩ đại lão cấp đạo sư bỏ ra hơn hai giờ để chỉ đạo mình kê khai loại thư mời hạng mục này, tuyệt đối là phúc phận phải tu mấy đời mới có được. Nói không ngoa, nếu đổi là Trần Trác Dương mà dám đề xuất yêu cầu này, thì Điền Ngôn Chân mắng một tiếng "cút" cũng là đang nể mặt hắn đấy.
Kiều Dụ bỗng thấy thương thay cho vị sư huynh này. Sao mà lại vội tốt nghiệp như vậy làm gì? Nếu không, nói không chừng cũng có thể dẫn theo hắn tham gia kế hoạch nghiên cứu trọng điểm cấp quốc gia này. Chờ đến khi hoàn thành dự án này thì lý lịch chẳng phải rất đẹp sao?
Trên đường về phòng, Kiều Dụ vẫn còn tính toán đủ thứ, nhưng đến khi ngồi trước máy tính thì hắn đã không nghĩ đến những điều đó nữa.
Điền đạo và Viên lão cho hắn cơ hội, tự nhiên hắn muốn lợi dụng cơ hội này thật tốt. Dù sao cũng đang thấy không buồn ngủ, hắn quyết định tranh thủ lúc đầu óc còn tỉnh táo mà viết phần cơ sở đã được duyệt, cùng với nội dung nghiên cứu và điểm đặc sắc của hạng mục.
Theo lời Điền đạo nói, đây đều là những thứ quan trọng nhất. Thậm chí ám chỉ hắn đừng sợ, cứ thổi ngưu bách lên, có ông ấy và Viên lão giúp lật tẩy... Đúng dịp quá rồi còn gì... Cái này hắn vẫn rất rành.
Thư Cương hạng mục mới viết được hai ngàn chữ, điện thoại đột nhiên reo. Kiều Dụ vốn cho rằng là Kiều Hi đã sắp xếp ổn thỏa rồi gọi cho mình, kết quả cầm lên xem thì lại là giáo sư Tiết.
"Alo..."
"Kiều Dụ, Điền viện sĩ muốn cậu xin hạng mục trọng điểm cấp quốc gia à?"
"Ờ... Tin tức của ngài quả là nhanh và đặc biệt linh thông đấy ạ? Thưa giáo sư Tiết, không gạt ngài, con biết được tin này còn chưa đầy ba tiếng nữa đấy."
"Vớ vẩn, Điền viện sĩ vừa mới hỏi ta có hứng thú tham gia nhóm đề tài này không. Cậu lại định làm hạng mục gì thế?"
"À, hóa ra ngài từ chối tham gia hạng mục này rồi ạ?"
"Sao có thể?! Hạng mục kế hoạch trọng điểm quốc gia, sao ta có thể từ chối được chứ?"
"Vậy Điền đạo không nói rõ chi tiết về hạng mục cho ngài ạ?"
"Ta chưa kịp hỏi, Điền viện sĩ chỉ hỏi ý kiến của ta một chút rồi cúp máy ngay. Có lẽ còn muốn tranh thủ thời gian hỏi những người khác nữa."
"À ra thế, kỳ thật cũng không có gì đâu. Chỉ là giáo sư Trương Viễn Đường không đến. Sau khi con trò chuyện với ông ấy thì cảm thấy việc nghiên cứu vấn đề số luận hiện tại quá bất tiện, nên đã tự thiết kế ra một bộ hệ thống công lý. Sau đó con vốn định hôm nay cầm nó đi thảo luận tính hợp lý của hệ thống này với giáo sư Trương và Điền đạo, ai ngờ Điền đạo nghe xong liền gọi Viên lão đến Yến Bắc. Sau đó không biết bọn họ đã nói chuyện gì. Tóm lại, ăn cơm xong, Điền đạo liền kéo con đến văn phòng, nhất định bắt con phải nộp cái này ngay trước mặt ông ấy. Ai, thưa giáo sư Tiết, ngài không biết đâu, thư mời hạng mục này điền lên đúng là phiền phức quá đi mà! Mấy chục trang tài liệu cần điền, đó còn chưa bao gồm việc phải viết mấy ngàn chữ về nội dung nghiên cứu, Điền đạo còn muốn rất gấp, bình thường vào giờ này là con ngủ rồi, bây giờ chỉ có thể tranh thủ thời gian viết những thứ này..."
Kiều Dụ bắt đầu kể khổ. Không còn cách nào, mặc dù Yến Bắc đại học rất lớn, nhưng những người có thể nghe hắn kể khổ mà lại chịu nghe thì thật ra không có nhiều.
Nhưng Tiết Tùng chắc chắn là một trong số đó. Dù sao tình cảm vừa là thầy vừa là bạn giữa hai người cũng đã xây dựng được gần nửa năm. Chỉ là, Kiều Dụ rất nhanh đã cảm thấy có chút không đúng, người bên kia hình như đang nghe, đang nghe, rồi không còn tiếng gì nữa...
"Alo, thưa giáo sư Tiết, ngài vẫn còn đó chứ?"
"Ừ, ta vẫn còn... Nhưng mà nếu cậu còn phải điền tài liệu thì ta không làm phiền cậu nữa. Ta gọi điện cho cậu là chỉ muốn xác nhận lại chuyện này. Kiều Dụ... Ừ, cố gắng lên nha."
"À, dạ được, vậy ngài cúp máy trước đi."
Nghe thấy tiếng tút tút từ điện thoại, Kiều Dụ nghĩ nghĩ, ấn mở Wechat của sư huynh Trần. Tuy rằng sư huynh Trần đã tốt nghiệp, nhưng Kiều Dụ cảm thấy tình bạn giữa hai người vẫn còn đó. Có chuyện tốt vẫn phải nghĩ đến người nhà trước. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì tuy Trần sư huynh làm nghiên cứu khoa học có hơi kém một chút, nhưng làm người lại cẩn thận tỉ mỉ, làm một số công việc phụ trợ vẫn rất giỏi.
Thế là dứt khoát chụp màn hình trang bìa của tài liệu gửi vào Wechat cho hắn. Không đến ba giây sau, sư huynh Trần liền trả lời tin nhắn, nhưng tin nhắn có hơi đơn giản.
"? ?" (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận