Đỉnh Phong Học Phách
Chương 99: Muốn mặt cùng không biết xấu hổ (1)
Chương 99: Muốn thể diện và không biết xấu hổ (1)
Tiêu Châu, Đại học Dư Giang.
Tiết Tùng vừa ăn cơm xong ở nhà ăn của trường, đang trên đường về văn phòng thì điện thoại đột nhiên reo.
Điều khiến hắn bất ngờ là, điện thoại là do Điền Ngôn Chân gọi đến, từ sau lần trước trao đổi qua email về chuyện của Kiều Dụ, hai người vẫn không hề liên lạc.
"Alo, giáo sư Điền, ngài khỏe."
"Tiểu Tiết, cậu khỏe, đã một thời gian không liên lạc, dạo này thế nào?"
Cách xưng hô của đối phương khiến Tiết Tùng giật mình.
Lần trước vị viện sĩ Điền này vẫn còn rất khách sáo gọi hắn là giáo sư Tiết, lần này lại trực tiếp gọi là tiểu Tiết.
Là một người làm toán học, sự nhạy cảm đối với chi tiết như vậy gần như là một bản năng.
"Tạm ổn ạ, chủ yếu là tiến hành công việc thường ngày thôi." Trong đầu Tiết Tùng đang suy nghĩ về nguyên nhân Điền Ngôn Chân thay đổi cách xưng hô, miệng vẫn theo thói quen trả lời.
"Đúng vậy, ai cũng như thế cả. À, tôi có chuyến đi Thà Nước trước đó."
Tiết Tùng lập tức đáp: "Chuyện này tôi có nghe Kiều Dụ kể, hôm đó cậu ấy còn đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, nhắc tới việc ngài đến tham dự lễ khai mạc CMO năm nay."
"Ừm, sau hôm đó cậu ta có nói cho cậu biết là tôi mời cậu ta đến đại học Yến Bắc không, và quyết định nhận cậu ta làm học sinh của tôi không?"
Tiết Tùng khẽ sững sờ, nhưng đại khái đã hiểu vì sao hôm nay Điền Ngôn Chân lại gọi cho hắn, vội vàng nói: "Ồ? Vậy thì chúc mừng ngài, cũng chúc mừng Kiều Dụ. Tôi tin là nhận được một học trò như Kiều Dụ, ngài chắc chắn sẽ không hối hận."
"Cái này thì tôi tin chắc. Nếu không thì tôi đã không hứng lên mà đưa ra quyết định này. Hôm nay tôi gọi điện thoại này cũng là muốn hỏi cậu xem cậu có hứng thú đến đại học Yến Bắc không?"
"A?" Tiết Tùng ngây người.
Thật lòng, hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ có không nghĩ đến Điền Ngôn Chân sẽ nói ra một câu như vậy, lập tức trong lòng dâng lên sóng lớn.
Không hề nghi ngờ, chín mươi phần trăm giáo sư các trường đại học không phải Thanh Hoa, Yến Bắc khi đối diện với lựa chọn này đều sẽ không quá bình tĩnh. Tiết Tùng cũng thế.
"Tôi biết đây là một quyết định khó khăn, hay là cậu nghe ý tưởng của tôi trước?"
Tiết Tùng theo bản năng nuốt nước miếng, cố hết sức dùng giọng điềm tĩnh nói ra: "Được ạ, ngài nói đi."
Nói xong, Tiết Tùng dừng bước, cứ vậy nghiêm túc đứng trên vỉa hè dưới ánh nắng, ánh nắng đầu đông không những làm ấm cơ thể, mà còn làm ấm lòng người.
"Quyết định của tôi mời Kiều Dụ đến đại học Yến Bắc, thậm chí nhận cậu ta làm học sinh của mình, là vì cậu ta một mực kiên trì ghi chép một vài thứ. Trong đó bao gồm cả cảm ngộ của cậu ta về toán học, cũng có cả quan điểm của cậu ta về một số người, một số việc.
Không còn nghi ngờ gì, đứa trẻ này có phòng bị rất cao. Trước đó cũng đã mắng cậu rất nhiều, nhưng hiện tại thì nó lại rất tin cậu. Xét thấy sau khi cậu ta đến Yến Bắc sẽ có một chút thời gian thích ứng, tôi lại không có nhiều thời gian để dạy cậu ta.
Bây giờ cậu ta lại cần một nền tảng vững chắc, có thể giúp cậu ta giải thích trong lĩnh vực đại số, hình học và số luận, đồng thời lại có thể khiến cậu ta đủ tin tưởng một người thầy, giúp cậu ta định hướng một hệ thống lớn, nên tôi nghĩ đến cậu.
Chỉ là có một chút, tôi biết cậu trúng tuyển kế hoạch trăm người của đại học Dư, ở đại học Dư được hưởng đãi ngộ rất tốt. Nếu như đến đại học Yến Bắc thì mặt này có lẽ sẽ không tốt như vậy, vẫn chỉ có thể làm phó giáo sư trước đã.
Nhưng giống như cậu đã nói, nếu cậu có lòng tin vào Kiều Dụ, giúp tôi cùng nhau bồi dưỡng cậu ta, tôi tin là không cần mấy năm, cậu chắc chắn sẽ có thể đạt được chức danh giáo sư chính thức ở đại học Yến Bắc, thế nào? Cậu có tự tin không?"
Điền Ngôn Chân nói không nhanh, đoạn văn vừa rồi của ông thật ra đã đủ để Tiết Tùng hiểu rõ ý của ông.
Nói như vậy thì đây chính là nhất cử lưỡng tiện.
Vừa tìm được một "bảo mẫu" bên cạnh Kiều Dụ ở đại học Yến Bắc, đồng thời cũng xem như là trả ơn hắn vì đã sớm giới thiệu một học sinh tốt như vậy cho ông.
Nhưng đây quả thực cũng là một cơ hội hiếm có cho Tiết Tùng. Nói đi nói lại, có hơn mười trường đại học đứng thứ ba ở Hoa Hạ, nhưng chỉ có hai trường đại học hàng đầu.
Bất kể là giáo sư hay sinh viên, tài nguyên nhận được ở các trường đại học hàng đầu chắc chắn là không giống so với những trường khác.
Chưa kể là do một đại lão của giới toán học Hoa Hạ như Điền Ngôn Chân tự mình mời.
Một chức danh giáo sư chính thức ở trong trường đại học Dư Giang thật sự không phải là cái gì to tát.
Tiết Tùng hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: "Đương nhiên rồi, giáo sư Điền, tôi đồng ý đến đại học Yến Bắc. Nhưng ít nhất cũng phải có thời gian chuẩn bị nửa năm, ít nhất tôi phải sắp xếp ổn thỏa cho các sinh viên thì mới có thể đi được."
"Học kỳ sau Kiều Dụ sẽ tới, ý của tôi là cậu cùng đi với cậu ta. Về phần sinh viên, thật ra rất dễ sắp xếp. Nếu là nghiên cứu sinh thì chỉ cần có sự đồng ý của các em, chúng ta có thể hợp tác với đại học Dư xử lý kế hoạch liên kết đào tạo, nghiên cứu sinh của cậu có thể đến Yến Bắc tiếp tục học vị tiến sĩ.
Nhưng đến lúc tốt nghiệp bảo vệ luận văn thì vẫn là ở đại học Dư, vẫn sẽ nhận được bằng tốt nghiệp của đại học Dư. Nếu có nghiên cứu sinh nào không muốn đến, hoặc là mấy em sinh viên năm nhất, tôi có thể giúp cậu chào hỏi, giúp các em chọn được giáo sư tốt trong trường, chắc chắn sẽ được nhận."
Điền Ngôn Chân trực tiếp lên tiếng cam kết.
Tiết Tùng lại không hề nghi ngờ Điền Ngôn Chân có loại năng lực này.
Trên thực tế, so với việc điều hắn đến đại học Yến Bắc thì việc giúp đỡ sắp xếp cho vài sinh viên hoàn toàn là một chuyện nhỏ. Dù sao tầm ảnh hưởng của vị đại lão này ở đại học Dư Giang thật ra cũng rất lớn.
Không cần phải nói, học viện khoa toán đại học Dư đã có hai thầy giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh từng là học sinh của Điền Ngôn Chân, bằng tiến sĩ đều là do nhận được từ trung tâm nghiên cứu toán học quốc tế của đại học Yến Bắc năm đó. Một trong số đó đã được bổ nhiệm chức giáo sư chính thức vào năm trước.
Đã nói đến nước này, Tiết Tùng cũng không còn lý do gì để từ chối, dứt khoát mở miệng: "Vậy thì cảm ơn ngài rất nhiều, giáo sư Điền."
"Không cần cảm ơn tôi, thật ra phải nói là tôi cảm ơn cậu mới đúng. Vậy thì quyết định như thế đi, cậu để ý hòm thư nhé, tôi sẽ gửi cho cậu mấy tài liệu, cậu điền xong rồi gửi lại cho tôi, bên đại học Dư Giang tôi sẽ sớm giúp cậu chào hỏi. Đợi làm xong thủ tục bên Kinh thành, cậu nộp đơn là được."
"Vâng."
"Vậy chúng ta gặp nhau ở Kinh thành nhé."
"Được ạ, giáo sư Điền, gặp nhau ở Kinh thành."
"À, đúng rồi, trước mắt đừng nói với thằng bé vội, chúng ta cứ cho nó bất ngờ."
"Rõ ạ, không vấn đề gì."
Cúp điện thoại, Tiết Tùng liên tục hít sâu ba cái tại chỗ, để mình hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cuộc đời con người đôi khi thật kỳ diệu, tám phút trước, có đánh chết hắn cũng không thể ngờ, một cuộc điện thoại lại có thể làm cuộc đời hắn xảy ra biến động lớn đến vậy.
Chuyện này thậm chí còn khiến Tiết Tùng cảm thấy như đang mơ vậy.
Ai có thể ngờ rằng, lúc đó hắn chỉ muốn giúp một thiên tài mà hắn xem trọng bớt đi chút đường vòng, giới thiệu Kiều Dụ cho một vị viện sĩ đủ tầm, vậy mà lại khiến cuộc đời hắn cũng thay đổi theo. Thật khó để nói ai là quý nhân của ai.
Khẽ lắc đầu, Tiết Tùng cầm điện thoại lên, gửi cho đám nghiên cứu sinh của mình một tin nhắn.
"Ba giờ chiều nay đến phòng làm việc của tôi họp bất thường, rất quan trọng, không được vắng mặt. Nhận được thì trả lời."
Thà Nước.
Sau hai ngày thi thứ ba và thứ tư, hai ngày còn lại chủ yếu được dùng để sắp xếp báo cáo học thuật và thời gian các thí sinh tự do giao lưu với nhau.
Đại khái là vì đã thi xong nên các trưởng đoàn cũng thoải mái hơn nhiều, cụ thể là một đám học sinh cấp ba cuối cùng đã có thể tự do đi lại khắp nơi.
Dư Vĩnh Tuấn, cái tên quen thuộc, bắt đầu thả mình. Không chỉ oanh tạc tin nhắn trong nhóm mà còn ngày nào cũng phải làm phiền Kiều Dụ một lần, đồng thời gã này lại còn kết bạn với một đống người nữa.
Tiêu Châu, Đại học Dư Giang.
Tiết Tùng vừa ăn cơm xong ở nhà ăn của trường, đang trên đường về văn phòng thì điện thoại đột nhiên reo.
Điều khiến hắn bất ngờ là, điện thoại là do Điền Ngôn Chân gọi đến, từ sau lần trước trao đổi qua email về chuyện của Kiều Dụ, hai người vẫn không hề liên lạc.
"Alo, giáo sư Điền, ngài khỏe."
"Tiểu Tiết, cậu khỏe, đã một thời gian không liên lạc, dạo này thế nào?"
Cách xưng hô của đối phương khiến Tiết Tùng giật mình.
Lần trước vị viện sĩ Điền này vẫn còn rất khách sáo gọi hắn là giáo sư Tiết, lần này lại trực tiếp gọi là tiểu Tiết.
Là một người làm toán học, sự nhạy cảm đối với chi tiết như vậy gần như là một bản năng.
"Tạm ổn ạ, chủ yếu là tiến hành công việc thường ngày thôi." Trong đầu Tiết Tùng đang suy nghĩ về nguyên nhân Điền Ngôn Chân thay đổi cách xưng hô, miệng vẫn theo thói quen trả lời.
"Đúng vậy, ai cũng như thế cả. À, tôi có chuyến đi Thà Nước trước đó."
Tiết Tùng lập tức đáp: "Chuyện này tôi có nghe Kiều Dụ kể, hôm đó cậu ấy còn đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, nhắc tới việc ngài đến tham dự lễ khai mạc CMO năm nay."
"Ừm, sau hôm đó cậu ta có nói cho cậu biết là tôi mời cậu ta đến đại học Yến Bắc không, và quyết định nhận cậu ta làm học sinh của tôi không?"
Tiết Tùng khẽ sững sờ, nhưng đại khái đã hiểu vì sao hôm nay Điền Ngôn Chân lại gọi cho hắn, vội vàng nói: "Ồ? Vậy thì chúc mừng ngài, cũng chúc mừng Kiều Dụ. Tôi tin là nhận được một học trò như Kiều Dụ, ngài chắc chắn sẽ không hối hận."
"Cái này thì tôi tin chắc. Nếu không thì tôi đã không hứng lên mà đưa ra quyết định này. Hôm nay tôi gọi điện thoại này cũng là muốn hỏi cậu xem cậu có hứng thú đến đại học Yến Bắc không?"
"A?" Tiết Tùng ngây người.
Thật lòng, hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ có không nghĩ đến Điền Ngôn Chân sẽ nói ra một câu như vậy, lập tức trong lòng dâng lên sóng lớn.
Không hề nghi ngờ, chín mươi phần trăm giáo sư các trường đại học không phải Thanh Hoa, Yến Bắc khi đối diện với lựa chọn này đều sẽ không quá bình tĩnh. Tiết Tùng cũng thế.
"Tôi biết đây là một quyết định khó khăn, hay là cậu nghe ý tưởng của tôi trước?"
Tiết Tùng theo bản năng nuốt nước miếng, cố hết sức dùng giọng điềm tĩnh nói ra: "Được ạ, ngài nói đi."
Nói xong, Tiết Tùng dừng bước, cứ vậy nghiêm túc đứng trên vỉa hè dưới ánh nắng, ánh nắng đầu đông không những làm ấm cơ thể, mà còn làm ấm lòng người.
"Quyết định của tôi mời Kiều Dụ đến đại học Yến Bắc, thậm chí nhận cậu ta làm học sinh của mình, là vì cậu ta một mực kiên trì ghi chép một vài thứ. Trong đó bao gồm cả cảm ngộ của cậu ta về toán học, cũng có cả quan điểm của cậu ta về một số người, một số việc.
Không còn nghi ngờ gì, đứa trẻ này có phòng bị rất cao. Trước đó cũng đã mắng cậu rất nhiều, nhưng hiện tại thì nó lại rất tin cậu. Xét thấy sau khi cậu ta đến Yến Bắc sẽ có một chút thời gian thích ứng, tôi lại không có nhiều thời gian để dạy cậu ta.
Bây giờ cậu ta lại cần một nền tảng vững chắc, có thể giúp cậu ta giải thích trong lĩnh vực đại số, hình học và số luận, đồng thời lại có thể khiến cậu ta đủ tin tưởng một người thầy, giúp cậu ta định hướng một hệ thống lớn, nên tôi nghĩ đến cậu.
Chỉ là có một chút, tôi biết cậu trúng tuyển kế hoạch trăm người của đại học Dư, ở đại học Dư được hưởng đãi ngộ rất tốt. Nếu như đến đại học Yến Bắc thì mặt này có lẽ sẽ không tốt như vậy, vẫn chỉ có thể làm phó giáo sư trước đã.
Nhưng giống như cậu đã nói, nếu cậu có lòng tin vào Kiều Dụ, giúp tôi cùng nhau bồi dưỡng cậu ta, tôi tin là không cần mấy năm, cậu chắc chắn sẽ có thể đạt được chức danh giáo sư chính thức ở đại học Yến Bắc, thế nào? Cậu có tự tin không?"
Điền Ngôn Chân nói không nhanh, đoạn văn vừa rồi của ông thật ra đã đủ để Tiết Tùng hiểu rõ ý của ông.
Nói như vậy thì đây chính là nhất cử lưỡng tiện.
Vừa tìm được một "bảo mẫu" bên cạnh Kiều Dụ ở đại học Yến Bắc, đồng thời cũng xem như là trả ơn hắn vì đã sớm giới thiệu một học sinh tốt như vậy cho ông.
Nhưng đây quả thực cũng là một cơ hội hiếm có cho Tiết Tùng. Nói đi nói lại, có hơn mười trường đại học đứng thứ ba ở Hoa Hạ, nhưng chỉ có hai trường đại học hàng đầu.
Bất kể là giáo sư hay sinh viên, tài nguyên nhận được ở các trường đại học hàng đầu chắc chắn là không giống so với những trường khác.
Chưa kể là do một đại lão của giới toán học Hoa Hạ như Điền Ngôn Chân tự mình mời.
Một chức danh giáo sư chính thức ở trong trường đại học Dư Giang thật sự không phải là cái gì to tát.
Tiết Tùng hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: "Đương nhiên rồi, giáo sư Điền, tôi đồng ý đến đại học Yến Bắc. Nhưng ít nhất cũng phải có thời gian chuẩn bị nửa năm, ít nhất tôi phải sắp xếp ổn thỏa cho các sinh viên thì mới có thể đi được."
"Học kỳ sau Kiều Dụ sẽ tới, ý của tôi là cậu cùng đi với cậu ta. Về phần sinh viên, thật ra rất dễ sắp xếp. Nếu là nghiên cứu sinh thì chỉ cần có sự đồng ý của các em, chúng ta có thể hợp tác với đại học Dư xử lý kế hoạch liên kết đào tạo, nghiên cứu sinh của cậu có thể đến Yến Bắc tiếp tục học vị tiến sĩ.
Nhưng đến lúc tốt nghiệp bảo vệ luận văn thì vẫn là ở đại học Dư, vẫn sẽ nhận được bằng tốt nghiệp của đại học Dư. Nếu có nghiên cứu sinh nào không muốn đến, hoặc là mấy em sinh viên năm nhất, tôi có thể giúp cậu chào hỏi, giúp các em chọn được giáo sư tốt trong trường, chắc chắn sẽ được nhận."
Điền Ngôn Chân trực tiếp lên tiếng cam kết.
Tiết Tùng lại không hề nghi ngờ Điền Ngôn Chân có loại năng lực này.
Trên thực tế, so với việc điều hắn đến đại học Yến Bắc thì việc giúp đỡ sắp xếp cho vài sinh viên hoàn toàn là một chuyện nhỏ. Dù sao tầm ảnh hưởng của vị đại lão này ở đại học Dư Giang thật ra cũng rất lớn.
Không cần phải nói, học viện khoa toán đại học Dư đã có hai thầy giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh từng là học sinh của Điền Ngôn Chân, bằng tiến sĩ đều là do nhận được từ trung tâm nghiên cứu toán học quốc tế của đại học Yến Bắc năm đó. Một trong số đó đã được bổ nhiệm chức giáo sư chính thức vào năm trước.
Đã nói đến nước này, Tiết Tùng cũng không còn lý do gì để từ chối, dứt khoát mở miệng: "Vậy thì cảm ơn ngài rất nhiều, giáo sư Điền."
"Không cần cảm ơn tôi, thật ra phải nói là tôi cảm ơn cậu mới đúng. Vậy thì quyết định như thế đi, cậu để ý hòm thư nhé, tôi sẽ gửi cho cậu mấy tài liệu, cậu điền xong rồi gửi lại cho tôi, bên đại học Dư Giang tôi sẽ sớm giúp cậu chào hỏi. Đợi làm xong thủ tục bên Kinh thành, cậu nộp đơn là được."
"Vâng."
"Vậy chúng ta gặp nhau ở Kinh thành nhé."
"Được ạ, giáo sư Điền, gặp nhau ở Kinh thành."
"À, đúng rồi, trước mắt đừng nói với thằng bé vội, chúng ta cứ cho nó bất ngờ."
"Rõ ạ, không vấn đề gì."
Cúp điện thoại, Tiết Tùng liên tục hít sâu ba cái tại chỗ, để mình hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cuộc đời con người đôi khi thật kỳ diệu, tám phút trước, có đánh chết hắn cũng không thể ngờ, một cuộc điện thoại lại có thể làm cuộc đời hắn xảy ra biến động lớn đến vậy.
Chuyện này thậm chí còn khiến Tiết Tùng cảm thấy như đang mơ vậy.
Ai có thể ngờ rằng, lúc đó hắn chỉ muốn giúp một thiên tài mà hắn xem trọng bớt đi chút đường vòng, giới thiệu Kiều Dụ cho một vị viện sĩ đủ tầm, vậy mà lại khiến cuộc đời hắn cũng thay đổi theo. Thật khó để nói ai là quý nhân của ai.
Khẽ lắc đầu, Tiết Tùng cầm điện thoại lên, gửi cho đám nghiên cứu sinh của mình một tin nhắn.
"Ba giờ chiều nay đến phòng làm việc của tôi họp bất thường, rất quan trọng, không được vắng mặt. Nhận được thì trả lời."
Thà Nước.
Sau hai ngày thi thứ ba và thứ tư, hai ngày còn lại chủ yếu được dùng để sắp xếp báo cáo học thuật và thời gian các thí sinh tự do giao lưu với nhau.
Đại khái là vì đã thi xong nên các trưởng đoàn cũng thoải mái hơn nhiều, cụ thể là một đám học sinh cấp ba cuối cùng đã có thể tự do đi lại khắp nơi.
Dư Vĩnh Tuấn, cái tên quen thuộc, bắt đầu thả mình. Không chỉ oanh tạc tin nhắn trong nhóm mà còn ngày nào cũng phải làm phiền Kiều Dụ một lần, đồng thời gã này lại còn kết bạn với một đống người nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận