Đỉnh Phong Học Phách
Chương 106: Toán học không phải đơn giản như vậy... Nhưng cũng không khó! (4)
"Đúng vậy, thiên phú kinh người! Ta một đường suy nghĩ xem đến cùng là dạng thiên phú gì, mà trước đó không có tiếp xúc nhiều kiến thức nền tảng liên quan, một đêm liền đọc hiểu luận văn của Schulz, hơn nữa hắn mới mười lăm tuổi."
Lão nhân quả quyết nói: "Không thể nào có người như vậy, ngươi bị lừa rồi. Học sinh của ta ta hiểu rõ, về khoản làm bộ thì nó có thừa kinh nghiệm."
Trương Thụ Văn cũng rất cảm khái, cái này sư môn truyền thừa...Dù sao lão nhân trước mắt với vị giáo sư Điền đối diện, cuối cùng cũng đều có mối quan hệ với đạo sư nhà mình cách một tầng không nhỏ. Điều làm người ta thổn thức nhất là, hai người này đều là học sinh có thành tựu cao nhất của riêng đạo sư mình. Nếu xem như là một phe phái thì trong quá trình truyền thừa này, học trò giỏi nhất cùng đạo sư bất hòa sắp trở thành truyền thống...
Nhưng hắn vẫn lắc đầu, khẳng định nói: "Có phải bị lừa hay không tôi có thể phân biệt được, tôi tin rằng nếu như ngài đến tận nơi, cũng sẽ có kết luận tương tự. Hơn nữa cho dù là giả vờ, đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi. Phải biết, quá trình suy luận toán học của hắn cực kỳ chặt chẽ. Hơn nữa sau khi tôi chỉ ra một số lỗ hổng và giảng giải đơn giản, hắn lập tức có thể nhanh chóng hiểu ý tôi muốn biểu đạt, đồng thời sửa đổi và đơn giản hóa ngay quá trình suy luận ban đầu. Nếu ngài cho rằng là giả vờ thì... vậy chỉ có thể nói đứa bé này thiên phú còn cao hơn!"
Lão nhân ngẩn người ra, sau đó hỏi: "Là vấn đề gì, nói cho ta một chút, đứa bé kia làm sao có thể sửa ngay lập tức như vậy."
Trương Thụ Văn gật nhẹ đầu.
Đây cũng là lý do hắn không trực tiếp trả lời tin nhắn trên Wechat, vì hắn biết, khi hắn khẳng định chi tiết về thiên phú của người tên Kiều Dụ, cuối cùng cũng sẽ có một cuộc gặp gỡ này.
Thế là hắn ghi lại sơ lược những phỏng đoán và quá trình chứng minh của Kiều Dụ.
"Chỗ này hắn không dùng định lý Riemann-Roch mà lại dùng hằng số cứng để đẩy ra kết quả, tôi chỉ đơn giản nói cho hắn biết nội dung định lý Riemann-Roch, hắn liền sửa như sau..."
"Đây là sửa tại chỗ?"
"Đúng, sửa tại chỗ, tôi giảng không quá ba phút."
Lão nhân nhắm mắt suy tư một lát, rồi tỉnh táo nói: "Vậy đại khái chỉ có một khả năng, hắn lý giải lý thuyết của Schulz, không phải là ở những kỹ xảo đó, mà là lĩnh ngộ được một số thứ mang bản chất toán học. Hắn đã hiểu, nhưng thực ra lại không hiểu, hoặc nói không hoàn toàn lý giải."
Câu nói này rất mơ hồ, nhưng Trương Thụ Văn hiểu được, vì bản chất toán học vốn dĩ có những chỗ mơ hồ như vậy.
Bất quá Trương Thụ Văn cũng không chắc chắn, chỉ gật đầu đáp: "Có lẽ vậy, chúng ta không nhìn thấy được những thứ trong đầu đứa bé đó, nhưng dù hắn biết hay không biết, cũng đủ để chứng minh thiên phú toán học của hắn, ít nhất tôi có thể xác định, thiên phú của đứa nhỏ này ít nhất không kém gì Schulz."
Lão nhân rất đồng tình gật đầu, thở dài một hơi sâu sắc rồi mở mắt lớn, nói lớn và kiên định: "Thụ Văn, có đệ tử như vậy, thì Điền Ngôn Chân có đức tài gì để mà dạy? Hắn làm sao có thể dạy tốt được? Hắn không xứng dạy a! Ngươi nói đúng không?"
Trương Thụ Văn hít sâu một hơi... Khá lắm, câu này làm hắn trả lời thế nào đây?
Nhưng hắn cũng hiểu được tâm tư của lão nhân, cả đời dẫn dắt đến bảy, tám mươi tiến sĩ sinh, đã không hòa thuận với học trò giỏi nhất lúc ấy thì thôi đi, thế mà đến giờ cũng chưa đào tạo được ai giỏi hơn người đó.
Nếu đổi thành hắn chắc cả đời cũng không cam lòng.
Đương nhiên, nếu như cả đời cứ thế thì cũng thôi, nhưng giang hồ toán học cuối cùng vẫn phải nói đến thực lực. Nếu như người mình có quan hệ không tốt, mà lại là học trò ưu tú nhất của mình, sau này giành được giải thưởng Phil, trở thành một nhân vật dẫn đầu thế hệ mới của giới toán học tương lai, đợi đến khi nhắm mắt xuôi tay thì lịch sử sẽ đánh giá công tội hai người ra sao?
Người bình thường sẽ không nghĩ đến những điều này, vì không có tư cách đó, nhưng vị lão nhân này thì thật sự có tư cách để nghĩ đến.
Còn việc xứng đáng hay không xứng đáng để dạy, thì dù sao đó cũng là học trò của người ta rồi, không lẽ lại ngang ngược đi cướp đoạt sao?
Thế nên Trương Thụ Văn chọn cách im lặng, chuyện này thuộc về việc nhà của người ta, Kiều Dụ xem ra cũng xem như là đồ tôn của vị lão nhân trước mắt này, đương nhiên hắn sẽ không có bất kỳ bình luận đánh giá gì.
"Ngươi không hỏi thông tin liên lạc của đứa bé đó à?" Lão nhân lại hỏi một câu.
Rất tốt, vấn đề này có thể trả lời, nhưng đây là thật sự muốn cướp học sinh sao?
Bất quá Trương Thụ Văn chỉ có thể lắc đầu đáp: "Không có, cũng không tiện. Bất quá tôi đã để lại thư riêng cho Điền Ngôn Chân, và hứa rằng nếu Kiều Dụ sau này có vấn đề gì về nghiên cứu số học thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
"Ai, ngươi thật là hồ đồ a! Vậy ngươi phải đợi đến khi nào đây? Đúng rồi, hắn phát hiện ra đứa bé này ở đâu?"
Trương Thụ Văn nghĩ một lát, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, liền trả lời: "Phát hiện ra từ CMO, lúc trở về tôi có tra qua, đúng là người đứng nhất CMO năm nay, một trong hai tuyển thủ đạt điểm tối đa."
"Tên là Kiều Dụ phải không? Được, ta sẽ đi hỏi thử."
"Vậy Chính Tâm tiên sinh, tôi về khách sạn trước."
"Đi đi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Bên kia đường, ở đại học Yến Bắc, Điền Ngôn Chân trở về văn phòng.
Vừa vào cửa đã thấy Kiều Dụ đang cuộn tròn trên ghế salon đọc sách, thấy hắn đến thì vội vàng nhảy dựng lên.
Mặc dù thường ngày Điền Ngôn Chân không quá thích những học sinh ngồi không đúng tư thế, nhưng hắn chỉ cười chứ không nói gì.
Dù sao cũng mới mười lăm tuổi thôi, có chút khuyết điểm cũng là bình thường, cái gọi là người vô thập toàn.
Thôi được rồi, nói thẳng ra thì đều là yêu ai yêu cả đường đi thôi.
Đây là nhân tính, nếu như đổi lại người đáng ghét, thì có lẽ một tư thế ngồi cũng có thể bị đánh vào mười tám tầng địa ngục.
"Điền đạo, thầy về rồi." Kiều Dụ chủ động, nhiệt tình chào hỏi.
"Ừ, đang đọc sách gì đó?"
"Ờ..." Kiều Dụ cầm sách lên nhìn bìa rồi mới lên tiếng: "Là quyển 'Hình học vi phân khả kiến hóa và dạng thức' của Ni Đạt."
"Quyển sách này là sách nhập môn rất tốt về hình học vi phân, lát nữa em cứ mang về đi." Điền Ngôn Chân vừa cười vừa nói.
"Cảm ơn thầy Điền." Kiều Dụ vội vàng cảm ơn, sau đó nhìn xung quanh một vòng, nói: "Thầy uống nước không? Để em đi rót nước cho thầy."
"Không cần, không cần, em cứ ngồi đi."
"À, được." Nói xong, Kiều Dụ ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Điền Ngôn Chân.
Có người ở đó thì hắn vẫn không thể tùy tiện được như vậy.
"Hôm nay Trương giáo sư nói ở buổi hội thảo có làm em bị đả kích không?" Điền Ngôn Chân hỏi.
"Không có ạ, em thấy Trương giáo sư nói đúng. Nếu như kết quả quá phức tạp thì thật sự không có tác dụng gì lớn." Kiều Dụ nghiêm túc nói.
"Lời thì nói vậy, nhưng cũng không thể bảo là hoàn toàn không có tác dụng. Như trưa nay thầy đã nói với em đó, trong quá trình suy luận em đã có suy nghĩ, thật ra đều là tài sản rất quý giá. Sự phát triển của nghiên cứu toán học đến bây giờ, không phải mọi chủ đề phát minh ra đều là vì giải quyết vấn đề thực tế như là vi tích phân.
Giống như một số thành tựu toán học, có lẽ trong thời gian ngắn, chúng ta đều không thấy nó có tác dụng gì. Nhưng có lẽ mấy trăm năm sau, nó lại là một chuẩn mực, một bài tập. Đối với người làm toán học, kết quả chứng minh giống như cái hộp tinh xảo bên trong chiếc giỏ đầy ngọc, còn phương pháp chứng minh mới là viên ngọc ở trong đó.
Còn đối với người khác lại hoàn toàn ngược lại, đây cũng là sức hấp dẫn lớn nhất của toán học, cho nên em không cần nản chí, hiểu chưa?" Điền Ngôn Chân kiên nhẫn giảng giải.
"Yên tâm đi thầy Điền, tâm thái của em ổn định lắm, dù sao em cũng là người mới trong toán học mà, em sợ cái gì chứ? Đúng không? Hơn nữa, mục tiêu của em là sau này kết quả của mình cho dù đối với mình hay đối với người khác đều là viên ngọc! Toán học có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng em cho rằng nó cũng không khó đến mức khiến em tuyệt vọng!"
Kiều Dụ tự tin nói.
Nghé con mới đẻ vốn không sợ cọp, so với mục tiêu giấu kín trong lòng của hắn thì như vậy còn xa lắm.
Nếu ngay cả một đại cao thủ hô phong hoán vũ trong giới toán học mà hắn cũng không thể vượt qua được, thì Kiều Dụ không cho rằng mình có cơ hội thực hiện nguyện vọng của mình trong tương lai.
Dù sao bất kỳ ngành nghề nào cũng chỉ có thể đạt đến giới hạn mới có thể giàu sang phú quý.
Mà cái tâm thái tốt đẹp của Kiều Dụ đã khiến Điền Ngôn Chân cảm thấy yên lòng, nụ cười tự nhiên hiện lên trên mặt: "Em có thái độ này rất tốt. Mặt khác, hôm nay em cũng cảm thấy đấy, kiến thức nền tảng về các mảng toán học cũng rất quan trọng.
Mặc dù thầy và Tiết giáo sư đều thấy không cần ép em học theo một chương trình cố định, nhưng mảng này em vẫn cần phải bổ sung, đây là danh sách sách mà hôm qua thầy đã tham khảo danh mục sách của thư viện đại học Yến Bắc cho em, sau này mỗi ngày em tự sắp xếp thời gian học, luận văn phải đọc mà những sách này cũng nhất định phải xem."
Nói xong, Điền Ngôn Chân lấy ra hai tờ danh sách in từ trên bàn đưa cho Kiều Dụ.
"Cảm ơn thầy Điền." Kiều Dụ nhận lấy danh sách rồi liếc nhìn, chậc, in chữ kín đặc hai trang, toàn là tác phẩm nước ngoài, trực tiếp viết tên tiếng Anh, không phải bản dịch, không khỏi theo bản năng lầm bầm: "Nhiều như vậy á?"
"Không cần phải xem hết. Danh sách này có hai giai đoạn, những cuốn sách trong giai đoạn đầu thuộc loại cơ sở, bất kể em có cảm thấy hứng thú hay không, đều phải đọc hết, những sách ở giai đoạn thứ hai thì em có thể chọn đọc sâu vào những lĩnh vực em cảm thấy hứng thú.
Như vậy thì nhiều nhất là một năm sau, chắc là em sẽ biết mình có hứng thú hơn với mảng nào trong toán học, em cũng không thể cứ mỗi thứ một chút như vậy được. Tuổi của em bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để học hành, dù là nửa năm cũng không thể lãng phí được."
Nói đến đây, Điền Ngôn Chân cũng nghiêm túc hơn.
Còn Kiều Dụ thì mắt láo liên, lập tức đồng ý: "Yên tâm đi thầy Điền, mấy cuốn sách này ngày mai em sẽ bắt đầu xem. Nhưng nói đến tiết kiệm thời gian, em có chuyện muốn nhờ thầy, xem thầy có thể giúp em nghĩ cách không?"
"Thầy trò mình có gì mà phải nhờ hay không chứ? Chỉ cần em thấy có ích cho việc học, thì cứ nói." Điền Ngôn Chân sảng khoái trả lời.
"Thầy xem, không phải là tháng sau là bắt đầu kỳ huấn luyện đặc biệt cho IMO giai đoạn một đó sao, khoảng thời gian này em muốn tranh thủ chút thời gian suy nghĩ về đề tài này, thầy xem có thể tổ chức kỳ huấn luyện đặc biệt ngay tại đại học Yến Bắc luôn được không, để em đỡ mất thời gian chạy tới chạy lui."
Kiều Dụ ngay lập tức nói ra yêu cầu mà hắn đã sớm muốn nói.
Nói thật thì đây hoàn toàn không tính là yêu cầu quá đáng gì.
Nhưng Điền Ngôn Chân suy nghĩ một lát, hỏi: "Em muốn tham gia IMO sao? Thực ra với tình hình hiện tại của em thì việc tham gia IMO có vẻ không quan trọng như vậy."
Kiều Dụ vội lắc đầu, nói: "Đừng mà thầy Điền, lúc trước thầy còn bảo là để em tham gia IMO mà, hơn nữa trường mình trước giờ chưa từng có người đạt được huy chương vàng IMO, em cũng đã hứa với trường cũ nhất định phải thực hiện được bước đột phá này."
Điền Ngôn Chân cười cười, nói: "Được, việc này đúng là chuyện chính sự, thầy sẽ đề nghị lên ban toán học. Nhưng nói trước là thầy chỉ đi đề nghị thôi. Còn thành được hay không thì thầy không dám chắc đâu, lỡ như địa điểm huấn luyện đã được quyết định rồi thì không thể thay đổi được thì thầy cũng chịu thôi."
"Thầy có thể đề nghị giúp em đã rất tốt rồi, thực sự không được thì cũng hết cách. Mà đúng rồi, đã thầy muốn đề nghị với ban toán học thì không bằng tiện thể đề nghị luôn, đến cuối tháng ba thì cứ tổ chức đợt huấn luyện ở một trường nào đó tại Tinh Thành luôn đi.
Cái này không phải là em muốn, chủ yếu là em đã hứa với hiệu trưởng Trương, là sau khi huấn luyện xong giai đoạn hai sẽ về trường cũ nói chuyện truyền động lực cho học sinh lớp 12. Trường cũ đối với em rất tốt, em đã hứa rồi thì không thể không làm chứ... Haiz."
Chỉ có thể nói dùng tình cảm với trường cũ làm lý do là quá hợp lý, hợp lý đến mức Điền Ngôn Chân không biết từ chối thế nào.
Dù sao thì học trò mình có lòng biết ơn như vậy thì tất nhiên là một chuyện tốt.
Thế là Điền Ngôn Chân không do dự đồng ý ngay: "Được thôi. Nhưng vẫn là câu nói đó, thầy không thể đảm bảo được gì với em hiện tại đâu. Cũng phải xem ở Tinh Thành có trường nào xin đứng ra gánh vác hoạt động này hay không nữa, ban toán học không có quan hệ trực thuộc với các trường địa phương."
"Cảm ơn thầy, thầy Điền."
"Cuộc sống đã quen chưa? Em còn có yêu cầu gì nữa không?" Điền Ngôn Chân lại hỏi.
"Cũng không có gì nữa, thật ra em quen rồi, cơm ở căn tin cũng rất hợp khẩu vị... À, đúng rồi, thầy Tiết bảo em nói với thầy là sau này chắc chắn sẽ cần một máy chữ. Nhưng em cảm thấy tạm thời thì hình như cũng chưa cần thiết lắm à?" Kiều Dụ nhớ tới lời Tiết Tùng dặn nên tiện miệng nói luôn.
Điền Ngôn Chân không chút do dự nói: "Cái đó thật sự rất cần thiết. Thầy Tiết là người chu đáo lắm. Chuyện này em cứ nói trực tiếp với Trần sư huynh của em, bảo là thầy nói, nhờ sư huynh em giúp em điều một cái về, tiện thể nhờ huynh ấy cài đặt và chỉnh sửa cho tốt luôn."
"Hả? Chuyện này còn phải làm phiền sư huynh, không được hay lắm ạ?"
"Không sao cả, đều là sư huynh đệ cả, có gì phiền phức đâu chứ? Được rồi, thầy sẽ quay lại nói với huynh ấy sau."
"À, vậy thì em không có chuyện gì nữa ạ."
"Ừ, vậy em đi ăn cơm trước đi. À đúng rồi, danh sách sách kia thì em mau bắt đầu xem nhé, mỗi tuần thầy sẽ kiểm tra thử."
"Cái này thầy cứ yên tâm đi ạ. Thầy Điền, em biết là thầy cũng tốt cho em, nên thầy không cần bận rộn mà nghĩ đến việc kiểm tra đâu, sau này mỗi tuần em đảm bảo sẽ gửi tin nhắn Wechat báo cáo tiến độ đọc sách và thu hoạch tâm đắc trong tuần của em đúng giờ lúc mười giờ sáng trước, có quên thì thầy cứ tùy tiện phê bình em nhé!"
Xem đi, người vừa có thiên phú đỉnh cao vừa có thể khiêm tốn nghe lời như thế, ai làm thầy giáo mà không vui cho được?
Thật đó, Điền Ngôn Chân đã cố hết sức kiềm chế biểu cảm, mới tránh khỏi cười quá thoải mái.
Ngay cả Tiết Tùng, người giới thiệu Kiều Dụ cho ông, cũng ngày càng có ấn tượng tốt trong lòng Điền Ngôn Chân.
Nếu theo ý định ban đầu của ông, đợi từ từ đến sau khi có kết quả IMO rồi mới đi phỏng vấn, nói không chừng lại bị người ta cướp mất thì ai biết kêu ai đây?
"Em có tâm đó là được rồi."
"Vậy em đi ăn cơm trước nhé, thầy Điền."
"Ừ, đi đi, ăn nhiều vào nhé, dinh dưỡng trong việc học hành nhất định phải theo kịp đấy! Nếu tiền sinh hoạt không đủ dùng thì cứ nói với thầy."
"Vâng ạ, thầy Điền! Thầy cứ yên tâm, em chưa từng khách sáo với thầy cô đâu ạ."
Ừm, câu nói này của Kiều Dụ cũng là thật lòng, chính là theo đúng nghĩa đen luôn đó.
Điền Ngôn Chân nhìn theo bóng lưng Kiều Dụ quay người rời đi, mỉm cười.
Mặc dù hòm thư cá nhân của Trương Thụ Văn đã đưa cho ông, nhưng ông không có ý định vội vàng đưa cho Kiều Dụ ngay, dù sao thì đứa trẻ này vẫn chưa biểu lộ hứng thú đặc biệt đối với mảng số học, đợi đến khi Kiều Dụ tìm thấy hứng thú của mình rồi nói sau.
Cảm ơn những người dùng có tên rừng phong không dấu vết, 20210301106522696680, cừ lư _ đến hươu mộng cá và hikaru đã khen thưởng, ủng hộ!
PS: Chương mới 10 ngàn chữ thứ 2 trong ngày đã hoàn thành!
Lão nhân quả quyết nói: "Không thể nào có người như vậy, ngươi bị lừa rồi. Học sinh của ta ta hiểu rõ, về khoản làm bộ thì nó có thừa kinh nghiệm."
Trương Thụ Văn cũng rất cảm khái, cái này sư môn truyền thừa...Dù sao lão nhân trước mắt với vị giáo sư Điền đối diện, cuối cùng cũng đều có mối quan hệ với đạo sư nhà mình cách một tầng không nhỏ. Điều làm người ta thổn thức nhất là, hai người này đều là học sinh có thành tựu cao nhất của riêng đạo sư mình. Nếu xem như là một phe phái thì trong quá trình truyền thừa này, học trò giỏi nhất cùng đạo sư bất hòa sắp trở thành truyền thống...
Nhưng hắn vẫn lắc đầu, khẳng định nói: "Có phải bị lừa hay không tôi có thể phân biệt được, tôi tin rằng nếu như ngài đến tận nơi, cũng sẽ có kết luận tương tự. Hơn nữa cho dù là giả vờ, đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi. Phải biết, quá trình suy luận toán học của hắn cực kỳ chặt chẽ. Hơn nữa sau khi tôi chỉ ra một số lỗ hổng và giảng giải đơn giản, hắn lập tức có thể nhanh chóng hiểu ý tôi muốn biểu đạt, đồng thời sửa đổi và đơn giản hóa ngay quá trình suy luận ban đầu. Nếu ngài cho rằng là giả vờ thì... vậy chỉ có thể nói đứa bé này thiên phú còn cao hơn!"
Lão nhân ngẩn người ra, sau đó hỏi: "Là vấn đề gì, nói cho ta một chút, đứa bé kia làm sao có thể sửa ngay lập tức như vậy."
Trương Thụ Văn gật nhẹ đầu.
Đây cũng là lý do hắn không trực tiếp trả lời tin nhắn trên Wechat, vì hắn biết, khi hắn khẳng định chi tiết về thiên phú của người tên Kiều Dụ, cuối cùng cũng sẽ có một cuộc gặp gỡ này.
Thế là hắn ghi lại sơ lược những phỏng đoán và quá trình chứng minh của Kiều Dụ.
"Chỗ này hắn không dùng định lý Riemann-Roch mà lại dùng hằng số cứng để đẩy ra kết quả, tôi chỉ đơn giản nói cho hắn biết nội dung định lý Riemann-Roch, hắn liền sửa như sau..."
"Đây là sửa tại chỗ?"
"Đúng, sửa tại chỗ, tôi giảng không quá ba phút."
Lão nhân nhắm mắt suy tư một lát, rồi tỉnh táo nói: "Vậy đại khái chỉ có một khả năng, hắn lý giải lý thuyết của Schulz, không phải là ở những kỹ xảo đó, mà là lĩnh ngộ được một số thứ mang bản chất toán học. Hắn đã hiểu, nhưng thực ra lại không hiểu, hoặc nói không hoàn toàn lý giải."
Câu nói này rất mơ hồ, nhưng Trương Thụ Văn hiểu được, vì bản chất toán học vốn dĩ có những chỗ mơ hồ như vậy.
Bất quá Trương Thụ Văn cũng không chắc chắn, chỉ gật đầu đáp: "Có lẽ vậy, chúng ta không nhìn thấy được những thứ trong đầu đứa bé đó, nhưng dù hắn biết hay không biết, cũng đủ để chứng minh thiên phú toán học của hắn, ít nhất tôi có thể xác định, thiên phú của đứa nhỏ này ít nhất không kém gì Schulz."
Lão nhân rất đồng tình gật đầu, thở dài một hơi sâu sắc rồi mở mắt lớn, nói lớn và kiên định: "Thụ Văn, có đệ tử như vậy, thì Điền Ngôn Chân có đức tài gì để mà dạy? Hắn làm sao có thể dạy tốt được? Hắn không xứng dạy a! Ngươi nói đúng không?"
Trương Thụ Văn hít sâu một hơi... Khá lắm, câu này làm hắn trả lời thế nào đây?
Nhưng hắn cũng hiểu được tâm tư của lão nhân, cả đời dẫn dắt đến bảy, tám mươi tiến sĩ sinh, đã không hòa thuận với học trò giỏi nhất lúc ấy thì thôi đi, thế mà đến giờ cũng chưa đào tạo được ai giỏi hơn người đó.
Nếu đổi thành hắn chắc cả đời cũng không cam lòng.
Đương nhiên, nếu như cả đời cứ thế thì cũng thôi, nhưng giang hồ toán học cuối cùng vẫn phải nói đến thực lực. Nếu như người mình có quan hệ không tốt, mà lại là học trò ưu tú nhất của mình, sau này giành được giải thưởng Phil, trở thành một nhân vật dẫn đầu thế hệ mới của giới toán học tương lai, đợi đến khi nhắm mắt xuôi tay thì lịch sử sẽ đánh giá công tội hai người ra sao?
Người bình thường sẽ không nghĩ đến những điều này, vì không có tư cách đó, nhưng vị lão nhân này thì thật sự có tư cách để nghĩ đến.
Còn việc xứng đáng hay không xứng đáng để dạy, thì dù sao đó cũng là học trò của người ta rồi, không lẽ lại ngang ngược đi cướp đoạt sao?
Thế nên Trương Thụ Văn chọn cách im lặng, chuyện này thuộc về việc nhà của người ta, Kiều Dụ xem ra cũng xem như là đồ tôn của vị lão nhân trước mắt này, đương nhiên hắn sẽ không có bất kỳ bình luận đánh giá gì.
"Ngươi không hỏi thông tin liên lạc của đứa bé đó à?" Lão nhân lại hỏi một câu.
Rất tốt, vấn đề này có thể trả lời, nhưng đây là thật sự muốn cướp học sinh sao?
Bất quá Trương Thụ Văn chỉ có thể lắc đầu đáp: "Không có, cũng không tiện. Bất quá tôi đã để lại thư riêng cho Điền Ngôn Chân, và hứa rằng nếu Kiều Dụ sau này có vấn đề gì về nghiên cứu số học thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
"Ai, ngươi thật là hồ đồ a! Vậy ngươi phải đợi đến khi nào đây? Đúng rồi, hắn phát hiện ra đứa bé này ở đâu?"
Trương Thụ Văn nghĩ một lát, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, liền trả lời: "Phát hiện ra từ CMO, lúc trở về tôi có tra qua, đúng là người đứng nhất CMO năm nay, một trong hai tuyển thủ đạt điểm tối đa."
"Tên là Kiều Dụ phải không? Được, ta sẽ đi hỏi thử."
"Vậy Chính Tâm tiên sinh, tôi về khách sạn trước."
"Đi đi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Bên kia đường, ở đại học Yến Bắc, Điền Ngôn Chân trở về văn phòng.
Vừa vào cửa đã thấy Kiều Dụ đang cuộn tròn trên ghế salon đọc sách, thấy hắn đến thì vội vàng nhảy dựng lên.
Mặc dù thường ngày Điền Ngôn Chân không quá thích những học sinh ngồi không đúng tư thế, nhưng hắn chỉ cười chứ không nói gì.
Dù sao cũng mới mười lăm tuổi thôi, có chút khuyết điểm cũng là bình thường, cái gọi là người vô thập toàn.
Thôi được rồi, nói thẳng ra thì đều là yêu ai yêu cả đường đi thôi.
Đây là nhân tính, nếu như đổi lại người đáng ghét, thì có lẽ một tư thế ngồi cũng có thể bị đánh vào mười tám tầng địa ngục.
"Điền đạo, thầy về rồi." Kiều Dụ chủ động, nhiệt tình chào hỏi.
"Ừ, đang đọc sách gì đó?"
"Ờ..." Kiều Dụ cầm sách lên nhìn bìa rồi mới lên tiếng: "Là quyển 'Hình học vi phân khả kiến hóa và dạng thức' của Ni Đạt."
"Quyển sách này là sách nhập môn rất tốt về hình học vi phân, lát nữa em cứ mang về đi." Điền Ngôn Chân vừa cười vừa nói.
"Cảm ơn thầy Điền." Kiều Dụ vội vàng cảm ơn, sau đó nhìn xung quanh một vòng, nói: "Thầy uống nước không? Để em đi rót nước cho thầy."
"Không cần, không cần, em cứ ngồi đi."
"À, được." Nói xong, Kiều Dụ ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Điền Ngôn Chân.
Có người ở đó thì hắn vẫn không thể tùy tiện được như vậy.
"Hôm nay Trương giáo sư nói ở buổi hội thảo có làm em bị đả kích không?" Điền Ngôn Chân hỏi.
"Không có ạ, em thấy Trương giáo sư nói đúng. Nếu như kết quả quá phức tạp thì thật sự không có tác dụng gì lớn." Kiều Dụ nghiêm túc nói.
"Lời thì nói vậy, nhưng cũng không thể bảo là hoàn toàn không có tác dụng. Như trưa nay thầy đã nói với em đó, trong quá trình suy luận em đã có suy nghĩ, thật ra đều là tài sản rất quý giá. Sự phát triển của nghiên cứu toán học đến bây giờ, không phải mọi chủ đề phát minh ra đều là vì giải quyết vấn đề thực tế như là vi tích phân.
Giống như một số thành tựu toán học, có lẽ trong thời gian ngắn, chúng ta đều không thấy nó có tác dụng gì. Nhưng có lẽ mấy trăm năm sau, nó lại là một chuẩn mực, một bài tập. Đối với người làm toán học, kết quả chứng minh giống như cái hộp tinh xảo bên trong chiếc giỏ đầy ngọc, còn phương pháp chứng minh mới là viên ngọc ở trong đó.
Còn đối với người khác lại hoàn toàn ngược lại, đây cũng là sức hấp dẫn lớn nhất của toán học, cho nên em không cần nản chí, hiểu chưa?" Điền Ngôn Chân kiên nhẫn giảng giải.
"Yên tâm đi thầy Điền, tâm thái của em ổn định lắm, dù sao em cũng là người mới trong toán học mà, em sợ cái gì chứ? Đúng không? Hơn nữa, mục tiêu của em là sau này kết quả của mình cho dù đối với mình hay đối với người khác đều là viên ngọc! Toán học có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng em cho rằng nó cũng không khó đến mức khiến em tuyệt vọng!"
Kiều Dụ tự tin nói.
Nghé con mới đẻ vốn không sợ cọp, so với mục tiêu giấu kín trong lòng của hắn thì như vậy còn xa lắm.
Nếu ngay cả một đại cao thủ hô phong hoán vũ trong giới toán học mà hắn cũng không thể vượt qua được, thì Kiều Dụ không cho rằng mình có cơ hội thực hiện nguyện vọng của mình trong tương lai.
Dù sao bất kỳ ngành nghề nào cũng chỉ có thể đạt đến giới hạn mới có thể giàu sang phú quý.
Mà cái tâm thái tốt đẹp của Kiều Dụ đã khiến Điền Ngôn Chân cảm thấy yên lòng, nụ cười tự nhiên hiện lên trên mặt: "Em có thái độ này rất tốt. Mặt khác, hôm nay em cũng cảm thấy đấy, kiến thức nền tảng về các mảng toán học cũng rất quan trọng.
Mặc dù thầy và Tiết giáo sư đều thấy không cần ép em học theo một chương trình cố định, nhưng mảng này em vẫn cần phải bổ sung, đây là danh sách sách mà hôm qua thầy đã tham khảo danh mục sách của thư viện đại học Yến Bắc cho em, sau này mỗi ngày em tự sắp xếp thời gian học, luận văn phải đọc mà những sách này cũng nhất định phải xem."
Nói xong, Điền Ngôn Chân lấy ra hai tờ danh sách in từ trên bàn đưa cho Kiều Dụ.
"Cảm ơn thầy Điền." Kiều Dụ nhận lấy danh sách rồi liếc nhìn, chậc, in chữ kín đặc hai trang, toàn là tác phẩm nước ngoài, trực tiếp viết tên tiếng Anh, không phải bản dịch, không khỏi theo bản năng lầm bầm: "Nhiều như vậy á?"
"Không cần phải xem hết. Danh sách này có hai giai đoạn, những cuốn sách trong giai đoạn đầu thuộc loại cơ sở, bất kể em có cảm thấy hứng thú hay không, đều phải đọc hết, những sách ở giai đoạn thứ hai thì em có thể chọn đọc sâu vào những lĩnh vực em cảm thấy hứng thú.
Như vậy thì nhiều nhất là một năm sau, chắc là em sẽ biết mình có hứng thú hơn với mảng nào trong toán học, em cũng không thể cứ mỗi thứ một chút như vậy được. Tuổi của em bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để học hành, dù là nửa năm cũng không thể lãng phí được."
Nói đến đây, Điền Ngôn Chân cũng nghiêm túc hơn.
Còn Kiều Dụ thì mắt láo liên, lập tức đồng ý: "Yên tâm đi thầy Điền, mấy cuốn sách này ngày mai em sẽ bắt đầu xem. Nhưng nói đến tiết kiệm thời gian, em có chuyện muốn nhờ thầy, xem thầy có thể giúp em nghĩ cách không?"
"Thầy trò mình có gì mà phải nhờ hay không chứ? Chỉ cần em thấy có ích cho việc học, thì cứ nói." Điền Ngôn Chân sảng khoái trả lời.
"Thầy xem, không phải là tháng sau là bắt đầu kỳ huấn luyện đặc biệt cho IMO giai đoạn một đó sao, khoảng thời gian này em muốn tranh thủ chút thời gian suy nghĩ về đề tài này, thầy xem có thể tổ chức kỳ huấn luyện đặc biệt ngay tại đại học Yến Bắc luôn được không, để em đỡ mất thời gian chạy tới chạy lui."
Kiều Dụ ngay lập tức nói ra yêu cầu mà hắn đã sớm muốn nói.
Nói thật thì đây hoàn toàn không tính là yêu cầu quá đáng gì.
Nhưng Điền Ngôn Chân suy nghĩ một lát, hỏi: "Em muốn tham gia IMO sao? Thực ra với tình hình hiện tại của em thì việc tham gia IMO có vẻ không quan trọng như vậy."
Kiều Dụ vội lắc đầu, nói: "Đừng mà thầy Điền, lúc trước thầy còn bảo là để em tham gia IMO mà, hơn nữa trường mình trước giờ chưa từng có người đạt được huy chương vàng IMO, em cũng đã hứa với trường cũ nhất định phải thực hiện được bước đột phá này."
Điền Ngôn Chân cười cười, nói: "Được, việc này đúng là chuyện chính sự, thầy sẽ đề nghị lên ban toán học. Nhưng nói trước là thầy chỉ đi đề nghị thôi. Còn thành được hay không thì thầy không dám chắc đâu, lỡ như địa điểm huấn luyện đã được quyết định rồi thì không thể thay đổi được thì thầy cũng chịu thôi."
"Thầy có thể đề nghị giúp em đã rất tốt rồi, thực sự không được thì cũng hết cách. Mà đúng rồi, đã thầy muốn đề nghị với ban toán học thì không bằng tiện thể đề nghị luôn, đến cuối tháng ba thì cứ tổ chức đợt huấn luyện ở một trường nào đó tại Tinh Thành luôn đi.
Cái này không phải là em muốn, chủ yếu là em đã hứa với hiệu trưởng Trương, là sau khi huấn luyện xong giai đoạn hai sẽ về trường cũ nói chuyện truyền động lực cho học sinh lớp 12. Trường cũ đối với em rất tốt, em đã hứa rồi thì không thể không làm chứ... Haiz."
Chỉ có thể nói dùng tình cảm với trường cũ làm lý do là quá hợp lý, hợp lý đến mức Điền Ngôn Chân không biết từ chối thế nào.
Dù sao thì học trò mình có lòng biết ơn như vậy thì tất nhiên là một chuyện tốt.
Thế là Điền Ngôn Chân không do dự đồng ý ngay: "Được thôi. Nhưng vẫn là câu nói đó, thầy không thể đảm bảo được gì với em hiện tại đâu. Cũng phải xem ở Tinh Thành có trường nào xin đứng ra gánh vác hoạt động này hay không nữa, ban toán học không có quan hệ trực thuộc với các trường địa phương."
"Cảm ơn thầy, thầy Điền."
"Cuộc sống đã quen chưa? Em còn có yêu cầu gì nữa không?" Điền Ngôn Chân lại hỏi.
"Cũng không có gì nữa, thật ra em quen rồi, cơm ở căn tin cũng rất hợp khẩu vị... À, đúng rồi, thầy Tiết bảo em nói với thầy là sau này chắc chắn sẽ cần một máy chữ. Nhưng em cảm thấy tạm thời thì hình như cũng chưa cần thiết lắm à?" Kiều Dụ nhớ tới lời Tiết Tùng dặn nên tiện miệng nói luôn.
Điền Ngôn Chân không chút do dự nói: "Cái đó thật sự rất cần thiết. Thầy Tiết là người chu đáo lắm. Chuyện này em cứ nói trực tiếp với Trần sư huynh của em, bảo là thầy nói, nhờ sư huynh em giúp em điều một cái về, tiện thể nhờ huynh ấy cài đặt và chỉnh sửa cho tốt luôn."
"Hả? Chuyện này còn phải làm phiền sư huynh, không được hay lắm ạ?"
"Không sao cả, đều là sư huynh đệ cả, có gì phiền phức đâu chứ? Được rồi, thầy sẽ quay lại nói với huynh ấy sau."
"À, vậy thì em không có chuyện gì nữa ạ."
"Ừ, vậy em đi ăn cơm trước đi. À đúng rồi, danh sách sách kia thì em mau bắt đầu xem nhé, mỗi tuần thầy sẽ kiểm tra thử."
"Cái này thầy cứ yên tâm đi ạ. Thầy Điền, em biết là thầy cũng tốt cho em, nên thầy không cần bận rộn mà nghĩ đến việc kiểm tra đâu, sau này mỗi tuần em đảm bảo sẽ gửi tin nhắn Wechat báo cáo tiến độ đọc sách và thu hoạch tâm đắc trong tuần của em đúng giờ lúc mười giờ sáng trước, có quên thì thầy cứ tùy tiện phê bình em nhé!"
Xem đi, người vừa có thiên phú đỉnh cao vừa có thể khiêm tốn nghe lời như thế, ai làm thầy giáo mà không vui cho được?
Thật đó, Điền Ngôn Chân đã cố hết sức kiềm chế biểu cảm, mới tránh khỏi cười quá thoải mái.
Ngay cả Tiết Tùng, người giới thiệu Kiều Dụ cho ông, cũng ngày càng có ấn tượng tốt trong lòng Điền Ngôn Chân.
Nếu theo ý định ban đầu của ông, đợi từ từ đến sau khi có kết quả IMO rồi mới đi phỏng vấn, nói không chừng lại bị người ta cướp mất thì ai biết kêu ai đây?
"Em có tâm đó là được rồi."
"Vậy em đi ăn cơm trước nhé, thầy Điền."
"Ừ, đi đi, ăn nhiều vào nhé, dinh dưỡng trong việc học hành nhất định phải theo kịp đấy! Nếu tiền sinh hoạt không đủ dùng thì cứ nói với thầy."
"Vâng ạ, thầy Điền! Thầy cứ yên tâm, em chưa từng khách sáo với thầy cô đâu ạ."
Ừm, câu nói này của Kiều Dụ cũng là thật lòng, chính là theo đúng nghĩa đen luôn đó.
Điền Ngôn Chân nhìn theo bóng lưng Kiều Dụ quay người rời đi, mỉm cười.
Mặc dù hòm thư cá nhân của Trương Thụ Văn đã đưa cho ông, nhưng ông không có ý định vội vàng đưa cho Kiều Dụ ngay, dù sao thì đứa trẻ này vẫn chưa biểu lộ hứng thú đặc biệt đối với mảng số học, đợi đến khi Kiều Dụ tìm thấy hứng thú của mình rồi nói sau.
Cảm ơn những người dùng có tên rừng phong không dấu vết, 20210301106522696680, cừ lư _ đến hươu mộng cá và hikaru đã khen thưởng, ủng hộ!
PS: Chương mới 10 ngàn chữ thứ 2 trong ngày đã hoàn thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận