Đỉnh Phong Học Phách
Chương 98: Thi đua thi kết thúc (2)
Dư Vĩ kỳ lạ liếc nhìn Kiều Dụ một cái, nói: "Ngươi đã nói đến mức này rồi, chẳng phải rõ ràng là đang lừa tiền của ta sao? Ta cá cược với ngươi, khác gì đưa tiền cho ngươi? Năm trăm tệ không đáng là bao, nhưng thật xin lỗi, ta không ngốc."
Ừ thì, Kiều Dụ hiện tại đúng thật không quan tâm năm trăm tệ đó, nhưng kiếm chác một món từ phú nhị đại như Dư Vĩ đã sắp trở thành chấp niệm của hắn. Đáng tiếc gia hỏa này quá khó chơi, hơn nữa lại còn rất keo kiệt.
Có lẽ do Dư Vĩ có tính cách lạnh lùng và không coi ai ra gì, nên những người xung quanh đang tụ tập lại để thảo luận đáp án cũng không ai đến quấy rầy hai người.
"Thật sự không được, cược một trăm nhé?" Kiều Dụ quyết định bỏ qua tôn nghiêm, giảm mức mong muốn.
Dư Vĩ lắc đầu, kiên quyết nói: "Chính là một tệ ta cũng không cá! Cha ta từng nói, tiền là công cụ, không nên coi trọng quá mức. Nhưng mỗi một đồng tiền tiêu ra đều phải thể hiện giá trị và mang ý nghĩa. Nếu ngươi nhất định muốn cá cược với ta, có thể đổi cách khác, ví dụ như người thua sẽ lấy danh nghĩa đối phương quyên tặng một khoản tiền từ thiện năm mươi vạn cho một tổ chức từ thiện đứng đắn."
Nghe vậy, Kiều Dụ không chút do dự nói: "Được, vậy ngươi cược lần này ta không phải nhất, ngươi thua thì lấy danh nghĩa của ta quyên năm mươi vạn, ta thua thì ta lấy danh nghĩa của ngươi quyên. Buổi lễ bế mạc là có thể công bố kết quả, chúng ta sẽ thực hiện ngay."
Dư Vĩ trừng mắt nhìn Kiều Dụ, nói: "Bảo ta không ngốc, ta sẽ không cá cược với ngươi chuyện này. Vậy thì, lễ bế mạc ngày kia, chính thức thông báo 4:30 kết thúc, chúng ta cược xem buổi lễ sẽ sớm hơn hay trễ hơn giờ đó, lấy thời điểm âm thanh tuyên bố kết thúc trên đài kết thúc so với 4 giờ 30 phút 00 giây làm mốc, chính xác đến giây! Ngươi có dám cược không?"
Kiều Dụ lườm Dư Vĩ một cái, kiên quyết nói: "Thật xin lỗi, không cược."
Dư Vĩ cười lạnh nói: "Ha... Sao thế, không dám à?"
Kiều Dụ hùng hồn nói: "Thứ nhất, ta đã nói ta không bao giờ đánh bạc, ta đơn thuần là tự tin thôi; thứ hai, ta không có năm mươi vạn, cược làm sao?"
Lời vừa dứt, vai của hai người đồng thời bị vỗ một cái. Quay đầu nhìn lại, là tiểu mập mạp.
Dư Vĩnh Tuấn tủi thân nói: "Hai người các ngươi sao vậy? Vừa đi vừa nói chuyện mà không thấy vừa nãy ta vẫn luôn vẫy tay với các ngươi à?"
Dư Vĩ liếc mắt không nói gì, vẫn là Kiều Dụ kiên nhẫn giải thích: "Không còn cách nào, ta vừa rồi đang cùng Dư Vĩ bàn bạc chuyện làm ăn lớn năm mươi vạn."
Tiểu mập mạp trừng mắt, nói: "Ta đều nghe được, bất quá sao không cá cược? Nếu là ta, ta sẽ cược với Dư Vĩ."
Kiều Dụ có chút kinh ngạc, nói: "Không ngờ, ngươi lại là một người giàu ngầm?"
Dư Vĩnh Tuấn lắc đầu càng thêm hùng hồn nói: "Ta không có tiền mà, dù sao thắng thì buộc hắn quyên, thua thì ta quỵt nợ chứ sao. Ta không có tiền quyên, hắn chẳng lẽ lại đi kiện ta ra tòa chắc? Đánh cược lại không có hiệu lực pháp luật gì. Mà lại đây là việc thiện, thúc đẩy tài sản xã hội phân phối công bằng hơn, nếu chuyện này truyền đi, mọi người còn phải nhớ đến cái tốt của ta đó. Ngươi nói có đúng không, Kiều ca."
Kiều Dụ không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Dư Vĩnh Tuấn, tán thưởng nói: "Quả nhiên là cậu, Dư Vĩnh Tuấn, suy nghĩ rộng rãi thật. Về sau nếu ta nghiên cứu toán học gặp phải vấn đề nan giải, nhất định phải tìm cậu nói chuyện, biết đâu cậu có thể tìm ra cách giải quyết từ góc độ xảo trá mà người khác không nghĩ đến."
"Ha ha..." Dư Vĩnh Tuấn cười đắc ý.
Dư Vĩ bên cạnh có vẻ không thể nhịn được nữa, khinh bỉ nói: "Lần đầu tiên ta nghe có người miêu tả sự mặt dày đến mức tươi mát thoát tục thế này. Hai người các ngươi có thể biết xấu hổ chút không?"
Kiều Dụ liếc nhìn Dư Vĩ, giơ tay lên học dáng vẻ người lớn vỗ vai Dư Vĩnh Tuấn, nói: "Đừng để ý đến tên này, hắn đang ghen tị cậu khai phá được lối suy nghĩ mới đấy. Mà này, hôm nay cậu thi thế nào? Đừng nói đến cả top 60 cũng không lọt được nhé?"
"Hôm nay câu thứ nhất và thứ ba ta đều làm được, nhưng câu thứ hai thì không có manh mối gì cả. Nhưng nghe lời của cậu, hai mươi phút cuối ta liều hết mình, đem tất cả định lý toán học liên quan mà ta biết viết hết vào, dù sao thì cũng đã viết kín cả bài rồi, ít nhiều chắc là có chút điểm chứ." Dư Vĩnh Tuấn nói nghiêm túc.
Kiều Dụ rất vui vẻ nói: "Vậy cộng thêm 50 điểm đánh giá của hôm qua, chắc cậu được khoảng 90-103 điểm, vào vòng trong ổn rồi, được đấy, được đấy."
Dư Vĩ ở trên lại không nhịn được, nói: "Kiều Dụ, ngươi có phải xem giám khảo chấm thi là đồ ngốc hết rồi không? 103 điểm ở đâu ra thế? Mù quáng viết cũng kiếm được điểm á? Theo như Dư Vĩnh Tuấn nói, thì 95 điểm là cao nhất rồi!"
Bên này vừa xen vào, tiểu mập mạp càng không thể nhịn, nói: "Ý gì? Coi thường người hả? Vậy theo như ngươi nói, có dám theo ta cá cược không? Ta thề là ta không hề nói dối về tình huống bài thi của mình. Nếu cao hơn 95 điểm, ngươi liền quyên năm mươi vạn cho cơ quan từ thiện, nếu thấp hơn 95 điểm thì ta quyên cho cơ quan từ thiện năm mươi vạn, thế nào?"
"Ha ha!" Lần này Dư Vĩ cười đến phát run. Nếu vừa nãy tên mập này không nói cái kiểu không biết xấu hổ đó thì chưa chắc hắn đã nhịn nổi, và cược với tên này, nhưng giờ thì hắn chỉ muốn tìm cái thước ra đo xem da mặt của tên mập này dày đến cỡ nào!
Nhưng lúc này Dư Vĩ không muốn mất khí thế trước mặt tiện nhân này, thế là trực tiếp lên tiếng nói: "Có bản lĩnh thì ngươi bảo Kiều Dụ cược với ta đi, hắn mà chịu cược thì ta cũng chơi."
Kiều Dụ đang đứng xem bên cạnh cũng kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Vì sao ngươi lại cho rằng tôi có khả năng cao hơn Dư Vĩnh Tuấn? Tôi có thể thay đổi cách đánh giá đấy."
Dư Vĩ liếc Kiều Dụ một cái, hậm hực nói: "Về sau ngươi chính là môn sinh của viện sĩ, nếu đến chút đó cũng không có thì ta xin nhận thua!"
Kiều Dụ trừng mắt nhìn, trong lòng đang khâm phục sự nhanh nhạy tin tức của tên này thì Dư Vĩnh Tuấn mờ mịt hỏi: "Cái gì? Môn sinh của viện sĩ? Không phải, Kiều ca, có chuyện này à? Tình hình thế nào vậy? Có viện sĩ nào định nhận cậu làm học sinh sao?"
Dư Vĩnh Tuấn ngạc nhiên vô cùng, cậu ấy thực sự chưa nghe được tin tức này. Đương nhiên, 99,99% thí sinh trong doanh địa cũng chưa từng nghe nói tin này. Dù sao thì cho dù lãnh đội các khu thi đấu có nghe được tin này cũng sẽ không cố tình nói với mấy thí sinh đang tham gia cuộc thi này, mà Dư Vĩ cũng đơn thuần là một kẻ dị loại trong đám thí sinh của doanh trại này.
Kiều Dụ nghiêm túc nói với tiểu mập mạp: "Cho cậu một lời khuyên, đi ra ngoài thì nên ít nghe ngóng chuyện của người khác thôi!"
Người tốt bụng liên tục nhắc nhở, đừng có tọc mạch lung tung ở ngoài đường nữa. Mà quan trọng nhất là Kiều Dụ cảm thấy, khoác lác với tiểu mập mạp cũng không có ý nghĩa gì cả.
Chắc biết không thể lấy được câu trả lời từ Kiều Dụ, Dư Vĩnh Tuấn quả quyết đổi mục tiêu, bám lấy Dư Vĩ: "Tiểu Vĩ tử, nói cho tớ biết, cậu dò la được ngọn nguồn như thế nào rồi? Kiều ca thật sự ôm được đùi của viện sĩ à?"
Dư Vĩ tức giận quát: "Ngươi gọi ai là tiểu Vĩ tử hả?"
Dư Vĩnh Tuấn nghiêm mặt nói: "Thì, cậu nói cho tớ biết chuyện này, tớ về sau sẽ không gọi cậu là tiểu Vĩ tử nữa."
Kiều Dụ không vui, cũng khinh bỉ nói một câu: "Này, mập mạp, cậu đi Mỹ du học rồi hả? Kỹ năng bắn không đích sao thuần thục thế? Dư Vĩ vốn dĩ không có điểm yếu gì mà bị cậu tìm ra cái điểm yếu đấy à?"
"Kiều ca, cậu đừng ngắt lời, đây là việc riêng của tớ và tiểu Vĩ tử, cậu đừng quản." Dư Vĩnh Tuấn quay mặt đi, vừa cười vừa nói.
"Dư Vĩ, đổi là tớ tớ sẽ không nhịn đâu, tớ có thể giúp cậu đánh hắn. Thật, tớ am hiểu về pháp y, rất hiểu về cấu trúc cơ thể người, biết phải đánh chỗ nào người ta mới đau, còn khám nghiệm không ra vết thương." Kiều Dụ đàng hoàng trịnh trọng bịa chuyện nói.
"Ha ha, gặp lại!" Dư Vĩ không thèm quan tâm đến hai tên trong mắt hắn là có bệnh này nữa, nhanh chân đi ra khỏi địa điểm thi để đi hội ngộ cùng huấn luyện viên của mình.
Dư Vĩnh Tuấn vô cùng đáng thương quay đầu nhìn Kiều Dụ, nói: "Lão đại, cậu nói cho tớ biết đi, cho tớ biết là tớ gián tiếp ôm được chân đại lão nào rồi, cậu mà không nói cho tớ, tối nay tớ ngủ không yên mất."
Kiều Dụ nghiêm túc mở miệng nói: "Dư Vĩ đang đùa cậu đấy, mỗi ngày tôi đều ở cùng các cậu trong khách sạn, đi đâu mà quen được viện sĩ? Mà cậu mất ngủ cũng tốt thôi, biết đâu lại giảm cân đấy. Nghe nói tám mươi phần trăm người bị thừa cân đều do có tâm hồn quá rộng. Đúng rồi, thầy giáo tôi cũng đang đợi tôi rồi, bai bai."
Nói xong, Kiều Dụ cũng bình tĩnh bước nhanh rời đi.
Tiểu mập mạp đứng tại chỗ cẩn thận suy nghĩ. Tuy rằng tính tình của Dư Vĩ rất khó chịu, nhưng với sự hiểu biết của cậu với tên đó thì tên đó chắc chắn sẽ không nói lung tung.
Nói cách khác, khả năng cao là những điều hắn nói là thật.
Lão đại thật sự đã được viện sĩ coi trọng.
Mà từ hôm đầu tiên tới Ninh Thủy, dù có bị lão đại kích bác nhiều kiểu, Dư Vĩ cũng không hề đề cập đến chuyện này. Nói cách khác khả năng cao chuyện này xảy ra trong khoảng thời gian ở Ninh Thủy này.
Nếu loại trừ việc liên lạc từ xa thì có thể là người ta đã chuyên đến đây để gặp Kiều Dụ. Loại trừ trường hợp trước, vì muốn nhận học trò, viện sĩ chắc chắn sẽ phải rất cẩn trọng, không thể video qua Wechat vài câu đã quyết định rồi chứ?
Như vậy đáp án gần như đã chắc chắn rồi.
Vì trong khoảng thời gian này chỉ có hai vị viện sĩ chuyên tới tham gia lễ khai mạc này, một là hiệu trưởng trường đại học Dư Giang, một vị khác là viện sĩ Điền Ngôn Chân. Nhưng vị hiệu trưởng kia của trường đại học Dư Giang lại không phải là viện sĩ toán học...
Trong toán học, phương pháp loại trừ áo nghĩa là khi xác định một tình huống nào đó trên thực tế đã xảy ra, lại đem tất cả những tình huống khác có thể xảy ra loại trừ, nếu còn một lựa chọn cuối cùng thì chắc chắn nó sẽ chứng minh là kết quả chính xác mà ta đã suy luận.
Thế là tiểu mập mạp theo bản năng hét lên một tiếng: "Mẹ kiếp!"
Tiện tay sờ vào túi, không có điện thoại... Quên mất là đang thi không được mang điện thoại, thế là Dư Vĩnh Tuấn cũng nhanh chân hướng về phía cổng trường đi ra ngoài.
Không được, cậu ta phải hỏi một vài người trong đám xem sao. Nếu phân tích của cậu là đúng, chẳng phải nói lão đại của mình sắp bay lên rồi à?
Vạn chữ đổi mới đánh dấu ngày thứ 14 đã hoàn thành!
Các bạn đọc thân mến, xem vì bánh pudding vẫn luôn duy trì vạn chữ đổi mới trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, không nghỉ, không lùi bước, xin hãy tặng thêm mấy tấm vé tháng nhé!
Ừ thì, Kiều Dụ hiện tại đúng thật không quan tâm năm trăm tệ đó, nhưng kiếm chác một món từ phú nhị đại như Dư Vĩ đã sắp trở thành chấp niệm của hắn. Đáng tiếc gia hỏa này quá khó chơi, hơn nữa lại còn rất keo kiệt.
Có lẽ do Dư Vĩ có tính cách lạnh lùng và không coi ai ra gì, nên những người xung quanh đang tụ tập lại để thảo luận đáp án cũng không ai đến quấy rầy hai người.
"Thật sự không được, cược một trăm nhé?" Kiều Dụ quyết định bỏ qua tôn nghiêm, giảm mức mong muốn.
Dư Vĩ lắc đầu, kiên quyết nói: "Chính là một tệ ta cũng không cá! Cha ta từng nói, tiền là công cụ, không nên coi trọng quá mức. Nhưng mỗi một đồng tiền tiêu ra đều phải thể hiện giá trị và mang ý nghĩa. Nếu ngươi nhất định muốn cá cược với ta, có thể đổi cách khác, ví dụ như người thua sẽ lấy danh nghĩa đối phương quyên tặng một khoản tiền từ thiện năm mươi vạn cho một tổ chức từ thiện đứng đắn."
Nghe vậy, Kiều Dụ không chút do dự nói: "Được, vậy ngươi cược lần này ta không phải nhất, ngươi thua thì lấy danh nghĩa của ta quyên năm mươi vạn, ta thua thì ta lấy danh nghĩa của ngươi quyên. Buổi lễ bế mạc là có thể công bố kết quả, chúng ta sẽ thực hiện ngay."
Dư Vĩ trừng mắt nhìn Kiều Dụ, nói: "Bảo ta không ngốc, ta sẽ không cá cược với ngươi chuyện này. Vậy thì, lễ bế mạc ngày kia, chính thức thông báo 4:30 kết thúc, chúng ta cược xem buổi lễ sẽ sớm hơn hay trễ hơn giờ đó, lấy thời điểm âm thanh tuyên bố kết thúc trên đài kết thúc so với 4 giờ 30 phút 00 giây làm mốc, chính xác đến giây! Ngươi có dám cược không?"
Kiều Dụ lườm Dư Vĩ một cái, kiên quyết nói: "Thật xin lỗi, không cược."
Dư Vĩ cười lạnh nói: "Ha... Sao thế, không dám à?"
Kiều Dụ hùng hồn nói: "Thứ nhất, ta đã nói ta không bao giờ đánh bạc, ta đơn thuần là tự tin thôi; thứ hai, ta không có năm mươi vạn, cược làm sao?"
Lời vừa dứt, vai của hai người đồng thời bị vỗ một cái. Quay đầu nhìn lại, là tiểu mập mạp.
Dư Vĩnh Tuấn tủi thân nói: "Hai người các ngươi sao vậy? Vừa đi vừa nói chuyện mà không thấy vừa nãy ta vẫn luôn vẫy tay với các ngươi à?"
Dư Vĩ liếc mắt không nói gì, vẫn là Kiều Dụ kiên nhẫn giải thích: "Không còn cách nào, ta vừa rồi đang cùng Dư Vĩ bàn bạc chuyện làm ăn lớn năm mươi vạn."
Tiểu mập mạp trừng mắt, nói: "Ta đều nghe được, bất quá sao không cá cược? Nếu là ta, ta sẽ cược với Dư Vĩ."
Kiều Dụ có chút kinh ngạc, nói: "Không ngờ, ngươi lại là một người giàu ngầm?"
Dư Vĩnh Tuấn lắc đầu càng thêm hùng hồn nói: "Ta không có tiền mà, dù sao thắng thì buộc hắn quyên, thua thì ta quỵt nợ chứ sao. Ta không có tiền quyên, hắn chẳng lẽ lại đi kiện ta ra tòa chắc? Đánh cược lại không có hiệu lực pháp luật gì. Mà lại đây là việc thiện, thúc đẩy tài sản xã hội phân phối công bằng hơn, nếu chuyện này truyền đi, mọi người còn phải nhớ đến cái tốt của ta đó. Ngươi nói có đúng không, Kiều ca."
Kiều Dụ không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Dư Vĩnh Tuấn, tán thưởng nói: "Quả nhiên là cậu, Dư Vĩnh Tuấn, suy nghĩ rộng rãi thật. Về sau nếu ta nghiên cứu toán học gặp phải vấn đề nan giải, nhất định phải tìm cậu nói chuyện, biết đâu cậu có thể tìm ra cách giải quyết từ góc độ xảo trá mà người khác không nghĩ đến."
"Ha ha..." Dư Vĩnh Tuấn cười đắc ý.
Dư Vĩ bên cạnh có vẻ không thể nhịn được nữa, khinh bỉ nói: "Lần đầu tiên ta nghe có người miêu tả sự mặt dày đến mức tươi mát thoát tục thế này. Hai người các ngươi có thể biết xấu hổ chút không?"
Kiều Dụ liếc nhìn Dư Vĩ, giơ tay lên học dáng vẻ người lớn vỗ vai Dư Vĩnh Tuấn, nói: "Đừng để ý đến tên này, hắn đang ghen tị cậu khai phá được lối suy nghĩ mới đấy. Mà này, hôm nay cậu thi thế nào? Đừng nói đến cả top 60 cũng không lọt được nhé?"
"Hôm nay câu thứ nhất và thứ ba ta đều làm được, nhưng câu thứ hai thì không có manh mối gì cả. Nhưng nghe lời của cậu, hai mươi phút cuối ta liều hết mình, đem tất cả định lý toán học liên quan mà ta biết viết hết vào, dù sao thì cũng đã viết kín cả bài rồi, ít nhiều chắc là có chút điểm chứ." Dư Vĩnh Tuấn nói nghiêm túc.
Kiều Dụ rất vui vẻ nói: "Vậy cộng thêm 50 điểm đánh giá của hôm qua, chắc cậu được khoảng 90-103 điểm, vào vòng trong ổn rồi, được đấy, được đấy."
Dư Vĩ ở trên lại không nhịn được, nói: "Kiều Dụ, ngươi có phải xem giám khảo chấm thi là đồ ngốc hết rồi không? 103 điểm ở đâu ra thế? Mù quáng viết cũng kiếm được điểm á? Theo như Dư Vĩnh Tuấn nói, thì 95 điểm là cao nhất rồi!"
Bên này vừa xen vào, tiểu mập mạp càng không thể nhịn, nói: "Ý gì? Coi thường người hả? Vậy theo như ngươi nói, có dám theo ta cá cược không? Ta thề là ta không hề nói dối về tình huống bài thi của mình. Nếu cao hơn 95 điểm, ngươi liền quyên năm mươi vạn cho cơ quan từ thiện, nếu thấp hơn 95 điểm thì ta quyên cho cơ quan từ thiện năm mươi vạn, thế nào?"
"Ha ha!" Lần này Dư Vĩ cười đến phát run. Nếu vừa nãy tên mập này không nói cái kiểu không biết xấu hổ đó thì chưa chắc hắn đã nhịn nổi, và cược với tên này, nhưng giờ thì hắn chỉ muốn tìm cái thước ra đo xem da mặt của tên mập này dày đến cỡ nào!
Nhưng lúc này Dư Vĩ không muốn mất khí thế trước mặt tiện nhân này, thế là trực tiếp lên tiếng nói: "Có bản lĩnh thì ngươi bảo Kiều Dụ cược với ta đi, hắn mà chịu cược thì ta cũng chơi."
Kiều Dụ đang đứng xem bên cạnh cũng kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Vì sao ngươi lại cho rằng tôi có khả năng cao hơn Dư Vĩnh Tuấn? Tôi có thể thay đổi cách đánh giá đấy."
Dư Vĩ liếc Kiều Dụ một cái, hậm hực nói: "Về sau ngươi chính là môn sinh của viện sĩ, nếu đến chút đó cũng không có thì ta xin nhận thua!"
Kiều Dụ trừng mắt nhìn, trong lòng đang khâm phục sự nhanh nhạy tin tức của tên này thì Dư Vĩnh Tuấn mờ mịt hỏi: "Cái gì? Môn sinh của viện sĩ? Không phải, Kiều ca, có chuyện này à? Tình hình thế nào vậy? Có viện sĩ nào định nhận cậu làm học sinh sao?"
Dư Vĩnh Tuấn ngạc nhiên vô cùng, cậu ấy thực sự chưa nghe được tin tức này. Đương nhiên, 99,99% thí sinh trong doanh địa cũng chưa từng nghe nói tin này. Dù sao thì cho dù lãnh đội các khu thi đấu có nghe được tin này cũng sẽ không cố tình nói với mấy thí sinh đang tham gia cuộc thi này, mà Dư Vĩ cũng đơn thuần là một kẻ dị loại trong đám thí sinh của doanh trại này.
Kiều Dụ nghiêm túc nói với tiểu mập mạp: "Cho cậu một lời khuyên, đi ra ngoài thì nên ít nghe ngóng chuyện của người khác thôi!"
Người tốt bụng liên tục nhắc nhở, đừng có tọc mạch lung tung ở ngoài đường nữa. Mà quan trọng nhất là Kiều Dụ cảm thấy, khoác lác với tiểu mập mạp cũng không có ý nghĩa gì cả.
Chắc biết không thể lấy được câu trả lời từ Kiều Dụ, Dư Vĩnh Tuấn quả quyết đổi mục tiêu, bám lấy Dư Vĩ: "Tiểu Vĩ tử, nói cho tớ biết, cậu dò la được ngọn nguồn như thế nào rồi? Kiều ca thật sự ôm được đùi của viện sĩ à?"
Dư Vĩ tức giận quát: "Ngươi gọi ai là tiểu Vĩ tử hả?"
Dư Vĩnh Tuấn nghiêm mặt nói: "Thì, cậu nói cho tớ biết chuyện này, tớ về sau sẽ không gọi cậu là tiểu Vĩ tử nữa."
Kiều Dụ không vui, cũng khinh bỉ nói một câu: "Này, mập mạp, cậu đi Mỹ du học rồi hả? Kỹ năng bắn không đích sao thuần thục thế? Dư Vĩ vốn dĩ không có điểm yếu gì mà bị cậu tìm ra cái điểm yếu đấy à?"
"Kiều ca, cậu đừng ngắt lời, đây là việc riêng của tớ và tiểu Vĩ tử, cậu đừng quản." Dư Vĩnh Tuấn quay mặt đi, vừa cười vừa nói.
"Dư Vĩ, đổi là tớ tớ sẽ không nhịn đâu, tớ có thể giúp cậu đánh hắn. Thật, tớ am hiểu về pháp y, rất hiểu về cấu trúc cơ thể người, biết phải đánh chỗ nào người ta mới đau, còn khám nghiệm không ra vết thương." Kiều Dụ đàng hoàng trịnh trọng bịa chuyện nói.
"Ha ha, gặp lại!" Dư Vĩ không thèm quan tâm đến hai tên trong mắt hắn là có bệnh này nữa, nhanh chân đi ra khỏi địa điểm thi để đi hội ngộ cùng huấn luyện viên của mình.
Dư Vĩnh Tuấn vô cùng đáng thương quay đầu nhìn Kiều Dụ, nói: "Lão đại, cậu nói cho tớ biết đi, cho tớ biết là tớ gián tiếp ôm được chân đại lão nào rồi, cậu mà không nói cho tớ, tối nay tớ ngủ không yên mất."
Kiều Dụ nghiêm túc mở miệng nói: "Dư Vĩ đang đùa cậu đấy, mỗi ngày tôi đều ở cùng các cậu trong khách sạn, đi đâu mà quen được viện sĩ? Mà cậu mất ngủ cũng tốt thôi, biết đâu lại giảm cân đấy. Nghe nói tám mươi phần trăm người bị thừa cân đều do có tâm hồn quá rộng. Đúng rồi, thầy giáo tôi cũng đang đợi tôi rồi, bai bai."
Nói xong, Kiều Dụ cũng bình tĩnh bước nhanh rời đi.
Tiểu mập mạp đứng tại chỗ cẩn thận suy nghĩ. Tuy rằng tính tình của Dư Vĩ rất khó chịu, nhưng với sự hiểu biết của cậu với tên đó thì tên đó chắc chắn sẽ không nói lung tung.
Nói cách khác, khả năng cao là những điều hắn nói là thật.
Lão đại thật sự đã được viện sĩ coi trọng.
Mà từ hôm đầu tiên tới Ninh Thủy, dù có bị lão đại kích bác nhiều kiểu, Dư Vĩ cũng không hề đề cập đến chuyện này. Nói cách khác khả năng cao chuyện này xảy ra trong khoảng thời gian ở Ninh Thủy này.
Nếu loại trừ việc liên lạc từ xa thì có thể là người ta đã chuyên đến đây để gặp Kiều Dụ. Loại trừ trường hợp trước, vì muốn nhận học trò, viện sĩ chắc chắn sẽ phải rất cẩn trọng, không thể video qua Wechat vài câu đã quyết định rồi chứ?
Như vậy đáp án gần như đã chắc chắn rồi.
Vì trong khoảng thời gian này chỉ có hai vị viện sĩ chuyên tới tham gia lễ khai mạc này, một là hiệu trưởng trường đại học Dư Giang, một vị khác là viện sĩ Điền Ngôn Chân. Nhưng vị hiệu trưởng kia của trường đại học Dư Giang lại không phải là viện sĩ toán học...
Trong toán học, phương pháp loại trừ áo nghĩa là khi xác định một tình huống nào đó trên thực tế đã xảy ra, lại đem tất cả những tình huống khác có thể xảy ra loại trừ, nếu còn một lựa chọn cuối cùng thì chắc chắn nó sẽ chứng minh là kết quả chính xác mà ta đã suy luận.
Thế là tiểu mập mạp theo bản năng hét lên một tiếng: "Mẹ kiếp!"
Tiện tay sờ vào túi, không có điện thoại... Quên mất là đang thi không được mang điện thoại, thế là Dư Vĩnh Tuấn cũng nhanh chân hướng về phía cổng trường đi ra ngoài.
Không được, cậu ta phải hỏi một vài người trong đám xem sao. Nếu phân tích của cậu là đúng, chẳng phải nói lão đại của mình sắp bay lên rồi à?
Vạn chữ đổi mới đánh dấu ngày thứ 14 đã hoàn thành!
Các bạn đọc thân mến, xem vì bánh pudding vẫn luôn duy trì vạn chữ đổi mới trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, không nghỉ, không lùi bước, xin hãy tặng thêm mấy tấm vé tháng nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận