Đỉnh Phong Học Phách
Chương 122: Danh thiên tài (3)
Chương 122: Danh thiên tài (3)
Sam Lars cười cười, vừa định từ chối nhã nhặn lời mời của Phất Lan Khắc thì điện thoại đột nhiên reo. Nhún vai với Phất Lan Khắc, Sam Lars cầm điện thoại lên nhìn, vốn định đứng dậy ra chỗ yên tĩnh nghe máy, Sam Lars lại từ bỏ ý định này, nói với Phất Lan Khắc: "Điện thoại của Dennis."
Nói xong liền trực tiếp nhấn nút trả lời."Này, Dennis, dạo này khỏe không? ...A? Không khỏe lắm sao? Để ta đoán xem... Không, chuyện đó không thể nào, ngươi chắc chắn là đang đùa, đúng không?..."
Phất Lan Khắc nhìn biểu hiện trên mặt Sam từ nhẹ nhàng thoải mái dần trở nên ngưng trọng, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu một vị giáo sư trong điện thoại nói thẳng gần đây không tốt, còn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người hợp tác thì có lẽ không phải là tin tức tốt gì.
Sam Lars có vẻ ý thức được Phất Lan Khắc bên cạnh cũng nên biết nội dung cuộc nói chuyện của hai người, dứt khoát cắt ngang lời đối phương: "Chờ một chút, Dennis, Phất Lan Khắc đang ở cạnh ta, ta sẽ mở loa ngoài, ta nghĩ anh ấy cũng nên biết chuyện này."
Nói xong, Sam Lars đưa điện thoại di động ra khỏi tai, ấn mở loa ngoài, giọng Dennis bắt đầu vang vọng trong phòng làm việc.
"...Ừ, chuyện là như vậy đấy, nói đơn giản thì tôi vừa mới nhận được một số tài liệu Phan gửi tới, từ Hoa Hạ, tài liệu này cấu tạo một phản lệ, trực tiếp khiến định lý Ambidexterity cục bộ mất hiệu lực.
Tôi vừa xem qua phản lệ này, không tìm thấy sơ hở. Cho nên tôi cảm thấy cần phải thông báo cho các anh một tiếng, chúng ta có lẽ phải rút lui một bộ phận luận văn trước, nhất là phần chứng minh định lý Ambidexterity thứ tư.
Tóm lại, việc công bố luận văn có lẽ phải dời lại, ít nhất là cho đến khi giải quyết xong vấn đề này. Trời ạ, đây đúng là một kỳ tích quỷ dị. Tất nhiên, tôi cũng không phải không chấp nhận việc luận văn có sơ hở, thật đấy...
Tôi chỉ đơn thuần là không thể nào chấp nhận được việc sơ hở này lại bị một đứa trẻ mười sáu tuổi phát hiện, mà nó lại còn ở Hoa Hạ nữa chứ. A, đáng chết... Phất Lan Khắc, anh phải biết, tôi không có bất kỳ ý kiến gì với Hoa Hạ, hay có thành kiến với sự phát triển toán học của Hoa Hạ.
Phan là đệ tử của tôi, nó cũng là người Hoa, và tôi rất hài lòng về nó. Tôi nói vậy chỉ vì ở Hoa Hạ không có quá nhiều người nghiên cứu vấn đề này, nên đứa bé này chủ yếu dựa vào tự học, nếu như nó là học sinh của Schulz thì sao?
Chuyện này thật sự đả kích người khác, mười sáu năm cố gắng của tôi, vậy mà có thể bị một đứa trẻ tự học thành tài tùy tiện nhìn ra sơ hở trong quá trình chứng minh, tôi tin các anh cũng hiểu cảm giác của tôi lúc này, giống như vấn đề này vốn dĩ rất đơn giản, do tôi quá vô dụng nên mới thấy nó khó khăn như vậy..."
Dennis vẫn còn lải nhải không ngừng, lảm nhảm vốn là một cách để xả cảm xúc, hơn nữa cách này còn rất văn minh, ít nhất là không có thốt ra những lời cay độc.
Nhưng hiển nhiên Dennis không để ý rằng những cảm xúc tiêu cực của hắn đang theo những lời lảm nhảm mà khuếch tán ra bên ngoài. Hai người cộng tác nghe hắn lải nhải, đồng nghĩa với việc những cảm xúc tiêu cực này trong quá trình chuyển đổi càng tăng lên gấp bội. Vui vẻ thì có thể lan tỏa, nhưng khó có thể gấp bội, còn loại cảm xúc tiêu cực gấp bội này lại rất đơn giản.
Lúc này Sam Lars và Phất Lan Khắc đang nhìn nhau.
Một giây trước hai người còn đang nói về việc luận văn được tất cả người duyệt bản thảo khen ngợi, còn bàn về chuyện chính thức công bố luận văn, rồi tiếp tục nghiên cứu đề tài mới. Kết quả đột nhiên người cộng tác chủ chốt lại thông báo luận văn bị phát hiện có sai sót?
Lại còn là do một thiếu niên mười sáu tuổi? Còn mẹ nó lại là tự học?
Quá nhiều "buff" chồng lên nhau như vậy, hoàn toàn khiến người khác khó chấp nhận được.
Đương nhiên, với Phất Lan Khắc thì còn có một điểm không thể chịu đựng nổi hơn. Thế là, không thể nhịn được nữa, hắn cắt ngang dòng lảm nhảm của Dennis, hình như không có ý định dừng lại: "Thật xin lỗi, giáo sư Dennis, cho tôi cắt ngang một chút, tôi muốn biết thiếu niên mười sáu tuổi mà ông nói có phải là tác giả luận văn mà ông đã nhờ tôi duyệt bản thảo hôm đó không?"
"Đúng vậy, Phất Lan Khắc, chính là cậu ta, cậu nhóc người Hoa đó, không hề nghi ngờ, cậu ta là một thiên tài! Bởi vì anh không thể nào tưởng tượng được, vì sao một đứa trẻ mười sáu tuổi, trước đó còn đang nghiên cứu vấn đề giới hạn trên điểm hữu tỷ của đường cong.
Nhưng chỉ sau một tháng, đột nhiên chạy tới nói với người duyệt bản thảo rằng, này, Dennis, anh duyệt xong luận văn của tôi chưa? A, vẫn chưa có ý kiến cuối cùng à? Không sao, tôi duyệt xong luận văn của anh rồi, còn phát hiện ra một vấn đề lớn!
A, đây thật là một trải nghiệm tồi tệ. Anh có biết không? Tôi nghi ngờ cậu ta đang trả thù tôi vì đã không chú tâm xem xét luận văn của cậu ta, có lẽ tôi nên xem xét luận văn của cậu ta hiệu quả hơn, như vậy cậu ta có lẽ đã tha cho tôi một mạng rồi!
Nhưng các anh có biết tôi định làm gì không? Tôi sẽ gọi điện cho Lạc Đặc Đỗ Căn, sau đó nói với ông ta, đáng chết, luận văn hôm đó đã được thông qua rồi! Sau này tuyệt đối đừng để tôi duyệt luận văn của thằng nhóc đó nữa! Tôi quyết định đầu hàng!"
Rõ ràng là đến cuối thì Dennis đã bớt khó chịu hơn, hắn còn có tâm tư tự giễu mình. Chỉ là, tâm trạng tiêu cực đã tích lũy thì đã hoàn toàn trút lên đầu người nghe điện thoại.
"Được rồi, tôi đã gửi phản lệ do cậu nhóc người Hoa đó cấu tạo vào hộp thư của các anh rồi đấy. Tôi còn phải thông báo cho những người khác trong đội nữa, ừ, tám giờ tối nay, đương nhiên là theo giờ miền tây nước Mỹ thôi, dù sao thì cũng phải theo giờ của Phan nữa, nếu các anh ở California thì...
Đáng chết, khi nào chúng ta mới có thể dùng chung một múi giờ như Hoa Hạ được nhỉ. Thôi được rồi, nhớ mở mail ra xem phản lệ do cậu nhóc đó tìm ra, tôi hy vọng mọi người trong buổi họp tối nay có thể đưa ra một vài ý kiến mang tính xây dựng!"
Nói xong, Dennis trực tiếp cúp điện thoại.
Sam ngơ ngác một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Phất Lan Khắc đang ngơ ngác như người mất hồn, trong lòng thở dài, rồi lên tiếng: "Thôi được rồi, Phất Lan Khắc, ta biết đề tài này có ý nghĩa thế nào với ngươi. Nhưng vào lúc này, mọi cảm xúc đều vô ích.
Ta nghĩ bây giờ chúng ta cần phải mượn máy in của ngươi, xem cái phản lệ chết tiệt mà Dennis gửi tới kia một chút. Xem nó có thật sự không có sơ hở hay không, ngươi thấy sao?"
Phất Lan Khắc lấy lại tinh thần, nói: "Đúng, ngươi chờ một chút."
Nói xong, hắn lập tức đi đến máy vi tính của mình, đăng nhập hộp thư, quả nhiên thư đầu tiên chưa đọc là thư Dennis gửi tới mười phút trước. Tải phụ kiện xuống, rồi Phất Lan Khắc in ngay hai bản, cũng không cần đóng thành sách, mỗi người một bản, ngồi xuống đó nghiên cứu.
Lúc này trong lòng hai người vẫn có chút chờ mong may mắn, lỡ như Phan Kính Nguyên và Dennis nhìn nhầm thì sao? Chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi, phản lệ mà hắn đưa ra thật sự có tính phổ quát? Quá trình chứng minh thật sự có thể hoàn mỹ không một tì vết?
Nếu như bọn họ có thể tìm ra được vấn đề, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra, tất nhiên, điều này đòi hỏi một cuộc tranh luận trong giới giáo dục, nhưng dù sao vẫn tốt hơn việc phải sửa chữa luận văn. Phải biết đây chính là một công trình cực kỳ lớn!
Tuy rằng bọn họ đã tìm không chỉ một con đường trong phương hướng này, nhưng nếu thật sự có phản lệ tồn tại, bất kể là sửa đổi luận văn hay thay đổi đường đi, thì đều cần thời gian, và cần rất nhiều thời gian nữa.
Hết lần này tới lần khác thời gian lại là thứ quý giá nhất đối với tất cả mọi người, nhất là với Phất Lan Khắc.
Ba mươi bốn tuổi, dù còn cách bốn mươi tuổi sáu năm, nhưng trong khoảng thời gian này thì đại hội toán học thế giới cũng chỉ có hai kỳ. Đề tài này hắn chỉ là nhà nghiên cứu tham gia chủ yếu, chứ không phải là người dẫn đầu, nếu sau này mà phần lớn thời gian bị lãng phí vào đề tài này, thành tựu của hắn chắc chắn sẽ không đủ sức thuyết phục.
Sam Lars cười cười, vừa định từ chối nhã nhặn lời mời của Phất Lan Khắc thì điện thoại đột nhiên reo. Nhún vai với Phất Lan Khắc, Sam Lars cầm điện thoại lên nhìn, vốn định đứng dậy ra chỗ yên tĩnh nghe máy, Sam Lars lại từ bỏ ý định này, nói với Phất Lan Khắc: "Điện thoại của Dennis."
Nói xong liền trực tiếp nhấn nút trả lời."Này, Dennis, dạo này khỏe không? ...A? Không khỏe lắm sao? Để ta đoán xem... Không, chuyện đó không thể nào, ngươi chắc chắn là đang đùa, đúng không?..."
Phất Lan Khắc nhìn biểu hiện trên mặt Sam từ nhẹ nhàng thoải mái dần trở nên ngưng trọng, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu một vị giáo sư trong điện thoại nói thẳng gần đây không tốt, còn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người hợp tác thì có lẽ không phải là tin tức tốt gì.
Sam Lars có vẻ ý thức được Phất Lan Khắc bên cạnh cũng nên biết nội dung cuộc nói chuyện của hai người, dứt khoát cắt ngang lời đối phương: "Chờ một chút, Dennis, Phất Lan Khắc đang ở cạnh ta, ta sẽ mở loa ngoài, ta nghĩ anh ấy cũng nên biết chuyện này."
Nói xong, Sam Lars đưa điện thoại di động ra khỏi tai, ấn mở loa ngoài, giọng Dennis bắt đầu vang vọng trong phòng làm việc.
"...Ừ, chuyện là như vậy đấy, nói đơn giản thì tôi vừa mới nhận được một số tài liệu Phan gửi tới, từ Hoa Hạ, tài liệu này cấu tạo một phản lệ, trực tiếp khiến định lý Ambidexterity cục bộ mất hiệu lực.
Tôi vừa xem qua phản lệ này, không tìm thấy sơ hở. Cho nên tôi cảm thấy cần phải thông báo cho các anh một tiếng, chúng ta có lẽ phải rút lui một bộ phận luận văn trước, nhất là phần chứng minh định lý Ambidexterity thứ tư.
Tóm lại, việc công bố luận văn có lẽ phải dời lại, ít nhất là cho đến khi giải quyết xong vấn đề này. Trời ạ, đây đúng là một kỳ tích quỷ dị. Tất nhiên, tôi cũng không phải không chấp nhận việc luận văn có sơ hở, thật đấy...
Tôi chỉ đơn thuần là không thể nào chấp nhận được việc sơ hở này lại bị một đứa trẻ mười sáu tuổi phát hiện, mà nó lại còn ở Hoa Hạ nữa chứ. A, đáng chết... Phất Lan Khắc, anh phải biết, tôi không có bất kỳ ý kiến gì với Hoa Hạ, hay có thành kiến với sự phát triển toán học của Hoa Hạ.
Phan là đệ tử của tôi, nó cũng là người Hoa, và tôi rất hài lòng về nó. Tôi nói vậy chỉ vì ở Hoa Hạ không có quá nhiều người nghiên cứu vấn đề này, nên đứa bé này chủ yếu dựa vào tự học, nếu như nó là học sinh của Schulz thì sao?
Chuyện này thật sự đả kích người khác, mười sáu năm cố gắng của tôi, vậy mà có thể bị một đứa trẻ tự học thành tài tùy tiện nhìn ra sơ hở trong quá trình chứng minh, tôi tin các anh cũng hiểu cảm giác của tôi lúc này, giống như vấn đề này vốn dĩ rất đơn giản, do tôi quá vô dụng nên mới thấy nó khó khăn như vậy..."
Dennis vẫn còn lải nhải không ngừng, lảm nhảm vốn là một cách để xả cảm xúc, hơn nữa cách này còn rất văn minh, ít nhất là không có thốt ra những lời cay độc.
Nhưng hiển nhiên Dennis không để ý rằng những cảm xúc tiêu cực của hắn đang theo những lời lảm nhảm mà khuếch tán ra bên ngoài. Hai người cộng tác nghe hắn lải nhải, đồng nghĩa với việc những cảm xúc tiêu cực này trong quá trình chuyển đổi càng tăng lên gấp bội. Vui vẻ thì có thể lan tỏa, nhưng khó có thể gấp bội, còn loại cảm xúc tiêu cực gấp bội này lại rất đơn giản.
Lúc này Sam Lars và Phất Lan Khắc đang nhìn nhau.
Một giây trước hai người còn đang nói về việc luận văn được tất cả người duyệt bản thảo khen ngợi, còn bàn về chuyện chính thức công bố luận văn, rồi tiếp tục nghiên cứu đề tài mới. Kết quả đột nhiên người cộng tác chủ chốt lại thông báo luận văn bị phát hiện có sai sót?
Lại còn là do một thiếu niên mười sáu tuổi? Còn mẹ nó lại là tự học?
Quá nhiều "buff" chồng lên nhau như vậy, hoàn toàn khiến người khác khó chấp nhận được.
Đương nhiên, với Phất Lan Khắc thì còn có một điểm không thể chịu đựng nổi hơn. Thế là, không thể nhịn được nữa, hắn cắt ngang dòng lảm nhảm của Dennis, hình như không có ý định dừng lại: "Thật xin lỗi, giáo sư Dennis, cho tôi cắt ngang một chút, tôi muốn biết thiếu niên mười sáu tuổi mà ông nói có phải là tác giả luận văn mà ông đã nhờ tôi duyệt bản thảo hôm đó không?"
"Đúng vậy, Phất Lan Khắc, chính là cậu ta, cậu nhóc người Hoa đó, không hề nghi ngờ, cậu ta là một thiên tài! Bởi vì anh không thể nào tưởng tượng được, vì sao một đứa trẻ mười sáu tuổi, trước đó còn đang nghiên cứu vấn đề giới hạn trên điểm hữu tỷ của đường cong.
Nhưng chỉ sau một tháng, đột nhiên chạy tới nói với người duyệt bản thảo rằng, này, Dennis, anh duyệt xong luận văn của tôi chưa? A, vẫn chưa có ý kiến cuối cùng à? Không sao, tôi duyệt xong luận văn của anh rồi, còn phát hiện ra một vấn đề lớn!
A, đây thật là một trải nghiệm tồi tệ. Anh có biết không? Tôi nghi ngờ cậu ta đang trả thù tôi vì đã không chú tâm xem xét luận văn của cậu ta, có lẽ tôi nên xem xét luận văn của cậu ta hiệu quả hơn, như vậy cậu ta có lẽ đã tha cho tôi một mạng rồi!
Nhưng các anh có biết tôi định làm gì không? Tôi sẽ gọi điện cho Lạc Đặc Đỗ Căn, sau đó nói với ông ta, đáng chết, luận văn hôm đó đã được thông qua rồi! Sau này tuyệt đối đừng để tôi duyệt luận văn của thằng nhóc đó nữa! Tôi quyết định đầu hàng!"
Rõ ràng là đến cuối thì Dennis đã bớt khó chịu hơn, hắn còn có tâm tư tự giễu mình. Chỉ là, tâm trạng tiêu cực đã tích lũy thì đã hoàn toàn trút lên đầu người nghe điện thoại.
"Được rồi, tôi đã gửi phản lệ do cậu nhóc người Hoa đó cấu tạo vào hộp thư của các anh rồi đấy. Tôi còn phải thông báo cho những người khác trong đội nữa, ừ, tám giờ tối nay, đương nhiên là theo giờ miền tây nước Mỹ thôi, dù sao thì cũng phải theo giờ của Phan nữa, nếu các anh ở California thì...
Đáng chết, khi nào chúng ta mới có thể dùng chung một múi giờ như Hoa Hạ được nhỉ. Thôi được rồi, nhớ mở mail ra xem phản lệ do cậu nhóc đó tìm ra, tôi hy vọng mọi người trong buổi họp tối nay có thể đưa ra một vài ý kiến mang tính xây dựng!"
Nói xong, Dennis trực tiếp cúp điện thoại.
Sam ngơ ngác một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Phất Lan Khắc đang ngơ ngác như người mất hồn, trong lòng thở dài, rồi lên tiếng: "Thôi được rồi, Phất Lan Khắc, ta biết đề tài này có ý nghĩa thế nào với ngươi. Nhưng vào lúc này, mọi cảm xúc đều vô ích.
Ta nghĩ bây giờ chúng ta cần phải mượn máy in của ngươi, xem cái phản lệ chết tiệt mà Dennis gửi tới kia một chút. Xem nó có thật sự không có sơ hở hay không, ngươi thấy sao?"
Phất Lan Khắc lấy lại tinh thần, nói: "Đúng, ngươi chờ một chút."
Nói xong, hắn lập tức đi đến máy vi tính của mình, đăng nhập hộp thư, quả nhiên thư đầu tiên chưa đọc là thư Dennis gửi tới mười phút trước. Tải phụ kiện xuống, rồi Phất Lan Khắc in ngay hai bản, cũng không cần đóng thành sách, mỗi người một bản, ngồi xuống đó nghiên cứu.
Lúc này trong lòng hai người vẫn có chút chờ mong may mắn, lỡ như Phan Kính Nguyên và Dennis nhìn nhầm thì sao? Chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi, phản lệ mà hắn đưa ra thật sự có tính phổ quát? Quá trình chứng minh thật sự có thể hoàn mỹ không một tì vết?
Nếu như bọn họ có thể tìm ra được vấn đề, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra, tất nhiên, điều này đòi hỏi một cuộc tranh luận trong giới giáo dục, nhưng dù sao vẫn tốt hơn việc phải sửa chữa luận văn. Phải biết đây chính là một công trình cực kỳ lớn!
Tuy rằng bọn họ đã tìm không chỉ một con đường trong phương hướng này, nhưng nếu thật sự có phản lệ tồn tại, bất kể là sửa đổi luận văn hay thay đổi đường đi, thì đều cần thời gian, và cần rất nhiều thời gian nữa.
Hết lần này tới lần khác thời gian lại là thứ quý giá nhất đối với tất cả mọi người, nhất là với Phất Lan Khắc.
Ba mươi bốn tuổi, dù còn cách bốn mươi tuổi sáu năm, nhưng trong khoảng thời gian này thì đại hội toán học thế giới cũng chỉ có hai kỳ. Đề tài này hắn chỉ là nhà nghiên cứu tham gia chủ yếu, chứ không phải là người dẫn đầu, nếu sau này mà phần lớn thời gian bị lãng phí vào đề tài này, thành tựu của hắn chắc chắn sẽ không đủ sức thuyết phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận